Editor: Mộc Du
Tước quốc thu binh cùng với Mộ quốc thành lập mối quan hệ hữu nghị, Mộ quốc thừa thắng xông lên, đại quân công kích vào quốc đô của Phong quốc, từ đó Phong quốc sáp nhập vào Mộ quốc, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Chiến sự đã kết thúc, hai ngày sau, đám người Mộ Lương lên đường trở về thành Dương Châu.
Vương gia, Vân Tự đã biết tình huống của bên này. Cảnh Duệ cưỡi ngựa, nhỏ giọng hỏi.
È hèm, bọn họ thả chim bồ câu báo tin cho Vân Tự rồi. Mộ Lương ngồi ở trên xe ngựa, ôm Hoa Khấp Tuyết cười tủm tỉm nhìn Cảnh Duệ, quan sát Hoa Khấp Tuyết thấy sắc mặt của nàng không tốt.
Vương gia cứ như vậy mà nhìn chim bồ câu bay đi? Trên mặt Trạch Lương tràn đầy hoài nghi.
Ta cái gì cũng không làm. Mộ Lương vội vàng giải thích cho bản thân, lần này, hắn thật sự không hề làm gì cả, như có như không liếc nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, trong mắt thoáng qua ý cười.
Đêm qua tiểu thư đói bụng, nên bắt chim bồ câu xuống nướng ăn rồi. Lưu Nguyệt yếu ớt mở miệng.
Khụ khụ, vậy chim bồ câu bay về báo tin là. . . . . . Cảnh Duệ nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nhún nhún vai: Chúng ta lại bắt một con chim bồ câu khác, thay đổi nội dung thư một chút rồi kêu Thiêu Hồng gửi đến tay Vân tự.
Đổi thành cái gì? Trạch Linh tò mò hỏi.
Hôn ta một cái, ta cho ngươi biết. Bạch Thánh Vũ trợn mắt liếc nhìn Lưu Nguyệt, ý bảo nàng ngậm miệng, rồi cười híp mắt ngắt mặt cuả Trạch Linh, thật mịn màng một chút cũng không giống nam nhân.
Cút. Trạch Linh ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn sau đó vuốt ve tay của hắn.
Ngươi vẫn là ghét bỏ ta là nam nhân. Bạch Thánh Vũ ủy khuất bĩu môi.
Trạch Linh liếc mắt xem thường, thấy mọi người không có chú ý vào bọn họ ở bên này, nhanh chóng hôn lên mặt Bạch Thánh Vũ một cái, nhìn nét mặt sững sờ của hắn, cười lên ha hả.
Tiểu Linh nhi. . . . . . Hai mắt Bạch Thánh Vũ phát sáng, sâu kín nhìn về phía Trạch Linh.
Ta nôn, Tiểu Linh nhi? Trạch Lương che ngực, làm bộ dạng nôn mửa.
Ngươi mang thai sao? Mấy tháng rồi hả? Nôn nghén khó chịu, nên ăn nhiều đồ chua một chút. Bạch Thánh Vũ lạnh nhạt hừ nói, ngay sau đó vừa cười vừa chớp mắt nhìn Trạch Linh.
Khóe miệng Trạch Linh giật giật, yên lặng đi tới phía sau xe ngựa, tạm thời không muốn nhìn thấy Bạch Thánh Vũ.
Gọi ta Trạch Linh. Trạch Linh nghiêm mặt, đối với kiểu xưng hô Tiểu Linh nhi này xin miễn thứ cho kẻ bất tài, mặc kệ hắn là nam hay nữ, hắn đều không chịu nổi kiểu xưng hô buồn nôn như vậy.
Nội dung trong thư chính là nói chiến tranh lần này thất bại, để cho hắn thay đổi kế hoạch, Lưu Nguyệt đổi nội dung thư thành, chiến tranh vẫn chưa kết thúc, Tước quốc chiếm ưu thế.
Tin tức chúng ta thắng lợi ta đã cho người phong tỏa, ba ngày sau mới có thể truyền đến thành Dương Châu, mà hai ngày sau chúng ta đã về tới nơi. Trong mắt Mộ Lương đều là tính toán, lần này, hắn phải khiến cho Vân Tự thua đến triệt để, không có ngày trở mình!
Mộ Lương, ngươi thật gian trá. Bạch Thánh Vũ bĩu môi, nam nhân này căn bản chính là một con hồ ly khoác da người, xảo trá đến dọa người.
Mộ Lương nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
A Noãn, nàng còn muốn ăn thịt chim bồ câu không? Mộ Lương tiến tới trước mặt Hoa Khấp Tuyết, trên mặt chứa đầy ý cười, một bàn tay còn khoác bên eo nàng.
Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc nhìn hắn, vuốt ve bàn tay nơi thắt lưng, thời điểm nên thương hương tiếc ngọc thì hắn lại sử dụng sức mạnh, hiện tại là cái gì đây đánh ngựa rồi vuốt đuôi sao.
A Noãn, ta cũng là vì tức giận mà. . . . . . Mặt Mộ Lương tràn đầy uất ức.
Tức giận là có thể mặc sức mà giày vò nàng? Hoa Khấp Tuyết nhìn hắn như muốn khoét ra một lỗ trên người hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Xe ngựa cán qua một khối đá, Hoa Khấp Tuyết liền ngã về bên cạnh, Mộ Lương một tay ôm lấy nàng kéo vào trong ngực, nhíu nhíu mày.
Hoa Khấp Tuyết hô nhỏ một tiếng, che bụng của mình, mày cau lại thật chặt nói: Mộ Lương, bụng của ta đau quá. Trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mọi người nghe vậy, lập tức dừng lại, khẩn trương nhìn về phía xe ngựa.
Mộ Lương nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch, sắc mặt biến đổi liên tục từ lo lắng, đau lòng, nghi ngờ rồi đến vui sướng đan xen rất quái dị.
Mộ Lương? Thiêu Hồng đúng lúc truyền lực lượng vào trong cơ thể Hoa Khấp Tuyết, hiện tại bụng nàng đã tốt hơn rất nhiều, thấy cái bộ dáng này của Mộ Lương, có chút nghi ngờ kêu một tiếng.
A, A Noãn. . . . . . Mộ Lương ngây ngốc nhìn nàng, vuốt ve mặt của nàng, lại sờ sờ bụng của nàng, về sau là nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, yên lặng đánh xe ngựa, vững vàng mà đi tiếp về phía trước.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết cái biểu tình quái dị này của Mộ Lương rốt cuộc là do đâu.
Mộ Lương, chàng làm sao vậy? Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, hắn rốt cuộc là thế nào? Ánh mắt làm sao lại đờ đẫn thành cái bộ dáng này.
Mộ Lương không lên tiếng, chỉ là cứ ngây ngốc nhìn về phía trước, đi đến bãi cỏ ở phía trước thì dừng lại, cẩn thận từng li từng tí ôm Hoa Khấp Tuyết xuống xe ngựa.
A Noãn, nàng mang thai, ta được làm cha. Mộ Lương ngây ngốc nhìn Hoa Khấp Tuyết, trong âm thanh mang theo điểm ngốc nghếch.
À? Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết cũng từ từ trở nên ngốc trệ, cái miệng nhỏ nhắn còn khẽ nhếch lên.
[email protected]&.q#y.d%n
Ha, tiểu thư có bảo bảo rồi...! Nhân vật chính cứ đứng ngay ra tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, ngược lại đám người ở bên cạnh lại lộ vẻ mặt vui mừng, Lưu Nguyệt càng nhịn không được, hoan hô la to.
Cảnh Duệ, Vương gia cùng Vương phi là như thế nào đây? Trạch Linh kỳ quái nhìn Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết, mang thai là một chuyện tốt a, thế nào hai người này lại phản ứng như vậy?
Là lần đầu tiên, khó tránh khỏi có chút không thích ứng được, từ từ sẽ tốt lên thôi. Cảnh Duệ sờ sờ mũi, yếu ớt nói, thời điểm Hoa Trảm Lãng cùng công chúa biết tin mang thai, trạng thái so với hai người này thì tốt hơn nhiều.
Khóe miệng Trạch Linh giật giật, theo bản năng sờ sờ bụng của mình, Bạch Thánh Vũ tinh mắt đã nhìn thấy động tác của Trạch Linh, trong mắt xẹt qua đau lòng, ôm hắn vào trong lòng nói: Nhiều đứa nhỏ rất chán ghét, nếu là ta...ta mới không cần đấy.
Trạch Linh nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền đen xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Thánh Vũ, giơ tay lên đẩy hắn ra, không cần đứa bé? Vậy hắn, a, không đúng, là nàng về sau sẽ tìm người khác sinh!
Bạch Thánh Vũ với vẻ mặt vô tội không hiểu ra sao, hắn đã làm cái gì sao?
Đáng thương
Tước quốc thu binh cùng với Mộ quốc thành lập mối quan hệ hữu nghị, Mộ quốc thừa thắng xông lên, đại quân công kích vào quốc đô của Phong quốc, từ đó Phong quốc sáp nhập vào Mộ quốc, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Chiến sự đã kết thúc, hai ngày sau, đám người Mộ Lương lên đường trở về thành Dương Châu.
Vương gia, Vân Tự đã biết tình huống của bên này. Cảnh Duệ cưỡi ngựa, nhỏ giọng hỏi.
È hèm, bọn họ thả chim bồ câu báo tin cho Vân Tự rồi. Mộ Lương ngồi ở trên xe ngựa, ôm Hoa Khấp Tuyết cười tủm tỉm nhìn Cảnh Duệ, quan sát Hoa Khấp Tuyết thấy sắc mặt của nàng không tốt.
Vương gia cứ như vậy mà nhìn chim bồ câu bay đi? Trên mặt Trạch Lương tràn đầy hoài nghi.
Ta cái gì cũng không làm. Mộ Lương vội vàng giải thích cho bản thân, lần này, hắn thật sự không hề làm gì cả, như có như không liếc nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, trong mắt thoáng qua ý cười.
Đêm qua tiểu thư đói bụng, nên bắt chim bồ câu xuống nướng ăn rồi. Lưu Nguyệt yếu ớt mở miệng.
Khụ khụ, vậy chim bồ câu bay về báo tin là. . . . . . Cảnh Duệ nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nhún nhún vai: Chúng ta lại bắt một con chim bồ câu khác, thay đổi nội dung thư một chút rồi kêu Thiêu Hồng gửi đến tay Vân tự.
Đổi thành cái gì? Trạch Linh tò mò hỏi.
Hôn ta một cái, ta cho ngươi biết. Bạch Thánh Vũ trợn mắt liếc nhìn Lưu Nguyệt, ý bảo nàng ngậm miệng, rồi cười híp mắt ngắt mặt cuả Trạch Linh, thật mịn màng một chút cũng không giống nam nhân.
Cút. Trạch Linh ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn sau đó vuốt ve tay của hắn.
Ngươi vẫn là ghét bỏ ta là nam nhân. Bạch Thánh Vũ ủy khuất bĩu môi.
Trạch Linh liếc mắt xem thường, thấy mọi người không có chú ý vào bọn họ ở bên này, nhanh chóng hôn lên mặt Bạch Thánh Vũ một cái, nhìn nét mặt sững sờ của hắn, cười lên ha hả.
Tiểu Linh nhi. . . . . . Hai mắt Bạch Thánh Vũ phát sáng, sâu kín nhìn về phía Trạch Linh.
Ta nôn, Tiểu Linh nhi? Trạch Lương che ngực, làm bộ dạng nôn mửa.
Ngươi mang thai sao? Mấy tháng rồi hả? Nôn nghén khó chịu, nên ăn nhiều đồ chua một chút. Bạch Thánh Vũ lạnh nhạt hừ nói, ngay sau đó vừa cười vừa chớp mắt nhìn Trạch Linh.
Khóe miệng Trạch Linh giật giật, yên lặng đi tới phía sau xe ngựa, tạm thời không muốn nhìn thấy Bạch Thánh Vũ.
Gọi ta Trạch Linh. Trạch Linh nghiêm mặt, đối với kiểu xưng hô Tiểu Linh nhi này xin miễn thứ cho kẻ bất tài, mặc kệ hắn là nam hay nữ, hắn đều không chịu nổi kiểu xưng hô buồn nôn như vậy.
Nội dung trong thư chính là nói chiến tranh lần này thất bại, để cho hắn thay đổi kế hoạch, Lưu Nguyệt đổi nội dung thư thành, chiến tranh vẫn chưa kết thúc, Tước quốc chiếm ưu thế.
Tin tức chúng ta thắng lợi ta đã cho người phong tỏa, ba ngày sau mới có thể truyền đến thành Dương Châu, mà hai ngày sau chúng ta đã về tới nơi. Trong mắt Mộ Lương đều là tính toán, lần này, hắn phải khiến cho Vân Tự thua đến triệt để, không có ngày trở mình!
Mộ Lương, ngươi thật gian trá. Bạch Thánh Vũ bĩu môi, nam nhân này căn bản chính là một con hồ ly khoác da người, xảo trá đến dọa người.
Mộ Lương nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
A Noãn, nàng còn muốn ăn thịt chim bồ câu không? Mộ Lương tiến tới trước mặt Hoa Khấp Tuyết, trên mặt chứa đầy ý cười, một bàn tay còn khoác bên eo nàng.
Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc nhìn hắn, vuốt ve bàn tay nơi thắt lưng, thời điểm nên thương hương tiếc ngọc thì hắn lại sử dụng sức mạnh, hiện tại là cái gì đây đánh ngựa rồi vuốt đuôi sao.
A Noãn, ta cũng là vì tức giận mà. . . . . . Mặt Mộ Lương tràn đầy uất ức.
Tức giận là có thể mặc sức mà giày vò nàng? Hoa Khấp Tuyết nhìn hắn như muốn khoét ra một lỗ trên người hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Xe ngựa cán qua một khối đá, Hoa Khấp Tuyết liền ngã về bên cạnh, Mộ Lương một tay ôm lấy nàng kéo vào trong ngực, nhíu nhíu mày.
Hoa Khấp Tuyết hô nhỏ một tiếng, che bụng của mình, mày cau lại thật chặt nói: Mộ Lương, bụng của ta đau quá. Trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mọi người nghe vậy, lập tức dừng lại, khẩn trương nhìn về phía xe ngựa.
Mộ Lương nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch, sắc mặt biến đổi liên tục từ lo lắng, đau lòng, nghi ngờ rồi đến vui sướng đan xen rất quái dị.
Mộ Lương? Thiêu Hồng đúng lúc truyền lực lượng vào trong cơ thể Hoa Khấp Tuyết, hiện tại bụng nàng đã tốt hơn rất nhiều, thấy cái bộ dáng này của Mộ Lương, có chút nghi ngờ kêu một tiếng.
A, A Noãn. . . . . . Mộ Lương ngây ngốc nhìn nàng, vuốt ve mặt của nàng, lại sờ sờ bụng của nàng, về sau là nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, yên lặng đánh xe ngựa, vững vàng mà đi tiếp về phía trước.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết cái biểu tình quái dị này của Mộ Lương rốt cuộc là do đâu.
Mộ Lương, chàng làm sao vậy? Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, hắn rốt cuộc là thế nào? Ánh mắt làm sao lại đờ đẫn thành cái bộ dáng này.
Mộ Lương không lên tiếng, chỉ là cứ ngây ngốc nhìn về phía trước, đi đến bãi cỏ ở phía trước thì dừng lại, cẩn thận từng li từng tí ôm Hoa Khấp Tuyết xuống xe ngựa.
A Noãn, nàng mang thai, ta được làm cha. Mộ Lương ngây ngốc nhìn Hoa Khấp Tuyết, trong âm thanh mang theo điểm ngốc nghếch.
À? Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết cũng từ từ trở nên ngốc trệ, cái miệng nhỏ nhắn còn khẽ nhếch lên.
[email protected]&.q#y.d%n
Ha, tiểu thư có bảo bảo rồi...! Nhân vật chính cứ đứng ngay ra tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, ngược lại đám người ở bên cạnh lại lộ vẻ mặt vui mừng, Lưu Nguyệt càng nhịn không được, hoan hô la to.
Cảnh Duệ, Vương gia cùng Vương phi là như thế nào đây? Trạch Linh kỳ quái nhìn Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết, mang thai là một chuyện tốt a, thế nào hai người này lại phản ứng như vậy?
Là lần đầu tiên, khó tránh khỏi có chút không thích ứng được, từ từ sẽ tốt lên thôi. Cảnh Duệ sờ sờ mũi, yếu ớt nói, thời điểm Hoa Trảm Lãng cùng công chúa biết tin mang thai, trạng thái so với hai người này thì tốt hơn nhiều.
Khóe miệng Trạch Linh giật giật, theo bản năng sờ sờ bụng của mình, Bạch Thánh Vũ tinh mắt đã nhìn thấy động tác của Trạch Linh, trong mắt xẹt qua đau lòng, ôm hắn vào trong lòng nói: Nhiều đứa nhỏ rất chán ghét, nếu là ta...ta mới không cần đấy.
Trạch Linh nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền đen xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Thánh Vũ, giơ tay lên đẩy hắn ra, không cần đứa bé? Vậy hắn, a, không đúng, là nàng về sau sẽ tìm người khác sinh!
Bạch Thánh Vũ với vẻ mặt vô tội không hiểu ra sao, hắn đã làm cái gì sao?
Đáng thương
/147
|