Tô Vũ biết thêm được rất nhiều điều mà hai mươi hai năm trước đây cô chưa từng nghe nói đến.
Cô biết trong siêu thị luôn có khu giảm giá, biết một số người có thể tiết kiệm đến mức mỗi ngày chỉ tiêu khoảng mười baht, biết rằng chỉ cần ngâm nửa cân đậu xanh mà người ta bán ngoài chợ vào nước sẽ được1một mẻ giá đỗ tươi, biết nếu cho thêm nước và chút hải sản vào cơm nguội để qua đêm thì có thể nấu được thành một nồi cháo thơm ngon.
Ngoài ra cô còn biết Bangkok có hai loại ánh trăng. Loại thứ nhất chính là ánh trăng rất đỗi bình thường phía trên những chiếc đèn neon ngoài quảng trường rộng lớn. Trong sự xa8hoa choáng ngợp, nó dễ dàng bị mọi người bỏ quên. Loại thứ hai chính là ánh trăng trước cửa nhà Tạ Khương Qua. Lúc nào sương mù cũng vờn quanh nó, có thể phản chiếu rõ bóng người trên sóng nước. Khoảng cách giữa ánh trăng trên mặt sông và họ thật gần, đến mức họ gần như tin rằng chỉ cần đưa tay ra2là có thể chạm tới.
Hết thảy những điều này đều gọi chung là hồi ức, tuy nhiên nó lại sống động tới nỗi trong những đêm khuya thanh vắng, Tô Vũ thường ảo giác rằng mình vẫn đang kê đầu trên chiếc gối cũ kỹ của Tạ Khương Qua, chỉ cần khẽ đẩy cửa sổ ra là làn gió ẩm mát và ánh trăng bên ngoài4sẽ ùa vào gian phòng.
Về sau Tô Vũ còn biết, trong mấy ngày ngắn ngủi mình ở lại nhà của Tạ Khương Qua, cậu tiêu hết khoản học phí của nửa học kỳ, vì cô.
Những ngày ấy, cô có vui vẻ không? Tất nhiên cô rất vui vẻ, cảm giác ấy thật đơn thuần như hồi còn nhỏ, chỉ cần ba cầm tay cô và đọc thơ cho cô nghe là cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Buổi tối, cô ngủ trên chiếc giường gỗ của Tạ Khương Qua, còn cậu thì ngồi trên ghế gỗ bên cạnh, cứ thế trải qua một đêm dài yên tĩnh.
Ban ngày, Tạ Khương Qua sợ cô buồn chán nên trốn mẹ dẫn cô đến khách sạn bên cạnh nhà ga gần nhà cậu. Nếu đi vào ban ngày thì giá chỉ hai baht một giờ, còn sau tám giờ tối thì giá sẽ là năm baht. Trong phòng thuê có TV, có nhà vệ sinh, và còn phục vụ cả bữa trưa nữa.
Tám giờ sáng, khi mẹ còn chưa thức dậy, Tạ Khương Qua sẽ lấy xe chở Tô Vũ đến nhà nghỉ, sau đó thì đi làm. Đến sáu giờ tối, cậu mang đồ ăn đã nấu đến nhà nghỉ cho cô, đợi cô cơm nước xong xuôi thì cùng ngồi xem TV đến tám giờ thì rời khỏi, bởi vì đã đến giờ tăng giá phòng.
Tiếp theo, hai người đi trên con đê nhỏ để về nhà, Tạ Khương Qua đi trước còn Tô Vũ theo sau. Khi có người ngang qua, cậu sẽ kéo cô ra sau người mình. Chỉ mười mấy phút là tới nơi, đến giờ đó mẹ Tạ Khương Qua đã ngủ, hai người ngồi chơi ngoài hành lang một lúc rồi cũng trở về phòng.
Ngày đầu tiên Tô Vũ ở nhà Tạ Khương Qua, trên bầu trời đêm treo một vầng trăng khuyết. Thời gian dần trôi qua, chẳng bao lâu mặt trăng dần trở nên tròn đầy, Tô Vũ không hề nhắc đến việc trở về nhà mình. Tạ Khương Qua cũng không bảo cô đi, dần dà giữa họ bắt đầu có những hành động thân mật. Tuy nhiên sự thân mật này không liên quan gì đến bản hợp đồng kỳ quái kia, bởi vì dường như Tô Vũ cũng quên đi quyền lợi “kim chủ” của mình.
Thật ra cô cũng không nhớ nổi mọi việc đã xảy ra như thế nào, những cái đụng chạm giữa hai người vô cùng tự nhiên, cuối cùng thì họ hôn nhau từ bao giờ không biết. Có lẽ chỉ bởi trong TV xuất hiện cảnh nam nữ hôn nhau, người đàn ông đè người phụ nữ lên bãi cỏ, bàn tay nghịch ngợm luồn vào chiếc áo thun bó sát của đối phương rồi mặc sức xoa nắn.
Tô Vũ ngượng ngùng. Nhớ đến cảnh từng xảy ra khi ở trong chùa, bàn tay cô đang đặt trên sofa cũng bắt đầu không yên, cô muốn làm gì đó để che giấu sự lúng túng của mình nhưng vô tình lại chạm phải tay của Tạ Khương Qua đặt trên ghế. Dường như tay cậu thoáng run lên, Tô Vũ thấy thú vị, kéo lấy tay cậu rồi khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay.
Vốn hai người đang ngồi sát nhau trên ghế, vậy mà chẳng biết tự lúc nào Tạ Khương Qua đã nhấc cô đặt lên đùi mình. Cô ôm lấy đầu Tạ Khương Qua từ trên cao, còn tay cậu thì ôm lấy eo cô. Hai thân thể tựa sát vào nhau trên sofa, thước phim trên TV như bước ra ngoài đời thực, Tạ Khương Qua luồn tay vào vạt áo sơ mi của Tô Vũ một cách dễ dàng, ban đầu chỉ vờn quanh bên ngoài áo lót, cuối cùng thì dứt khoát kéo luôn xuống.
Chiếc áo lót mà cô đang mặc do chính cậu mua. Tuy nó chỉ đáng vài đồng nhưng hễ nghĩ đến việc đó là đồ cậu mua, Tô Vũ lại cảm thấy ngọt ngào. Môi lưỡi cô như thể lấy lòng cậu, lướt từ chóp mũi đến đôi môi rồi vành tai; tay cô cũng không chịu yên, với vào quần áo Tạ Khương Qua, cho dù trong đầu cô hiện lên bao ý nghĩ to gan nhưng vì bỡ ngỡ mà chỉ dám rụt rè nghịch ngợm hai điểm trước ngực cậu khiến nó dựng thẳng.
Tạ Khương Qua tựa đầu trên vai Tô Vũ thở hổn hển, bàn tay vẫn đang ôm lấy ngực cô.
Dưới ánh đèn vàng trong khách sạn, hai người đang quấn quýt lấy nhau khắng khít không rời. Từng giây phút trôi qua, lòng Tô Vũ như được sưởi ấm hơn, không khỏi chộn rộn trước bàn tay đang châm lửa liên tục của cậu.
“Khương Qua, cậu muốn không?” Suýt nữa thì cô bật thốt ra câu hỏi này.
Bỗng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ông chủ nhà nghỉ kiêm nhân viên phục vụ nói với giọng mờ ám nhắc nhở cho họ biết đã đến tám giờ tối.
Tạ Khương Qua lập tức rút tay ra khỏi quần áo Tô Vũ, còn cô cũng hơi mất tự nhiên chỉnh trang lại tóc mình rồi cùng nhau ra về.
Dưới ánh đèn sợi đốt chói lóa, cô lại quay trở về là công chúa hạt đậu sống trong nhung lụa ở thượng du sông Chao Phraya, và cậu lại trở về là cậu thiếu niên sống trong ngôi nhà gỗ chỉ rộng khoảng năm mươi mét vuông ở vùng hạ du.
Chiều hôm đó, Tạ Khương Qua lại xuống sông bắt cá, Tô Vũ lại được ăn canh cá cay đến tê lưỡi do cậu nấu.
Đến giữa tháng sáu, Tô Vũ đã ở nhà Tạ Khương Qua được gần một tuần. Kỳ diệu là trong suốt khoảng thời gian này, không ai phát hiện trong ngôi nhà gỗ nhỏ của cậu đang giấu một cô gái lạ, kể cả mẹ cậu cũng thế, điều này khiến Tô Vũ rất đắc ý.
Tuy nhiên chưa đắc ý được bao lâu thì vào một buổi sáng, Tô Vũ cảm thấy nhàm chán bèn rời khỏi nhà nghỉ, cô đội chiếc mũ mà Tạ Khương Qua cho cô khi đang đi trên đường. Tiểu Tạ dặn cô, tình hình trị an vùng này rất lộn xộn, các cô gái xinh xắn đi một mình rất dễ gặp phiền toái, cho nên khi ra ngoài bắt buộc phải đội mũ vào.
Dừng chân trước quầy bán báo, Tô Vũ thấy trang đầu của quyển tuần san Bangkok có đề cập đến việc Tô Dĩnh không tham dự cuộc họp thường niên của Tô thị. Trên đó còn đăng ảnh chụp lúc bà rời khỏi công ty từ mấy ngày trước với gương mặt khá tiều tụy, không còn phong thái nữ vương như thường ngày. Hơn nữa còn có vài dòng tiêu đề nhỏ với những từ ngữ đầy ẩn ý ám chỉ mấy năm gần đây Tô thị đang sa sút.
Tâm trạng Tô Vũ rối loạn, cứ thế cầm tờ báo đứng ngơ ngẩn thì đột nhiên chiếc mũ trên đầu bị giật mất. Mà người giật mũ của Tô Vũ chính là mẹ của Tạ Khương Qua. Bà cầm lấy mũ, vừa nhìn Tô Vũ vừa luôn miệng nói: Quân ăn trộm, quân ăn trộm, chiếc mũ này là của Khương Qua nhà tôi mà.
Xem ra người phụ nữ này đã quên cô thật rồi.
Tô Vũ nghĩ, mẹ của Tạ Khương Qua chỉ như một đứa trẻ, bà hay bám dính lấy cậu, đôi khi bà cũng rất nghe lời. Song ngoài vấn đề không tốt là bà rất thích trang sức lấp lánh thì trí nhớ lại kém vô cùng, bà chỉ có thể nhớ được mặt vài người mà thôi.
Dĩ nhiên, Tô Vũ không nằm trong số mấy người kia.
Sau khi mẹ của Tạ Khương Qua hô to ăn trộm, mọi người xung quanh dồn hết sự chú ý vào cô, có vài người còn vây quanh họ mà xì xầm.
“Dì ơi, dì nhìn kỹ đi, cháu không phải trộm, cháu từng đến nhà dì rồi, dì nhớ lại đi. Khương Qua cho cháu chiếc mũ này đấy.” Tô Vũ vén tóc mình thật gọn gàng, đưa mặt đến gần mẹ Tạ Khương Qua để bà nhìn kỹ mình, cô không muốn bị lôi đến đồn cảnh sát vì chuyện không đâu.
Nghe thấy hai chữ “Khương Qua”, bà ấy mới quan sát kỹ Tô Vũ từ trên xuống dưới. Một lúc sau, gương mặt chợt biến sắc, bà cầm lấy của mũ của Tạ Khương Qua đập vào mặt Tô Vũ, miệng mắng to cô là yêu tinh hại người, vì yêu tinh hại người như cô nên Khương Qua mới bị đâm.
Có lẽ là vì sự nhạy cảm của người làm mẹ nên bà nhớ rất rõ, buổi sáng hôm đó con bà bảo muốn đưa một vị khách về nhà, vậy mà mấy giờ sau thì nằm bẹp trong bệnh viện, đã thế còn nằm tận những mấy tháng trời.
“Tại mày hại Khương Qua không thể nói chuyện suốt mấy ngày, tại mày hại Khương Qua không thể ăn uống. Tao biết nhất định là mày, tao nhớ ra rồi, mấy hôm nay mày đều ngủ cùng Khương Qua, chính là mày…” Bà lẩm bẩm, động tác và vẻ mặt từ từ trở nên điên cuồng.
Tô Vũ che đầu, càng lúc mẹ Tạ Khương Qua càng quật mạnh chiếc mũ lên tay cô. Cho dù người xung quanh không ai biết cô nhưng Tô Vũ vẫn cảm thấy mất mặt, chắc hẳn trong mắt đám người kia, cô chính là con hồ ly tinh hút hồn đứa con trai ngoan của bà, không chừng còn châm ngòi ly gián hai mẹ con bà nữa.
Nếu như người đánh Tô Vũ không phải là mẹ Tạ Khương Qua, cô thề rằng sẽ thẳng tay đánh trả chứ không nhịn nhục để đám người kia xem mình như chuột chạy ngoài phố thế này.
Tô Vũ che đầu tránh khỏi mẹ Tạ Khương Qua, thế là đánh rơi quyển báo trong tay xuống đất.
Vào khoảnh khắc khi chân mẹ Tạ Khương Qua sắp dẫm lên gương mặt tiều tụy của Tô Dĩnh trên tờ báo kia, Tô Vũ rất đau lòng. Nếu tình cảnh đó diễn ra thật, cô lại càng đau đớn hơn.
Cô không biết mình tốn biết bao sức lực mới thoát khỏi mẹ Tạ Khương Qua, mãi đến khi nhặt tờ báo trên mặt đất lên, cô mới phát hiện bà đã bị mình đẩy ngã.
Có lẽ cô hơi mạnh tay nên bà bị đau mếu máo, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Tô Vũ bối rối đứng yên, ai nấy đều nhìn cô chòng chọc. Cô khom lưng đưa tay toan kéo bà đứng lên thì đột nhiên bị ai đó đẩy phắt ra. Cùng lúc này, một chiếc xe máy xé gió lao đến, nếu tay cô bật ra xa hơn chút nữa thì chắc chắn bánh của chiếc xe kia sẽ nghiến qua tay cô rồi.
Cô ngồi sững trên đất, câu “Muốn chết à, khốn kiếp!” chưa kịp thốt thành lời đã lập tức bị nuốt xuống bụng. Tô Vũ nói với Tạ Khương Qua: “Khương Qua, tôi không cố ý đẩy mẹ cậu ngã.”
Khi ấy cô thật sự mong rằng cậu đừng coi cô là một cô gái xấu xa.
Tạ Khương Qua đứng yên đó, nhìn cô từ trên cao với gương mặt vô cảm. Một đôi giày vải xinh đẹp bước đến cạnh cậu, đó là một cô gái tóc ngắn ăn mặc mộc mạc cũng đang nhìn xuống cô.
Cô gái kia tên Thẩm Họa, là người luôn giữ lại những thứ tốt cho Tạ Khương Qua. Cậu thường lấy xe chở cô ta trên lối đi bộ ven sông, hai người luôn có những chủ đề nói mãi không hết.
Ở nơi này, Tạ Khương Qua và Thẩm Họa được mọi người công nhận là một đôi.
Cô biết trong siêu thị luôn có khu giảm giá, biết một số người có thể tiết kiệm đến mức mỗi ngày chỉ tiêu khoảng mười baht, biết rằng chỉ cần ngâm nửa cân đậu xanh mà người ta bán ngoài chợ vào nước sẽ được1một mẻ giá đỗ tươi, biết nếu cho thêm nước và chút hải sản vào cơm nguội để qua đêm thì có thể nấu được thành một nồi cháo thơm ngon.
Ngoài ra cô còn biết Bangkok có hai loại ánh trăng. Loại thứ nhất chính là ánh trăng rất đỗi bình thường phía trên những chiếc đèn neon ngoài quảng trường rộng lớn. Trong sự xa8hoa choáng ngợp, nó dễ dàng bị mọi người bỏ quên. Loại thứ hai chính là ánh trăng trước cửa nhà Tạ Khương Qua. Lúc nào sương mù cũng vờn quanh nó, có thể phản chiếu rõ bóng người trên sóng nước. Khoảng cách giữa ánh trăng trên mặt sông và họ thật gần, đến mức họ gần như tin rằng chỉ cần đưa tay ra2là có thể chạm tới.
Hết thảy những điều này đều gọi chung là hồi ức, tuy nhiên nó lại sống động tới nỗi trong những đêm khuya thanh vắng, Tô Vũ thường ảo giác rằng mình vẫn đang kê đầu trên chiếc gối cũ kỹ của Tạ Khương Qua, chỉ cần khẽ đẩy cửa sổ ra là làn gió ẩm mát và ánh trăng bên ngoài4sẽ ùa vào gian phòng.
Về sau Tô Vũ còn biết, trong mấy ngày ngắn ngủi mình ở lại nhà của Tạ Khương Qua, cậu tiêu hết khoản học phí của nửa học kỳ, vì cô.
Những ngày ấy, cô có vui vẻ không? Tất nhiên cô rất vui vẻ, cảm giác ấy thật đơn thuần như hồi còn nhỏ, chỉ cần ba cầm tay cô và đọc thơ cho cô nghe là cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Buổi tối, cô ngủ trên chiếc giường gỗ của Tạ Khương Qua, còn cậu thì ngồi trên ghế gỗ bên cạnh, cứ thế trải qua một đêm dài yên tĩnh.
Ban ngày, Tạ Khương Qua sợ cô buồn chán nên trốn mẹ dẫn cô đến khách sạn bên cạnh nhà ga gần nhà cậu. Nếu đi vào ban ngày thì giá chỉ hai baht một giờ, còn sau tám giờ tối thì giá sẽ là năm baht. Trong phòng thuê có TV, có nhà vệ sinh, và còn phục vụ cả bữa trưa nữa.
Tám giờ sáng, khi mẹ còn chưa thức dậy, Tạ Khương Qua sẽ lấy xe chở Tô Vũ đến nhà nghỉ, sau đó thì đi làm. Đến sáu giờ tối, cậu mang đồ ăn đã nấu đến nhà nghỉ cho cô, đợi cô cơm nước xong xuôi thì cùng ngồi xem TV đến tám giờ thì rời khỏi, bởi vì đã đến giờ tăng giá phòng.
Tiếp theo, hai người đi trên con đê nhỏ để về nhà, Tạ Khương Qua đi trước còn Tô Vũ theo sau. Khi có người ngang qua, cậu sẽ kéo cô ra sau người mình. Chỉ mười mấy phút là tới nơi, đến giờ đó mẹ Tạ Khương Qua đã ngủ, hai người ngồi chơi ngoài hành lang một lúc rồi cũng trở về phòng.
Ngày đầu tiên Tô Vũ ở nhà Tạ Khương Qua, trên bầu trời đêm treo một vầng trăng khuyết. Thời gian dần trôi qua, chẳng bao lâu mặt trăng dần trở nên tròn đầy, Tô Vũ không hề nhắc đến việc trở về nhà mình. Tạ Khương Qua cũng không bảo cô đi, dần dà giữa họ bắt đầu có những hành động thân mật. Tuy nhiên sự thân mật này không liên quan gì đến bản hợp đồng kỳ quái kia, bởi vì dường như Tô Vũ cũng quên đi quyền lợi “kim chủ” của mình.
Thật ra cô cũng không nhớ nổi mọi việc đã xảy ra như thế nào, những cái đụng chạm giữa hai người vô cùng tự nhiên, cuối cùng thì họ hôn nhau từ bao giờ không biết. Có lẽ chỉ bởi trong TV xuất hiện cảnh nam nữ hôn nhau, người đàn ông đè người phụ nữ lên bãi cỏ, bàn tay nghịch ngợm luồn vào chiếc áo thun bó sát của đối phương rồi mặc sức xoa nắn.
Tô Vũ ngượng ngùng. Nhớ đến cảnh từng xảy ra khi ở trong chùa, bàn tay cô đang đặt trên sofa cũng bắt đầu không yên, cô muốn làm gì đó để che giấu sự lúng túng của mình nhưng vô tình lại chạm phải tay của Tạ Khương Qua đặt trên ghế. Dường như tay cậu thoáng run lên, Tô Vũ thấy thú vị, kéo lấy tay cậu rồi khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay.
Vốn hai người đang ngồi sát nhau trên ghế, vậy mà chẳng biết tự lúc nào Tạ Khương Qua đã nhấc cô đặt lên đùi mình. Cô ôm lấy đầu Tạ Khương Qua từ trên cao, còn tay cậu thì ôm lấy eo cô. Hai thân thể tựa sát vào nhau trên sofa, thước phim trên TV như bước ra ngoài đời thực, Tạ Khương Qua luồn tay vào vạt áo sơ mi của Tô Vũ một cách dễ dàng, ban đầu chỉ vờn quanh bên ngoài áo lót, cuối cùng thì dứt khoát kéo luôn xuống.
Chiếc áo lót mà cô đang mặc do chính cậu mua. Tuy nó chỉ đáng vài đồng nhưng hễ nghĩ đến việc đó là đồ cậu mua, Tô Vũ lại cảm thấy ngọt ngào. Môi lưỡi cô như thể lấy lòng cậu, lướt từ chóp mũi đến đôi môi rồi vành tai; tay cô cũng không chịu yên, với vào quần áo Tạ Khương Qua, cho dù trong đầu cô hiện lên bao ý nghĩ to gan nhưng vì bỡ ngỡ mà chỉ dám rụt rè nghịch ngợm hai điểm trước ngực cậu khiến nó dựng thẳng.
Tạ Khương Qua tựa đầu trên vai Tô Vũ thở hổn hển, bàn tay vẫn đang ôm lấy ngực cô.
Dưới ánh đèn vàng trong khách sạn, hai người đang quấn quýt lấy nhau khắng khít không rời. Từng giây phút trôi qua, lòng Tô Vũ như được sưởi ấm hơn, không khỏi chộn rộn trước bàn tay đang châm lửa liên tục của cậu.
“Khương Qua, cậu muốn không?” Suýt nữa thì cô bật thốt ra câu hỏi này.
Bỗng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ông chủ nhà nghỉ kiêm nhân viên phục vụ nói với giọng mờ ám nhắc nhở cho họ biết đã đến tám giờ tối.
Tạ Khương Qua lập tức rút tay ra khỏi quần áo Tô Vũ, còn cô cũng hơi mất tự nhiên chỉnh trang lại tóc mình rồi cùng nhau ra về.
Dưới ánh đèn sợi đốt chói lóa, cô lại quay trở về là công chúa hạt đậu sống trong nhung lụa ở thượng du sông Chao Phraya, và cậu lại trở về là cậu thiếu niên sống trong ngôi nhà gỗ chỉ rộng khoảng năm mươi mét vuông ở vùng hạ du.
Chiều hôm đó, Tạ Khương Qua lại xuống sông bắt cá, Tô Vũ lại được ăn canh cá cay đến tê lưỡi do cậu nấu.
Đến giữa tháng sáu, Tô Vũ đã ở nhà Tạ Khương Qua được gần một tuần. Kỳ diệu là trong suốt khoảng thời gian này, không ai phát hiện trong ngôi nhà gỗ nhỏ của cậu đang giấu một cô gái lạ, kể cả mẹ cậu cũng thế, điều này khiến Tô Vũ rất đắc ý.
Tuy nhiên chưa đắc ý được bao lâu thì vào một buổi sáng, Tô Vũ cảm thấy nhàm chán bèn rời khỏi nhà nghỉ, cô đội chiếc mũ mà Tạ Khương Qua cho cô khi đang đi trên đường. Tiểu Tạ dặn cô, tình hình trị an vùng này rất lộn xộn, các cô gái xinh xắn đi một mình rất dễ gặp phiền toái, cho nên khi ra ngoài bắt buộc phải đội mũ vào.
Dừng chân trước quầy bán báo, Tô Vũ thấy trang đầu của quyển tuần san Bangkok có đề cập đến việc Tô Dĩnh không tham dự cuộc họp thường niên của Tô thị. Trên đó còn đăng ảnh chụp lúc bà rời khỏi công ty từ mấy ngày trước với gương mặt khá tiều tụy, không còn phong thái nữ vương như thường ngày. Hơn nữa còn có vài dòng tiêu đề nhỏ với những từ ngữ đầy ẩn ý ám chỉ mấy năm gần đây Tô thị đang sa sút.
Tâm trạng Tô Vũ rối loạn, cứ thế cầm tờ báo đứng ngơ ngẩn thì đột nhiên chiếc mũ trên đầu bị giật mất. Mà người giật mũ của Tô Vũ chính là mẹ của Tạ Khương Qua. Bà cầm lấy mũ, vừa nhìn Tô Vũ vừa luôn miệng nói: Quân ăn trộm, quân ăn trộm, chiếc mũ này là của Khương Qua nhà tôi mà.
Xem ra người phụ nữ này đã quên cô thật rồi.
Tô Vũ nghĩ, mẹ của Tạ Khương Qua chỉ như một đứa trẻ, bà hay bám dính lấy cậu, đôi khi bà cũng rất nghe lời. Song ngoài vấn đề không tốt là bà rất thích trang sức lấp lánh thì trí nhớ lại kém vô cùng, bà chỉ có thể nhớ được mặt vài người mà thôi.
Dĩ nhiên, Tô Vũ không nằm trong số mấy người kia.
Sau khi mẹ của Tạ Khương Qua hô to ăn trộm, mọi người xung quanh dồn hết sự chú ý vào cô, có vài người còn vây quanh họ mà xì xầm.
“Dì ơi, dì nhìn kỹ đi, cháu không phải trộm, cháu từng đến nhà dì rồi, dì nhớ lại đi. Khương Qua cho cháu chiếc mũ này đấy.” Tô Vũ vén tóc mình thật gọn gàng, đưa mặt đến gần mẹ Tạ Khương Qua để bà nhìn kỹ mình, cô không muốn bị lôi đến đồn cảnh sát vì chuyện không đâu.
Nghe thấy hai chữ “Khương Qua”, bà ấy mới quan sát kỹ Tô Vũ từ trên xuống dưới. Một lúc sau, gương mặt chợt biến sắc, bà cầm lấy của mũ của Tạ Khương Qua đập vào mặt Tô Vũ, miệng mắng to cô là yêu tinh hại người, vì yêu tinh hại người như cô nên Khương Qua mới bị đâm.
Có lẽ là vì sự nhạy cảm của người làm mẹ nên bà nhớ rất rõ, buổi sáng hôm đó con bà bảo muốn đưa một vị khách về nhà, vậy mà mấy giờ sau thì nằm bẹp trong bệnh viện, đã thế còn nằm tận những mấy tháng trời.
“Tại mày hại Khương Qua không thể nói chuyện suốt mấy ngày, tại mày hại Khương Qua không thể ăn uống. Tao biết nhất định là mày, tao nhớ ra rồi, mấy hôm nay mày đều ngủ cùng Khương Qua, chính là mày…” Bà lẩm bẩm, động tác và vẻ mặt từ từ trở nên điên cuồng.
Tô Vũ che đầu, càng lúc mẹ Tạ Khương Qua càng quật mạnh chiếc mũ lên tay cô. Cho dù người xung quanh không ai biết cô nhưng Tô Vũ vẫn cảm thấy mất mặt, chắc hẳn trong mắt đám người kia, cô chính là con hồ ly tinh hút hồn đứa con trai ngoan của bà, không chừng còn châm ngòi ly gián hai mẹ con bà nữa.
Nếu như người đánh Tô Vũ không phải là mẹ Tạ Khương Qua, cô thề rằng sẽ thẳng tay đánh trả chứ không nhịn nhục để đám người kia xem mình như chuột chạy ngoài phố thế này.
Tô Vũ che đầu tránh khỏi mẹ Tạ Khương Qua, thế là đánh rơi quyển báo trong tay xuống đất.
Vào khoảnh khắc khi chân mẹ Tạ Khương Qua sắp dẫm lên gương mặt tiều tụy của Tô Dĩnh trên tờ báo kia, Tô Vũ rất đau lòng. Nếu tình cảnh đó diễn ra thật, cô lại càng đau đớn hơn.
Cô không biết mình tốn biết bao sức lực mới thoát khỏi mẹ Tạ Khương Qua, mãi đến khi nhặt tờ báo trên mặt đất lên, cô mới phát hiện bà đã bị mình đẩy ngã.
Có lẽ cô hơi mạnh tay nên bà bị đau mếu máo, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Tô Vũ bối rối đứng yên, ai nấy đều nhìn cô chòng chọc. Cô khom lưng đưa tay toan kéo bà đứng lên thì đột nhiên bị ai đó đẩy phắt ra. Cùng lúc này, một chiếc xe máy xé gió lao đến, nếu tay cô bật ra xa hơn chút nữa thì chắc chắn bánh của chiếc xe kia sẽ nghiến qua tay cô rồi.
Cô ngồi sững trên đất, câu “Muốn chết à, khốn kiếp!” chưa kịp thốt thành lời đã lập tức bị nuốt xuống bụng. Tô Vũ nói với Tạ Khương Qua: “Khương Qua, tôi không cố ý đẩy mẹ cậu ngã.”
Khi ấy cô thật sự mong rằng cậu đừng coi cô là một cô gái xấu xa.
Tạ Khương Qua đứng yên đó, nhìn cô từ trên cao với gương mặt vô cảm. Một đôi giày vải xinh đẹp bước đến cạnh cậu, đó là một cô gái tóc ngắn ăn mặc mộc mạc cũng đang nhìn xuống cô.
Cô gái kia tên Thẩm Họa, là người luôn giữ lại những thứ tốt cho Tạ Khương Qua. Cậu thường lấy xe chở cô ta trên lối đi bộ ven sông, hai người luôn có những chủ đề nói mãi không hết.
Ở nơi này, Tạ Khương Qua và Thẩm Họa được mọi người công nhận là một đôi.
/98
|