Editor: Mộc Du
Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy cảnh này, mẫu tính đại phát, liền muốn bắt lấy con rắn nhỏ, lại bị Mộ Lương ngăn lại.
A Noãn, nàng làm gì mà đối tốt với nó như vậy, nó cũng không phải là con trai của nàng. Mộ Lương bất mãn hừ nhẹ, ngay sau đó ưỡn nghiêm mặt cười: A Noãn, thay vì nàng đối tốt với nó thì không bằng đối với ta tốt một chút.
Ta đối với chàng chưa đủ tốt sao? Hoa Khấp Tuyết không dời mắt khỏi con rắn nhỏ, nguy hiểm hướng nhìn Mộ Lương, dám nói không được, nàng lập tức mang theo bụng bầu bỏ đi!
Mộ Lương lập tức lắc đầu.
A Noãn, về sau nơi nào nàng cũng đừng đi, chuyện gì cũng đừng làm cứ ngoan ngoãn dưỡng thai.
Đón lấy ánh mắt khó hiểu của Hoa Khấp Tuyết, Mộ Lương có chút áy náy giải thích: Ngày trước ta không biết nàng có bảo bảo, nàng vừa tới mang sơn vừa đi chiến trường, mặc dù huyễn thuật của nảng cao, nhưng vẫn là có chút ảnh hưởng, hôm qua nàng bị đau bụng, chính là động thai khí rồi, cho nên về sau nàng phải cẩn thận dưỡng thai, nếu không đối với nàng và đứa bé đều không tốt.
Con của chúng ta, yếu ớt như vậy à. Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, sờ sờ bụng của mình.
Khóe miệng Mộ Lương co rút, nghiến răng, lại thay đổi một bộ mặt dịu dàng: Ta sẽ bảo vệ nàng và con trai thật tốt.
Làm sao chàng biết là nhi tử? Hoa Khấp Tuyết tiếp lời.
Khóe miệng Mộ Lương vừa kéo, người mang thai để tâm vào nhiều chuyện vụn vặt như vậy sao!
Trạch Linh, ngươi nói Tuyết Tuyết mang thai, rốt cuộc là tốt hay là không tốt đây? Bạch Thánh Vũ lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Đương nhiên là tốt á..., Không lâu nữa Thánh Vương phủ sẽ có nhiều đứa bé, có cái gì không tốt? Trạch Linh trừng mắt, kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, hắn thật sự là không thích đứa bé.
Không phải rồi, ta là nói, Mộ Lương. . . . . . Bạch Thánh Vũ liếc mắt: Ta cảm thấy Mộ Lương còn có thể làm ra rất nhiều chuyện kinh hãi thế tục. Biểu hiện quái dị của ngày hôm qua chính là khởi đầu.
Có thể làm ra nhiều chuyện kinh hãi thế tục thì nhiều nhất không phải là cưng chiều vương phi hơn sao? Trực giác của Trạch Linh cho là hắn nghĩ hơi nhiều.
Bạch Thánh Vũ lười phải giải thích, dù thế nào đi nữa dự cảm của hắn nhất định rất chính xác, chờ xem kịch vui là được rồi.
Trạch Linh, ngươi rất yêu thích đứa bé sao? Yên tĩnh một lát, Bạch Thánh Vũ lại hỏi.
Ừm. Trạch Linh thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, gật đầu.
Sắc mặt Bạch Thánh Vũ rối rắm hạ mắt xuống, lại nói: Vậy sau này chúng ta nhận nuôi một đứa bé đi.
Trạch Linh ngẩn người, ngay sau đó dịu dàng cười cười, nhưng không nói lời nào.
Bạch Thánh Vũ vui mừng nhìn thấy đáy mắt hắn có dịu dàng, đột nhiên có một loại kích động vui sướng đến phát khóc, Tiểu Linh Nhi nhà hắn thật sự là tiếp nhận hắn rồi!
Tiểu Linh Nhi. . . . . .
Mặt Trạch Linh tối sầm, lại thấy hắn nghi ngờ sờ sờ vai của mình: Ngươi có phải là lùn hơn một chút hay không? Ôm vào trong ngực, thế nào lại nhỏ nhiều như vậy?
Tâm tư Trạch Linh hướng về phương xa, nhẹ nhàng gạt tay của hắn: Ngươi nghĩ hơi nhiều đó.
Bạch Thánh Vũ nhíu nhíu mày, thật sự là hắn nghĩ nhiều sao?
Bạch Thánh Vũ! Âm thanh của Mộ Lương từ trong xe ngựa truyền ra.
Mộ đại gia, có gì phân phó? Bạch Thánh Vũ liếc mắt, cười híp mắt tiến lên.
Ta nhớ là trong nhà của ngươi có một cái giường Noãn Ngọc. Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn, trong mắt đều là tính toán.
Đây chính là bảo bối của ta, làm sao ngươi có thể tính toán nó! Bạch Thánh Vũ mặt tối sầm.
Mộ Lương nhíu mày, thật sâu liếc mắt nhìn hắn một cái: Trạch Linh đâu, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, đúng lúc ta tìm người gả cho ngươi. . . . . .
Ta cho! Vẻ mặt Bạch Thánh Vũ đau lòng, ôm Trạch Linh thật chặt trong lòng, tìm được một chút an ủi.
Trạch Linh lúng túng liếc mắt nhìn Vương gia đang cười như không cười nhìn mình, hắn bây giờ vẫn còn là thân nam nhi, có thể đừng nói Gả không?
Tiểu Linh nhi, ngươi phải bồi thường cho ta. . . . . . Bạch Thánh Vũ vùi mặt vào hõm vai của hắn, bả vai lay động, chiếc giường Noãn Ngọc này là hắn tốn hết một năm này mới tìm được, càng không cần phải nói đến tài lực đã hao phí, tên khốn kiếp Mộ Lương này tự mình có nhiều tiền như vậy, tại sao còn tính toán với hắn!
Giường Noãn Ngọc. . . . . . Ta có thể không muốn? Hoa Khấp Tuyết yếu ớt liếc nhìn Mộ Lương.
Mộ Lương sững sờ, trợn mắt nhìn gương mặt tràn đầy hy vọng của Bạch Thánh Vũ ở bên cạnh, nghi ngờ mà hỏi: Tại sao? Giường Noãn Ngọc này có thể lưu thông máu, còn có thể giữ ấm a.
Cứng lắm. Hoa Khấp Tuyết sờ lỗ mũi một cái, gương mặt vô tội, có tốt hơn nữa thì giường Noãn Ngọc này cũng chỉ là một tảng đá thôi.
Ta quên mất. Mộ Lương nhíu nhíu mày, sâu kín nhìn Bạch Thánh Vũ.
Sống lưng Bạch Thánh Vũ lạnh toát, trực giác mách bảo, tên hồ ly này, không phải là còn nhớ rõ cái đó đi. . . . . .
Thánh Vũ, ta nhớ là nhà của ngươi còn có một cái giường gấm bằng bông tự nhiên.
Mộ Lương! Ngươi có phải là cả ngày đều ở đây nhớ thương bảo bối nhà ta hay không! Bạch Thánh Vũ rống giận, chăn gấm vải bông đó là được chế thành từ một loại bông vải tự nhiên vô cùng hiếm có, mềm mại khác thường, hắn luôn giấu ở gia bảo, vẫn luôn không nỡ dùng!
Dù sao ngươi cũng đặt không ở nhà. Ánh mắt Mộ Lương lạnh nhạt.
Bạch Thánh Vũ hừ lạnh một tiếng, uốn éo quay đầu đi không để ý đến hắn.
Trạch Linh đâu. . . . . . Tên hồ ly nào đó chậm rãi hô.
Ta đưa! Bạch Thánh Vũ rống to, hung dữ mà nhìn tới Mộ
Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy cảnh này, mẫu tính đại phát, liền muốn bắt lấy con rắn nhỏ, lại bị Mộ Lương ngăn lại.
A Noãn, nàng làm gì mà đối tốt với nó như vậy, nó cũng không phải là con trai của nàng. Mộ Lương bất mãn hừ nhẹ, ngay sau đó ưỡn nghiêm mặt cười: A Noãn, thay vì nàng đối tốt với nó thì không bằng đối với ta tốt một chút.
Ta đối với chàng chưa đủ tốt sao? Hoa Khấp Tuyết không dời mắt khỏi con rắn nhỏ, nguy hiểm hướng nhìn Mộ Lương, dám nói không được, nàng lập tức mang theo bụng bầu bỏ đi!
Mộ Lương lập tức lắc đầu.
A Noãn, về sau nơi nào nàng cũng đừng đi, chuyện gì cũng đừng làm cứ ngoan ngoãn dưỡng thai.
Đón lấy ánh mắt khó hiểu của Hoa Khấp Tuyết, Mộ Lương có chút áy náy giải thích: Ngày trước ta không biết nàng có bảo bảo, nàng vừa tới mang sơn vừa đi chiến trường, mặc dù huyễn thuật của nảng cao, nhưng vẫn là có chút ảnh hưởng, hôm qua nàng bị đau bụng, chính là động thai khí rồi, cho nên về sau nàng phải cẩn thận dưỡng thai, nếu không đối với nàng và đứa bé đều không tốt.
Con của chúng ta, yếu ớt như vậy à. Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, sờ sờ bụng của mình.
Khóe miệng Mộ Lương co rút, nghiến răng, lại thay đổi một bộ mặt dịu dàng: Ta sẽ bảo vệ nàng và con trai thật tốt.
Làm sao chàng biết là nhi tử? Hoa Khấp Tuyết tiếp lời.
Khóe miệng Mộ Lương vừa kéo, người mang thai để tâm vào nhiều chuyện vụn vặt như vậy sao!
Trạch Linh, ngươi nói Tuyết Tuyết mang thai, rốt cuộc là tốt hay là không tốt đây? Bạch Thánh Vũ lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Đương nhiên là tốt á..., Không lâu nữa Thánh Vương phủ sẽ có nhiều đứa bé, có cái gì không tốt? Trạch Linh trừng mắt, kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, hắn thật sự là không thích đứa bé.
Không phải rồi, ta là nói, Mộ Lương. . . . . . Bạch Thánh Vũ liếc mắt: Ta cảm thấy Mộ Lương còn có thể làm ra rất nhiều chuyện kinh hãi thế tục. Biểu hiện quái dị của ngày hôm qua chính là khởi đầu.
Có thể làm ra nhiều chuyện kinh hãi thế tục thì nhiều nhất không phải là cưng chiều vương phi hơn sao? Trực giác của Trạch Linh cho là hắn nghĩ hơi nhiều.
Bạch Thánh Vũ lười phải giải thích, dù thế nào đi nữa dự cảm của hắn nhất định rất chính xác, chờ xem kịch vui là được rồi.
Trạch Linh, ngươi rất yêu thích đứa bé sao? Yên tĩnh một lát, Bạch Thánh Vũ lại hỏi.
Ừm. Trạch Linh thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, gật đầu.
Sắc mặt Bạch Thánh Vũ rối rắm hạ mắt xuống, lại nói: Vậy sau này chúng ta nhận nuôi một đứa bé đi.
Trạch Linh ngẩn người, ngay sau đó dịu dàng cười cười, nhưng không nói lời nào.
Bạch Thánh Vũ vui mừng nhìn thấy đáy mắt hắn có dịu dàng, đột nhiên có một loại kích động vui sướng đến phát khóc, Tiểu Linh Nhi nhà hắn thật sự là tiếp nhận hắn rồi!
Tiểu Linh Nhi. . . . . .
Mặt Trạch Linh tối sầm, lại thấy hắn nghi ngờ sờ sờ vai của mình: Ngươi có phải là lùn hơn một chút hay không? Ôm vào trong ngực, thế nào lại nhỏ nhiều như vậy?
Tâm tư Trạch Linh hướng về phương xa, nhẹ nhàng gạt tay của hắn: Ngươi nghĩ hơi nhiều đó.
Bạch Thánh Vũ nhíu nhíu mày, thật sự là hắn nghĩ nhiều sao?
Bạch Thánh Vũ! Âm thanh của Mộ Lương từ trong xe ngựa truyền ra.
Mộ đại gia, có gì phân phó? Bạch Thánh Vũ liếc mắt, cười híp mắt tiến lên.
Ta nhớ là trong nhà của ngươi có một cái giường Noãn Ngọc. Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn, trong mắt đều là tính toán.
Đây chính là bảo bối của ta, làm sao ngươi có thể tính toán nó! Bạch Thánh Vũ mặt tối sầm.
Mộ Lương nhíu mày, thật sâu liếc mắt nhìn hắn một cái: Trạch Linh đâu, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, đúng lúc ta tìm người gả cho ngươi. . . . . .
Ta cho! Vẻ mặt Bạch Thánh Vũ đau lòng, ôm Trạch Linh thật chặt trong lòng, tìm được một chút an ủi.
Trạch Linh lúng túng liếc mắt nhìn Vương gia đang cười như không cười nhìn mình, hắn bây giờ vẫn còn là thân nam nhi, có thể đừng nói Gả không?
Tiểu Linh nhi, ngươi phải bồi thường cho ta. . . . . . Bạch Thánh Vũ vùi mặt vào hõm vai của hắn, bả vai lay động, chiếc giường Noãn Ngọc này là hắn tốn hết một năm này mới tìm được, càng không cần phải nói đến tài lực đã hao phí, tên khốn kiếp Mộ Lương này tự mình có nhiều tiền như vậy, tại sao còn tính toán với hắn!
Giường Noãn Ngọc. . . . . . Ta có thể không muốn? Hoa Khấp Tuyết yếu ớt liếc nhìn Mộ Lương.
Mộ Lương sững sờ, trợn mắt nhìn gương mặt tràn đầy hy vọng của Bạch Thánh Vũ ở bên cạnh, nghi ngờ mà hỏi: Tại sao? Giường Noãn Ngọc này có thể lưu thông máu, còn có thể giữ ấm a.
Cứng lắm. Hoa Khấp Tuyết sờ lỗ mũi một cái, gương mặt vô tội, có tốt hơn nữa thì giường Noãn Ngọc này cũng chỉ là một tảng đá thôi.
Ta quên mất. Mộ Lương nhíu nhíu mày, sâu kín nhìn Bạch Thánh Vũ.
Sống lưng Bạch Thánh Vũ lạnh toát, trực giác mách bảo, tên hồ ly này, không phải là còn nhớ rõ cái đó đi. . . . . .
Thánh Vũ, ta nhớ là nhà của ngươi còn có một cái giường gấm bằng bông tự nhiên.
Mộ Lương! Ngươi có phải là cả ngày đều ở đây nhớ thương bảo bối nhà ta hay không! Bạch Thánh Vũ rống giận, chăn gấm vải bông đó là được chế thành từ một loại bông vải tự nhiên vô cùng hiếm có, mềm mại khác thường, hắn luôn giấu ở gia bảo, vẫn luôn không nỡ dùng!
Dù sao ngươi cũng đặt không ở nhà. Ánh mắt Mộ Lương lạnh nhạt.
Bạch Thánh Vũ hừ lạnh một tiếng, uốn éo quay đầu đi không để ý đến hắn.
Trạch Linh đâu. . . . . . Tên hồ ly nào đó chậm rãi hô.
Ta đưa! Bạch Thánh Vũ rống to, hung dữ mà nhìn tới Mộ
/147
|