Sở Tu Minh nhìn tiểu kiều thê dễ dàng thỏa mãn không tiếp lời nàng, nắm tay dắt nàng đến quầy bán da hỏi, “Có da chồn trắng không?”
Chủ quầy là một nam nhân vừa đen vừa cao lớn, bên cạnh hắn là một nữ nhân nhỏ bé, ngũ quan của nữ nhân đó không quá tinh xảo làn da cũng không trắng nhưng lại mang cho người khác cảm giác thoải mái, như đóa hoa chớm nở xinh đẹp diễm lệ mà rực lửa, lúc cười rộ mang theo cảm giác sang sảng, “Chuẩn bị cho tiểu nương tử cạnh ngươi à? Có da chồn trắng, không biết khách nhân muốn mấy mảnh?”
“Có tất cả mấy mảnh?” Sở Tu Minh hỏi.
“Vậy xem hàng trước đi.” Nữ nhân nháy mắt với nam nhân phía sau, hắn quay lưng lôi từ dưới sạp lên đủ loại da chồn trắng, “Là chồn mới săn vào mùa đông, vừa dày vừa mềm.”
Sở Tu Minh cũng nhận ra, da của nhà hắn rất tốt, hơn nữa được sơ chế sạch sẽ, Trầm Cẩm nhìn da nhung mềm mềm đầy sạp hai mắt sáng rực, muốn sờ thử lại ngượng ngùng, đến khi da chồn trắng được mang ra thì không nhịn được nữa, lấy tay gãi gãi cào cào lòng bàn tay Sở Tu Minh, thấy Sở Tu Minh không có phản ứng lại cào vài cái nữa, nàng chưa từng nhìn thấy nhiều da thế này.
Thụy vương phủ hàng năm đều được phân da theo lệ, không giống Hứa trắc phi đắc sủng được Thụy vương lén cho nhiều hơn, Trầm Cẩm dưỡng cạnh Thụy vương phi cũng có nhưng Thụy vương phi còn phải cho nữ nhi với hai con trai, Sở Tu Minh cúi đầu nhìn Trầm Cẩm, Trầm Cẩm nói, “Có quý giá quá không?”
“Không đâu.” Sở Tu Minh hỏi, “Thích mấy thứ đó lắm à?”
“Ừ.” Trầm Cẩm đáp, “Da của mẫu thân đều cho ta cả.”
Sở Tu Minh nói, “Vậy mua nhiều thêm chút tặng cho nhạc mẫu.” Thật ra vốn trong khố phòng còn không ít nhưng lúc thành bị vây đã bị xài hết, hiện tại chỉ có mấy mảnh hắn mới mang về, vì bận đánh trận nên không phải da nào cũng mang về, chỉ lấy mấy thứ trân quý về thôi.
Trầm Cẩm lại không biết khố phòng ở nhà có, Sở Tu Minh mới nhận ra chìa khóa khố phòng còn chưa đưa cho Trầm Cẩm, ở biên thành thứ nhiều nhất là da, ngược lại vải dệt lại quý hơn da rất nhiều, hắn muốn làm cho Trầm Cẩm một chiếc áo choàng da chồn trắng nên mới phải mua thêm ở ngoài, nếu Trầm Cẩm thích da thế thì chờ sang năm trời lạnh săn nhiều về, trải đầy phòng thật dày nhất định Trầm Cẩm sẽ thích, Sở Tu Minh không nói cho nàng biết kế hoạch, chờ trời lạnh cho nàng ngạc nhiên, “Có tổng cộng bao nhiêu da chồn trắng?”
“Bốn mảnh.” Nữ nhân đáp, “Thứ này giảo hoạt không dễ bắt.”
Sở Tu Minh lại hỏi, “Bao nhiêu tiền?”
“Không cần tiền, muốn trà với muối.” Nữ nhân sớm nhận ra hai người không phải người bình thường, trà với muối do triều đình quản chế, muốn mua phải mua ở chỗ quan phủ, mà bọn họ không mua được muối quan, chỉ có thể mua muối tư hoặc chờ họp chợ trao đổi.
Sở Tu Minh không bất ngờ chỉ gật đầu hỏi, “Bao nhiêu?”
Nữ nhân ra giá, Sở Tu Minh nhíu mày, “Cao, trời chuyển ấm rồi, năm nay không cần dùng nữa.” Chuyện này đúng lại cũng có chỗ không đúng, da chỉ cần sơ chế tốt thì có thể bảo quản hai năm, đặc biệt là da chồn trắng.
“Có thể thương lượng.” Nữ nhân nói, nàng nhìn Trầm Cẩm vẻ mặt vô tội lại nhìn Sở Tu Minh, thầm oán, quả nhiên mấy tên mặt trắng không đáng tin chút nào, không phải nói nam nhân Thiên Khải rất sĩ diện, thích thể hiện trước mặt nữ nhân sao!
Lúc này Sở Tu Minh mới nói tiếp, “Lấy thêm nữa đi để bọn ta chọn.”
Nữ nhân nghe thế bảo nam nhân vào lấy thêm da tốt ra, Sở Tu Minh cúi đầu nhìn Trầm Cẩm nói, “Tự nàng chọn cho nhạc mẫu đi.”
“Vâng.” Giọng Trầm Cẩm vừa nhẹ vừa trong, vừa rồi nàng mê mang nghe Sở Tu Minh trao đổi với người ta, khẩu âm của nữ nhân kia rất nặng, lúc đầu nàng còn có thể mơ hồ đoán ý nhưng sau Sở Tu Minh nói tiếng địa phương nào đấy thì hai người nói cái gì nàng không hiểu, lúc Sở Tu Minh nói chuyện với Trầm Cẩm lại đổi trở về nên nàng hiểu được.
Trầm Cẩm không chỉ chọn cho mẫu thân mà còn chọn cho Thụy vương với Thụy vương phi bởi mẫu thân còn ở Thụy vương phủ, tóm lại không thoát khỏi sự chiếu cố của Thụy vương phi, nàng không cầu mong Thụy vương chiếu cố mẫu thân, với lại mẫu thân cũng không cần.
Chờ Trầm Cẩm chọn lựa xong, Sở Tu Minh lại chọn thêm ít nữa, sau đó thương lượng vài câu với hai người kia rồi dắt Trầm Cẩm đi, Trầm Cẩm ngoan ngoãn đi theo, còn dịu dàng khuyên, “Còn nhiều chỗ bán da lắm, chúng ta cứ từ từ chọn.” Nàng tưởng giao dịch không thành, Sở Tu Minh đành từ bỏ.
Sở Tu Minh dừng bước chân cười nói, “Yên tâm đi, số da đó đều là của nàng, ta bảo bọn họ đưa đến tướng quân phủ ở biên thành.”
Trầm Cẩm ậm ừ không hỏi thêm gì, Sở Tu Minh lại lục tục mua thêm không ít, có cái dùng bạc thanh toán trực tiếp, còn mấy thứ như da thì để người ta đưa tới tướng quân phủ, sau thấy Trầm Cẩm mệt mỏi lại ôm Trầm Cẩm ngồi trên vai, có kinh nghiệm một lần nên Trầm Cẩm ngồi càng thoải mái, còn nhàn nhã quẫy chân.
Sở Tu Minh nhanh chóng mua sắm xong, tiến về khu vực bán động vật, chỗ này không chỉ bán ngựa còn bán động vật sống còn nhỏ, Trầm Cẩm ngồi trên cao thấy Sở Tu Viễn, cúi đầu chỉ cho Sở Tu Minh, Sở Tu Minh liền dẫn nàng qua đó.
Sở Tu Viễn thấy Sở Tu Minh với Trầm Cẩm thì cả người ngây ngẩn, ngửa đầu nhìn tẩu tử trước rồi mới nhìn huynh trưởng, cuối cùng nhìn hai thị vệ phía sau, huynh trưởng hắn đang bị người ta cưỡi đầu cưỡi cổ phải không?
Sắc mặt Sở Tu Minh hết sức bình tĩnh, biểu tình Trầm Cẩm cũng thực đương nhiên, Sở Tu Viễn nhận thấy bản thân không nên kinh hô ra tiếng thì hơn, chờ Sở Tu Minh ôm Trầm Cẩm xuống dưới mới chủ động nói, “Đại ca, ở đây có con ngựa cái sắp sinh, chào giá cao lại không biết giống ngựa đực, huynh tới xem thử.”
“Ừ.” Tuy Sở Tu Minh thả Trầm Cẩm xuống lại vẫn không buông tay nàng ra, con ngựa cái kia được nhốt một mình, bụng đã lộ rõ, nhìn như sắp sinh, lần đầu tiên Trầm Cẩm nhìn thấy, mùi xung quanh khá khó chịu, Sở Tu Minh dẫn nàng tới chỗ này sau cùng là đúng.
Cách khá xa nên nhìn không ra cái gì, Sở Tu Minh ngẫm lại buông tay Trầm Cẩm nói, “Không phải muốn mua con gì nuôi hả? Để Tu Viễn dẫn nàng đi chọn nhé.”
“Ta ở đây chờ chàng.” Trầm Cẩm nhu thuận đáp lời.
Sở Tu Minh nghe thế lòng ấm áp hẳn, vừa muốn nói thì nghe Sở Tu Viễn chen vào, “Tẩu tử, bên kia có bán thỏ trắng, đệ mới thấy ấy, thỏ còn nhỏ không bằng bàn tay đệ luôn.”
Hai mắt Trầm Cẩm rực sáng, càng thêm nhu thuận nhỏ giọng nói, “Phu quân đi đi, ta ở đây sẽ khiến chàng phân tâm, xong việc nhớ tìm ta với Tu Viễn.”
Sở Tu Minh nhìn bộ dạng vô tội của Trầm Cẩm mà hết đường chống đỡ, ngừng một lát mới nói, “Đi đi.”
“Đại ca yên tâm, ta sẽ xem chừng tẩu tử.” Sở Tu Viễn cam đoan.
Sở Tu Minh phất phất tay, Trầm Cẩm vui vẻ đi với Sở Tu Viễn còn vọng lại đoạn thúc giục, “Nhanh lên, lỡ bị người ta mua mất thì sao.”
“Tẩu tử yên tâm, nó ăn nhiều lại không tới hai lạng thịt, không có ai cần đâu.” Sở Tu Viễn nói.
Sở Tu Minh bình tĩnh nói, “Đi.”
Lưu lại hai thị vệ vô cùng đồng tình nhìn bóng dáng tướng quân, lại quay đầu nhìn tướng quân phu nhân không một chút lưu luyến, thì ra trong lòng phu nhân địa vị của tướng quân còn không bằng một con thỏ con, hai người nhìn nhau rồi mới theo tướng quân đi vào.
Vì chỗ này toàn bán động vật sống nên khó tránh khỏi có phân động vật, lúc đi với Sở Tu Minh hắn luôn chọn chỗ sạch sẽ đi hoặc ôm Trầm Cẩm qua, còn Sở Tu Viễn lại không chú ý những thứ này, chân Trầm Cẩm đạp lên đủ thứ, quả thực không dám nghĩ những thứ đó là cái gì.
Có điều cảm giác không thoải mái biến mất ngay khi nhìn thấy con thỏ mà Sở Tu Viễn nói, chú thỏ này thực đáng yêu, lỗ tai ngắn hơn so với thỏ bình thường, đuôi càng ngắn hơn, mắt vừa lớn vừa tròn, lông toàn thân mềm mại một màu, nhìn giống như chuẩn bị thay lông, bụng màu trắng, tai với mắt nâu đen, chân màu vàng, mấy con thỏ lớn hơn thì ngồi, bốn năm con còn nhỏ nằm bên cạnh chúng, Sở Tu Viễn nói, “Tẩu đừng thấy giờ lông chúng khó coi, chờ đông tới sẽ biến thành màu trắng, hơn nữa mấy con này còn nhỏ, chắc sinh ra chưa được hai mươi ngày.”
“Tiểu huynh đệ thật hiểu biết.” Người bán thỏ nói, “Vốn định bán da ai ngờ thỏ sinh, không thể giết được, nhà ta lại không muốn nuôi nên đem bán, thỏ mẹ sinh trên đường, mấy nhóc này mới được mười một ngày thôi.”
“Sao đệ biết chúng nó chưa tới hai mươi ngày?” Trầm Cẩm tò mò hỏi.
“Vì sau hai mươi ngày rồi thì thỏ lớn sẽ không gần bọn chúng thế nữa.” Sở Tu Viễn đáp, “Tẩu tử muốn mua không?”
Người bán thỏ nghe xưng hô của Sở Tu Viễn mới biết cô gái này đã thành thân, hắn còn tưởng đây là hai đứa nhỏ tới chơi.
“Ta có thể sờ bọn nó được không?” Trầm Cẩm nhìn người bán thỏ hỏi.
“Đừng để chúng nó khiến cô nương bị thương.” Người bán đáp, chỉ sợ không ai đành lòng cự tuyệt cô nương đáng yêu thế này đâu, có điều thành thân sớm quá, thật đáng tiếc, chắc gả tới nhà giàu chứ không cũng không thể nuôi thiếu nữ đẹp thế.
Trầm Cẩm gật đầu, hai mắt mở to, Sở Tu Viễn thiếu chút phì cười vì hai con thỏ lớn trong lồng sắt cũng mở to hai mắt nhìn Trầm Cẩm, bọn họ như đang trao đổi qua lồng sắt, mắt vừa tròn vừa sáng, Trầm Cẩm vươn tay chọc chọc con thỏ qua lồng sắt rồi lập tức rụt tay về, nhìn con thỏ chằm chằm, thấy nó không phản ứng mới duỗi tay chọc tiếp, lần này con thỏ có phản ứng, chú thỏ bị chọc chậm rì rì giật mình, sau đó dùng cái đuôi ngắn củn đối mặt với Trầm Cẩm.
“Bao nhiêu tiền?” Trầm Cẩm yêu thích ra mặt, nàng quyết định về sẽ lấy nhiều loại cỏ xanh cho thỏ ăn, con thỏ này còn thay đổi màu lông nữa kìa!
Nàng nhớ hai câu trong bài “Doãn hỉ trạch”, “Mưa chiều mờ mịt gà xuân gáy. Cỏ thu rậm rạp thỏ trắng nhảy”*. Đúng là miêu tả loại thỏ này.
* Chân thành cảm ơn ss Trang Ngố về câu thơ trên. T_______T cầu mong tác giả đừng cho thêm thơ văn nữa, ghét lắm.
Người bán thỏ không đòi nhiều, ra một cái giá, Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn gật đầu nói, “Chúng ta mua.”
Không đợi Sở Tu Viễn trả tiền Trầm Cẩm đã thanh toán, Sở Tu Viễn không tranh trả nhưng sau khi Trầm Cẩm đưa tiền xong thì chủ động ôm thỏ, thỏ này nhìn nho nhỏ vậy thôi chứ không nhẹ, nếu để Trầm Cẩm ôm bị huynh trưởng nhà mình thấy, về không xử lý hắn mới lạ.
Chủ quầy là một nam nhân vừa đen vừa cao lớn, bên cạnh hắn là một nữ nhân nhỏ bé, ngũ quan của nữ nhân đó không quá tinh xảo làn da cũng không trắng nhưng lại mang cho người khác cảm giác thoải mái, như đóa hoa chớm nở xinh đẹp diễm lệ mà rực lửa, lúc cười rộ mang theo cảm giác sang sảng, “Chuẩn bị cho tiểu nương tử cạnh ngươi à? Có da chồn trắng, không biết khách nhân muốn mấy mảnh?”
“Có tất cả mấy mảnh?” Sở Tu Minh hỏi.
“Vậy xem hàng trước đi.” Nữ nhân nháy mắt với nam nhân phía sau, hắn quay lưng lôi từ dưới sạp lên đủ loại da chồn trắng, “Là chồn mới săn vào mùa đông, vừa dày vừa mềm.”
Sở Tu Minh cũng nhận ra, da của nhà hắn rất tốt, hơn nữa được sơ chế sạch sẽ, Trầm Cẩm nhìn da nhung mềm mềm đầy sạp hai mắt sáng rực, muốn sờ thử lại ngượng ngùng, đến khi da chồn trắng được mang ra thì không nhịn được nữa, lấy tay gãi gãi cào cào lòng bàn tay Sở Tu Minh, thấy Sở Tu Minh không có phản ứng lại cào vài cái nữa, nàng chưa từng nhìn thấy nhiều da thế này.
Thụy vương phủ hàng năm đều được phân da theo lệ, không giống Hứa trắc phi đắc sủng được Thụy vương lén cho nhiều hơn, Trầm Cẩm dưỡng cạnh Thụy vương phi cũng có nhưng Thụy vương phi còn phải cho nữ nhi với hai con trai, Sở Tu Minh cúi đầu nhìn Trầm Cẩm, Trầm Cẩm nói, “Có quý giá quá không?”
“Không đâu.” Sở Tu Minh hỏi, “Thích mấy thứ đó lắm à?”
“Ừ.” Trầm Cẩm đáp, “Da của mẫu thân đều cho ta cả.”
Sở Tu Minh nói, “Vậy mua nhiều thêm chút tặng cho nhạc mẫu.” Thật ra vốn trong khố phòng còn không ít nhưng lúc thành bị vây đã bị xài hết, hiện tại chỉ có mấy mảnh hắn mới mang về, vì bận đánh trận nên không phải da nào cũng mang về, chỉ lấy mấy thứ trân quý về thôi.
Trầm Cẩm lại không biết khố phòng ở nhà có, Sở Tu Minh mới nhận ra chìa khóa khố phòng còn chưa đưa cho Trầm Cẩm, ở biên thành thứ nhiều nhất là da, ngược lại vải dệt lại quý hơn da rất nhiều, hắn muốn làm cho Trầm Cẩm một chiếc áo choàng da chồn trắng nên mới phải mua thêm ở ngoài, nếu Trầm Cẩm thích da thế thì chờ sang năm trời lạnh săn nhiều về, trải đầy phòng thật dày nhất định Trầm Cẩm sẽ thích, Sở Tu Minh không nói cho nàng biết kế hoạch, chờ trời lạnh cho nàng ngạc nhiên, “Có tổng cộng bao nhiêu da chồn trắng?”
“Bốn mảnh.” Nữ nhân đáp, “Thứ này giảo hoạt không dễ bắt.”
Sở Tu Minh lại hỏi, “Bao nhiêu tiền?”
“Không cần tiền, muốn trà với muối.” Nữ nhân sớm nhận ra hai người không phải người bình thường, trà với muối do triều đình quản chế, muốn mua phải mua ở chỗ quan phủ, mà bọn họ không mua được muối quan, chỉ có thể mua muối tư hoặc chờ họp chợ trao đổi.
Sở Tu Minh không bất ngờ chỉ gật đầu hỏi, “Bao nhiêu?”
Nữ nhân ra giá, Sở Tu Minh nhíu mày, “Cao, trời chuyển ấm rồi, năm nay không cần dùng nữa.” Chuyện này đúng lại cũng có chỗ không đúng, da chỉ cần sơ chế tốt thì có thể bảo quản hai năm, đặc biệt là da chồn trắng.
“Có thể thương lượng.” Nữ nhân nói, nàng nhìn Trầm Cẩm vẻ mặt vô tội lại nhìn Sở Tu Minh, thầm oán, quả nhiên mấy tên mặt trắng không đáng tin chút nào, không phải nói nam nhân Thiên Khải rất sĩ diện, thích thể hiện trước mặt nữ nhân sao!
Lúc này Sở Tu Minh mới nói tiếp, “Lấy thêm nữa đi để bọn ta chọn.”
Nữ nhân nghe thế bảo nam nhân vào lấy thêm da tốt ra, Sở Tu Minh cúi đầu nhìn Trầm Cẩm nói, “Tự nàng chọn cho nhạc mẫu đi.”
“Vâng.” Giọng Trầm Cẩm vừa nhẹ vừa trong, vừa rồi nàng mê mang nghe Sở Tu Minh trao đổi với người ta, khẩu âm của nữ nhân kia rất nặng, lúc đầu nàng còn có thể mơ hồ đoán ý nhưng sau Sở Tu Minh nói tiếng địa phương nào đấy thì hai người nói cái gì nàng không hiểu, lúc Sở Tu Minh nói chuyện với Trầm Cẩm lại đổi trở về nên nàng hiểu được.
Trầm Cẩm không chỉ chọn cho mẫu thân mà còn chọn cho Thụy vương với Thụy vương phi bởi mẫu thân còn ở Thụy vương phủ, tóm lại không thoát khỏi sự chiếu cố của Thụy vương phi, nàng không cầu mong Thụy vương chiếu cố mẫu thân, với lại mẫu thân cũng không cần.
Chờ Trầm Cẩm chọn lựa xong, Sở Tu Minh lại chọn thêm ít nữa, sau đó thương lượng vài câu với hai người kia rồi dắt Trầm Cẩm đi, Trầm Cẩm ngoan ngoãn đi theo, còn dịu dàng khuyên, “Còn nhiều chỗ bán da lắm, chúng ta cứ từ từ chọn.” Nàng tưởng giao dịch không thành, Sở Tu Minh đành từ bỏ.
Sở Tu Minh dừng bước chân cười nói, “Yên tâm đi, số da đó đều là của nàng, ta bảo bọn họ đưa đến tướng quân phủ ở biên thành.”
Trầm Cẩm ậm ừ không hỏi thêm gì, Sở Tu Minh lại lục tục mua thêm không ít, có cái dùng bạc thanh toán trực tiếp, còn mấy thứ như da thì để người ta đưa tới tướng quân phủ, sau thấy Trầm Cẩm mệt mỏi lại ôm Trầm Cẩm ngồi trên vai, có kinh nghiệm một lần nên Trầm Cẩm ngồi càng thoải mái, còn nhàn nhã quẫy chân.
Sở Tu Minh nhanh chóng mua sắm xong, tiến về khu vực bán động vật, chỗ này không chỉ bán ngựa còn bán động vật sống còn nhỏ, Trầm Cẩm ngồi trên cao thấy Sở Tu Viễn, cúi đầu chỉ cho Sở Tu Minh, Sở Tu Minh liền dẫn nàng qua đó.
Sở Tu Viễn thấy Sở Tu Minh với Trầm Cẩm thì cả người ngây ngẩn, ngửa đầu nhìn tẩu tử trước rồi mới nhìn huynh trưởng, cuối cùng nhìn hai thị vệ phía sau, huynh trưởng hắn đang bị người ta cưỡi đầu cưỡi cổ phải không?
Sắc mặt Sở Tu Minh hết sức bình tĩnh, biểu tình Trầm Cẩm cũng thực đương nhiên, Sở Tu Viễn nhận thấy bản thân không nên kinh hô ra tiếng thì hơn, chờ Sở Tu Minh ôm Trầm Cẩm xuống dưới mới chủ động nói, “Đại ca, ở đây có con ngựa cái sắp sinh, chào giá cao lại không biết giống ngựa đực, huynh tới xem thử.”
“Ừ.” Tuy Sở Tu Minh thả Trầm Cẩm xuống lại vẫn không buông tay nàng ra, con ngựa cái kia được nhốt một mình, bụng đã lộ rõ, nhìn như sắp sinh, lần đầu tiên Trầm Cẩm nhìn thấy, mùi xung quanh khá khó chịu, Sở Tu Minh dẫn nàng tới chỗ này sau cùng là đúng.
Cách khá xa nên nhìn không ra cái gì, Sở Tu Minh ngẫm lại buông tay Trầm Cẩm nói, “Không phải muốn mua con gì nuôi hả? Để Tu Viễn dẫn nàng đi chọn nhé.”
“Ta ở đây chờ chàng.” Trầm Cẩm nhu thuận đáp lời.
Sở Tu Minh nghe thế lòng ấm áp hẳn, vừa muốn nói thì nghe Sở Tu Viễn chen vào, “Tẩu tử, bên kia có bán thỏ trắng, đệ mới thấy ấy, thỏ còn nhỏ không bằng bàn tay đệ luôn.”
Hai mắt Trầm Cẩm rực sáng, càng thêm nhu thuận nhỏ giọng nói, “Phu quân đi đi, ta ở đây sẽ khiến chàng phân tâm, xong việc nhớ tìm ta với Tu Viễn.”
Sở Tu Minh nhìn bộ dạng vô tội của Trầm Cẩm mà hết đường chống đỡ, ngừng một lát mới nói, “Đi đi.”
“Đại ca yên tâm, ta sẽ xem chừng tẩu tử.” Sở Tu Viễn cam đoan.
Sở Tu Minh phất phất tay, Trầm Cẩm vui vẻ đi với Sở Tu Viễn còn vọng lại đoạn thúc giục, “Nhanh lên, lỡ bị người ta mua mất thì sao.”
“Tẩu tử yên tâm, nó ăn nhiều lại không tới hai lạng thịt, không có ai cần đâu.” Sở Tu Viễn nói.
Sở Tu Minh bình tĩnh nói, “Đi.”
Lưu lại hai thị vệ vô cùng đồng tình nhìn bóng dáng tướng quân, lại quay đầu nhìn tướng quân phu nhân không một chút lưu luyến, thì ra trong lòng phu nhân địa vị của tướng quân còn không bằng một con thỏ con, hai người nhìn nhau rồi mới theo tướng quân đi vào.
Vì chỗ này toàn bán động vật sống nên khó tránh khỏi có phân động vật, lúc đi với Sở Tu Minh hắn luôn chọn chỗ sạch sẽ đi hoặc ôm Trầm Cẩm qua, còn Sở Tu Viễn lại không chú ý những thứ này, chân Trầm Cẩm đạp lên đủ thứ, quả thực không dám nghĩ những thứ đó là cái gì.
Có điều cảm giác không thoải mái biến mất ngay khi nhìn thấy con thỏ mà Sở Tu Viễn nói, chú thỏ này thực đáng yêu, lỗ tai ngắn hơn so với thỏ bình thường, đuôi càng ngắn hơn, mắt vừa lớn vừa tròn, lông toàn thân mềm mại một màu, nhìn giống như chuẩn bị thay lông, bụng màu trắng, tai với mắt nâu đen, chân màu vàng, mấy con thỏ lớn hơn thì ngồi, bốn năm con còn nhỏ nằm bên cạnh chúng, Sở Tu Viễn nói, “Tẩu đừng thấy giờ lông chúng khó coi, chờ đông tới sẽ biến thành màu trắng, hơn nữa mấy con này còn nhỏ, chắc sinh ra chưa được hai mươi ngày.”
“Tiểu huynh đệ thật hiểu biết.” Người bán thỏ nói, “Vốn định bán da ai ngờ thỏ sinh, không thể giết được, nhà ta lại không muốn nuôi nên đem bán, thỏ mẹ sinh trên đường, mấy nhóc này mới được mười một ngày thôi.”
“Sao đệ biết chúng nó chưa tới hai mươi ngày?” Trầm Cẩm tò mò hỏi.
“Vì sau hai mươi ngày rồi thì thỏ lớn sẽ không gần bọn chúng thế nữa.” Sở Tu Viễn đáp, “Tẩu tử muốn mua không?”
Người bán thỏ nghe xưng hô của Sở Tu Viễn mới biết cô gái này đã thành thân, hắn còn tưởng đây là hai đứa nhỏ tới chơi.
“Ta có thể sờ bọn nó được không?” Trầm Cẩm nhìn người bán thỏ hỏi.
“Đừng để chúng nó khiến cô nương bị thương.” Người bán đáp, chỉ sợ không ai đành lòng cự tuyệt cô nương đáng yêu thế này đâu, có điều thành thân sớm quá, thật đáng tiếc, chắc gả tới nhà giàu chứ không cũng không thể nuôi thiếu nữ đẹp thế.
Trầm Cẩm gật đầu, hai mắt mở to, Sở Tu Viễn thiếu chút phì cười vì hai con thỏ lớn trong lồng sắt cũng mở to hai mắt nhìn Trầm Cẩm, bọn họ như đang trao đổi qua lồng sắt, mắt vừa tròn vừa sáng, Trầm Cẩm vươn tay chọc chọc con thỏ qua lồng sắt rồi lập tức rụt tay về, nhìn con thỏ chằm chằm, thấy nó không phản ứng mới duỗi tay chọc tiếp, lần này con thỏ có phản ứng, chú thỏ bị chọc chậm rì rì giật mình, sau đó dùng cái đuôi ngắn củn đối mặt với Trầm Cẩm.
“Bao nhiêu tiền?” Trầm Cẩm yêu thích ra mặt, nàng quyết định về sẽ lấy nhiều loại cỏ xanh cho thỏ ăn, con thỏ này còn thay đổi màu lông nữa kìa!
Nàng nhớ hai câu trong bài “Doãn hỉ trạch”, “Mưa chiều mờ mịt gà xuân gáy. Cỏ thu rậm rạp thỏ trắng nhảy”*. Đúng là miêu tả loại thỏ này.
* Chân thành cảm ơn ss Trang Ngố về câu thơ trên. T_______T cầu mong tác giả đừng cho thêm thơ văn nữa, ghét lắm.
Người bán thỏ không đòi nhiều, ra một cái giá, Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn gật đầu nói, “Chúng ta mua.”
Không đợi Sở Tu Viễn trả tiền Trầm Cẩm đã thanh toán, Sở Tu Viễn không tranh trả nhưng sau khi Trầm Cẩm đưa tiền xong thì chủ động ôm thỏ, thỏ này nhìn nho nhỏ vậy thôi chứ không nhẹ, nếu để Trầm Cẩm ôm bị huynh trưởng nhà mình thấy, về không xử lý hắn mới lạ.
/58
|