Đúng vậy, Tô Vũ đã bị Tạ Khương Qua đẩy ngã xuống đường trước ánh mắt như đang xem trò hay của bao người vây quanh.
Đây là khu vực nghèo khó nhất Bangkok, nơi cô đang đứng là nơi chợ phiên dơ bẩn. Dưới mặt đất toàn là rác rưởi và vỏ trái cây thối nát đầy ruồi nhặng bu vào, bị người qua kẻ lại tiện tay vứt xuống.
Song cô không có thời gian ghét bỏ những1thứ ấy. Co cứ thờ thẫn nhìn Tạ Khương Qua và Thẩm Họa đứng cạnh nhau và đưa mắt nhìn xuống mình như kẻ bề trên.
Tô Vũ rời mắt khỏi Tạ Khương Qua, quan sát người đứng cạnh cậu. Thẩm Họa cũng đang nhìn cô với ánh mắt thản nhiên.
Thế rồi cô quay đi, lại đưa mắt nhìn sang cậu: “Tạ Khương Qua, suýt nữa chiếc xe máy kia đâm vào tôi đấy!”
Tạ Khương Qua phớt lờ câu8nói của cô, cúi người xuống, nhưng cậu không kéo Tô Vũ dậy mà ôm lấy người mẹ đang ngồi bệt dưới đất.
Bà vùi đầu vào lồng ngực cậu. Tạ Khương Qua khẽ vỗ lưng mẹ an ủi, đồng thời nói với cô: “Cũng có thể chiếc xe máy kia sẽ đâm vào mẹ tôi.”
Giọng nói lãnh đạm khác hẳn Tạ Khương Qua những ngày trước.
Cũng phải, Tô Vũ gật đầu, tự mình đứng dậy khỏi mặt đất.2Động tác của cô quá mau nên người cô lảo đảo, suýt nữa thì va phải gã đàn ông có hàm răng ố vàng, may mà có một đôi tay kịp thời kéo cô lại.
Hóa ra Thẩm Họa đã giữ lấy cô. Cô ta đỡ Tô Vũ, thân thiện giải thích: “Khương Qua đã tìm dì suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, bởi vì sốt ruột quá nên anh ấy mới thế thôi chứ bình thường anh ấy4không như vậy đâu.”
Tô Vũ đứng thẳng người, rút tay khỏi bàn tay Thẩm Họa. Cô bé ngốc nghếch này lại đi giải thích thay Tạ Khương Qua, chắc hẳn mấy đứa con gái tốt bụng trong truyền thuyết chính là vị trước mặt đây nhỉ?
Xếp lại tờ báo trong tay, Tô Vũ chẳng hề dừng lại một giây nào nữa, thẳng tay gạt đi đám người rồi rời khỏi nơi bết bát cực độ này.
Bàn tay cô bỏng rát, chắc bị trầy da rồi. Càng cách xa nơi ấy Tô Vũ càng chột dạ. Cô làm sao thế này? Vậy mà lại đợi Tạ Khương Qua đuổi theo ư? Đáng lẽ bây giờ cô phải bắt taxi về nhà mình ngay, chờ xử lý miệng vết thương xong xuôi, cô sẽ đi tắm rửa sạch sẽ, coi như gột rửa toàn bộ vận rủi, rồi thay những bộ váy lộng lẫy và gọi điện cho bạn bè mới đúng.
Sau đó cô sẽ quên sạch, quên toàn bộ về nơi này, cũng quên luôn Tạ Khương Qua!
Đứng trước ngã tư, Tô Vũ mải mê nhìn cột đèn giao thông cũ nát. Giữa phút ngẩn ngơ, cô băng qua đường từ lúc nào chẳng hay, mãi cho đến khi tiếng phanh chói tai vang lên, lạc vào vòng ôm ấm áp và chiếc xe túc túc đi sượt qua thì cô mới nhận ra hành động của mình điên rồ đến cỡ nào.
Đây là khoảnh khắc kinh hồn thứ hai mà Tô Vũ gặp phải trong ngày hôm nay.
Không cần ngẩng đầu nhìn, cô cũng biết người ôm cô là Tạ Khương Qua. Mới có mấy ngày thôi mà dường như cô đã quen thuộc với mùi hương nơi cậu rồi.
Cô mặc cậu kéo đến lề đường, mặc cho cậu cầm tay và cẩn thận bôi thuốc, mặc cậu nhẹ nhàng thổi vết thương cho mình.
“Cậu không cần trông mẹ à?” Tô Vũ ngạc nhiên.
Cậu không trả lời cô, tiếp tục thổi bàn tay cho cô, lẩm bẩm hỏi: “Đau lắm không?”
Đúng là rất đau! Không biết tại sao cơn đau ở bàn tay lại len lỏi vào đến tận tim.
Dưới ánh mặt trời ban trưa chói chang, cạnh bên họ là con đường hẹp, giữa đường không có lấy một chiếc ô tô mà chỉ toàn là xe máy rền rĩ đinh tai nhức óc. Từng người đàn ông đen nhẻm chở đàn bà, từng người đàn bà đen nhẻm trở trẻ con, người trước người sau nối đuôi nhau. Mỗi khi chiếc xe đằng trước giảm tốc độ là xe sau lại bấm còi inh ỏi, xen lẫn tiếng còi là tiếng chửi rủa nghe rất buồn cười.
Phiền quá đi mất, Tô Vũ cảm thấy mọi thứ đều phiền phức, ngay cả Tạ Khương Qua cũng vậy!
“Tạ Khương Qua.”
Cậu nhẹ nhàng buông tay xuống, nhìn cô.
Cô nói tiếp: “Tạ Khương Qua, tôi thấy chỗ này phiền chết đi được!”
Cậu nhìn cô chăm chú giống như đang quan sát gì đó, lát sau cậu lẳng lặng kéo tay cô bước thẳng về phía trước. Còn cô thì vừa giơ bàn tay không bị nắm đánh thẳng vào người cậu vừa hét toáng: “Đồ khốn, đồ khốn, cậu dám đẩy tôi, vậy mà cậu dám đẩy tôi xuống đường, để bao người nhìn tôi với ánh mắt chê cười. Đồ khốn, vậy mà cậu không tới đỡ tôi dậy...”
Đến tận khi Tạ Khương Qua kéo Tô Vũ lên chiếc xe buýt tàn tạ, tiếng chửi bới vẫn sang sảng. Cuối cùng Tạ Khương Qua phải áp mặt cô vào lồng ngực mình thì Tô Vũ mới chịu dừng lại. Chiếc xe lắc lư trên con đường gập ghềnh, mỗi lần chao đảo, cậu đều đưa tay bảo vệ đầu cô tránh để cô bị va đập.
Xuống xe buýt, cậu dẫn cô trên con đường thẳng tắp, hai bên đường là ruộng lúa xanh mướt, cơn gió mát thổi qua vang lên những tiếng xào xạc. Tiếp theo hai người tới bên dòng sông trong vắt, Tạ Khương Qua để cô ngồi trên tảng đá bên bờ sông, tháo giầy cô ra rồi thả chân cô xuống dòng nước mát lạnh. Cậu lấy áo sơ mi che trên đầu cô thay cho chiếc ô. Cuối cùng cậu cất giày cô đi, bước tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống đối mặt với cô rồi vươn tay vuốt lại tóc cô, ân cần hỏi han: “Cô đói bụng chưa?”
Sau đó, Tạ Khương Qua như thể biến thành nhà ảo thuật. Cậu làm được việc mà không một người bạn nào của cô biết làm đó là bắt cá dưới sông. Cậu hô biến ra chiếc bật lửa, làm món cá nướng bằng cách thức cực đơn giản, xong xuôi cậu gói con cá vàng óng bằng lá khoai sọ rồi đưa đến cho Tô Vũ.
Cô ngồi trên tảng đá ăn cá Tạ Khương Qua nướng. Cậu đứng bên mép nước, dè dặt hỏi: “Bây giờ cô còn thấy phiền không?”
Tô Vũ trả lời Tạ Khương Qua bằng cái lắc đầu. Không phiền, tuyệt nhiên không phiền! Món cá cậu nướng rất ngon, ngon đến độ xua tan đi hết giận hờn trong cô.
Tạ Khương Qua mỉm cười khoe hàm răng trắng tinh đều đặn, sóng mắt trong hơn cả dòng sông chảy xuôi.
Thịt cá ngon lành và Tạ Khương Qua tuấn tú khiến Tô Vũ thốt ra lời ngu ngốc như thể một cô nàng đòi cậu bạn trai của mình cùng nhau bỏ trốn: “Tạ Khương Qua, hay là chúng ta mua vé máy bay rời khỏi đây, sống cùng với nhau đi.”
Tiếc rằng Tạ Khương Qua không đồng ý. Làm sao cậu dám đồng ý cho được. Về sau, mỗi khi nhớ lại thời khắc này, Tô Vũ đều cảm thấy hơi mất mặt, nhưng hơn hết là đau khổ. Nỗi đau ấy như dao cứa vào tim, lúc đầu chỉ hơi nhoi nhói, dần dần mới thấu như cắt cõi lòng.
Cô biết Tạ Khương Qua hiểu ý mình nhưng cậu cố ý coi như cô đang nói đùa. Cậu nói với giọng điệu đùa cợt rằng bây giờ cô không có nửa xu mua vé máy bay nữa là.
Rõ ràng là người ta đang từ chối khéo cô.
Tô Vũ ngồi trên tảng đá nhìn bóng mình in trên mặt sông, khuôn mặt ấy xiết bao xa lạ. Không có mái tóc xoăn bồng bềnh, không có kẹp tóc và khuyên tai xinh xắn. Trông cô lúc này lôi tha lôi thôi, khó coi chết đi được, mái tóc bình thường phải chải chuốt tỉ mỉ mất bao thời gian lại được buộc tùy tiện bằng dây chun.
Hiện giờ cô mặc chiếc áo phông màu xanh đậm freesize với những đường cắt may cẩu thả mà Tạ Khương Qua mua cho. Tô Vũ dám cá rằng nếu bạn bè gặp cô với bộ dạng này trên đường, chắc chắn sẽ chẳng ai nhận ra công chúa hạt đậu là cô cả.
Buổi chiều, Tô Vũ và Tạ Khương Qua nằm dài trên bãi cỏ dưới bóng cây. Cô khẽ cọ đầu trên cánh tay cậu, tuy cánh tay ấy không hề cường tráng nhưng lại làm cô thoải mái đến nỗi muốn ngủ thiếp đi, tuy nhiên cô không nỡ bỏ phí khoảng thời gian tuyệt vời thế này.
“Khương Qua, đau không? Khi đó ý?” Tô Vũ trở mình, gác cằm lên ngực Tạ Khương Qua.
Cậu mở mắt ra, bàn tay chần chừ chốc lát, cuối cùng dè dặt đặt lên đỉnh đầu cô: “Không biết, tôi quên rồi.”
Quên á? Câu trả lời này ngây thơ quá đi. Nếu là tên con trai khác, nhất định sẽ kêu là “anh đau lắm”, mà không phải đau lắm thì cũng phải nói là “không hề đau, quan trọng nhất là em không sao cả” như đám con trai chuyên làm bộ làm tịch bây giờ.
Tô Vũ vén áo sơ mi của cậu lên nhìn vết dao hình tam giác ở eo cậu. Ngắm một hồi, cô cúi đầu in dấu son môi lên vết sẹo như thể tôn sùng nó.
“Tạ Khương Qua, cảm ơn cậu.” Tô Vũ chống tay trên thảm cỏ, mỉm cười với cậu: “Tôi biết, mấy tên con trai kia lúc nào cũng nói sẽ tốt với tôi, nhưng nếu thật sự gặp tình cảnh đó, họ có lẽ sẽ chẳng ai làm được như cậu. Cho nên, Tạ Khương Qua, tôi phải cảm ơn cậu.”
Tạ Khương Qua nhìn Tô Vũ hồi lâu rồi tay đặt lên mặt cô. Theo bàn tay cậu, cô cúi đầu hôn lên môi cậu, cậu cũng dịu dàng mút lấy bờ môi cô.
Tháng Sáu nồng nàn hương cỏ xanh, mùi hương ấy cũng lan tới môi cậu.
Lúc hai người ra về, trời đã tối muộn. Họ vẫn lên chiếc xe buýt cũ kỹ kia, khi xuống xe thì đường phố đã lên đèn rực rỡ.
Đối diện trạm xe buýt là một cửa hàng bánh. Đây là cửa hiệu đại biểu cho sự đắt đỏ, trong chiếc tủ kính thủy tinh đặt hộp chocolate được đóng gói đẹp đẽ. Cậu không kéo cô đi mà đứng đó nhìn tủ bánh: “Có muốn mua hộp chocolate không, buổi tối đói bụng thì lấy ra ăn.”
Tô Vũ lắc đầu.
“Chocolate ở đây cũng được mà, chẳng kém loại cô hay ăn là mấy. Chủ cửa hàng này là người Ý, ông ấy tự tay làm hoàn toàn đấy, thường xuyên có người ở thành phố lái xe mấy tiếng tới đây mua chocolate nữa cơ. Với cả cô không cần để ý vấn đề vệ sinh...”
“Tạ Khương Qua, tôi phải về đây.” Ánh mắt Tô Vũ nhìn ra con phố.
Nơi ánh sáng ấm áp từ tiệm bánh chiếu tới, một người mẹ dắt tay cô con gái đang cầm hộp chocolate bước ra khỏi tiệm. Cô bé sung sướng cười đến nỗi híp tịt cả mắt.
“Về sao?” Tạ Khương Qua nghiêng đầu, ánh mắt nghi ngờ: “Cô bảo cô phải về nhà hả?”
Tô Vũ gật đầu.
“Không phải cô kể là cô lén chạy đến đấy ư? Vậy bây giờ cô về không sợ mẹ giận à? Cô về mẹ cô có...”
“Tạ Khương Qua, tôi nhớ nhà rồi.” Tô Vũ chăm chú nhìn theo cô bé được mẹ dắt tay kia. Thật ra cô cũng hơi nhớ mẹ. Dáng vẻ tiều tụy của Tô Dĩnh xuất hiện trên trang báo khiến Tô Vũ tức giận. Quý bà kia có thể chăm chút cho bản thân một chút được không? Ngay cả son môi cũng lười tô.
“Thế nên, tôi phải về đây.”
Cách đó không xa có chiếc taxi chạy tới, Tô Vũ vươn tay muốn vẫy thì Tạ Khương Qua đột ngột kéo tay cô xuống. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm tay cô, đến khi taxi chạy ngang qua cậu mới cất lời: “Có phải tại chuyện sáng nay không. Nếu vậy thì hãy để tôi giải thích. Tôi tìm mẹ cả buổi sáng, bỗng trông thấy cô đẩy ngã mẹ tôi từ đằng xa, cũng chỉ vì lo lắng quá nên tôi mới thốt ra những lời đó. Tôi xin lỗi. Ông chủ sạp báo kể hết với tôi rồi. Tôi biết mẹ tôi hiểu lầm cô, cho tôi thay mặt mẹ xin lỗi cô.”
Thì ra bởi vì áy náy nên cậu mới đuổi theo.
“Tạ Khương Qua, tôi hỏi cậu nhé, nếu ông chủ sạp báo không nói gì, cậu có đuổi theo không? Có khi cậu còn định tống cổ tôi đi ấy chứ.” Cuối cùng cô cũng có đủ can đảm để hỏi câu này.
Tạ Khương Qua do dự chốc lát: “Tôi sẽ không tống cô đi.”
Như vậy có nghĩa là nếu ông chủ sạp báo không nói gì, cậu sẽ không đuổi theo cô. Nghĩ đến đây, cô thình lình hất tay cậu ra nhưng bị cậu bắt lại.
“Cô giận sao?” Tạ Khương Qua e dè hỏi.
Lúc này, hình như Tạ Khương Qua lại trở về là cậu nhóc thấp thỏm bất an vì ba triệu baht của một năm trước khiến Tô Vũ phiền não vô vàn.
Cô ngước đầu lên: “Tạ Khương Qua, tôi lại hỏi cậu. Phải chăng cậu vẫn giữ thành kiến với tôi, khiến cậu luôn cho rằng hành động đẩy ngã mẹ cậu là do tính tôi bốc đồng mà chẳng cần nguyên nhân gì cả?”
Tạ Khương Qua trả lời cô bằng sự trầm mặc.
Cách đó không xa, lại có chiếc taxi chạy tới. Lần này Tô Vũ thành công thoát khỏi Tạ Khương Qua, đưa tay vẫy xe mà chẳng hề bị cậu ngăn cản.
Lúc lên taxi, Tô Vũ quay đầu lại. Từ phía xa, cô thấy bóng hình Tạ Khương Qua quạnh quẽ đơn côi đứng dưới ánh đèn của cửa tiệm bánh. Cô nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế thầm dặn lòng sẽ không bao giờ gặp mặt Tạ Khương Qua nữa. Không gặp mặt nữa, lần này là thật!
Đây là khu vực nghèo khó nhất Bangkok, nơi cô đang đứng là nơi chợ phiên dơ bẩn. Dưới mặt đất toàn là rác rưởi và vỏ trái cây thối nát đầy ruồi nhặng bu vào, bị người qua kẻ lại tiện tay vứt xuống.
Song cô không có thời gian ghét bỏ những1thứ ấy. Co cứ thờ thẫn nhìn Tạ Khương Qua và Thẩm Họa đứng cạnh nhau và đưa mắt nhìn xuống mình như kẻ bề trên.
Tô Vũ rời mắt khỏi Tạ Khương Qua, quan sát người đứng cạnh cậu. Thẩm Họa cũng đang nhìn cô với ánh mắt thản nhiên.
Thế rồi cô quay đi, lại đưa mắt nhìn sang cậu: “Tạ Khương Qua, suýt nữa chiếc xe máy kia đâm vào tôi đấy!”
Tạ Khương Qua phớt lờ câu8nói của cô, cúi người xuống, nhưng cậu không kéo Tô Vũ dậy mà ôm lấy người mẹ đang ngồi bệt dưới đất.
Bà vùi đầu vào lồng ngực cậu. Tạ Khương Qua khẽ vỗ lưng mẹ an ủi, đồng thời nói với cô: “Cũng có thể chiếc xe máy kia sẽ đâm vào mẹ tôi.”
Giọng nói lãnh đạm khác hẳn Tạ Khương Qua những ngày trước.
Cũng phải, Tô Vũ gật đầu, tự mình đứng dậy khỏi mặt đất.2Động tác của cô quá mau nên người cô lảo đảo, suýt nữa thì va phải gã đàn ông có hàm răng ố vàng, may mà có một đôi tay kịp thời kéo cô lại.
Hóa ra Thẩm Họa đã giữ lấy cô. Cô ta đỡ Tô Vũ, thân thiện giải thích: “Khương Qua đã tìm dì suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, bởi vì sốt ruột quá nên anh ấy mới thế thôi chứ bình thường anh ấy4không như vậy đâu.”
Tô Vũ đứng thẳng người, rút tay khỏi bàn tay Thẩm Họa. Cô bé ngốc nghếch này lại đi giải thích thay Tạ Khương Qua, chắc hẳn mấy đứa con gái tốt bụng trong truyền thuyết chính là vị trước mặt đây nhỉ?
Xếp lại tờ báo trong tay, Tô Vũ chẳng hề dừng lại một giây nào nữa, thẳng tay gạt đi đám người rồi rời khỏi nơi bết bát cực độ này.
Bàn tay cô bỏng rát, chắc bị trầy da rồi. Càng cách xa nơi ấy Tô Vũ càng chột dạ. Cô làm sao thế này? Vậy mà lại đợi Tạ Khương Qua đuổi theo ư? Đáng lẽ bây giờ cô phải bắt taxi về nhà mình ngay, chờ xử lý miệng vết thương xong xuôi, cô sẽ đi tắm rửa sạch sẽ, coi như gột rửa toàn bộ vận rủi, rồi thay những bộ váy lộng lẫy và gọi điện cho bạn bè mới đúng.
Sau đó cô sẽ quên sạch, quên toàn bộ về nơi này, cũng quên luôn Tạ Khương Qua!
Đứng trước ngã tư, Tô Vũ mải mê nhìn cột đèn giao thông cũ nát. Giữa phút ngẩn ngơ, cô băng qua đường từ lúc nào chẳng hay, mãi cho đến khi tiếng phanh chói tai vang lên, lạc vào vòng ôm ấm áp và chiếc xe túc túc đi sượt qua thì cô mới nhận ra hành động của mình điên rồ đến cỡ nào.
Đây là khoảnh khắc kinh hồn thứ hai mà Tô Vũ gặp phải trong ngày hôm nay.
Không cần ngẩng đầu nhìn, cô cũng biết người ôm cô là Tạ Khương Qua. Mới có mấy ngày thôi mà dường như cô đã quen thuộc với mùi hương nơi cậu rồi.
Cô mặc cậu kéo đến lề đường, mặc cho cậu cầm tay và cẩn thận bôi thuốc, mặc cậu nhẹ nhàng thổi vết thương cho mình.
“Cậu không cần trông mẹ à?” Tô Vũ ngạc nhiên.
Cậu không trả lời cô, tiếp tục thổi bàn tay cho cô, lẩm bẩm hỏi: “Đau lắm không?”
Đúng là rất đau! Không biết tại sao cơn đau ở bàn tay lại len lỏi vào đến tận tim.
Dưới ánh mặt trời ban trưa chói chang, cạnh bên họ là con đường hẹp, giữa đường không có lấy một chiếc ô tô mà chỉ toàn là xe máy rền rĩ đinh tai nhức óc. Từng người đàn ông đen nhẻm chở đàn bà, từng người đàn bà đen nhẻm trở trẻ con, người trước người sau nối đuôi nhau. Mỗi khi chiếc xe đằng trước giảm tốc độ là xe sau lại bấm còi inh ỏi, xen lẫn tiếng còi là tiếng chửi rủa nghe rất buồn cười.
Phiền quá đi mất, Tô Vũ cảm thấy mọi thứ đều phiền phức, ngay cả Tạ Khương Qua cũng vậy!
“Tạ Khương Qua.”
Cậu nhẹ nhàng buông tay xuống, nhìn cô.
Cô nói tiếp: “Tạ Khương Qua, tôi thấy chỗ này phiền chết đi được!”
Cậu nhìn cô chăm chú giống như đang quan sát gì đó, lát sau cậu lẳng lặng kéo tay cô bước thẳng về phía trước. Còn cô thì vừa giơ bàn tay không bị nắm đánh thẳng vào người cậu vừa hét toáng: “Đồ khốn, đồ khốn, cậu dám đẩy tôi, vậy mà cậu dám đẩy tôi xuống đường, để bao người nhìn tôi với ánh mắt chê cười. Đồ khốn, vậy mà cậu không tới đỡ tôi dậy...”
Đến tận khi Tạ Khương Qua kéo Tô Vũ lên chiếc xe buýt tàn tạ, tiếng chửi bới vẫn sang sảng. Cuối cùng Tạ Khương Qua phải áp mặt cô vào lồng ngực mình thì Tô Vũ mới chịu dừng lại. Chiếc xe lắc lư trên con đường gập ghềnh, mỗi lần chao đảo, cậu đều đưa tay bảo vệ đầu cô tránh để cô bị va đập.
Xuống xe buýt, cậu dẫn cô trên con đường thẳng tắp, hai bên đường là ruộng lúa xanh mướt, cơn gió mát thổi qua vang lên những tiếng xào xạc. Tiếp theo hai người tới bên dòng sông trong vắt, Tạ Khương Qua để cô ngồi trên tảng đá bên bờ sông, tháo giầy cô ra rồi thả chân cô xuống dòng nước mát lạnh. Cậu lấy áo sơ mi che trên đầu cô thay cho chiếc ô. Cuối cùng cậu cất giày cô đi, bước tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống đối mặt với cô rồi vươn tay vuốt lại tóc cô, ân cần hỏi han: “Cô đói bụng chưa?”
Sau đó, Tạ Khương Qua như thể biến thành nhà ảo thuật. Cậu làm được việc mà không một người bạn nào của cô biết làm đó là bắt cá dưới sông. Cậu hô biến ra chiếc bật lửa, làm món cá nướng bằng cách thức cực đơn giản, xong xuôi cậu gói con cá vàng óng bằng lá khoai sọ rồi đưa đến cho Tô Vũ.
Cô ngồi trên tảng đá ăn cá Tạ Khương Qua nướng. Cậu đứng bên mép nước, dè dặt hỏi: “Bây giờ cô còn thấy phiền không?”
Tô Vũ trả lời Tạ Khương Qua bằng cái lắc đầu. Không phiền, tuyệt nhiên không phiền! Món cá cậu nướng rất ngon, ngon đến độ xua tan đi hết giận hờn trong cô.
Tạ Khương Qua mỉm cười khoe hàm răng trắng tinh đều đặn, sóng mắt trong hơn cả dòng sông chảy xuôi.
Thịt cá ngon lành và Tạ Khương Qua tuấn tú khiến Tô Vũ thốt ra lời ngu ngốc như thể một cô nàng đòi cậu bạn trai của mình cùng nhau bỏ trốn: “Tạ Khương Qua, hay là chúng ta mua vé máy bay rời khỏi đây, sống cùng với nhau đi.”
Tiếc rằng Tạ Khương Qua không đồng ý. Làm sao cậu dám đồng ý cho được. Về sau, mỗi khi nhớ lại thời khắc này, Tô Vũ đều cảm thấy hơi mất mặt, nhưng hơn hết là đau khổ. Nỗi đau ấy như dao cứa vào tim, lúc đầu chỉ hơi nhoi nhói, dần dần mới thấu như cắt cõi lòng.
Cô biết Tạ Khương Qua hiểu ý mình nhưng cậu cố ý coi như cô đang nói đùa. Cậu nói với giọng điệu đùa cợt rằng bây giờ cô không có nửa xu mua vé máy bay nữa là.
Rõ ràng là người ta đang từ chối khéo cô.
Tô Vũ ngồi trên tảng đá nhìn bóng mình in trên mặt sông, khuôn mặt ấy xiết bao xa lạ. Không có mái tóc xoăn bồng bềnh, không có kẹp tóc và khuyên tai xinh xắn. Trông cô lúc này lôi tha lôi thôi, khó coi chết đi được, mái tóc bình thường phải chải chuốt tỉ mỉ mất bao thời gian lại được buộc tùy tiện bằng dây chun.
Hiện giờ cô mặc chiếc áo phông màu xanh đậm freesize với những đường cắt may cẩu thả mà Tạ Khương Qua mua cho. Tô Vũ dám cá rằng nếu bạn bè gặp cô với bộ dạng này trên đường, chắc chắn sẽ chẳng ai nhận ra công chúa hạt đậu là cô cả.
Buổi chiều, Tô Vũ và Tạ Khương Qua nằm dài trên bãi cỏ dưới bóng cây. Cô khẽ cọ đầu trên cánh tay cậu, tuy cánh tay ấy không hề cường tráng nhưng lại làm cô thoải mái đến nỗi muốn ngủ thiếp đi, tuy nhiên cô không nỡ bỏ phí khoảng thời gian tuyệt vời thế này.
“Khương Qua, đau không? Khi đó ý?” Tô Vũ trở mình, gác cằm lên ngực Tạ Khương Qua.
Cậu mở mắt ra, bàn tay chần chừ chốc lát, cuối cùng dè dặt đặt lên đỉnh đầu cô: “Không biết, tôi quên rồi.”
Quên á? Câu trả lời này ngây thơ quá đi. Nếu là tên con trai khác, nhất định sẽ kêu là “anh đau lắm”, mà không phải đau lắm thì cũng phải nói là “không hề đau, quan trọng nhất là em không sao cả” như đám con trai chuyên làm bộ làm tịch bây giờ.
Tô Vũ vén áo sơ mi của cậu lên nhìn vết dao hình tam giác ở eo cậu. Ngắm một hồi, cô cúi đầu in dấu son môi lên vết sẹo như thể tôn sùng nó.
“Tạ Khương Qua, cảm ơn cậu.” Tô Vũ chống tay trên thảm cỏ, mỉm cười với cậu: “Tôi biết, mấy tên con trai kia lúc nào cũng nói sẽ tốt với tôi, nhưng nếu thật sự gặp tình cảnh đó, họ có lẽ sẽ chẳng ai làm được như cậu. Cho nên, Tạ Khương Qua, tôi phải cảm ơn cậu.”
Tạ Khương Qua nhìn Tô Vũ hồi lâu rồi tay đặt lên mặt cô. Theo bàn tay cậu, cô cúi đầu hôn lên môi cậu, cậu cũng dịu dàng mút lấy bờ môi cô.
Tháng Sáu nồng nàn hương cỏ xanh, mùi hương ấy cũng lan tới môi cậu.
Lúc hai người ra về, trời đã tối muộn. Họ vẫn lên chiếc xe buýt cũ kỹ kia, khi xuống xe thì đường phố đã lên đèn rực rỡ.
Đối diện trạm xe buýt là một cửa hàng bánh. Đây là cửa hiệu đại biểu cho sự đắt đỏ, trong chiếc tủ kính thủy tinh đặt hộp chocolate được đóng gói đẹp đẽ. Cậu không kéo cô đi mà đứng đó nhìn tủ bánh: “Có muốn mua hộp chocolate không, buổi tối đói bụng thì lấy ra ăn.”
Tô Vũ lắc đầu.
“Chocolate ở đây cũng được mà, chẳng kém loại cô hay ăn là mấy. Chủ cửa hàng này là người Ý, ông ấy tự tay làm hoàn toàn đấy, thường xuyên có người ở thành phố lái xe mấy tiếng tới đây mua chocolate nữa cơ. Với cả cô không cần để ý vấn đề vệ sinh...”
“Tạ Khương Qua, tôi phải về đây.” Ánh mắt Tô Vũ nhìn ra con phố.
Nơi ánh sáng ấm áp từ tiệm bánh chiếu tới, một người mẹ dắt tay cô con gái đang cầm hộp chocolate bước ra khỏi tiệm. Cô bé sung sướng cười đến nỗi híp tịt cả mắt.
“Về sao?” Tạ Khương Qua nghiêng đầu, ánh mắt nghi ngờ: “Cô bảo cô phải về nhà hả?”
Tô Vũ gật đầu.
“Không phải cô kể là cô lén chạy đến đấy ư? Vậy bây giờ cô về không sợ mẹ giận à? Cô về mẹ cô có...”
“Tạ Khương Qua, tôi nhớ nhà rồi.” Tô Vũ chăm chú nhìn theo cô bé được mẹ dắt tay kia. Thật ra cô cũng hơi nhớ mẹ. Dáng vẻ tiều tụy của Tô Dĩnh xuất hiện trên trang báo khiến Tô Vũ tức giận. Quý bà kia có thể chăm chút cho bản thân một chút được không? Ngay cả son môi cũng lười tô.
“Thế nên, tôi phải về đây.”
Cách đó không xa có chiếc taxi chạy tới, Tô Vũ vươn tay muốn vẫy thì Tạ Khương Qua đột ngột kéo tay cô xuống. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm tay cô, đến khi taxi chạy ngang qua cậu mới cất lời: “Có phải tại chuyện sáng nay không. Nếu vậy thì hãy để tôi giải thích. Tôi tìm mẹ cả buổi sáng, bỗng trông thấy cô đẩy ngã mẹ tôi từ đằng xa, cũng chỉ vì lo lắng quá nên tôi mới thốt ra những lời đó. Tôi xin lỗi. Ông chủ sạp báo kể hết với tôi rồi. Tôi biết mẹ tôi hiểu lầm cô, cho tôi thay mặt mẹ xin lỗi cô.”
Thì ra bởi vì áy náy nên cậu mới đuổi theo.
“Tạ Khương Qua, tôi hỏi cậu nhé, nếu ông chủ sạp báo không nói gì, cậu có đuổi theo không? Có khi cậu còn định tống cổ tôi đi ấy chứ.” Cuối cùng cô cũng có đủ can đảm để hỏi câu này.
Tạ Khương Qua do dự chốc lát: “Tôi sẽ không tống cô đi.”
Như vậy có nghĩa là nếu ông chủ sạp báo không nói gì, cậu sẽ không đuổi theo cô. Nghĩ đến đây, cô thình lình hất tay cậu ra nhưng bị cậu bắt lại.
“Cô giận sao?” Tạ Khương Qua e dè hỏi.
Lúc này, hình như Tạ Khương Qua lại trở về là cậu nhóc thấp thỏm bất an vì ba triệu baht của một năm trước khiến Tô Vũ phiền não vô vàn.
Cô ngước đầu lên: “Tạ Khương Qua, tôi lại hỏi cậu. Phải chăng cậu vẫn giữ thành kiến với tôi, khiến cậu luôn cho rằng hành động đẩy ngã mẹ cậu là do tính tôi bốc đồng mà chẳng cần nguyên nhân gì cả?”
Tạ Khương Qua trả lời cô bằng sự trầm mặc.
Cách đó không xa, lại có chiếc taxi chạy tới. Lần này Tô Vũ thành công thoát khỏi Tạ Khương Qua, đưa tay vẫy xe mà chẳng hề bị cậu ngăn cản.
Lúc lên taxi, Tô Vũ quay đầu lại. Từ phía xa, cô thấy bóng hình Tạ Khương Qua quạnh quẽ đơn côi đứng dưới ánh đèn của cửa tiệm bánh. Cô nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế thầm dặn lòng sẽ không bao giờ gặp mặt Tạ Khương Qua nữa. Không gặp mặt nữa, lần này là thật!
/98
|