Bích Ba hồ là hồ lớn nhất thành Dương Châu, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới đây du ngoạn.
Nhóm người Mộ Lương mặc dù mặc thường phục nhưng mỗi một người đều là quý khí mười phần, nam tuấn, nữ mĩ, đứng ở trên thuyền lớn sang trọng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Bất quá đám người bọn họ được vạn người chú ý đã sớm trở thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì là không đúng.
Nhưng mà không khí trên thuyền cũng có chút không đúng.
Hoa Khấp Tuyết mang vẻ mặt lạnh lùng, ngồi ở trên mũi thuyền lạnh lùng nhìn về phía trước, quanh thân tản ra hơi thở lạnh như băng, trên đầu mặt trời chói chang cũng không thể làm ấm lên.
Còn Mộ Lương thì ngồi ở một bên lấy lòng cười cười, bưng một cái mâm lớn thỉnh thoảng đút cho nàng ăn ít đồ.
Này, Thánh Vũ, hoàng thúc cùng hoàng thẩm làm sao vậy? Mộ Lê đi tới trước mặt Bạch Thánh Vũ, sờ sờ cằm hỏi.
Ta làm sao mà biết? Bạch Thánh Vũ kỳ quái nhìn hắn liếc mắt một cái.
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên đấy! Mộ Lê nhíu mày nhưng hắn là từ nhỏ đã đi theo hoàng thúc lăn lộn rồi.
Ngươi chính là một tay hắn nuôi nấng đấy, tại sao ngươi lại không biết? Khóe miệng Bạch Thánh Vũ giựt giựt, cây quạt trong tay bị siết chặt, hắn sợ hắn sẽ không nhịn được mà hành thích vua!
Ca, tới đây câu cá, câu được cái gì, bữa ăn tối liền ăn cái đó. Bạch Thánh Diêu đi tới, cầm lấy mấy cái cần câu, cá ở Bích Ba hồ này phi thường ngon.
Hắc hắc, ta giúp ngươi. Mộ Lê cười híp mắt nhìn Bạch Thánh Diêu, cầm lấy một cái cần câu.
Cám ơn hoàng thượng. Bạch Thánh Diêu cười cười, quay lại phía sau gọi: Lưu Nguyệt, Cảnh Duệ, tới đây câu cá!
Được! thanh âm trong trẻo của Lưu Nguyệt truyền đến, rất nhanh nàng liền đi tới rồi, lấy một cái cần câu ngồi xuống bên cạnh Bạch Thánh Vũ.
Mộ Lê nhìn Bạch Thánh Diêu ngồi ăn ở bên cạnh, nhíu nhíu mày, gần đây cùng với nàng gặp mặt đã nhiều lần, hắn cũng đã nhớ lại hết những vui vẻ, hạnh phúc trong quá khứ, Thánh Diêu trước kia đối với hắn không phải lạnh nhạt như vậy, vì sao hiện tại. . . . . .
Bạch Thánh Diêu tựa hồ là không có nhận thấy ánh mắt của hắn, lẳng lặng cầm cần câu, nhìn mặt nước, chỉ là ánh mắt kia giật giật.
Mộ Lương quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, nhíu mày nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết hỏi: A noãn, muốn câu cá sao? Hiện tại thuyền đã lái vào trong giữa hồ, cá ở đây là tốt nhất, lại cơ hồ không có người nào.
Không câu. Hoa Khấp Tuyết làm mặt lạnh, không nhìn hắn.
A noãn, đừng nóng giận có được hay không, về sau ta sẽ không trêu chọc nàng nữa. Mộ Lương ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng cười, cô gái nhỏ này da mặt mỏng, mới vừa rồi mình thật là có hơi quá đáng.
Nam nữ thụ thụ bất thân. Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, chợt dùng sức đẩy hắn ra, nhìn bộ dạng hắn ngã trên mặt đất, trong mắt hiện lên ý cười.
Mộ Lương bĩu môi, đưa tay che ngực, đáng thương mà nhìn Hoa Khấp Tuyết tố cáo: A noãn, nàng mưu sát chồng.
Chàng có ý kiến? Hai tay Hoa Khấp Tuyết khoanh trước ngực, lạnh nhạt nhìn hắn, thái độ đó rất là kiêu ngạo.
Không có, không có. Mộ Lương cười khan hai tiếng, nhanh chóng đứng lên, lại muốn đi qua chỗ nàng.
Đám người Mộ Lê bên kia cùng nhau nhìn qua bên này, thấy vậy đều lắc đầu, Nhiếp Chính Vương tôn quý của bọn họ thật là không có tiền đồ.
Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, giơ tay lên vận khởi huyễn lực liền hướng Mộ Lương bên này đáng xuống, nam nhân chết tiệt này còn dám tới đây, muốn bị đánh chết rồi.
Mộ Lương linh hoạt
Nhóm người Mộ Lương mặc dù mặc thường phục nhưng mỗi một người đều là quý khí mười phần, nam tuấn, nữ mĩ, đứng ở trên thuyền lớn sang trọng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Bất quá đám người bọn họ được vạn người chú ý đã sớm trở thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì là không đúng.
Nhưng mà không khí trên thuyền cũng có chút không đúng.
Hoa Khấp Tuyết mang vẻ mặt lạnh lùng, ngồi ở trên mũi thuyền lạnh lùng nhìn về phía trước, quanh thân tản ra hơi thở lạnh như băng, trên đầu mặt trời chói chang cũng không thể làm ấm lên.
Còn Mộ Lương thì ngồi ở một bên lấy lòng cười cười, bưng một cái mâm lớn thỉnh thoảng đút cho nàng ăn ít đồ.
Này, Thánh Vũ, hoàng thúc cùng hoàng thẩm làm sao vậy? Mộ Lê đi tới trước mặt Bạch Thánh Vũ, sờ sờ cằm hỏi.
Ta làm sao mà biết? Bạch Thánh Vũ kỳ quái nhìn hắn liếc mắt một cái.
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên đấy! Mộ Lê nhíu mày nhưng hắn là từ nhỏ đã đi theo hoàng thúc lăn lộn rồi.
Ngươi chính là một tay hắn nuôi nấng đấy, tại sao ngươi lại không biết? Khóe miệng Bạch Thánh Vũ giựt giựt, cây quạt trong tay bị siết chặt, hắn sợ hắn sẽ không nhịn được mà hành thích vua!
Ca, tới đây câu cá, câu được cái gì, bữa ăn tối liền ăn cái đó. Bạch Thánh Diêu đi tới, cầm lấy mấy cái cần câu, cá ở Bích Ba hồ này phi thường ngon.
Hắc hắc, ta giúp ngươi. Mộ Lê cười híp mắt nhìn Bạch Thánh Diêu, cầm lấy một cái cần câu.
Cám ơn hoàng thượng. Bạch Thánh Diêu cười cười, quay lại phía sau gọi: Lưu Nguyệt, Cảnh Duệ, tới đây câu cá!
Được! thanh âm trong trẻo của Lưu Nguyệt truyền đến, rất nhanh nàng liền đi tới rồi, lấy một cái cần câu ngồi xuống bên cạnh Bạch Thánh Vũ.
Mộ Lê nhìn Bạch Thánh Diêu ngồi ăn ở bên cạnh, nhíu nhíu mày, gần đây cùng với nàng gặp mặt đã nhiều lần, hắn cũng đã nhớ lại hết những vui vẻ, hạnh phúc trong quá khứ, Thánh Diêu trước kia đối với hắn không phải lạnh nhạt như vậy, vì sao hiện tại. . . . . .
Bạch Thánh Diêu tựa hồ là không có nhận thấy ánh mắt của hắn, lẳng lặng cầm cần câu, nhìn mặt nước, chỉ là ánh mắt kia giật giật.
Mộ Lương quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, nhíu mày nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết hỏi: A noãn, muốn câu cá sao? Hiện tại thuyền đã lái vào trong giữa hồ, cá ở đây là tốt nhất, lại cơ hồ không có người nào.
Không câu. Hoa Khấp Tuyết làm mặt lạnh, không nhìn hắn.
A noãn, đừng nóng giận có được hay không, về sau ta sẽ không trêu chọc nàng nữa. Mộ Lương ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng cười, cô gái nhỏ này da mặt mỏng, mới vừa rồi mình thật là có hơi quá đáng.
Nam nữ thụ thụ bất thân. Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, chợt dùng sức đẩy hắn ra, nhìn bộ dạng hắn ngã trên mặt đất, trong mắt hiện lên ý cười.
Mộ Lương bĩu môi, đưa tay che ngực, đáng thương mà nhìn Hoa Khấp Tuyết tố cáo: A noãn, nàng mưu sát chồng.
Chàng có ý kiến? Hai tay Hoa Khấp Tuyết khoanh trước ngực, lạnh nhạt nhìn hắn, thái độ đó rất là kiêu ngạo.
Không có, không có. Mộ Lương cười khan hai tiếng, nhanh chóng đứng lên, lại muốn đi qua chỗ nàng.
Đám người Mộ Lê bên kia cùng nhau nhìn qua bên này, thấy vậy đều lắc đầu, Nhiếp Chính Vương tôn quý của bọn họ thật là không có tiền đồ.
Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, giơ tay lên vận khởi huyễn lực liền hướng Mộ Lương bên này đáng xuống, nam nhân chết tiệt này còn dám tới đây, muốn bị đánh chết rồi.
Mộ Lương linh hoạt
/147
|