Ngày thứ 3 ghi hình, cũng là ngày cuối.
Đạo diễn cho mọi người tự do hoạt động, buổi chiều tổng kết nhóm, sau đó ngủ một giấc đến sáng soạn hành lí đi về.
Chosen Ones gấp rút đi thưởng thức ẩm thực ở đây, nước đến chân mới nhảy, không biết có kịp hay không. Yến Tử Minh bị phớt lờ vài lần, không đi tìm Bùi Ôn Hạ lộ mặt nữa. Khi người ta đu bám thì hắn ghét bỏ, khi người ta vui vẻ với người đàn ông khác thì hắn thấy ngứa mắt, cũng không rõ là làm sao.
Nhóm Roselia đã hoàn thành nhiệm vụ, mấy cô nàng này ăn không uống không ba ngày, không biết có trả tiền lại cho người ta không. Đáng lí ra đạo diễn phải cấm chuyện gian lận này, nhưng ông mắt nhắm mắt mở cho qua vì dù sao các cô này cũng là con gái, da thịt mềm mỏng, bên đầu tư cũng đã dặn dò châm chước cho các cô từ trước.
Ba vị SHEEN nhà ta rất rảnh rỗi, Bùi Ôn Hạ tò mò đạo diễn đã chuẩn bị những nhiệm vụ gì: “Chú cho cháu xem đi?”
Đạo diễn lấy ra mấy tấm thiệp, buồn bực vì kế hoạch đỗ vỡ với thần bài Bùi: “Xem rồi có làm không? Ai dạy cháu chơi cờ bạc đấy, còn nhỏ đừng có học thói hư tật xấu của đời chứ! Học Chosen Ones người ta đi, chăm chỉ cày ruộng, gieo hạt, khuân vác kia kìa.”
Mộ Lăng Thần cười tủm tỉm rót cho ông ly trà: “Thôi đi, chú cũng một thời tứ sắc, đừng tưởng cháu không biết.” Anh có một thầy dạy nhạc từ nhỏ như đã nói trước đó. Thầy ấy cùng đạo diễn đây đã từng là cao thủ đánh bài, đối thủ một mất một còn.
“…”
Đường Hiểu Vi chỉ vào một nhiệm vụ, khó hiểu: “Tìm mèo mướp đi lạc? Tìm được sẽ hậu tạ? Chú nhận mấy cái này á, cũng đâu phải thám tử hay gì.”
Đạo diễn uống hớp trà, thản nhiên nói: “Chú quơ đại trong hòm thư, thấy cái hộp thư trước cửa homestay không? Con trai bà chủ làm nghề trinh thám nhưng lại bỏ nhà ra đi, nghe nói bà chủ mắng ghê lắm, mười mấy năm rồi không về. Nên chú tận dụng chút đỉnh.”
Mộ Lăng Thần rót thêm trà cho ông: “Chuyện nhà người ta chú đừng bàn ra, chúng ta là người ngoài, không nên phán xét vội.”
Đạo diễn cười hì hì: “Cả làng này ai cũng biết, cậu con trai đó giống cháu đấy, cháu cũng nên cẩn thận khi come out với người nhà đi.”
Nhà của Mộ Lăng Thần thuộc kiểu gia đình 3 thế hệ, ông bà cha mẹ cô cậu anh trai chị dâu đều sống chung một nhà. Nhiều người thì nhiều tình yêu thương nhưng anh cũng bị đốc thúc nghiêm thúc dạy dỗ. Không biết cậu dâu trẻ nào may mắn được gả vào đại gia tộc đây.
Bùi Ôn Hạ vểnh tai lên nghe, hơi chút thấp thỏm lo lắng, hình như chuyện cậu bị cong, vẫn chưa nói với mẹ mình. Không biết bà ấy có chấp nhận con dâu là nam không nữa. Bệnh bà ấy đã tệ, cậu cũng không dám kích động bà ấy. Phân vân không biết làm sao.
“Người của cháu, cháu lo được.” Mộ Lăng Thần tự tin nói.
Đường Hiểu Vi cũng nghiêm túc gật đầu: “Cháu cũng sẽ không để cho em ấy chịu ủy khuất. Cùng lắm thì dọn ra ở riêng, sống thế giới hai người…”
Đạo diễn: “??”
Cạch.
Bà chủ homestay từ buồng trong bước ra, trên tay là vài phần bánh ngọt, đặt lên bàn: “Chỗ Beo mất tích, con mèo mướp đi lạc ấy, là bên đồng cỏ lau ấy, có một khe suối nhỏ. Trời cũng mát, hết chỗ chơi thì cứ đến đó.”
Đạo diễn chột dạ, không biết bà chủ nghe được bao nhiêu.
Mộ Lăng Thần suy đoán: “Mèo nhà cô ạ?”
Bà chủ gật đầu: “Ừ, dạo này nó hay bỏ nhà ra đi, mọi khi 3,4 hôm sẽ về. Không biết tại sao đã hơn tuần rồi nó không quay lại. Nếu mấy đứa tìm được, cô tặng cho vé khuyến mãi, lần sau đến sẽ giảm giá cho.”
Cả ba cảm thấy đi thử xem sao, dù gì nhìn đạo diễn cũng sầu vì bọn họ không chịu làm theo kịch bản. Chiều người già một chút, nên làm.
________
Đồng cỏ lau.
Bùi Ôn Hạ mới lạ nhìn xem, gió thổi qua lọn tóc cậu làm chúng nó rối tung cả lên, không khí dễ chịu lại mát mẻ.
Mộ Lăng Thần lấy máy ảnh ra chụp: “Em đứng yên ở đó nha Ôn Hạ.” Đẹp, nên lưu lại.
Ba người lại chụp chung vài kiểu, mới đi dạo xung quanh.
Mộ Lăng Thần đột nhiên nhớ ra: “Suýt thì quên, hôm qua anh hứa sẽ video call cho hai đứa Lạc Dương, để anh chạy về nhận di động từ chỗ đạo diễn.” Đây là ngày quay cuối cùng, hai người Diệp Lạc Dương không thể đi được nên cũng mong lắm.
Trong suốt quá trình ghi hình, bọn họ bị tịch thu điện thoại, nhưng có thể tạm thời lấy lại để liên lạc với người khác.
Đường Hiểu Vi gật đầu: “Vậy bọn mình đợi cậu ở dòng suối nhỏ đằng kia.”.
Mộ Lăng Thần vừa chạy vừa vẫy tay đáp lại.
Đường Hiểu Vi nắm lấy bàn tay của cậu: “Qua bên kia ngồi nha, chỗ đấy mát.”
Bùi Ôn Hạ gật đầu.
Qua khỏi vùng cỏ lau là khu rừng dẫn thẳng lên núi, dòng suối nhỏ cũng là chảy từ trên núi xuống. Ngọn núi này thuộc về chính phủ, người dân ở đây thuê lại để trồng hoa màu. Lâu lâu lại thấy người dân dẫn khách du lịch lên núi để hái trái cây.
Khi đi ngang qua một bụi hoa dại dày đặc, Bùi Ôn Hạ nghe được tiếng meo meo non nớt, liền ngừng bước chân, kéo Đường Hiểu Vi lại: “Khoan đã.”
Trong ánh mắt khó hiểu của anh, cậu ngồi khuỵu gối xuống, đẩy ra từng khóm hoa, ngạc nhiên: “Wa, một ổ mèo.” Có 3 con, nhỏ xíu, kêu cũng không có lực, nếu tìm không kĩ thì khó mà phát hiện, vì màu lông tối lẫn vào trong đất.
Đường Hiểu Vi cũng ngồi xổm xuống xem, hiểu ra gì đó, anh ngại ngùng cười cười: “Nếu là anh, anh cũng sẽ giấu người mình trân trọng đi, để không ai tìm ra.”
Đạo diễn cho mọi người tự do hoạt động, buổi chiều tổng kết nhóm, sau đó ngủ một giấc đến sáng soạn hành lí đi về.
Chosen Ones gấp rút đi thưởng thức ẩm thực ở đây, nước đến chân mới nhảy, không biết có kịp hay không. Yến Tử Minh bị phớt lờ vài lần, không đi tìm Bùi Ôn Hạ lộ mặt nữa. Khi người ta đu bám thì hắn ghét bỏ, khi người ta vui vẻ với người đàn ông khác thì hắn thấy ngứa mắt, cũng không rõ là làm sao.
Nhóm Roselia đã hoàn thành nhiệm vụ, mấy cô nàng này ăn không uống không ba ngày, không biết có trả tiền lại cho người ta không. Đáng lí ra đạo diễn phải cấm chuyện gian lận này, nhưng ông mắt nhắm mắt mở cho qua vì dù sao các cô này cũng là con gái, da thịt mềm mỏng, bên đầu tư cũng đã dặn dò châm chước cho các cô từ trước.
Ba vị SHEEN nhà ta rất rảnh rỗi, Bùi Ôn Hạ tò mò đạo diễn đã chuẩn bị những nhiệm vụ gì: “Chú cho cháu xem đi?”
Đạo diễn lấy ra mấy tấm thiệp, buồn bực vì kế hoạch đỗ vỡ với thần bài Bùi: “Xem rồi có làm không? Ai dạy cháu chơi cờ bạc đấy, còn nhỏ đừng có học thói hư tật xấu của đời chứ! Học Chosen Ones người ta đi, chăm chỉ cày ruộng, gieo hạt, khuân vác kia kìa.”
Mộ Lăng Thần cười tủm tỉm rót cho ông ly trà: “Thôi đi, chú cũng một thời tứ sắc, đừng tưởng cháu không biết.” Anh có một thầy dạy nhạc từ nhỏ như đã nói trước đó. Thầy ấy cùng đạo diễn đây đã từng là cao thủ đánh bài, đối thủ một mất một còn.
“…”
Đường Hiểu Vi chỉ vào một nhiệm vụ, khó hiểu: “Tìm mèo mướp đi lạc? Tìm được sẽ hậu tạ? Chú nhận mấy cái này á, cũng đâu phải thám tử hay gì.”
Đạo diễn uống hớp trà, thản nhiên nói: “Chú quơ đại trong hòm thư, thấy cái hộp thư trước cửa homestay không? Con trai bà chủ làm nghề trinh thám nhưng lại bỏ nhà ra đi, nghe nói bà chủ mắng ghê lắm, mười mấy năm rồi không về. Nên chú tận dụng chút đỉnh.”
Mộ Lăng Thần rót thêm trà cho ông: “Chuyện nhà người ta chú đừng bàn ra, chúng ta là người ngoài, không nên phán xét vội.”
Đạo diễn cười hì hì: “Cả làng này ai cũng biết, cậu con trai đó giống cháu đấy, cháu cũng nên cẩn thận khi come out với người nhà đi.”
Nhà của Mộ Lăng Thần thuộc kiểu gia đình 3 thế hệ, ông bà cha mẹ cô cậu anh trai chị dâu đều sống chung một nhà. Nhiều người thì nhiều tình yêu thương nhưng anh cũng bị đốc thúc nghiêm thúc dạy dỗ. Không biết cậu dâu trẻ nào may mắn được gả vào đại gia tộc đây.
Bùi Ôn Hạ vểnh tai lên nghe, hơi chút thấp thỏm lo lắng, hình như chuyện cậu bị cong, vẫn chưa nói với mẹ mình. Không biết bà ấy có chấp nhận con dâu là nam không nữa. Bệnh bà ấy đã tệ, cậu cũng không dám kích động bà ấy. Phân vân không biết làm sao.
“Người của cháu, cháu lo được.” Mộ Lăng Thần tự tin nói.
Đường Hiểu Vi cũng nghiêm túc gật đầu: “Cháu cũng sẽ không để cho em ấy chịu ủy khuất. Cùng lắm thì dọn ra ở riêng, sống thế giới hai người…”
Đạo diễn: “??”
Cạch.
Bà chủ homestay từ buồng trong bước ra, trên tay là vài phần bánh ngọt, đặt lên bàn: “Chỗ Beo mất tích, con mèo mướp đi lạc ấy, là bên đồng cỏ lau ấy, có một khe suối nhỏ. Trời cũng mát, hết chỗ chơi thì cứ đến đó.”
Đạo diễn chột dạ, không biết bà chủ nghe được bao nhiêu.
Mộ Lăng Thần suy đoán: “Mèo nhà cô ạ?”
Bà chủ gật đầu: “Ừ, dạo này nó hay bỏ nhà ra đi, mọi khi 3,4 hôm sẽ về. Không biết tại sao đã hơn tuần rồi nó không quay lại. Nếu mấy đứa tìm được, cô tặng cho vé khuyến mãi, lần sau đến sẽ giảm giá cho.”
Cả ba cảm thấy đi thử xem sao, dù gì nhìn đạo diễn cũng sầu vì bọn họ không chịu làm theo kịch bản. Chiều người già một chút, nên làm.
________
Đồng cỏ lau.
Bùi Ôn Hạ mới lạ nhìn xem, gió thổi qua lọn tóc cậu làm chúng nó rối tung cả lên, không khí dễ chịu lại mát mẻ.
Mộ Lăng Thần lấy máy ảnh ra chụp: “Em đứng yên ở đó nha Ôn Hạ.” Đẹp, nên lưu lại.
Ba người lại chụp chung vài kiểu, mới đi dạo xung quanh.
Mộ Lăng Thần đột nhiên nhớ ra: “Suýt thì quên, hôm qua anh hứa sẽ video call cho hai đứa Lạc Dương, để anh chạy về nhận di động từ chỗ đạo diễn.” Đây là ngày quay cuối cùng, hai người Diệp Lạc Dương không thể đi được nên cũng mong lắm.
Trong suốt quá trình ghi hình, bọn họ bị tịch thu điện thoại, nhưng có thể tạm thời lấy lại để liên lạc với người khác.
Đường Hiểu Vi gật đầu: “Vậy bọn mình đợi cậu ở dòng suối nhỏ đằng kia.”.
Mộ Lăng Thần vừa chạy vừa vẫy tay đáp lại.
Đường Hiểu Vi nắm lấy bàn tay của cậu: “Qua bên kia ngồi nha, chỗ đấy mát.”
Bùi Ôn Hạ gật đầu.
Qua khỏi vùng cỏ lau là khu rừng dẫn thẳng lên núi, dòng suối nhỏ cũng là chảy từ trên núi xuống. Ngọn núi này thuộc về chính phủ, người dân ở đây thuê lại để trồng hoa màu. Lâu lâu lại thấy người dân dẫn khách du lịch lên núi để hái trái cây.
Khi đi ngang qua một bụi hoa dại dày đặc, Bùi Ôn Hạ nghe được tiếng meo meo non nớt, liền ngừng bước chân, kéo Đường Hiểu Vi lại: “Khoan đã.”
Trong ánh mắt khó hiểu của anh, cậu ngồi khuỵu gối xuống, đẩy ra từng khóm hoa, ngạc nhiên: “Wa, một ổ mèo.” Có 3 con, nhỏ xíu, kêu cũng không có lực, nếu tìm không kĩ thì khó mà phát hiện, vì màu lông tối lẫn vào trong đất.
Đường Hiểu Vi cũng ngồi xổm xuống xem, hiểu ra gì đó, anh ngại ngùng cười cười: “Nếu là anh, anh cũng sẽ giấu người mình trân trọng đi, để không ai tìm ra.”
/122
|