“Nếu như không nhớ được mọi chuyện thì cũng đừng ép buộc chính mình, cứ thuận theo tự nhiên là được.” Hắn thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói với nàng, đồng thời đưa tay dịu dàng thay nàng sửa lại mái tóc vừa bị động tác ôm đầu của nàng làm rối loạn.
Nàng nhìn hắn từ bộ dáng gấp gáp đến thở phào nhẹ nhõm, cảm giác có chút áy náy. Nàng thật không muốn lừa dối hắn, hại hắn vì nàng mà lo lắng sợ hãi, nhưng tình huống hiện tại làm nàng không thể nói ra sự thật, thật là biết vậy đã chẳng làm.
“ Nếu như ta vĩnh viễn không nhớ được mọi chuyện thì sao đây?” Nàng hỏi hắn.
“Như vậy cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì, ngươi vẫn là thê tử của ta, vẫn là người duy nhất kiếp này ta yêu.” Hắn thâm tình khẩn thiết nói với nàng.
“Nhưng ta muốn nhớ lại.” Nàng nói cho hắn biết, sau đó thử dò hỏi hắn “ Ngươi dẫn ta trở về Lam Châu, về nhà có được hay không? Có lẽ trở về địa phương quen thuộc, ta liền có thể nhớ ra.”
“Thật xin lỗi, chính ta tại nơi này còn có việc cần xử lý, huống chi từ đây về Lam Châu rất xa, cho dù muốn trở về cũng không phải trong chốc lát là có thể tới được. Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, nói không chừng mấy ngày nữa, trí nhớ của ngươi có thể khôi phục lại, đại phu đều nói như vậy, không phải sao? Chúng ta kiên nhẫn chờ một chút là được.”
Ý tứ là, mặc kệ trí nhớ nàng có khôi phục hay không, hắn đều không có ý đjnh trở về Lam Châu? Như vậy lúc này nàng giả vờ mất trí nhớ không phải là lãng phí thời giờ rồi hay sao?
Bây giờ Linh lan có cảm giác khóc không ra nước mắt, nàng lần này thật sự là thông mình quá bị thông minh hại rồi.
“Sao vậy, thế nào lại có loại vẻ mặt này?” hắn đưa tay sờ sờ mặt nàng, dịu dàng hỏi.
“Nét mặt gì?” Nàng hỏi hắn.
“Bộ dáng muốn khóc.”
Nàng thật là rất muốn khóc nha, chỉ là khóc không ra nước mắt.
Nhìn nàng như vậy, Đoàn Lỗi không nhịn được đau lòng kéo nàn từ trên ghế lên ôm vào trong ngực, mà Linh Lan bởi vì quá buồn bực, chỉ có thể rúc vào trong ngực hắn tìm kiếm an ủi.
Trong phòng rất yên tĩnh, mơ hồ vẫn có thể nghe thấy âm thanh chào hỏi khách nhân bên ngoài của tiểu nhị, cùng với tiếng nói chuyện của khách ăn cơm dưới lầu, còn có tiếng tim đập của hắn.
Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh. . . . . .
Nàng cảm giác có chút không yên, tim hắn hình như đập quá nhanh?
“Ngươi cảm thấy không thỏai mái sao?” Nàng bõng nhiên từ trong ngực hắn lui ra, lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?” Hắn bị hỏi đến không giải thích được.
“Tim ngươi đập thật nhanh.” Nàng cau mày nói, suy nghĩ một chút, trực tiếp kéo hắn đến bên giường, đẩy hắn ngồi xuống. “Ngươi nằm xuống trước đi, ta đi đến phòng bên cạnh tìm Lục Vũ, gọi hắn mời đại phu tới đây.”
Nói xong nàng nhanh chóng xoay người muốn đi, nhưng hắn lại đột nhiên giữ tay nàng lại.
“Sao vậy?” Nàng không thể không dừng bước lại, quay đầu lại hỏi.
Hắn không có trả lời, lại đột nhiên dùng sức kéo nàng về phía hắn, hại nàng đứng không vững, trong nháy mắt rơi vào trên người hắn, còn cùng hắn té nhào vào trên giường.
Trong nháy mắt, sắc mặt nàng trở nên đỏ rực, vội vàng muốn từ trên người hắn bò dậy, lại phát hiện tay hắn đang giữ trên eo của nàng, cố định, cũng làm cho nàng không thể động đậy.
Nàng ngẩng đầu nhìn, nhưng trong nháy mắt lại rơi vào trong ánh mắt thâm thúy của hắn, trong ánh mắt kia cơ hồ thiêu đốt lên hỏa diễm, còn mang theo một cảm giác xâm lược, làm nàng không tự chủ khẩn trương lên.
“Ngươi làm gì đấy?” Nàng mở miệng hỏi hắn, âm thanh bất tri bất giác trở nên có chút suy yếu.
“Ta không sao, không cần đi mời đại phu.” Hắn nhìn nàng trong hcớp mắt, không nhanh không chậm mở miệng nói, âm thanh khàn khàn.
“Được, ta biết rồi, ngươi nhanh buông ta ra.” Một cảm giác nguy cơ đột nhiên tràn tới làm nàng nhanh chóng gật đầu đáp ứng, không chút chần chờ.
Nhưng là, nàng không ngờ được phản ứng của hắn lại là…..
“Không cần.” Hắn nói.
Nàng ngẩn ngơ, khó có thể tin bật thốt lên : “Cái gì?”
“Ta nói không cần.” Hắn nói rồi chợt ôm nàng lật người, trong nháy mắt liền cùng nàng đảo vị trí, nằm ở trên người nàng.
Linh Lan hô hấp không tự chủ dừng lại một chút, nàng không biết làm sao nhìn hắn, lại phát hiện ánh mắt hắn thâm thúy nhìn nàng, làm nàng không khỏi khẽ run.
“Linh Lan….” Hắn khàn khàn khẽ gọi nàng, giống như là đang thở dài cuối cùng biến mất ở môi nàng.
Hắn hôn nàng.
Kể từ sau khi xác nhận tâm ý của hai bên, Đòan Lỗi tìm được cơ hội sẽ hôn nàng, cho nên Linh Lan đối với việc được hắn hôn cũng không xa lạ, nhưng lần này hắn hôn vô cùng vội vàng, bá đạo cùng kịch liệt là lần đầu tiên nàng cảm nhận được.
Hắn không giống như là đang hôn nàng mà giống như muốn cắn nuốt nàng hơn, không có khiến nàng bị đau, nhưng lại làm cho nàng có loại cảm giác như hít thở không thông.
Căn cứ vào bản năng sinh tồn, nàng hơi giãy giụa tránh khỏi cái hôn của hắn, dùng sức hô hấp, không có chú ý nụ hôn của hắn sau khi rời khỏi môi nàng, lập tức theo nàng ngửa đầu mà hôn một đường xuống dưới cần cổ mềm mại mảnh khảnh của nàng.
Nàng không có chú ý làm sao dừng lại chuyện này, còn có hắn đang cở áo của nàng ra, cùng dục vọng vô cùng nóng rực đã sớm cứng rắn của hắn.
Đoàn Lỗi một mực nhịn, lúc còn ở tại phủ đệ của Đoàn gia cũng vẫn luôn nhịn, mang nàng rời khỏi Đòan gia đi ra bên ngoài du ngọan vẫn cố nhịn, cùng nàng chung chăn chung gối lại nhịn, vẫn luôn nhẫn nhịn.
Thân là một nam nhân bình thường, muốn ôm nữ nhân mình thích là chuyện đương nhiên, mà sở dĩ hắn khổ cực chịu đựng như vậy, mục đích chỉ vì muốn tôn trọng nàng, không muốn nàng hiểu lầm hắn, sinh ra suy nghĩ việc hắn trước khi thành thân mà lại muốn thân thể của nàng, mà không chờ sau khi thành thân, là bởi vì sợ nàng suy nghĩ việc từng là nô tỳ.
Hắn không cần nàng có lọai suy nghĩ này, cho dù là một chút cũng không muốn.
Nhưng chỉ cần là người, nhẫn nại liền nhất định sẽ có cực hạn, hai ngày này cùng nàng chung giường chung gối mà lại hòan tòan không thể chạm vào nàng chính là cực hạn của hắn rồi.
Hai ngày qua, bởi vì liên quan đến việc nàng bị thương, hắn gần như không chống đỡ được nhưng may mà lý trí vẫn còn, nhưng là trải qua ngày hôm nay, thấy bộ dáng sau khi bỏ lệnh cấm xuống giường giống như cá gặp nước, phát hiện thân thể của nàng giống như lời nàng nói đã không còn gì đáng lo ngại, thì hắn làm thế nào để có thể đè nén dục vọng muốn nàng đây?
Dù sao, hắn đã nói cho nàng biết bọn họ đã thành thân, nàng đã là thê tử của hắn.
Cho dù sự thật cũng không phải là như thế, nhưng bọn hắn nhất định sẽ thành thân, nàng nhất định sẽ là thê tử của hắn.
Thê tử của hắn, Linh Lan.
Hắn.
Nụ hôn của hắn lan tràn trên người nàng, tỉ mỉ hôn từng tấc da thịt của nàng, nàng thật thơm mềm quá, cùng tưởng tượng của hắn giống nhau như đúc, làm hắn yêu thích không buông tay, mê luyến không dứt.
Hắn tách hai chân nàng ra, khẽ vuốt nơi mềm mại trong đó, trêu đùa nàng, khiến nàng không tự chủ được khẽ thở ra tiếng.
Linh Lan cong người khẽ rên, không nhịn được giùng giằng, đối vớ cảm giác xa lạ không biết phải làm sao, vừa muốn tránh lại vừa muốn tiếp tục, nàng không biết mình đang bị gì, cảm giác rất sợ hãi.
“Đừng sợ.” Âm thanh của hắn mang theo dịu dàng hôn lên môi nàng giống như trấn an, nhưng lại không cách nào hòa hoãn cảm gíac nóng bỏng ngày càng dâng lên trong người nàng.
“Thiếu gia….” Nàng bất lực khẽ gọi.
“Gọi ta là Lỗi.” Hắn hôn nàng, kéo hai cánh tay nàng vòng qua cổ mình.
“Lỗi.”
“Gọi lại một lần nữa.” Hắn khàn khàn yêu cầu, đồng thời tách chân nàng ra.
“Lỗi…. a!” Cảm giác đau nhức đột ngột làm nàng không nhịn được hô lên một tiếng, hai cánh tay không tư chủ được ôm hắn càng chặt hơn.
Hắn dịu dàng hôn lên nước mắt nơi khóe mắt của nàng, không biết hôn nàng biết bao nhiêu lần, cho đến khi đang căng cứng của nàng từ từ buông lỏng mới thôi.
“Nhìn ta.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Nàng nâng lên đôi mắt nhòe lệ nhìn về phía hắn.
“Ta yêu nàng.”
Hắn nhìn vào nàng chằm chằm nói, sau đó lại bắt đầu chầm chậm dịu dàng trong cơ thế nàng luật động, từ từ một lần lại một lần để cho nàng quên đi đau đớn, cho đến khi hai người cùng đi lên cao triều mới thôi.
Trên bàn ngọn đèn dầu đốt đã tàn.
Đêm đã khuya, người đã ngủ.
Mang theo cảm giác khó chịu tỉnh lại, Linh lan còn chưa kịp suy nghĩ đến tột cùng là mình bị làm sao, vừa mở mắt, liền bị cảnh tượng ngay trước mắt làm cho giật mình.
“Thiếu gia?” Nàng không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, trực giác phản ứng liền bật thốt ra câu hỏi “làm sao ngươi lại ở chỗ này?”
Đoàn Lỗi khẽ nhíu mày, nghiêng người liền muốn hôn nàng.
“Chờ một chút.” Nàng lập tức vươn tay muốn ngăn cản hắn, lại bỗng nhiên đụng phải một mảng da thịt ấm áp, tầm mắt nàng dời xuống một chút, chỉ nhìn thấy một vòm ngực xuất hiện ngay trước mắt.
Không chỉ có lồng ngực, còn có cả thân thể trần truồng, cánh tay không hề che dấu.
Nàng kinh sợ lập tứ thu tay lại, cùng lúc đó bởi vì nhớ lại chuyện phát sinh đêm qua mà cả người nhất thời cứng lại, hắn liền nhân cơ hội này ôm nàng vào ngực, cúi đầu chậm rãi dịu dàng hôn nàng.
“Nhìn nàng có vẻ rất thích nụ hôn của ta.” Một hồi lâu sau, hắn hài lòng buông tha cho đôi môi của nàng, cười như không cười chế nhạo nàng.
Vẻ mặt chế nhạo của hắn rất rõ ràng, khiến cho Linh Lan vốn đã xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống không nhịn được lầm bầm thốt ra một câu “ Ta mới không có.”
“Vậy tại sao nàng lại gọi ta là thiếu gia?” Hắn nhíu mày nói.
“Đó là thói quen.”
“Thói quen?”
“Không sai, ta không phải muốn ngươi hôn ta mới gọi ngươi là thiếu gia, tuyệt đối không phải.” Nàng nhanh chóng nói, không muốn bị hiểu lầm.
“Linh Lan!” Đoàn Lỗi đột nhiên kích động nắm lấy bả vai nàng, vừa vui mừng vừa hết sức khẩn trương nhìn chằm chằm nàng hỏi “Trí nhớ của nàng đã khôi phục rồi phải không? Phải hay không?”
“A?” Linh Lan thở nhẹ một tiếng, có chút phản ứng vì bị hắn hù sợ.
“Nàng nói là thói quen. Nàng vừa mới nói nàng gọi ta là thiếu gia là vì thói quen, còn nói không phải vì muốn ta hôn nên mới gọi ta là thiếu gia, nàng có phải đã nhớ ra cái gì không? Nói cho ta biết!” Hắn nhanh chóng nói, cặp mắt nómh bỏng nhìn nàng.
Linh Lan trừng mắt nhìn, từ mới ban đầu có chút chấn kinh, mờ mịt, về sau mới bừng tỉnh hiểu ra lời nói của hắn, trong lòng nàng bỗng có một ý tưởng.
Cơ hội, đây là một cơ hội tốt để khôi phục trí nhớ! Nàng tự nói với mình, sau đó không chút do dự đối hắn gật đầu một cái. “ Đúng, vừa mới đột nhiên khôi phục.
“Có thật không? Nàng đã nhơ ra cái gì, nói cho ta biết nhanh lên.” Hắn không kịp chờ đợi mà hỏi nàng, chỉ sợ nàng lừa hắn, hai hắn mừng hụt.
“Thiếu gia….” Nàng do dự nhìn hắn.
“Hả?” Hắn nóng bỏng nhìn nàng.
Sắc mặt nàng ửng đỏ, hơi dừng lại một chút mới rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Chúng ta vẫn chưa thành thân đúng không?”
Chỉ trong nháy mắt, lúc này người cứng đờ đổi thành Đòan Lỗi.
Khó thấy được bộ dáng thiếu gia lung túng nói không ra lời, Linh Lan mặc dù cũng có chút ngượng ngùng, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được hơi giơ lên, có cảm giác tâm tình tốt lên.
Nhưng tâm tình vui sướng của nàng chỉ xuất hiện trong chốc lát.
“Cho ta ba ngày thời gian chuẩn bị, ba ngày sau chúng ta thành thân.” Đoàn Lỗi kiên quyết dứt khoát nói.
Linh Lan trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên kêu lên: “Cái gì?”
“Mặc dù ba ngày chuẩn bị có chút vội vàng, nhưng cũng không có vấn đề.” Hắn kiên định nói với nàng, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, tựa như lặng lẽ suy nghĩ việc thực hiện như thế nào.
“Đợi chút, không được.” Linh Lan vội vàng lắc đầu ngăn cản hắn, “ Chúng ta trước hết hãy về Lam Châu, trở về Đoàn gia sau đó mới thành thân.”
“Không được.” Hắn lên tiếng cự tuyệt.
“ Tại sao không được? Ngươi đã đồng ý với ta.”
“Ta chưa từng đồng ý chuyện này, coi như đã đồng ý, hiện tại cũng không thể làm như vậy.” Hắn dịu dàng nói.
“Tại sao không thể?”
“Bởi vì chúng ta đã thực hiện vợ chồng chi thực, bởi vì có thể nàng đã mang thai con của ta.” Hắn khẽ thở dài một cái, nghiêm túc nhìn nàng nói.
Linh Lan đột nhiên trợn tròn hai mắt, há hốc miệng cứng lưỡi nhìn hắn, chấn kinh đến nói không ra lời. Đứa bé?
Thấy bộ dáng hình như bị dọa sợ đến chóang váng của nàng quá đáng yêu, Đoàn Lỗi khẽ giương khóe môi lên, lòng tràn đầy vui mừng ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn nàng. Nhìn dáng vẻ thỏa mãn mong muốn của hắn, bọn hắn đã đợi ngày nay quá lâu rồi.
Chỉ còn ba ngày nữa nữa, chỉ cần đợi thêm ba ngày, nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, Đòan gia thiếu phu nhân.
Chỉ cần đợi thêm ba ngày.
Chỉ là trước đó, còn có một việc trước tiên cần được xác định.
“Nàng cảm thấy như thế nào?” Hắn cúi đầu hỏi.
“Thật không thể đợi sau khi trở về Lam Châu mới thành thân sao?” Nàng khẩn cầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi. Không muốn cứ như vậy tiền trảm hậu tấu, khiến phu nhân đau lòng.
“Không được.” Hắn lần nữa như chém định chặt sắt cự tuyệt, âm thanh mặc dù dịu dàng, nhưng giọng nói rất kiên định.
“Nếu không được, vậy ngươi còn hỏi ta cảm thấy như thế nào để làm gì?” Nàng bĩu môi nói, đột nhiên có chút tức giận.
Lần đầu tiên trông thấy bộ dáng tức giận của nàng, Đòan Lỗi cảm thấy rất mới lạ cùng đáng yêu, không nhịn được liền cúi đầu hôn nàng một cái.
“Ta là hỏi thân thể của nàng. Mới vừa khôi phục trí nhớ, nàng có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không, đầu có đau không?” Hắn dịu dàng hỏi.
Vừa nghe hắn nhắc tới chuyện khôi phục trí nhớ, Linh Lan bắt đầu chuyên tâm cẩn thận lắng nghe.
“Không có.” Nàng chậm rãi lắc đầu nói.
“Có thật không?” Trên mặt hắn mang theo quan tâm cùng lo lắng rõ ràng.
“Ừ.” Nàng nghiêm túc gật đầu, không đợi hắn hỏi đến, liền chủ động nói cho hắn biết chuyện xảy ra như thế nào.
Nàng nhìn hắn từ bộ dáng gấp gáp đến thở phào nhẹ nhõm, cảm giác có chút áy náy. Nàng thật không muốn lừa dối hắn, hại hắn vì nàng mà lo lắng sợ hãi, nhưng tình huống hiện tại làm nàng không thể nói ra sự thật, thật là biết vậy đã chẳng làm.
“ Nếu như ta vĩnh viễn không nhớ được mọi chuyện thì sao đây?” Nàng hỏi hắn.
“Như vậy cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì, ngươi vẫn là thê tử của ta, vẫn là người duy nhất kiếp này ta yêu.” Hắn thâm tình khẩn thiết nói với nàng.
“Nhưng ta muốn nhớ lại.” Nàng nói cho hắn biết, sau đó thử dò hỏi hắn “ Ngươi dẫn ta trở về Lam Châu, về nhà có được hay không? Có lẽ trở về địa phương quen thuộc, ta liền có thể nhớ ra.”
“Thật xin lỗi, chính ta tại nơi này còn có việc cần xử lý, huống chi từ đây về Lam Châu rất xa, cho dù muốn trở về cũng không phải trong chốc lát là có thể tới được. Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, nói không chừng mấy ngày nữa, trí nhớ của ngươi có thể khôi phục lại, đại phu đều nói như vậy, không phải sao? Chúng ta kiên nhẫn chờ một chút là được.”
Ý tứ là, mặc kệ trí nhớ nàng có khôi phục hay không, hắn đều không có ý đjnh trở về Lam Châu? Như vậy lúc này nàng giả vờ mất trí nhớ không phải là lãng phí thời giờ rồi hay sao?
Bây giờ Linh lan có cảm giác khóc không ra nước mắt, nàng lần này thật sự là thông mình quá bị thông minh hại rồi.
“Sao vậy, thế nào lại có loại vẻ mặt này?” hắn đưa tay sờ sờ mặt nàng, dịu dàng hỏi.
“Nét mặt gì?” Nàng hỏi hắn.
“Bộ dáng muốn khóc.”
Nàng thật là rất muốn khóc nha, chỉ là khóc không ra nước mắt.
Nhìn nàng như vậy, Đoàn Lỗi không nhịn được đau lòng kéo nàn từ trên ghế lên ôm vào trong ngực, mà Linh Lan bởi vì quá buồn bực, chỉ có thể rúc vào trong ngực hắn tìm kiếm an ủi.
Trong phòng rất yên tĩnh, mơ hồ vẫn có thể nghe thấy âm thanh chào hỏi khách nhân bên ngoài của tiểu nhị, cùng với tiếng nói chuyện của khách ăn cơm dưới lầu, còn có tiếng tim đập của hắn.
Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh. . . . . .
Nàng cảm giác có chút không yên, tim hắn hình như đập quá nhanh?
“Ngươi cảm thấy không thỏai mái sao?” Nàng bõng nhiên từ trong ngực hắn lui ra, lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?” Hắn bị hỏi đến không giải thích được.
“Tim ngươi đập thật nhanh.” Nàng cau mày nói, suy nghĩ một chút, trực tiếp kéo hắn đến bên giường, đẩy hắn ngồi xuống. “Ngươi nằm xuống trước đi, ta đi đến phòng bên cạnh tìm Lục Vũ, gọi hắn mời đại phu tới đây.”
Nói xong nàng nhanh chóng xoay người muốn đi, nhưng hắn lại đột nhiên giữ tay nàng lại.
“Sao vậy?” Nàng không thể không dừng bước lại, quay đầu lại hỏi.
Hắn không có trả lời, lại đột nhiên dùng sức kéo nàng về phía hắn, hại nàng đứng không vững, trong nháy mắt rơi vào trên người hắn, còn cùng hắn té nhào vào trên giường.
Trong nháy mắt, sắc mặt nàng trở nên đỏ rực, vội vàng muốn từ trên người hắn bò dậy, lại phát hiện tay hắn đang giữ trên eo của nàng, cố định, cũng làm cho nàng không thể động đậy.
Nàng ngẩng đầu nhìn, nhưng trong nháy mắt lại rơi vào trong ánh mắt thâm thúy của hắn, trong ánh mắt kia cơ hồ thiêu đốt lên hỏa diễm, còn mang theo một cảm giác xâm lược, làm nàng không tự chủ khẩn trương lên.
“Ngươi làm gì đấy?” Nàng mở miệng hỏi hắn, âm thanh bất tri bất giác trở nên có chút suy yếu.
“Ta không sao, không cần đi mời đại phu.” Hắn nhìn nàng trong hcớp mắt, không nhanh không chậm mở miệng nói, âm thanh khàn khàn.
“Được, ta biết rồi, ngươi nhanh buông ta ra.” Một cảm giác nguy cơ đột nhiên tràn tới làm nàng nhanh chóng gật đầu đáp ứng, không chút chần chờ.
Nhưng là, nàng không ngờ được phản ứng của hắn lại là…..
“Không cần.” Hắn nói.
Nàng ngẩn ngơ, khó có thể tin bật thốt lên : “Cái gì?”
“Ta nói không cần.” Hắn nói rồi chợt ôm nàng lật người, trong nháy mắt liền cùng nàng đảo vị trí, nằm ở trên người nàng.
Linh Lan hô hấp không tự chủ dừng lại một chút, nàng không biết làm sao nhìn hắn, lại phát hiện ánh mắt hắn thâm thúy nhìn nàng, làm nàng không khỏi khẽ run.
“Linh Lan….” Hắn khàn khàn khẽ gọi nàng, giống như là đang thở dài cuối cùng biến mất ở môi nàng.
Hắn hôn nàng.
Kể từ sau khi xác nhận tâm ý của hai bên, Đòan Lỗi tìm được cơ hội sẽ hôn nàng, cho nên Linh Lan đối với việc được hắn hôn cũng không xa lạ, nhưng lần này hắn hôn vô cùng vội vàng, bá đạo cùng kịch liệt là lần đầu tiên nàng cảm nhận được.
Hắn không giống như là đang hôn nàng mà giống như muốn cắn nuốt nàng hơn, không có khiến nàng bị đau, nhưng lại làm cho nàng có loại cảm giác như hít thở không thông.
Căn cứ vào bản năng sinh tồn, nàng hơi giãy giụa tránh khỏi cái hôn của hắn, dùng sức hô hấp, không có chú ý nụ hôn của hắn sau khi rời khỏi môi nàng, lập tức theo nàng ngửa đầu mà hôn một đường xuống dưới cần cổ mềm mại mảnh khảnh của nàng.
Nàng không có chú ý làm sao dừng lại chuyện này, còn có hắn đang cở áo của nàng ra, cùng dục vọng vô cùng nóng rực đã sớm cứng rắn của hắn.
Đoàn Lỗi một mực nhịn, lúc còn ở tại phủ đệ của Đoàn gia cũng vẫn luôn nhịn, mang nàng rời khỏi Đòan gia đi ra bên ngoài du ngọan vẫn cố nhịn, cùng nàng chung chăn chung gối lại nhịn, vẫn luôn nhẫn nhịn.
Thân là một nam nhân bình thường, muốn ôm nữ nhân mình thích là chuyện đương nhiên, mà sở dĩ hắn khổ cực chịu đựng như vậy, mục đích chỉ vì muốn tôn trọng nàng, không muốn nàng hiểu lầm hắn, sinh ra suy nghĩ việc hắn trước khi thành thân mà lại muốn thân thể của nàng, mà không chờ sau khi thành thân, là bởi vì sợ nàng suy nghĩ việc từng là nô tỳ.
Hắn không cần nàng có lọai suy nghĩ này, cho dù là một chút cũng không muốn.
Nhưng chỉ cần là người, nhẫn nại liền nhất định sẽ có cực hạn, hai ngày này cùng nàng chung giường chung gối mà lại hòan tòan không thể chạm vào nàng chính là cực hạn của hắn rồi.
Hai ngày qua, bởi vì liên quan đến việc nàng bị thương, hắn gần như không chống đỡ được nhưng may mà lý trí vẫn còn, nhưng là trải qua ngày hôm nay, thấy bộ dáng sau khi bỏ lệnh cấm xuống giường giống như cá gặp nước, phát hiện thân thể của nàng giống như lời nàng nói đã không còn gì đáng lo ngại, thì hắn làm thế nào để có thể đè nén dục vọng muốn nàng đây?
Dù sao, hắn đã nói cho nàng biết bọn họ đã thành thân, nàng đã là thê tử của hắn.
Cho dù sự thật cũng không phải là như thế, nhưng bọn hắn nhất định sẽ thành thân, nàng nhất định sẽ là thê tử của hắn.
Thê tử của hắn, Linh Lan.
Hắn.
Nụ hôn của hắn lan tràn trên người nàng, tỉ mỉ hôn từng tấc da thịt của nàng, nàng thật thơm mềm quá, cùng tưởng tượng của hắn giống nhau như đúc, làm hắn yêu thích không buông tay, mê luyến không dứt.
Hắn tách hai chân nàng ra, khẽ vuốt nơi mềm mại trong đó, trêu đùa nàng, khiến nàng không tự chủ được khẽ thở ra tiếng.
Linh Lan cong người khẽ rên, không nhịn được giùng giằng, đối vớ cảm giác xa lạ không biết phải làm sao, vừa muốn tránh lại vừa muốn tiếp tục, nàng không biết mình đang bị gì, cảm giác rất sợ hãi.
“Đừng sợ.” Âm thanh của hắn mang theo dịu dàng hôn lên môi nàng giống như trấn an, nhưng lại không cách nào hòa hoãn cảm gíac nóng bỏng ngày càng dâng lên trong người nàng.
“Thiếu gia….” Nàng bất lực khẽ gọi.
“Gọi ta là Lỗi.” Hắn hôn nàng, kéo hai cánh tay nàng vòng qua cổ mình.
“Lỗi.”
“Gọi lại một lần nữa.” Hắn khàn khàn yêu cầu, đồng thời tách chân nàng ra.
“Lỗi…. a!” Cảm giác đau nhức đột ngột làm nàng không nhịn được hô lên một tiếng, hai cánh tay không tư chủ được ôm hắn càng chặt hơn.
Hắn dịu dàng hôn lên nước mắt nơi khóe mắt của nàng, không biết hôn nàng biết bao nhiêu lần, cho đến khi đang căng cứng của nàng từ từ buông lỏng mới thôi.
“Nhìn ta.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Nàng nâng lên đôi mắt nhòe lệ nhìn về phía hắn.
“Ta yêu nàng.”
Hắn nhìn vào nàng chằm chằm nói, sau đó lại bắt đầu chầm chậm dịu dàng trong cơ thế nàng luật động, từ từ một lần lại một lần để cho nàng quên đi đau đớn, cho đến khi hai người cùng đi lên cao triều mới thôi.
Trên bàn ngọn đèn dầu đốt đã tàn.
Đêm đã khuya, người đã ngủ.
Mang theo cảm giác khó chịu tỉnh lại, Linh lan còn chưa kịp suy nghĩ đến tột cùng là mình bị làm sao, vừa mở mắt, liền bị cảnh tượng ngay trước mắt làm cho giật mình.
“Thiếu gia?” Nàng không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, trực giác phản ứng liền bật thốt ra câu hỏi “làm sao ngươi lại ở chỗ này?”
Đoàn Lỗi khẽ nhíu mày, nghiêng người liền muốn hôn nàng.
“Chờ một chút.” Nàng lập tức vươn tay muốn ngăn cản hắn, lại bỗng nhiên đụng phải một mảng da thịt ấm áp, tầm mắt nàng dời xuống một chút, chỉ nhìn thấy một vòm ngực xuất hiện ngay trước mắt.
Không chỉ có lồng ngực, còn có cả thân thể trần truồng, cánh tay không hề che dấu.
Nàng kinh sợ lập tứ thu tay lại, cùng lúc đó bởi vì nhớ lại chuyện phát sinh đêm qua mà cả người nhất thời cứng lại, hắn liền nhân cơ hội này ôm nàng vào ngực, cúi đầu chậm rãi dịu dàng hôn nàng.
“Nhìn nàng có vẻ rất thích nụ hôn của ta.” Một hồi lâu sau, hắn hài lòng buông tha cho đôi môi của nàng, cười như không cười chế nhạo nàng.
Vẻ mặt chế nhạo của hắn rất rõ ràng, khiến cho Linh Lan vốn đã xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống không nhịn được lầm bầm thốt ra một câu “ Ta mới không có.”
“Vậy tại sao nàng lại gọi ta là thiếu gia?” Hắn nhíu mày nói.
“Đó là thói quen.”
“Thói quen?”
“Không sai, ta không phải muốn ngươi hôn ta mới gọi ngươi là thiếu gia, tuyệt đối không phải.” Nàng nhanh chóng nói, không muốn bị hiểu lầm.
“Linh Lan!” Đoàn Lỗi đột nhiên kích động nắm lấy bả vai nàng, vừa vui mừng vừa hết sức khẩn trương nhìn chằm chằm nàng hỏi “Trí nhớ của nàng đã khôi phục rồi phải không? Phải hay không?”
“A?” Linh Lan thở nhẹ một tiếng, có chút phản ứng vì bị hắn hù sợ.
“Nàng nói là thói quen. Nàng vừa mới nói nàng gọi ta là thiếu gia là vì thói quen, còn nói không phải vì muốn ta hôn nên mới gọi ta là thiếu gia, nàng có phải đã nhớ ra cái gì không? Nói cho ta biết!” Hắn nhanh chóng nói, cặp mắt nómh bỏng nhìn nàng.
Linh Lan trừng mắt nhìn, từ mới ban đầu có chút chấn kinh, mờ mịt, về sau mới bừng tỉnh hiểu ra lời nói của hắn, trong lòng nàng bỗng có một ý tưởng.
Cơ hội, đây là một cơ hội tốt để khôi phục trí nhớ! Nàng tự nói với mình, sau đó không chút do dự đối hắn gật đầu một cái. “ Đúng, vừa mới đột nhiên khôi phục.
“Có thật không? Nàng đã nhơ ra cái gì, nói cho ta biết nhanh lên.” Hắn không kịp chờ đợi mà hỏi nàng, chỉ sợ nàng lừa hắn, hai hắn mừng hụt.
“Thiếu gia….” Nàng do dự nhìn hắn.
“Hả?” Hắn nóng bỏng nhìn nàng.
Sắc mặt nàng ửng đỏ, hơi dừng lại một chút mới rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Chúng ta vẫn chưa thành thân đúng không?”
Chỉ trong nháy mắt, lúc này người cứng đờ đổi thành Đòan Lỗi.
Khó thấy được bộ dáng thiếu gia lung túng nói không ra lời, Linh Lan mặc dù cũng có chút ngượng ngùng, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được hơi giơ lên, có cảm giác tâm tình tốt lên.
Nhưng tâm tình vui sướng của nàng chỉ xuất hiện trong chốc lát.
“Cho ta ba ngày thời gian chuẩn bị, ba ngày sau chúng ta thành thân.” Đoàn Lỗi kiên quyết dứt khoát nói.
Linh Lan trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên kêu lên: “Cái gì?”
“Mặc dù ba ngày chuẩn bị có chút vội vàng, nhưng cũng không có vấn đề.” Hắn kiên định nói với nàng, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, tựa như lặng lẽ suy nghĩ việc thực hiện như thế nào.
“Đợi chút, không được.” Linh Lan vội vàng lắc đầu ngăn cản hắn, “ Chúng ta trước hết hãy về Lam Châu, trở về Đoàn gia sau đó mới thành thân.”
“Không được.” Hắn lên tiếng cự tuyệt.
“ Tại sao không được? Ngươi đã đồng ý với ta.”
“Ta chưa từng đồng ý chuyện này, coi như đã đồng ý, hiện tại cũng không thể làm như vậy.” Hắn dịu dàng nói.
“Tại sao không thể?”
“Bởi vì chúng ta đã thực hiện vợ chồng chi thực, bởi vì có thể nàng đã mang thai con của ta.” Hắn khẽ thở dài một cái, nghiêm túc nhìn nàng nói.
Linh Lan đột nhiên trợn tròn hai mắt, há hốc miệng cứng lưỡi nhìn hắn, chấn kinh đến nói không ra lời. Đứa bé?
Thấy bộ dáng hình như bị dọa sợ đến chóang váng của nàng quá đáng yêu, Đoàn Lỗi khẽ giương khóe môi lên, lòng tràn đầy vui mừng ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn nàng. Nhìn dáng vẻ thỏa mãn mong muốn của hắn, bọn hắn đã đợi ngày nay quá lâu rồi.
Chỉ còn ba ngày nữa nữa, chỉ cần đợi thêm ba ngày, nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, Đòan gia thiếu phu nhân.
Chỉ cần đợi thêm ba ngày.
Chỉ là trước đó, còn có một việc trước tiên cần được xác định.
“Nàng cảm thấy như thế nào?” Hắn cúi đầu hỏi.
“Thật không thể đợi sau khi trở về Lam Châu mới thành thân sao?” Nàng khẩn cầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi. Không muốn cứ như vậy tiền trảm hậu tấu, khiến phu nhân đau lòng.
“Không được.” Hắn lần nữa như chém định chặt sắt cự tuyệt, âm thanh mặc dù dịu dàng, nhưng giọng nói rất kiên định.
“Nếu không được, vậy ngươi còn hỏi ta cảm thấy như thế nào để làm gì?” Nàng bĩu môi nói, đột nhiên có chút tức giận.
Lần đầu tiên trông thấy bộ dáng tức giận của nàng, Đòan Lỗi cảm thấy rất mới lạ cùng đáng yêu, không nhịn được liền cúi đầu hôn nàng một cái.
“Ta là hỏi thân thể của nàng. Mới vừa khôi phục trí nhớ, nàng có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không, đầu có đau không?” Hắn dịu dàng hỏi.
Vừa nghe hắn nhắc tới chuyện khôi phục trí nhớ, Linh Lan bắt đầu chuyên tâm cẩn thận lắng nghe.
“Không có.” Nàng chậm rãi lắc đầu nói.
“Có thật không?” Trên mặt hắn mang theo quan tâm cùng lo lắng rõ ràng.
“Ừ.” Nàng nghiêm túc gật đầu, không đợi hắn hỏi đến, liền chủ động nói cho hắn biết chuyện xảy ra như thế nào.
/19
|