Mộ Lương, người của chàng, quá yếu. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn ba người liếc mắt một cái, liền ngẩng đầu nhìn Mộ Lương nói.
A noãn, vất vả rồi. Mộ Lương ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng nhếch môi.
Bạch Thánh Vũ, Mộ Lê và Cảnh Duệ trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoa Khấp Tuyết, “yếu” là cô quá mạnh mẽ thì có! Ba người này chính là hộ pháp của Mộ Lương, huyễn thuật của bọn họ cường đại cao thâm không lường được, một chiêu ba người vừa mới xuất ra kia chính là bản lĩnh thật của bọn họ, quả khí cầu đó có thể ngăn cản tất cả các công kích và cũng tiêu diệt tất cả các lực lượng. Thế nhưng lại trực tiếp bị nàng làm thủng một lỗ lớn, có cần hung hãn như vậy hay không!
Thuộc hạ tham kiến Vương gia. Ba người áo đen đầu tiên là mang vẻ mặt khó tin mà nhìn Hoa Khấp Tuyết, ngay sau đó liền nhanh chóng quỳ xuống đất, hướng về phía Mộ Lương cung kính hành lễ.
Đứng lên đi. Mộ Lương thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ.
Dạ! Ba người đứng dậy, giơ tay lên lấy xuống miếng vải đen trên mặt, họ đều là các nam tử tuấn mỹ, người bên phải có ngũ quan lạnh lùng, người chính giữa thì có vẻ nhu hòa hơn, còn người bên trái thì lại có gương mặt của trẻ con.
Lúc này trên mặt ba người đều mang sự thất bại, bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo với bản lĩnh thật của chính mình nhưng họ không ngờ cô gái này lại có thể dễ dàng mà phá hủy, rốt cuộc nàng là người nào?
Nàng là Vương phi tương lai của các ngươi. Mộ Lương dịu dàng mà nhìn Hoa Khấp Tuyết cũng không có nhìn bọn họ.
Ba người sững sờ, sau đó trừng lớn cặp mắt, Vương phi? Bọn họ lại nhìn bộ dạng dịu dàng che chở của Vương gia đối với nàng, càng thêm cả kinh thiếu chút nữa thì cằm rớt xuống.
Vương gia của bọn họ lúc nào thì đối với người khác lại dịu dàng như thế rồi!
Hoa Khấp Tuyết. Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng mở miệng: Mộ Lương, ta vẫn chưa có đồng ý.
Rồi nàng cũng sẽ đồng ý thôi. Mộ Lương bĩu môi, xong lập tức nở nụ cười tự tin.
Hoa Khấp Tuyết liếc trắng mắt, lười phản ứng lại hắn.
Ba người thấy vậy liền cả kinh, Vương gia của bọn họ lúc nào thì học được chơi xấu rồi?
Mộ Lê thấy vẻ mặt này của bọn họ, vịn vào bả vai Bạch Thánh Vũ nở nụ cười nói: Ha ha ha, Trạch Linh nét mặt của các ngươi rất mắt cười, ha ha ha. . . . . .
Hoàng thượng. . . . . . Người có gương mặt trẻ con bĩu môi, lại nhìn về hướng của Mộ Lương nói: Vương gia, thật xin lỗi a, mới vừa rồi chúng ta cho là Vương phi muốn đả thương ngài, cho nên mới. . . . . .
Không cho các ngươi chịu chút đau khổ thì vĩnh viễn đều lỗ mãng như vậy. Mộ Lương câu môi, hướng về Hoa Khấp Tuyết giới thiệu: Người này, là Trạch Linh. Hắn chỉ hướng người có gương mặt trẻ con.
Ừ. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp lời.
Vương phi, ta là Trạch Lương. Nam tử này ôn hòa cười khẽ tự giới thiệu mình.
Vương phi, ta là Trạch Hàn. Nam tử này có chút lạnh nhạt trong giọng nói mang theo cung kính, vừa rồi nàng thắng áp đảo đã làm cho hắn chịu phục.
Ừ. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn bọn hắn, không cần phải nhiều lời nữa.
A noãn, nàng thừa nhận a. Mộ Lương đột nhiên cười đến rất vui vẻ, mới vừa rồi bọn Trạch Lương đã gọi A noãn là Vương phi nhưng nàng cũng không có phản bác.
Chàng còn muốn cưới người khác? Hoa Khấp Tuyết lành lạnh nhìn hắn liếc mắt một cái, xoay người tìm một chỗ ngồi xuống.
Vương phi, huyễn thuật của người và Vương gia, người nào thì cao hơn? Trạch Linh cười ha hả tiến lên, tất cả trong mắt đều là tò mò, mọi người trên thuyền nghe vậy, đều nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, đây cũng là điều bọn họ tò mò.
Mộ Lương. Hoa Khấp Tuyết
A noãn, vất vả rồi. Mộ Lương ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng nhếch môi.
Bạch Thánh Vũ, Mộ Lê và Cảnh Duệ trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoa Khấp Tuyết, “yếu” là cô quá mạnh mẽ thì có! Ba người này chính là hộ pháp của Mộ Lương, huyễn thuật của bọn họ cường đại cao thâm không lường được, một chiêu ba người vừa mới xuất ra kia chính là bản lĩnh thật của bọn họ, quả khí cầu đó có thể ngăn cản tất cả các công kích và cũng tiêu diệt tất cả các lực lượng. Thế nhưng lại trực tiếp bị nàng làm thủng một lỗ lớn, có cần hung hãn như vậy hay không!
Thuộc hạ tham kiến Vương gia. Ba người áo đen đầu tiên là mang vẻ mặt khó tin mà nhìn Hoa Khấp Tuyết, ngay sau đó liền nhanh chóng quỳ xuống đất, hướng về phía Mộ Lương cung kính hành lễ.
Đứng lên đi. Mộ Lương thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ.
Dạ! Ba người đứng dậy, giơ tay lên lấy xuống miếng vải đen trên mặt, họ đều là các nam tử tuấn mỹ, người bên phải có ngũ quan lạnh lùng, người chính giữa thì có vẻ nhu hòa hơn, còn người bên trái thì lại có gương mặt của trẻ con.
Lúc này trên mặt ba người đều mang sự thất bại, bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo với bản lĩnh thật của chính mình nhưng họ không ngờ cô gái này lại có thể dễ dàng mà phá hủy, rốt cuộc nàng là người nào?
Nàng là Vương phi tương lai của các ngươi. Mộ Lương dịu dàng mà nhìn Hoa Khấp Tuyết cũng không có nhìn bọn họ.
Ba người sững sờ, sau đó trừng lớn cặp mắt, Vương phi? Bọn họ lại nhìn bộ dạng dịu dàng che chở của Vương gia đối với nàng, càng thêm cả kinh thiếu chút nữa thì cằm rớt xuống.
Vương gia của bọn họ lúc nào thì đối với người khác lại dịu dàng như thế rồi!
Hoa Khấp Tuyết. Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng mở miệng: Mộ Lương, ta vẫn chưa có đồng ý.
Rồi nàng cũng sẽ đồng ý thôi. Mộ Lương bĩu môi, xong lập tức nở nụ cười tự tin.
Hoa Khấp Tuyết liếc trắng mắt, lười phản ứng lại hắn.
Ba người thấy vậy liền cả kinh, Vương gia của bọn họ lúc nào thì học được chơi xấu rồi?
Mộ Lê thấy vẻ mặt này của bọn họ, vịn vào bả vai Bạch Thánh Vũ nở nụ cười nói: Ha ha ha, Trạch Linh nét mặt của các ngươi rất mắt cười, ha ha ha. . . . . .
Hoàng thượng. . . . . . Người có gương mặt trẻ con bĩu môi, lại nhìn về hướng của Mộ Lương nói: Vương gia, thật xin lỗi a, mới vừa rồi chúng ta cho là Vương phi muốn đả thương ngài, cho nên mới. . . . . .
Không cho các ngươi chịu chút đau khổ thì vĩnh viễn đều lỗ mãng như vậy. Mộ Lương câu môi, hướng về Hoa Khấp Tuyết giới thiệu: Người này, là Trạch Linh. Hắn chỉ hướng người có gương mặt trẻ con.
Ừ. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên đáp lời.
Vương phi, ta là Trạch Lương. Nam tử này ôn hòa cười khẽ tự giới thiệu mình.
Vương phi, ta là Trạch Hàn. Nam tử này có chút lạnh nhạt trong giọng nói mang theo cung kính, vừa rồi nàng thắng áp đảo đã làm cho hắn chịu phục.
Ừ. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn bọn hắn, không cần phải nhiều lời nữa.
A noãn, nàng thừa nhận a. Mộ Lương đột nhiên cười đến rất vui vẻ, mới vừa rồi bọn Trạch Lương đã gọi A noãn là Vương phi nhưng nàng cũng không có phản bác.
Chàng còn muốn cưới người khác? Hoa Khấp Tuyết lành lạnh nhìn hắn liếc mắt một cái, xoay người tìm một chỗ ngồi xuống.
Vương phi, huyễn thuật của người và Vương gia, người nào thì cao hơn? Trạch Linh cười ha hả tiến lên, tất cả trong mắt đều là tò mò, mọi người trên thuyền nghe vậy, đều nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, đây cũng là điều bọn họ tò mò.
Mộ Lương. Hoa Khấp Tuyết
/147
|