Ngày thứ 2.
Buổi tối có hội chợ, sau khi ăn tối xong, Bùi Ôn Hạ liền cùng Mộ Lăng Thần và Bùi Hiểu Vi dạo chợ đêm, vừa ăn vừa chơi.
Có nhiều sạp trưng bày những trò chơi tiêu khiển nhỏ như ném vòng, bắn súng, ném lon,…
Đi được một lúc thì chạm mặt nhóm nhạc nữ ở chỗ chơi ném vòng. Có vẻ bọn họ lại dùng cách cũ để được miễn phí, ông chủ sạp ném vòng là fans của bọn họ.
Lục Quyên thấy ba người bọn cậu, theo phép lịch sự chào một tiếng: “Hi, SHEEN!”
Trong tiếng ngỗng kêu ngập trời, Mộ Lăng Thần hận tai mình quá thính, cười lịch sự chào lại cô ta, định kéo Bùi Ôn Hạ đi qua một bên khác chơi.
Kết quả, Lê Vân gọi anh lại, vuốt tóc, liếc mắt đưa tình nhìn anh: “Lăng Thần, anh giúp tụi em với nha? Chút chuyện nhỏ này sao làm khó anh được, đúng không?”
Mộ Lăng Thần lớn hơn cô ta 1 tuổi, cả hai học chung một ngành. Tuy anh ít khi đến giảng đường, nhưng lần nào đến Lê Vân y như rằng có mặt ở đó, ngồi bên cạnh anh.
Hình như cô ta quên mất chuyện hôm trước mắng Bùi Ôn Hạ và Đường Hiểu Vi thì phải.
Mộ Lăng Thần rất muốn quay đầu đi thẳng: “…” Vợ anh còn đứng ngay đây, có ngu mới giúp cô ta.
Anh cúi đầu hỏi ý kiến của cậu, cậu không cho anh liền không giúp, cậu đồng ý thì anh cũng không giúp.
Ông chủ sạp thấy bọn cậu đứng đó, liền cầm vòng, vui vẻ nói: “Phải thể hiện cho người đẹp thấy khí chất đàn ông chúng ta ha. Năm cái 40 nghìn, thử không?”
Bùi Ôn Hạ chỉ tay qua sạp ngỗng kế bên: “Còn ném tụi nó, bao nhiêu?”
Ông chủ trả lời: “Ném ngỗng thì 30 nghìn một vòng, 5 vòng 120 nghìn.”. Đam Mỹ Cổ Đại
Cậu giơ tay: “Cho 5 vòng.”
Ông chủ nhận tiền, đưa vòng cho cậu, hỏi 2 người đẹp trai như bảo tiêu đứng kè kè bên cạnh: “Hai cậu muốn thử không?”
Đường Hiểu Vi xua tay, Mộ Lăng Thần lắc đầu: “Tụi cháu nhìn em ấy chơi là được rồi.”
Lê Vân sững sốt: “Vậy còn gấu bông của em?” Cô ta nhìn trúng con gấu bông màu hồng size lớn ở đằng xa.
Mộ Lăng Thần liếc nhìn camera đi theo, bất đắc dĩ cười nói với Lê Vân: “Tụi này kinh tế không được thoáng cho lắm, cho Ôn Hạ chơi hết 120 nghìn rồi. Tổ chương trình kì quá ha, cho mỗi người có 50 nghìn, không dư dả chút nào luôn. Bạn thông cảm nha, chứ xin chủ tiệm cho chơi miễn phí thì kì quá, thà không chơi chứ không có túng thiếu tới nổi chơi mà không thèm trả tiền được. Chờ tụi này đi làm kiếm tiền tiếp, rồi tối hôm sau giúp bạn nha!”
Câu nào câu này đều đá xéo con gái người ta mà vẫn văn minh, chân thành, còn hứa hẹn sẽ giúp đỡ thì ai cãi lại được nữa.
Cameraman rất muốn bóc phốt: “…” Xạo đấy!
Lê Vân buồn bực, ném tóc ra sau vai, gót giày cao gót lộp độp bước đi.
“…” Hai người bạn của Lê Vân chỉ có thể xấu hổ từ biệt, đuổi theo cô ta.
Mộ Lăng Thần còn nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt 3 cô gái, Đường Hiểu Vi thấy hết, nhịn không được cười cười.
Vèo!
Ông chủ bất lực mở chuồng, túm từng con ra cho cậu: Phen này lỗ rồi, rõ ràng đã huấn luyện chúng nó né vòng, thế mà vẫn bị dính 4 đứa.
Bùi Ôn Hạ đúng lúc ném xong cái vòng cuối cùng, vui vẻ gọi hai anh lại bắt ngỗng về, tay cậu cũng cầm một con, bỏ vào túi ni lông: “Lăng Thần, anh làm được món gì với tụi nó?”
Mộ Lăng Thần cầm hai con ngỗng gần 8kg vẫn nhẹ tênh, suy nghĩ một lát: “Làm gỏi nè, nướng nguyên con, luộc với nấm, nấu cháo, món nào cũng ngon…”
Bùi Ôn Hạ nghe mà thấy hấp dẫn: “Vậy ăn 2 con thôi, còn 2 con còn lại chờ Lạc Dương và Sở Hàn về, cùng ăn.” Có đi chơi cậu cũng không quên hai người kia.
Đường Hiểu Vi góp ý: “Sao bọn mình không mua quà lưu niệm cho hai đứa? Lạc Dương và Sở Hàn không đi được vì trùng lịch nên cũng tiếc lắm á. Với lại anh còn muốn cùng em đi chơi thêm một lúc nữa.”
Đúng là xách theo đồ vật khó mà chơi thoải mái được, đã thế mấy con này còn cạc cạc suốt đường đi. Cậu liền ngừng lại: “Hình như đạo diễn đang nhậu ở gần đây đúng không? Chúng ta nhờ ông ấy mang ngỗng về giùm?”
Mộ Lăng Thần bật cười: “Được đó, anh biết chú ấy đang nhậu ở đâu, chúng ta qua đó đi.”
Đạo diễn: “??”
________
Nửa đêm, là lúc mọi người sôi nổi nhất. Hội chợ có dựng một cái sân khấu, có đoàn nhạc về hát góp vui.
Mộ Lăng Thần, Đường Hiểu Vi suốt đường đi đều review ẩm thực đường phố, đạo diễn bất mãn, chỉ Bùi Ôn Hạ làm cho cậu chia sẻ cảm nhận. Cậu liền đồng ý.
“Món chuối chiên bột này…hơi mềm không giòn, chuối hơi non, có chút chát chát…”
“Bánh bò nướng này có vị matcha…ủa, lá dứa? À à, nhưng tôi không ăn ra mùi dứa…toàn là bột không à…”
“Đây là ly trà đào 70 nghìn cao 15 cm…có 4 miếng đào…Đào nhà làm cho nên đắt? Hèn gì cắn hoài mới đứt, đề nghị ngâm thêm vài tháng nữa rồi khui…Mùi trà thì thơm, thơm mùi cozy á…”
“…” Xuất sắc.
Mộ Lăng Thần và Đường Hiểu Vi biết sẽ như vậy, nín thở không dám cười, sợ bị đạo diễn mắng.
Đạo diễn thở dài, tuy không ai booking mời review, nhưng cũng không cần thật thà như vậy. Ông liên hệ vơi cameraman: “…Thôi, kêu bọn nhỏ về đi.”
Cameraman một tay ôm di động một tay vác máy, nghẹn ngào nói: “Bùi Ôn Hạ cướp mic người ta, bây giờ ba đứa đang nhảy trên sân khấu, sẵn tiện mở liveshow âm nhạc luôn ạ, chắc không đứa nào chịu về đâu chú.”
“…” Tụi nó xem như đi chơi thật đấy à?
Buổi tối có hội chợ, sau khi ăn tối xong, Bùi Ôn Hạ liền cùng Mộ Lăng Thần và Bùi Hiểu Vi dạo chợ đêm, vừa ăn vừa chơi.
Có nhiều sạp trưng bày những trò chơi tiêu khiển nhỏ như ném vòng, bắn súng, ném lon,…
Đi được một lúc thì chạm mặt nhóm nhạc nữ ở chỗ chơi ném vòng. Có vẻ bọn họ lại dùng cách cũ để được miễn phí, ông chủ sạp ném vòng là fans của bọn họ.
Lục Quyên thấy ba người bọn cậu, theo phép lịch sự chào một tiếng: “Hi, SHEEN!”
Trong tiếng ngỗng kêu ngập trời, Mộ Lăng Thần hận tai mình quá thính, cười lịch sự chào lại cô ta, định kéo Bùi Ôn Hạ đi qua một bên khác chơi.
Kết quả, Lê Vân gọi anh lại, vuốt tóc, liếc mắt đưa tình nhìn anh: “Lăng Thần, anh giúp tụi em với nha? Chút chuyện nhỏ này sao làm khó anh được, đúng không?”
Mộ Lăng Thần lớn hơn cô ta 1 tuổi, cả hai học chung một ngành. Tuy anh ít khi đến giảng đường, nhưng lần nào đến Lê Vân y như rằng có mặt ở đó, ngồi bên cạnh anh.
Hình như cô ta quên mất chuyện hôm trước mắng Bùi Ôn Hạ và Đường Hiểu Vi thì phải.
Mộ Lăng Thần rất muốn quay đầu đi thẳng: “…” Vợ anh còn đứng ngay đây, có ngu mới giúp cô ta.
Anh cúi đầu hỏi ý kiến của cậu, cậu không cho anh liền không giúp, cậu đồng ý thì anh cũng không giúp.
Ông chủ sạp thấy bọn cậu đứng đó, liền cầm vòng, vui vẻ nói: “Phải thể hiện cho người đẹp thấy khí chất đàn ông chúng ta ha. Năm cái 40 nghìn, thử không?”
Bùi Ôn Hạ chỉ tay qua sạp ngỗng kế bên: “Còn ném tụi nó, bao nhiêu?”
Ông chủ trả lời: “Ném ngỗng thì 30 nghìn một vòng, 5 vòng 120 nghìn.”. Đam Mỹ Cổ Đại
Cậu giơ tay: “Cho 5 vòng.”
Ông chủ nhận tiền, đưa vòng cho cậu, hỏi 2 người đẹp trai như bảo tiêu đứng kè kè bên cạnh: “Hai cậu muốn thử không?”
Đường Hiểu Vi xua tay, Mộ Lăng Thần lắc đầu: “Tụi cháu nhìn em ấy chơi là được rồi.”
Lê Vân sững sốt: “Vậy còn gấu bông của em?” Cô ta nhìn trúng con gấu bông màu hồng size lớn ở đằng xa.
Mộ Lăng Thần liếc nhìn camera đi theo, bất đắc dĩ cười nói với Lê Vân: “Tụi này kinh tế không được thoáng cho lắm, cho Ôn Hạ chơi hết 120 nghìn rồi. Tổ chương trình kì quá ha, cho mỗi người có 50 nghìn, không dư dả chút nào luôn. Bạn thông cảm nha, chứ xin chủ tiệm cho chơi miễn phí thì kì quá, thà không chơi chứ không có túng thiếu tới nổi chơi mà không thèm trả tiền được. Chờ tụi này đi làm kiếm tiền tiếp, rồi tối hôm sau giúp bạn nha!”
Câu nào câu này đều đá xéo con gái người ta mà vẫn văn minh, chân thành, còn hứa hẹn sẽ giúp đỡ thì ai cãi lại được nữa.
Cameraman rất muốn bóc phốt: “…” Xạo đấy!
Lê Vân buồn bực, ném tóc ra sau vai, gót giày cao gót lộp độp bước đi.
“…” Hai người bạn của Lê Vân chỉ có thể xấu hổ từ biệt, đuổi theo cô ta.
Mộ Lăng Thần còn nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt 3 cô gái, Đường Hiểu Vi thấy hết, nhịn không được cười cười.
Vèo!
Ông chủ bất lực mở chuồng, túm từng con ra cho cậu: Phen này lỗ rồi, rõ ràng đã huấn luyện chúng nó né vòng, thế mà vẫn bị dính 4 đứa.
Bùi Ôn Hạ đúng lúc ném xong cái vòng cuối cùng, vui vẻ gọi hai anh lại bắt ngỗng về, tay cậu cũng cầm một con, bỏ vào túi ni lông: “Lăng Thần, anh làm được món gì với tụi nó?”
Mộ Lăng Thần cầm hai con ngỗng gần 8kg vẫn nhẹ tênh, suy nghĩ một lát: “Làm gỏi nè, nướng nguyên con, luộc với nấm, nấu cháo, món nào cũng ngon…”
Bùi Ôn Hạ nghe mà thấy hấp dẫn: “Vậy ăn 2 con thôi, còn 2 con còn lại chờ Lạc Dương và Sở Hàn về, cùng ăn.” Có đi chơi cậu cũng không quên hai người kia.
Đường Hiểu Vi góp ý: “Sao bọn mình không mua quà lưu niệm cho hai đứa? Lạc Dương và Sở Hàn không đi được vì trùng lịch nên cũng tiếc lắm á. Với lại anh còn muốn cùng em đi chơi thêm một lúc nữa.”
Đúng là xách theo đồ vật khó mà chơi thoải mái được, đã thế mấy con này còn cạc cạc suốt đường đi. Cậu liền ngừng lại: “Hình như đạo diễn đang nhậu ở gần đây đúng không? Chúng ta nhờ ông ấy mang ngỗng về giùm?”
Mộ Lăng Thần bật cười: “Được đó, anh biết chú ấy đang nhậu ở đâu, chúng ta qua đó đi.”
Đạo diễn: “??”
________
Nửa đêm, là lúc mọi người sôi nổi nhất. Hội chợ có dựng một cái sân khấu, có đoàn nhạc về hát góp vui.
Mộ Lăng Thần, Đường Hiểu Vi suốt đường đi đều review ẩm thực đường phố, đạo diễn bất mãn, chỉ Bùi Ôn Hạ làm cho cậu chia sẻ cảm nhận. Cậu liền đồng ý.
“Món chuối chiên bột này…hơi mềm không giòn, chuối hơi non, có chút chát chát…”
“Bánh bò nướng này có vị matcha…ủa, lá dứa? À à, nhưng tôi không ăn ra mùi dứa…toàn là bột không à…”
“Đây là ly trà đào 70 nghìn cao 15 cm…có 4 miếng đào…Đào nhà làm cho nên đắt? Hèn gì cắn hoài mới đứt, đề nghị ngâm thêm vài tháng nữa rồi khui…Mùi trà thì thơm, thơm mùi cozy á…”
“…” Xuất sắc.
Mộ Lăng Thần và Đường Hiểu Vi biết sẽ như vậy, nín thở không dám cười, sợ bị đạo diễn mắng.
Đạo diễn thở dài, tuy không ai booking mời review, nhưng cũng không cần thật thà như vậy. Ông liên hệ vơi cameraman: “…Thôi, kêu bọn nhỏ về đi.”
Cameraman một tay ôm di động một tay vác máy, nghẹn ngào nói: “Bùi Ôn Hạ cướp mic người ta, bây giờ ba đứa đang nhảy trên sân khấu, sẵn tiện mở liveshow âm nhạc luôn ạ, chắc không đứa nào chịu về đâu chú.”
“…” Tụi nó xem như đi chơi thật đấy à?
/122
|