Lúc Sở Tu Minh xong việc tìm thấy Sở Tu Viễn và Trầm Cẩm chỉ thấy Sở Tu Viễn đang cầm lồng sắt nói, “Đại ca nhất định sẽ không cho tẩu nuôi đâu.”
“Vì sao?” Trầm Cẩm nhìn chú cún con trong rổ, toàn thân lông trắng tinh bộ dạng khờ khạo vô cùng đáng yêu, “Vì sao phu quân không cho ta nuôi?” Nàng vẫn còn cúi đầu, ánh mắt vô tội nhìn Sở Tu Viễn.
“Con cún này trưởng thành sẽ to lắm.” Sở Tu Viễn đáp, “Tẩu không thấy móng vuốt nó dày thế kia à?”
Trầm Cẩm không phải người không biết phân biệt đúng sai, “Đại cẩu ta cũng nuôi được mà.”
“Vị tiểu nương tử này, chi bằng ngươi hỏi ý phu quân rồi hãy quyết định?” Người bán chó dò hỏi, “Đây là chó nhà ta sinh, tuy không phải giống quý hiếm gì nhưng có thể nuôi thả.”
“Sao thế?” Sở Tu Minh đã tới nơi hỏi.
Trầm Cẩm thấy phu quân liền mong chờ nói, “Phu quân, ta có thể nuôi cún con được không?”
“Đại ca.” Sở Tu Viễn cũng rất thích chú cún này nhưng sợ nuôi lớn rồi lại làm Trầm Cẩm bị thương.
Sở Tu Minh không trả lời ngay mà tới xem chú cún kia trước, nó không còn vô hại như lúc nảy, lông toàn thân dựng đứng lên, nhỏ giọng rên ư ử với Sở Tu Minh, nó cảm giác thấy sự uy hiếp, “Đại cẩu phối với sói à?”
Trầm Cẩm phát hiện nàng lại không hiểu Sở Tu Viễn đang nói gì, hơn nữa khẩu âm lần này khác với lúc mua da, “Phu quân lợi hại thật.”
“Đại ca biết nói tiếng địa phương nhiều nơi lắm.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng thì thầm, “Đệ còn chưa nghe hiểu tiếng dân vùng duyên hải.”
Trầm Cẩm gật đầu, “Ta cũng không hiểu.” Thật ra nàng từng nghe người ta nói tiếng này rồi nhưng chỉ biết đó là tiếng quan thoại.
“Đúng vậy.” Người bán chó nghe thế mặt chuyển ý chân thành, người có thể nói tiếng bọn họ bình thường đều là bằng hữu, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn thấy cún con giống thế này, đa phần thời gian đều như nửa chết nửa sống, “Ta cũng không lừa ngươi, chó mẹ sinh được ba con, đây là đứa yếu ớt nhất, màu lông cũng không được tốt.” Màu trắng trông thì đẹp nhưng dễ bị phát hiện, vào rừng không tốt bằng chó lông thẫm màu.
Sở Tu Minh gật đầu, nắm cổ cún kéo lên quan sát, cún kia và Sở Tu Minh đôi bên nhìn nhau một hồi rồi kêu ư ử, ngoan ngoãn hơn lúc trước nhiều khiến Trầm Cẩm đứng bên cạnh thấy trợn mắt há hốc mồm, sau đó Sở Tu Minh để cún cho Trầm Cẩm ôm vào lòng, nó sủa hai tiếng rồi nhìn Trầm Cẩm, cúi đầu liếm tay Trầm Cẩm, Trầm Cẩm thấy cún con vừa mềm vừa béo, trừ hai mắt với mũi màu đen còn lại toàn thân trắng muốt, giống hệt cục bông.
Sở Tu Viễn cũng thích lắm, bước tới sờ sờ, nó lại biến thành cún con ngoan ngoãn nằm trong lòng Trầm Cẩm, không thèm để ý tới Sở Tu Viễn, khôi phục tình trạng lúc Sở Tu Minh chưa tới.
“Con chó này thông minh lắm, ta sẽ mua.” Sở Tu Minh nói.
Người bán không nhiều lời, báo giá, Sở Tu Minh thanh toán bạc, sau đó nhận lấy rồ tre từ tay người bán chó.
“Về thôi.” Sở Tu Minh nhìn trời bắt đầu tối nói thẳng.
Trầm Cẩm mua thỏ lại mua cún vô cùng thỏa mãn, gật đầu nói, “Ừ.”
Sở Tu Minh thấy hai tay Trầm Cẩm ôm cún con ánh mắt hơi tối đi, sau khi đưa rổ không cho Sở Tu Viễn liền ôm vai Trầm Cẩm, nửa ôm nàng đi, còn Sở Tu Viễn ở phía sau một tay xách lồng sắt một tay cầm rổ, con thỏ vừa rồi còn ngoan ngoãn không biết sao bây giờ bắt đầu nhảy lung tung, tiểu bậy bạ khiến quần áo Sở Tu Viễn vừa bẩn vừa thối.
Trầm Cẩm ôm cún ngồi phía trước Sở Tu Minh, đáng tiếc hôm nay không thể mang thỏ về chung, bọn họ mua khá nhiều đồ nên mướn vài cỗ xe ngựa ngày mai đưa đồ đến tướng quân phủ ở biên thành, đây là xe chuyên chở giúp người biên thành vận chuyển hàng hóa từ chợ về, đương nhiên cũng có người ngồi.
Dùng tay vuốt lông mềm trên người cún con, Trầm Cẩm híp mắt không hỏi có nghề như thế, vì sao Sở Tu Minh để mấy tiểu thương kia đưa đồ đến tướng quân phủ, chợ này rốt cuộc do ai quản lý, Trầm Cẩm phát hiện lúc họp chợ phiên có thể phát hiện không ít tin tức, nàng nghe có người thảo luận có một bộ lạc xảy ra chiến tranh nên lần này họp chợ không ai đến, không chỉ có nhiêu đó còn có rất nhiều lời người ta nói Trầm Cẩm nghe không hiểu nhưng Sở Tu Minh thì sao?
Trầm Cẩm chọc chọc bụng cún, phu quân quả thực thần bí, lần đầu tiên gặp mặt vẻ mặt như đại hổ với môn thần pha trộn, sau đó trước mặt người ngoài bộ dạng sang sảng không tâm cơ, trong phủ trầm lặng ít nói… Còn có biểu hiện kiệm lời như tiên nhân không nhiễm khói bụi nhân gian, luôn cảm giác… nhéo nhéo đuôi cún, Trầm Cẩm không nghĩ nữa, dù sao mặc kệ thế nào nàng đều đã gả cho nam nhân này, hơn nữa nam nhân này đặt nàng ngồi trên vai, che chở nàng thay nàng che gió chắn mưa, thế là đủ rồi, đúng rồi còn có thể mua cún cho nàng, nghe lén nàng nói chuyện lại nghiêm trang sửa sai cho nàng, còn bảo phòng bếp làm đồ ăn cho nàng…
“Phu quân, Triệu ma ma sẽ để phần cơm cho chúng ta chứ?” Trầm Cẩm ôm cún tránh phía trong áo choàng của Sở Tu Minh hỏi.
Sở Tu Minh ừ một tiếng không nói tiếp, vì ngựa chạy nhanh nên mở miệng ra sẽ hứng đầy bụi đất.
Trầm Cẩm thỏa mãn tựa vào lòng Sở Tu Minh, nhéo nhéo đuôi cún, nó mất kiên nhẫn lắc lắc, Trầm Cẩm ngẫm nghĩ lại hỏi, “Phu quân chàng nói xem nên đặt tên gì cho cún đây?”
Sở Tu Minh vốn chưa kịp trả lời hắn đã phát hiện, đôi khi tiểu kiều thê không phải đang hỏi hắn thật, “Không bằng kêu Tiểu Bất Điểm đi.”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe tên này khóe mắt Sở Tu Minh vẫn co giật vài cái, Trầm Cẩm còn đang biểu hiện tâm nguyện của mình, “Tuy Tu Viễn nói nó sẽ trưởng thành to lớn nhưng ta vẫn hy vọng nó đừng lớn quá nếu không ta sẽ không ôm được.”
“Tiểu Bất Điểm, ngươi không thể lớn quá nhé, nhưng mà cho dù ngươi trưởng thành ta cũng sẽ thích ngươi.” Trầm Cẩm vừa sờ bụng gãi cằm cún con vừa thì thầm to nhỏ.
Trước khi mặt trời xuống núi mọi người đã chạy về tới biên thành tướng quân phủ, lần này Sở Tu Minh không ăn hiếp Trầm Cẩm nữa, mở áo choàng trước rồi bản thân tự xuống sau đó mới bế Trầm Cẩm xuống, nói, “Để nó tự chạy theo.”
“Vâng.” Trầm Cẩm bế cả đoạn đường nên tay cũng mỏi, liền ngồi xổm xuống thả Tiểu Bất Điểm ra, Tiểu Bất Điểm tới chỗ lạ nên trong lòng cảnh giác bám chặt bên chân Trầm Cẩm, không chạy lung tung.
Sở Tu Viễn nhìn chú cún con giống như quả cầu tuyết hỏi, “Ca, không để người huấn luyện nuôi một thời gian trước hả?”
“Không cần.” Sở Tu Minh đáp, “Để ta.”
Sở Tu Viễn nhìn bộ dáng cún con cười nói, “Chó này mà dưỡng kĩ sau này trưởng thành sẽ thành chó ngoan.”
“Ừ.” Sở Tu Minh cũng phát hiện, quan trọng nhất là con chó này rất thông minh, thuần dưỡng tốt để cạnh Trầm Cẩm có thể che chở nàng, có điều trụ cột hơi kém, dưỡng khó khăn còn phí tiền.
“Đúng rồi, nên đặt cho nó cái tên uy phong chút.” Sở Tu Viễn ánh mắt hy vọng, “Tẩu tử sau này ta đi săn thú, tẩu cho ta mượn dùng nhé.”
“Được.” Trầm Cẩm nghe bảo cún không bị mang đi liền cười nói, “Nó có tên rồi.”
Sở Tu Viễn hỏi, “Tên gì thế?”
“Tiểu Bất Điểm.” Trầm Cẩm vui vẻ nói, “Đệ bảo nó sẽ lớn lắm, ta lại hy vọng nó nhỏ để ta có thể ôm.”
Sở Tu Viễn nhìn Sở Tu Minh, ánh mắt lộ vẻ chỉ trích, “Ca, huynh thấy tên đó thế nào?”
“Tốt lắm.” Sở Tu Minh không thèm liếc Sở Tu Viễn một cái, “Chó của phu nhân gọi gì cũng được.”
“Tẩu tử, gọi Lai Phúc hay Chiêu Tài cũng được.” Sở Tu Minh ấm ức thay con cún, chó này còn lớn, nhìn chân nó thì biết, vừa thô vừa lớn, móng vuốt còn dày.
Trầm Cẩm cười ngọt ngào, không chút do dự cự tuyệt, “Không cần, Lai Phúc, Chiêu Tài nghe không hay.”
Sở Tu Viễn nghĩ mình không nên dẫn nó đi săn thú, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Trong phủ đã chuẩn bị nước ấm sẵn sàng, Sở Tu Viễn thực u buồn liếc Tiểu Bất Điểm rồi tự về viện tẩy rửa, còn Sở Tu Minh đưa Trầm Cẩm về, đến cửa viện, “Ta dẫn Tiểu Bất Điểm đi trước.”
“Không thể ở trong viện ta sao?” Trầm Cẩm lưu luyến hỏi.
Sở Tu Minh nhướng mày, “Nàng nuôi được không?”
Trầm Cẩm nuôi không được, ngồi xuống vuốt vuốt đầu nó, ôm tới cho Sở Tu Minh mới nói, “Vậy được rồi, chàng đừng kéo cổ nó nữa.”
Sở Tu Minh không đáp, Trầm Cẩm đi vài bước lại ngoảnh đầu nhìn, chờ Trầm Cẩm vào trong Sở Tu Minh liền nắm cổ cún đi về viện mình, mau mau bảo công tượng đẩy nhanh tốc độ thôi, vợ chồng mà ở xa nhau thế này ra thể thống gì.
Tiểu Bất Điểm biết Sở Tu Minh không dễ chọc, nhận mệnh giả cún chết không nhúc nhích bị nhấc đi, cái đuôi ngẫu nhiên sẽ quẫy vài cái mới khiến người ta biết nó còn sống.
Triệu ma ma cười nói, “Nếu phu nhân tiếc thì cứ tới viện tướng quân thăm.”
“À.” Trầm Cẩm lên tiếng, “Đúng rồi chỗ phu quân có chỗ cho nó ngủ không?”
Nào ai biết tướng quân với phu nhân ra ngoài sẽ ôm chó về nên trong phủ không có ai chuẩn bị ổ chó, Triệu ma ma nói, “Phu nhân yên tâm, tí nữa lão nô phân phó người đi tìm đệm giường nhỏ xếp chỗ cho nó ngủ.”
Trầm Cẩm ngẫm nghĩ liền lấy gối dựa mềm trên giường An Bình vừa làm xong không bao lâu giao cho An Bình dặn dò, “Mau đưa cho tướng quân, bảo để cún ngủ, mềm lắm.”
An Bình đáp Trầm Cẩm mới đi tẩy rửa, cả ngày đi đường không chỉ quần áo giầy bẩn, người nàng cũng nhiễm bụi.
Triệu ma ma vừa gội đầu cho Trầm Cẩm vừa nói, “Hôm nay hai sứ giả đại nhân phái người đến truyền lời, chuẩn bị hai ngày nữa sẽ lên đường hồi kinh phục mệnh.”
“Nhưng phu quân mua mấy mảnh da, ta chuẩn bị đưa đến kinh thành cho Mẫu phi một ít, ngày mai bọn họ mới đưa tới, sợ sẽ không kịp để bọn họ thuận tiện mang về luôn.” Trầm Cẩm nói, “Không bằng chúng ta thương lượng với bọn họ chờ thêm mấy ngày nữa?”
“Vậy lão nô sẽ cho người đi truyền lời.” Triệu ma ma đáp, hai người kia về càng trễ càng có lợi cho tướng quân phủ, hơn nữa tấu chương của tướng quân hẳn là đã tới kinh thành, nhưng hai vị đại nhân kia đầu tiên bị Trầm Cẩm quang minh chính đại nhốt tại tướng quân phủ, sau lại phái người trông giữ nên không kịp viết mật tín gửi về kinh thành, huống chi bọn họ chưa tìm hiểu được chút tin tức gì của tướng quân phủ, đẹp nhất là Trầm Cẩm không ý thức được nàng đã giúp tướng quân rất nhiều.
“Vì sao?” Trầm Cẩm nhìn chú cún con trong rổ, toàn thân lông trắng tinh bộ dạng khờ khạo vô cùng đáng yêu, “Vì sao phu quân không cho ta nuôi?” Nàng vẫn còn cúi đầu, ánh mắt vô tội nhìn Sở Tu Viễn.
“Con cún này trưởng thành sẽ to lắm.” Sở Tu Viễn đáp, “Tẩu không thấy móng vuốt nó dày thế kia à?”
Trầm Cẩm không phải người không biết phân biệt đúng sai, “Đại cẩu ta cũng nuôi được mà.”
“Vị tiểu nương tử này, chi bằng ngươi hỏi ý phu quân rồi hãy quyết định?” Người bán chó dò hỏi, “Đây là chó nhà ta sinh, tuy không phải giống quý hiếm gì nhưng có thể nuôi thả.”
“Sao thế?” Sở Tu Minh đã tới nơi hỏi.
Trầm Cẩm thấy phu quân liền mong chờ nói, “Phu quân, ta có thể nuôi cún con được không?”
“Đại ca.” Sở Tu Viễn cũng rất thích chú cún này nhưng sợ nuôi lớn rồi lại làm Trầm Cẩm bị thương.
Sở Tu Minh không trả lời ngay mà tới xem chú cún kia trước, nó không còn vô hại như lúc nảy, lông toàn thân dựng đứng lên, nhỏ giọng rên ư ử với Sở Tu Minh, nó cảm giác thấy sự uy hiếp, “Đại cẩu phối với sói à?”
Trầm Cẩm phát hiện nàng lại không hiểu Sở Tu Viễn đang nói gì, hơn nữa khẩu âm lần này khác với lúc mua da, “Phu quân lợi hại thật.”
“Đại ca biết nói tiếng địa phương nhiều nơi lắm.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng thì thầm, “Đệ còn chưa nghe hiểu tiếng dân vùng duyên hải.”
Trầm Cẩm gật đầu, “Ta cũng không hiểu.” Thật ra nàng từng nghe người ta nói tiếng này rồi nhưng chỉ biết đó là tiếng quan thoại.
“Đúng vậy.” Người bán chó nghe thế mặt chuyển ý chân thành, người có thể nói tiếng bọn họ bình thường đều là bằng hữu, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn thấy cún con giống thế này, đa phần thời gian đều như nửa chết nửa sống, “Ta cũng không lừa ngươi, chó mẹ sinh được ba con, đây là đứa yếu ớt nhất, màu lông cũng không được tốt.” Màu trắng trông thì đẹp nhưng dễ bị phát hiện, vào rừng không tốt bằng chó lông thẫm màu.
Sở Tu Minh gật đầu, nắm cổ cún kéo lên quan sát, cún kia và Sở Tu Minh đôi bên nhìn nhau một hồi rồi kêu ư ử, ngoan ngoãn hơn lúc trước nhiều khiến Trầm Cẩm đứng bên cạnh thấy trợn mắt há hốc mồm, sau đó Sở Tu Minh để cún cho Trầm Cẩm ôm vào lòng, nó sủa hai tiếng rồi nhìn Trầm Cẩm, cúi đầu liếm tay Trầm Cẩm, Trầm Cẩm thấy cún con vừa mềm vừa béo, trừ hai mắt với mũi màu đen còn lại toàn thân trắng muốt, giống hệt cục bông.
Sở Tu Viễn cũng thích lắm, bước tới sờ sờ, nó lại biến thành cún con ngoan ngoãn nằm trong lòng Trầm Cẩm, không thèm để ý tới Sở Tu Viễn, khôi phục tình trạng lúc Sở Tu Minh chưa tới.
“Con chó này thông minh lắm, ta sẽ mua.” Sở Tu Minh nói.
Người bán không nhiều lời, báo giá, Sở Tu Minh thanh toán bạc, sau đó nhận lấy rồ tre từ tay người bán chó.
“Về thôi.” Sở Tu Minh nhìn trời bắt đầu tối nói thẳng.
Trầm Cẩm mua thỏ lại mua cún vô cùng thỏa mãn, gật đầu nói, “Ừ.”
Sở Tu Minh thấy hai tay Trầm Cẩm ôm cún con ánh mắt hơi tối đi, sau khi đưa rổ không cho Sở Tu Viễn liền ôm vai Trầm Cẩm, nửa ôm nàng đi, còn Sở Tu Viễn ở phía sau một tay xách lồng sắt một tay cầm rổ, con thỏ vừa rồi còn ngoan ngoãn không biết sao bây giờ bắt đầu nhảy lung tung, tiểu bậy bạ khiến quần áo Sở Tu Viễn vừa bẩn vừa thối.
Trầm Cẩm ôm cún ngồi phía trước Sở Tu Minh, đáng tiếc hôm nay không thể mang thỏ về chung, bọn họ mua khá nhiều đồ nên mướn vài cỗ xe ngựa ngày mai đưa đồ đến tướng quân phủ ở biên thành, đây là xe chuyên chở giúp người biên thành vận chuyển hàng hóa từ chợ về, đương nhiên cũng có người ngồi.
Dùng tay vuốt lông mềm trên người cún con, Trầm Cẩm híp mắt không hỏi có nghề như thế, vì sao Sở Tu Minh để mấy tiểu thương kia đưa đồ đến tướng quân phủ, chợ này rốt cuộc do ai quản lý, Trầm Cẩm phát hiện lúc họp chợ phiên có thể phát hiện không ít tin tức, nàng nghe có người thảo luận có một bộ lạc xảy ra chiến tranh nên lần này họp chợ không ai đến, không chỉ có nhiêu đó còn có rất nhiều lời người ta nói Trầm Cẩm nghe không hiểu nhưng Sở Tu Minh thì sao?
Trầm Cẩm chọc chọc bụng cún, phu quân quả thực thần bí, lần đầu tiên gặp mặt vẻ mặt như đại hổ với môn thần pha trộn, sau đó trước mặt người ngoài bộ dạng sang sảng không tâm cơ, trong phủ trầm lặng ít nói… Còn có biểu hiện kiệm lời như tiên nhân không nhiễm khói bụi nhân gian, luôn cảm giác… nhéo nhéo đuôi cún, Trầm Cẩm không nghĩ nữa, dù sao mặc kệ thế nào nàng đều đã gả cho nam nhân này, hơn nữa nam nhân này đặt nàng ngồi trên vai, che chở nàng thay nàng che gió chắn mưa, thế là đủ rồi, đúng rồi còn có thể mua cún cho nàng, nghe lén nàng nói chuyện lại nghiêm trang sửa sai cho nàng, còn bảo phòng bếp làm đồ ăn cho nàng…
“Phu quân, Triệu ma ma sẽ để phần cơm cho chúng ta chứ?” Trầm Cẩm ôm cún tránh phía trong áo choàng của Sở Tu Minh hỏi.
Sở Tu Minh ừ một tiếng không nói tiếp, vì ngựa chạy nhanh nên mở miệng ra sẽ hứng đầy bụi đất.
Trầm Cẩm thỏa mãn tựa vào lòng Sở Tu Minh, nhéo nhéo đuôi cún, nó mất kiên nhẫn lắc lắc, Trầm Cẩm ngẫm nghĩ lại hỏi, “Phu quân chàng nói xem nên đặt tên gì cho cún đây?”
Sở Tu Minh vốn chưa kịp trả lời hắn đã phát hiện, đôi khi tiểu kiều thê không phải đang hỏi hắn thật, “Không bằng kêu Tiểu Bất Điểm đi.”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe tên này khóe mắt Sở Tu Minh vẫn co giật vài cái, Trầm Cẩm còn đang biểu hiện tâm nguyện của mình, “Tuy Tu Viễn nói nó sẽ trưởng thành to lớn nhưng ta vẫn hy vọng nó đừng lớn quá nếu không ta sẽ không ôm được.”
“Tiểu Bất Điểm, ngươi không thể lớn quá nhé, nhưng mà cho dù ngươi trưởng thành ta cũng sẽ thích ngươi.” Trầm Cẩm vừa sờ bụng gãi cằm cún con vừa thì thầm to nhỏ.
Trước khi mặt trời xuống núi mọi người đã chạy về tới biên thành tướng quân phủ, lần này Sở Tu Minh không ăn hiếp Trầm Cẩm nữa, mở áo choàng trước rồi bản thân tự xuống sau đó mới bế Trầm Cẩm xuống, nói, “Để nó tự chạy theo.”
“Vâng.” Trầm Cẩm bế cả đoạn đường nên tay cũng mỏi, liền ngồi xổm xuống thả Tiểu Bất Điểm ra, Tiểu Bất Điểm tới chỗ lạ nên trong lòng cảnh giác bám chặt bên chân Trầm Cẩm, không chạy lung tung.
Sở Tu Viễn nhìn chú cún con giống như quả cầu tuyết hỏi, “Ca, không để người huấn luyện nuôi một thời gian trước hả?”
“Không cần.” Sở Tu Minh đáp, “Để ta.”
Sở Tu Viễn nhìn bộ dáng cún con cười nói, “Chó này mà dưỡng kĩ sau này trưởng thành sẽ thành chó ngoan.”
“Ừ.” Sở Tu Minh cũng phát hiện, quan trọng nhất là con chó này rất thông minh, thuần dưỡng tốt để cạnh Trầm Cẩm có thể che chở nàng, có điều trụ cột hơi kém, dưỡng khó khăn còn phí tiền.
“Đúng rồi, nên đặt cho nó cái tên uy phong chút.” Sở Tu Viễn ánh mắt hy vọng, “Tẩu tử sau này ta đi săn thú, tẩu cho ta mượn dùng nhé.”
“Được.” Trầm Cẩm nghe bảo cún không bị mang đi liền cười nói, “Nó có tên rồi.”
Sở Tu Viễn hỏi, “Tên gì thế?”
“Tiểu Bất Điểm.” Trầm Cẩm vui vẻ nói, “Đệ bảo nó sẽ lớn lắm, ta lại hy vọng nó nhỏ để ta có thể ôm.”
Sở Tu Viễn nhìn Sở Tu Minh, ánh mắt lộ vẻ chỉ trích, “Ca, huynh thấy tên đó thế nào?”
“Tốt lắm.” Sở Tu Minh không thèm liếc Sở Tu Viễn một cái, “Chó của phu nhân gọi gì cũng được.”
“Tẩu tử, gọi Lai Phúc hay Chiêu Tài cũng được.” Sở Tu Minh ấm ức thay con cún, chó này còn lớn, nhìn chân nó thì biết, vừa thô vừa lớn, móng vuốt còn dày.
Trầm Cẩm cười ngọt ngào, không chút do dự cự tuyệt, “Không cần, Lai Phúc, Chiêu Tài nghe không hay.”
Sở Tu Viễn nghĩ mình không nên dẫn nó đi săn thú, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Trong phủ đã chuẩn bị nước ấm sẵn sàng, Sở Tu Viễn thực u buồn liếc Tiểu Bất Điểm rồi tự về viện tẩy rửa, còn Sở Tu Minh đưa Trầm Cẩm về, đến cửa viện, “Ta dẫn Tiểu Bất Điểm đi trước.”
“Không thể ở trong viện ta sao?” Trầm Cẩm lưu luyến hỏi.
Sở Tu Minh nhướng mày, “Nàng nuôi được không?”
Trầm Cẩm nuôi không được, ngồi xuống vuốt vuốt đầu nó, ôm tới cho Sở Tu Minh mới nói, “Vậy được rồi, chàng đừng kéo cổ nó nữa.”
Sở Tu Minh không đáp, Trầm Cẩm đi vài bước lại ngoảnh đầu nhìn, chờ Trầm Cẩm vào trong Sở Tu Minh liền nắm cổ cún đi về viện mình, mau mau bảo công tượng đẩy nhanh tốc độ thôi, vợ chồng mà ở xa nhau thế này ra thể thống gì.
Tiểu Bất Điểm biết Sở Tu Minh không dễ chọc, nhận mệnh giả cún chết không nhúc nhích bị nhấc đi, cái đuôi ngẫu nhiên sẽ quẫy vài cái mới khiến người ta biết nó còn sống.
Triệu ma ma cười nói, “Nếu phu nhân tiếc thì cứ tới viện tướng quân thăm.”
“À.” Trầm Cẩm lên tiếng, “Đúng rồi chỗ phu quân có chỗ cho nó ngủ không?”
Nào ai biết tướng quân với phu nhân ra ngoài sẽ ôm chó về nên trong phủ không có ai chuẩn bị ổ chó, Triệu ma ma nói, “Phu nhân yên tâm, tí nữa lão nô phân phó người đi tìm đệm giường nhỏ xếp chỗ cho nó ngủ.”
Trầm Cẩm ngẫm nghĩ liền lấy gối dựa mềm trên giường An Bình vừa làm xong không bao lâu giao cho An Bình dặn dò, “Mau đưa cho tướng quân, bảo để cún ngủ, mềm lắm.”
An Bình đáp Trầm Cẩm mới đi tẩy rửa, cả ngày đi đường không chỉ quần áo giầy bẩn, người nàng cũng nhiễm bụi.
Triệu ma ma vừa gội đầu cho Trầm Cẩm vừa nói, “Hôm nay hai sứ giả đại nhân phái người đến truyền lời, chuẩn bị hai ngày nữa sẽ lên đường hồi kinh phục mệnh.”
“Nhưng phu quân mua mấy mảnh da, ta chuẩn bị đưa đến kinh thành cho Mẫu phi một ít, ngày mai bọn họ mới đưa tới, sợ sẽ không kịp để bọn họ thuận tiện mang về luôn.” Trầm Cẩm nói, “Không bằng chúng ta thương lượng với bọn họ chờ thêm mấy ngày nữa?”
“Vậy lão nô sẽ cho người đi truyền lời.” Triệu ma ma đáp, hai người kia về càng trễ càng có lợi cho tướng quân phủ, hơn nữa tấu chương của tướng quân hẳn là đã tới kinh thành, nhưng hai vị đại nhân kia đầu tiên bị Trầm Cẩm quang minh chính đại nhốt tại tướng quân phủ, sau lại phái người trông giữ nên không kịp viết mật tín gửi về kinh thành, huống chi bọn họ chưa tìm hiểu được chút tin tức gì của tướng quân phủ, đẹp nhất là Trầm Cẩm không ý thức được nàng đã giúp tướng quân rất nhiều.
/58
|