Khi đó, trông thấy vẻ mặt do dự không quyết của Tô Nhụy, Di Khảo đã giựt lấy chìa khóa trên tay nàng, tự mình khóa cửa nẻo cẩn thận.
Sau đó, hắn đã rời đi, không nói thêm một câu dư thừa.
Nàng tự ôm lấy cơ thể mềm nhũn của mình dưới cái lạnh se sắt của trời đêm. Đêm nay, Doãn Cửu đã không ở cạnh nàng, hẳn hắn đã tìm thấy niềm hoan lạc bên những thiếu nữ khác.
Nàng vừa đi, vừa nghĩ ngợi đôi điều. Nàng là một người sợ chết, cho nên không dám phản bội Doãn Cửu, nhưng mà những cô nương khác thì không sợ chết hay sao?
Họ lựa chọn cái chết chỉ vì quá đau khổ mà thôi, có khi những nỗi đau trong tim còn lớn lao hơn nỗi đau thể xác.
Và thế là Tô Nhụy đã tìm thấy được câu trả lời, nếu số phận đã định sẵn nàng là con thuyền bơ vơ thì Tô Nhụy sẽ để nó lênh đênh theo dòng chảy số phận.
Di Khảo cũng không ngờ rằng mình đã về gần tới cô phòng, còn bị một người kéo tay giật lại.
Tô Nhụy còn đang thở hổn hển, hiển nhiên nàng vừa chạy thục mạng tới đây. Nàng nói:
- Di Khảo, những lời nói lúc nãy là thực sao? Chỉ cần ta chịu bên ngươi một đêm, ngươi sẽ đồng ý giúp ta?
Hắn quả nhiên bị hành động bộc phát của nàng làm cho giật mình nhưng sau đó đã lấy lại vẻ điềm tĩnh:
- Di Khảo này chưa bao giờ biết nói hai lời!
- Nếu đã nói thế, ta nguyện lòng bên ngươi đêm nay!
Khi mà Tô Nhụy nói ra lời đó thì cũng là lúc thiếu niên cảm thấy người mình có một sự chuyển biến diệu kỳ, gương mặt anh tú trở nên hồng rực, đến hơi thở cũng không tuân theo quy luật.
Di Khảo cười đến mị hoặc chúng sinh. Hắn thế mà đang vui.
Dù rằng niềm vui ấy sẽ phải kết thúc trong đau đớn, cũng giống như mật ngọt thấm đầu lưỡi dao, dù muốn thưởng thức cũng không phải chuyện dễ.
- Đi theo tôi!
Hắn nắm lấy bàn tay Tô Nhụy, đưa nàng bước vào căn phòng tịch lặng của mình. Lúc mà hắn khép cánh cửa để không gian kín đáo chỉ còn lại hai người thì Tô Nhụy mới cảm thấy hít thở không thông. Nàng chưa bao giờ thấy ngại ngùng đến thế!
Chỉ bởi vì sự cách biệt về tuổi tác thôi sao? Nàng không biết!
Dưới ánh đèn dầu leo lét, Di Khảo đã cho nàng cảm thấy thế nào là nụ hôn thật sự, điều mà Tô Nhụy chưa một cảm nhận được từ nơi Doãn Cửu.
Thì ra khi được một ai đó hôn sâu cũng là một sự trải nghiệm phong phú.
Thật sâu sắc mà cũng thật quyến luyến, thậm chí là không thể tách rời.
Kết thúc nụ hôn, thiếu niên đã nói một câu như gió thoảng bên tai nàng:
- Tỷ cũng đâu còn ngây thơ trong sáng nữa, còn cần tôi phải dạy sao?
Tô Nhụy đã không thể giấu nổi sự bối rối trước gương mặt thông minh ấy, giờ phút này tay nàng đang run run cởi y phục ra cho hắn.
Vào trước lúc mà Tô Nhụy thiếp đi, nàng đã nghe thấy tiếng thì thầm của Di Khảo:
- Tô Nhụy, lần đầu, của tôi..
Sáng hôm sau, Doãn Cửu vừa thức dậy thì đã cảm thấy đầu đau ghê gớm, cũng có thể là vì tối qua hắn đã uống quá chén, không thể trách ai. Vớ y phục ngổn ngang mặc vào, hắn bước xuống giường rót một chén trà ấm, nhấp nhấp mấy ngụm cho tỉnh táo.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe có tiếng cấp báo:
- Doãn tiên sinh, không hay rồi! Các cô nương tháo chạy cả rồi!
- Ngươi nói sao?
Doãn Cửu đập mạnh cái chén xuống đất khiến nó vỡ tan tành. Hắn không tin rằng bọn họ lại có khả năng ấy, trừ phi..
Nghĩ nghĩ một chút, hắn hỏi:
- Kể rõ đầu đuôi xem nào!
Tên thuộc hạ từ từ thuật lại mọi việc. Thì ra sáng nay, hắn ta vẫn theo thông lệ đến để đưa cơm cho các cô nương thì thấy cửa nẻo mở toang, nhìn vào thì đã không một bóng người.
Muốn đuổi theo nhưng có vẻ đã không còn kịp nữa.
Gương mặt Doãn Cửu trở nên hết sức âm trầm. Hắn tính cho người đi lùng bắt nhưng nghĩ rồi lại thôi, nếu đã có kẻ cố tình thả chúng đi thì chắc chắn sẽ hành sự cẩn trọng, không dễ dàng để hắn có thể bắt người trở lại. Cái khiến Doãn Cửu đau đầu nhất bây giờ, là nếu thủ lĩnh biết được mọi chuyện, ngài ấy sẽ có phản ứng ra sao?
- Hôm qua, ai là người canh giữ nơi ấy?
- Dạ, là.. là Di Khảo!
- Được lắm, tên tiểu tử này! Bắt hắn đến cho ta!
- Vâng, Doãn tiên sinh!
Tên thuộc hạ thấy mặt Doãn Cửu có phần khủng bố thì lập tức lo sợ thay cho Di Khảo, người huynh đệ tốt của hắn ta. Hắn ta khẽ nhận mệnh lui đi.
Một lát sau, thiếu niên trẻ tuổi đã đứng vững vàng trước mặt hắn. Đây là người mà Doãn Cửu tự tay bồi dưỡng mà thành, một kẻ thực sự có bản lĩnh, vì thế hắn cần phải tra rõ nguyên nhân chứ không thể tùy ý định tội.
- Người là ngươi thả đúng không?
Di Khảo nhìn thẳng vào mắt hắn, không một chút đắn đo hay sợ sệt:
- Chính là tôi, thưa ngài!
Nếu hắn biết những chuyện mà Di Khảo làm không chỉ có thế, thiếu niên không thể tưởng tượng được vẻ mặt ấy sẽ như thế nào?
- Tại sao?
Nam tử mặt sẹo rít qua kẽ răng, hắn không thể biết tại sao một kẻ vốn thông minh đĩnh ngộ như Di Khảo, lại có thể cho ra một hành vi ngu ngốc như thế này?
- Là vì lương tâm trỗi dậy chăng?
Thiếu niên mỉm cười, bờ môi hắn trước sau vẫn là nụ cười vững vàng như một. Có thể là do hắn vốn chẳng còn gì để hối tiếc, sau đêm qua, người thiếu niên với dáng vẻ khôi ngô ấy, đã được thỏa mối tương tư rồi!
Doãn Cửu gật gật đầu:
- Được lắm! Để xem ta trừng trị ngươi thế nào!
Sau câu nói ấy, những lằn roi da cứ liên tiếp quật vào người thiếu niên. Nhưng khi thể xác càng đau thì Di Khảo càng trở nên kiên cường, không gì có thể quật ngã nổi linh hồn ấy. Chính Doãn Cửu cũng bị cốt cách nơi con người hắn làm cho phải chừng tay lại.
Đúng lúc Tô Nhụy vừa vào đến nơi thì đã bị cảnh tượng tra tấn trước mắt làm cho kinh hồn.
Người thiếu niên đêm qua vẫn còn hôn nàng say đắm thì hôm nay đã bị đánh còn nửa cái mạng. Nàng không đến nhanh thì chỉ còn kịp tới nhặt xác cho hắn mà thôi!
Không biết lấy được dũng khí từ đâu, Tô Nhụy níu lấy tay Doãn Cửu, can đảm cất lời:
- Doãn Cửu à, chính thiếp đã ép Di Khảo phải làm như vậy. Nếu chàng muốn trừng phạt thì cứ từ kẻ chủ mưu này trước đi!
Sau đó, hắn đã rời đi, không nói thêm một câu dư thừa.
Nàng tự ôm lấy cơ thể mềm nhũn của mình dưới cái lạnh se sắt của trời đêm. Đêm nay, Doãn Cửu đã không ở cạnh nàng, hẳn hắn đã tìm thấy niềm hoan lạc bên những thiếu nữ khác.
Nàng vừa đi, vừa nghĩ ngợi đôi điều. Nàng là một người sợ chết, cho nên không dám phản bội Doãn Cửu, nhưng mà những cô nương khác thì không sợ chết hay sao?
Họ lựa chọn cái chết chỉ vì quá đau khổ mà thôi, có khi những nỗi đau trong tim còn lớn lao hơn nỗi đau thể xác.
Và thế là Tô Nhụy đã tìm thấy được câu trả lời, nếu số phận đã định sẵn nàng là con thuyền bơ vơ thì Tô Nhụy sẽ để nó lênh đênh theo dòng chảy số phận.
Di Khảo cũng không ngờ rằng mình đã về gần tới cô phòng, còn bị một người kéo tay giật lại.
Tô Nhụy còn đang thở hổn hển, hiển nhiên nàng vừa chạy thục mạng tới đây. Nàng nói:
- Di Khảo, những lời nói lúc nãy là thực sao? Chỉ cần ta chịu bên ngươi một đêm, ngươi sẽ đồng ý giúp ta?
Hắn quả nhiên bị hành động bộc phát của nàng làm cho giật mình nhưng sau đó đã lấy lại vẻ điềm tĩnh:
- Di Khảo này chưa bao giờ biết nói hai lời!
- Nếu đã nói thế, ta nguyện lòng bên ngươi đêm nay!
Khi mà Tô Nhụy nói ra lời đó thì cũng là lúc thiếu niên cảm thấy người mình có một sự chuyển biến diệu kỳ, gương mặt anh tú trở nên hồng rực, đến hơi thở cũng không tuân theo quy luật.
Di Khảo cười đến mị hoặc chúng sinh. Hắn thế mà đang vui.
Dù rằng niềm vui ấy sẽ phải kết thúc trong đau đớn, cũng giống như mật ngọt thấm đầu lưỡi dao, dù muốn thưởng thức cũng không phải chuyện dễ.
- Đi theo tôi!
Hắn nắm lấy bàn tay Tô Nhụy, đưa nàng bước vào căn phòng tịch lặng của mình. Lúc mà hắn khép cánh cửa để không gian kín đáo chỉ còn lại hai người thì Tô Nhụy mới cảm thấy hít thở không thông. Nàng chưa bao giờ thấy ngại ngùng đến thế!
Chỉ bởi vì sự cách biệt về tuổi tác thôi sao? Nàng không biết!
Dưới ánh đèn dầu leo lét, Di Khảo đã cho nàng cảm thấy thế nào là nụ hôn thật sự, điều mà Tô Nhụy chưa một cảm nhận được từ nơi Doãn Cửu.
Thì ra khi được một ai đó hôn sâu cũng là một sự trải nghiệm phong phú.
Thật sâu sắc mà cũng thật quyến luyến, thậm chí là không thể tách rời.
Kết thúc nụ hôn, thiếu niên đã nói một câu như gió thoảng bên tai nàng:
- Tỷ cũng đâu còn ngây thơ trong sáng nữa, còn cần tôi phải dạy sao?
Tô Nhụy đã không thể giấu nổi sự bối rối trước gương mặt thông minh ấy, giờ phút này tay nàng đang run run cởi y phục ra cho hắn.
Vào trước lúc mà Tô Nhụy thiếp đi, nàng đã nghe thấy tiếng thì thầm của Di Khảo:
- Tô Nhụy, lần đầu, của tôi..
Sáng hôm sau, Doãn Cửu vừa thức dậy thì đã cảm thấy đầu đau ghê gớm, cũng có thể là vì tối qua hắn đã uống quá chén, không thể trách ai. Vớ y phục ngổn ngang mặc vào, hắn bước xuống giường rót một chén trà ấm, nhấp nhấp mấy ngụm cho tỉnh táo.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe có tiếng cấp báo:
- Doãn tiên sinh, không hay rồi! Các cô nương tháo chạy cả rồi!
- Ngươi nói sao?
Doãn Cửu đập mạnh cái chén xuống đất khiến nó vỡ tan tành. Hắn không tin rằng bọn họ lại có khả năng ấy, trừ phi..
Nghĩ nghĩ một chút, hắn hỏi:
- Kể rõ đầu đuôi xem nào!
Tên thuộc hạ từ từ thuật lại mọi việc. Thì ra sáng nay, hắn ta vẫn theo thông lệ đến để đưa cơm cho các cô nương thì thấy cửa nẻo mở toang, nhìn vào thì đã không một bóng người.
Muốn đuổi theo nhưng có vẻ đã không còn kịp nữa.
Gương mặt Doãn Cửu trở nên hết sức âm trầm. Hắn tính cho người đi lùng bắt nhưng nghĩ rồi lại thôi, nếu đã có kẻ cố tình thả chúng đi thì chắc chắn sẽ hành sự cẩn trọng, không dễ dàng để hắn có thể bắt người trở lại. Cái khiến Doãn Cửu đau đầu nhất bây giờ, là nếu thủ lĩnh biết được mọi chuyện, ngài ấy sẽ có phản ứng ra sao?
- Hôm qua, ai là người canh giữ nơi ấy?
- Dạ, là.. là Di Khảo!
- Được lắm, tên tiểu tử này! Bắt hắn đến cho ta!
- Vâng, Doãn tiên sinh!
Tên thuộc hạ thấy mặt Doãn Cửu có phần khủng bố thì lập tức lo sợ thay cho Di Khảo, người huynh đệ tốt của hắn ta. Hắn ta khẽ nhận mệnh lui đi.
Một lát sau, thiếu niên trẻ tuổi đã đứng vững vàng trước mặt hắn. Đây là người mà Doãn Cửu tự tay bồi dưỡng mà thành, một kẻ thực sự có bản lĩnh, vì thế hắn cần phải tra rõ nguyên nhân chứ không thể tùy ý định tội.
- Người là ngươi thả đúng không?
Di Khảo nhìn thẳng vào mắt hắn, không một chút đắn đo hay sợ sệt:
- Chính là tôi, thưa ngài!
Nếu hắn biết những chuyện mà Di Khảo làm không chỉ có thế, thiếu niên không thể tưởng tượng được vẻ mặt ấy sẽ như thế nào?
- Tại sao?
Nam tử mặt sẹo rít qua kẽ răng, hắn không thể biết tại sao một kẻ vốn thông minh đĩnh ngộ như Di Khảo, lại có thể cho ra một hành vi ngu ngốc như thế này?
- Là vì lương tâm trỗi dậy chăng?
Thiếu niên mỉm cười, bờ môi hắn trước sau vẫn là nụ cười vững vàng như một. Có thể là do hắn vốn chẳng còn gì để hối tiếc, sau đêm qua, người thiếu niên với dáng vẻ khôi ngô ấy, đã được thỏa mối tương tư rồi!
Doãn Cửu gật gật đầu:
- Được lắm! Để xem ta trừng trị ngươi thế nào!
Sau câu nói ấy, những lằn roi da cứ liên tiếp quật vào người thiếu niên. Nhưng khi thể xác càng đau thì Di Khảo càng trở nên kiên cường, không gì có thể quật ngã nổi linh hồn ấy. Chính Doãn Cửu cũng bị cốt cách nơi con người hắn làm cho phải chừng tay lại.
Đúng lúc Tô Nhụy vừa vào đến nơi thì đã bị cảnh tượng tra tấn trước mắt làm cho kinh hồn.
Người thiếu niên đêm qua vẫn còn hôn nàng say đắm thì hôm nay đã bị đánh còn nửa cái mạng. Nàng không đến nhanh thì chỉ còn kịp tới nhặt xác cho hắn mà thôi!
Không biết lấy được dũng khí từ đâu, Tô Nhụy níu lấy tay Doãn Cửu, can đảm cất lời:
- Doãn Cửu à, chính thiếp đã ép Di Khảo phải làm như vậy. Nếu chàng muốn trừng phạt thì cứ từ kẻ chủ mưu này trước đi!
/52
|