Edit: Simi
Chương trước mình quên giải thích, bên Trung Quốc có truyền thống vào Giáng Sinh sẽ tặng táo cho nhau, vì táo trong tiếng Trung là 蘋果(píng guǒ), đồng âm với Bình an 平安 (ping’an) nên táo được dùng để thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến người thân và bạn bè của mình. Trên những quả táo này sẽ có khắc chữ và hình tượng trưng cho lời chúc của người tặng. Táo dùng trong Giáng Sinh còn được gọi là 平安果, nghĩa là “Quả bình an”.
*
Ba quả bóng bay vẫn đang lay động qua lại.
Trên đường đi, bóng bay cứ như vậy theo Nhạc Nha về lớp, vậy mà cô không hề phát hiện ra.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lúc đi lên lầu, mấy bạn học kia đều dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn cô.
Thì ra là thế.
Tạ Khinh Ngữ đi lại nắm lấy dây thừng, “Cậu lấy đâu ra vậy, bóng bay vậy mà cũng không thấy, nhưng mà đáng yêu quá đi.”
Ba quả bóng bay thỏ nhỏ màu hồng phấn không giống nhau, tai của con thỏ chính giữa thì một bên hơi vểnh lên, một bên rũ xuống, con bên trái thì đang cười vô cùng sinh động, con còn lại thì đang làm mặt quỷ.
“Có người tặng cậu phải không?” Tô Tuệ cũng chạy tới bên cạnh Nhạc Nha, kéo một quả bóng xuống, “Cậu xem thử có biết của ai tặng không.”
Ai tặng à?
Nhất định là Trần Dạng chứ chẳng còn ai khác.
Nhạc Nha thở phì phì suy nghĩ, quay đầu nói: “Mấy cậu tháo xuống giúp mình, nhớ đừng làm bể nha.”
Tạ Khinh Ngữ cười cười, “Làm bể là dọa cậu chết luôn chứ gì.”
Bóng bay lớn như vậy, nếu trên đường đi bị nổ sẽ vang rất lớn bên tai, thật sự có thể dọa người ta hết hồn.
Tô Tuệ sờ lên, nói: “Khoan đã, cái này cũng không tính là bóng bay đâu, không giống với loại tụi mình hay thổi, cái này hình như chuyên dùng trong mấy công viên giải trí dành cho mấy đứa nhỏ chơi á, mấy cậu nhớ không?”
Cô ấy vừa nói, Nhạc Nha liền nhớ ra ngay.
Hồi đó lúc đi Disney, có rất nhiều người cầm bóng bay trong tay, là cùng loại với bóng bay này.
Tạ Khinh Ngữ lấy một cái xuống, là con thỏ đang cười ở bên trái, đưa cho Nhạc Nha, “Nè, cậu nhìn đi.”
Nhạc Nha nhận lấy.
Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mấy quả bóng bay rất đáng yêu mà thôi.
Tô Tuệ tháo hai quả còn lại xuống, sau đó cột lại với nhau giùm cô, “Dễ thương quá, không biết là ai mua.”
Cái này so với quà tặng Giáng Sinh là quả táo còn đáng yêu hơn gấp nhiều lần, dù sao thì trong tích tắc các cô ấy cũng không thể tưởng tượng ra được món quà này.
Nhạc Nha lắc đầu: “Không biết nữa.”
Tạ Khinh Ngữ híp mắt quan sát cô, trong lòng có chút suy đoán, nhưng cũng không nói ra, “Không biết thì không biết.”
Nhạc Nha cảm thấy hơi có lỗi, nhét một quả bóng bay vào hộc bàn, hai quả còn lại thì cột ở khóa mở cửa sổ, vì không còn chỗ nào để cất nữa.
Cô nhắc: “Sắp đến giờ tự học rồi.”
Đúng như lời cô nói, vài phút sau chuông liền vang lên.
Tiết đầu tiên của lớp tự học buổi tối là là môn Sinh, thầy dạy Sinh vừa vào lớp liền nhìn thấy hai quả bóng bay cột bên cửa sổ kia, bước chân hơi dừng lại.
Thầy dạy Sinh thích nhất là nói nhiều, hơn nữa tối nay có không ít học sinh tặng thầy táo, nên tâm tình cũng không tệ lắm, ngồi trên bục giảng hỏi: “Mấy quả bóng bay đó là ai mua vậy, dễ thương ghê nhỉ.”
Ánh mắt cả lớp đồng loạt nhìn về phía thầy nói.
Tuy không phải là nhìn mình, nhưng Nhạc Nha không hiểu sao vẫn cứng người lại.
Cô thật sự không rõ, tại sao Trần Dạng lại vụng trộm cột mấy quả bóng bay này lên áo cô mà không trực tiếp đưa cho cô.
Bây giờ ngẫm lại, nhất định là lúc vừa đến chỗ hẹn anh có nói gì đó với cô, khi đó là cột mấy quả bóng này vào người cô.
Có bạn học nói: “Thưa thầy, là của Nhạc Nha ạ.”
Thầy Sinh cười đến híp cả mắt, nhìn về phía cô gái nhỏ xinh xắn ngồi bên cạnh, “Nhạc Nha sao? Đáng yêu thật, vô cùng hợp ha ha ha ha.”
Các thầy cô đều thích Nhạc Nha.
Nhu thuận, nghe lời, thành tích lại tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, học sinh như vậy đều là báu vật trong lòng giáo viên, và cô cũng không phải ngoại lệ.
Nhạc Nha nhoẻn miệng cười với thầy.
Đến khi cô cúi đầu xuống, trong lòng lại oán hận rủa xả Trần Dạng mấy câu, làm thế này thu hút quá nhiều ánh mắt của người ngoài, anh cũng không sợ bị người khác phát hiện ra sao.
Bạn ngồi cùng bàn thọc thọc tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Nhạc Nha, sao mặt cậu đỏ vậy, có phải trong lớp mở điều hòa nóng quá không?”
Nhạc Nha: “Hả?”
Cô đưa tay vuốt cuốt mặt mình, có thể cảm nhận luồng hơi ấm từ hai má, y như bị phỏng đến nơi nên có chút dọa người.
Nhạc Nha vội vàng nói: “Chắc là vậy đó.”
Bạn ngồi cùng bàn cũng không hoài nghi gì, gật đầu rồi quay lại viết bài của mình, cô thở hắt ra một hơi thật dài.
Nhạc Nha muốn mở cửa sổ hít thở chút khí trời, nhưng sợ khí lạnh bên ngoài ảnh hưởng đến mấy bạn học, nghĩ nghĩ cuối cùng cũng nhịn xuống mong muốn trong lòng.
Ngồi yên một hồi lâu, độ ấm trên má cuối cùng cũng tan.
*
Lớp 17 náo nhiệt hơn rất nhiều.
Lương Thiên từ bên ngoài trở về lớp, trên tay có mấy quả táo, mỗi trái đều được đóng gói hoàn mỹ, còn đính kèm thiệp chúc mừng.
“Ơ, cậu được thích dữ vậy à?” Triệu Minh Nhật ngồi ở chỗ mình, hâm mộ nói: “Được tặng nhiều quá nha.”
Lương Thiên ngồi xuống, “Cậu cho rằng mấy quả đó đều cho tôi à?”
Chừng này chín mươi phần trăm đều tặng cho Trần Dạng, mặc dù cậu ta đã từ chối là anh sẽ không nhận, nhưng mấy nữ sinh kia đều năn nỉ cậu ta thử xem, nếu Trần Dạng thật sự không nhận thì để cậu ta ăn hết cũng được.
Lương Thiên dứt khoát mang hết lại chỗ mình.
Cậu ta đặt táo lên bàn, hiếu kì hỏi: “Dạng ca đâu rồi?”
Triệu Minh Nhật nhún vai, “Không biết nữa, vừa tan học là biến mất rồi, cũng không nói với tôi là đi đâu, chắc là có chuyện cần làm.”
Cậu ta không phát hiện ra Trần Dạng đi đâu, từ giờ đến lúc vào lớp tự học buổi tối còn mấy phút nữa, chắc anh cũng sắp trở về rồi.
Lương Thiên nói: “Chắc đi trốn rồi.”
Đang nói, có ai đó mở cửa sổ từ bên ngoài, lập tức hơi lạnh tràn vào, Triệu Minh Nhật đang muốn quay sang mắng chửi tên nào mở cửa, chợt thấy Lâm Tâm Kiều đứng đó đang cười tủm tỉm.
Lương Thiên nói: “Dạng ca không có trong lớp.”
Lâm Tâm Kiều nói: “Tôi không phải qua tìm Trần Dạng.”
Cô ta lấy hai quả táo ra, sau đó ném lên bàn của Lương Thiên và Triệu Minh Nhật, “Cho mấy cậu đó, đêm Giáng Sinh vui vẻ.”
Cô ta đi rồi, Lương Thiên vẫn còn hơi mờ mịt.
Chuyện này quan trọng lắm đó, tại sao không đưa táo cho Trần Dạng mà lại đưa cho họ?
Lương Thiên lật táo qua lật táo lại xem xét, phát hiện táo của Triệu Minh Nhật đẹp hơn của mình nhiều, liền cảm thấy không phục.
Triệu Minh Nhật nói: “Ghen tị không?”
Lương Thiên nghi ngờ hỏi: “Cậu với cô ta hay liên lạc với nhau lắm à?”
Triệu Minh Nhật cất quả táo thật kỹ, nói: “Ừ, lần trước cô ấy nhờ tôi giúp, sau đó tụi này cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn.”
Lương Thiên nói: “Lợi hại ghê ta.”
Đúng lúc đó, cửa sau bị đẩy ra.
Lương Thiên đang muốn chửi người, đúng lúc nhìn thấy Trần Dạng đi vào, trong tay còn cầm một hộp táo, bên trên còn đính nơ con bướm xinh xắn.
Đây không phải là táo mua ở quầy bán quà vặt trước cổng trường sao?
“Dạng ca, cậu đi đâu vậy?” Lương Thiên ghé người qua hỏi: “Táo này định tặng ai à? Chị dâu nhỏ phải không?”
Đuôi lông mày của Trần Dạng hơi nhếch lên, “Được tặng.”
Lương Thiên thoáng kinh ngạc, chìm đắm trong sự thật “Dạng ca vậy mà cũng sẽ nhận táo của người khác”, sau đó mới kịp phản ứng.
“Của Nhạc Nha tặng à?”
Trần Dạng hời hợt ừ.
Chuông vào lớp vang lên, tất cả học sinh đều trở về lớp.
Lương Thiên phát huy hết sức bản chất học tra của mình, không thèm làm bài tập, nhìn qua Trần Dạng bên cạnh đang chăm chú giải đề, Triệu Minh Nhật ngồi nói chuyện phiếm với người khác, liền ra vẻ chột dạ một cách khác thường.
Cậu ta nhàm chán lướt lướt bảng tin của trường.
Kỳ thật cậu ta rất ít khi lướt bản tin, chỉ là gần đây đang là ngày lễ, cũng có nhiều chuyện xảy ra, lúc nhàm chán ngồi đọc một chút cũng thấy hơi thú vị.
Sau đó cậu ta nhấn vào bảng tin tình yêu được đánh dấu chấm than.
Đợi nội dung hiện ra hết, cả người Lương Thiên đều ngây dại ra, nhanh chóng quay đầu nhìn Trần Dạng, nuốt một ngụm nước miếng.
Hèn gì cậu ta cảm thấy tâm tình tối nay của Dạng ca tốt tốt thế nào đó.
Nhất định là xuất phát từ chỗ này rồi!
*
Vì đây là tối Giáng Sinh nên không có nhiều người có tâm tư học bài lắm.
Trong lớp không ít người ngồi chơi điện thoại, hơn nữa vì đang mở điều hòa, bầu không khí vô cùng ấm áp, nếu từ ngoài cửa sổ nhìn vào sẽ không thấy gì bên trong.
Tạ Khinh Ngữ quang minh chính đại ngồi chơi.
Duyên cơ trên người cô ấy rất tốt, trong trường có chuyện gì cô ấy đều biết, ngay cả mấy tin bát quái từ trước đến giờ cô ấy đều đã nghe qua.
Mãi cho đến khi có người gửi cho cô một tin nhắn.
Tạ Khinh Ngữ mới đầu còn đang nghi ngờ là virus gì đó, sau khi xác nhận là không phải mới dám nhấp vào, rồi đầu óc như bị chấn kinh nhìn chằm chằm điện thoại.
Bên trong là bài viết mới đăng lên không bao lâu ——
Ở dưới đính kèm một bức ảnh.
Bức ảnh chụp hơi mờ vì trời tối, nhưng nếu là người quen thì sẽ không thể nhận lầm được, Tạ Khinh Ngữ chỉ liếc qua một cái cũng có thể nhận ra đó là bóng lưng của Nhạc Nha.
Hai người một cao một thấp đứng ở đó, Nhạc Nha đưa lưng về phía nam sinh, mặc kệ nam sinh phía sau đang thắt lại ba quả bóng bay hình thỏ cho cô.
Hình ảnh này hài hòa đến lạ.
“Ôi ôi ôi bóng bay dễ thương quá đi, tại sao tôi không có được tình yêu giống vậy chứ!”
“Cho hỏi cái đây là chỗ nào vậy?”
“Học muội lớp 10 xin phép lần đầu bình luận, cho em hỏi đây là tình huống gì vậy, thật sự ở trong trường mình sao?”
“Tôi chỉ muốn nói là… hình như buổi tối lúc về trường tôi có thấy nam sinh kia cầm mấy quả bóng bay này, không ngờ công dụng của nó lại dùng như vậy.”
“A a a a muốn biết người này rốt cuộc là ai quá, trường tụi mình mà lại tồn tại tình yêu thế này ư!”
Tạ Khinh Ngữ: ???
Thì ra chân tướng sự việc là như thế này sao?
Tuy nhiên cô ấy biết Trần Dạng và Nhạc Nha khẳng định không phải là người yêu của nhau.
Tạ Khinh Ngữ cực kì muốn biết bí mật này, tim cô ấy đập thình thịch, nhịn không được lấy tay chọc vào người Nhạc Nha đang ngồi phía trước.
Nhạc Nha vừa giải xong nửa tờ đề.
Cô nghi hoặc quay đầu lại, “Gì thế?”
Tạ Khinh Ngữ kích động nhỏ giọng nói: “Cậu mở điện thoại lên đi, tớ gửi cho cậu tin này, mau vào xem đó.”
Nhạc Nha gật đầu, “Ừ.”
Đúng lúc cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhạc Nha lấy điện thoại ra, ấn mở đường link mà Tạ Khinh Ngữ mới gửi qua, liền nhìn thấy hình ảnh bên trên, liếc mắt qua một cái là nhận ra ngay.
Hơi thở của cô thoáng dừng lại một chút, sau đó trở nên gấp gáp hơn.
Tiếp tục kéo xuống dưới, có nhiều người cũng ra sức thán phục, hầu hết đều thắc mắc không biết hai người trong ảnh là ai, Nhạc Nha mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Nói thật, cô cũng không biết lúc ấy Trần Dạng cột mấy quả bóng bay như vậy.
Nhạc Nha quay trở lại trang chính, phát hiện Trần Dạng cao hơn cô rất nhiều, bức ảnh rõ ràng là chụp lén, nhưng chỉ vậy thôi cũng đã thể hiện ra hết sự thật rồi.
Cô không khỏi sờ lên đầu mình, sao ai cũng cao như vậy chứ.
Nhạc Nha từ cấp hai đến cấp ba cũng chỉ cao thêm mấy centimet, bây giờ không còn phát triển thêm nữa, chiều cao cũng đã định hình là một mét sáu.
Mà Tô Tuệ và Tạ Khinh Ngữ đều cao một mét sáu lăm.
Dù chỉ cách nhau năm centimet, nhưng lúc này lại giống như cách cả một cái hào rộng, y như sự chênh lệch giữa một mét sáu với một mét tám vậy.
Thật sự cô rất muốn cao thêm mấy centimet nữa.
Nhạc Nha mím môi, chọc mấy cái vào màn hình điện thoại.
*
Sau khi tan tiết thứ ba của lớp tự học buổi tối.
Vì đây là khoảng thời gian cuối cùng của tối nay, cho nên rất nhiều người đứng trên hành lang, thường xuyên đi đến cửa từng lớp tặng táo.
Lớp trưởng đứng ở cửa gọi: “Nhạc Nha, cậu lên văn phòng một chút.”
Nhạc Nha buông bút xuống, “Có chuyện gì vậy?”
Lớp trường từ bên ngoài đi vào, lắc đầu: “Không biết nữa, cô tìm cậu đó, cậu đi đi sẽ biết ngay.”
Trong nháy mắt, Nhạc Nha bỗng chột dạ còn tưởng là nội dung bài viết đăng trên mạng đã bị phát hiện, còn tưởng sẽ bị giáo viên chủ nhiệm mắng.
May mà chỉ là chuyện bài tập.
Cô bây giờ giống như chim sợ cành cong, cứ cách vài phút lại mở bài viết kia ra xem một lần, sợ có người phát hiện người trong ảnh là cô.
May là không có ai, bạn học trong lớp hình như không hề hay biết về bài viết này.
Nhạc Nha ở văn phòng nghe cô chủ nhiệm nói rất nhiều, sau đó mới trở về lớp, lúc định thần lại thì đã ở trên hành lang rồi.
“Bạn học.”
“Bạn học.”
Có ai đó gọi liên tiếp hai lần, Nhạc Nha mới quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh cầm theo hộp nhỏ đứng trước mặt mình, cô không quen biết đối phương.
Cô duỗi tay chỉ chính mình, không chắc chắn hỏi: “Ngại quá, cậu vừa gọi tôi sao?”
Nam sinh gật đầu, “Ừ.”
Nhạc Nha hỏi: “Có chuyện gì không?”
Nghe vậy, nam sinh cầm cái hộp trong tay đẩy về phía trước, thật lâu sau mới lên tiếng: “Tặng cho cậu, Giáng Sinh vui vẻ.”
Nhạc Nha giật mình, “Tôi không biết cậu…”
Cô thật sự cảm giác như mình chưa từng nhìn thấy nam sinh này, chứ đừng nói là xuất hiện mấy thứ khác, vậy mà cậu ta đã có thể tặng táo cho cô rồi.
Nhạc Nha dù thế nào cũng không thể nhận được.
Nam sinh kia mỉm cười, nói: “Tôi biết, nhưng tôi thường xuyên nhìn thấy cậu, biết cậu học lớp 1 nên mới đến đây, chỉ là muốn tặng cho cậu thôi.”
Nhạc Nha chắp hai tay sau lưng, từ chối: “Không cần đâu.”
Trong lớp có người mở cửa sổ ra, là Chu Tiểu Thanh nhìn qua bên này, không biết đang nghĩ gì, cô ta lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Cô ta đóng cửa sổ lại, phát ra một tiếng rầm.
Nhạc Nha nghe thấy tiếng bất mãn của bạn ngồi cùng bạn của Chu Tiểu Thanh.
Nam sinh trước mặt thẳng tay đưa quả táo đến trước mặt cô, “Là tự tôi muốn tặng thôi, không có ý gì đâu, cậu có thể…”
Lời còn chưa nói hết, cái hộp đã bị một bàn tay thon dài cầm lấy.
Nhạc Nha kinh ngạc, nhìn theo hướng bàn tay đó, liền nhìn thấy Trần Dạng đứng đằng sau mình, đang cầm cái hộp nhỏ kia.
Cô há miệng muốn nói gì đó.
Đôi mắt long lanh to tròn nhìn anh chăm chú.
Trần Dạng cứ vậy bỗng trở nên thất thần.
Anh trực tiếp nhét cái hộp táo vào ngực nam sinh kia, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Không cần cậu tặng, cô ấy có rồi.”
Từng chữ một, có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Nam sinh trước mặt hiển nhiên có biết anh, sắc mặt trắng nhợt, cầm cái hộp nhỏ run rẩy nói: “Vậy tôi đi trước ha ha ha.”
Nói xong liền cực kỳ nhanh chân chạy đi mất.
Cả bóng dáng của nam sinh trong nháy mắt liền biến mất, nhanh như một cơn gió. Trên hành lang đã không còn nhìn thấy thân ảnh của cậu ta đâu.
Nhạc Nha lấy lại tinh thần, “Cậu đừng dọa cậu ấy như vậy chứ.”
Nghe thấy lời cô nói, Trần Dạng cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô càng ngày càng tinh xảo, anh hỏi: “Vậy cậu nói thử xem tôi dọa cậu ta thế nào?”
Nhạc Nha nhất thời á khẩu không trả lời được.
Nhưng không biết bằng cách nào, từ lời nói của anh cô lại có thể cảm giác được một chút ủy khuất, còn có cả tức giận nữa.
Với lại cô cũng có táo đâu.
Chương trước mình quên giải thích, bên Trung Quốc có truyền thống vào Giáng Sinh sẽ tặng táo cho nhau, vì táo trong tiếng Trung là 蘋果(píng guǒ), đồng âm với Bình an 平安 (ping’an) nên táo được dùng để thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến người thân và bạn bè của mình. Trên những quả táo này sẽ có khắc chữ và hình tượng trưng cho lời chúc của người tặng. Táo dùng trong Giáng Sinh còn được gọi là 平安果, nghĩa là “Quả bình an”.
*
Ba quả bóng bay vẫn đang lay động qua lại.
Trên đường đi, bóng bay cứ như vậy theo Nhạc Nha về lớp, vậy mà cô không hề phát hiện ra.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lúc đi lên lầu, mấy bạn học kia đều dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn cô.
Thì ra là thế.
Tạ Khinh Ngữ đi lại nắm lấy dây thừng, “Cậu lấy đâu ra vậy, bóng bay vậy mà cũng không thấy, nhưng mà đáng yêu quá đi.”
Ba quả bóng bay thỏ nhỏ màu hồng phấn không giống nhau, tai của con thỏ chính giữa thì một bên hơi vểnh lên, một bên rũ xuống, con bên trái thì đang cười vô cùng sinh động, con còn lại thì đang làm mặt quỷ.
“Có người tặng cậu phải không?” Tô Tuệ cũng chạy tới bên cạnh Nhạc Nha, kéo một quả bóng xuống, “Cậu xem thử có biết của ai tặng không.”
Ai tặng à?
Nhất định là Trần Dạng chứ chẳng còn ai khác.
Nhạc Nha thở phì phì suy nghĩ, quay đầu nói: “Mấy cậu tháo xuống giúp mình, nhớ đừng làm bể nha.”
Tạ Khinh Ngữ cười cười, “Làm bể là dọa cậu chết luôn chứ gì.”
Bóng bay lớn như vậy, nếu trên đường đi bị nổ sẽ vang rất lớn bên tai, thật sự có thể dọa người ta hết hồn.
Tô Tuệ sờ lên, nói: “Khoan đã, cái này cũng không tính là bóng bay đâu, không giống với loại tụi mình hay thổi, cái này hình như chuyên dùng trong mấy công viên giải trí dành cho mấy đứa nhỏ chơi á, mấy cậu nhớ không?”
Cô ấy vừa nói, Nhạc Nha liền nhớ ra ngay.
Hồi đó lúc đi Disney, có rất nhiều người cầm bóng bay trong tay, là cùng loại với bóng bay này.
Tạ Khinh Ngữ lấy một cái xuống, là con thỏ đang cười ở bên trái, đưa cho Nhạc Nha, “Nè, cậu nhìn đi.”
Nhạc Nha nhận lấy.
Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mấy quả bóng bay rất đáng yêu mà thôi.
Tô Tuệ tháo hai quả còn lại xuống, sau đó cột lại với nhau giùm cô, “Dễ thương quá, không biết là ai mua.”
Cái này so với quà tặng Giáng Sinh là quả táo còn đáng yêu hơn gấp nhiều lần, dù sao thì trong tích tắc các cô ấy cũng không thể tưởng tượng ra được món quà này.
Nhạc Nha lắc đầu: “Không biết nữa.”
Tạ Khinh Ngữ híp mắt quan sát cô, trong lòng có chút suy đoán, nhưng cũng không nói ra, “Không biết thì không biết.”
Nhạc Nha cảm thấy hơi có lỗi, nhét một quả bóng bay vào hộc bàn, hai quả còn lại thì cột ở khóa mở cửa sổ, vì không còn chỗ nào để cất nữa.
Cô nhắc: “Sắp đến giờ tự học rồi.”
Đúng như lời cô nói, vài phút sau chuông liền vang lên.
Tiết đầu tiên của lớp tự học buổi tối là là môn Sinh, thầy dạy Sinh vừa vào lớp liền nhìn thấy hai quả bóng bay cột bên cửa sổ kia, bước chân hơi dừng lại.
Thầy dạy Sinh thích nhất là nói nhiều, hơn nữa tối nay có không ít học sinh tặng thầy táo, nên tâm tình cũng không tệ lắm, ngồi trên bục giảng hỏi: “Mấy quả bóng bay đó là ai mua vậy, dễ thương ghê nhỉ.”
Ánh mắt cả lớp đồng loạt nhìn về phía thầy nói.
Tuy không phải là nhìn mình, nhưng Nhạc Nha không hiểu sao vẫn cứng người lại.
Cô thật sự không rõ, tại sao Trần Dạng lại vụng trộm cột mấy quả bóng bay này lên áo cô mà không trực tiếp đưa cho cô.
Bây giờ ngẫm lại, nhất định là lúc vừa đến chỗ hẹn anh có nói gì đó với cô, khi đó là cột mấy quả bóng này vào người cô.
Có bạn học nói: “Thưa thầy, là của Nhạc Nha ạ.”
Thầy Sinh cười đến híp cả mắt, nhìn về phía cô gái nhỏ xinh xắn ngồi bên cạnh, “Nhạc Nha sao? Đáng yêu thật, vô cùng hợp ha ha ha ha.”
Các thầy cô đều thích Nhạc Nha.
Nhu thuận, nghe lời, thành tích lại tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, học sinh như vậy đều là báu vật trong lòng giáo viên, và cô cũng không phải ngoại lệ.
Nhạc Nha nhoẻn miệng cười với thầy.
Đến khi cô cúi đầu xuống, trong lòng lại oán hận rủa xả Trần Dạng mấy câu, làm thế này thu hút quá nhiều ánh mắt của người ngoài, anh cũng không sợ bị người khác phát hiện ra sao.
Bạn ngồi cùng bàn thọc thọc tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Nhạc Nha, sao mặt cậu đỏ vậy, có phải trong lớp mở điều hòa nóng quá không?”
Nhạc Nha: “Hả?”
Cô đưa tay vuốt cuốt mặt mình, có thể cảm nhận luồng hơi ấm từ hai má, y như bị phỏng đến nơi nên có chút dọa người.
Nhạc Nha vội vàng nói: “Chắc là vậy đó.”
Bạn ngồi cùng bàn cũng không hoài nghi gì, gật đầu rồi quay lại viết bài của mình, cô thở hắt ra một hơi thật dài.
Nhạc Nha muốn mở cửa sổ hít thở chút khí trời, nhưng sợ khí lạnh bên ngoài ảnh hưởng đến mấy bạn học, nghĩ nghĩ cuối cùng cũng nhịn xuống mong muốn trong lòng.
Ngồi yên một hồi lâu, độ ấm trên má cuối cùng cũng tan.
*
Lớp 17 náo nhiệt hơn rất nhiều.
Lương Thiên từ bên ngoài trở về lớp, trên tay có mấy quả táo, mỗi trái đều được đóng gói hoàn mỹ, còn đính kèm thiệp chúc mừng.
“Ơ, cậu được thích dữ vậy à?” Triệu Minh Nhật ngồi ở chỗ mình, hâm mộ nói: “Được tặng nhiều quá nha.”
Lương Thiên ngồi xuống, “Cậu cho rằng mấy quả đó đều cho tôi à?”
Chừng này chín mươi phần trăm đều tặng cho Trần Dạng, mặc dù cậu ta đã từ chối là anh sẽ không nhận, nhưng mấy nữ sinh kia đều năn nỉ cậu ta thử xem, nếu Trần Dạng thật sự không nhận thì để cậu ta ăn hết cũng được.
Lương Thiên dứt khoát mang hết lại chỗ mình.
Cậu ta đặt táo lên bàn, hiếu kì hỏi: “Dạng ca đâu rồi?”
Triệu Minh Nhật nhún vai, “Không biết nữa, vừa tan học là biến mất rồi, cũng không nói với tôi là đi đâu, chắc là có chuyện cần làm.”
Cậu ta không phát hiện ra Trần Dạng đi đâu, từ giờ đến lúc vào lớp tự học buổi tối còn mấy phút nữa, chắc anh cũng sắp trở về rồi.
Lương Thiên nói: “Chắc đi trốn rồi.”
Đang nói, có ai đó mở cửa sổ từ bên ngoài, lập tức hơi lạnh tràn vào, Triệu Minh Nhật đang muốn quay sang mắng chửi tên nào mở cửa, chợt thấy Lâm Tâm Kiều đứng đó đang cười tủm tỉm.
Lương Thiên nói: “Dạng ca không có trong lớp.”
Lâm Tâm Kiều nói: “Tôi không phải qua tìm Trần Dạng.”
Cô ta lấy hai quả táo ra, sau đó ném lên bàn của Lương Thiên và Triệu Minh Nhật, “Cho mấy cậu đó, đêm Giáng Sinh vui vẻ.”
Cô ta đi rồi, Lương Thiên vẫn còn hơi mờ mịt.
Chuyện này quan trọng lắm đó, tại sao không đưa táo cho Trần Dạng mà lại đưa cho họ?
Lương Thiên lật táo qua lật táo lại xem xét, phát hiện táo của Triệu Minh Nhật đẹp hơn của mình nhiều, liền cảm thấy không phục.
Triệu Minh Nhật nói: “Ghen tị không?”
Lương Thiên nghi ngờ hỏi: “Cậu với cô ta hay liên lạc với nhau lắm à?”
Triệu Minh Nhật cất quả táo thật kỹ, nói: “Ừ, lần trước cô ấy nhờ tôi giúp, sau đó tụi này cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn.”
Lương Thiên nói: “Lợi hại ghê ta.”
Đúng lúc đó, cửa sau bị đẩy ra.
Lương Thiên đang muốn chửi người, đúng lúc nhìn thấy Trần Dạng đi vào, trong tay còn cầm một hộp táo, bên trên còn đính nơ con bướm xinh xắn.
Đây không phải là táo mua ở quầy bán quà vặt trước cổng trường sao?
“Dạng ca, cậu đi đâu vậy?” Lương Thiên ghé người qua hỏi: “Táo này định tặng ai à? Chị dâu nhỏ phải không?”
Đuôi lông mày của Trần Dạng hơi nhếch lên, “Được tặng.”
Lương Thiên thoáng kinh ngạc, chìm đắm trong sự thật “Dạng ca vậy mà cũng sẽ nhận táo của người khác”, sau đó mới kịp phản ứng.
“Của Nhạc Nha tặng à?”
Trần Dạng hời hợt ừ.
Chuông vào lớp vang lên, tất cả học sinh đều trở về lớp.
Lương Thiên phát huy hết sức bản chất học tra của mình, không thèm làm bài tập, nhìn qua Trần Dạng bên cạnh đang chăm chú giải đề, Triệu Minh Nhật ngồi nói chuyện phiếm với người khác, liền ra vẻ chột dạ một cách khác thường.
Cậu ta nhàm chán lướt lướt bảng tin của trường.
Kỳ thật cậu ta rất ít khi lướt bản tin, chỉ là gần đây đang là ngày lễ, cũng có nhiều chuyện xảy ra, lúc nhàm chán ngồi đọc một chút cũng thấy hơi thú vị.
Sau đó cậu ta nhấn vào bảng tin tình yêu được đánh dấu chấm than.
Đợi nội dung hiện ra hết, cả người Lương Thiên đều ngây dại ra, nhanh chóng quay đầu nhìn Trần Dạng, nuốt một ngụm nước miếng.
Hèn gì cậu ta cảm thấy tâm tình tối nay của Dạng ca tốt tốt thế nào đó.
Nhất định là xuất phát từ chỗ này rồi!
*
Vì đây là tối Giáng Sinh nên không có nhiều người có tâm tư học bài lắm.
Trong lớp không ít người ngồi chơi điện thoại, hơn nữa vì đang mở điều hòa, bầu không khí vô cùng ấm áp, nếu từ ngoài cửa sổ nhìn vào sẽ không thấy gì bên trong.
Tạ Khinh Ngữ quang minh chính đại ngồi chơi.
Duyên cơ trên người cô ấy rất tốt, trong trường có chuyện gì cô ấy đều biết, ngay cả mấy tin bát quái từ trước đến giờ cô ấy đều đã nghe qua.
Mãi cho đến khi có người gửi cho cô một tin nhắn.
Tạ Khinh Ngữ mới đầu còn đang nghi ngờ là virus gì đó, sau khi xác nhận là không phải mới dám nhấp vào, rồi đầu óc như bị chấn kinh nhìn chằm chằm điện thoại.
Bên trong là bài viết mới đăng lên không bao lâu ——
Ở dưới đính kèm một bức ảnh.
Bức ảnh chụp hơi mờ vì trời tối, nhưng nếu là người quen thì sẽ không thể nhận lầm được, Tạ Khinh Ngữ chỉ liếc qua một cái cũng có thể nhận ra đó là bóng lưng của Nhạc Nha.
Hai người một cao một thấp đứng ở đó, Nhạc Nha đưa lưng về phía nam sinh, mặc kệ nam sinh phía sau đang thắt lại ba quả bóng bay hình thỏ cho cô.
Hình ảnh này hài hòa đến lạ.
“Ôi ôi ôi bóng bay dễ thương quá đi, tại sao tôi không có được tình yêu giống vậy chứ!”
“Cho hỏi cái đây là chỗ nào vậy?”
“Học muội lớp 10 xin phép lần đầu bình luận, cho em hỏi đây là tình huống gì vậy, thật sự ở trong trường mình sao?”
“Tôi chỉ muốn nói là… hình như buổi tối lúc về trường tôi có thấy nam sinh kia cầm mấy quả bóng bay này, không ngờ công dụng của nó lại dùng như vậy.”
“A a a a muốn biết người này rốt cuộc là ai quá, trường tụi mình mà lại tồn tại tình yêu thế này ư!”
Tạ Khinh Ngữ: ???
Thì ra chân tướng sự việc là như thế này sao?
Tuy nhiên cô ấy biết Trần Dạng và Nhạc Nha khẳng định không phải là người yêu của nhau.
Tạ Khinh Ngữ cực kì muốn biết bí mật này, tim cô ấy đập thình thịch, nhịn không được lấy tay chọc vào người Nhạc Nha đang ngồi phía trước.
Nhạc Nha vừa giải xong nửa tờ đề.
Cô nghi hoặc quay đầu lại, “Gì thế?”
Tạ Khinh Ngữ kích động nhỏ giọng nói: “Cậu mở điện thoại lên đi, tớ gửi cho cậu tin này, mau vào xem đó.”
Nhạc Nha gật đầu, “Ừ.”
Đúng lúc cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhạc Nha lấy điện thoại ra, ấn mở đường link mà Tạ Khinh Ngữ mới gửi qua, liền nhìn thấy hình ảnh bên trên, liếc mắt qua một cái là nhận ra ngay.
Hơi thở của cô thoáng dừng lại một chút, sau đó trở nên gấp gáp hơn.
Tiếp tục kéo xuống dưới, có nhiều người cũng ra sức thán phục, hầu hết đều thắc mắc không biết hai người trong ảnh là ai, Nhạc Nha mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Nói thật, cô cũng không biết lúc ấy Trần Dạng cột mấy quả bóng bay như vậy.
Nhạc Nha quay trở lại trang chính, phát hiện Trần Dạng cao hơn cô rất nhiều, bức ảnh rõ ràng là chụp lén, nhưng chỉ vậy thôi cũng đã thể hiện ra hết sự thật rồi.
Cô không khỏi sờ lên đầu mình, sao ai cũng cao như vậy chứ.
Nhạc Nha từ cấp hai đến cấp ba cũng chỉ cao thêm mấy centimet, bây giờ không còn phát triển thêm nữa, chiều cao cũng đã định hình là một mét sáu.
Mà Tô Tuệ và Tạ Khinh Ngữ đều cao một mét sáu lăm.
Dù chỉ cách nhau năm centimet, nhưng lúc này lại giống như cách cả một cái hào rộng, y như sự chênh lệch giữa một mét sáu với một mét tám vậy.
Thật sự cô rất muốn cao thêm mấy centimet nữa.
Nhạc Nha mím môi, chọc mấy cái vào màn hình điện thoại.
*
Sau khi tan tiết thứ ba của lớp tự học buổi tối.
Vì đây là khoảng thời gian cuối cùng của tối nay, cho nên rất nhiều người đứng trên hành lang, thường xuyên đi đến cửa từng lớp tặng táo.
Lớp trưởng đứng ở cửa gọi: “Nhạc Nha, cậu lên văn phòng một chút.”
Nhạc Nha buông bút xuống, “Có chuyện gì vậy?”
Lớp trường từ bên ngoài đi vào, lắc đầu: “Không biết nữa, cô tìm cậu đó, cậu đi đi sẽ biết ngay.”
Trong nháy mắt, Nhạc Nha bỗng chột dạ còn tưởng là nội dung bài viết đăng trên mạng đã bị phát hiện, còn tưởng sẽ bị giáo viên chủ nhiệm mắng.
May mà chỉ là chuyện bài tập.
Cô bây giờ giống như chim sợ cành cong, cứ cách vài phút lại mở bài viết kia ra xem một lần, sợ có người phát hiện người trong ảnh là cô.
May là không có ai, bạn học trong lớp hình như không hề hay biết về bài viết này.
Nhạc Nha ở văn phòng nghe cô chủ nhiệm nói rất nhiều, sau đó mới trở về lớp, lúc định thần lại thì đã ở trên hành lang rồi.
“Bạn học.”
“Bạn học.”
Có ai đó gọi liên tiếp hai lần, Nhạc Nha mới quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh cầm theo hộp nhỏ đứng trước mặt mình, cô không quen biết đối phương.
Cô duỗi tay chỉ chính mình, không chắc chắn hỏi: “Ngại quá, cậu vừa gọi tôi sao?”
Nam sinh gật đầu, “Ừ.”
Nhạc Nha hỏi: “Có chuyện gì không?”
Nghe vậy, nam sinh cầm cái hộp trong tay đẩy về phía trước, thật lâu sau mới lên tiếng: “Tặng cho cậu, Giáng Sinh vui vẻ.”
Nhạc Nha giật mình, “Tôi không biết cậu…”
Cô thật sự cảm giác như mình chưa từng nhìn thấy nam sinh này, chứ đừng nói là xuất hiện mấy thứ khác, vậy mà cậu ta đã có thể tặng táo cho cô rồi.
Nhạc Nha dù thế nào cũng không thể nhận được.
Nam sinh kia mỉm cười, nói: “Tôi biết, nhưng tôi thường xuyên nhìn thấy cậu, biết cậu học lớp 1 nên mới đến đây, chỉ là muốn tặng cho cậu thôi.”
Nhạc Nha chắp hai tay sau lưng, từ chối: “Không cần đâu.”
Trong lớp có người mở cửa sổ ra, là Chu Tiểu Thanh nhìn qua bên này, không biết đang nghĩ gì, cô ta lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Cô ta đóng cửa sổ lại, phát ra một tiếng rầm.
Nhạc Nha nghe thấy tiếng bất mãn của bạn ngồi cùng bạn của Chu Tiểu Thanh.
Nam sinh trước mặt thẳng tay đưa quả táo đến trước mặt cô, “Là tự tôi muốn tặng thôi, không có ý gì đâu, cậu có thể…”
Lời còn chưa nói hết, cái hộp đã bị một bàn tay thon dài cầm lấy.
Nhạc Nha kinh ngạc, nhìn theo hướng bàn tay đó, liền nhìn thấy Trần Dạng đứng đằng sau mình, đang cầm cái hộp nhỏ kia.
Cô há miệng muốn nói gì đó.
Đôi mắt long lanh to tròn nhìn anh chăm chú.
Trần Dạng cứ vậy bỗng trở nên thất thần.
Anh trực tiếp nhét cái hộp táo vào ngực nam sinh kia, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Không cần cậu tặng, cô ấy có rồi.”
Từng chữ một, có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Nam sinh trước mặt hiển nhiên có biết anh, sắc mặt trắng nhợt, cầm cái hộp nhỏ run rẩy nói: “Vậy tôi đi trước ha ha ha.”
Nói xong liền cực kỳ nhanh chân chạy đi mất.
Cả bóng dáng của nam sinh trong nháy mắt liền biến mất, nhanh như một cơn gió. Trên hành lang đã không còn nhìn thấy thân ảnh của cậu ta đâu.
Nhạc Nha lấy lại tinh thần, “Cậu đừng dọa cậu ấy như vậy chứ.”
Nghe thấy lời cô nói, Trần Dạng cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô càng ngày càng tinh xảo, anh hỏi: “Vậy cậu nói thử xem tôi dọa cậu ta thế nào?”
Nhạc Nha nhất thời á khẩu không trả lời được.
Nhưng không biết bằng cách nào, từ lời nói của anh cô lại có thể cảm giác được một chút ủy khuất, còn có cả tức giận nữa.
Với lại cô cũng có táo đâu.
/91
|