Bạc Hoan thấy Thẩm Tuyết không thèm trả lời mình thì càng tức hơn:
- Này, cô không nghe thấy tôi nói gì sao?
Thẩm Tuyết đưa tay lên ngoáy lỗ tai rồi nói:
- Cô đang nói chuyện với tôi sao? Tôi còn tưởng cô vào đây rao bán thuốc nổ chứ?
Bạc Hoan trợn trừng mắt, cô ta cứ nghĩ Thẩm Tuyết hiền lành, ít nói chứ không nghĩ rằng Thẩm Tuyết cũng mồm mép đến như vậy. Dám đấu khẩu với cô ta cơ đấy.
- Thẩm Tuyết, tôi hỏi cô, tại sao cô lại ở đây?
- Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô là chủ nhà ở đây à?
Đương nhiên Bạc Hoan không phải chủ nhà ở đây rồi, cô ta cũng biết mình không có quyền hỏi câu này nhưng cô ta chính là không nhịn được:
- Đây là nhà của Trạch Hàn, chẳng phải cô và anh ấy đã ly hôn rồi sao? Sao cô vẫn còn ở nhà của anh ấy vậy? Không phải cô vì thiếu tiền nên đến đòi anh ấy chia chác tài sản đó chứ?
Cô ta đã điều tra được tin Lăng Trạch Hàn và Thẩm Tuyết đã ly hôn nên cô ta vừa nói vừa mỉm cười châm biếm Thẩm Tuyết.
Thẩm Tuyết cũng không phải quả hồng mềm, cô từ tốn đáp trả:
- Vậy cô đến đây làm gì? Chắc không phải lợi dụng chúng tôi ly hôn để đến đây chôm chỉa, sơ múi gì đó chứ?
Bạc Hoan bị Thẩm Tuyết nói thì tức đến lệch cả mũi, cô ta nhìn Thẩm Tuyết chằm chằm lại phát hiện trên cổ Thẩm Tuyết đầy những dấu hôn mờ ám, cô ta đưa tay lên run rẩy chỉ vào Thẩm Tuyết lắp bắp:
- Các người …đêm qua …đã làm gì hả?
- Hoan Hoan, em đến đây làm gì vậy?
Lăng Trạch Hàn từ trên lầu bước xuống thấy Bạc Hoan và Thẩm Tuyết đang đứng đối diện nhau,anh cảm thấy có chút đau đầu.
Bạc Hoan nghe tiếng Lăng Trạch Hàn nói thì ngẩng đầu lên nhìn anh, biểu cảm đã thay đổi một trăm tám mươi độ, cô ta vội cười nói:
- Trạch Hàn, anh dậy rồi sao? Em đến đây là có chút chuyện muốn nhờ anh.
Thẩm Tuyết trông thấy khả năng diễn xuất của Bạc Hoan trong lòng cô cũng thầm khinh bỉ một trận. Cô không nhìn hai người này nữa mà bước thẳng ra cửa.
- Tuyết Nhi, để anh đưa em về.
Lăng Trạch Hàn thấy Thẩm Tuyết bỏ đi thì vội bước xuống.
- Không cần, tôi sẽ tự bắt xe về.
Thẩm Tuyết lạnh nhạt từ chối.
Bạc Hoan thấy mình bị ngó lơ liền đi tới kéo tay Lăng Trạch Hàn:
- Trạch Hàn, em có chuyện muốn nói với anh.
Thấy Thẩm Tuyết đã đi ra cửa,Lăng Trạch Hàn vội đuổi theo,anh nói với Bạc Hoan:
- Có chuyện gì để nói sau đi, anh đưa Thẩm Tuyết về trước đã.
Sao Bạc Hoan có thể chịu để yên như vậy được, cô ta cũng chạy theo sau:
- Vậy em đi cùng hai người nhé.
Thẩm Tuyết bị Lăng Trạch Hàn tóm tay kéo lại, anh nói:
- Em thừa biết chỗ này không thể bắt xe, để anh đưa em về. Đừng bướng nữa.
Thẩm Tuyết biết rõ khu này đúng là không thể bắt xe, nó cũng từng là nhà cô, là nơi cô từng ở, muốn bắt xe sẽ phải đi bộ rất xa. Người sống ở đây đều có xe riêng, taxi không được phép vào đây. Nhưng bảo cô cùng về với anh và lại còn thêm một Bạc Hoan nữa, cô thà đi bộ còn hơn.
Nhìn ra được suy nghĩ của Thẩm Tuyết, Lăng Trạch Hàn quay sang nói với Bạc Hoan.
- Em ở đây đợi anh, anh đưa Tuyết Nhi về rồi sẽ quay lại.
- Nhưng mà em …
Bạc Hoan chưa kịp nói hết câu thì Lăng Trạch Hàn đã kéo Thẩm Tuyết ngồi vào trong xe rồi phóng đi mất khiến cô ta chỉ biết đỏ mắt nhìn theo.
Thẩm Tuyết ngồi trong xe, cô cũng không hơi đâu đi làm khổ mình làm gì, nếu anh thích đưa cô về thì cô cũng chẳng từ chối nữa.
Bầu không khí trong xe có phần gượng gạo, Thẩm Tuyết thình lình hỏi một câu.
- Để người yêu ở lại như vậy không sợ cô ấy sẽ giận sao?
Lăng Trạch Hàn vừa lái xe, anh đưa tay lên miệng ho một tiếng:
- So với việc để cô ấy giận, anh sợ ai đó phải cuốc bộ về trong lòng sẽ rủa thầm anh hơn.
Thẩm Tuyết cười mỉa:
- Anh nghĩ tôi ghê gớm như vậy à? Thì ra trong lòng anh, tôi vẫn luôn nhỏ mọn hơn so với đóa sen trắng đó của anh.
Chắc anh lại nghĩ vì Bạc Hoan biết anh không yêu cô nên cô ta sẽ không so đo sao?
- Không phải, chỉ là anh muốn đưa em về hơn thôi.
Lăng Trạch Hàn cảm thấy lòng mình rất phức tạp. Có lẽ tình cảm của anh khi xưa với Bạc Hoan chỉ là sự cảm kích mà thôi.
- Anh làm tôi thấy thụ sủng nhược kinh đấy.
- Tuyết Nhi, em đang ghen.
Lăng Trạch Hàn nói với Thẩm Tuyết là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.Anh biết cô vẫn luôn yêu anh mà.
- Nếu là trước đây thì có đấy, nhưng giờ tôi đã không còn yêu anh nữa, dù anh có đưa tôi về hay không tôi cũng chẳng để tâm đâu.
Thẩm Tuyết bình tĩnh nhả ra từng chữ, thái độ cô cũng khá hời hợt.
Két …
Lăng Trạch Hàn đột nhiên phanh gấp lại, không hiểu sao khi nghe Thẩm Tuyết nói cô không còn yêu anh nữa, anh lại cảm thấy mất bình tĩnh và hụt hẫng như vậy?
Chiếc xe dừng lại bên vệ đường, Lăng Trạch Hàn liền nhoài người qua vây lấy Thẩm Tuyết trong lồng ngực mình. Thẩm Tuyết còn chưa kịp phản ứng đã bị anh hôn lên môi ngấu nghiến.
- Này, cô không nghe thấy tôi nói gì sao?
Thẩm Tuyết đưa tay lên ngoáy lỗ tai rồi nói:
- Cô đang nói chuyện với tôi sao? Tôi còn tưởng cô vào đây rao bán thuốc nổ chứ?
Bạc Hoan trợn trừng mắt, cô ta cứ nghĩ Thẩm Tuyết hiền lành, ít nói chứ không nghĩ rằng Thẩm Tuyết cũng mồm mép đến như vậy. Dám đấu khẩu với cô ta cơ đấy.
- Thẩm Tuyết, tôi hỏi cô, tại sao cô lại ở đây?
- Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô là chủ nhà ở đây à?
Đương nhiên Bạc Hoan không phải chủ nhà ở đây rồi, cô ta cũng biết mình không có quyền hỏi câu này nhưng cô ta chính là không nhịn được:
- Đây là nhà của Trạch Hàn, chẳng phải cô và anh ấy đã ly hôn rồi sao? Sao cô vẫn còn ở nhà của anh ấy vậy? Không phải cô vì thiếu tiền nên đến đòi anh ấy chia chác tài sản đó chứ?
Cô ta đã điều tra được tin Lăng Trạch Hàn và Thẩm Tuyết đã ly hôn nên cô ta vừa nói vừa mỉm cười châm biếm Thẩm Tuyết.
Thẩm Tuyết cũng không phải quả hồng mềm, cô từ tốn đáp trả:
- Vậy cô đến đây làm gì? Chắc không phải lợi dụng chúng tôi ly hôn để đến đây chôm chỉa, sơ múi gì đó chứ?
Bạc Hoan bị Thẩm Tuyết nói thì tức đến lệch cả mũi, cô ta nhìn Thẩm Tuyết chằm chằm lại phát hiện trên cổ Thẩm Tuyết đầy những dấu hôn mờ ám, cô ta đưa tay lên run rẩy chỉ vào Thẩm Tuyết lắp bắp:
- Các người …đêm qua …đã làm gì hả?
- Hoan Hoan, em đến đây làm gì vậy?
Lăng Trạch Hàn từ trên lầu bước xuống thấy Bạc Hoan và Thẩm Tuyết đang đứng đối diện nhau,anh cảm thấy có chút đau đầu.
Bạc Hoan nghe tiếng Lăng Trạch Hàn nói thì ngẩng đầu lên nhìn anh, biểu cảm đã thay đổi một trăm tám mươi độ, cô ta vội cười nói:
- Trạch Hàn, anh dậy rồi sao? Em đến đây là có chút chuyện muốn nhờ anh.
Thẩm Tuyết trông thấy khả năng diễn xuất của Bạc Hoan trong lòng cô cũng thầm khinh bỉ một trận. Cô không nhìn hai người này nữa mà bước thẳng ra cửa.
- Tuyết Nhi, để anh đưa em về.
Lăng Trạch Hàn thấy Thẩm Tuyết bỏ đi thì vội bước xuống.
- Không cần, tôi sẽ tự bắt xe về.
Thẩm Tuyết lạnh nhạt từ chối.
Bạc Hoan thấy mình bị ngó lơ liền đi tới kéo tay Lăng Trạch Hàn:
- Trạch Hàn, em có chuyện muốn nói với anh.
Thấy Thẩm Tuyết đã đi ra cửa,Lăng Trạch Hàn vội đuổi theo,anh nói với Bạc Hoan:
- Có chuyện gì để nói sau đi, anh đưa Thẩm Tuyết về trước đã.
Sao Bạc Hoan có thể chịu để yên như vậy được, cô ta cũng chạy theo sau:
- Vậy em đi cùng hai người nhé.
Thẩm Tuyết bị Lăng Trạch Hàn tóm tay kéo lại, anh nói:
- Em thừa biết chỗ này không thể bắt xe, để anh đưa em về. Đừng bướng nữa.
Thẩm Tuyết biết rõ khu này đúng là không thể bắt xe, nó cũng từng là nhà cô, là nơi cô từng ở, muốn bắt xe sẽ phải đi bộ rất xa. Người sống ở đây đều có xe riêng, taxi không được phép vào đây. Nhưng bảo cô cùng về với anh và lại còn thêm một Bạc Hoan nữa, cô thà đi bộ còn hơn.
Nhìn ra được suy nghĩ của Thẩm Tuyết, Lăng Trạch Hàn quay sang nói với Bạc Hoan.
- Em ở đây đợi anh, anh đưa Tuyết Nhi về rồi sẽ quay lại.
- Nhưng mà em …
Bạc Hoan chưa kịp nói hết câu thì Lăng Trạch Hàn đã kéo Thẩm Tuyết ngồi vào trong xe rồi phóng đi mất khiến cô ta chỉ biết đỏ mắt nhìn theo.
Thẩm Tuyết ngồi trong xe, cô cũng không hơi đâu đi làm khổ mình làm gì, nếu anh thích đưa cô về thì cô cũng chẳng từ chối nữa.
Bầu không khí trong xe có phần gượng gạo, Thẩm Tuyết thình lình hỏi một câu.
- Để người yêu ở lại như vậy không sợ cô ấy sẽ giận sao?
Lăng Trạch Hàn vừa lái xe, anh đưa tay lên miệng ho một tiếng:
- So với việc để cô ấy giận, anh sợ ai đó phải cuốc bộ về trong lòng sẽ rủa thầm anh hơn.
Thẩm Tuyết cười mỉa:
- Anh nghĩ tôi ghê gớm như vậy à? Thì ra trong lòng anh, tôi vẫn luôn nhỏ mọn hơn so với đóa sen trắng đó của anh.
Chắc anh lại nghĩ vì Bạc Hoan biết anh không yêu cô nên cô ta sẽ không so đo sao?
- Không phải, chỉ là anh muốn đưa em về hơn thôi.
Lăng Trạch Hàn cảm thấy lòng mình rất phức tạp. Có lẽ tình cảm của anh khi xưa với Bạc Hoan chỉ là sự cảm kích mà thôi.
- Anh làm tôi thấy thụ sủng nhược kinh đấy.
- Tuyết Nhi, em đang ghen.
Lăng Trạch Hàn nói với Thẩm Tuyết là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.Anh biết cô vẫn luôn yêu anh mà.
- Nếu là trước đây thì có đấy, nhưng giờ tôi đã không còn yêu anh nữa, dù anh có đưa tôi về hay không tôi cũng chẳng để tâm đâu.
Thẩm Tuyết bình tĩnh nhả ra từng chữ, thái độ cô cũng khá hời hợt.
Két …
Lăng Trạch Hàn đột nhiên phanh gấp lại, không hiểu sao khi nghe Thẩm Tuyết nói cô không còn yêu anh nữa, anh lại cảm thấy mất bình tĩnh và hụt hẫng như vậy?
Chiếc xe dừng lại bên vệ đường, Lăng Trạch Hàn liền nhoài người qua vây lấy Thẩm Tuyết trong lồng ngực mình. Thẩm Tuyết còn chưa kịp phản ứng đã bị anh hôn lên môi ngấu nghiến.
/66
|