TIỂU TAM

Chương 4: Lại gặp gỡ

/4


                         Chương 4: Lại gặp gỡ
   Trở lại ghế lô cô liền vấp phải sự truy hỏi của chị em tốt. Bọn họ thật tình muốn biết người đàn ông vừa nãy có phải King, nếu thật là King thì tại sao anh lại vô tình lướt qua cô như thế? Cô chẳng nói chẳng rằng mà kéo họ lên xe, trở về tiểu khu.
-        Linda, nói cho tớ biết rốt cuộc cậu trở về thành A có mục đích gì? Chắc không đơn thuần là đi du lịch chứ? Triều Á lên tiếng chấp vấn đầu tiên, cô thật sự rất tức giận, cô là tức giận King, anh ta biến mất nhiều năm như vậy để lại một mình Linda phải đối mặt với nguy hiểm không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải…không phải anh ta là chủ nhân của các cô thì cô đã chẳng ngần ngại hạ sát anh ta ngay thời khắc chạm mặt ở Rose.

          Cô mỉm cười, tự tay rót cho Triều Á một ly trà để hạ hỏa cho cô nàng, quả là một con người nóng tính, không hiểu với tính cách này làm sao có thể làm Ryan say mê chẳng biết đường về.

         Triều Á một mặt vẫn tức giận nhưng thấy cô chân thành như thế thì cơn giận trong lòng đã hạ bớt nhưng cô vẫn không hiểu, làm thế nào một người con gái tốt như Linda lại phải gánh chịu nhiều nỗi bất hạnh như thế? Ngày trước cùng tham gia huấn luyện cùng các cô thì Linda vẫn chỉ là một tiểu bạch thỏ ngây ngô, đáng yêu nhưng từ khi King nhắm trúng thì Linda đã thay đổi hoàn toàn, trở nên mạnh mẽ, dung cảm và máu lạnh chẳng khác gì bản sao của King. Nếu không phải chứng kiến một màn gió tanh mưa máu ở đảo Han thì cô vẫn không bao giờ tin được, người con gái trông mỏng manh, yếu đuối trước mặt lại là Rose, đầu bài sát thủ của Hắc Sát Hội.

       Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng cô vẫn chưa trả lời bất cứ thắc mắc nào của mọi người, điều đó thật sự đã là người trầm ổn như Ly Phàm cũng nôn nóng.
-      Tôi chỉ cần cậu cho tôi một câu trả lời, anh ta, phải hay không phải?
Thôi trầm mặc, cô quyết định nói ra hết tất cả, cho dù quyết định này có bị mọi người phản đối cô cũng đành chịu.
-    Người mọi người gặp ở Rose ba giờ trước…tên anh ta là Dương Triệt, hiện tại đang là giáo sư tại đại học K.
-      Vậy tức là anh ta không phải King? Trong ánh mắt đầy vẻ tò mò
của Mễ Lợi lại xuất hiện một tia vui vẻ, cô đồng ý với anh trai sẽ làm việc cho chị Linda nhưng cô bài xích mọi thứ liên quan đến King, kẻ khơi nguồn cho cái chết của anh trai cô.
Linda cười giễu, nếu có thể như Lợi nói thì tốt biết mấy, nếu không phải anh thì cô cũng không đi đến bước đường này.
-       Dựa trên tư liệu mà chị thu thập được, vào đúng thời điểm King mất tích thì Dương gia lại trùng hợp tìm thấy người con trai út, cũng chính là Dương Triệt mà mọi người gặp hôm nay.

      Mễ Lợi vẫn không từ bỏ hi vọng, cô cố gắng tìm mọi giả thiết để phủ định việc King vẫn còn sống, cô không muốn anh ta lại một lần nữa quay về quấy nhiễu cuộc sống của Linda và các con của chị ấy.
-       Điều có cũng có thể là trùng hợp…chị đã làm xét nghiệm AND chưa?
Bỗng nhưng Mễ Lợi bị Ly Phàm cốc một cái rõ đau lên đầu.
-    Em ngốc à? Em nghĩ nếu chưa nắm chắc thì chị Linda của em có chạy từ nước Anh xa xôi về đây để cướp chồng không hả? Trác Á gật đầu nhìn cô với ánh mắt thương hại.

      Mễ Lợi của chúng ta đã bị đã kích hoàn toàn, đường đường là đại hacker IQ 180 như cô lại ngu ngốc đến nỗi một người thần kinh thô như Trác Á cũng có thể nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình. Chịu đả kích nặng nề, Mễ Lợi ôm gối lủi thủi vào đóng cửa tự kỉ.
-       Dựa vào nhưng gì bọn tớ nhìn thấy thì King hình như rất quan tâm cô nhóc cậu cứu. Chuyện này cậu muốn xử lí ra sao? Hơn nữa, King đã quên cậu hoàn toàn rồi, có lẽ…Y Phàm chần chừ không muốn nói ra những lời từ cuối cùng, mọi người ở đây ai cũng đã hiểu, mất trí nhớ thì nhiều khả năng tình cảm cũng không còn. Nếu cố chấp day dưa người chịu đau khổ cũng chỉ là Linda mà thôi.

      Cô cười khổ, làm sao cô không biết điều này chứ nhưng lời hứa kia cứ như lời nguyền đánh thức cô mỗi đêm, hơn nữa Ami cần một người cha, con bé không giống những đứa trẻ bình thường, nó cần trọn vẹn tình yêu thương của cả cha và mẹ.
-          Tớ thật sự không còn cách nào khác, có thể tớ phải trở thành kẻ xấu, một gậy đánh uyên ương….trở thành kẻ thứ ba. Hân hạnh bước vào hàng ngũ hồ ly tinh bị các cậu chán ghét!

      Ly Phàm và Trác Á trở nên trầm mặc, sự thực thì họ rất ghét hồ ly tinh, trong ký ức của họ, chính những người đàn bà không biết liêm sỉ ấy đã phá hủy hạnh phúc gia đình của bao người, là nguyên nhân của mọi tội lỗi. Nhưng…Linda là bạn của họ, cùng họ kề vai chiến đấu, nhân cách của cô như thế nào họ là người rõ nhất. Có thể tại thời điểm này, hành động của cô ấy không khác kẻ thứ ba cho mấy…Nhưng nếu như King yêu cô ấy nhiều hơn cô bé kia, xét cho cùng thì cô ấy mới là người hợp với King nhất. Tình trạng của Ami ngày càng không ổn định, King lại xuất hiện đúng lúc như thế, vậy thì, tha thứ cho họ ích kỉ một lần.
-         Linda, mau cướp King trở về…

       Đây là gián tiếp ủng hộ cô sao? Họ thế nhưng không trách cô, không trách cô ích kỷ đi cướp đoạt tình yêu với một cô nhóc sao? Cô thật sự rất vui, rất vui…cuối cùng thì khúc mắc trong lòng cô đã được gỡ bỏ, cô có thể tập trung thực hiện kế hoạch của mình rồi.

        Cô liếc nhìn đồng hồ, hai giờ sáng. Nếu không mau đi ngủ thì e rằng sáng mai cô phải mang đôi mắt gấu mèo đến đại học K. Đêm nay là đêm đầu tiên cô không mơ thấy ác mộng, là giấc ngủ an ổn nhất trong suốt sáu năm qua.

       Một ngày mới lại bắt đầu, tia nắng xuyên qua cửa kính đánh thức nàng công chúa ngủ thật an bình trên chiếc giường màu tím. Cô chậm chạp rời giường, xoay người trong phòng tắm, cô phải giải quyết một thân nồng nặc mùi rượu này của mình, không lại dọa anh chạy mất.

       Hôm nay là ngày đầu tiên cô trở lại làm Phong Nguyệt Lăng, một thân âu phục màu trắng trang nhã, cô cố tình trang điểm đậm, tô môi son đỏ tươi hòng che lấp đi gương mặt quá trẻ con của mình. Nhưng có vẻ biện pháp đó không có nhiều tác dụng lắm thì phải?  Bực mình cô lôi từ trong góc ra một cặp kính gọng vàng trông có vẻ tri thức mang vào, chỉ có chúa mới biết cô khinh thường những kẻ đeo kính, ra vẻ đạo mạo đó như thế nào. King vì anh em đã hi sinh đến như thế, anh mau ngả vào lòng của em đi!

      Cô bước xuống phòng bếp chỉ thấy trên bàn một phần cháo trắng thịt bằm, một ly sữa tươi cùng một tờ giấy nhắn, xem ra mọi người đều ra ngoài từ sớm. Xử lí xong bữa ăn sáng cô nhanh chóng đi thang máy xuống lầu, cả chung cư này xem ra chỉ có vài ba căn hộ có người ở, cũng dễ hiểu thôi, minh tinh mà, làm gì có chuyện chịu ở yên một chỗ.

      Đại học K tuy không phải là đại học lâu đời nhưng thành tích mà ngôi trường này có được không phải ai cũng có thể sánh kịp. Có thể nói các gia đình hào môn trên cả nước đều cho con em theo học tại đây, không nơi nào có trang thiết bị và trình độ giáo dục tốt hơn đại học K. Điều khiến cô đáng tiếc là nó lại nằm ở trung tâm thành phố, quá tốn thời gian di chuyển mà! Kẹt xe, cô đã bị trễ gần 20 phút rồi, e rằng ông cậu đáng quý của cô đang khẽ rủa thầm, hết cách rồi, ai bảo cô cần phải được sự chấp thuận của ông ta mới có thể công khai đi lại trong trường chứ.

        Đổ xe xong cô liền dùng tốc độ nhanh nhất có thể đến phòng hiệu trưởng. Trực tiếp mở cửa bước vào phòng cô liền thấy một bức tranh mỹ nam ngủ, ông cậu quý hóa của cô đang dựa lưng vào ghế sofa của ngon lành, trên bàn còn cả hai ly trà mật ong đã nguội. Tự dưng sao cô cảm thấy mình là kẻ tội đồ vậy nè!
-    Ngắm đủ chưa?
Cô giật mình chột dạ, cậu đã thức dậy từ bao giờ, đang giương mắt nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt.
-     Cậu, con đến trình diện. Con xin lỗi vì để cậu chờ lâu như thế! Cô một bộ dạng hối lỗi, khuôn mặt đáng thương vô cùng.
-      Nói đi, con biết mất mười năm, bây giờ chủ động liên lạc với ta là vì sao? Ta không tin con chỉ đơn giản là cần một công việc!
      Cô mắng thầm trong lòng, đồ cáo già! Qủa nhiên không giấu được ông muốn tôi nói rằng tôi đến để cướp chồng cháu ngoại ông sao? Cậu à, cậu cứ ở đó mà đoán đi. Cô cười lảng tránh, quyết liệt nói một câu.
-       Cậu, cháu biến mất mười năm thì vẫn có thể một lần nữa thoát khỏi tầm mắt của chú, thời gian…có thể là cả đời.
Lời nói của cô thật sự khiến ông lo lắng, ông nợ chị gái quá nhiều, chị ông chỉ có một đứa con gái ông lại để nó lưu lạc bên ngoài mười năm. Thời gian ở Trương gia cũng chịu không ít uất ức,  thôi thì lần này cứ mặc kệ nó một lần đi!
-         Cháu muốn công việc gì?

      Cô chưa vội nói ra công việc mà cô muốn, chỉ là đưa một tập hồ sơ cho ông xem. Qủa thật ánh mắt của ông từ bất đắc dĩ đã trở nên kinh ngạc. Ông thật sự không ngờ cô chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà lại có bằng tiến sĩ tâm lí học, có thể nói còn xuất sắc hơn Dương Triệt, điều này làm có chút nghi ngờ, tấm bằng này có khi nào con bé mua không?

      Cô che giấu chán ghét trong đáy mắt, mỉm cười khẳng định với ông.
-        Bằng là thật, nếu không tin cậu có thể gọi điện cho giáo sư John.K.Belb để kiểm tra, ông ấy là thầy hướng dẫn của cháu.
John.K.Belb – bậc thầy thôi miên! Cô còn thể được đích thân ông ta hướng dẫn, xem ra mấy năm nay cuộc sống của cô cũng không tệ. Cảm giác áy náy của ông cũng vơi đi phần nào (ta khinh -_-!).
-        Vậy thì cháu đảm nhận chức vị giảng viên tại khoa tâm lí học đi! À, vị trí trưởng khoa hiện tại vẫn còn trống, nếu như qua một thời gian cháu lập được thành tích…!
Cô không quan tâm lắm đến mấy cái chức vị phiền phức gì đó, chỉ muốn mau chóng có thể đi gặp King mà thôi.

“ cốc cốc!”
Một bóng dáng cao lớn đẩy cửa phòng bước vào. Vừa nhìn thấy người này vị hiệu trưởng đánh kính lại trở nên hăng hái hẳn, nếu cô nhìn không lắm, thái độ đó, có một chút gì đó gọi là lấy lòng. Chuyện thú vị rồi đây!
-          Hiệu trưởng, tôi có chuyện muốn hỏi ông! Là giọng điệu ra lệnh, xem ra vị thế của anh trong tầng lớp thượng lưu thành A, không nhỏ.
Không khí trong phòng nhanh chóng trở nên gượng gạo vì sự có mặt của anh. Cô lên tiếng đánh tan sự trầm mặc này.
-            Chào anh, tôi là Phong Nguyệt Lăng, anh có thể gọi tôi là Linda, tôi là giảng viên mới nhậm chức khoa tâm lí học. Hân hạnh được biết anh!

       Nói rồi cô liền giơ tay, muốn bắt tay anh thể hiện phép lịch sự, nhưng cánh tay cô vẫn dừng ở không trung. Đáng ghét, sao anh có thể khinh người như thế, để xem sau khi anh lọt vào tay cô thì anh có còn có bộ dạng như vậy không.

      Cô lại nói oan cho anh rồi, anh là đang thất thần, cô gái trước mắt là người anh vừa gặp tối qua, trong quán bar, là một tiểu lưu manh. Sau nháy mắt lại trở thành lão sư rồi, anh đánh giá cô một lượt. Âu phục lịch sự, gương mặt trang điểm hơi đậm nhưng không mất đi vẻ trẻ con, rõ ràng với độ tuổi này của cô cũng chỉ có thể là sinh viên năm tư. Anh không khống chế được bật thốt lên một câu hỏi.
-          Cô bao nhiêu tuổi?
Cô cười tươi hơn hoa, vậy là chịu nhìn đến cô rồi à? Đây có thể xem là do cô quá xinh đẹp không, cô cũng biết anh vừa đánh giá cô, không lẽ bị mỹ nhân cô mê hoặc rồi, vậy thì…anh quả là thụt lùi rồi.
-          Hai mươi tư, cung xử nữ, là tiểu rồng nước!
Cô  tự giác khai báo tất cả, chỉ thiếu bát tự mà  thôi. Không phải sớm muộn anh cũng phải biết hay sao?

       Anh hơi mất tự nhiên, cô nhóc này sao lại nhiệt tình với anh như vậy. Theo phép lịch sự anh gật đầu chào cô rồi trực tiếp tìm hiệu trưởng nói chuyện, hoàn toàn bỏ qua cô.
-          Nguyệt Lăng, cháu trực tiếp tìm Aiden- thư kí của chú, cậu  ta sẽ sắp xếp cho cháu!
Ông ta là đang muốn đuổi khéo cô đây mà. Không sao, cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cúi chào rồi đi ra khỏi phòng. Dù sao, mục tiêu của cô là Dương Triệt, không phải là nhà học Trương.

        Chuyện mà cô cần quan tâm bây giờ là làm sao khiến anh quan tâm đến cô. Không biết chức nghiệp thay đổi, anh có thay đổi luôn khẩu vị về phụ nữ luôn không?


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status