Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 67 - Chương 62.2

/147


Mộ Lê thấy nàng vẫn còn giãy giụa, sắc mặt đen lại, kéo lấy nàng đi ra ngoài cửa, vẫn không quên quay đầu lại cười híp mắt nhìn Mộ Lương nói: Hoàng thúc, ta với Thánh Diêu còn có chút chuyện, đi trước Haa...! Dù sao hoàng thẩm sớm muộn gì cũng phải gả cho hoàng thúc, đây chỉ là đẩy nhanh tốc độ mà thôi!

Từ từ đi, không vội. Mộ Lương lười biếng cười, quét mắt nhìn chén kiểu trong tay.

Không không không, gấp, gấp vô cùng! Mộ Lê cười gượng, dưới tay căng thẳng, mang theo Bạch Thánh Diêu lắc mình rời đi.

Chậc chậc, Mộ Lương, đây chính là cháu của ngươi, ngươi cũng âm hiểm như vậy? Hoa Trảm Lãng nhìn một màn này, chậc lưỡi nói, hắn còn tưởng rằng chỉ có hắn và lão nhân đầu là bị nam nhân này tính kế thôi, thì ra là người nhà của hắn cũng không thoát khỏi.

Hay ngươi muốn người bị tính kế là mình? Mộ Lương hừ nhẹ, bưng chén kiểu đứng dậy.

Khụ khụ, Tuyết Tuyết đang nhớ ngươi, Mộ Lương, ngươi nhanh đi quan tâm nàng đi! Hoa Trảm Lãng liền vội vàng lắc đầu, chỉ chỉ hướng Lương các.

Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: Trảm Lãng, ngươi cùng Hỏa Nhân cũng nên làm hôn sự rồi, cả người nàng đều là của ngươi rồi.

Mộ Hỏa Nhân nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khẽ cắn môi, không biết là thẹn thùng hay là tức giận.

Hoa Trảm Lãng giật giật khóe miệng, nhịn xuống kích động muốn mắng to, thấy bộ dáng kia của Mộ Hỏa Nhân, trong mắt hiện lên áng sáng nhu hòa nói: Hỏa Nhân, Mộ Lương nói cũng không sai.

Muốn chết sao! Mộ Hỏa Nhân đánh hắn một cái, vùi mặt vào trong ngực hắn.

Vốn là cả người nàng. . . . . . Đều đã là của ta. . . . . . Hoa Trảm Lãng mập mờ cười một tiếng, cúi đầu cắn vành tai của nàng, âm thanh có chút tà khí.

Trảm Lãng! Mộ Hỏa Nhân rốt cuộc thẹn quá hóa giận, hung hăng đạp hắn một cước.

Thân thể Hoa Trảm Lãng cứng đờ, gương mặt tuấn tú nhất thời vặn vẹo, một cỗ đau nhói truyền từ đầu ngón chân vào tim, lúc nãy, Mộ Hỏa Nhân đúng thật là có hơi dùng lực.

Lưu Nguyệt, ngươi đi xuống trước đi. Mộ Lương cười nhạt bước vào Lương các, nhìn Lưu Nguyệt ở trước mặt Tuyết Tuyết nói lải nhải liên miên liền nhíu mày.

Dạ, Vương gia, tiểu thư người phải nghỉ ngơi nhiều a! Lưu Nguyệt vẫn còn chưa có thỏa mãn nhưng nàng không dám khiêu chiến quyền uy của Mộ Lương, nên đành không cam tâm tình nguyện mà đứng dậy, đi tới cửa còn không nhịn được mà quay đầu nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái.

Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, gật đầu một cái.

Lưu Nguyệt nhếch miệng cười, nhìn Hoa Khấp Tuyết lại nhìn Mộ Lương, lúc này mới bưng chén dĩa rời đi.

A noãn. Mộ Lương ngồi xuống ở đầu giường, đặt chén canh bổ trong tay sang một bên, sờ sờ mặt của nàng.

Hoa Khấp Tuyết ngước lên nhìn hắn, thản nhiên cười. Chỉ là trong chốc lát không nhìn thấy hắn, nàng đã bắt đầu nhớ hắn rồi, hình như mình bắt đầu lệ thuộc vào hắn càng ngày càng nhiều rồi.

Sinh nhật của Mộ Lê, nàng có muốn đi không? Mộ Lương cười dịu dàng, giống như là lơ đãng bổ sung thêm một câu: Đoán chừng vào ngày hôm đó hắn sẽ tuyên bố hôn sự với Thánh Diêu, nếu như nàng đi bọn họ sẽ rất vui vẻ.

Ta sẽ đi. Hoa Khấp Tuyết gật đầu, âm thanh nhẹ nhàng, nghe ra được sự suy yếu trong đó.

Mộ Lương nghe vậy, nụ cười sâu hơn, đáy mắt xẹt qua tia tính toán, nếu như là bình thường, Hoa Khấp Tuyết làm sao mà không phát hiện ra được điều bất thường nhưng bây giờ nàng làm

/147

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status