Doãn Cửu sao cũng không ngờ rằng có một ngày Tô Nhụy lại dám cả gan như vậy, cũng phải, có thể là do hắn đã nuông chiều nàng cho nên không còn biết đến trời cao đất dày.
Hắn ném cái roi đi, mắt trừng trừng nhìn nữ tử trước mặt, muốn đưa tay mà tát cho nàng một phát nhưng đến cùng vẫn là không nỡ.
- Cút! Lũ các người cút hết cho ta!
Hắn không ngờ nữ tử đầu ấp tay gối với mình thế mà cũng dính tới chuyện này, vì thế ngoài việc nhượng bộ hắn cũng không biết phải làm gì hơn. Vì đây cũng là lần đầu tiên nàng thể hiện sự chống đối công khai với hắn nên Doãn Cửu mới khoan nhượng.
Còn lần sau..
Hắn gác chân lên ghế, một bộ dạng đáng sợ mà bảo nàng:
- Chuyện này ta sẽ bỏ qua cho. Nhưng nếu lần sau nàng còn làm ra chuyện gì quá đáng hơn..
Nói đến đây, Doãn Cửu chợt im lặng. Tô Nhụy thấy trong lòng có một chút gì đau đớn.
Sau khi đưa Di Khảo về phòng, Tô Nhụy đang muốn giúp hắn xử lý vết thương thì thiếu niên đã nhẹ giọng khước từ:
- Hãy mặc kệ tôi!
Trông hắn có vẻ đau lắm, mồ hôi cứ túa ra ướt đẫm vệt thái dương. Di Khảo không muốn nàng trông thấy bộ dạng thảm hại của hắn lúc này.
Tô Nhụy như đọc hiểu được suy nghĩ của đối phương, nàng dịu dàng bảo:
- Tiểu tử, ngoan ngoãn chút đi.
Di Khảo liền nhắm hai mắt lại, từ từ thả lỏng cơ thể. Khi Tô Nhụy cởi bỏ tấm áo dài của hắn thì đôi mắt nàng đã nhuốm một màu sợ hãi, từng tấc da tấc thịt trên người hắn đều rách toạc cả rồi. Trong cả quá trình nàng thoa thuốc, thiếu niên dù hết sức đau đớn nhưng vẫn một mực nhẫn nhịn không than lấy nửa lời, khiến một nữ tử dịu dàng như nước động tác càng nương nhẹ đi vài phần.
Sau khi xong xuôi, Tô Nhụy lấy khăn giúp hắn lau khô mồ hôi trên mặt, miệng không quen dặn dò:
- Ngốc, mấy ngày tới đừng đụng vào nước nhé!
Trước khi đi khỏi thì Tô Nhụy đã để lại cho hắn một câu:
- Chuyện giữa chúng ta hãy dừng lại ở đây, sau này ta cũng không còn việc gì cần nhờ vả đến ngươi nữa!
Khắc ấy, thiếu niên khẽ áp mặt mình vào trong gối, tia sáng hiếm hoi trong mắt đã vỡ vụn, chỉ còn lại một dòng nước ấm từ từ lăn dài trên má.
Hắn nhìn về phía bức vách, khóc lặng đi:
- Tô Nhụy, tôi yêu tỷ!
Chỉ có ái tình mới làm cho hắn trở nên mềm yếu đến như vậy.
Nếu có ai nói cho Di Khảo biết khi yêu tim sẽ đau như dao cứa, thì hắn, sẽ không dính vào.
Hôm nay, sau bao nhiêu ngày vắng mặt thì thủ lĩnh đạo tặc rốt cuộc cũng trở lại, các huynh đệ trong bang đã chỉnh trang lại hàng ngũ để có thể đón tiếp người ấy một cách chu toàn.
Không hiểu vì lý do gì mà thủ lĩnh lại rất ít khi xuất hiện, trên mặt luôn mang một lớp mặt nạ bí ẩn khiến Tô Nhụy càng lúc càng muốn tìm tòi nghiền ngẫm. Lúc bắt đầu theo chân Doãn Cửu đến đây, nàng đã thầm mường tượng trong đầu một dáng vẻ hung tợn dọa người, rằng thủ lĩnh hẳn là phải có một diện mạo như thế, nếu không sao có thể dễ dàng trấn áp những tên thuộc hạ như lang như sói cả lượt thế này.
Nhưng khi con người môi hồng răng trắng ấy lần đầu xuất hiện, nó đã làm cho nàng thay đổi lại sự nhìn nhận về một thủ lĩnh đạo tặc. Dù không biết từ sống mũi cho đến gương mặt ẩn tàng dưới lớp mặt nạ sẽ như thế nào nhưng vẫn cho nàng một cảm giác mị hoặc đến lạ.
Huyền Thương ngồi trên một chiếc ghế xứng tầm với thân phận của mình, nhu nhu hoặc hoặc nhìn toàn thể huynh đệ một lượt, lát sau hắn hỏi một người ngay cạnh:
- Cái tên họ Trầm sao không thấy mặt mũi đâu nhỉ?
- Thưa ngài, Trầm tiên sinh luôn hành tung bí ẩn, chúng tôi cũng không rõ đâu ạ!
Doãn Cửu ngồi đấy không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì mà khóe miệng lại cong lên, tên Trầm Uyên này luôn độc lai độc vãng, đến hắn còn chẳng rõ gã đi đâu nữa kìa.
- Thế còn Di Khảo sao cũng không thấy bóng dáng?
Doãn Cửu có chút dè chừng:
- Di Khảo đã bị tôi đánh cho một trận thừa chết thiếu sống rồi!
Vì thủ lĩnh bình thường cũng quý mến thiếu niên nên không thể không quan tâm tới thương thế của Di Khảo:
- Sao ngươi lại ra tay nặng thế, đến cùng hắn đã mắc phải tội gì?
Nếu nói là hắn đã vâng lời Tô Nhụy mà thả hết thiếp yêu của ngài, không biết thủ lĩnh có lộn ruột lên không? Doãn Cửu thở dài thườn thượt:
- Nó đã cảm thấy lương tâm trỗi dậy, đi thả hết tất cả mỹ nhân của ngài rồi!
Trái ngược với tưởng tượng của Doãn Cửu, lần này thủ lĩnh có gì đó thật khác mọi lần, y không tức giận mà lại mỉm cười:
- Tiểu tử này cũng thú vị đó chứ! Doãn Cửu, ngươi cũng hà khắc quá đấy, dẫu sao ta cũng không còn ưng ý các cô nương ấy rồi!
Chẳng lẽ ngài đã có một đối tượng khác?
Doãn Cửu nghĩ thế chứ cũng không tiện hỏi.
Sau khi hỏi thăm các huynh đệ đôi câu, Huyền Thương mới nói đến vấn về trọng điểm, y gác cánh tay lên bàn, tìm cho mình tư thế thoải mái nhất:
- Lần này ta đến là có chuyện muốn phân phó các người làm đây!
Doãn Cửu cũng đoán y sẽ nói vậy, nhanh chóng tiếp lời:
- Không biết mục tiêu lần này của chúng tôi là?
Huyền Thương cười mà như không:
- Hãy triệt phá nhà họ Giả đi, cho các người tùy ý mà cướp bóc!
Doãn Cửu có chút không dám tin, muốn bọn họ chống phá mệnh quan triều đình ư?
Hắn ném cái roi đi, mắt trừng trừng nhìn nữ tử trước mặt, muốn đưa tay mà tát cho nàng một phát nhưng đến cùng vẫn là không nỡ.
- Cút! Lũ các người cút hết cho ta!
Hắn không ngờ nữ tử đầu ấp tay gối với mình thế mà cũng dính tới chuyện này, vì thế ngoài việc nhượng bộ hắn cũng không biết phải làm gì hơn. Vì đây cũng là lần đầu tiên nàng thể hiện sự chống đối công khai với hắn nên Doãn Cửu mới khoan nhượng.
Còn lần sau..
Hắn gác chân lên ghế, một bộ dạng đáng sợ mà bảo nàng:
- Chuyện này ta sẽ bỏ qua cho. Nhưng nếu lần sau nàng còn làm ra chuyện gì quá đáng hơn..
Nói đến đây, Doãn Cửu chợt im lặng. Tô Nhụy thấy trong lòng có một chút gì đau đớn.
Sau khi đưa Di Khảo về phòng, Tô Nhụy đang muốn giúp hắn xử lý vết thương thì thiếu niên đã nhẹ giọng khước từ:
- Hãy mặc kệ tôi!
Trông hắn có vẻ đau lắm, mồ hôi cứ túa ra ướt đẫm vệt thái dương. Di Khảo không muốn nàng trông thấy bộ dạng thảm hại của hắn lúc này.
Tô Nhụy như đọc hiểu được suy nghĩ của đối phương, nàng dịu dàng bảo:
- Tiểu tử, ngoan ngoãn chút đi.
Di Khảo liền nhắm hai mắt lại, từ từ thả lỏng cơ thể. Khi Tô Nhụy cởi bỏ tấm áo dài của hắn thì đôi mắt nàng đã nhuốm một màu sợ hãi, từng tấc da tấc thịt trên người hắn đều rách toạc cả rồi. Trong cả quá trình nàng thoa thuốc, thiếu niên dù hết sức đau đớn nhưng vẫn một mực nhẫn nhịn không than lấy nửa lời, khiến một nữ tử dịu dàng như nước động tác càng nương nhẹ đi vài phần.
Sau khi xong xuôi, Tô Nhụy lấy khăn giúp hắn lau khô mồ hôi trên mặt, miệng không quen dặn dò:
- Ngốc, mấy ngày tới đừng đụng vào nước nhé!
Trước khi đi khỏi thì Tô Nhụy đã để lại cho hắn một câu:
- Chuyện giữa chúng ta hãy dừng lại ở đây, sau này ta cũng không còn việc gì cần nhờ vả đến ngươi nữa!
Khắc ấy, thiếu niên khẽ áp mặt mình vào trong gối, tia sáng hiếm hoi trong mắt đã vỡ vụn, chỉ còn lại một dòng nước ấm từ từ lăn dài trên má.
Hắn nhìn về phía bức vách, khóc lặng đi:
- Tô Nhụy, tôi yêu tỷ!
Chỉ có ái tình mới làm cho hắn trở nên mềm yếu đến như vậy.
Nếu có ai nói cho Di Khảo biết khi yêu tim sẽ đau như dao cứa, thì hắn, sẽ không dính vào.
Hôm nay, sau bao nhiêu ngày vắng mặt thì thủ lĩnh đạo tặc rốt cuộc cũng trở lại, các huynh đệ trong bang đã chỉnh trang lại hàng ngũ để có thể đón tiếp người ấy một cách chu toàn.
Không hiểu vì lý do gì mà thủ lĩnh lại rất ít khi xuất hiện, trên mặt luôn mang một lớp mặt nạ bí ẩn khiến Tô Nhụy càng lúc càng muốn tìm tòi nghiền ngẫm. Lúc bắt đầu theo chân Doãn Cửu đến đây, nàng đã thầm mường tượng trong đầu một dáng vẻ hung tợn dọa người, rằng thủ lĩnh hẳn là phải có một diện mạo như thế, nếu không sao có thể dễ dàng trấn áp những tên thuộc hạ như lang như sói cả lượt thế này.
Nhưng khi con người môi hồng răng trắng ấy lần đầu xuất hiện, nó đã làm cho nàng thay đổi lại sự nhìn nhận về một thủ lĩnh đạo tặc. Dù không biết từ sống mũi cho đến gương mặt ẩn tàng dưới lớp mặt nạ sẽ như thế nào nhưng vẫn cho nàng một cảm giác mị hoặc đến lạ.
Huyền Thương ngồi trên một chiếc ghế xứng tầm với thân phận của mình, nhu nhu hoặc hoặc nhìn toàn thể huynh đệ một lượt, lát sau hắn hỏi một người ngay cạnh:
- Cái tên họ Trầm sao không thấy mặt mũi đâu nhỉ?
- Thưa ngài, Trầm tiên sinh luôn hành tung bí ẩn, chúng tôi cũng không rõ đâu ạ!
Doãn Cửu ngồi đấy không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì mà khóe miệng lại cong lên, tên Trầm Uyên này luôn độc lai độc vãng, đến hắn còn chẳng rõ gã đi đâu nữa kìa.
- Thế còn Di Khảo sao cũng không thấy bóng dáng?
Doãn Cửu có chút dè chừng:
- Di Khảo đã bị tôi đánh cho một trận thừa chết thiếu sống rồi!
Vì thủ lĩnh bình thường cũng quý mến thiếu niên nên không thể không quan tâm tới thương thế của Di Khảo:
- Sao ngươi lại ra tay nặng thế, đến cùng hắn đã mắc phải tội gì?
Nếu nói là hắn đã vâng lời Tô Nhụy mà thả hết thiếp yêu của ngài, không biết thủ lĩnh có lộn ruột lên không? Doãn Cửu thở dài thườn thượt:
- Nó đã cảm thấy lương tâm trỗi dậy, đi thả hết tất cả mỹ nhân của ngài rồi!
Trái ngược với tưởng tượng của Doãn Cửu, lần này thủ lĩnh có gì đó thật khác mọi lần, y không tức giận mà lại mỉm cười:
- Tiểu tử này cũng thú vị đó chứ! Doãn Cửu, ngươi cũng hà khắc quá đấy, dẫu sao ta cũng không còn ưng ý các cô nương ấy rồi!
Chẳng lẽ ngài đã có một đối tượng khác?
Doãn Cửu nghĩ thế chứ cũng không tiện hỏi.
Sau khi hỏi thăm các huynh đệ đôi câu, Huyền Thương mới nói đến vấn về trọng điểm, y gác cánh tay lên bàn, tìm cho mình tư thế thoải mái nhất:
- Lần này ta đến là có chuyện muốn phân phó các người làm đây!
Doãn Cửu cũng đoán y sẽ nói vậy, nhanh chóng tiếp lời:
- Không biết mục tiêu lần này của chúng tôi là?
Huyền Thương cười mà như không:
- Hãy triệt phá nhà họ Giả đi, cho các người tùy ý mà cướp bóc!
Doãn Cửu có chút không dám tin, muốn bọn họ chống phá mệnh quan triều đình ư?
/52
|