Nhà kho chật hẹp nào đó.
Kỳ Ân và Bùi Ôn Hạ đều bị trói tay chân, ném vào trong phòng.
Cậu thử tính mở dây trói nhưng một chút sức lực cũng không có. Nguyên ngày hôm nay cậu bị Kỳ Ân làm phiền, cơm cũng chưa ăn, xiên nướng mới kịp gọi cũng chưa động miếng nào, còn bị một đập vào ót. Vẫn chưa bất tỉnh đã là nghị lực kinh người.
Kỳ Ân đối với việc mình bị bắt cóc đã tập mãi thành thói quen, quan trọng là người bị bắt cóc cùng cậu ta, không chỉ hoảng sợ tột độ, sau khi được giải cứu cũng không dám đến gần cậu ta, dần dần bị xa lánh. Bùi Ôn Hạ cũng sẽ như những người khác?
Cậu ta quay qua, thấy cậu đang cắn dây thừng, kinh ngạc: “Anh bị đánh tới ngu người rồi hả, không phân biệt được cái này không thể ăn?” Đúng là cậu ta định không cho đồ ngốc ăn cơm, để cậu đói meo.
Bùi Ôn Hạ cắn dây thừng tới đau răng, đành dừng lại, vị trong miệng như sáp đắng, mặn chát, phi phi hai ngụm: “Đang tự giải cứu.” Đã nhập đoàn trễ, cậu không muốn còn trễ lịch trình đóng phim.
Kỳ Ân đưa mắt nhìn cậu, bật cười: “Anh đừng lo, lấy được tiền, bọn nó sẽ thả chúng ta ra. Nếu tự cứu không được, lại chịu đánh, thà không làm gì thì vẫn còn nguyên vẹn, không bị đau.”
Bùi Ôn Hạ đưa mắt nhìn xung quanh xem có gì dùng cắt dây được không, trả lời: “Đồ ngốc, lúc nào cũng chờ người đến cứu mình, cậu không cảm thấy bản thân rất vô dụng? Trong khi bản thân cậu lại có khả năng thoát ra ngoài.”
“Cứ cam chịu mãi thì bất hạnh tìm đến, không ai có thể cứu cậu mãi.” Lần sau có khi không chỉ là bắt cóc đòi tiền chuộc, mà mạng nhỏ cũng khó giữ.
Kỳ Ân đối với sự gan dạ, thản nhiên của cậu có cái nhìn mới, nhìn yếu đuối mong manh thế kia mà cũng thật đàn ông. Cậu ta dẩu miệng, cười rất vui: “Anh mắng em đấy à, em có ngốc đâu, anh mới ngốc.”
“…” Trọng điểm là cái đó chắc?
Cậu ta di chuyển lại gần, đưa lưng về phía cậu: “Cởi trói cho em, em cùng anh thoát ra ngoài.”
Có ngày cậu ta lại phải nghe một đứa vô tri dạy đời, thật là mới mẻ.
Bọn bắt cóc chỉ bó cổ tay, ngón tay vẫn còn hoạt động bình thường. Tự cởi nút thắt cho mình thì hơi khó, nhưng mở cho người khác thì dễ hơn nhiều.
Bùi Ôn Hạ cảm thấy có lý, nhúc nhích qua lại tìm mối nối. Hai người đưa lưng về phía nhau, đối với vấn đề mở trói không ai rành hơn cậu, chỉ là phải tiêu tốn chút thời gian.
Cạch!
“Hai đứa nó tỉnh chưa?” Chủ mưu của vụ bắt cóc xuất hiện bên ngoài, chỉ nghe âm thanh không nhìn đến mặt, Bùi Ôn Hạ bèn ném qua một bên, chuyên tâm cởi trói.
“Thằng thiếu gia đã tỉnh, còn thằng nhóc minh tinh vẫn chưa ạ! Đại ca, làm sao vậy?” Đàn em với giọng thô kệch vang lên.
Gã đại ca liếc cửa nhà kho: “Thằng minh tinh cũng đáng giá lắm, đừng để nó chết, vào kiểm tra đi.”
“Dạ!” Đàn em lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa vào trong xem xét.
Bùi Ôn Hạ lập tức nhắm mắt lại, giả bộ xỉu. Kỳ Ân lập tức bày ra vẻ mặt nức nở sợ hãi mấy chú người xấu, khóc hu hu.
Hai đứa nhỏ đáng thương, ai bảo đầu thai làm con tài phiệt, thằng nhỏ kia cũng bị liên lụy.
Cạch.
Đàn em vào bên trong lượn đúng một vòng rồi trở ra, báo cáo với gã đại ca: “Hai đứa nó còn sống anh ạ.”
Gã đại ca không ở lâu vì còn phải chờ liên hệ với 2 đầu, dặn dò kĩ lưỡng: “Thằng minh tinh tiền chuộc tận 100 tỷ, mày để nó chết là tao tính sổ với mày.”
Gã đàn em đổ mồ hôi lạnh đáp lại, không thể tin nổi. Nhóc minh tinh này đắt giá như vậy sao gã ta chưa nghe nói qua?
Bên trong, Kỳ Ân cũng nghe thấy, nhỏ giọng cợt nhã: “Lợi hại nha anh Bùi, thiếu gia như em còn kém xa.” Chắc là đám Mộ Lăng Thần có nhúng tay vào, tăng giá cho Bùi Ôn Hạ. Chỉ cần là có giá cao, khả năng còn sống sẽ lớn hơn.
Ngón tay Bùi Ôn Hạ muốn rút gân, không rảnh lo cậu ta nói gì, cậu sắp chống đỡ không nổi, muốn ngất thật.
Vừa mệt vừa đói, nhớ đồ ăn của Mộ Lăng Thần, nhớ cái nệm mềm ở nhà Diệp Lạc Dương…
“…Anh Bùi? Bùi Ôn Hạ? Ôn Hạ? Hạ Hạ? Bé Hạ?” Kỳ Ân sợ cậu ngất, gọi như gọi hồn.
“…Nín!” Bùi Ôn Hạ gắt gỏng.
“Ha ha ha.”
…
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Giọng nói của Kỳ Ân làm kinh động gã đàn em lim dim buồn ngủ bên ngoài: “Chú ơi chú, anh bị trói chung với cháu hết thở rùi! Chú vào chở ảnh đi bệnh viên đi!”
Gã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức tìm chìa khóa mở cửa: “Cái gì?!” Món hàng 100 tỷ, để chết mất gã thế nào cũng no đòn.
Két!
“Đâu?! Ở đâu rồi!?” Gã ta bàng hoàng nhìn căn phòng trống trơn.
Huỵch!
“A!”
“Tao lừa mày đó, ngu.” Kỳ Ân đứng sau cánh cửa, đạp gã một cước đụng vào vách tường, bất tỉnh nhân sự.
Bùi Ôn Hạ nửa tỉnh nửa mê được cậu ta bế trên tay, cảm thán, lực cánh tay mạnh thật.
“Anh an tâm xỉu đi, khi nào mở mắt ra là nằm trên giường êm ngay, em đảm bảo luôn.”
“…”
Kỳ Ân và Bùi Ôn Hạ đều bị trói tay chân, ném vào trong phòng.
Cậu thử tính mở dây trói nhưng một chút sức lực cũng không có. Nguyên ngày hôm nay cậu bị Kỳ Ân làm phiền, cơm cũng chưa ăn, xiên nướng mới kịp gọi cũng chưa động miếng nào, còn bị một đập vào ót. Vẫn chưa bất tỉnh đã là nghị lực kinh người.
Kỳ Ân đối với việc mình bị bắt cóc đã tập mãi thành thói quen, quan trọng là người bị bắt cóc cùng cậu ta, không chỉ hoảng sợ tột độ, sau khi được giải cứu cũng không dám đến gần cậu ta, dần dần bị xa lánh. Bùi Ôn Hạ cũng sẽ như những người khác?
Cậu ta quay qua, thấy cậu đang cắn dây thừng, kinh ngạc: “Anh bị đánh tới ngu người rồi hả, không phân biệt được cái này không thể ăn?” Đúng là cậu ta định không cho đồ ngốc ăn cơm, để cậu đói meo.
Bùi Ôn Hạ cắn dây thừng tới đau răng, đành dừng lại, vị trong miệng như sáp đắng, mặn chát, phi phi hai ngụm: “Đang tự giải cứu.” Đã nhập đoàn trễ, cậu không muốn còn trễ lịch trình đóng phim.
Kỳ Ân đưa mắt nhìn cậu, bật cười: “Anh đừng lo, lấy được tiền, bọn nó sẽ thả chúng ta ra. Nếu tự cứu không được, lại chịu đánh, thà không làm gì thì vẫn còn nguyên vẹn, không bị đau.”
Bùi Ôn Hạ đưa mắt nhìn xung quanh xem có gì dùng cắt dây được không, trả lời: “Đồ ngốc, lúc nào cũng chờ người đến cứu mình, cậu không cảm thấy bản thân rất vô dụng? Trong khi bản thân cậu lại có khả năng thoát ra ngoài.”
“Cứ cam chịu mãi thì bất hạnh tìm đến, không ai có thể cứu cậu mãi.” Lần sau có khi không chỉ là bắt cóc đòi tiền chuộc, mà mạng nhỏ cũng khó giữ.
Kỳ Ân đối với sự gan dạ, thản nhiên của cậu có cái nhìn mới, nhìn yếu đuối mong manh thế kia mà cũng thật đàn ông. Cậu ta dẩu miệng, cười rất vui: “Anh mắng em đấy à, em có ngốc đâu, anh mới ngốc.”
“…” Trọng điểm là cái đó chắc?
Cậu ta di chuyển lại gần, đưa lưng về phía cậu: “Cởi trói cho em, em cùng anh thoát ra ngoài.”
Có ngày cậu ta lại phải nghe một đứa vô tri dạy đời, thật là mới mẻ.
Bọn bắt cóc chỉ bó cổ tay, ngón tay vẫn còn hoạt động bình thường. Tự cởi nút thắt cho mình thì hơi khó, nhưng mở cho người khác thì dễ hơn nhiều.
Bùi Ôn Hạ cảm thấy có lý, nhúc nhích qua lại tìm mối nối. Hai người đưa lưng về phía nhau, đối với vấn đề mở trói không ai rành hơn cậu, chỉ là phải tiêu tốn chút thời gian.
Cạch!
“Hai đứa nó tỉnh chưa?” Chủ mưu của vụ bắt cóc xuất hiện bên ngoài, chỉ nghe âm thanh không nhìn đến mặt, Bùi Ôn Hạ bèn ném qua một bên, chuyên tâm cởi trói.
“Thằng thiếu gia đã tỉnh, còn thằng nhóc minh tinh vẫn chưa ạ! Đại ca, làm sao vậy?” Đàn em với giọng thô kệch vang lên.
Gã đại ca liếc cửa nhà kho: “Thằng minh tinh cũng đáng giá lắm, đừng để nó chết, vào kiểm tra đi.”
“Dạ!” Đàn em lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa vào trong xem xét.
Bùi Ôn Hạ lập tức nhắm mắt lại, giả bộ xỉu. Kỳ Ân lập tức bày ra vẻ mặt nức nở sợ hãi mấy chú người xấu, khóc hu hu.
Hai đứa nhỏ đáng thương, ai bảo đầu thai làm con tài phiệt, thằng nhỏ kia cũng bị liên lụy.
Cạch.
Đàn em vào bên trong lượn đúng một vòng rồi trở ra, báo cáo với gã đại ca: “Hai đứa nó còn sống anh ạ.”
Gã đại ca không ở lâu vì còn phải chờ liên hệ với 2 đầu, dặn dò kĩ lưỡng: “Thằng minh tinh tiền chuộc tận 100 tỷ, mày để nó chết là tao tính sổ với mày.”
Gã đàn em đổ mồ hôi lạnh đáp lại, không thể tin nổi. Nhóc minh tinh này đắt giá như vậy sao gã ta chưa nghe nói qua?
Bên trong, Kỳ Ân cũng nghe thấy, nhỏ giọng cợt nhã: “Lợi hại nha anh Bùi, thiếu gia như em còn kém xa.” Chắc là đám Mộ Lăng Thần có nhúng tay vào, tăng giá cho Bùi Ôn Hạ. Chỉ cần là có giá cao, khả năng còn sống sẽ lớn hơn.
Ngón tay Bùi Ôn Hạ muốn rút gân, không rảnh lo cậu ta nói gì, cậu sắp chống đỡ không nổi, muốn ngất thật.
Vừa mệt vừa đói, nhớ đồ ăn của Mộ Lăng Thần, nhớ cái nệm mềm ở nhà Diệp Lạc Dương…
“…Anh Bùi? Bùi Ôn Hạ? Ôn Hạ? Hạ Hạ? Bé Hạ?” Kỳ Ân sợ cậu ngất, gọi như gọi hồn.
“…Nín!” Bùi Ôn Hạ gắt gỏng.
“Ha ha ha.”
…
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Giọng nói của Kỳ Ân làm kinh động gã đàn em lim dim buồn ngủ bên ngoài: “Chú ơi chú, anh bị trói chung với cháu hết thở rùi! Chú vào chở ảnh đi bệnh viên đi!”
Gã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức tìm chìa khóa mở cửa: “Cái gì?!” Món hàng 100 tỷ, để chết mất gã thế nào cũng no đòn.
Két!
“Đâu?! Ở đâu rồi!?” Gã ta bàng hoàng nhìn căn phòng trống trơn.
Huỵch!
“A!”
“Tao lừa mày đó, ngu.” Kỳ Ân đứng sau cánh cửa, đạp gã một cước đụng vào vách tường, bất tỉnh nhân sự.
Bùi Ôn Hạ nửa tỉnh nửa mê được cậu ta bế trên tay, cảm thán, lực cánh tay mạnh thật.
“Anh an tâm xỉu đi, khi nào mở mắt ra là nằm trên giường êm ngay, em đảm bảo luôn.”
“…”
/122
|