“ Mới vừa rồi ngươi nói ta thích nụ hôn của ngươi, khi ta nói không có, trí nhớ lúc cùng ngươi sống chung trước kia cứ tự nhiên xuất hiện, cảm giác giống như nó vẫn ở nơi nào đó, chưa bao giờ mất đi.”
Nàng giả vờ lộ ra nét mặt cảm thấy lẫn lộn, bày tỏ đối với việc nàng đột nhiên khôi phục trí nhớ cũng cảm thấy rất thần kỳ, không nói được rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Trừ những việc liên quan tới ta, những việc khác thì sao?” Đoàn Lỗi hỏi.
“Giống như đều nhớ ra.” Nàng như có điều suy nghĩ trả lời, “Ta nhớ được sau khi cha ta qua đời, ta được phu nhân và Đoàn gia thu nhận, phu nhân đối với ta rất tốt…” Nói tới đó nàng đột nhiên ngừng lại, thẳng tắp nhìn về phía hắn, ôn nhu lần nữa khẩn cầu hắn. “Lỗi, chúng ta trở về Lam Châu, hờ phu nhân đồng ý chuyện cả đời của chúng ta sau đó mới thành thân có được không? Ta không muốn lấy oán báo ơn, hại phu nhân đau lòng.”
“Nàng đã nhớ lại, thì nên biết muốn mẹ đồng ý chuyện cả đời của chúng ta, đó là việc trong khỏang thời gian ngắn là không thể, hơn nữa chúng ta cũng không có thời gian để đợi.” Đoàn Lỗi bất đắc dĩ nhìn nàng, thở dài nói.
“Có ý tứ gì?” Nàng không hiểu.
“Nếu như có đứa bé, bụng của nàng sẽ mỗi ngày một lớn. Từ nói này trở về Lam Châu ít nhất cần ba, bốn tháng, ta làm sao có thể để cho ngươi bụng mang dạ chửa không danh không phận bước vào Đoàn gia đây?” Hắn nhìn nàng, sau đó kiên định mà lắc đầu, nói: “Nàng chỉ có thể dùng thân phận thê tử của Đoàn Lỗi ta, thiếu phu nhân của Đòan gia mà trở về, những thân phận còn lại ta nhất định không đồng ý.”
“Có lẽ không có con….”
“Nhất định sẽ có.” Hắn nói như chém đinh chặt sắt.
Hắn quả quyết khiến cho nàng trừng mắt nhìn, không khỏi thốt lên: “Chỉ một đêm mà thôi.”
Tuy nói trước hôm qua nàng còn là một cô nương, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, cổng trước không ra cổng sau không tới, cái gì cũng không hiểu. Một đêm liền có thai, điều này hình như không có khả năng nha.
“Ai nói chỉ có một đêm mà thôi?” Hắn nói.
“A?” Nàng ngạc nhiên không hiểu nhìn về phía hắn.
“Chẳng lẽ nàng cho rằng sau tối hôm qua, ta còn có thể giống như trước đây, mỗi ngày mỗi đêm, không có lúc nào là không đè nén cảm giác muốn ôm nàng, không kích động muốn yêu nàng?” Ánh mắt của hắn trở nên có chút nóng rực, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Linh Lan không tự chủ được ngừng thở, đột nhiên có chút không biết làm sao.
Đòan Lỗi bỗng nhiên lùi về phía sau kéo dài khỏang cách giữa nàng và hắn, sau đót hít một hơi thật sâu, nhẫn nại đè ép dục vọng đang dần bùng lên trong cơ thể.
Hôm nay hắn có rất nhiều chuyện phải làm, cũng không thể cùng nàng cả ngày vùi mình trên giường, huống chi tối hôm qua nàng mới biết mùi đời, thân thể cũng không chịu được việc hắn liên tục giày vò.
Ba ngày, chỉ cần đợi thêm ba ngày là đủ rồi. Hắn tự nói với mình. Hắn muốn dannnh chính ngôn thuận ôm nàng, yêu nàng, phải có nàng, Linh Lan, thê tử của hắn.
“Nàng muốn tắm rửa không? Ta gọi tiểu nhị mang nước nóng tới đây.” Hít sâu một hơi lần nữa, hắn mỉm cười nói với nàng, lập tức đứng dậy rời khỏi giường, tránh cho tự chủ không đủ, cuối cùng lại muốn nàng.
Linh Lan dĩ nhiên biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn đột nhiên lật người xuống giường, làm cho thân thể không có gì che đậy phơi bày ngay trước mặt nàng, khiến nàng át chế không được kêu lên một tiếng, lập tứ nhắm chặt hai mắt, gương mặt nhất thời đỏ lên.
Nghe nàng kêu lên, Đoàn Lỗi lập tức quay đầu, liền nhìn thấy phản ứng đáng yêu của nàng, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Hắn cười mặc áo ngoài vào, sau khi chỉnh tề mới trở lại bên giường một lần nữa, kéo khuôn mặt đáng yêu đang vùi sâu vào trong chăn của tiểu nữ nhân ra.
“Đừng như vậy.” Nhìn khuon mặt hồng rực của nàng, hắn cười nói, sau đó nghiêng người xuống hôn nàng. “ Ta đi gọi tiểu nhị mang nước nóng vào, nàng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, hắn lúc này mới xoay người rời đi, mà Linh Lan trong phòng tiếp tục đỏ mặt.
Sau đó, Linh Lan cho rằng mình đối mặt với Đoàn Lỗi sẽ lung túng, ngượng ngùng, mất tự nhiên, kết quả là hắn căn bản bận tối mày tối mặt, đến nỗi không có thời gian ăn cơm cùng nàng.
Buổi sáng hôm sau, hắn vẫn ở gian phòng sát vách, chỉ có lúc tiểu mang đồ ăn sáng cùng nước nóng tới cho nàng thì hắn mới xuất hiện, lúc tiểu nhị rời đi, hắn cũng chỉ nói cho nàng rằng hắn ở phòng bên cạnh sau đó cũng liền rời đi.
Ăn trưa xong thì hắn dẫn theo một nha đầu khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, tên là Hồng Ngọc tới gặp nàng. Nói là kế tiếp có rất nhiều chuyện bận rộn, có một nha đầu bên ngoài cũng thuận lợi hơn.
Sau gữa trưa bắt đầu có người tới đo giá y cho nàng, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, làm cho nàng chóang váng đầu óc, muốn rót trà uống cũng không còn hơi sức, chỉ có thể phiền toái Hồng Ngọc vì nàng mà bưng tới.
Trừ những người đến từ tú phường ra, người tới viếng thăm nàng có thể nói là người này nối tiếp người kia, tất cả đều là thương hành ở Châu Thành, mà theo đó còn mang đến rất nhiều tơ lục cùng đồ trang sức chất đày trong phòng, tất cả đều là sinh lễ Đoàn Lỗi đưa cho nàng.
Nàng cảm thấy hắn bị điên rồi, bằng không chính là nàng sắp bị hắn làm cho điên rồi, bởi vì nàng không ngờ hắn sẽ phô trương như vậy, giương cờ gióng trống làm lớn như vậy.
Nàng phải cùng hắn nói chuyện một chút mới được.
Sau bữa tối, nàng sai Hồng Ngọc đến sương phòng sát vách mời hắn đến đây một chuyến, kết quả hắn vẫn còn đang tiếp khách, bảo Hồng Ngọc trở về nói với nàng----
“Được, một lát khi ta hết bận ta sẽ đi qua.”
Sau đó nàng đợi hắn, đợi đến khi bất tri bất giác đêm đã khuya, ngủ thiếp đi, liền tự mình lên giường cũng không biết, sau đó cảm giác trời sắp sáng, nàng hôm sau lại tiếp tục bận rộn, khách nhân người này tiếp nối người kia đến.
“Được rồi, đến đay là chấm dứt.” Khách vừa đi ra khỏi sương phòng, Linh Lan lập tức mệt mỏi nói, cũng không chịu đựng được nữa. “Hồng Ngọc, ngươi đi xuống nói với chưởng quỹ, nếu lại có người đến tìm ta, thì cự tuyệt tất cả, nói ta không có ở đây. Nếu hắn để cho tiểu nhị dẫn người đi lên, ta sẽ lập tức thu thập quần áo chuyển đến khách điếm khác.”
“Vâng.” Hồng Ngọc gật đầu, lập tức lĩnh mệnh đi.
Chỉ là trước đó nàng cũng tới sương phòng sát vách, báo cáo với Đòan đại gia - người thuê nàng chuyện mà tiểu thư giao phó, chờ Đòan đại gia gật đầu, lúc này mới xoay người đi xuống lầu làm chuyện tiểu thư giao phó.
“Ta đi xem nàng, chuyện tiếp theo làm phiền ngươi rồi.” Đòan Lỗi đối với Lục Vũ nói.
Lục Vũ gật đầu một cái, nhìn thiếu gia đứng dậy đi ra khỏi sương phòng, hướng sương phòng sát vách của tiểu thư đi tới.
Ở bên trong phòng, Linh Lan cả người gục xuống bàn không nhúc nhích, cảm thấy tê liệt cùng mệt mỏi.
Đoàn Lỗi đi vào sương phòng, vừa thấy bộ dạng giờ phút này của nàng, lập tức đi nhanh đến bên người nàng, lo lắng hỏi: “Thế nào? Chẳng lẽ đầu bị thương lúc trước lại tái phát sao?”
“Ngươi rốt cuộc cũng hết bận, rãnh rỗi có thời gian gặp ta rồi sao?” Linh Lan ngẩng đầu lên, có chút giễu cợt, oán trách mở miệng nói.
“Xin lỗi, tối hôm qua khi ta tới nàng đã ngủ, ta không muốn đánh thức nàng.” Hắn dịu dàng giải thích. “Nàng tìm ta có chuyện gì sao?”
Nàng lập tức gật đầu, dứt khóat chỉ vào đống sính lễ chất cao như núi để ở tiền sảnh, nói: “ Có thể dừng lại tất cả hay không, không cần để cho người mang đồ tới nữa?”
“Đây là sính lễ.”
“Ta biết, nhưng cũng là quá nhiều đi, ngươi không cần làm như vậy. Ta không có nhà mẹ đẻ ngươi biết không? Một đống đồ lớn như thế này, ngươi bảo ta xử lý như thế nào?” Nàng bất đắc dĩ nói.
Nàng giả vờ lộ ra nét mặt cảm thấy lẫn lộn, bày tỏ đối với việc nàng đột nhiên khôi phục trí nhớ cũng cảm thấy rất thần kỳ, không nói được rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Trừ những việc liên quan tới ta, những việc khác thì sao?” Đoàn Lỗi hỏi.
“Giống như đều nhớ ra.” Nàng như có điều suy nghĩ trả lời, “Ta nhớ được sau khi cha ta qua đời, ta được phu nhân và Đoàn gia thu nhận, phu nhân đối với ta rất tốt…” Nói tới đó nàng đột nhiên ngừng lại, thẳng tắp nhìn về phía hắn, ôn nhu lần nữa khẩn cầu hắn. “Lỗi, chúng ta trở về Lam Châu, hờ phu nhân đồng ý chuyện cả đời của chúng ta sau đó mới thành thân có được không? Ta không muốn lấy oán báo ơn, hại phu nhân đau lòng.”
“Nàng đã nhớ lại, thì nên biết muốn mẹ đồng ý chuyện cả đời của chúng ta, đó là việc trong khỏang thời gian ngắn là không thể, hơn nữa chúng ta cũng không có thời gian để đợi.” Đoàn Lỗi bất đắc dĩ nhìn nàng, thở dài nói.
“Có ý tứ gì?” Nàng không hiểu.
“Nếu như có đứa bé, bụng của nàng sẽ mỗi ngày một lớn. Từ nói này trở về Lam Châu ít nhất cần ba, bốn tháng, ta làm sao có thể để cho ngươi bụng mang dạ chửa không danh không phận bước vào Đoàn gia đây?” Hắn nhìn nàng, sau đó kiên định mà lắc đầu, nói: “Nàng chỉ có thể dùng thân phận thê tử của Đoàn Lỗi ta, thiếu phu nhân của Đòan gia mà trở về, những thân phận còn lại ta nhất định không đồng ý.”
“Có lẽ không có con….”
“Nhất định sẽ có.” Hắn nói như chém đinh chặt sắt.
Hắn quả quyết khiến cho nàng trừng mắt nhìn, không khỏi thốt lên: “Chỉ một đêm mà thôi.”
Tuy nói trước hôm qua nàng còn là một cô nương, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, cổng trước không ra cổng sau không tới, cái gì cũng không hiểu. Một đêm liền có thai, điều này hình như không có khả năng nha.
“Ai nói chỉ có một đêm mà thôi?” Hắn nói.
“A?” Nàng ngạc nhiên không hiểu nhìn về phía hắn.
“Chẳng lẽ nàng cho rằng sau tối hôm qua, ta còn có thể giống như trước đây, mỗi ngày mỗi đêm, không có lúc nào là không đè nén cảm giác muốn ôm nàng, không kích động muốn yêu nàng?” Ánh mắt của hắn trở nên có chút nóng rực, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Linh Lan không tự chủ được ngừng thở, đột nhiên có chút không biết làm sao.
Đòan Lỗi bỗng nhiên lùi về phía sau kéo dài khỏang cách giữa nàng và hắn, sau đót hít một hơi thật sâu, nhẫn nại đè ép dục vọng đang dần bùng lên trong cơ thể.
Hôm nay hắn có rất nhiều chuyện phải làm, cũng không thể cùng nàng cả ngày vùi mình trên giường, huống chi tối hôm qua nàng mới biết mùi đời, thân thể cũng không chịu được việc hắn liên tục giày vò.
Ba ngày, chỉ cần đợi thêm ba ngày là đủ rồi. Hắn tự nói với mình. Hắn muốn dannnh chính ngôn thuận ôm nàng, yêu nàng, phải có nàng, Linh Lan, thê tử của hắn.
“Nàng muốn tắm rửa không? Ta gọi tiểu nhị mang nước nóng tới đây.” Hít sâu một hơi lần nữa, hắn mỉm cười nói với nàng, lập tức đứng dậy rời khỏi giường, tránh cho tự chủ không đủ, cuối cùng lại muốn nàng.
Linh Lan dĩ nhiên biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn đột nhiên lật người xuống giường, làm cho thân thể không có gì che đậy phơi bày ngay trước mặt nàng, khiến nàng át chế không được kêu lên một tiếng, lập tứ nhắm chặt hai mắt, gương mặt nhất thời đỏ lên.
Nghe nàng kêu lên, Đoàn Lỗi lập tức quay đầu, liền nhìn thấy phản ứng đáng yêu của nàng, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Hắn cười mặc áo ngoài vào, sau khi chỉnh tề mới trở lại bên giường một lần nữa, kéo khuôn mặt đáng yêu đang vùi sâu vào trong chăn của tiểu nữ nhân ra.
“Đừng như vậy.” Nhìn khuon mặt hồng rực của nàng, hắn cười nói, sau đó nghiêng người xuống hôn nàng. “ Ta đi gọi tiểu nhị mang nước nóng vào, nàng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, hắn lúc này mới xoay người rời đi, mà Linh Lan trong phòng tiếp tục đỏ mặt.
Sau đó, Linh Lan cho rằng mình đối mặt với Đoàn Lỗi sẽ lung túng, ngượng ngùng, mất tự nhiên, kết quả là hắn căn bản bận tối mày tối mặt, đến nỗi không có thời gian ăn cơm cùng nàng.
Buổi sáng hôm sau, hắn vẫn ở gian phòng sát vách, chỉ có lúc tiểu mang đồ ăn sáng cùng nước nóng tới cho nàng thì hắn mới xuất hiện, lúc tiểu nhị rời đi, hắn cũng chỉ nói cho nàng rằng hắn ở phòng bên cạnh sau đó cũng liền rời đi.
Ăn trưa xong thì hắn dẫn theo một nha đầu khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, tên là Hồng Ngọc tới gặp nàng. Nói là kế tiếp có rất nhiều chuyện bận rộn, có một nha đầu bên ngoài cũng thuận lợi hơn.
Sau gữa trưa bắt đầu có người tới đo giá y cho nàng, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, làm cho nàng chóang váng đầu óc, muốn rót trà uống cũng không còn hơi sức, chỉ có thể phiền toái Hồng Ngọc vì nàng mà bưng tới.
Trừ những người đến từ tú phường ra, người tới viếng thăm nàng có thể nói là người này nối tiếp người kia, tất cả đều là thương hành ở Châu Thành, mà theo đó còn mang đến rất nhiều tơ lục cùng đồ trang sức chất đày trong phòng, tất cả đều là sinh lễ Đoàn Lỗi đưa cho nàng.
Nàng cảm thấy hắn bị điên rồi, bằng không chính là nàng sắp bị hắn làm cho điên rồi, bởi vì nàng không ngờ hắn sẽ phô trương như vậy, giương cờ gióng trống làm lớn như vậy.
Nàng phải cùng hắn nói chuyện một chút mới được.
Sau bữa tối, nàng sai Hồng Ngọc đến sương phòng sát vách mời hắn đến đây một chuyến, kết quả hắn vẫn còn đang tiếp khách, bảo Hồng Ngọc trở về nói với nàng----
“Được, một lát khi ta hết bận ta sẽ đi qua.”
Sau đó nàng đợi hắn, đợi đến khi bất tri bất giác đêm đã khuya, ngủ thiếp đi, liền tự mình lên giường cũng không biết, sau đó cảm giác trời sắp sáng, nàng hôm sau lại tiếp tục bận rộn, khách nhân người này tiếp nối người kia đến.
“Được rồi, đến đay là chấm dứt.” Khách vừa đi ra khỏi sương phòng, Linh Lan lập tức mệt mỏi nói, cũng không chịu đựng được nữa. “Hồng Ngọc, ngươi đi xuống nói với chưởng quỹ, nếu lại có người đến tìm ta, thì cự tuyệt tất cả, nói ta không có ở đây. Nếu hắn để cho tiểu nhị dẫn người đi lên, ta sẽ lập tức thu thập quần áo chuyển đến khách điếm khác.”
“Vâng.” Hồng Ngọc gật đầu, lập tức lĩnh mệnh đi.
Chỉ là trước đó nàng cũng tới sương phòng sát vách, báo cáo với Đòan đại gia - người thuê nàng chuyện mà tiểu thư giao phó, chờ Đòan đại gia gật đầu, lúc này mới xoay người đi xuống lầu làm chuyện tiểu thư giao phó.
“Ta đi xem nàng, chuyện tiếp theo làm phiền ngươi rồi.” Đòan Lỗi đối với Lục Vũ nói.
Lục Vũ gật đầu một cái, nhìn thiếu gia đứng dậy đi ra khỏi sương phòng, hướng sương phòng sát vách của tiểu thư đi tới.
Ở bên trong phòng, Linh Lan cả người gục xuống bàn không nhúc nhích, cảm thấy tê liệt cùng mệt mỏi.
Đoàn Lỗi đi vào sương phòng, vừa thấy bộ dạng giờ phút này của nàng, lập tức đi nhanh đến bên người nàng, lo lắng hỏi: “Thế nào? Chẳng lẽ đầu bị thương lúc trước lại tái phát sao?”
“Ngươi rốt cuộc cũng hết bận, rãnh rỗi có thời gian gặp ta rồi sao?” Linh Lan ngẩng đầu lên, có chút giễu cợt, oán trách mở miệng nói.
“Xin lỗi, tối hôm qua khi ta tới nàng đã ngủ, ta không muốn đánh thức nàng.” Hắn dịu dàng giải thích. “Nàng tìm ta có chuyện gì sao?”
Nàng lập tức gật đầu, dứt khóat chỉ vào đống sính lễ chất cao như núi để ở tiền sảnh, nói: “ Có thể dừng lại tất cả hay không, không cần để cho người mang đồ tới nữa?”
“Đây là sính lễ.”
“Ta biết, nhưng cũng là quá nhiều đi, ngươi không cần làm như vậy. Ta không có nhà mẹ đẻ ngươi biết không? Một đống đồ lớn như thế này, ngươi bảo ta xử lý như thế nào?” Nàng bất đắc dĩ nói.
/19
|