- Ưm …
Thẩm Tuyết cố gắng vùng vẫy, người đàn ông này lại lên cơn gì vậy?
Thẩm Tuyết bị anh hôn đến khi mềm nhũn, cả thân thể cô đều bị anh vây lấy giam cầm trong lòng. Lăng Trạch Hàn cụng trán mình vào trán Thẩm Tuyết,anh thì thầm:
- Tuyết Nhi, đừng nói như vậy.
Anh không thích nghe cô nói vậy.
- Tôi nói chính là sự thật, tôi đã không còn yêu anh nữa rồi, anh …ưm …
Lăng Trạch Hàn lại tiếp tục cưỡng hôn Thẩm Tuyết, ép cô ngửa đầu đón nhận những nụ hôn cuồng dã của anh.
Anh chính là không muốn nghe cô nói cô không yêu anh nữa. Cô càng cố tình nói, anh sẽ hôn cô cho đến khi cô không thể thốt lên lời. Anh thừa nhận anh đau lòng khi nghe những lời này của cô. Giờ anh cũng đã hiểu cảm giác của Thẩm Tuyết trước đó khi anh nói anh không yêu cô rồi.
Lăng Trạch Hàn vừa hôn Thẩm Tuyết vừa tháo dây an toàn của cô ra, anh vẫn vừa hôn vừa nhấn hạ ghế nằm ra sau.Bàn tay lại chuyển rời kéo khóa váy trên người Thẩm Tuyết xuống. Nụ hôn rơi đầy mặt đầy cổ cô gái, dấu hôn cũ chưa hết, dấu hôn mới lại đè lên.
Thẩm Tuyết uất ức đánh lên người anh miệng vẫn không ngừng nói:
- Lăng Trạch Hàn,anh điên rồi, tôi chính là không yêu anh nữa, tôi không …ưm …
- Vậy tôi sẽ làm em đến khi em nói yêu tôi mới thôi.
Tối qua và sáng sớm nay anh đã cố nhịn dục vọng đối với cô rồi, giờ anh không muốn nhịn nữa. Cô gái này như là hoa anh túc vậy, vừa chạm vào đã gây nghiện rồi. Anh không màng đây là đâu, trong xe cũng được, anh chính là muốn cô ngay tại đây, ngay tại nơi này.
Chiếc ghế cô đang ngồi dưới vài thao tác của Lăng Trạch Hàn lại biến ra giống như chiếc giường,không hề chặt hẹp đủ để cho anh và cô có thể thay đổi nhiều tư thế. Anh vẫn đè lên người Thẩm Tuyết, cô vừa đánh anh vừa né tránh. Lăng Trạch Hàn liền tháo cà vạt ra trói hai tay Thẩm Tuyết lên đỉnh đầu khiến cô không thể vùng vẫy. Đôi gò bồng bị anh xoa nắn đến biến dạng, anh vuốt ve eo hông cô rồi dọc xuống đùi non đi vào sâu trong thung lũng. Anh nhanh chóng lột ra chiếc quần nhỏ xinh dưới váy cô, cũng giải phóng thứ đang căng cứng bên dưới mình ra ngoài.
- Không, anh mau dừng lại, anh là đồ khốn, tôi ghét anh …
Thẩm Tuyết uất ức kêu lên. Lăng Trạch Hàn mặc cho cô kêu khóc anh vẫn tiếp tục lột bỏ chiếc chiếc váy của cô xuống. Giờ phút này trên người Thẩm Tuyết chỉ còn lại duy nhất chiếc áo lót hồng mà thôi. Cả cơ thể trần trụi bị anh ép nằm trên ghế.
Lăng Trạch Hàn đã dừng xe ngay tán cây ven đường, chỗ này rất ít người qua lại, người trong xe có thể nhìn ra ngoài nhưng người bên ngoài lại không thể thấy được những gì bên trong xe.
Lăng Trạch Hàn lột bỏ áo sơ mi của mình, cơ thể rắn chắc nam tính vẫn ở phía trên cô gái. Trong mắt anh lúc này chính là ánh lên những tia lửa dục vọng, con nai vàng trong lòng anh đôi mắt rưng rưng, yếu đuối,thút thít khóc nhưng miệng vẫn ngoan cố nhất định không chịu nói yêu anh, không chịu cầu xin anh.
Anh yêu chết cái dáng vẻ này của Thẩm Tuyết, anh đưa tay xuống kéo phăng chiếc áo lót duy nhất trên người cô, đôi thỏ ngọc liền theo đó mà bung ra ngoài, nảy lên nảy xuống. Cơ thể cô lúc này hoàn toàn không một mảnh vải trước mắt anh. Đôi thỏ ngọc căng tròn nhựa sống tràn trề thanh xuân, tươi non mơn mởn, Lăng Trạch Hàn nhìn Thẩm Tuyết mê đắm,anh đưa lưỡi ra mút hết lấy nhựa sống đó, giống như đứa trẻ khát sữa,đầu lưỡi tinh tế như rắn nước trượt qua trượt lại trên hạt ngọc hồng hào. Chẳng mấy chốc ngực Thẩm Tuyết đã ướt nhẹp một mảng.
- Ưm… Lăng … Ưm …
Lăng Trạch Hàn hôn lên khắp thân thể mĩ miều của Thẩm Tuyết, anh hôn xuống vòng bụng nhỏ xinh rồi tìm đến chốn đào nguyên đang e ấp bên dưới.
- A, không được…
Thẩm Tuyết lắc đầu toan kẹp hai chân lại nhưng không thể. Lăng Trạch Hàn ép cô phải tách hai chân ra, anh dùng đầu lưỡi tìm hạt trân châu nhỏ vờn quanh nó. Dưới sự kích thích của anh cuối cùng Thẩm Tuyết cũng không nhịn nổi nữa.
- A… Ưm …hức ….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Manh Thê Phúc Hắc
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
4. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
=====================================
Dịch mật bắt đầu tiết ra ngày một nhiều, Lăng Trạch Hàn cảm giác mình đã nhặt được bảo bối rồi, anh say đắm mọi thứ thuộc về cô, anh khẽ đưa răng cắn nhẹ hạt trân châu một cái khiến Thẩm Tuyết phải rướn cong người lên. Nhân cơ hội đó Lăng Trạch Hàn liền đưa tay luồn xuống cặp mông tròn nẳn mà nắn bóp.
Thẩm Tuyết tay bị trói cô chỉ biết uốn éo thân mình tránh né anh nhưng lại chỉ càng làm cho dục vọng của anh càng thêm mãnh liệt. Những cử chỉ của cô vô tình lại cọ sát vào cự long của anh khiến Lăng Trạch Hàn phải khẽ rên lên một tiếng anh lập tức động thân dưới, cắm thứ vũ khí đã căng cứng của mình vào hang động sâu thẳm.
- Anh cút … Ưm …A…
- Shhhhh…
Giây phút anh tiến vào, bên dưới hai cơ thể siết nhau đến khít khao, hai người cùng kêu lên. Không cho cô có cơ hội thích nghi anh đã không nhịn được mà luật động liên hồi, theo mỗi chuyển động của anh, sự chặt chẽ, ấm nóng siết lấy anh khiến Lăng Trạch Hàn phải hít sâu một hơi.
Thẩm Tuyết cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, hai tay bị trói. Bên dưới bị cự long của anh thao không ngừng ra vào, bên trên cặp nhũ hoa bị anh nắn bóp, cái miệng vừa định thốt lên lại bị anh mạnh mẽ hôn lấy.
Cả thân thể đều nằm trong tay anh mặc anh chiếm lấy hết lần này đến lần khác.
- Tuyết Nhi, nói em yêu tôi đi.
Lăng Trạch Hàn luật động liên tục, ép Thẩm Tuyết phải nói ra những lời anh muốn nghe.
Thẩm Tuyết vẫn cắn răng, cô chính là không muốn cho anh được như ý, cô nhả từng chữ:
- Tôi, không, yêu,anh … A…a
Lăng Trạch Hàn không nhận được đáp án mình muốn,anh càng làm tới, anh thao cô mạnh mẽ hơn, tốc độ càng nhanh hơn, mỗi một cú thúc đều sâu vào tận tử cung cô gái.
- Đừng mà, sâu quá, hu… Hu …
Thẩm Tuyết không nhịn được vẫn phải khóc lên.
Cô gái này lúc nào cũng bướng với anh, để anh xem xem cô sẽ chịu được đến bao giờ, anh sẽ khiến cho cô nằm dưới thân anh mà cầu xin anh, nói cô yêu anh.
- Tuyết Nhi, em hãy cảm nhận xem tôi đang “yêu” em thế nào?
Anh muốn cô cảm nhận nơi hai người kết hợp, muốn cho cô thấy anh ở bên trong cô ra vào như thế nào?
Lăng Trạch Hàn bỗng nhiên cúi xuống nói nhỏ gì đó vào tai Thẩm Tuyết khiến cô hoảng loạn lắc đầu:
- Không, anh không được làm như thế, a… Không được …
Lăng Trạch Hàn lật người Thẩm Tuyết lại ép cô nằm quỳ trên ghế rồi đưa vật to lớn của mình cắm sâu vào bên trong cô từ phía sau.
- A…a …không cần.
Lại tiếp tục một màn đưa đẩy mới, cặp mông tròn mẩy bị anh bóp đầy dấu tay đỏ ửng. Tiếng nước nhóp nhép vẫn vang lên đều đặn trong xe. Dịch mật rơi rớt đầy trên ghế.
- Tuyết Nhi, thích không? Shhhh … Ha …
Thẩm Tuyết bị Lăng Trạch Hàn ép đến gắt gao, cô cong mông, đầu cúi xuống cắn răng cô cố gắng nén lại dục vọng bị anh khơi lên, cố tình nằm như một khúc gỗ giả vờ chết nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được bị anh làm cho phải khóc lên, phải cầu xin anh tha cho mình.
- A… Ưm … Hu hu … Xin anh, đừng như vậy mà.
Lăng Trạch Hàn vừa luật động bàn tay đưa lên giữ chặt hông Thẩm Tuyết, thỉnh thoảng lại vươn lên xoa nắn đôi gò bồng đang rung lắc,nhấp nhô theo từng cú thúc ép của anh.
- Nói em yêu tôi.
- Em … Yêu … Anh … Hức … Hu hu …a…
- Nói Tuyết Nhi là của Trạch Hàn.
- Tuyết … Hu … Hu … Nhi là của Trạch Hàn. …hức… Ưm…a…
- Ừm … Ngoan …Hưm …hazz…
Nhận được đáp án mình muốn Lăng Trạch Hàn lại hưng phấn tiến quân thần tốc hơn, người đàn ông này sức lực dẻo dai đến kinh người, anh ức hiếp Thẩm Tuyết suốt hơn ba tiếng đồng hồ mới thỏa mãn gầm lên trút hết những tinh hoa của anh vào sâu tận bên trong cô.
Tay Thẩm Tuyết đã được anh cởi trói tự bao giờ nhưng cô không còn đủ sức để chống cự lại anh nữa. Cuối cùng cô được anh bế vào nhà mình, nằm trên giường rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Lăng Trạch Hàn nhìn ngôi nhà nhỏ của Thẩm Tuyết thuê, anh hôn lên trán cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường, rồi rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, lấy chiếc vòng ra đeo lên cổ tay Thẩm Tuyết rồi mới đóng cửa nhẹ nhàng rời đi.
Nếu có Lam Tố Tố và Bạc Hoan ở đây, nhất định sẽ nhận ra chiếc vòng tay này chính là chiếc vòng tay hình cỏ ba lá ngày đó ở trung tâm thương mại mà các cô đã giành với nhau.
Thẩm Tuyết cố gắng vùng vẫy, người đàn ông này lại lên cơn gì vậy?
Thẩm Tuyết bị anh hôn đến khi mềm nhũn, cả thân thể cô đều bị anh vây lấy giam cầm trong lòng. Lăng Trạch Hàn cụng trán mình vào trán Thẩm Tuyết,anh thì thầm:
- Tuyết Nhi, đừng nói như vậy.
Anh không thích nghe cô nói vậy.
- Tôi nói chính là sự thật, tôi đã không còn yêu anh nữa rồi, anh …ưm …
Lăng Trạch Hàn lại tiếp tục cưỡng hôn Thẩm Tuyết, ép cô ngửa đầu đón nhận những nụ hôn cuồng dã của anh.
Anh chính là không muốn nghe cô nói cô không yêu anh nữa. Cô càng cố tình nói, anh sẽ hôn cô cho đến khi cô không thể thốt lên lời. Anh thừa nhận anh đau lòng khi nghe những lời này của cô. Giờ anh cũng đã hiểu cảm giác của Thẩm Tuyết trước đó khi anh nói anh không yêu cô rồi.
Lăng Trạch Hàn vừa hôn Thẩm Tuyết vừa tháo dây an toàn của cô ra, anh vẫn vừa hôn vừa nhấn hạ ghế nằm ra sau.Bàn tay lại chuyển rời kéo khóa váy trên người Thẩm Tuyết xuống. Nụ hôn rơi đầy mặt đầy cổ cô gái, dấu hôn cũ chưa hết, dấu hôn mới lại đè lên.
Thẩm Tuyết uất ức đánh lên người anh miệng vẫn không ngừng nói:
- Lăng Trạch Hàn,anh điên rồi, tôi chính là không yêu anh nữa, tôi không …ưm …
- Vậy tôi sẽ làm em đến khi em nói yêu tôi mới thôi.
Tối qua và sáng sớm nay anh đã cố nhịn dục vọng đối với cô rồi, giờ anh không muốn nhịn nữa. Cô gái này như là hoa anh túc vậy, vừa chạm vào đã gây nghiện rồi. Anh không màng đây là đâu, trong xe cũng được, anh chính là muốn cô ngay tại đây, ngay tại nơi này.
Chiếc ghế cô đang ngồi dưới vài thao tác của Lăng Trạch Hàn lại biến ra giống như chiếc giường,không hề chặt hẹp đủ để cho anh và cô có thể thay đổi nhiều tư thế. Anh vẫn đè lên người Thẩm Tuyết, cô vừa đánh anh vừa né tránh. Lăng Trạch Hàn liền tháo cà vạt ra trói hai tay Thẩm Tuyết lên đỉnh đầu khiến cô không thể vùng vẫy. Đôi gò bồng bị anh xoa nắn đến biến dạng, anh vuốt ve eo hông cô rồi dọc xuống đùi non đi vào sâu trong thung lũng. Anh nhanh chóng lột ra chiếc quần nhỏ xinh dưới váy cô, cũng giải phóng thứ đang căng cứng bên dưới mình ra ngoài.
- Không, anh mau dừng lại, anh là đồ khốn, tôi ghét anh …
Thẩm Tuyết uất ức kêu lên. Lăng Trạch Hàn mặc cho cô kêu khóc anh vẫn tiếp tục lột bỏ chiếc chiếc váy của cô xuống. Giờ phút này trên người Thẩm Tuyết chỉ còn lại duy nhất chiếc áo lót hồng mà thôi. Cả cơ thể trần trụi bị anh ép nằm trên ghế.
Lăng Trạch Hàn đã dừng xe ngay tán cây ven đường, chỗ này rất ít người qua lại, người trong xe có thể nhìn ra ngoài nhưng người bên ngoài lại không thể thấy được những gì bên trong xe.
Lăng Trạch Hàn lột bỏ áo sơ mi của mình, cơ thể rắn chắc nam tính vẫn ở phía trên cô gái. Trong mắt anh lúc này chính là ánh lên những tia lửa dục vọng, con nai vàng trong lòng anh đôi mắt rưng rưng, yếu đuối,thút thít khóc nhưng miệng vẫn ngoan cố nhất định không chịu nói yêu anh, không chịu cầu xin anh.
Anh yêu chết cái dáng vẻ này của Thẩm Tuyết, anh đưa tay xuống kéo phăng chiếc áo lót duy nhất trên người cô, đôi thỏ ngọc liền theo đó mà bung ra ngoài, nảy lên nảy xuống. Cơ thể cô lúc này hoàn toàn không một mảnh vải trước mắt anh. Đôi thỏ ngọc căng tròn nhựa sống tràn trề thanh xuân, tươi non mơn mởn, Lăng Trạch Hàn nhìn Thẩm Tuyết mê đắm,anh đưa lưỡi ra mút hết lấy nhựa sống đó, giống như đứa trẻ khát sữa,đầu lưỡi tinh tế như rắn nước trượt qua trượt lại trên hạt ngọc hồng hào. Chẳng mấy chốc ngực Thẩm Tuyết đã ướt nhẹp một mảng.
- Ưm… Lăng … Ưm …
Lăng Trạch Hàn hôn lên khắp thân thể mĩ miều của Thẩm Tuyết, anh hôn xuống vòng bụng nhỏ xinh rồi tìm đến chốn đào nguyên đang e ấp bên dưới.
- A, không được…
Thẩm Tuyết lắc đầu toan kẹp hai chân lại nhưng không thể. Lăng Trạch Hàn ép cô phải tách hai chân ra, anh dùng đầu lưỡi tìm hạt trân châu nhỏ vờn quanh nó. Dưới sự kích thích của anh cuối cùng Thẩm Tuyết cũng không nhịn nổi nữa.
- A… Ưm …hức ….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Manh Thê Phúc Hắc
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
4. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
=====================================
Dịch mật bắt đầu tiết ra ngày một nhiều, Lăng Trạch Hàn cảm giác mình đã nhặt được bảo bối rồi, anh say đắm mọi thứ thuộc về cô, anh khẽ đưa răng cắn nhẹ hạt trân châu một cái khiến Thẩm Tuyết phải rướn cong người lên. Nhân cơ hội đó Lăng Trạch Hàn liền đưa tay luồn xuống cặp mông tròn nẳn mà nắn bóp.
Thẩm Tuyết tay bị trói cô chỉ biết uốn éo thân mình tránh né anh nhưng lại chỉ càng làm cho dục vọng của anh càng thêm mãnh liệt. Những cử chỉ của cô vô tình lại cọ sát vào cự long của anh khiến Lăng Trạch Hàn phải khẽ rên lên một tiếng anh lập tức động thân dưới, cắm thứ vũ khí đã căng cứng của mình vào hang động sâu thẳm.
- Anh cút … Ưm …A…
- Shhhhh…
Giây phút anh tiến vào, bên dưới hai cơ thể siết nhau đến khít khao, hai người cùng kêu lên. Không cho cô có cơ hội thích nghi anh đã không nhịn được mà luật động liên hồi, theo mỗi chuyển động của anh, sự chặt chẽ, ấm nóng siết lấy anh khiến Lăng Trạch Hàn phải hít sâu một hơi.
Thẩm Tuyết cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, hai tay bị trói. Bên dưới bị cự long của anh thao không ngừng ra vào, bên trên cặp nhũ hoa bị anh nắn bóp, cái miệng vừa định thốt lên lại bị anh mạnh mẽ hôn lấy.
Cả thân thể đều nằm trong tay anh mặc anh chiếm lấy hết lần này đến lần khác.
- Tuyết Nhi, nói em yêu tôi đi.
Lăng Trạch Hàn luật động liên tục, ép Thẩm Tuyết phải nói ra những lời anh muốn nghe.
Thẩm Tuyết vẫn cắn răng, cô chính là không muốn cho anh được như ý, cô nhả từng chữ:
- Tôi, không, yêu,anh … A…a
Lăng Trạch Hàn không nhận được đáp án mình muốn,anh càng làm tới, anh thao cô mạnh mẽ hơn, tốc độ càng nhanh hơn, mỗi một cú thúc đều sâu vào tận tử cung cô gái.
- Đừng mà, sâu quá, hu… Hu …
Thẩm Tuyết không nhịn được vẫn phải khóc lên.
Cô gái này lúc nào cũng bướng với anh, để anh xem xem cô sẽ chịu được đến bao giờ, anh sẽ khiến cho cô nằm dưới thân anh mà cầu xin anh, nói cô yêu anh.
- Tuyết Nhi, em hãy cảm nhận xem tôi đang “yêu” em thế nào?
Anh muốn cô cảm nhận nơi hai người kết hợp, muốn cho cô thấy anh ở bên trong cô ra vào như thế nào?
Lăng Trạch Hàn bỗng nhiên cúi xuống nói nhỏ gì đó vào tai Thẩm Tuyết khiến cô hoảng loạn lắc đầu:
- Không, anh không được làm như thế, a… Không được …
Lăng Trạch Hàn lật người Thẩm Tuyết lại ép cô nằm quỳ trên ghế rồi đưa vật to lớn của mình cắm sâu vào bên trong cô từ phía sau.
- A…a …không cần.
Lại tiếp tục một màn đưa đẩy mới, cặp mông tròn mẩy bị anh bóp đầy dấu tay đỏ ửng. Tiếng nước nhóp nhép vẫn vang lên đều đặn trong xe. Dịch mật rơi rớt đầy trên ghế.
- Tuyết Nhi, thích không? Shhhh … Ha …
Thẩm Tuyết bị Lăng Trạch Hàn ép đến gắt gao, cô cong mông, đầu cúi xuống cắn răng cô cố gắng nén lại dục vọng bị anh khơi lên, cố tình nằm như một khúc gỗ giả vờ chết nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được bị anh làm cho phải khóc lên, phải cầu xin anh tha cho mình.
- A… Ưm … Hu hu … Xin anh, đừng như vậy mà.
Lăng Trạch Hàn vừa luật động bàn tay đưa lên giữ chặt hông Thẩm Tuyết, thỉnh thoảng lại vươn lên xoa nắn đôi gò bồng đang rung lắc,nhấp nhô theo từng cú thúc ép của anh.
- Nói em yêu tôi.
- Em … Yêu … Anh … Hức … Hu hu …a…
- Nói Tuyết Nhi là của Trạch Hàn.
- Tuyết … Hu … Hu … Nhi là của Trạch Hàn. …hức… Ưm…a…
- Ừm … Ngoan …Hưm …hazz…
Nhận được đáp án mình muốn Lăng Trạch Hàn lại hưng phấn tiến quân thần tốc hơn, người đàn ông này sức lực dẻo dai đến kinh người, anh ức hiếp Thẩm Tuyết suốt hơn ba tiếng đồng hồ mới thỏa mãn gầm lên trút hết những tinh hoa của anh vào sâu tận bên trong cô.
Tay Thẩm Tuyết đã được anh cởi trói tự bao giờ nhưng cô không còn đủ sức để chống cự lại anh nữa. Cuối cùng cô được anh bế vào nhà mình, nằm trên giường rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Lăng Trạch Hàn nhìn ngôi nhà nhỏ của Thẩm Tuyết thuê, anh hôn lên trán cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường, rồi rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, lấy chiếc vòng ra đeo lên cổ tay Thẩm Tuyết rồi mới đóng cửa nhẹ nhàng rời đi.
Nếu có Lam Tố Tố và Bạc Hoan ở đây, nhất định sẽ nhận ra chiếc vòng tay này chính là chiếc vòng tay hình cỏ ba lá ngày đó ở trung tâm thương mại mà các cô đã giành với nhau.
/66
|