Buổi tiệc cũng gần tàn, đồng hồ lúc này đã chỉ mười một giờ. Mọi người lần lượt ra về, thấy đã quá muộn Lam Tố Tố bèn giữ Thẩm Tuyết ở lại.
- Tuyết Nhi, đã muộn lắm rồi, mọi người cũng đều mệt mỏi, cậu ở lại nhà mình đi, ngày mai được nghỉ buổi sáng, mình sẽ đưa cậu về rồi chiều chúng ta cùng đi học nhé.
Thẩm Tuyết không có xe về, cô nhìn bên ngoài trời đen kịt, nếu bây giờ cô bắt Lam Tố Tố đưa mình về e là chính cô mới là người không biết điều. Thẩm Tuyết liền gật đầu đồng ý ở lại đây,dù sao biệt thự nhà Lam Tố Tố rộng như vậy cũng không thiếu một phòng cho cô.
Lam Quân cũng giữ Lăng Trạch Hàn và Tống Thiên Lỗi ở lại, cánh đàn ông còn muốn ăn uống thâu đêm với nhau cũng là lẽ thường.
Ba mẹ của Lam Quân đã về phòng nghỉ ngơi, ngày mai họ phải bay ra nước ngoài nên đã đi nghỉ từ sớm.
Bạc Hoan cũng muốn ở lại cùng Lăng Trạch Hàn nhưng cô ta lại nhìn thấy trợ lý Lâm Tiêu lù lù từ ngoài cửa đi vào.
- Cô Bạc, Lăng tổng bảo tôi đưa cô về, xe đã chuẩn bị sẵn ngoài kia,mời cô đi theo tôi.
Bạc Hoan méo mặt, cô quay sang nhìn Lăng Trạch Hàn:
- Hàn,em cũng muốn ở lại đây với anh, em không muốn về với trợ lý Tiêu đâu.
Lăng Trạch Hàn vỗ vai Bạc Hoan:
- Muộn lắm rồi, em theo trợ lý Tiêu về đi, bọn anh toàn đàn ông em ở lại làm gì,sức khỏe của em không tốt, đau dạ dày không được thức khuya đâu, mau quay về nghỉ ngơi đi.
Bạc Hoan tức đến muốn giậm chân, sao lần ở trung tâm thương mại cô ta lại giả vờ bị đau dạ dày chứ, giờ há miệng lại bị mắc quai.
- Nhưng … Nhưng …
- Không nhưng nhị gì hết, anh không nói lại lần hai đâu.
Thấy Lăng Trạch Hàn sắp nổi giận, Bạc Hoan đành tỏ vẻ ngoan hiền nghe lời anh theo trợ lý Lâm Tiêu ra về. Sinh nhật của Lam Quân đúng là ngày đen đủi của cô ta mà. Cô ta phải quay về nghĩ kế phục thù mới được.
Lam Tố Tố không để ý đến ba người đàn ông đứng đó, cô nói với Thẩm Tuyết.
- Tuyết Nhi, cậu có muốn ở chung phòng với mình không? Nếu không thích thì cậu ở phòng trống đối diện phòng mình cũng được.
Thẩm Tuyết trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vậy mình ở phòng đối diện cậu nhé.
Thẩm Tuyết nói xong cô không để ý có một tia sáng lóe lên trong mắt người đàn ông phía sau lưng mình.
Lam Tố Tố dẫn Thẩm Tuyết đến phòng đối diện phòng mình, đưa cho cô một chiếc váy ngủ để thay.
- Cậu mặc bộ này đi, ngủ cho thoải mái, ngày mai cứ mặc tạm quần áo của mình về, mình đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, mà thôi mình tặng cậu luôn dù gì thì quần áo chưa cắt mác của mình còn nhiều lắm. Vốn muốn cậu ở cùng phòng với mình nhưng mẹ mình nói tướng ngủ của mình rất xấu,hay đá chăn còn hay gác chân nữa, mình sợ lại làm cậu ngủ không nổi. Cậu có cần gì thì cứ gọi mình nhé.
- Được, Tố Tố,thật cảm ơn cậu.
- Lại cảm ơn, cảm ơn,cậu khách sáo quá đấy. Cũng muộn rồi cậu mau tắm rửa rồi đi ngủ đi.
- Ừm.Cậu cũng vậy.
Hai cô gái tạm biệt nhau rồi ai về phòng lấy.
Thẩm Tuyết vào phòng cởi chiếc váy trắng trên người xuống rồi đi vào phòng tắm tắm rửa, gội đầu.
Sau khi gội đầu xong cô sấy luôn mái tóc dài, chiếc váy ngủ Lam Tố Tố đưa cho cô không kín cũng không hở,rất thoải mái, dáng người của Thẩm Tuyết và Lam Tố Tố cũng hao hao nhau nên cũng tương đối vừa vặn.
Thẩm Tuyết vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô suýt nữa thì hét lên thất thanh. Lăng Trạch Hàn không biết đã vào phòng cô từ lúc nào,đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm cô.
- Anh vào đây bằng cách nào vậy?
- Đương nhiên tôi đi từ cửa vào rồi, tôi làm gì có kĩ năng đi xuyên tường đâu.
- Tôi nhớ tôi đã khóa cửa rồi mà.
- Em nghĩ một cái khóa cửa có thể làm khó được tôi à?
- Sao anh không đổi nghề sang ăn trộm đi.
- Đang làm tổng tài ngàn gái thèm, tôi đi ăn trộm làm gì chứ?
- Vậy anh vào phòng tôi làm gì? tôi nằm ngoài con số một ngàn ấy.
- Chả treo giỏi lắm cái mỏ hỗn này phải phạt rồi.
Lăng Trạch Hàn đứng dậy đi đến chỗ Thẩm Tuyết, bộ dáng lưu manh bất cần đời khiến cô phải lùi lại cảnh giác.
- Đứng yên, anh đến gần tôi làm gì? Tôi mà hét lên,anh chết chắc. Nếu anh muốn thưởng thức bộ móng của Tố Tố thì tôi không ngại gọi cô ấy qua đây đâu.
- Vậy thì tôi sẽ không để em có cơ hội hét lên đâu.
Nói rồi Lăng Trạch Hàn nhanh như chớp tóm lấy Thẩm Tuyết, đúng là cô chưa kịp hét lên thì đã bị anh khóa môi rồi.
- Ưm … Ưm …
Anh hôn cô một cách cuồng bạo và hoang dã, hai tay Thẩm Tuyết bị anh giữ chặt không thể vùng vẫy. Chiếc váy ngủ cô đang mặc khá thuận lợi cho anh thò tay vào khám phá bên trong.
Bàn tay hư hỏng đi đến đâu cũng nắn nắn, bóp bóp, sờ soạng khắp nơi. Cô gái trong lòng vừa thơm vừa mịn, Lăng Trạch Hàn càng thích càng nghiện.
- Tuyết Nhi, đã muộn lắm rồi, mọi người cũng đều mệt mỏi, cậu ở lại nhà mình đi, ngày mai được nghỉ buổi sáng, mình sẽ đưa cậu về rồi chiều chúng ta cùng đi học nhé.
Thẩm Tuyết không có xe về, cô nhìn bên ngoài trời đen kịt, nếu bây giờ cô bắt Lam Tố Tố đưa mình về e là chính cô mới là người không biết điều. Thẩm Tuyết liền gật đầu đồng ý ở lại đây,dù sao biệt thự nhà Lam Tố Tố rộng như vậy cũng không thiếu một phòng cho cô.
Lam Quân cũng giữ Lăng Trạch Hàn và Tống Thiên Lỗi ở lại, cánh đàn ông còn muốn ăn uống thâu đêm với nhau cũng là lẽ thường.
Ba mẹ của Lam Quân đã về phòng nghỉ ngơi, ngày mai họ phải bay ra nước ngoài nên đã đi nghỉ từ sớm.
Bạc Hoan cũng muốn ở lại cùng Lăng Trạch Hàn nhưng cô ta lại nhìn thấy trợ lý Lâm Tiêu lù lù từ ngoài cửa đi vào.
- Cô Bạc, Lăng tổng bảo tôi đưa cô về, xe đã chuẩn bị sẵn ngoài kia,mời cô đi theo tôi.
Bạc Hoan méo mặt, cô quay sang nhìn Lăng Trạch Hàn:
- Hàn,em cũng muốn ở lại đây với anh, em không muốn về với trợ lý Tiêu đâu.
Lăng Trạch Hàn vỗ vai Bạc Hoan:
- Muộn lắm rồi, em theo trợ lý Tiêu về đi, bọn anh toàn đàn ông em ở lại làm gì,sức khỏe của em không tốt, đau dạ dày không được thức khuya đâu, mau quay về nghỉ ngơi đi.
Bạc Hoan tức đến muốn giậm chân, sao lần ở trung tâm thương mại cô ta lại giả vờ bị đau dạ dày chứ, giờ há miệng lại bị mắc quai.
- Nhưng … Nhưng …
- Không nhưng nhị gì hết, anh không nói lại lần hai đâu.
Thấy Lăng Trạch Hàn sắp nổi giận, Bạc Hoan đành tỏ vẻ ngoan hiền nghe lời anh theo trợ lý Lâm Tiêu ra về. Sinh nhật của Lam Quân đúng là ngày đen đủi của cô ta mà. Cô ta phải quay về nghĩ kế phục thù mới được.
Lam Tố Tố không để ý đến ba người đàn ông đứng đó, cô nói với Thẩm Tuyết.
- Tuyết Nhi, cậu có muốn ở chung phòng với mình không? Nếu không thích thì cậu ở phòng trống đối diện phòng mình cũng được.
Thẩm Tuyết trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vậy mình ở phòng đối diện cậu nhé.
Thẩm Tuyết nói xong cô không để ý có một tia sáng lóe lên trong mắt người đàn ông phía sau lưng mình.
Lam Tố Tố dẫn Thẩm Tuyết đến phòng đối diện phòng mình, đưa cho cô một chiếc váy ngủ để thay.
- Cậu mặc bộ này đi, ngủ cho thoải mái, ngày mai cứ mặc tạm quần áo của mình về, mình đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, mà thôi mình tặng cậu luôn dù gì thì quần áo chưa cắt mác của mình còn nhiều lắm. Vốn muốn cậu ở cùng phòng với mình nhưng mẹ mình nói tướng ngủ của mình rất xấu,hay đá chăn còn hay gác chân nữa, mình sợ lại làm cậu ngủ không nổi. Cậu có cần gì thì cứ gọi mình nhé.
- Được, Tố Tố,thật cảm ơn cậu.
- Lại cảm ơn, cảm ơn,cậu khách sáo quá đấy. Cũng muộn rồi cậu mau tắm rửa rồi đi ngủ đi.
- Ừm.Cậu cũng vậy.
Hai cô gái tạm biệt nhau rồi ai về phòng lấy.
Thẩm Tuyết vào phòng cởi chiếc váy trắng trên người xuống rồi đi vào phòng tắm tắm rửa, gội đầu.
Sau khi gội đầu xong cô sấy luôn mái tóc dài, chiếc váy ngủ Lam Tố Tố đưa cho cô không kín cũng không hở,rất thoải mái, dáng người của Thẩm Tuyết và Lam Tố Tố cũng hao hao nhau nên cũng tương đối vừa vặn.
Thẩm Tuyết vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô suýt nữa thì hét lên thất thanh. Lăng Trạch Hàn không biết đã vào phòng cô từ lúc nào,đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm cô.
- Anh vào đây bằng cách nào vậy?
- Đương nhiên tôi đi từ cửa vào rồi, tôi làm gì có kĩ năng đi xuyên tường đâu.
- Tôi nhớ tôi đã khóa cửa rồi mà.
- Em nghĩ một cái khóa cửa có thể làm khó được tôi à?
- Sao anh không đổi nghề sang ăn trộm đi.
- Đang làm tổng tài ngàn gái thèm, tôi đi ăn trộm làm gì chứ?
- Vậy anh vào phòng tôi làm gì? tôi nằm ngoài con số một ngàn ấy.
- Chả treo giỏi lắm cái mỏ hỗn này phải phạt rồi.
Lăng Trạch Hàn đứng dậy đi đến chỗ Thẩm Tuyết, bộ dáng lưu manh bất cần đời khiến cô phải lùi lại cảnh giác.
- Đứng yên, anh đến gần tôi làm gì? Tôi mà hét lên,anh chết chắc. Nếu anh muốn thưởng thức bộ móng của Tố Tố thì tôi không ngại gọi cô ấy qua đây đâu.
- Vậy thì tôi sẽ không để em có cơ hội hét lên đâu.
Nói rồi Lăng Trạch Hàn nhanh như chớp tóm lấy Thẩm Tuyết, đúng là cô chưa kịp hét lên thì đã bị anh khóa môi rồi.
- Ưm … Ưm …
Anh hôn cô một cách cuồng bạo và hoang dã, hai tay Thẩm Tuyết bị anh giữ chặt không thể vùng vẫy. Chiếc váy ngủ cô đang mặc khá thuận lợi cho anh thò tay vào khám phá bên trong.
Bàn tay hư hỏng đi đến đâu cũng nắn nắn, bóp bóp, sờ soạng khắp nơi. Cô gái trong lòng vừa thơm vừa mịn, Lăng Trạch Hàn càng thích càng nghiện.
/66
|