Bên ngoài Tướng phủ.
Cảnh Duệ, trở về vương phủ. trước khi Mộ Lương lên xe ngựa, lại ôm Hoa Khấp Tuyết lên trước, sau đó quay đầu nhìn Cảnh Duệ, nhẹ giọng phân phó.
Dạ Cảnh Duệ lập tức đáp ứng, đỡ Lưu Nguyệt ngồi lên xe ngựa, chính mình cũng lên xe, liền thúc roi ngựa, xe ngựa dần dần rời khỏi Tướng phủ.
Tiểu thư, tại sao Thừa Tướng muốn chúng ta rời đi, vừa rồi hai ngài ở bên trong, làm ta thật rất lo lắng. Lưu Nguyệt nghiêng quay đầu nhìn Hoa Khấp Tuyết, gương mặt lo lắng, nàng sợ Tể Tướng có âm mưu gì.
Ngu ngốc, chẳng phải còn có Vương Gia ở đó.” Cảnh Duệ tức giận khẽ liếc nàng một cái, làm sao Vương Gia để cho Tuyết cô nương gặp chuyện không may.
Nói thì nói như vậy không sai .., nhưng ngộ nhỡ. . . . . . Lưu Nguyệt cau mày, thì thào nói.
Làm gì có nhiều ngộ nhỡ như vậy, ngu ngốc! khóe miệng Cảnh Duệ giật giật, tức giận hừ nhẹ.
Này! Làm sao ngươi dám nói ta ngu ngốc, ngươi mới ngu ngốc ! Lưu Nguyệt bĩu môi, ủy khuất nhìn Cảnh Duệ, nàng nào có ngu ngốc nha, cái này Cảnh Duệ gần đây cứ nói mình như vậy.
Ngươi chính là ngu ngốc! Cảnh Duệ liếc nàng một cái, hừ nhẹ.
Lưu Nguyệt nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trầm xuống, xoay người không thèm nhìn hắn nữa.
Cảnh Duệ thấy bộ dạng của nàng giống như là tức giận, có chút hoảng hốt, muốn nói gì đó với nàng, lại sợ nàng không để ý mình, gương mặt đầy rối rắm.
Lưu Nguyệt, ta không có việc gì. Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hai người một cái, trong mắt thoáng qua ý cười.
Tiểu thư. Lưu Nguyệt cúi đầu trầm tư nửa ngày, mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nghiêm túc.
Hả? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, Lưu Nguyệt nghiêm túc như vậy là muốn làm gì?
Từ ngày mai trở đi, ngài dạy cho ta biết ảo thuật đi, ta muốn bảo vệ tiểu thư. Lưu Nguyệt rất nghiêm túc nhìn nàng, mới vừa rồi nàng nghĩ một chút về chuyện này, cho dù là thật sự xảy ra chuyện, nàng cũng không giúp đỡ được chuyện gì, nói không chừng còn sẽ làm trở ngại, nàng nhất định phải học ảo thuật thật giỏi, cho dù không bảo vệ được tiểu thư, ít nhất nàng không thể gây cản trở cho tiểu thư.
Được, người mới thích hợp dùng kiếm, ngày mai. . . . . . trong lòng Hoa Khấp Tuyết liền ấm áp, mỉm cười, đang muốn nói tiếp, lại bị Mộ Lương cắt ngang.
Cảnh Duệ, ngày mai dẫn Lưu Nguyệt đến phòng binh khí chọn vũ khí, ngươi phụ trách dạy nàng. Mộ Lương ngáp một cái, kéo Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực, lạnh lùng nhìn Cảnh Duệ.
Vương Gia, tại sao ngài kêu hắn dạy cho ta! Lưu Nguyệt cau mày, nàng có thể cự tuyệt hay không, Cảnh Duệ luôn nói mình ngu ngốc, để hắn dạy cho, đoán chừng hắn càng nói nhiều thêm.
Ta có cái gì không tốt? Không đợi Mộ Lương giải thích, Cảnh Duệ liền mở miệng nói, mặt buồn bực, nói cho cùng hắn như nào cũng là thống lĩnh cấm quân, dù sao dạy cho người khác vẫn được, nha đầu này nhìn như thế nào mà khinh thường mình như vậy?
Cảnh đại nhân rất tốt, Lưu Nguyệt chỉ là tiểu nha đầu, với cao không được. Lưu Nguyệt hừ lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn liền lạnh lẽo, bộ dáng kia, cũng có chút giống Hoa Khấp Tuyết.
Chỉ là, Hoa Khấp Tuyết là băng sơn tự nhiên, mà Lưu Nguyệt lại do giận dỗi chiếm đa số.
Ngươi là sợ mình học không được, ta nói ngươi đúng không. Cảnh Duệ nghe vậy, trong lòng có chút tức giận khó hiểu, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn nàng, mở miệng châm chọc.
Học thì học, ta có gì mà phải sợ! Ngươi dạy thì ngươi dạy! Mắt Lưu Nguyệt đỏ lên vì tức giận, hét lớn một tiếng, liền nhanh chóng quay đầu đi, không hề quan tâm đến hắn nữa.
Cảnh Duệ có chút sững sờ, vừa rồi hốc mắt của nàng hình như có hơi hồng, có phải mình hơi quá đáng hay không.
Cảnh Duệ, nhìn đường. Mộ Lương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy xe ngựa chạy lệch, trong mắt thoáng nguy hiểm.
Dạ? Cảnh Duệ liền hồi hồn, nhìn xe ngựa đang đi hơi lệch chút, vội ho một tiếng, lập tức quay đầu về phía trước, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ lâu lâu liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt bên này.
Mộ Lương hừ nhẹ một tiếng, để xuống rèm, trên mặt đầy khinh thường, Cảnh Duệ có đúng là người của hắn không, tại sao chút tiền đồ cũng không có, theo đuổi một nha đầu cũng không xong.
Mộ Lương, ta dường như thích hợp dạy Lưu Nguyệt hơn. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mặc dù Cảnh Duệ so với nàng có kinh nghiệm hơn, nhưng huyễn lực của hắn quá cứng rắn thiên về sức mạnh.
A Noãn, đây không phải là vì ta đang tạo cơ hội cho vợ chồng son bọn họ sao? Mộ Lương híp mắt cười sau đó vừa ôm chặt nàng, vừa phân tích cho nghe nàng.
Hửm.? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, lấy cớ này không tệ, hắn đúng là biết cách ngụy biện a.
Đây không phải là Ta sợ A Noãn mệt mỏi sao, nhìn trời nóng bức thế này, đừng để phơi nắng đến mệt mỏi. . . . . . Mộ Lương vừa dịu dàng cười, vừa nắm vai Hoa Khấp Tuyết, sức lực vừa phải làm cho Hoa Khấp Tuyết thoải mái nhắm hai mắt lại.
Nói như vậy, chàng làm vậy đều là vì ta? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, lại không mở mắt, miễn cưỡng dựa vào hắn trên người.
A Noãn, ta biết ngay nàng sẽ hiểu ý ta. Mộ Lương cố làm ra vẻ cảm động mà cảm thán.
Hừ, thế sao chàng không nói chàng ngại Lưu Nguyệt chiếm thời gian chàng ở bên cạnh theo ta! Hoa Khấp Tuyết đột nhiên mở mắt, khẽ xoay người nhìn hắn chằm chằm, nam nhân này nhỏ mọn chết được, nàng mà không nhìn ra được, tên nàng đều sẽ viết ngược!
Biết cũng không nên nói ra á..., A Noãn ngoan, nhắm mắt lại, để ta xoa bóp cho nàng. . . . . . Mộ Lương bị vạch trần, cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục nịnh nót cười.
Khóe miệng Hoa Khấp Tuyết giật giật, Mộ Lương, Chàng dù gì đi nữa cũng là một Vương Gia, đứng đắn một chút có được hay không.
Đứng đắn? Mộ Lương nhíu mày, Vậy là như thế nào, chưa từng nghe nói qua.
Hoa Khấp Tuyết nghẹn lời, liền nhắm hai mắt lại, lại dựa vào trong lòng Mộ Lương, chỉ là tay kia giống như là chưa tìm gì để hả giận, dùng sức nắm chặt vạt áo Mộ Lương. . . . . .
Mộ Lương thấy vậy, nét cười đùa trên mặt thu lại, đáy mắt dâng lên cưng chiều, nhẹ nhàng đem áo choàng đấp lên người nàng.
Không lâu lắm, xe ngựa ở vương phủ trước dừng lại.
Cảnh Duệ đang muốn gọi Mộ Lương xuống xe ngựa, lại thấy hắn vén lên rèm nhìn hắn làm động tác kêu im lặng.
Cảnh Duệ mở lớn mắt nhìn, sau đó giúp hắn vén rèm lên, Mộ Lương khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng bế Hoa Khấp Tuyết ngủ say lên, từ bước nhỏ bước xuống xe.
Lưu Nguyệt cùng Cảnh Duệ nhìn bộ dáng Mộ Lương cẩn trọng như đang ôm trên tay một loại trân bảo, không hẹn mà miệng liền mỉm, ở đáy lòng thành tâm chúc phúc hai người.
Đông Phương Vũ ngồi ở trong vườn hoa đợi một ngày, cũng không thấy bóng dáng Mộ Lương, thời điểm nàng đang muốn đi, nghiêng mắt liền nhìn thấy một bóng người màu tím, thoáng qua trong mắt mừng rỡ, lập tức đứng lên.
Liên nhi, tóc của ta có bị rối hay không, y phục thế nào? Đông Phương Vũ rốt cuộc cũng chờ được Mộ Lương, liền hưng phấn, thậm chí từ Bổn cung cũng quên dùng, có chút khẩn trương hỏi Liên nhi.
Liên nhi bất đắc dĩ khẽ lắc đầu một cái, Không có không có, công chúa xinh đẹp lắm!
Vậy sao, vậy thì tốt, vậy thì tốt! Đông Phương Vũ hít sâu một hơi, mặt liền hiện lên nụ cười rực rỡ, xoay người đi ra khỏi vườn hoa, Vương. . . . . .
Cao chào hỏi vừa ra khỏi miệng liền bị đông cứng ở miệng, Đông Phương Vũ nhìn vẻ mặt dịu dàng của Mộ Lương đang ôm Hoa Khấp Tuyết đi tới, nụ cười trên mặt từ từ biến hình, hâm mộ, ghen tỵ, oán hận, âm độc rối rít xông lên đầu, nàng cắn thật chặt môi, mặt trắng bệch nhìn chằm chặp về hai bóng người đầy tình cảm phía trước, vị chua liền xông lên cổ họng.
Công chúa? Liên nhi thấy nàng dừng bước lại, có chút kỳ quái, đang muốn mở miệng hỏi thăm, lại thấy bóng lưng Mộ Lương đang ôm Hoa Khấp Tuyết, trong bụng liền sáng tỏ, nhìn Đông Phương Vũ đang bi thương, đáy mắt liền đau lòng.
Liên nhi. . . . . . Cả người Đông Phương Vũ liền run rẩy, âm thanh có chút khàn khàn, ẩn nhẫn nước mắt rốt cuộc chảy xuống.
Công chúa không khóc, Liên nhi bên cạnh công chúa. Liên nhi đau lòng ôm lấy nàng, giúp nàng lau sạch nước mắt, trong lòng hận Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết một cách triệt để, đều là tại bọn họ, làm cho công chúa thành ra bộ dáng này.
Liên nhi, ta muốn Hoa Khấp Tuyết chết, ta muốn nàng chết! Trong mắt Đông Phương Vũ nồng nặc hận ý, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.
Dạ, công chúa, Liên nhi nhất định sẽ giúp ngươi! Trong lòng Liên nhi rất đau lòng, trong mắt liền hiện lên kiên định, Hoa Khấp Tuyết nhất định phải chết, đều công chúa muốn, nàng nhất định sẽ giúp nàng toại nguyện!
Đông Phương Vũ nghe Liên nhi bảo đảm, lạnh lùng gợi lên khóe miệng, dưới ánh sáng mặt trăng, giống như bò cạp đầy độc trong cánh rừng, lạnh lẽo cũng có chút ít kinh khủng.
Bên trong Noãn các.
Mộ Lương nhè nhẹ đặt Hoa Khấp Tuyết lên giường, ngồi ở mép giường của nàng, dịu dàng nhìn nhung nhan nàng đang ngủ, vươn tay muốn chạm vào nàng, lại lo sẽ đánh thức nàng, chỉ đành phải bất đắc dĩ thu tay về.
Thật là hết cách với nàng. Mộ Lương khẽ cười lẩm bẩm, dịch chăn cho nàng, vẫn không thể nào nhịn được, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng sau đó liền đứng dậy định rời đi, lại phát hiện tay của mình bị kéo lại, không khỏi cúi đầu.
Đánh thức nàng? Mộ Lương cúi người nhìn hai mắt đang nhắm chặt của Hoa Khấp Tuyết, có chút tự trách.
Sớm tỉnh. Hoa Khấp Tuyết mỉm cười, chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt nhìn hắn.
Vậy còn giả bộ ngủ! Mộ Lương tức giận hừ nhẹ, Tiểu cô nương này học ở đâu ra thói quen đùa bỡn hắn.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, hé miệng mà cười khẽ, Đó là Ta đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nguỵ biện, nói đi, muốn hỏi ta chuyện gì? Mộ Lương ngồi ở bên giường, dịu dàng vuốt đầu của nàng, Tiểu cô nương này kéo hắn lại, nhất định là có chuyện muốn hỏi.
Có phải chàng đã biết chuyện gì? Hoa Khấp Tuyết chống người lên, nhàn nhạt hỏi, nếu không phải biết cái gì, Mộ Lương sẽ không lộ ra cái vẻ mặt chán ghét đó.
Muốn biết? Mộ Lương nhíu mày, mập mờ mà cười lên, Vậy thì hôn ta một cái a. Nói xong, còn chỉ chỉ chính lên mặt mình.
Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, Nói.
Thật là không có thành ý. Mộ Lương hừ nhẹ, thấy ánh mắt nàng càng ngày càng nguy hiểm, cuối cùng thỏa hiệp, Ta nói là được, đừng trừng nữa.
Tên Vân Tự kia, nàng có thấy ánh mắt của hắn nhìn ta không? Mộ Lương khẽ cười nhạt, nhưng trong mắt cũng là không che giấu sự chán ghét.
Ừ. Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, ánh mắt cũng có chút lãnh ý, ánh mắt Vân Tự nhìn Mộ Lương, quá mức phức tạp, đây không phải là ánh mắt một trưởng bối nhìn vãn bối, hoặc là ánh mắt nên có của quan viên đối với vương gia.
Đối với ta, là hắn vừa yêu, vừa hận. Mộ Lương hừ lạnh, Hoặc là nói, hắn yêu, là trên người ta có bóng dáng mẫu phi, hận, là trên người ta có bóng dáng của phụ hoàng.
Hắn yêu mẫu phi chàng? Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, ngồi thẳng người, nghĩ đến ánh mắt hôm nay của hắn, trong lòng buồn nôn, nắm thật chặt tay Mộ Lương, ánh mắt Hoa Khấp Tuyết càng thêm lạnh lẽo.
Không cần phải lo lắng. Mộ Lương khẽ cười, vỗ vỗ tay của nàng, hắn cũng là trong lúc vô tình biết được chuyện này, biết Vân Tự yêu say đắm mẫu phi hắn, sau đó lại cùng mẫu phi trở mặt thành thù, về phần nguyên nhân, hắn không biết.
Mỗi lần ánh mắt Vân Tự nhìn hắn, đều rất phức tạp, người thông minh như hắn, làm sao sẽ không nhìn ra, chỉ là nhìn thấy, trong lòng liền càng thấy ghê tởm chết được.
Mộ Lương, giữ lại hắn, còn hữu dụng? Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Mộ Lương, nếu là vô dụng, thì hắn đã sớm là vong hồn dưới lưỡi đao của Mộ Lương.
Trên tay hắn, đang còn giữ một khối Hổ Phù . Trong mắt Mộ Lương xẹt qua lãnh ý.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, trong bụng sáng tỏ, dù gì bên ngoài hắn vẫn là một Tể Tướng, nếu không có đầy đủ lý do, muốn trừ hắn sẽ không thể nào phục chúng, nên phải lưu hắn đến bây giờ, hiện tại cần tìm một lý do để trừ hắn.
Phản tặc trong trận chiến Kim Than, là Vân Tự! Hoa Khấp Tuyết chỉ cần nghĩ một chút, liền biết vấn đề ở trong đó.
A Noãn thật là thông minh nha. Mộ Lương nhếch môi, trong mắt đầy cưng chiều, A Noãn của hắn, chỉ cần một chút liền hiểu rõ mọi chuyện .
Thần sắc Hoa Khấp Tuyết liền phát ra khí lạnh, trong mắt cũng lộ rõ sự căm giận trong đó, tại cuộc chiến Kim Than, người đã hại Mộ Lương, chính là Vân Tự, mặc kệ lý do của hắn là gì đi nữa, cái mạng này của hắn, Hoa Khấp Tuyết nàng nhất định sẽ lấy được nó.
Từ sớm Chàng đã biết là hắn có đúng hay không. Hoa Khấp Tuyết yên lặng nhìn hắn, trong lòng cũng sớm đã khẳng định suy đoán của mình.
Không sai. Mộ Lương gật đầu một cái, trong mắt có suy nghĩ sâu xa, Chỉ là ta vẫn luôn không tìm được chứng cớ.
Chuyện Trân châu hôm nay, chính là chứng cớ. Hoa Khấp Tuyết nghĩ tới cái viên trân châu trong trân châu các hôm nay, nếu Chu Khôn cùng Vân Tự quan hệ không quá thân cận, thì tuyệt đối sẽ không có được viên trân châu kia trong trân châu các .
Như vậy còn chưa đủ, A Noãn, chỉ là một viên trân châu, không đủ kết tội. Mộ Lương lắc đầu, Hơn nữa, hiện tại còn chưa đúng thời điểm.
Chàng đã mượn âm mưu của hắn, để trừ Lý Chúc, vậy còn chưa đủ? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
Nàng có biết tại sao hắn hãm hại Lý Chúc? Mộ Lương cũng nhíu mày, đồng thời nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hoa Khấp Tuyết lắc đầu một cái, có chút không hiểu, Chàng biết?
Ta cũng không biết. Mộ Lương nhếch miệng cười, Cho nên, chúng ta phải nữa lưu hắn lại một khoảng thời gian. Chuyện giết hắn hiện tại rất dễ dàng, chỉ là âm mưu của hắn, một ngày không vạch trần, thì mối đe dọa vẫn còn ở đó.
Mộ Lương, Chàng thật sự rất lo lắng cho Mộ Lê. Hoa Khấp Tuyết thở dài, nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, hai mắt híp lại, như suy nghĩ chuyện gì nói nhỏ.
Trong cung, cho ta cảm giác ấm áp, chỉ có bốn người, phụ hoàng, Tứ ca, Mộ Lê cùng Hỏa Nhi, ta nhất định phải bảo vệ bọn họ chu toàn. Mộ Lương nhàn nhạt cười, trong ánh mắt khi nhớ đến những người thân này liền ôn nhu.
Hoa Khấp Tuyết nhìn như vậy hắn, nhàn nhạt cười, người đời chỉ nói hắn là một Thánh Vương cuồng ngạo bất kham, là Sát Thần máu lạnh vô tình, nhưng có ai lại biết, hắn cũng là nam nhân rất trọng tình cảm đâu? Được một nam tử như vậy yêu, Hoa Khấp Tuyết nàng, đúng là may mắn, cũng rất là hạnh phúc.
Mộ Lương, người chàng để ý, ta sẽ cùng với chàng cùng nhau bảo vệ. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt cười, trong mắt đầy kiên định, chuyện hắn quan tâm , cũng chính là chuyện nàng quan tâm, hắn muốn bảo vệ, vậy nàng theo hắn cùng nhau bảo vệ.
Nha đầu ngốc, nàng cũng là người ta muốn bảo vệ. Mộ Lương bật cười, nhưng trong lòng lại rất ấm áp, năm ngón tay đưa lên, nhẹ nhàng vuốt gương mặt của nàng.
Ta không muốn chàng bảo vệ ta, chuyện ta muốn, là có thể cùng chàng đứng chung một chỗ với chàng. Hoa Khấp Tuyết híp mắt, nàng không cần bất cứ người nào bảo vệ, nàng muốn, là cùng hắn nắm tay mà sống đến già đến chết.
A Noãn, sao lại nàng không có chút lãng mạn tình cảm nào? Mộ Lương bất đắc dĩ cười ra tiếng, chuyện cô nương này am hiểu nhất, sợ là phá hư không khí đây mà, Tiểu cô nương đầu gỗ này, đúng là không thể giống những cô nhà khác có bộ dáng nũng nịu với mình một chút gì đó được?
Muốn những cái kia làm gì? Nhìn cũng không thể ăn no. Hoa Khấp Tuyết trắng mắt nhìn hắn, không có lãng mạn tình cảm thì sao, hắn có thể vì vậy mà không cần nàng nữa?
Ăn, chỉ có biết ăn thôi, còn nói Mộ Lê là thùng cơm, chính nàng thì tốt hơn hắn chỗ nào? Mộ Lương cười mắng, thế nhưng đáy mắt cũng nồng nặc cưng chiều.
Chàng nói xem, Vân Tự lúc nào sẽ hành động? Hoa Khấp Tuyết lườm hắn, đột nhiên phát hiện bọn họ đã kéo đề tài nói chuyện ra rất xa rồi.
Ta không phải “Vạn Sự Thông”, A Noãn. Mộ Lương vô tội nháy mắt, nếu hắn ta muốn cái gì cũng biết rồi, thì đã sớm giết hắn rồi, còn ở tại nơi này lo lắng hay sao?
Cũng đúng. . . . . . Hoa Khấp Tuyết thở dài, Mộ Lương, chàng làm sao biết trong cuộc chiến Kim Than là Vân Tự giở trò quỷ?
Đoán. Mộ Lương nhàn nhạt cười, nghĩ đến chuyện xảy ra năm đó, trong mắt xẹt qua lãnh ý.
Đoán? khóe miệng Hoa Khấp Tuyết khẽ co rút.
Biết phương án tác chiến, chỉ có ba người chúng ta, hơn nữa trong đó còn có một cái do Vân Tự nói ra. Mộ Lương nhìn ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói.
Để cho chàng hãm sâu vào trại địch , chính là do Vân Tự nói ra? Hoa Khấp Tuyết nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nàng cũng đã đoán được, vậy còn ta nói gì được nữa. Mộ Lương có chút bội phục, đầu óc A Noãn xoay chuyển rất nhanh, hắn không nói gì, nàng cũng có thể đoán được.
Bớt nhiều chuyện, tiếp tục. Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn.
Mộ Quốc có thể cường đại như thế, không thể thiếu được công lao Lý gia, tính tình Lý Chúc thẳng thắn hắn sẽ không liên hiệp với Tước quốc đến tấn công chính mồ hôi và máu của nhiều đời nhà mình đã đổi lấy giang sơn này, cho nên muốn hại ta, muốn hại Mộ Quốc, chỉ có Vân Tự.
Nhưng hắn không phản quốc, cũng không đại biểu cho hắn không có dã tâm. Hoa Khấp Tuyết tiếp phân tích, Lý gia lập hạ đại công, nhưng chỉ là một tướng quân, mà Mộ Lê không hề làm gì cả, liền có thể lên làm Hoàng đế, hưởng hết vinh hoa, hắn không phục, cho nên liền muốn thay thế.
Nhìn qua, hắn không có động tác gì, nhưng hắn đã sớm phái thủ hạ vụng trộm huấn luyện quân đội, phần dã tâm này, đã rõ rành rành rồi.
Mộ Lương hừ lạnh, mấy năm trước thám tử báo tin tức của hắn, đúng là hắn đã có suy nghĩ đó, chuẩn bị lương thảo, huấn luyện binh mã, Lý Chúc, ngươi sai chính là do ngươi làm quá trắng trợn.
Cho nên khi chúng ta trộm được mật thư, chàng biết người đứng sau muốn hại là Lý Chúc chính là Vân Tự, liền nghĩ đến thuận nước đẩy thuyền, lấy đi một phần binh quyền kia của hắn, thu hồi rồi giao về tay Mộ Lê. Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, chuyện đã xảy ra hầu như đều hiểu.
A Noãn có hay không cảm thấy ta độc ác, có dã tâm, chỉ vì một mình Lý Chúc, mà ta giết, là cả nhà hắn. Đầu của Mộ Lương liền chống đỡ lên đầu nàng, giọng nói có chút u buồn.
Hôm nay nếu không phải chàng giết hắn, đợi mai sau hắn làm phản, thì chết cũng không phải chỉ một trăm mạng người này. Hoa Khấp Tuyết khẽ cười lắc đầu một cái, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Mộ Lương, Mộ Lương, ta là người ích kỷ, ngoại trừ người ta quan tâm ra, những người khác chết hay sống, chẳng quan hệ gì tới ta.
May mắn ta là người yêu của nàng chứ không phải kẻ địch của nàng, nếu không cả đời của ta đây sợ rằng cũng bị phá hủy. Gương mặt Mộ Lương đầy sợ hãi, giả bộ y như thật.
Chờ khi cầm về được mảnh Hổ Phù của Vân Tự, miếng này, có phải chàng cũng giao cho Mộ Lê hay không? Hoa Khấp Tuyết trợn mắt nhìn hắn, hắn muốn diễn thì diễn đi, nàng hỏi thì mặc nàng .
Không cho. Mộ Lương hừ nhẹ, Làm sao phải cho hắn a, để Hổ Phù lại cho đứa nhỏ của ta, về sau nếu như Mộ Lê dám khi dễ một nhà chúng ta, chúng ta liền dẫn binh đi đánh hắn!
Người nào muốn cùng sang hài tử với chàng. Hoa Khấp Tuyết có chút ngượng ngùng, khẽ trừng mắt liếc hắn, Hơn nữa, hắn hai chàng một, đánh như thế nào.
A Noãn, nàng như vậy là không tin vào thực lực nam nhân của nàng? Mộ Lương phách lối cười, cho dù Mộ Lê có binh lực hơn gấp ba lần so với hắn, hắn cũng có thể thu thập được hắn ta.
Phách lối. Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ phách lối hắn phát ra càng làm mê người.
Ta đây gọi là tự tin. Mộ Lương ngắt cái mũi nàng một cái, nào có người nào nói nam nhân của mình như vậy, cái miệng nhỏ nhắn này thật không biết nói lời tốt đẹp này, thật muốn cắn mà thôi.
Cuộc thi săn thú của Hoàng gia, Chàng cũng sẽ tham gia. Hoa Khấp Tuyết nghĩ đến cuộc tỷ thí cùng Đông Phương Vũ, nhíu mày hỏi.
Vốn là ta không tham gia , chỉ là năm nay. . . . . . Mộ Lương khẽ nhếch môi, Ta sẽ đi cùng nàng. ảo thuật của hắn cường đại, cần gì phải đi theo bọn họ giành những thứ vô dụng kia, chỉ là năm nay A Noãn muốn tham gia, hắn sẽ không để ý chuyện kia mà theo nàng đi chơi một chút.
Chàng nói lúc này, Vân Tự có thể động thủ hay không? Hoa Khấp Tuyết sờ lên cằm, như có suy nghĩ gì đó mấp máy môi, không phải hắn lại muốn hại Mộ Lương sao, đây là một cơ hội.
Không thể. Mộ Lương liền lắc đầu, Trước kia ta đều không tham gia, hắn không chỗ xuống tay, năm nay, cũng không có người nào biết ta sẽ tham gia.
È hèm, ta lại muốn hắn sớm động thủ một chút. Hoa Khấp Tuyết trong mắt xẹt qua ánh mắt khát máu, như vậy nàng có thể trừng trị hắn sớm một chút, tránh lưu lại mối họa này cho Mộ Lương.
A Noãn, nàng có khuynh hướng bạo lực. Mộ Lương liếc nàng một cái, lạnh nhạt mở miệng, sợ là cô nương này đang hận không chặt Vân Tự ra làm trăm mảnh đi, phản ứng còn mãnh liệt hơn hắn nữa.
Chàng muốn thử một chút sao? Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn.
Ta thử một chút? A Noãn, nàng quên, là nàng đánh không lại ta. Mộ Lương khoa trương nhếch miệng cười, Tiểu cô nương này đã đánh không lại hắn, vậy nàng còn muốn bạo lực thế nào.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, mặt liền đen lại, thân hình chuyển một cái, áp đảo Mộ Lương dưới thân mình, giận dữ nhìn, Mộ Lương, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua chàng.
A Noãn, ảo thuật cao hơn là không thể nào, chỉ là tại phương diện đó nếu nàng. . . . . . Mộ Lương cười hài hước, âm thanh có chút mập mờ, Ta có thể để cho nàng ở phía trên nha!
Hoa Khấp Tuyết sững người, Cái gì phía trên? Đó là chuyện gì?
Thì chính là. . . . . . Mộ Lương gian xảo nhếch môi, nhìn tư thế bọn họ bây giờ một chút, Như Chúng ta bây giờ vậy a.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, có chút không hiểu mở trừng hai mắt, cúi đầu nhìn lên nhìn xuống tư thế hai người hiện tại, nữ trên nam dưới, điển tư thế phản pháo điển hình. . . . . . Rất đúng tư thế, rất mập mờ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của Hoa Khấp Tuyết trong nháy mắt liền phiếm hồng, tức giận trợn mắt nhìn Mộ Lương, lật người xuống giường, kéo hắn lên, đè ra bên ngoài cửa sổ.
A Noãn, nàng muốn làm gì? Mộ Lương cố làm kinh hoảng nhìn nàng, lại còn níu chặt lấy cổ áo của mình, nhưng trong mắt y cười cũng chưa bao giờ dứt.
Hoa Khấp Tuyết hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đẩy cửa sổ ngoài sau lưng mở lớn ra một chút, sau đó, tay nâng, tay xuất huyễn lực, người nào đó liền bị ném ra ngoài cửa sổ.
A Noãn, nàng thẹn quá hóa giận, nàng muốn mưu sát chồng! Bên ngoài truyền đến âm thanh rống to của Mộ Lương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Khấp Tuyết lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng, Bùm một cái đóng cửa sổ lại.
Cảnh Duệ, trở về vương phủ. trước khi Mộ Lương lên xe ngựa, lại ôm Hoa Khấp Tuyết lên trước, sau đó quay đầu nhìn Cảnh Duệ, nhẹ giọng phân phó.
Dạ Cảnh Duệ lập tức đáp ứng, đỡ Lưu Nguyệt ngồi lên xe ngựa, chính mình cũng lên xe, liền thúc roi ngựa, xe ngựa dần dần rời khỏi Tướng phủ.
Tiểu thư, tại sao Thừa Tướng muốn chúng ta rời đi, vừa rồi hai ngài ở bên trong, làm ta thật rất lo lắng. Lưu Nguyệt nghiêng quay đầu nhìn Hoa Khấp Tuyết, gương mặt lo lắng, nàng sợ Tể Tướng có âm mưu gì.
Ngu ngốc, chẳng phải còn có Vương Gia ở đó.” Cảnh Duệ tức giận khẽ liếc nàng một cái, làm sao Vương Gia để cho Tuyết cô nương gặp chuyện không may.
Nói thì nói như vậy không sai .., nhưng ngộ nhỡ. . . . . . Lưu Nguyệt cau mày, thì thào nói.
Làm gì có nhiều ngộ nhỡ như vậy, ngu ngốc! khóe miệng Cảnh Duệ giật giật, tức giận hừ nhẹ.
Này! Làm sao ngươi dám nói ta ngu ngốc, ngươi mới ngu ngốc ! Lưu Nguyệt bĩu môi, ủy khuất nhìn Cảnh Duệ, nàng nào có ngu ngốc nha, cái này Cảnh Duệ gần đây cứ nói mình như vậy.
Ngươi chính là ngu ngốc! Cảnh Duệ liếc nàng một cái, hừ nhẹ.
Lưu Nguyệt nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trầm xuống, xoay người không thèm nhìn hắn nữa.
Cảnh Duệ thấy bộ dạng của nàng giống như là tức giận, có chút hoảng hốt, muốn nói gì đó với nàng, lại sợ nàng không để ý mình, gương mặt đầy rối rắm.
Lưu Nguyệt, ta không có việc gì. Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hai người một cái, trong mắt thoáng qua ý cười.
Tiểu thư. Lưu Nguyệt cúi đầu trầm tư nửa ngày, mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nghiêm túc.
Hả? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, Lưu Nguyệt nghiêm túc như vậy là muốn làm gì?
Từ ngày mai trở đi, ngài dạy cho ta biết ảo thuật đi, ta muốn bảo vệ tiểu thư. Lưu Nguyệt rất nghiêm túc nhìn nàng, mới vừa rồi nàng nghĩ một chút về chuyện này, cho dù là thật sự xảy ra chuyện, nàng cũng không giúp đỡ được chuyện gì, nói không chừng còn sẽ làm trở ngại, nàng nhất định phải học ảo thuật thật giỏi, cho dù không bảo vệ được tiểu thư, ít nhất nàng không thể gây cản trở cho tiểu thư.
Được, người mới thích hợp dùng kiếm, ngày mai. . . . . . trong lòng Hoa Khấp Tuyết liền ấm áp, mỉm cười, đang muốn nói tiếp, lại bị Mộ Lương cắt ngang.
Cảnh Duệ, ngày mai dẫn Lưu Nguyệt đến phòng binh khí chọn vũ khí, ngươi phụ trách dạy nàng. Mộ Lương ngáp một cái, kéo Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực, lạnh lùng nhìn Cảnh Duệ.
Vương Gia, tại sao ngài kêu hắn dạy cho ta! Lưu Nguyệt cau mày, nàng có thể cự tuyệt hay không, Cảnh Duệ luôn nói mình ngu ngốc, để hắn dạy cho, đoán chừng hắn càng nói nhiều thêm.
Ta có cái gì không tốt? Không đợi Mộ Lương giải thích, Cảnh Duệ liền mở miệng nói, mặt buồn bực, nói cho cùng hắn như nào cũng là thống lĩnh cấm quân, dù sao dạy cho người khác vẫn được, nha đầu này nhìn như thế nào mà khinh thường mình như vậy?
Cảnh đại nhân rất tốt, Lưu Nguyệt chỉ là tiểu nha đầu, với cao không được. Lưu Nguyệt hừ lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn liền lạnh lẽo, bộ dáng kia, cũng có chút giống Hoa Khấp Tuyết.
Chỉ là, Hoa Khấp Tuyết là băng sơn tự nhiên, mà Lưu Nguyệt lại do giận dỗi chiếm đa số.
Ngươi là sợ mình học không được, ta nói ngươi đúng không. Cảnh Duệ nghe vậy, trong lòng có chút tức giận khó hiểu, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn nàng, mở miệng châm chọc.
Học thì học, ta có gì mà phải sợ! Ngươi dạy thì ngươi dạy! Mắt Lưu Nguyệt đỏ lên vì tức giận, hét lớn một tiếng, liền nhanh chóng quay đầu đi, không hề quan tâm đến hắn nữa.
Cảnh Duệ có chút sững sờ, vừa rồi hốc mắt của nàng hình như có hơi hồng, có phải mình hơi quá đáng hay không.
Cảnh Duệ, nhìn đường. Mộ Lương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy xe ngựa chạy lệch, trong mắt thoáng nguy hiểm.
Dạ? Cảnh Duệ liền hồi hồn, nhìn xe ngựa đang đi hơi lệch chút, vội ho một tiếng, lập tức quay đầu về phía trước, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ lâu lâu liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt bên này.
Mộ Lương hừ nhẹ một tiếng, để xuống rèm, trên mặt đầy khinh thường, Cảnh Duệ có đúng là người của hắn không, tại sao chút tiền đồ cũng không có, theo đuổi một nha đầu cũng không xong.
Mộ Lương, ta dường như thích hợp dạy Lưu Nguyệt hơn. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mặc dù Cảnh Duệ so với nàng có kinh nghiệm hơn, nhưng huyễn lực của hắn quá cứng rắn thiên về sức mạnh.
A Noãn, đây không phải là vì ta đang tạo cơ hội cho vợ chồng son bọn họ sao? Mộ Lương híp mắt cười sau đó vừa ôm chặt nàng, vừa phân tích cho nghe nàng.
Hửm.? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, lấy cớ này không tệ, hắn đúng là biết cách ngụy biện a.
Đây không phải là Ta sợ A Noãn mệt mỏi sao, nhìn trời nóng bức thế này, đừng để phơi nắng đến mệt mỏi. . . . . . Mộ Lương vừa dịu dàng cười, vừa nắm vai Hoa Khấp Tuyết, sức lực vừa phải làm cho Hoa Khấp Tuyết thoải mái nhắm hai mắt lại.
Nói như vậy, chàng làm vậy đều là vì ta? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, lại không mở mắt, miễn cưỡng dựa vào hắn trên người.
A Noãn, ta biết ngay nàng sẽ hiểu ý ta. Mộ Lương cố làm ra vẻ cảm động mà cảm thán.
Hừ, thế sao chàng không nói chàng ngại Lưu Nguyệt chiếm thời gian chàng ở bên cạnh theo ta! Hoa Khấp Tuyết đột nhiên mở mắt, khẽ xoay người nhìn hắn chằm chằm, nam nhân này nhỏ mọn chết được, nàng mà không nhìn ra được, tên nàng đều sẽ viết ngược!
Biết cũng không nên nói ra á..., A Noãn ngoan, nhắm mắt lại, để ta xoa bóp cho nàng. . . . . . Mộ Lương bị vạch trần, cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục nịnh nót cười.
Khóe miệng Hoa Khấp Tuyết giật giật, Mộ Lương, Chàng dù gì đi nữa cũng là một Vương Gia, đứng đắn một chút có được hay không.
Đứng đắn? Mộ Lương nhíu mày, Vậy là như thế nào, chưa từng nghe nói qua.
Hoa Khấp Tuyết nghẹn lời, liền nhắm hai mắt lại, lại dựa vào trong lòng Mộ Lương, chỉ là tay kia giống như là chưa tìm gì để hả giận, dùng sức nắm chặt vạt áo Mộ Lương. . . . . .
Mộ Lương thấy vậy, nét cười đùa trên mặt thu lại, đáy mắt dâng lên cưng chiều, nhẹ nhàng đem áo choàng đấp lên người nàng.
Không lâu lắm, xe ngựa ở vương phủ trước dừng lại.
Cảnh Duệ đang muốn gọi Mộ Lương xuống xe ngựa, lại thấy hắn vén lên rèm nhìn hắn làm động tác kêu im lặng.
Cảnh Duệ mở lớn mắt nhìn, sau đó giúp hắn vén rèm lên, Mộ Lương khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng bế Hoa Khấp Tuyết ngủ say lên, từ bước nhỏ bước xuống xe.
Lưu Nguyệt cùng Cảnh Duệ nhìn bộ dáng Mộ Lương cẩn trọng như đang ôm trên tay một loại trân bảo, không hẹn mà miệng liền mỉm, ở đáy lòng thành tâm chúc phúc hai người.
Đông Phương Vũ ngồi ở trong vườn hoa đợi một ngày, cũng không thấy bóng dáng Mộ Lương, thời điểm nàng đang muốn đi, nghiêng mắt liền nhìn thấy một bóng người màu tím, thoáng qua trong mắt mừng rỡ, lập tức đứng lên.
Liên nhi, tóc của ta có bị rối hay không, y phục thế nào? Đông Phương Vũ rốt cuộc cũng chờ được Mộ Lương, liền hưng phấn, thậm chí từ Bổn cung cũng quên dùng, có chút khẩn trương hỏi Liên nhi.
Liên nhi bất đắc dĩ khẽ lắc đầu một cái, Không có không có, công chúa xinh đẹp lắm!
Vậy sao, vậy thì tốt, vậy thì tốt! Đông Phương Vũ hít sâu một hơi, mặt liền hiện lên nụ cười rực rỡ, xoay người đi ra khỏi vườn hoa, Vương. . . . . .
Cao chào hỏi vừa ra khỏi miệng liền bị đông cứng ở miệng, Đông Phương Vũ nhìn vẻ mặt dịu dàng của Mộ Lương đang ôm Hoa Khấp Tuyết đi tới, nụ cười trên mặt từ từ biến hình, hâm mộ, ghen tỵ, oán hận, âm độc rối rít xông lên đầu, nàng cắn thật chặt môi, mặt trắng bệch nhìn chằm chặp về hai bóng người đầy tình cảm phía trước, vị chua liền xông lên cổ họng.
Công chúa? Liên nhi thấy nàng dừng bước lại, có chút kỳ quái, đang muốn mở miệng hỏi thăm, lại thấy bóng lưng Mộ Lương đang ôm Hoa Khấp Tuyết, trong bụng liền sáng tỏ, nhìn Đông Phương Vũ đang bi thương, đáy mắt liền đau lòng.
Liên nhi. . . . . . Cả người Đông Phương Vũ liền run rẩy, âm thanh có chút khàn khàn, ẩn nhẫn nước mắt rốt cuộc chảy xuống.
Công chúa không khóc, Liên nhi bên cạnh công chúa. Liên nhi đau lòng ôm lấy nàng, giúp nàng lau sạch nước mắt, trong lòng hận Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết một cách triệt để, đều là tại bọn họ, làm cho công chúa thành ra bộ dáng này.
Liên nhi, ta muốn Hoa Khấp Tuyết chết, ta muốn nàng chết! Trong mắt Đông Phương Vũ nồng nặc hận ý, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.
Dạ, công chúa, Liên nhi nhất định sẽ giúp ngươi! Trong lòng Liên nhi rất đau lòng, trong mắt liền hiện lên kiên định, Hoa Khấp Tuyết nhất định phải chết, đều công chúa muốn, nàng nhất định sẽ giúp nàng toại nguyện!
Đông Phương Vũ nghe Liên nhi bảo đảm, lạnh lùng gợi lên khóe miệng, dưới ánh sáng mặt trăng, giống như bò cạp đầy độc trong cánh rừng, lạnh lẽo cũng có chút ít kinh khủng.
Bên trong Noãn các.
Mộ Lương nhè nhẹ đặt Hoa Khấp Tuyết lên giường, ngồi ở mép giường của nàng, dịu dàng nhìn nhung nhan nàng đang ngủ, vươn tay muốn chạm vào nàng, lại lo sẽ đánh thức nàng, chỉ đành phải bất đắc dĩ thu tay về.
Thật là hết cách với nàng. Mộ Lương khẽ cười lẩm bẩm, dịch chăn cho nàng, vẫn không thể nào nhịn được, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng sau đó liền đứng dậy định rời đi, lại phát hiện tay của mình bị kéo lại, không khỏi cúi đầu.
Đánh thức nàng? Mộ Lương cúi người nhìn hai mắt đang nhắm chặt của Hoa Khấp Tuyết, có chút tự trách.
Sớm tỉnh. Hoa Khấp Tuyết mỉm cười, chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt nhìn hắn.
Vậy còn giả bộ ngủ! Mộ Lương tức giận hừ nhẹ, Tiểu cô nương này học ở đâu ra thói quen đùa bỡn hắn.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, hé miệng mà cười khẽ, Đó là Ta đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nguỵ biện, nói đi, muốn hỏi ta chuyện gì? Mộ Lương ngồi ở bên giường, dịu dàng vuốt đầu của nàng, Tiểu cô nương này kéo hắn lại, nhất định là có chuyện muốn hỏi.
Có phải chàng đã biết chuyện gì? Hoa Khấp Tuyết chống người lên, nhàn nhạt hỏi, nếu không phải biết cái gì, Mộ Lương sẽ không lộ ra cái vẻ mặt chán ghét đó.
Muốn biết? Mộ Lương nhíu mày, mập mờ mà cười lên, Vậy thì hôn ta một cái a. Nói xong, còn chỉ chỉ chính lên mặt mình.
Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, Nói.
Thật là không có thành ý. Mộ Lương hừ nhẹ, thấy ánh mắt nàng càng ngày càng nguy hiểm, cuối cùng thỏa hiệp, Ta nói là được, đừng trừng nữa.
Tên Vân Tự kia, nàng có thấy ánh mắt của hắn nhìn ta không? Mộ Lương khẽ cười nhạt, nhưng trong mắt cũng là không che giấu sự chán ghét.
Ừ. Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, ánh mắt cũng có chút lãnh ý, ánh mắt Vân Tự nhìn Mộ Lương, quá mức phức tạp, đây không phải là ánh mắt một trưởng bối nhìn vãn bối, hoặc là ánh mắt nên có của quan viên đối với vương gia.
Đối với ta, là hắn vừa yêu, vừa hận. Mộ Lương hừ lạnh, Hoặc là nói, hắn yêu, là trên người ta có bóng dáng mẫu phi, hận, là trên người ta có bóng dáng của phụ hoàng.
Hắn yêu mẫu phi chàng? Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, ngồi thẳng người, nghĩ đến ánh mắt hôm nay của hắn, trong lòng buồn nôn, nắm thật chặt tay Mộ Lương, ánh mắt Hoa Khấp Tuyết càng thêm lạnh lẽo.
Không cần phải lo lắng. Mộ Lương khẽ cười, vỗ vỗ tay của nàng, hắn cũng là trong lúc vô tình biết được chuyện này, biết Vân Tự yêu say đắm mẫu phi hắn, sau đó lại cùng mẫu phi trở mặt thành thù, về phần nguyên nhân, hắn không biết.
Mỗi lần ánh mắt Vân Tự nhìn hắn, đều rất phức tạp, người thông minh như hắn, làm sao sẽ không nhìn ra, chỉ là nhìn thấy, trong lòng liền càng thấy ghê tởm chết được.
Mộ Lương, giữ lại hắn, còn hữu dụng? Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Mộ Lương, nếu là vô dụng, thì hắn đã sớm là vong hồn dưới lưỡi đao của Mộ Lương.
Trên tay hắn, đang còn giữ một khối Hổ Phù . Trong mắt Mộ Lương xẹt qua lãnh ý.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, trong bụng sáng tỏ, dù gì bên ngoài hắn vẫn là một Tể Tướng, nếu không có đầy đủ lý do, muốn trừ hắn sẽ không thể nào phục chúng, nên phải lưu hắn đến bây giờ, hiện tại cần tìm một lý do để trừ hắn.
Phản tặc trong trận chiến Kim Than, là Vân Tự! Hoa Khấp Tuyết chỉ cần nghĩ một chút, liền biết vấn đề ở trong đó.
A Noãn thật là thông minh nha. Mộ Lương nhếch môi, trong mắt đầy cưng chiều, A Noãn của hắn, chỉ cần một chút liền hiểu rõ mọi chuyện .
Thần sắc Hoa Khấp Tuyết liền phát ra khí lạnh, trong mắt cũng lộ rõ sự căm giận trong đó, tại cuộc chiến Kim Than, người đã hại Mộ Lương, chính là Vân Tự, mặc kệ lý do của hắn là gì đi nữa, cái mạng này của hắn, Hoa Khấp Tuyết nàng nhất định sẽ lấy được nó.
Từ sớm Chàng đã biết là hắn có đúng hay không. Hoa Khấp Tuyết yên lặng nhìn hắn, trong lòng cũng sớm đã khẳng định suy đoán của mình.
Không sai. Mộ Lương gật đầu một cái, trong mắt có suy nghĩ sâu xa, Chỉ là ta vẫn luôn không tìm được chứng cớ.
Chuyện Trân châu hôm nay, chính là chứng cớ. Hoa Khấp Tuyết nghĩ tới cái viên trân châu trong trân châu các hôm nay, nếu Chu Khôn cùng Vân Tự quan hệ không quá thân cận, thì tuyệt đối sẽ không có được viên trân châu kia trong trân châu các .
Như vậy còn chưa đủ, A Noãn, chỉ là một viên trân châu, không đủ kết tội. Mộ Lương lắc đầu, Hơn nữa, hiện tại còn chưa đúng thời điểm.
Chàng đã mượn âm mưu của hắn, để trừ Lý Chúc, vậy còn chưa đủ? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
Nàng có biết tại sao hắn hãm hại Lý Chúc? Mộ Lương cũng nhíu mày, đồng thời nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hoa Khấp Tuyết lắc đầu một cái, có chút không hiểu, Chàng biết?
Ta cũng không biết. Mộ Lương nhếch miệng cười, Cho nên, chúng ta phải nữa lưu hắn lại một khoảng thời gian. Chuyện giết hắn hiện tại rất dễ dàng, chỉ là âm mưu của hắn, một ngày không vạch trần, thì mối đe dọa vẫn còn ở đó.
Mộ Lương, Chàng thật sự rất lo lắng cho Mộ Lê. Hoa Khấp Tuyết thở dài, nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, hai mắt híp lại, như suy nghĩ chuyện gì nói nhỏ.
Trong cung, cho ta cảm giác ấm áp, chỉ có bốn người, phụ hoàng, Tứ ca, Mộ Lê cùng Hỏa Nhi, ta nhất định phải bảo vệ bọn họ chu toàn. Mộ Lương nhàn nhạt cười, trong ánh mắt khi nhớ đến những người thân này liền ôn nhu.
Hoa Khấp Tuyết nhìn như vậy hắn, nhàn nhạt cười, người đời chỉ nói hắn là một Thánh Vương cuồng ngạo bất kham, là Sát Thần máu lạnh vô tình, nhưng có ai lại biết, hắn cũng là nam nhân rất trọng tình cảm đâu? Được một nam tử như vậy yêu, Hoa Khấp Tuyết nàng, đúng là may mắn, cũng rất là hạnh phúc.
Mộ Lương, người chàng để ý, ta sẽ cùng với chàng cùng nhau bảo vệ. Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt cười, trong mắt đầy kiên định, chuyện hắn quan tâm , cũng chính là chuyện nàng quan tâm, hắn muốn bảo vệ, vậy nàng theo hắn cùng nhau bảo vệ.
Nha đầu ngốc, nàng cũng là người ta muốn bảo vệ. Mộ Lương bật cười, nhưng trong lòng lại rất ấm áp, năm ngón tay đưa lên, nhẹ nhàng vuốt gương mặt của nàng.
Ta không muốn chàng bảo vệ ta, chuyện ta muốn, là có thể cùng chàng đứng chung một chỗ với chàng. Hoa Khấp Tuyết híp mắt, nàng không cần bất cứ người nào bảo vệ, nàng muốn, là cùng hắn nắm tay mà sống đến già đến chết.
A Noãn, sao lại nàng không có chút lãng mạn tình cảm nào? Mộ Lương bất đắc dĩ cười ra tiếng, chuyện cô nương này am hiểu nhất, sợ là phá hư không khí đây mà, Tiểu cô nương đầu gỗ này, đúng là không thể giống những cô nhà khác có bộ dáng nũng nịu với mình một chút gì đó được?
Muốn những cái kia làm gì? Nhìn cũng không thể ăn no. Hoa Khấp Tuyết trắng mắt nhìn hắn, không có lãng mạn tình cảm thì sao, hắn có thể vì vậy mà không cần nàng nữa?
Ăn, chỉ có biết ăn thôi, còn nói Mộ Lê là thùng cơm, chính nàng thì tốt hơn hắn chỗ nào? Mộ Lương cười mắng, thế nhưng đáy mắt cũng nồng nặc cưng chiều.
Chàng nói xem, Vân Tự lúc nào sẽ hành động? Hoa Khấp Tuyết lườm hắn, đột nhiên phát hiện bọn họ đã kéo đề tài nói chuyện ra rất xa rồi.
Ta không phải “Vạn Sự Thông”, A Noãn. Mộ Lương vô tội nháy mắt, nếu hắn ta muốn cái gì cũng biết rồi, thì đã sớm giết hắn rồi, còn ở tại nơi này lo lắng hay sao?
Cũng đúng. . . . . . Hoa Khấp Tuyết thở dài, Mộ Lương, chàng làm sao biết trong cuộc chiến Kim Than là Vân Tự giở trò quỷ?
Đoán. Mộ Lương nhàn nhạt cười, nghĩ đến chuyện xảy ra năm đó, trong mắt xẹt qua lãnh ý.
Đoán? khóe miệng Hoa Khấp Tuyết khẽ co rút.
Biết phương án tác chiến, chỉ có ba người chúng ta, hơn nữa trong đó còn có một cái do Vân Tự nói ra. Mộ Lương nhìn ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói.
Để cho chàng hãm sâu vào trại địch , chính là do Vân Tự nói ra? Hoa Khấp Tuyết nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nàng cũng đã đoán được, vậy còn ta nói gì được nữa. Mộ Lương có chút bội phục, đầu óc A Noãn xoay chuyển rất nhanh, hắn không nói gì, nàng cũng có thể đoán được.
Bớt nhiều chuyện, tiếp tục. Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn.
Mộ Quốc có thể cường đại như thế, không thể thiếu được công lao Lý gia, tính tình Lý Chúc thẳng thắn hắn sẽ không liên hiệp với Tước quốc đến tấn công chính mồ hôi và máu của nhiều đời nhà mình đã đổi lấy giang sơn này, cho nên muốn hại ta, muốn hại Mộ Quốc, chỉ có Vân Tự.
Nhưng hắn không phản quốc, cũng không đại biểu cho hắn không có dã tâm. Hoa Khấp Tuyết tiếp phân tích, Lý gia lập hạ đại công, nhưng chỉ là một tướng quân, mà Mộ Lê không hề làm gì cả, liền có thể lên làm Hoàng đế, hưởng hết vinh hoa, hắn không phục, cho nên liền muốn thay thế.
Nhìn qua, hắn không có động tác gì, nhưng hắn đã sớm phái thủ hạ vụng trộm huấn luyện quân đội, phần dã tâm này, đã rõ rành rành rồi.
Mộ Lương hừ lạnh, mấy năm trước thám tử báo tin tức của hắn, đúng là hắn đã có suy nghĩ đó, chuẩn bị lương thảo, huấn luyện binh mã, Lý Chúc, ngươi sai chính là do ngươi làm quá trắng trợn.
Cho nên khi chúng ta trộm được mật thư, chàng biết người đứng sau muốn hại là Lý Chúc chính là Vân Tự, liền nghĩ đến thuận nước đẩy thuyền, lấy đi một phần binh quyền kia của hắn, thu hồi rồi giao về tay Mộ Lê. Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, chuyện đã xảy ra hầu như đều hiểu.
A Noãn có hay không cảm thấy ta độc ác, có dã tâm, chỉ vì một mình Lý Chúc, mà ta giết, là cả nhà hắn. Đầu của Mộ Lương liền chống đỡ lên đầu nàng, giọng nói có chút u buồn.
Hôm nay nếu không phải chàng giết hắn, đợi mai sau hắn làm phản, thì chết cũng không phải chỉ một trăm mạng người này. Hoa Khấp Tuyết khẽ cười lắc đầu một cái, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Mộ Lương, Mộ Lương, ta là người ích kỷ, ngoại trừ người ta quan tâm ra, những người khác chết hay sống, chẳng quan hệ gì tới ta.
May mắn ta là người yêu của nàng chứ không phải kẻ địch của nàng, nếu không cả đời của ta đây sợ rằng cũng bị phá hủy. Gương mặt Mộ Lương đầy sợ hãi, giả bộ y như thật.
Chờ khi cầm về được mảnh Hổ Phù của Vân Tự, miếng này, có phải chàng cũng giao cho Mộ Lê hay không? Hoa Khấp Tuyết trợn mắt nhìn hắn, hắn muốn diễn thì diễn đi, nàng hỏi thì mặc nàng .
Không cho. Mộ Lương hừ nhẹ, Làm sao phải cho hắn a, để Hổ Phù lại cho đứa nhỏ của ta, về sau nếu như Mộ Lê dám khi dễ một nhà chúng ta, chúng ta liền dẫn binh đi đánh hắn!
Người nào muốn cùng sang hài tử với chàng. Hoa Khấp Tuyết có chút ngượng ngùng, khẽ trừng mắt liếc hắn, Hơn nữa, hắn hai chàng một, đánh như thế nào.
A Noãn, nàng như vậy là không tin vào thực lực nam nhân của nàng? Mộ Lương phách lối cười, cho dù Mộ Lê có binh lực hơn gấp ba lần so với hắn, hắn cũng có thể thu thập được hắn ta.
Phách lối. Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ phách lối hắn phát ra càng làm mê người.
Ta đây gọi là tự tin. Mộ Lương ngắt cái mũi nàng một cái, nào có người nào nói nam nhân của mình như vậy, cái miệng nhỏ nhắn này thật không biết nói lời tốt đẹp này, thật muốn cắn mà thôi.
Cuộc thi săn thú của Hoàng gia, Chàng cũng sẽ tham gia. Hoa Khấp Tuyết nghĩ đến cuộc tỷ thí cùng Đông Phương Vũ, nhíu mày hỏi.
Vốn là ta không tham gia , chỉ là năm nay. . . . . . Mộ Lương khẽ nhếch môi, Ta sẽ đi cùng nàng. ảo thuật của hắn cường đại, cần gì phải đi theo bọn họ giành những thứ vô dụng kia, chỉ là năm nay A Noãn muốn tham gia, hắn sẽ không để ý chuyện kia mà theo nàng đi chơi một chút.
Chàng nói lúc này, Vân Tự có thể động thủ hay không? Hoa Khấp Tuyết sờ lên cằm, như có suy nghĩ gì đó mấp máy môi, không phải hắn lại muốn hại Mộ Lương sao, đây là một cơ hội.
Không thể. Mộ Lương liền lắc đầu, Trước kia ta đều không tham gia, hắn không chỗ xuống tay, năm nay, cũng không có người nào biết ta sẽ tham gia.
È hèm, ta lại muốn hắn sớm động thủ một chút. Hoa Khấp Tuyết trong mắt xẹt qua ánh mắt khát máu, như vậy nàng có thể trừng trị hắn sớm một chút, tránh lưu lại mối họa này cho Mộ Lương.
A Noãn, nàng có khuynh hướng bạo lực. Mộ Lương liếc nàng một cái, lạnh nhạt mở miệng, sợ là cô nương này đang hận không chặt Vân Tự ra làm trăm mảnh đi, phản ứng còn mãnh liệt hơn hắn nữa.
Chàng muốn thử một chút sao? Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn.
Ta thử một chút? A Noãn, nàng quên, là nàng đánh không lại ta. Mộ Lương khoa trương nhếch miệng cười, Tiểu cô nương này đã đánh không lại hắn, vậy nàng còn muốn bạo lực thế nào.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, mặt liền đen lại, thân hình chuyển một cái, áp đảo Mộ Lương dưới thân mình, giận dữ nhìn, Mộ Lương, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua chàng.
A Noãn, ảo thuật cao hơn là không thể nào, chỉ là tại phương diện đó nếu nàng. . . . . . Mộ Lương cười hài hước, âm thanh có chút mập mờ, Ta có thể để cho nàng ở phía trên nha!
Hoa Khấp Tuyết sững người, Cái gì phía trên? Đó là chuyện gì?
Thì chính là. . . . . . Mộ Lương gian xảo nhếch môi, nhìn tư thế bọn họ bây giờ một chút, Như Chúng ta bây giờ vậy a.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, có chút không hiểu mở trừng hai mắt, cúi đầu nhìn lên nhìn xuống tư thế hai người hiện tại, nữ trên nam dưới, điển tư thế phản pháo điển hình. . . . . . Rất đúng tư thế, rất mập mờ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của Hoa Khấp Tuyết trong nháy mắt liền phiếm hồng, tức giận trợn mắt nhìn Mộ Lương, lật người xuống giường, kéo hắn lên, đè ra bên ngoài cửa sổ.
A Noãn, nàng muốn làm gì? Mộ Lương cố làm kinh hoảng nhìn nàng, lại còn níu chặt lấy cổ áo của mình, nhưng trong mắt y cười cũng chưa bao giờ dứt.
Hoa Khấp Tuyết hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đẩy cửa sổ ngoài sau lưng mở lớn ra một chút, sau đó, tay nâng, tay xuất huyễn lực, người nào đó liền bị ném ra ngoài cửa sổ.
A Noãn, nàng thẹn quá hóa giận, nàng muốn mưu sát chồng! Bên ngoài truyền đến âm thanh rống to của Mộ Lương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Khấp Tuyết lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng, Bùm một cái đóng cửa sổ lại.
/147
|