Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng âm mưu hạ độc hại Trữ Tiếu Mộng khiến Tề Tranh rất tức giận, hậu quả của việc này cũng rất nghiêm trọng.
Hắn sai người khiêng thi thể của tên thái giám vào phòng nghị sự, lại cho vời Lí Hữu Hợp và Chu Bằng với những quan lại luôn ủng hộ bọn họ đến.
Hai bên gặp nhau, Tề Tranh chỉ vào thi thể, giận dữ trừng mắt nhìn các quan lại
– Trẫm muốn lập Trữ thị làm hậu, trời cũng không cản được
Dứt lời, hắn đá xác chết về phía các đại thần rồi giận dữ bỏ đi, hoàn toàn không cho đám đại thần một cơ hội để nói.
Lí Hữu Hợp và đám quan lại nhìn nhau. Tiểu hoàng đế sáng nay ăn phải thuốc nổ sao? Sao lại bực tức như thế
Hơn nữa, chuyện lập hậu đó làm sao được? Trữ Tiếu Mộng là Hoàng hậu đời trước, tuy rằng chỉ là phượng hoàng giả nhưng danh phận đã định, lễ nghĩa khó dung
Nếu nói Hoàng thượng lặng lẽ sủng ái nàng, mọi người nhắm một mắt mở một mắt cũng coi như xong. Nhưng giờ còn định khua chiêng múa trống đòi lập hậu, chiêu cáo thiên hạ? Trời ạ! Người nước Tề sẽ bị người Trung Nguyên coi là trò cười mất
Chu Bằng buồn bực nói:
– Đầu tiểu hoàng đế bị ngựa đạp hay sao? Năm trước khi lão tử hồi kinh nghỉ ngơi không phải vẫn còn tốt sao? Sao giờ đột nhiên lại thay đổi thành ra thế này
Lí Hữu Hợp buồn rầu thở dài không thôi
– Sau khi Trữ thị hồi cung, tính tình Hoàng thượng hoàn toàn thay đổi
Nói như thế vẫn còn là khách khí. Hoàng đế không nghe lời hắn đã hơn một năm nhưng từ khi Trữ Tiếu Mộng hồi cung thì hoàng đế càng chống đối hắn. Hơn nữa, ngày đêm đều ở lại Phượng Nghi cung khiến hắn không thể không mời Chu Bằng trở về để bàn kế.
– Yêu nữ kia không phải đã xuất cung sao? Sao lại trở về? Các ngươi không biết cản trở sao
Chu Bằng rít gào:
– Lão tử trấn thủ biên quan vững vàng để chuyện nội chính cho các ngươi mà chút việc nhỏ cũng làm không xong. Giờ lại để một con yêu nữ câu dẫn Hoàng thượng như thế
Lí Hữu Hợp đi qua đi lại, lẩm bẩm nhìn thi thể tên thái giám kia
– Nhìn vết thương này là do nội lực làm đứt tâm mạch mà chết. Cả hoàng cung này cũng chỉ có Trữ thị có công lực đó. Chu đại tướng quân nói xem ta có thể ngăn cản được sao?
Chu Bằng bất giác sờ bụng. Sáu năm về trước, hắn phụng mệnh giết chết sư huynh Bộ Kinh Vân của Trữ Tiếu Mộng đã từng thử qua sự lợi hại đó rồi
Lúc ấy, bên người hắn còn có gần một trăm thân vệ, ngay cả pháo phá thành cũng dùng mà cũng chỉ có thể cùng Bộ Kinh Vân lưỡng bại câu thương. Bộ Kinh Vân đánh hắn một chưởng làm hắn nằm trên giường ba tháng mới dậy nổi. Nghỉ ngơi rất nhiều thời gian, gần đây mới dần khỏe mạnh lại.
Lần thập tử nhất sinh đó cả đời hắn không quên
– Thế thì phải làm thế nào? Giờ nếu để tiểu hoàng đế lập yêu nữ làm hậu thì chẳng phải khiến nước Tề ta thành trò cười cho người trong thiên hạ sao?
Ánh mắt Lí Hữu Hợp quét qua mọi người trong phòng:
– Các vị đại nhân nói xem việc này nên làm thế nào cho phải?
– Chuyện lập hậu này vạn lần không thể
– Nếu để yêu nữ làm Hoàng hậu thì Đại Tề ta nguy to
– Chúng ta nên can gián Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh
– Hoàng thượng bị yêu nữ mê hoặc, căn bản sẽ không nghe lời can gián của chúng ta đâu
– Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn yêu nữ gây nguy hại xã tắc? Không được! Biện lão phu ta cho dù chết cũng phải can gián Hoàng thượng, xin Hoàng thượng chém chết yêu nữa
– Nếu chúng ta chết hết chẳng phải vừa ý yêu nữ đó sao?
– Ngươi là kẻ nhu nhược! Chẳng lẽ ngươi định giúp Trụ làm điều xấu
– Ầm ỹ muốn chết. Chu Bằng giận dữ gầm lên: – các ngươi bớt múa mép khua môi đi, nói những lời đó có tác dụng gì?
Từ xưa văn võ khó hòa hợp. Chu Bằng và Lí Hữu Hợp tuy là đồng đảng nhưng trong lòng rất khinh thường đám quan văn trong triều
Nhắc lại chuyện năm đó hắn thống lĩnh quân binh, đánh thẳng đến kinh thành nước Địch, rõ ràng có thể tiêu diệt nước Địch, mở rộng lãnh thổ Đại Tề nhưng đám hủ nho đó nói những gì lấy đức báo oán khiến cho đại quân bị bắt phải lui về Bàn Long quan. Nhân cơ hội đó, nước Địch có thời gian để khôi phục lại. Mấy năm đầu còn an ổn nhưng vài năm gần đây, nước Địch tập trung binh mã, luôn tới quấy rầy biên quan khiến đầu Chu Bằng to như cái đấu.
Lấy ơn báo oán? Báo cái đầu! Cuối cùng nước Địch giờ đã có bản lĩnh xâm lược nước Tề mà giờ hắn đã già, không biết nếu mình có mệnh hệ gì thì triều đình còn có đại tướng quân nào có thể trấn quốc?
– Lí lão nhân, ông nói xem, giờ nên làm gì? Một câu thôi, có lý thì lão tử theo ông.
Lí Hữu Hợp trầm ngâm hồi lâu, thở dài:
– Hoàng Thượng bản tính vẫn rất thiện lương.
– Vô nghĩa! Nói ý chính đi. Chu Bằng không thèm nể mặt hắn
– Thánh thượng giờ đang bị yêu nữ mê hoặc, chỉ cần trừ bỏ yêu nữ thì Hoàng thượng nhất định sẽ lại bình thường
Lí Hữu Hợp cũng không để ý sự vô lễ của Chu Bằng. Một mãng phu không biết văn nho thì sao hiểu lễ tiết?
– Vẫn vô nghĩa
Mỗi lần nhắc tới đến Trữ Tiếu Mộng, Chu Bằng sẽ nhớ tới Bộ Kinh Vân, ngực hắn lại đau
– Yêu nữ võ công cao như vậy, người bình thường sao giết được nàng.
– Không, Lí thừa tướng nói có lý, chỉ cần loại bỏ yêu nữ thì Đại Tề ta nhất định sẽ được thái bình
Mấy lão phu tử khác lại rất đồng ý với lời Lí Hữu Hợp, bắt đầu bàn bạc xem nên làm thế nào mới giết chết được Trữ Tiếu Mộng, giải cứu Hoàng thượng đáng thương của bọn họ.
Ngược lại, Chu Bằng bề ngoài thô lỗ đầu óc lại khá hơn một chút, lặng lẽ tới gần Lí Hữu Hợp, nói nhỏ nói:
– Chỉ dựa vào những người này căn bản không giết được Trữ Tiếu Mộng, nếu manh động thì sẽ tự tìm cái chết. Rốt cuộc ngươi có ý gì, mau nói đi.
Lí Hữu Hợp mày nhíu mặt nhăn, nghiến răng nghiến lợi
– Vì an nguy của nước Tề ta, giờ chỉ còn một kế: cho nghĩa binh đến giết yêu nữ
– Ngươi…
Chu Bằng cảm giác vết thương cũ lại tái phát, đau tới xương tủy:
– Ngươi có biết huynh muội Bộ Kinh Vân, Trữ Tiếu Mộng võ công thế nào không?
– Chính vì biết võ nghệ bọn họ cao cường nên mới phải bày trận pháp để ra tay
– Quân đội nước Địch như hổ rình mồi bên ngoài Bàn Long quan, giờ chúng ta nội chiến chẳng phải để nước Địch thừa cơ sao. Đến lúc đó, thù trong giặc ngoài, chúng ta sẽ là tội nhân của Đại Tề
– Nếu như thế. Chúng ta phải ra tay cẩn thận hơn, ta cho cấm quân vây quanh hoàng cung, ngươi mang theo cận vệ trang bị đủ khí giới để đánh chết Trữ Tiếu Mộng.
Lí Hữu Hợp vỗ vỗ bả vai Chu Bằng:
– Chỉ cần chúng ta làm nhanh gọn, đến khi nước Đich phản ứng lại thì Trữ Tiếu Mộng đã chết, ngươi lại về Bàn Long quan ổn định đại cục.
– Nói thì đơn giản, ngươi là quan văn sao biết được sự lợi hại của cao thủ tuyệt thế. Cho dù là bị vây giữa thiên quân vạn mã cũng có thể phi kiếm chém tướng. Hơi không cẩn thận thì có thể khiến hoàng thành tan nát mà chưa chắc đã giết được Trữ Tiếu Mộng
– Vậy hủy cả hoàng cung đi.
Lí Hữu Hợp oán hận nói:
– Tóm lại, Trữ Tiếu Mộng không thể không chết.
Hắn không thể dễ dàng tha thứ nữ nhân đùa bỡn Hoàng thượng, li gián quan hệ quần thần của bọn họ.
Vốn dĩ Hoàng thượng luôn nghe lời hắn, hắn cũng một lòng đền đáp thánh ân, bọn họ quân thần tương đắc, vui vẻ cỡ nào? Hắn không tin mình sẽ mất thánh sủng chỉ vì Trữ Tiếu Mộng kia. Vì yêu nữ đó nên Hoàng thượng mới bác bỏ chính sách của hắn, từ chối gặp hắn, còn cổ vũ buôn bán khiến đám dân hạ lưu đó cũng có thể ngang hàng với những sĩ tử nho nhã.
Còn cứ như thế sẽ khiến luân thường đạo lý hoàn toàn rối loạn, nước Tề sao có thể xứng với bậc thánh hiền
– Vì để giữ bí mật nên ta sẽ tỏ vẻ không có gì, chuyện này giao cho đại tướng quân ngươi đi. Lí Hữu Hợp nói.
Chu Bằng hít sâu rồi lại thở dài mấy lượt… hồi lâu săn hắn mới hạ quyết tâm, vuốt cằm nói:
– Được rồi! Ta sẽ đến Cấm quân doanh chọn năm ngàn tinh binh, nửa tháng sau sẽ bắt đầu
– Ta sẽ khống chế tình hình hoàng cung, thề giết chết Trữ thị. Lí Hữu Hợp gằn từng chữ.
Không ai biết rằng, hoàng đế phất tay áo bỏ đi thực ra đã trốn ở bên cửa phòng, nghe không sót một chữ những lời này
Mãi đến khi Lí Hữu Hợp và Chu Bằng thương lượng kế hoạch khởi binh xong hắn mới vừa lòng xoay người, trở về Phượng Nghi cung.
– Tốt lắm, tốt lắm. Trẫm cũng đang muốn tìm cơ hôi mà giết chết đám loạn thần tặc tử tự cao tự đại các ngươi.
Hắn sai người khiêng thi thể của tên thái giám vào phòng nghị sự, lại cho vời Lí Hữu Hợp và Chu Bằng với những quan lại luôn ủng hộ bọn họ đến.
Hai bên gặp nhau, Tề Tranh chỉ vào thi thể, giận dữ trừng mắt nhìn các quan lại
– Trẫm muốn lập Trữ thị làm hậu, trời cũng không cản được
Dứt lời, hắn đá xác chết về phía các đại thần rồi giận dữ bỏ đi, hoàn toàn không cho đám đại thần một cơ hội để nói.
Lí Hữu Hợp và đám quan lại nhìn nhau. Tiểu hoàng đế sáng nay ăn phải thuốc nổ sao? Sao lại bực tức như thế
Hơn nữa, chuyện lập hậu đó làm sao được? Trữ Tiếu Mộng là Hoàng hậu đời trước, tuy rằng chỉ là phượng hoàng giả nhưng danh phận đã định, lễ nghĩa khó dung
Nếu nói Hoàng thượng lặng lẽ sủng ái nàng, mọi người nhắm một mắt mở một mắt cũng coi như xong. Nhưng giờ còn định khua chiêng múa trống đòi lập hậu, chiêu cáo thiên hạ? Trời ạ! Người nước Tề sẽ bị người Trung Nguyên coi là trò cười mất
Chu Bằng buồn bực nói:
– Đầu tiểu hoàng đế bị ngựa đạp hay sao? Năm trước khi lão tử hồi kinh nghỉ ngơi không phải vẫn còn tốt sao? Sao giờ đột nhiên lại thay đổi thành ra thế này
Lí Hữu Hợp buồn rầu thở dài không thôi
– Sau khi Trữ thị hồi cung, tính tình Hoàng thượng hoàn toàn thay đổi
Nói như thế vẫn còn là khách khí. Hoàng đế không nghe lời hắn đã hơn một năm nhưng từ khi Trữ Tiếu Mộng hồi cung thì hoàng đế càng chống đối hắn. Hơn nữa, ngày đêm đều ở lại Phượng Nghi cung khiến hắn không thể không mời Chu Bằng trở về để bàn kế.
– Yêu nữ kia không phải đã xuất cung sao? Sao lại trở về? Các ngươi không biết cản trở sao
Chu Bằng rít gào:
– Lão tử trấn thủ biên quan vững vàng để chuyện nội chính cho các ngươi mà chút việc nhỏ cũng làm không xong. Giờ lại để một con yêu nữ câu dẫn Hoàng thượng như thế
Lí Hữu Hợp đi qua đi lại, lẩm bẩm nhìn thi thể tên thái giám kia
– Nhìn vết thương này là do nội lực làm đứt tâm mạch mà chết. Cả hoàng cung này cũng chỉ có Trữ thị có công lực đó. Chu đại tướng quân nói xem ta có thể ngăn cản được sao?
Chu Bằng bất giác sờ bụng. Sáu năm về trước, hắn phụng mệnh giết chết sư huynh Bộ Kinh Vân của Trữ Tiếu Mộng đã từng thử qua sự lợi hại đó rồi
Lúc ấy, bên người hắn còn có gần một trăm thân vệ, ngay cả pháo phá thành cũng dùng mà cũng chỉ có thể cùng Bộ Kinh Vân lưỡng bại câu thương. Bộ Kinh Vân đánh hắn một chưởng làm hắn nằm trên giường ba tháng mới dậy nổi. Nghỉ ngơi rất nhiều thời gian, gần đây mới dần khỏe mạnh lại.
Lần thập tử nhất sinh đó cả đời hắn không quên
– Thế thì phải làm thế nào? Giờ nếu để tiểu hoàng đế lập yêu nữ làm hậu thì chẳng phải khiến nước Tề ta thành trò cười cho người trong thiên hạ sao?
Ánh mắt Lí Hữu Hợp quét qua mọi người trong phòng:
– Các vị đại nhân nói xem việc này nên làm thế nào cho phải?
– Chuyện lập hậu này vạn lần không thể
– Nếu để yêu nữ làm Hoàng hậu thì Đại Tề ta nguy to
– Chúng ta nên can gián Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh
– Hoàng thượng bị yêu nữ mê hoặc, căn bản sẽ không nghe lời can gián của chúng ta đâu
– Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn yêu nữ gây nguy hại xã tắc? Không được! Biện lão phu ta cho dù chết cũng phải can gián Hoàng thượng, xin Hoàng thượng chém chết yêu nữa
– Nếu chúng ta chết hết chẳng phải vừa ý yêu nữ đó sao?
– Ngươi là kẻ nhu nhược! Chẳng lẽ ngươi định giúp Trụ làm điều xấu
– Ầm ỹ muốn chết. Chu Bằng giận dữ gầm lên: – các ngươi bớt múa mép khua môi đi, nói những lời đó có tác dụng gì?
Từ xưa văn võ khó hòa hợp. Chu Bằng và Lí Hữu Hợp tuy là đồng đảng nhưng trong lòng rất khinh thường đám quan văn trong triều
Nhắc lại chuyện năm đó hắn thống lĩnh quân binh, đánh thẳng đến kinh thành nước Địch, rõ ràng có thể tiêu diệt nước Địch, mở rộng lãnh thổ Đại Tề nhưng đám hủ nho đó nói những gì lấy đức báo oán khiến cho đại quân bị bắt phải lui về Bàn Long quan. Nhân cơ hội đó, nước Địch có thời gian để khôi phục lại. Mấy năm đầu còn an ổn nhưng vài năm gần đây, nước Địch tập trung binh mã, luôn tới quấy rầy biên quan khiến đầu Chu Bằng to như cái đấu.
Lấy ơn báo oán? Báo cái đầu! Cuối cùng nước Địch giờ đã có bản lĩnh xâm lược nước Tề mà giờ hắn đã già, không biết nếu mình có mệnh hệ gì thì triều đình còn có đại tướng quân nào có thể trấn quốc?
– Lí lão nhân, ông nói xem, giờ nên làm gì? Một câu thôi, có lý thì lão tử theo ông.
Lí Hữu Hợp trầm ngâm hồi lâu, thở dài:
– Hoàng Thượng bản tính vẫn rất thiện lương.
– Vô nghĩa! Nói ý chính đi. Chu Bằng không thèm nể mặt hắn
– Thánh thượng giờ đang bị yêu nữ mê hoặc, chỉ cần trừ bỏ yêu nữ thì Hoàng thượng nhất định sẽ lại bình thường
Lí Hữu Hợp cũng không để ý sự vô lễ của Chu Bằng. Một mãng phu không biết văn nho thì sao hiểu lễ tiết?
– Vẫn vô nghĩa
Mỗi lần nhắc tới đến Trữ Tiếu Mộng, Chu Bằng sẽ nhớ tới Bộ Kinh Vân, ngực hắn lại đau
– Yêu nữ võ công cao như vậy, người bình thường sao giết được nàng.
– Không, Lí thừa tướng nói có lý, chỉ cần loại bỏ yêu nữ thì Đại Tề ta nhất định sẽ được thái bình
Mấy lão phu tử khác lại rất đồng ý với lời Lí Hữu Hợp, bắt đầu bàn bạc xem nên làm thế nào mới giết chết được Trữ Tiếu Mộng, giải cứu Hoàng thượng đáng thương của bọn họ.
Ngược lại, Chu Bằng bề ngoài thô lỗ đầu óc lại khá hơn một chút, lặng lẽ tới gần Lí Hữu Hợp, nói nhỏ nói:
– Chỉ dựa vào những người này căn bản không giết được Trữ Tiếu Mộng, nếu manh động thì sẽ tự tìm cái chết. Rốt cuộc ngươi có ý gì, mau nói đi.
Lí Hữu Hợp mày nhíu mặt nhăn, nghiến răng nghiến lợi
– Vì an nguy của nước Tề ta, giờ chỉ còn một kế: cho nghĩa binh đến giết yêu nữ
– Ngươi…
Chu Bằng cảm giác vết thương cũ lại tái phát, đau tới xương tủy:
– Ngươi có biết huynh muội Bộ Kinh Vân, Trữ Tiếu Mộng võ công thế nào không?
– Chính vì biết võ nghệ bọn họ cao cường nên mới phải bày trận pháp để ra tay
– Quân đội nước Địch như hổ rình mồi bên ngoài Bàn Long quan, giờ chúng ta nội chiến chẳng phải để nước Địch thừa cơ sao. Đến lúc đó, thù trong giặc ngoài, chúng ta sẽ là tội nhân của Đại Tề
– Nếu như thế. Chúng ta phải ra tay cẩn thận hơn, ta cho cấm quân vây quanh hoàng cung, ngươi mang theo cận vệ trang bị đủ khí giới để đánh chết Trữ Tiếu Mộng.
Lí Hữu Hợp vỗ vỗ bả vai Chu Bằng:
– Chỉ cần chúng ta làm nhanh gọn, đến khi nước Đich phản ứng lại thì Trữ Tiếu Mộng đã chết, ngươi lại về Bàn Long quan ổn định đại cục.
– Nói thì đơn giản, ngươi là quan văn sao biết được sự lợi hại của cao thủ tuyệt thế. Cho dù là bị vây giữa thiên quân vạn mã cũng có thể phi kiếm chém tướng. Hơi không cẩn thận thì có thể khiến hoàng thành tan nát mà chưa chắc đã giết được Trữ Tiếu Mộng
– Vậy hủy cả hoàng cung đi.
Lí Hữu Hợp oán hận nói:
– Tóm lại, Trữ Tiếu Mộng không thể không chết.
Hắn không thể dễ dàng tha thứ nữ nhân đùa bỡn Hoàng thượng, li gián quan hệ quần thần của bọn họ.
Vốn dĩ Hoàng thượng luôn nghe lời hắn, hắn cũng một lòng đền đáp thánh ân, bọn họ quân thần tương đắc, vui vẻ cỡ nào? Hắn không tin mình sẽ mất thánh sủng chỉ vì Trữ Tiếu Mộng kia. Vì yêu nữ đó nên Hoàng thượng mới bác bỏ chính sách của hắn, từ chối gặp hắn, còn cổ vũ buôn bán khiến đám dân hạ lưu đó cũng có thể ngang hàng với những sĩ tử nho nhã.
Còn cứ như thế sẽ khiến luân thường đạo lý hoàn toàn rối loạn, nước Tề sao có thể xứng với bậc thánh hiền
– Vì để giữ bí mật nên ta sẽ tỏ vẻ không có gì, chuyện này giao cho đại tướng quân ngươi đi. Lí Hữu Hợp nói.
Chu Bằng hít sâu rồi lại thở dài mấy lượt… hồi lâu săn hắn mới hạ quyết tâm, vuốt cằm nói:
– Được rồi! Ta sẽ đến Cấm quân doanh chọn năm ngàn tinh binh, nửa tháng sau sẽ bắt đầu
– Ta sẽ khống chế tình hình hoàng cung, thề giết chết Trữ thị. Lí Hữu Hợp gằn từng chữ.
Không ai biết rằng, hoàng đế phất tay áo bỏ đi thực ra đã trốn ở bên cửa phòng, nghe không sót một chữ những lời này
Mãi đến khi Lí Hữu Hợp và Chu Bằng thương lượng kế hoạch khởi binh xong hắn mới vừa lòng xoay người, trở về Phượng Nghi cung.
– Tốt lắm, tốt lắm. Trẫm cũng đang muốn tìm cơ hôi mà giết chết đám loạn thần tặc tử tự cao tự đại các ngươi.
/32
|