Bệnh viện.
Bùi Ôn Hạ mở to đôi mắt nhìn trần nhà, cả người nhức mỏi, khóe mắt nhìn thấy một bàn tay đang nắm tay mình không buông, hơi tỉnh táo. Đúng rồi, cậu bị bắt cóc.
Cậu liếc nhìn người đang ngủ bên quên trên ghế: “Hiểu Vi?” Không phải anh ấy đang đóng MV sao?
“Hạ…? Đợi, đợi, anh gọi bác sĩ ngay!”
Đường Hiểu Vi ngủ không sâu, nghe cậu gọi vài lần đã thức giấc, lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ, chân vướng bậc cửa chới với suýt thì té ngã.
“…”
Vài phút sau.
Bác sĩ đã kiểm tra xong, Bùi Ôn Hạ phải truyền thêm một bình nước biển nữa mới được: “Lần sau đừng làm việc đến kiệt sức như vậy nữa, người trẻ tuổi, phải biết tôn trọng sức khỏe một chút. Thuốc cũng đã kê, nhờ người nhà đến quầy lấy.”
“Dạ.” Người nhà Đường Hiểu Vi lập tức nhận đơn thuốc, chạy ra ngoài.
Bùi Ôn Hạ bị cằn nhằn một hồi, giả bộ mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Vậy mà ngủ thật, đánh một giấc đến trưa hôm sau.
______
Diệp Lạc Dương hôm nay ghi hình buổi cuối, Tần Sở Hàn và Mộ Lăng Thần nhanh nhất cũng chiều nay mới đến được vì đang chụp quảng cáo ở xa. Nhanh nhất cũng chiều nay mới đến được. Đường Hiểu Vi quay MV không ngừng nghỉ, một cảnh là qua, nghe tin Bùi Ôn Hạ xảy ra chuyện liền đặt vé máy bay tức tốc đến.
Trong phòng bệnh, Đường Hiểu Vi gọt táo cho Bùi Ôn Hạ, lo lắng: “Em đã ổn chưa? Còn đau ở đâu không?”
Vì chăm sóc cho cậu mà anh một đêm chưa ngủ ngon, mắt cũng có quầng thâm, cả người uể oải. Dù vậy nhưng vẫn đẹp, đẹp mê người.
Cậu nhìn sang, lắc nhẹ đầu, kéo tay anh, nhích qua một bên, vỗ nệm, mặt mày nhu hòa: “Anh lên đây nằm đi.”
Đường Hiểu Vi sốc, mặt đỏ bừng. Dáng vẻ gọi mời mềm mỏng của Bùi Ôn Hạ làm anh không từ chối được: “A-Anh xin p-phép.”
Anh tháo giày ra, trèo lên giường, cậu cũng nằm xuống, chớp mắt nhìn anh: “Phải rồi, Kỳ Ân thế nào?”
Mặt đối mặt thế này, cả cậu lẫn anh đều cảm thấy ngại.
“Cậu ta còn khỏe mạnh lắm, cũng xin phép cho em với đạo diễn, có thể quay sau…” Đường Hiểu Vi giãn tứ chi, dang tay ôm cục Bùi Ôn Hạ vào lòng, thoải mái thích ý.
Anh sợ chuyện hôm nay lại xảy ra một lần nữa, trịnh trọng dặn dò: “Từ nay em nên cách Kỳ Ân xa ra, đừng đi một mình với cậu ta nữa. Nguy hiểm lắm.”
Ân oán thù hằn giữa Kỳ gia và những băng đảng khác anh cũng có biết, Kỳ gia và Đường gia dù sao cũng là đối tác làm ăn. Kỳ Trọng Hi là đứa con trai duy nhất còn lại của nhà họ Kỳ. Anh chỉ nghe ba mình nói qua, trước kia Kỳ gia làm ăn phi pháp, kẻ thù rất nhiều. Kỳ đại thiếu gia, cũng tức là anh trai của Kỳ Trọng Hi, đã bị ám sát.
Thế mà đứa con trai Kỳ Trọng Hi này lại muốn phô trương thanh thế làm Idol, không biết sợ là gì.
Bùi Ôn Hạ được bàn tay của anh vuốt ve thoải mái muốn tan chảy, rụt vào lòng anh, mơ màng nói: “Không sao…Nếu vì thế mà xa lánh cậu ta…thì không tốt lắm. Các anh ghét Kỳ Ân lắm sao?”
Thằng nhóc đó có thể phát triển thành một nhân cách điên khùng hơn mất, cậu thà kết bạn chứ không muốn làm kẻ thù.
Đường Hiểu Vi xoa đến nghiện, mặt đỏ hồng, tay còn lại ôm eo cậu, suy nghĩ một lát: “Không ghét, bọn anh đối với Kỳ Ân…Có quen biết, nhận thức? Kiểu kiểu vậy. Cậu ta xuất thân làm ca sĩ nhưng nửa đường lại muốn làm Idol, bọn anh cũng thưởng thức những người tài, cho nên có qua lại.”
“Nếu nói có cảm giác đối với cậu ta thì chắc là…thương hại.”
Bùi Ôn Hạ tò mò chuyện lệch trọng điểm: “Idol với ca sĩ không phải cũng là một?” Cậu có hứng thú với sự nghiệp hơn, chuyện của Kỳ Ân cậu cũng mường tượng ra được đôi chút. Chuyện riêng của người khác, không nên quá tò mò.
Đường Hiểu Vi nói ra cái nhìn của mình: “Idol là nghề dễ thất bại, chỉ nổi lên được nhất thời theo xu hướng, khả năng ca hát thì không giỏi bằng ca sĩ chuyên nghiệp, diễn xuất thì không đọ được với diễn viên tuyến đầu. Rất nhiều nhóm nhạc tan rã cũng là vì không còn sức hút đối với khán giả, với lại âm nhạc của hát nhóm cũng không hợp với nhiều người…”
“Vậy nên nếu SHEEN vẫn luôn là nhóm nhạc được yêu thích nhất thì chính là kỳ tích…”
Anh nói một hồi, ngủ say lúc nào không hay, tay vẫn luôn ôm Bùi Ôn Hạ không buông.
Cậu nghe đến hăng hái nên không có chút buồn ngủ nào, cũng không thể đánh thức anh dậy để nói chuyện với mình. Cậu nghe y tá nói lại, anh ấy vẫn chờ cậu tỉnh lại, luôn bất an nắm lấy cậu.
Được quan tâm nhiều như vậy, tim có làm bằng sắt cũng bị nung nóng.
Thân nhiệt của Đường Hiểu Vi ấm áp, như lò sưởi tự nhiên, cậu luyến tiếc buông ra. Cậu thích anh ấy, thích lúc này.
“Ngủ ngon, anh Hiểu Vi.”
________
Ngoài cửa.
“Kỳ thiếu gia, đã xử lý bọn bắt cóc.” Bảo tiêu kính cẩn đưa cho Kỳ Ân một bao thuốc lá.
Cậu ta liếc nhìn hai người bên trong cánh cửa, mặt vô biểu tình: “Ừ.”
Bởi vì cậu ta mà Bùi Ôn Hạ bị liên lụy, biết mình có nguy cơ bị bắt cóc nhưng vẫn thích làm theo ý mình.
May mà Bùi Ôn Hạ không sao.
Bùi Ôn Hạ mở to đôi mắt nhìn trần nhà, cả người nhức mỏi, khóe mắt nhìn thấy một bàn tay đang nắm tay mình không buông, hơi tỉnh táo. Đúng rồi, cậu bị bắt cóc.
Cậu liếc nhìn người đang ngủ bên quên trên ghế: “Hiểu Vi?” Không phải anh ấy đang đóng MV sao?
“Hạ…? Đợi, đợi, anh gọi bác sĩ ngay!”
Đường Hiểu Vi ngủ không sâu, nghe cậu gọi vài lần đã thức giấc, lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ, chân vướng bậc cửa chới với suýt thì té ngã.
“…”
Vài phút sau.
Bác sĩ đã kiểm tra xong, Bùi Ôn Hạ phải truyền thêm một bình nước biển nữa mới được: “Lần sau đừng làm việc đến kiệt sức như vậy nữa, người trẻ tuổi, phải biết tôn trọng sức khỏe một chút. Thuốc cũng đã kê, nhờ người nhà đến quầy lấy.”
“Dạ.” Người nhà Đường Hiểu Vi lập tức nhận đơn thuốc, chạy ra ngoài.
Bùi Ôn Hạ bị cằn nhằn một hồi, giả bộ mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Vậy mà ngủ thật, đánh một giấc đến trưa hôm sau.
______
Diệp Lạc Dương hôm nay ghi hình buổi cuối, Tần Sở Hàn và Mộ Lăng Thần nhanh nhất cũng chiều nay mới đến được vì đang chụp quảng cáo ở xa. Nhanh nhất cũng chiều nay mới đến được. Đường Hiểu Vi quay MV không ngừng nghỉ, một cảnh là qua, nghe tin Bùi Ôn Hạ xảy ra chuyện liền đặt vé máy bay tức tốc đến.
Trong phòng bệnh, Đường Hiểu Vi gọt táo cho Bùi Ôn Hạ, lo lắng: “Em đã ổn chưa? Còn đau ở đâu không?”
Vì chăm sóc cho cậu mà anh một đêm chưa ngủ ngon, mắt cũng có quầng thâm, cả người uể oải. Dù vậy nhưng vẫn đẹp, đẹp mê người.
Cậu nhìn sang, lắc nhẹ đầu, kéo tay anh, nhích qua một bên, vỗ nệm, mặt mày nhu hòa: “Anh lên đây nằm đi.”
Đường Hiểu Vi sốc, mặt đỏ bừng. Dáng vẻ gọi mời mềm mỏng của Bùi Ôn Hạ làm anh không từ chối được: “A-Anh xin p-phép.”
Anh tháo giày ra, trèo lên giường, cậu cũng nằm xuống, chớp mắt nhìn anh: “Phải rồi, Kỳ Ân thế nào?”
Mặt đối mặt thế này, cả cậu lẫn anh đều cảm thấy ngại.
“Cậu ta còn khỏe mạnh lắm, cũng xin phép cho em với đạo diễn, có thể quay sau…” Đường Hiểu Vi giãn tứ chi, dang tay ôm cục Bùi Ôn Hạ vào lòng, thoải mái thích ý.
Anh sợ chuyện hôm nay lại xảy ra một lần nữa, trịnh trọng dặn dò: “Từ nay em nên cách Kỳ Ân xa ra, đừng đi một mình với cậu ta nữa. Nguy hiểm lắm.”
Ân oán thù hằn giữa Kỳ gia và những băng đảng khác anh cũng có biết, Kỳ gia và Đường gia dù sao cũng là đối tác làm ăn. Kỳ Trọng Hi là đứa con trai duy nhất còn lại của nhà họ Kỳ. Anh chỉ nghe ba mình nói qua, trước kia Kỳ gia làm ăn phi pháp, kẻ thù rất nhiều. Kỳ đại thiếu gia, cũng tức là anh trai của Kỳ Trọng Hi, đã bị ám sát.
Thế mà đứa con trai Kỳ Trọng Hi này lại muốn phô trương thanh thế làm Idol, không biết sợ là gì.
Bùi Ôn Hạ được bàn tay của anh vuốt ve thoải mái muốn tan chảy, rụt vào lòng anh, mơ màng nói: “Không sao…Nếu vì thế mà xa lánh cậu ta…thì không tốt lắm. Các anh ghét Kỳ Ân lắm sao?”
Thằng nhóc đó có thể phát triển thành một nhân cách điên khùng hơn mất, cậu thà kết bạn chứ không muốn làm kẻ thù.
Đường Hiểu Vi xoa đến nghiện, mặt đỏ hồng, tay còn lại ôm eo cậu, suy nghĩ một lát: “Không ghét, bọn anh đối với Kỳ Ân…Có quen biết, nhận thức? Kiểu kiểu vậy. Cậu ta xuất thân làm ca sĩ nhưng nửa đường lại muốn làm Idol, bọn anh cũng thưởng thức những người tài, cho nên có qua lại.”
“Nếu nói có cảm giác đối với cậu ta thì chắc là…thương hại.”
Bùi Ôn Hạ tò mò chuyện lệch trọng điểm: “Idol với ca sĩ không phải cũng là một?” Cậu có hứng thú với sự nghiệp hơn, chuyện của Kỳ Ân cậu cũng mường tượng ra được đôi chút. Chuyện riêng của người khác, không nên quá tò mò.
Đường Hiểu Vi nói ra cái nhìn của mình: “Idol là nghề dễ thất bại, chỉ nổi lên được nhất thời theo xu hướng, khả năng ca hát thì không giỏi bằng ca sĩ chuyên nghiệp, diễn xuất thì không đọ được với diễn viên tuyến đầu. Rất nhiều nhóm nhạc tan rã cũng là vì không còn sức hút đối với khán giả, với lại âm nhạc của hát nhóm cũng không hợp với nhiều người…”
“Vậy nên nếu SHEEN vẫn luôn là nhóm nhạc được yêu thích nhất thì chính là kỳ tích…”
Anh nói một hồi, ngủ say lúc nào không hay, tay vẫn luôn ôm Bùi Ôn Hạ không buông.
Cậu nghe đến hăng hái nên không có chút buồn ngủ nào, cũng không thể đánh thức anh dậy để nói chuyện với mình. Cậu nghe y tá nói lại, anh ấy vẫn chờ cậu tỉnh lại, luôn bất an nắm lấy cậu.
Được quan tâm nhiều như vậy, tim có làm bằng sắt cũng bị nung nóng.
Thân nhiệt của Đường Hiểu Vi ấm áp, như lò sưởi tự nhiên, cậu luyến tiếc buông ra. Cậu thích anh ấy, thích lúc này.
“Ngủ ngon, anh Hiểu Vi.”
________
Ngoài cửa.
“Kỳ thiếu gia, đã xử lý bọn bắt cóc.” Bảo tiêu kính cẩn đưa cho Kỳ Ân một bao thuốc lá.
Cậu ta liếc nhìn hai người bên trong cánh cửa, mặt vô biểu tình: “Ừ.”
Bởi vì cậu ta mà Bùi Ôn Hạ bị liên lụy, biết mình có nguy cơ bị bắt cóc nhưng vẫn thích làm theo ý mình.
May mà Bùi Ôn Hạ không sao.
/122
|