Sau đó, khi tin tức truyền ra ngoài, các loại chuyện tình loạn thất bát tao lại theo nhau mà đến.
Nhóm thân thích cực kỳ xa đến làm thân, nhóm di nương cũng đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có một vị tiểu thư cơ hồ bị các nàng quên mất, nhóm huynh tỷ đệ trong nhà vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, không phải trường hợp cá biệt... Tóm lại, cho đến ngày hôn lễ, Bộ phủ đều là náo nhiệt ồn ào sôi sục, mọi người lui tới thiếu chút nữa đem nóc nhà xốc lên!
Thật vất vả, đến ngày hôn lễ đó, sáng sớm Bộ Nhu Nhi liền bị nha hoàn lôi từ trong ổ chăn ra, đem đi trang điểm, ép buộc đến ép buộc đi. Đến lúc hừng đông, đại nương lại xuất hiện, luôn luôn ở bên tai của nàng nói liên miên lằng nhằng, cơ hồ vẫn là bảo nàng lúc nào cũng phải chú ý nam thanh niên bên người Minh vương gia học vấn có tốt không, kết hôn chưa, hơn nữa phải báo ngay về nhà, còn phải giúp mấy vị tỷ tỷ muội muội con vợ cả mà mai mối... Mọi việc như thế, hơn nửa tháng như một ngày, Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa bị bà ta nhắc tới điên luôn!
Chờ rồi lại chờ, rốt cục đợi được kiệu hoa của Minh vương phủ đến, đã sớm không nhẫn nại nổi, người săn sóc dâu vội vàng phủ lên đầu nàng cái khăn voan, đỡ nàng đi ra ngoài. Mà lúc Bộ Nhu Nhi đi ra khỏi cửa sải bước vào kiệu hoa, sau lưng không ngờ lại truyền đến một tiếng hô to của đại nương——
"Nhu Nhi, lời mẫu thân nói với con, con trăm ngàn phải nhớ kỹ nha!"
Aizzz!
Bộ Nhu Nhi quả thực vô lực. Mấy vị nữ nhi của bà ấy, chẳng lẽ sợ không gã được sao? Tuy rằng các nàng ấy cũng có chút ‘tục’, bộ dạng bình thường, dáng người cũng tìm không thấy từ gì thật tốt để hình dung, nhưng tốt xấu cũng đường đường là con gái của võ Trạng Nguyên! Tìm nhà môn đăng hộ đối cũng không phải khó.
Quên đi, mặc kệ. Chính mình bây giờ còn có việc đến mụ mị đầu óc đây!
"Khởi kiệu —— "
Bước vào kiệu hoa, vừa mới ngồi yên ổn, liền nghe được một tiếng hô to ở bên ngoài, hai chân cách mặt đất, một đường lắc lư, chưa đầy một khắc, liền lại nghe thấy ——
"Hạ kiệu —— "
Đã đến Minh vương phủ.
Màn kiệu được xốc lên, người săn sóc dâu vội vàng đem nàng đỡ xuống. Lúc đi xuống, lại có một luồng gió nhẹ thổi tới trước mặt, đem khăn hỉ trước mặt nàng xốc lên một góc. Mắt phượng của Bộ Nhu Nhi khẽ nâng, liền liếc thấy một thân hỉ bào (áo cưới) đỏ thẫm—— vị mặc áo bào đỏ thẫm đối diện này, đầu đội hỉ quan (mũ cưới), trong tay còn cầm dãy lụa đỏ, là một nam tử trẻ tuổi, hắn hẳn là chú rể Minh vương gia hôm nay? Lại nói tiếp, hôm nay là lần đầu tiên thấy mặt hắn!
Nhưng mà, thấy vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, chân phải còn không ngừng đu đưa trên mặt đất, một bộ dạng nôn nóng vì cưới hỏi mà chịu khổ, Bộ Nhu Nhi đột nhiên nở nụ cười.
Không kiên nhẫn sao? Tốt lắm. Kỳ thật, nàng cũng sớm bị tra tấn khô kiệt không còn kiên nhẫn!
Lập tức, dãy lụa đỏ từ một chỗ khác bị nhét vào tay nàng, người săn sóc dâu hai bên lại đem nàng đỡ đứng lên, đoàn người rất nhanh hướng cửa lớn Vương phủ mà đi —— không có biện pháp, Minh vương gia phía trước không chút thương hương tiếc ngọc, căn bản mặc kệ trên đầu tân nương tử có cái khăn voan nhìn không rõ đường phía trước, các nàng khiếu nại vô ích, chỉ có thể nỗ lực đuổi theo bước đi của hắn.
Vốn dĩ thời gian lộ trình phải đi là một khắc, nhưng bọn họ lại dùng không đến một nửa thời gian đã hoàn thành. Trong phòng chính, đám đông mãnh liệt, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng giá lâm đến nơi này, nói là muốn đích thân làm chủ hôn cho đệ đệ nhà mình. Nhưng mà, Thái Hậu nương nương thân là trưởng bối lại bởi vì thân thể không khỏe mà ở hậu cung tĩnh dưỡng. Đây rõ ràng là lấy cớ, Bộ Nhu Nhi chỉ cười bỏ qua.
Chuyện tiếp theo, Bộ Nhu Nhi cơ hồ đều nhớ không rõ. Dù sao chính là dập đầu, dập đầu, lại dập đầu, bên tai khua chiêng gõ trống, còn có tiếng người chủ trì kêu to, cùng với rất nhiều tạp âm, hết thảy đều cùng ấn tượng về hôn lễ cổ đại trong tưởng tượng của nàng khác xa. Đầu óc của nàng sớm rối loạn, chỉ biết máy móc làm theo người săn sóc dâu quỳ đến quỳ đi.
Thật vất vả, bên tai truyền đến một tiếng —— "Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!"
Hô!
Rốt cục cũng xong!
Căng thẳng trong lòng cũng giảm xuống, Bộ Nhu Nhi thở dài một hơi, nhanh chóng bảo người săn sóc dâu đem mình dẫn về tân phòng.
Nhưng mà!
Hôm nay gió hình như hơi lớn. Ngay khoảnh khắc nàng xoay người rời đi, khăn hỉ của nàng lại bị một trận gió xốc lên. Ngoái đầu nhìn lại, nàng thoáng nhìn Minh hoàng yên ổn ngồi trên đài cao kia một chút, ánh mắt nhanh chóng trầm xuống ——
Hoàng đế bệ hạ, lần đầu gặp mặt, thỉnh chiếu cố nhiều hơn!
Nhóm thân thích cực kỳ xa đến làm thân, nhóm di nương cũng đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có một vị tiểu thư cơ hồ bị các nàng quên mất, nhóm huynh tỷ đệ trong nhà vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, không phải trường hợp cá biệt... Tóm lại, cho đến ngày hôn lễ, Bộ phủ đều là náo nhiệt ồn ào sôi sục, mọi người lui tới thiếu chút nữa đem nóc nhà xốc lên!
Thật vất vả, đến ngày hôn lễ đó, sáng sớm Bộ Nhu Nhi liền bị nha hoàn lôi từ trong ổ chăn ra, đem đi trang điểm, ép buộc đến ép buộc đi. Đến lúc hừng đông, đại nương lại xuất hiện, luôn luôn ở bên tai của nàng nói liên miên lằng nhằng, cơ hồ vẫn là bảo nàng lúc nào cũng phải chú ý nam thanh niên bên người Minh vương gia học vấn có tốt không, kết hôn chưa, hơn nữa phải báo ngay về nhà, còn phải giúp mấy vị tỷ tỷ muội muội con vợ cả mà mai mối... Mọi việc như thế, hơn nửa tháng như một ngày, Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa bị bà ta nhắc tới điên luôn!
Chờ rồi lại chờ, rốt cục đợi được kiệu hoa của Minh vương phủ đến, đã sớm không nhẫn nại nổi, người săn sóc dâu vội vàng phủ lên đầu nàng cái khăn voan, đỡ nàng đi ra ngoài. Mà lúc Bộ Nhu Nhi đi ra khỏi cửa sải bước vào kiệu hoa, sau lưng không ngờ lại truyền đến một tiếng hô to của đại nương——
"Nhu Nhi, lời mẫu thân nói với con, con trăm ngàn phải nhớ kỹ nha!"
Aizzz!
Bộ Nhu Nhi quả thực vô lực. Mấy vị nữ nhi của bà ấy, chẳng lẽ sợ không gã được sao? Tuy rằng các nàng ấy cũng có chút ‘tục’, bộ dạng bình thường, dáng người cũng tìm không thấy từ gì thật tốt để hình dung, nhưng tốt xấu cũng đường đường là con gái của võ Trạng Nguyên! Tìm nhà môn đăng hộ đối cũng không phải khó.
Quên đi, mặc kệ. Chính mình bây giờ còn có việc đến mụ mị đầu óc đây!
"Khởi kiệu —— "
Bước vào kiệu hoa, vừa mới ngồi yên ổn, liền nghe được một tiếng hô to ở bên ngoài, hai chân cách mặt đất, một đường lắc lư, chưa đầy một khắc, liền lại nghe thấy ——
"Hạ kiệu —— "
Đã đến Minh vương phủ.
Màn kiệu được xốc lên, người săn sóc dâu vội vàng đem nàng đỡ xuống. Lúc đi xuống, lại có một luồng gió nhẹ thổi tới trước mặt, đem khăn hỉ trước mặt nàng xốc lên một góc. Mắt phượng của Bộ Nhu Nhi khẽ nâng, liền liếc thấy một thân hỉ bào (áo cưới) đỏ thẫm—— vị mặc áo bào đỏ thẫm đối diện này, đầu đội hỉ quan (mũ cưới), trong tay còn cầm dãy lụa đỏ, là một nam tử trẻ tuổi, hắn hẳn là chú rể Minh vương gia hôm nay? Lại nói tiếp, hôm nay là lần đầu tiên thấy mặt hắn!
Nhưng mà, thấy vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, chân phải còn không ngừng đu đưa trên mặt đất, một bộ dạng nôn nóng vì cưới hỏi mà chịu khổ, Bộ Nhu Nhi đột nhiên nở nụ cười.
Không kiên nhẫn sao? Tốt lắm. Kỳ thật, nàng cũng sớm bị tra tấn khô kiệt không còn kiên nhẫn!
Lập tức, dãy lụa đỏ từ một chỗ khác bị nhét vào tay nàng, người săn sóc dâu hai bên lại đem nàng đỡ đứng lên, đoàn người rất nhanh hướng cửa lớn Vương phủ mà đi —— không có biện pháp, Minh vương gia phía trước không chút thương hương tiếc ngọc, căn bản mặc kệ trên đầu tân nương tử có cái khăn voan nhìn không rõ đường phía trước, các nàng khiếu nại vô ích, chỉ có thể nỗ lực đuổi theo bước đi của hắn.
Vốn dĩ thời gian lộ trình phải đi là một khắc, nhưng bọn họ lại dùng không đến một nửa thời gian đã hoàn thành. Trong phòng chính, đám đông mãnh liệt, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng giá lâm đến nơi này, nói là muốn đích thân làm chủ hôn cho đệ đệ nhà mình. Nhưng mà, Thái Hậu nương nương thân là trưởng bối lại bởi vì thân thể không khỏe mà ở hậu cung tĩnh dưỡng. Đây rõ ràng là lấy cớ, Bộ Nhu Nhi chỉ cười bỏ qua.
Chuyện tiếp theo, Bộ Nhu Nhi cơ hồ đều nhớ không rõ. Dù sao chính là dập đầu, dập đầu, lại dập đầu, bên tai khua chiêng gõ trống, còn có tiếng người chủ trì kêu to, cùng với rất nhiều tạp âm, hết thảy đều cùng ấn tượng về hôn lễ cổ đại trong tưởng tượng của nàng khác xa. Đầu óc của nàng sớm rối loạn, chỉ biết máy móc làm theo người săn sóc dâu quỳ đến quỳ đi.
Thật vất vả, bên tai truyền đến một tiếng —— "Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!"
Hô!
Rốt cục cũng xong!
Căng thẳng trong lòng cũng giảm xuống, Bộ Nhu Nhi thở dài một hơi, nhanh chóng bảo người săn sóc dâu đem mình dẫn về tân phòng.
Nhưng mà!
Hôm nay gió hình như hơi lớn. Ngay khoảnh khắc nàng xoay người rời đi, khăn hỉ của nàng lại bị một trận gió xốc lên. Ngoái đầu nhìn lại, nàng thoáng nhìn Minh hoàng yên ổn ngồi trên đài cao kia một chút, ánh mắt nhanh chóng trầm xuống ——
Hoàng đế bệ hạ, lần đầu gặp mặt, thỉnh chiếu cố nhiều hơn!
/311
|