Tề Tranh huýt sáo, mang theo sự vui vẻ khi thực hiện được âm mưu mà quay về Phượng Nghi cung.
Mới vào cửa cung đã thấy Trữ Tiếu Mộng. Trên lưng nàng là bọc hành lí nho nhỏ
– Nàng đi đâu thế?
Nàng định rời khỏi hắn sao? Sự vui vẻ tràn ngập trong lòng phút chốc biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại sự mất mát và khó chịu
– Về Vân Mộng Sơn
Nàng không ngại trở thành quân cờ gây mâu thuẫn chốn cung đình nhưng vô cùng sợ hãi sự theo đuổi của hắn
– Vì sao?
Hắn nghĩ trong lòng nàng đã có hắn, cho dù ngay lúc này chưa thể lưỡng tình tương duyệt nhưng lâu ngày bên nhau, hắn sẽ có cách theo đuổi nàng. Thế nhưng nàng lại nói sẽ bỏ đi? Nàng rời khỏi hắn thì hắn phải làm thế nào?
Nàng oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái. Kẻ không biết xấu hổ này còn dám hỏi nàng nguyên nhân. Nếu không vì hắn bày quỷ kế trêu đùa thì sao có thể khiến trái tim nàng rối bời, ngay cả luyện công cũng không thể chuyên tâm
– Bởi vì ngươi quá phiền phức
Nàng sợ ở lại thêm mấy ngày cùng hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma mất
Nhìn mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt trong suốt gợn sóng, vừa xấu hổ lại vừa buồn bực, những cảm xúc đan xen khó tả, hắn mơ hồ hiểu ra điều gì đó
– Ta không cho nàng đi
Nàng như một tiên tử cao cao tại thượng lạc xuống chốn hồng trần, khiến cho hắn chỉ cần có cơ hội nắm tay nàng thì chắc chắn sẽ không thể buông tay
– Chỉ dựa vào ngươi?
Không phải nàng coi thường hắn mà dựa vào công lực của hắn thì không thể làm gì được nàng. Bây giờ, người duy nhất có thể đối chọi với nàng chắc cũng chỉ còn sư phụ quái vật ở Vân Mộng Sơn mà thôi
– Ta không phải là kẻ không biết tự lượng sức mình mà ngăn cản nổi nàng
– Thế còn không tránh ra?
Hắn cười xấu xa:
– Ta không ngăn được nàng không có nghĩa là không giữ được chân nàng
Nói rồi hắn rút thanh chủy thủ phòng thân kề cổ nói:
– Muốn rời đi thì bước qua xác của ta mà đi
Nàng nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu, oán hận dậm chân:
– Ngươi là đồ vô sỉ
– Ta nói được làm được
– Vậy ngươi đi chết đi
Nàng không tin hắn sẽ nói thật, chỉ vì chuyện nhỏ mà chịu chết, vẫn đi thẳng ra cửa Phượng Nghi cung.
Khinh công của nàng vốn bậc nhất thiên hạ, thân pháp Tiêu dao du thành thục, dù hắn có nhanh cỡ nào, cho dù chết ngay lập tức thì lúc ấy nàng cũng ra đến cửa hoàng cung, từ nay về sau biển rộng trời cao, tự do tự tại
Nhưng nàng càng đến gần, thấy hàn quang lóe ra từ chủy thủ của hắn thì bất giác dừng bước
Hắn sẽ không tự sát, hắn sẽ không tự sát, hắn sẽ không tự sát…… Nàng không ngừng tự nhủ với chính mình.
Nhưng mà, nàng bước dần từng bước, thanh chủy thủ kia cũng đâm sâu dần vào cổ hắn
Ngay sau đó, một vệt máu đỏ tươi chảy xuống
Đầu nàng như có sét đánh, trong mắt chỉ toàn một màu máu đỏ tươi
Người nàng dần lảo đảo, muốn đi tiếp nhưng lại sợ hắn thật sự sẽ chết, muốn lui về thì lại sợ mình sẽ bị hãm vào cảnh khó xử. Nhất thời, vô cùng mâu thuấn
Chỉ cẩn nàng hơi bước về phía trước một chút, chủy thủ trong tay hắn sẽ đâm sâu hơn một chút
Chỉ trong chớp mắt, máu đã chảy rất nhiều, thấm đẫm cổ áo hắn
– Ngươi dám…
Nàng mở miệng quát nhưng lại kinh ngạc khi chính mình không nói nên lời
Lời đáp lại của hắn chỉ là thanh chủy thủ đâm sâu thêm một chút
Máu càng lúc càng rơi nhiều, cuối cùng thấm ướt vạt áo hắn
Nàng không còn dũng khí đi tiếp, nhắm mắt lại kêu to:
– Dừng tay!
Cùng thời khắc đó, hắn cũng buông chủy thủ xuống, tay run run. Chết tiệt! Đau quá, lần tới không bao giờ làm chuyện buôn bán lỗ vốn thế nữa
– Ngươi ngươi ngươi….
Ngực nàng phập phồng, tức giận đến choáng váng:
– Vô lại!
– Không sao, chỉ cần có thể giữ nàng ở bên, làm gì cũng được
Nếu nàng thực sự vô tình chắc chắn hắn không dám bức nàng nhưng rõ ràng nàng có ý, chỉ vì kinh hoàng mà bỏ chạy, nếu hắn không ngăn cản thì hắn là kẻ ngu
– Hỗn đản
Nàng tức giận tát hắn một cái.
Hắn nhún vai, quay mặt bên kia lại:
– Đừng tức giận nữa, nếu muốn trút giận thì đánh cả bên này nữa
– Vừa ý ngươi chưa
Nàng thở phì phì, đánh hắn thêm một tát rồi quay người bỏ chạy
Vương bát đản, đại phôi đản, trứng thối! Nàng không nên nhìn hắn! Nàng nàng nàng — nàng về Phượng Nghi cung.
Tề Tranh nhướng mày kiếm, sờ sờ hai má bị tát mà lại không cảm thấy đau. Nàng đánh hắn đúng là… còn nhẹ hơn muỗi đốt
– Đây là vuốt ve, không phải là đánh. Hắn đắc ý cười ha ha.
Trữ Tiếu Mộng chung quy không phải là người vô tình!
Mới vào cửa cung đã thấy Trữ Tiếu Mộng. Trên lưng nàng là bọc hành lí nho nhỏ
– Nàng đi đâu thế?
Nàng định rời khỏi hắn sao? Sự vui vẻ tràn ngập trong lòng phút chốc biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại sự mất mát và khó chịu
– Về Vân Mộng Sơn
Nàng không ngại trở thành quân cờ gây mâu thuẫn chốn cung đình nhưng vô cùng sợ hãi sự theo đuổi của hắn
– Vì sao?
Hắn nghĩ trong lòng nàng đã có hắn, cho dù ngay lúc này chưa thể lưỡng tình tương duyệt nhưng lâu ngày bên nhau, hắn sẽ có cách theo đuổi nàng. Thế nhưng nàng lại nói sẽ bỏ đi? Nàng rời khỏi hắn thì hắn phải làm thế nào?
Nàng oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái. Kẻ không biết xấu hổ này còn dám hỏi nàng nguyên nhân. Nếu không vì hắn bày quỷ kế trêu đùa thì sao có thể khiến trái tim nàng rối bời, ngay cả luyện công cũng không thể chuyên tâm
– Bởi vì ngươi quá phiền phức
Nàng sợ ở lại thêm mấy ngày cùng hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma mất
Nhìn mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt trong suốt gợn sóng, vừa xấu hổ lại vừa buồn bực, những cảm xúc đan xen khó tả, hắn mơ hồ hiểu ra điều gì đó
– Ta không cho nàng đi
Nàng như một tiên tử cao cao tại thượng lạc xuống chốn hồng trần, khiến cho hắn chỉ cần có cơ hội nắm tay nàng thì chắc chắn sẽ không thể buông tay
– Chỉ dựa vào ngươi?
Không phải nàng coi thường hắn mà dựa vào công lực của hắn thì không thể làm gì được nàng. Bây giờ, người duy nhất có thể đối chọi với nàng chắc cũng chỉ còn sư phụ quái vật ở Vân Mộng Sơn mà thôi
– Ta không phải là kẻ không biết tự lượng sức mình mà ngăn cản nổi nàng
– Thế còn không tránh ra?
Hắn cười xấu xa:
– Ta không ngăn được nàng không có nghĩa là không giữ được chân nàng
Nói rồi hắn rút thanh chủy thủ phòng thân kề cổ nói:
– Muốn rời đi thì bước qua xác của ta mà đi
Nàng nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu, oán hận dậm chân:
– Ngươi là đồ vô sỉ
– Ta nói được làm được
– Vậy ngươi đi chết đi
Nàng không tin hắn sẽ nói thật, chỉ vì chuyện nhỏ mà chịu chết, vẫn đi thẳng ra cửa Phượng Nghi cung.
Khinh công của nàng vốn bậc nhất thiên hạ, thân pháp Tiêu dao du thành thục, dù hắn có nhanh cỡ nào, cho dù chết ngay lập tức thì lúc ấy nàng cũng ra đến cửa hoàng cung, từ nay về sau biển rộng trời cao, tự do tự tại
Nhưng nàng càng đến gần, thấy hàn quang lóe ra từ chủy thủ của hắn thì bất giác dừng bước
Hắn sẽ không tự sát, hắn sẽ không tự sát, hắn sẽ không tự sát…… Nàng không ngừng tự nhủ với chính mình.
Nhưng mà, nàng bước dần từng bước, thanh chủy thủ kia cũng đâm sâu dần vào cổ hắn
Ngay sau đó, một vệt máu đỏ tươi chảy xuống
Đầu nàng như có sét đánh, trong mắt chỉ toàn một màu máu đỏ tươi
Người nàng dần lảo đảo, muốn đi tiếp nhưng lại sợ hắn thật sự sẽ chết, muốn lui về thì lại sợ mình sẽ bị hãm vào cảnh khó xử. Nhất thời, vô cùng mâu thuấn
Chỉ cẩn nàng hơi bước về phía trước một chút, chủy thủ trong tay hắn sẽ đâm sâu hơn một chút
Chỉ trong chớp mắt, máu đã chảy rất nhiều, thấm đẫm cổ áo hắn
– Ngươi dám…
Nàng mở miệng quát nhưng lại kinh ngạc khi chính mình không nói nên lời
Lời đáp lại của hắn chỉ là thanh chủy thủ đâm sâu thêm một chút
Máu càng lúc càng rơi nhiều, cuối cùng thấm ướt vạt áo hắn
Nàng không còn dũng khí đi tiếp, nhắm mắt lại kêu to:
– Dừng tay!
Cùng thời khắc đó, hắn cũng buông chủy thủ xuống, tay run run. Chết tiệt! Đau quá, lần tới không bao giờ làm chuyện buôn bán lỗ vốn thế nữa
– Ngươi ngươi ngươi….
Ngực nàng phập phồng, tức giận đến choáng váng:
– Vô lại!
– Không sao, chỉ cần có thể giữ nàng ở bên, làm gì cũng được
Nếu nàng thực sự vô tình chắc chắn hắn không dám bức nàng nhưng rõ ràng nàng có ý, chỉ vì kinh hoàng mà bỏ chạy, nếu hắn không ngăn cản thì hắn là kẻ ngu
– Hỗn đản
Nàng tức giận tát hắn một cái.
Hắn nhún vai, quay mặt bên kia lại:
– Đừng tức giận nữa, nếu muốn trút giận thì đánh cả bên này nữa
– Vừa ý ngươi chưa
Nàng thở phì phì, đánh hắn thêm một tát rồi quay người bỏ chạy
Vương bát đản, đại phôi đản, trứng thối! Nàng không nên nhìn hắn! Nàng nàng nàng — nàng về Phượng Nghi cung.
Tề Tranh nhướng mày kiếm, sờ sờ hai má bị tát mà lại không cảm thấy đau. Nàng đánh hắn đúng là… còn nhẹ hơn muỗi đốt
– Đây là vuốt ve, không phải là đánh. Hắn đắc ý cười ha ha.
Trữ Tiếu Mộng chung quy không phải là người vô tình!
/32
|