Edit: Simi
Tiết cuối cùng của lớp tự học buổi tối sắp bắt đầu, học sinh bên ngoài phần lớn đã về lớp, thỉnh thoảng chỉ có một hai người đi ngang qua hành lang.
Bây giờ đang là mùa đông, buổi tối lạnh vô cùng, Nhạc Nha lúc nào cũng mặc áo lông, che phủ cả người y như gấu bắc cực.
Trần Dạng nhìn Nhạc Nha, không trả lời cô, còn hỏi ngược lại cô một câu.
Nhạc Nha lảng sang chuyện khác: “Không dọa thì không dọa, là tôi hiểu lầm… Nhưng không phải là do cậu nên cậu ta mới bỏ đi sao?”
Trần Dạng hỏi: “Chẳng lẽ cậu muốn nhận táo của cậu ta?”
Rõ ràng chỉ là một cái hộp bình thường, táo cũng bình thường, sao cô có thể vừa ý với nó, anh thật sự không hiểu.
Vừa nghĩ tới hình ảnh lúc nãy, cơn tức trong người lại nổi lên.
Nhạc Nha lắc đầu, “Không có.”
Cô phát hiện Trần Dạng nghĩ rằng cô sẽ đồng ý lấy táo dù rõ ràng cô không định nhận, nhưng anh lại thực sự nghĩ như vậy.
Nhạc Nha giải thích: “Tôi định từ chối rồi, nhưng tại cậu đột ngột xuất hiện nên dọa cậu ta chạy mất tiêu chứ bộ.”
Thật ra cũng không phải là do anh dọa sợ, là do người ta tự động bỏ chạy.
Nhạc Nha lặp lại: “Tôi không muốn nhận thật mà.”
Nghe cô giải thích với anh một lần nữa, cơn mất hứng của Trần Dạng đột nhiên không cánh mà bay, nhịn không được cười một tiếng.
Nhạc Nha không hiểu tại sao anh lại tự dưng cười như vậy.
Cô nói: “Chuyện bóng bay hồi tối nay bị người khác chụp lại rồi, lần sau cậu đừng làm vậy nữa, nếu bị phát hiện sẽ phải mời phụ huynh đó.”
Ánh mắt Trần Dạng sâu lắng, “Ừ.”
Anh đặc biệt chọn chỗ tối như mực để không ai phát hiện ra, không ngờ vẫn bị chụp lén.
Trần Dạng nhíu mày, hít một hơi thật sâu mới có thể kiềm nén lại cơn tức đang dâng trào trong lòng.
Nhìn cô gái nhỏ xinh xắn trước mặt, anh lại không đành lòng nổi giận trước mặt cô, cúi đầu nói: “Cho cậu.”
Anh bỏ món đồ trong tay vào nón áo khoác của cô, không để cho cô thấy món đồ đó là gì.
Nhạc Nha có thể cảm giác được nón áo của mình nằng nặng.
Cô thò tay ra sau, nhỏ giọng hỏi: “Cậu lại bỏ gì vào nón của tôi vậy, bóng bay hồi tối cậu cột vào người phải về lớp tôi mới phát hiện ra đó.”
Trần Dạng thừa cơ điểm lên chóp mũi của cô, “Cậu đoán thử xem.”
Nhạc Nha né tránh tay của anh, “Không đoán.”
Dù sao cũng đã điểm được rồi, Trần Dạng thu tay lại, khóe miệng hơi cong lên, “Bây giờ gan quá nhỉ, dám nói chuyện với tôi như vậy.”
Nhạc Nha bĩu môi, không thèm tranh chấp với anh.
Nón áo khoác hơi trùng xuống, cô cảm giác như món đồ kia rất nặng, nhưng động tác lúc nãy của Trần Dạng quá nhanh, cô thật sự không thấy rõ.
Chuông vào lớp đột nhiên vang lên.
Nhạc Nha lấy lại tinh thần, sau đó nói: “Vào học rồi, cậu mau về lớp đi.”
Từ đây đến cửa sau của lớp cô rất gần, cô chỉ cần đẩy cửa là có thể vào lớp, nhưng vẫn không quên nhắc anh một câu.
Cánh cửa ngăn cản lại hơi lạnh bên ngoài.
Trong lớp học vẫn ồn ào tiếng cười đùa, tuy chuông đã reo nhưng trong vòng một phút không thể nào yên tĩnh ngay lập tức được.
Nhạc Nha trở về chỗ ngồi của mình, thò tay vào nón.
Cô không dám lật nón ngược lại, sợ đồ trong nón rơi ra đập vào đầu mình, đến lúc đó cô lại là người phải chịu đau.
“Đây.”
Tạ Khinh Ngữ đột nhiên đưa tay, lấy món đồ kia ra cho cô.
Nhạc Nha kinh ngạc, cảm thấy nón nhẹ đi.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Tớ thấy cậu lấy cả buổi cũng không được nên mới giúp cậu, đừng có trách tớ à nha, nè, cậu cầm đi.”
Trong tay cô ấy là một quả táo, chỉ là không giống với táo mua ở quầy bán quà vặt, tuy hình dạng táo cũng không khác nhau lắm.
Nhạc Nha đưa tay đón lấy, có chút lành lạnh. “Cảm ơn cậu.”
“Còn cảm ơn tớ làm gì, tụi mình là quan hệ gì hả.” Tạ Khinh Ngữ chọt chọt vào người cô, nói: “Tớ thấy hết rồi nha.”
Tuy có nhiều nữ sinh nhìn thấy Trần Dạng, nhưng phần lớn đều không biết anh là ai, lớp 1 lại càng có nhiều người không biết.
Mùa đông cũng không có ai mở cửa sổ, cho nên chỉ những ai ở bên ngoài mới nhìn thấy.
Tạ Khinh Ngữ cùng là vì ra ngoài lấy nước, đến khi trở về mới nhìn thấy Nhạc Nha và Trần Dạng đứng đó.
Cô không có ấn tượng mấy với Trần Dạng, lần tiếp xúc gần nhất là khi Nhạc Nha nhận lầm người rồi tặng đồ cho người ta.
Còn lại là lúc tặng bóng bay hình con thỏ tối nay.
Tạ Khinh Ngữ tuy chưa từng nói chuyện với anh, nhưng cô cảm thấy ý tứ của Trần Dạng vô cùng rõ ràng, chỉ là Nhạc Nha cứ luôn ngây thơ mơ hồ không biết gì.
Giáo viên chủ nhiệm, cô Tưởng, vào lớp, đi lên bục giảng, trong lớp liền yên tĩnh lại, Nhạc Nha cũng trở nên tích cực, nhìn chăm chú vào quả táo.
Cô không ngờ Trần Dạng lại tặng táo cho cô.
Bóng bay hình thỏ vẫn được cột lên cửa sổ, cô cứ tưởng đó đã là quà rồi, ai ngờ anh còn tặng thêm cho cô.
Đằng sau truyền đến một tờ giấy vo tròn.
Nhạc Nha mở ra, là chữ của Tạ Khinh Ngữ: “Nguyệt Nha à, cậu với Trần Dạng… rốt cuộc là quan hệ gì vậy?”
Quan hệ gì?
Nhạc Nha bị cô ấy hỏi có chút khó nói, trong phút chốc liền nghĩ đến chuyện gì đó, tuy cô chưa trải qua nhiều, nhưng dù sao cô cũng không phải là kẻ ngốc.
Bị hỏi như vậy, cô cũng vô thức nghĩ đến phương diện kia.
Cô Tưởng ở trên bục giảng đi lên đi xuống dọc theo lối nhỏ kế bên bàn của cô. Mỗi lần như vậy, Nhạc Nha lại cảm thấy hồi hộp, lo sợ trong lòng.
Đợi cô đi rồi, Nhạc Nha mới lấy bút trả lời lại.
Sau đó vò tờ giấy thành một cục, nghiêng người ném xuống bàn Tạ Khinh Ngữ ở phía sau.
Tạ Khinh Ngữ lấy sách che lại, mở tờ giấy ra, phát hiện trên giấy chỉ viết đúng ba chữ, vô cùng đơn giản, không có gì.
Tiết thứ tư của lớp tự học buổi tối tan học đúng giờ.
Nhạc Nha thu dọn đồ đạc, sau đó tháo bóng bay trên bệ cửa sổ xuống, rồi cột ba sợi dây thừng lại cùng một chỗ.
Tạ Khinh Ngữ hỏi: “Cậu không đi hả?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Cậu đi trước đi, tớ đợi chút nữa đã.”
“À.” Tạ Khinh Ngữ kinh ngạc trong phút chốc, sau đó gật đầu, “Được rồi, tớ đi trước đây, cậu nhớ chú ý an toàn đó.”
Nhạc Nha nói: “Mình biết rồi.”
Đợi học sinh trong lớp ra về hết, Nhạc Nha đẩy cửa sổ ra nhìn, rất nhiều lớp học đã tắt đèn tối đen.
Lúc này cô mới cầm bóng bay ra khỏi lớp 1.
Bóng bay thỏ nhỏ lay động trên đỉnh đầu cô, lúc đi lại chuyển động lên xuống, lỗ tai cứ thế chuyển động theo, vô cùng đáng yêu.
Phần lớn học sinh trong trường đã về hết, lúc Nhạc Nha ra khỏi cổng trường, bên ngoài cũng chỉ còn khoảng mười mấy người.
Mùa đông nên không ai muốn chờ lâu dưới nhiệt độ lạnh cóng ở bên ngoài.
Nhạc Nha không thấy xe nhà mình, liền gọi điện thoại cho tài xế: “Chú, con là Nhạc Nha đây, hôm nay chú không tới ạ?”
Tài xế nói: “Tiểu thư, tôi đang trên đường đi rồi, chắc khoảng mấy phút nữa, cô có thể chờ một chút không?”
Nhạc Nha gật đầu, chợt nhớ ra chú tài xế không nhìn thấy, nhịn không được cười cười, “Không sao ạ, con đợi một lát cũng được.”
Tài xế đáp lại: “Tiểu thư tìm chỗ nào ấm ấm chờ nhé, tôi sẽ đến ngay.”
Nhạc Nha dạ, cúp điện thoại.
Cô đứng bên ngoài không bao lâu, mấy dãy phòng học đều tối đen, trong trường cũng không còn học sinh nào nữa.
Nhạc Nha chợt nhớ đến mấy chuyện ma Tạ Khinh Ngữ kể, lại nhìn ra đằng sau, đen như mực có chút dọa người.
Tay của cô cầm lấy dây thừng có chút lạnh, hôm nay quên mang theo bao tay nên cô dứt khoát nắm lấy quai balo của mình.
Để như vậy lại thoải mái hơn nhiều.
Nhạc Nha đi qua tiệm bán quà vặt ở đối diện, lần đầu tiên cô quen biết Trần Dạng cũng là ở nơi đó, cũng là ông chủ kia.
Bây giờ trong tiệm đang mở điều hòa, cô mua chút đồ ăn vặt rồi nhét vào túi áo, sau đó đứng ở cửa chờ tài xế tới.
Đúng lúc đó, cô nhìn ra ngoài thấy có người đang đẩy xe lăn.
Nhạc Nha nhìn một lát, phát hiện hình như ông ấy đang bị vướn gì đó, đẩy không đi, dưới trời lạnh gió thổi nên tóc cũng rối loạn theo.
Cô nghĩ nghĩ, đẩy cửa ra ngoài.
Lúc đến gần cô mới nhìn thấy bánh xe bị kẹt trong một rãnh nhỏ, vì chỗ này bị nhiều người giẫm lên, làm bật một vài viên gạch men.
Đối phương không thể nào đẩy bánh xe lăn ra được.
Nhạc Nha lên tiếng: “Để con giúp chú.”
Cô đưa tay đẩy lên, tuy lực nhỏ, nhưng đẩy từ phía sau sẽ dễ hơn người ngồi trên xe lăn.
Chưa tới một phút, xe lăn được đẩy khỏi rãnh, Nhạc Nha đẩy ông ấy đến chỗ bằng phẳng rồi cười nói: “Được rồi ạ.”
Nhạc Nha lần đầu tiên khâm phục sức lực của mình.
Lúc này, người trên xe lăn cũng quay đầu lại, “Cảm…”
Một câu nói chưa dứt lời, ánh mắt của đối phương đột nhiên trừng lớn, chữ còn lại bị kẹt trong cuống họng, bất thình lình đẩy mạnh cô ngã xuống đất.
Nhạc Nha căn bản không ngờ tới hành động này của ông ta, không kịp chuẩn bị liền ngã sấp xuống đất, tay vô thức chống một bên, vô cùng đau đớn.
Cô hít hà một tiếng, rụt tay lại xem, phát hiện tay bị trầy da rồi.
Nhạc Nha rất ít khi bị thương, lần gần đây nhất cũng đã lâu lắm rồi, trong đáy mắt rất nhanh long lanh nước.
Cũng không phải là do cô đau, mà là cảm thấy oan ức trong lòng.
Cô có ý tốt muốn giúp đỡ người đàn ông này, ngược lại còn bị đẩy ngã, cuối cùng cô cũng hiểu rõ tâm lý của những người làm ơn mắc oán rồi.
Nhạc Nha ngẩng đầu nhìn ông ta, “Vì sao chú lại đẩy tôi?”
Trên xe lăn là một người đàn ông trung niên, tóc hơi rối, trên người khoác áo bông dày, ngồi trên xe lăn nhìn cô chằm chằm.
Không hề nháy mắt.
Nhạc Nha bị nhìn đến lạnh cả sống lưng, cảm giác y như đang bị ai đó theo dõi, liền nhanh chân đứng dậy khỏi mặt đất rồi lùi lùi ra sau.
Người đàn ông kia một mực dõi theo động tác của cô, tiếng thở gấp vang rất rõ bên tai cô dù cách xa thế này.
Ánh đèn ven đường lóe lên, vài ba chiếc xe chạy ngang qua.
Hơi thở Nhạc Nha ngừng lại, nghĩ tới mấy loại tin tức xã hội trên tivi, mấy cô gái như cô là đối tượng dễ bị tấn công nhất.
Oan ức vừa rồi cũng đã bị sự sợ hãi thay thế.
Tay chà xát trên lớp áo, sau đó Nhạc Nha không thèm quan tâm gì nữa, sợ đối phương giả bộ tàn tật, cô liền xoay người bỏ chạy, bóng bay trên đỉnh đầu cũng lung lay dữ dội theo.
Mãi cho đến khi chạy đến chỗ cửa hàng nhỏ đối diện đường cái.
Ông chủ bị cô dọa giật mình, hỏi: “Sao vậy?”
Nhạc Nha lấy lại bình tĩnh, vỗ vỗ ngực, lắc đầu nói: “Hồi nãy người kia hăm dọa con, nhưng không có chuyện gì nữa rồi ạ.”
Đứng ở chỗ cô vẫn có thể nhìn thấy người đàn ông trung niên ở phía bên kia, ông ta nhìn qua bên này, vẫn giữ y nét mặt như cũ.
Nhạc Nha hỏi: “Ông chủ, chú có biết người bên kia là ai không?”
Ông chủ nhìn theo hướng cô chỉ, nheo mắt lại một chút, “Là người sống ở gần đây, nhưng mà chú không quen, hình như lúc trước có gặp mấy lần, có gì không?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không có gì ạ.”
Nghe ông ấy nói như vậy, trong lòng cô lại an tâm hơn một chút.
Tuy không biết vì sao đối phương lại đối xử với cô như vậy, nhưng chỉ cần không đụng chạm gì đến cô nữa là được.
Lòng bàn tay của Nhạc Nha hơi đau, trong tiệm đang mở đèn nên cô mới nhìn thấy rõ vết thương của mình đang chảy máu.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.
Nhạc Nha lại hỏi: “Ông chủ, chú có bán thuốc sát trùng không ạ?”
Ông chủ nghĩ nghĩ nói: “’Chú không có bán, chỉ là trong nhà chú có, con muốn dùng thì chú lấy cho con.”
Nhạc Nha vội vàng nói cảm ơn.
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, cho dù cách xa đến mức không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng sau lưng cô lại lạnh gáy cả người, còn có chút khó hiểu trong lòng.
Đúng là một người kì quái.
*
Trần Dạng mở cửa, phát hiện trong nhà không mở đèn.
Anh mở đèn phòng khách, nhặt hết đồng đồ lộn xộn trên sàn, gian phòng không lớn, phòng khách cũng không lớn, cho nên anh thu dọn rất nhanh.
Chỉ là anh đã chán ngán với hình ảnh này lắm rồi.
Trần Dạng đứng giữa nhà đợi thêm vài phút, rốt cuộc vẫn phải gọi điện thoại: “Trần Minh Võ, ông lại đi đâu rồi?”
Giọng điệu của anh không tốt lắm, Trần Minh Võ ở đầu dây bên kia hiếm khi không nổi giận với anh, chuyện này hơi bất bình thường.
Hai người hằng ngày đều tranh cãi với nhau, phần lớn đồ đạc trong nhà đều bị đẩy ngã, thường xuyên xảy ra chuyện phải đổ máu.
Trần Dạng dần luyện thành thói quen, tối nay lại vượt quá dự đoán của anh.
Hỏi địa điểm xong, anh cầm lấy chìa khóa rồi ra khỏi nhà.
Vừa đến trường học, Trần Dạng liền nhìn thấy Trần Minh Võ ở ngoài trời, ông ta ngồi trên xe lăn, xung quanh không có ai, sau lưng sáng bừng ánh đèn của cửa hàng.
Anh yên lặng nhìn một lát, sau đó mới đi qua, cười lạnh nói: “Ra ngoài cũng không sợ không thể về nhà à, đến lúc đó không có ai nhặt xác cho ông đâu.”
Trần Minh Võ không trả lời anh.
Trần Dạng tuy cảm thấy sai sai ở đâu đó, nhưng cũng không muốn quan tâm quá nhiều, chỉ cho là ông ta bị chuyện gì đó kích thích, anh với tay cầm lấy tay đẩy của xe lăn.
Không ngờ Trần Minh Võ lại trực tiếp đưa tay túm lấy thật chặt tay anh.
Trần Dạng thu tay lại, cau mày nói: “Ông bị điên gì vậy?”
Ngoài dự tính của anh, Trần Minh Võ không thèm đoái hoài gì đến anh, đầu lại chuyển sang hướng kia, giống y như lúc trước khi anh đến, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
Trần Dạng không ngại phiền phức, nhìn theo hướng của ông ta.
Cách một lớp cửa kính ở tiệm bán quà vặt, Nhạc Nha đang đứng ở đó, và cũng đúng lúc cô đang nhìn sang đây.
Tiết cuối cùng của lớp tự học buổi tối sắp bắt đầu, học sinh bên ngoài phần lớn đã về lớp, thỉnh thoảng chỉ có một hai người đi ngang qua hành lang.
Bây giờ đang là mùa đông, buổi tối lạnh vô cùng, Nhạc Nha lúc nào cũng mặc áo lông, che phủ cả người y như gấu bắc cực.
Trần Dạng nhìn Nhạc Nha, không trả lời cô, còn hỏi ngược lại cô một câu.
Nhạc Nha lảng sang chuyện khác: “Không dọa thì không dọa, là tôi hiểu lầm… Nhưng không phải là do cậu nên cậu ta mới bỏ đi sao?”
Trần Dạng hỏi: “Chẳng lẽ cậu muốn nhận táo của cậu ta?”
Rõ ràng chỉ là một cái hộp bình thường, táo cũng bình thường, sao cô có thể vừa ý với nó, anh thật sự không hiểu.
Vừa nghĩ tới hình ảnh lúc nãy, cơn tức trong người lại nổi lên.
Nhạc Nha lắc đầu, “Không có.”
Cô phát hiện Trần Dạng nghĩ rằng cô sẽ đồng ý lấy táo dù rõ ràng cô không định nhận, nhưng anh lại thực sự nghĩ như vậy.
Nhạc Nha giải thích: “Tôi định từ chối rồi, nhưng tại cậu đột ngột xuất hiện nên dọa cậu ta chạy mất tiêu chứ bộ.”
Thật ra cũng không phải là do anh dọa sợ, là do người ta tự động bỏ chạy.
Nhạc Nha lặp lại: “Tôi không muốn nhận thật mà.”
Nghe cô giải thích với anh một lần nữa, cơn mất hứng của Trần Dạng đột nhiên không cánh mà bay, nhịn không được cười một tiếng.
Nhạc Nha không hiểu tại sao anh lại tự dưng cười như vậy.
Cô nói: “Chuyện bóng bay hồi tối nay bị người khác chụp lại rồi, lần sau cậu đừng làm vậy nữa, nếu bị phát hiện sẽ phải mời phụ huynh đó.”
Ánh mắt Trần Dạng sâu lắng, “Ừ.”
Anh đặc biệt chọn chỗ tối như mực để không ai phát hiện ra, không ngờ vẫn bị chụp lén.
Trần Dạng nhíu mày, hít một hơi thật sâu mới có thể kiềm nén lại cơn tức đang dâng trào trong lòng.
Nhìn cô gái nhỏ xinh xắn trước mặt, anh lại không đành lòng nổi giận trước mặt cô, cúi đầu nói: “Cho cậu.”
Anh bỏ món đồ trong tay vào nón áo khoác của cô, không để cho cô thấy món đồ đó là gì.
Nhạc Nha có thể cảm giác được nón áo của mình nằng nặng.
Cô thò tay ra sau, nhỏ giọng hỏi: “Cậu lại bỏ gì vào nón của tôi vậy, bóng bay hồi tối cậu cột vào người phải về lớp tôi mới phát hiện ra đó.”
Trần Dạng thừa cơ điểm lên chóp mũi của cô, “Cậu đoán thử xem.”
Nhạc Nha né tránh tay của anh, “Không đoán.”
Dù sao cũng đã điểm được rồi, Trần Dạng thu tay lại, khóe miệng hơi cong lên, “Bây giờ gan quá nhỉ, dám nói chuyện với tôi như vậy.”
Nhạc Nha bĩu môi, không thèm tranh chấp với anh.
Nón áo khoác hơi trùng xuống, cô cảm giác như món đồ kia rất nặng, nhưng động tác lúc nãy của Trần Dạng quá nhanh, cô thật sự không thấy rõ.
Chuông vào lớp đột nhiên vang lên.
Nhạc Nha lấy lại tinh thần, sau đó nói: “Vào học rồi, cậu mau về lớp đi.”
Từ đây đến cửa sau của lớp cô rất gần, cô chỉ cần đẩy cửa là có thể vào lớp, nhưng vẫn không quên nhắc anh một câu.
Cánh cửa ngăn cản lại hơi lạnh bên ngoài.
Trong lớp học vẫn ồn ào tiếng cười đùa, tuy chuông đã reo nhưng trong vòng một phút không thể nào yên tĩnh ngay lập tức được.
Nhạc Nha trở về chỗ ngồi của mình, thò tay vào nón.
Cô không dám lật nón ngược lại, sợ đồ trong nón rơi ra đập vào đầu mình, đến lúc đó cô lại là người phải chịu đau.
“Đây.”
Tạ Khinh Ngữ đột nhiên đưa tay, lấy món đồ kia ra cho cô.
Nhạc Nha kinh ngạc, cảm thấy nón nhẹ đi.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Tớ thấy cậu lấy cả buổi cũng không được nên mới giúp cậu, đừng có trách tớ à nha, nè, cậu cầm đi.”
Trong tay cô ấy là một quả táo, chỉ là không giống với táo mua ở quầy bán quà vặt, tuy hình dạng táo cũng không khác nhau lắm.
Nhạc Nha đưa tay đón lấy, có chút lành lạnh. “Cảm ơn cậu.”
“Còn cảm ơn tớ làm gì, tụi mình là quan hệ gì hả.” Tạ Khinh Ngữ chọt chọt vào người cô, nói: “Tớ thấy hết rồi nha.”
Tuy có nhiều nữ sinh nhìn thấy Trần Dạng, nhưng phần lớn đều không biết anh là ai, lớp 1 lại càng có nhiều người không biết.
Mùa đông cũng không có ai mở cửa sổ, cho nên chỉ những ai ở bên ngoài mới nhìn thấy.
Tạ Khinh Ngữ cùng là vì ra ngoài lấy nước, đến khi trở về mới nhìn thấy Nhạc Nha và Trần Dạng đứng đó.
Cô không có ấn tượng mấy với Trần Dạng, lần tiếp xúc gần nhất là khi Nhạc Nha nhận lầm người rồi tặng đồ cho người ta.
Còn lại là lúc tặng bóng bay hình con thỏ tối nay.
Tạ Khinh Ngữ tuy chưa từng nói chuyện với anh, nhưng cô cảm thấy ý tứ của Trần Dạng vô cùng rõ ràng, chỉ là Nhạc Nha cứ luôn ngây thơ mơ hồ không biết gì.
Giáo viên chủ nhiệm, cô Tưởng, vào lớp, đi lên bục giảng, trong lớp liền yên tĩnh lại, Nhạc Nha cũng trở nên tích cực, nhìn chăm chú vào quả táo.
Cô không ngờ Trần Dạng lại tặng táo cho cô.
Bóng bay hình thỏ vẫn được cột lên cửa sổ, cô cứ tưởng đó đã là quà rồi, ai ngờ anh còn tặng thêm cho cô.
Đằng sau truyền đến một tờ giấy vo tròn.
Nhạc Nha mở ra, là chữ của Tạ Khinh Ngữ: “Nguyệt Nha à, cậu với Trần Dạng… rốt cuộc là quan hệ gì vậy?”
Quan hệ gì?
Nhạc Nha bị cô ấy hỏi có chút khó nói, trong phút chốc liền nghĩ đến chuyện gì đó, tuy cô chưa trải qua nhiều, nhưng dù sao cô cũng không phải là kẻ ngốc.
Bị hỏi như vậy, cô cũng vô thức nghĩ đến phương diện kia.
Cô Tưởng ở trên bục giảng đi lên đi xuống dọc theo lối nhỏ kế bên bàn của cô. Mỗi lần như vậy, Nhạc Nha lại cảm thấy hồi hộp, lo sợ trong lòng.
Đợi cô đi rồi, Nhạc Nha mới lấy bút trả lời lại.
Sau đó vò tờ giấy thành một cục, nghiêng người ném xuống bàn Tạ Khinh Ngữ ở phía sau.
Tạ Khinh Ngữ lấy sách che lại, mở tờ giấy ra, phát hiện trên giấy chỉ viết đúng ba chữ, vô cùng đơn giản, không có gì.
Tiết thứ tư của lớp tự học buổi tối tan học đúng giờ.
Nhạc Nha thu dọn đồ đạc, sau đó tháo bóng bay trên bệ cửa sổ xuống, rồi cột ba sợi dây thừng lại cùng một chỗ.
Tạ Khinh Ngữ hỏi: “Cậu không đi hả?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Cậu đi trước đi, tớ đợi chút nữa đã.”
“À.” Tạ Khinh Ngữ kinh ngạc trong phút chốc, sau đó gật đầu, “Được rồi, tớ đi trước đây, cậu nhớ chú ý an toàn đó.”
Nhạc Nha nói: “Mình biết rồi.”
Đợi học sinh trong lớp ra về hết, Nhạc Nha đẩy cửa sổ ra nhìn, rất nhiều lớp học đã tắt đèn tối đen.
Lúc này cô mới cầm bóng bay ra khỏi lớp 1.
Bóng bay thỏ nhỏ lay động trên đỉnh đầu cô, lúc đi lại chuyển động lên xuống, lỗ tai cứ thế chuyển động theo, vô cùng đáng yêu.
Phần lớn học sinh trong trường đã về hết, lúc Nhạc Nha ra khỏi cổng trường, bên ngoài cũng chỉ còn khoảng mười mấy người.
Mùa đông nên không ai muốn chờ lâu dưới nhiệt độ lạnh cóng ở bên ngoài.
Nhạc Nha không thấy xe nhà mình, liền gọi điện thoại cho tài xế: “Chú, con là Nhạc Nha đây, hôm nay chú không tới ạ?”
Tài xế nói: “Tiểu thư, tôi đang trên đường đi rồi, chắc khoảng mấy phút nữa, cô có thể chờ một chút không?”
Nhạc Nha gật đầu, chợt nhớ ra chú tài xế không nhìn thấy, nhịn không được cười cười, “Không sao ạ, con đợi một lát cũng được.”
Tài xế đáp lại: “Tiểu thư tìm chỗ nào ấm ấm chờ nhé, tôi sẽ đến ngay.”
Nhạc Nha dạ, cúp điện thoại.
Cô đứng bên ngoài không bao lâu, mấy dãy phòng học đều tối đen, trong trường cũng không còn học sinh nào nữa.
Nhạc Nha chợt nhớ đến mấy chuyện ma Tạ Khinh Ngữ kể, lại nhìn ra đằng sau, đen như mực có chút dọa người.
Tay của cô cầm lấy dây thừng có chút lạnh, hôm nay quên mang theo bao tay nên cô dứt khoát nắm lấy quai balo của mình.
Để như vậy lại thoải mái hơn nhiều.
Nhạc Nha đi qua tiệm bán quà vặt ở đối diện, lần đầu tiên cô quen biết Trần Dạng cũng là ở nơi đó, cũng là ông chủ kia.
Bây giờ trong tiệm đang mở điều hòa, cô mua chút đồ ăn vặt rồi nhét vào túi áo, sau đó đứng ở cửa chờ tài xế tới.
Đúng lúc đó, cô nhìn ra ngoài thấy có người đang đẩy xe lăn.
Nhạc Nha nhìn một lát, phát hiện hình như ông ấy đang bị vướn gì đó, đẩy không đi, dưới trời lạnh gió thổi nên tóc cũng rối loạn theo.
Cô nghĩ nghĩ, đẩy cửa ra ngoài.
Lúc đến gần cô mới nhìn thấy bánh xe bị kẹt trong một rãnh nhỏ, vì chỗ này bị nhiều người giẫm lên, làm bật một vài viên gạch men.
Đối phương không thể nào đẩy bánh xe lăn ra được.
Nhạc Nha lên tiếng: “Để con giúp chú.”
Cô đưa tay đẩy lên, tuy lực nhỏ, nhưng đẩy từ phía sau sẽ dễ hơn người ngồi trên xe lăn.
Chưa tới một phút, xe lăn được đẩy khỏi rãnh, Nhạc Nha đẩy ông ấy đến chỗ bằng phẳng rồi cười nói: “Được rồi ạ.”
Nhạc Nha lần đầu tiên khâm phục sức lực của mình.
Lúc này, người trên xe lăn cũng quay đầu lại, “Cảm…”
Một câu nói chưa dứt lời, ánh mắt của đối phương đột nhiên trừng lớn, chữ còn lại bị kẹt trong cuống họng, bất thình lình đẩy mạnh cô ngã xuống đất.
Nhạc Nha căn bản không ngờ tới hành động này của ông ta, không kịp chuẩn bị liền ngã sấp xuống đất, tay vô thức chống một bên, vô cùng đau đớn.
Cô hít hà một tiếng, rụt tay lại xem, phát hiện tay bị trầy da rồi.
Nhạc Nha rất ít khi bị thương, lần gần đây nhất cũng đã lâu lắm rồi, trong đáy mắt rất nhanh long lanh nước.
Cũng không phải là do cô đau, mà là cảm thấy oan ức trong lòng.
Cô có ý tốt muốn giúp đỡ người đàn ông này, ngược lại còn bị đẩy ngã, cuối cùng cô cũng hiểu rõ tâm lý của những người làm ơn mắc oán rồi.
Nhạc Nha ngẩng đầu nhìn ông ta, “Vì sao chú lại đẩy tôi?”
Trên xe lăn là một người đàn ông trung niên, tóc hơi rối, trên người khoác áo bông dày, ngồi trên xe lăn nhìn cô chằm chằm.
Không hề nháy mắt.
Nhạc Nha bị nhìn đến lạnh cả sống lưng, cảm giác y như đang bị ai đó theo dõi, liền nhanh chân đứng dậy khỏi mặt đất rồi lùi lùi ra sau.
Người đàn ông kia một mực dõi theo động tác của cô, tiếng thở gấp vang rất rõ bên tai cô dù cách xa thế này.
Ánh đèn ven đường lóe lên, vài ba chiếc xe chạy ngang qua.
Hơi thở Nhạc Nha ngừng lại, nghĩ tới mấy loại tin tức xã hội trên tivi, mấy cô gái như cô là đối tượng dễ bị tấn công nhất.
Oan ức vừa rồi cũng đã bị sự sợ hãi thay thế.
Tay chà xát trên lớp áo, sau đó Nhạc Nha không thèm quan tâm gì nữa, sợ đối phương giả bộ tàn tật, cô liền xoay người bỏ chạy, bóng bay trên đỉnh đầu cũng lung lay dữ dội theo.
Mãi cho đến khi chạy đến chỗ cửa hàng nhỏ đối diện đường cái.
Ông chủ bị cô dọa giật mình, hỏi: “Sao vậy?”
Nhạc Nha lấy lại bình tĩnh, vỗ vỗ ngực, lắc đầu nói: “Hồi nãy người kia hăm dọa con, nhưng không có chuyện gì nữa rồi ạ.”
Đứng ở chỗ cô vẫn có thể nhìn thấy người đàn ông trung niên ở phía bên kia, ông ta nhìn qua bên này, vẫn giữ y nét mặt như cũ.
Nhạc Nha hỏi: “Ông chủ, chú có biết người bên kia là ai không?”
Ông chủ nhìn theo hướng cô chỉ, nheo mắt lại một chút, “Là người sống ở gần đây, nhưng mà chú không quen, hình như lúc trước có gặp mấy lần, có gì không?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không có gì ạ.”
Nghe ông ấy nói như vậy, trong lòng cô lại an tâm hơn một chút.
Tuy không biết vì sao đối phương lại đối xử với cô như vậy, nhưng chỉ cần không đụng chạm gì đến cô nữa là được.
Lòng bàn tay của Nhạc Nha hơi đau, trong tiệm đang mở đèn nên cô mới nhìn thấy rõ vết thương của mình đang chảy máu.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.
Nhạc Nha lại hỏi: “Ông chủ, chú có bán thuốc sát trùng không ạ?”
Ông chủ nghĩ nghĩ nói: “’Chú không có bán, chỉ là trong nhà chú có, con muốn dùng thì chú lấy cho con.”
Nhạc Nha vội vàng nói cảm ơn.
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, cho dù cách xa đến mức không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng sau lưng cô lại lạnh gáy cả người, còn có chút khó hiểu trong lòng.
Đúng là một người kì quái.
*
Trần Dạng mở cửa, phát hiện trong nhà không mở đèn.
Anh mở đèn phòng khách, nhặt hết đồng đồ lộn xộn trên sàn, gian phòng không lớn, phòng khách cũng không lớn, cho nên anh thu dọn rất nhanh.
Chỉ là anh đã chán ngán với hình ảnh này lắm rồi.
Trần Dạng đứng giữa nhà đợi thêm vài phút, rốt cuộc vẫn phải gọi điện thoại: “Trần Minh Võ, ông lại đi đâu rồi?”
Giọng điệu của anh không tốt lắm, Trần Minh Võ ở đầu dây bên kia hiếm khi không nổi giận với anh, chuyện này hơi bất bình thường.
Hai người hằng ngày đều tranh cãi với nhau, phần lớn đồ đạc trong nhà đều bị đẩy ngã, thường xuyên xảy ra chuyện phải đổ máu.
Trần Dạng dần luyện thành thói quen, tối nay lại vượt quá dự đoán của anh.
Hỏi địa điểm xong, anh cầm lấy chìa khóa rồi ra khỏi nhà.
Vừa đến trường học, Trần Dạng liền nhìn thấy Trần Minh Võ ở ngoài trời, ông ta ngồi trên xe lăn, xung quanh không có ai, sau lưng sáng bừng ánh đèn của cửa hàng.
Anh yên lặng nhìn một lát, sau đó mới đi qua, cười lạnh nói: “Ra ngoài cũng không sợ không thể về nhà à, đến lúc đó không có ai nhặt xác cho ông đâu.”
Trần Minh Võ không trả lời anh.
Trần Dạng tuy cảm thấy sai sai ở đâu đó, nhưng cũng không muốn quan tâm quá nhiều, chỉ cho là ông ta bị chuyện gì đó kích thích, anh với tay cầm lấy tay đẩy của xe lăn.
Không ngờ Trần Minh Võ lại trực tiếp đưa tay túm lấy thật chặt tay anh.
Trần Dạng thu tay lại, cau mày nói: “Ông bị điên gì vậy?”
Ngoài dự tính của anh, Trần Minh Võ không thèm đoái hoài gì đến anh, đầu lại chuyển sang hướng kia, giống y như lúc trước khi anh đến, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.
Trần Dạng không ngại phiền phức, nhìn theo hướng của ông ta.
Cách một lớp cửa kính ở tiệm bán quà vặt, Nhạc Nha đang đứng ở đó, và cũng đúng lúc cô đang nhìn sang đây.
/91
|