TIỂU TAM

Chương 1: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ

/4


Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ
   Buổi sáng tại thị trấn Fork chưa bao giờ yên tĩnh như hôm nay. À, tất nhiên nguyên nhân của sự yên tĩnh ấy là do nữ chủ nhân của căn biệt thự số 13 đã đi vắng, nghe đâu là đi tranh giành tình nhân với người ta. Khi mọi người biết tin này cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên hay quá vui mừng vì họ nghĩ chuyến đi này của cô nàng Linda dài nhất cũng chỉ một tuần. Rồi sau đó cô nàng lại trở về tiếp tục ám ảnh thị trấn này thôi. Nhưng có lẽ họ nhầm rồi, tại sau đã quá một tháng mà Linda vẫn chưa trở về? Họ bỗng nhiên cảm thấy nhớ những trò đùa tinh quái của cô nàng, nhớ nụ cười rạng rỡ không bao giờ tắt trên gương mặt thuần Á Đông kia. Để nắm rõ tình hình, cả thị trấn đã quyết định cử anh chàng Mark, kẻ trồng cây si Linda từ lúc cô nàng đến đây đến biệt thự số 13 thăm dò.
  Ding dong!
  Cạch!
  Cửa biệt thự mở ra, bác John nhìn Mark bằng ánh mắt trìu mến, cất giọng từ tốn hỏi cậu:
- Cháu lại đến hỏi về tiểu thư nữa à?
   Mark đỏ bừng mặt vì câu hỏi của bác John, cậu ta ấp úng: - À, mọi người nhờ cháu đến hỏi vì sao chị Linda vẫn chưa về. Không phải bình thường chị ấy chỉ đi một tuần thôi sao?
   Bác John gật đầu rồi lại lắc đầu, ánh mắt tội nghiệp nhìn chàng trai trẻ. Thật đáng thương, một cậu bé tốt như thế mà tiểu thư lại bỏ qua, cứ cố chấp với tên đó thì có gì hay chứ? Bác cũng không nỡ làm tổn thương cậu ta nhưng ai bảo đây là lệnh của tiểu thư chứ.
- Mark à, tiểu thư sẽ không trở về nữa đâu!
Cậu ta cảm thấy mình vừa nghe một lời nói đùa không vui nhất trong cuộc đời mình. Sao có thể chứ? Cậu vội vàng hỏi bác John.
- Bác đang đùa với cháu ạ?
- Mark thân mến! Tiểu thư nhờ bác chuyển lời đến mọi người trong thị trấn là: “  Cư dân đáng yêu của Fork, Linda rất vui khi được trải qua 3 năm vui vẻ ở nơi này, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền mọi người trong suốt thời gian qua. Vì vậy tôi quyết định sẽ bán căn biệt thư số 13 đi để đầu tư vào dự án Dream School. Lời cuối cùng đó là…Tạm biệt!”. Bác John tắt đoạn ghi âm trong điện thoại đi, khẽ vỗ vai Mark rồi quay lưng trở vào trong biệt thự.

     Có lẽ đối với người dân thị trấn Fork, kí ức về một cô nàng người Châu Á với nụ người tỏa nắng sẽ không bao giờ phai nhạt thì đối với Linda đó chỉ là một đoạn hồi ức nho nhỏ trong cuộc đời đầy bão táp của cô.

      Linda, lúc này đây với một cái tên Trung Quốc đầy thanh nhã – Phong Nguyệt Lăng đang vô cùng vui vẻ trên bầu trời Trung Quốc. Cô rất vui, vì sao ư? Vì cái kẻ đáng chết kia cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi. Sáu năm qua cô phiêu bạt khắp nơi chỉ để tìm kiếm một bóng hình đã dần trở nên mơ hồ trong kí ức, nhưng thứ khiến cô chấp niệm mãi không bỏ được lại chính là một lời hứa: - Nếu hôm nay chúng ta sống sót rời khỏi nơi này, tôi sẽ lấy em!

     Tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, trợ lí đã đưa cho cô một tập tài liệu mỏng không thể mỏng hơn, chỉ vỏn vẹn hai trang giấy. Tất cả mọi thứ cô biết về anh ngay tại thời điểm này chỉ là một cái tên, nghề nghiệp và nơi anh làm việc, cuộc sống của anh trong sáu năm qua.

     Làn môi đỏ khẽ nhấp một ngụm trà sữa, cô tựa người vào thành ghế, đọc không xót một chữ trong tập tài liệu kia.
Dương Triệt, 32 tuổi, trưởng khoa khoa ngoại bệnh viện Đại Học K.
Hôn phu của tiểu thư Trương Mẫn Tiệp, người thừa kế tương lai tập đoàn bất động sản Tiệp Dương.

    Hai chữ hôn phu sao mà chói mắt quá, hôn phu ư? Nếu như anh là hôn phu của cô nhóc tiểu Tiệp kia thì cô là gì? Cô là gì khi đánh đổi cả mạng sống để sinh con cho anh, đồ đáng ghét! Con, phải rồi…cô tự nhủ trong lòng, việc hôm nay cô làm chỉ là vì Jack và Ami thôi, chúng cần có một người cha.

    Âm thanh từ chiếc loa thông báo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
- Chuyến bay mang số hiệu MH390 bay từ Luân Đôn đến thành phố A sẽ hạ cánh trong 10 phút nữa, mời các vị hành khách trở về chỗ ngồi và thắt dây an toàn.
Sân bay thành phố A không hổ là sân bay đạt chuẩn quốc tế, người người ra vào tấp nập, âm thanh huyên náo này khiến cô chán ghét.
“ Mĩ nhân, mĩ nhân, nghe điện thoại đi!”

    Âm thanh vang dội từ chiếc điện thoại trong túi cô vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Người to gan nhất khẽ đánh giá cô gái trước mặt, không khoa trương chút nào, cô gái này xứng đáng là mĩ nhân dù hơn nữa khuôn mặt đã bị kính râm che phủ.

     Cô khẽ nguyền rủa một trăm lần Alan, cái tên khốn nạn dám bỏ cái điện thoại quái quỷ này vào túi của cô. Cô bực bội nghe điện thoại.
- Mĩ nhân, em đã đến thành phố A chưa, nghe âm thanh thì hình như em đang ở sân bay. Ngoan ngoãn đứng đó chờ 15 phút nhé, anh đang trên đường đến!
Cô không đợi hắn nói hết câu đã ném chiếc điện  thoại vào  thùng rác, hành động thô lỗ ấy khiến mọi người lắc đầu. Một cô gái xinh đẹp như thế lại có hành vi lãng phí, quá lãng phí rồi.
(Rose: È hèm! Xin hỏi bà con cô bác, chuyện xinh đẹp thì liên quan gì đến lãng phí chứ?)

     Tầm mắt của họ nhanh chóng chuyển dời về hướng khác khi một đám phóng viên hối hả kéo vào sân bay. Họ tò mò, rốt cuộc là nhân vật nào lớn đến mức đài truyền hình JLM cũng phải cất công đến sân bay để ghi hình. Không những ánh mắt họ bị thu hút mà cô cũng tò mò, kéo hành lí lại gấn đám đông.

    Oanh! Đầu cô như vừa bị đánh một cú thật mạnh.

    Người đàn ông tây trang nghiêm túc kia, đôi mắt màu trà kia, cô thật sự không lầm, là anh. Trên gương mặt yêu nghiệt ấy kẽ thoáng qua một nụ cười nhẹ, hay nói cách khác anh chỉ đang nhếch môi chế giễu bọn ruồi bọ bâu quanh anh.
Cô khẽ cười, anh mất trí nhớ thì sau chứ, dáng vẻ khuynh đảo chúng sinh kia cùng khí chất bất phàm vẫn tồn tại, anh vẫn là rồng giữa những kẻ tầm thường. Từ bỏ cuộc sống chém giết máu tanh anh vẫn có thể khoát lên mình bộ tây trang phẳng phiêu, gọng kính thanh mảnh trở  thành một giáo sư có  tiếng, con rể vàng của chủ tịch Trương. Sau khi nhìn đủ bộ dạng “dương dương tự đắc” của anh cô xoay người dứt khoát rời khỏi sân bay. Trước cửa chiếc xe của Alan đã đậu sẵn ở đó từ lâu, Alan ngoái đầu ra cửa sổ mỉm cười với cô, nụ cười đầy ẩn ý.

     Cô đã từng nghe một câu cổ ngữ: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ
                      Vô duyên đối diện bất tương phùng    
     Cô và anh đã xa cách nhau sáu năm, Fork cách thành phố A nửa vòng Trái Đất. Giữa biển người mênh mông, cô vẫn tìm thấy anh…điều đó có phải chứng tỏ rằng, anh vốn thuộc về cô?





/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status