Kế tiếp, lại nghe phụ thân thở dài vài tiếng, ôn nhu khuyên giải an ủi cha một câu, khó khăn tiễn bước cha đi, Bộ Nhu Nhi thở dài một hơi, vốn tưởng rằng rốt cục có thể yên tâm lớn mật nghỉ ngơi. Nhưng lập tức, tiểu nha hoàn lại báo cáo: "Tiểu thư, đại phu nhân đã tới."
Ta khinh!
Nghe nói như thế, Bộ Nhu Nhi trực tiếp đã muốn chửi thề một tiếng.
Lão bà này, cho tới bây giờ ánh mắt lỗ mũi luôn hất lên trên mây xanh, mỗi khi gặp nàng đều làm như nàng là không khí nhìn như không thấy, hôm nay sao lại hưng trí như vậy, chủ động quang lâm gian nhà cỏ của nàng?
Khóe miệng nhếch lên: "Mời vào!"
Liền đứng dậy, ra đón: "Nương."
"Ôi, con gái ngoan, con mau đứng lên, đứng lên! Con sắp làm Vương phi, phải giữ gìn thân thể chứ, nha hoàn bên người sao lại không giúp đỡ một chút?" Một bước rộng vọt vào, một tay đỡ lấy nàng nâng dậy, Bộ phu nhân một thân quần áo sang trọng la lớn.
Âm thanh này, vừa bén nhọn vừa chói tai, như là cố ý cất cao, liền giống như một cây kim cứng, châm mạnh vào trong huyệt thái dương của nàng, vừa đâm vừa xoáy, làm đau chết nàng!
Bộ Nhu Nhi nghe được cả người phát run. Vội vàng đem nàng đẩy ra: "Nương, ngài đừng lo lắng. Nữ nhi vẫn có thể đi qua được!"
"Ai nha, hiện tại không giống trước rồi, con sắp sửa sẽ làm Vương phi, làm sao có thể đi lại giống như ta?" Vội vàng xua tay, vẻ mặt Bộ phu nhân nịnh nọt nói.
Bộ Nhu Nhi lại một trận không được tự nhiên, vội vàng mời bà ta ngồi xuống: "Nương, hôm nay ngài tìm nữ nhi, là có chuyện gì sao?" Làm ơn, có chuyện nói mau, có rắm mau phóng, nơi này của nàng là miếu nhỏ không chứa nổi tượng phật lớn như lão nhân gia bà đâu!
"Ai nha, không phải vì chuyện con lập gia đình sao?" Vung khăn tay, Bộ phu nhân vui tươi hớn hở nói, "Đây chính là lần đầu tiên nhà chúng ta có một vị Vương phi! Nhưng lại là Vương phi của Minh vương gia, việc này thật sự là duyên số không thể cầu. Cho nên, nương quyết định, nhất định phải chuẩn bị thật trọng đại cho con!"
Phải không? Khóe miệng Bộ Nhu Nhi khinh thường. Minh vương gia đón dâu, bà còn dám không chuẩn bị trọng đại? Muốn chết sao?
"Đa tạ nương." Ở ngoài mặt, lại nhợt nhạt cười nói như trước.
"Ai nha, không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, đây là việc ta phải làm thôi!" Cầm khăn tay quơ tới quơ lui, trên mặt Bộ phu nhân ý cười hơn nịnh nọt. "Nhưng mà, Nhu Nhi à, chờ sau khi con gả vào hoàng gia, cũng trăm ngàn lần chớ quên chúng ta nha!"
Rốt cục, đã tiến vào vấn đề chính.
Bộ Nhu Nhi cười khẽ một tiếng. "Nữ nhi đương nhiên sẽ không." Bởi vì nàng cho tới bây giờ cũng chưa hề nhớ các nàng!
"Vậy là tốt rồi." Vội vàng thở ra, Bộ phu nhân vỗ vỗ ngực, lại nhanh chóng nói tiếp, "Đúng rồi, sau khi gả đi, con nhất định phải tiếp xúc nhiều cùng các hoàng tử hoàng phi bên kia, xem ai còn chưa nạp phi, liền giới thiệu cho các tỷ tỷ của con. Nếu không có vị trí chính phi, thì sườn phi cũng được! Nếu không nữa thì, các công tử bên người hoàng tử có tiền đồ, xuất thân không tệ, tướng mạo học thức cũng không thấp, nếu có, con cũng giúp nhìn một chút. Nhà chúng ta dù gì cũng sắp là hoàng thân quốc thích, tìm đối tượng cho các tỷ tỷ con cũng không thể quá kém, con nói phải không?"
"Dạ." Nói rất có đạo lý, nhưng mà —— Bộ Nhu Nhi rất muốn hỏi một câu: Nương, người cho rằng mấy vị nữ nhi kia của người, người có điều kiện tốt như vậy có thể để ý đến sao?
"Ha ha, rất ngoan, rất ngoan!" Thấy nàng gật đầu, Bộ phu nhân nhất thời cười càng rạng rỡ. Vội vàng đứng lên, chụp lên hai đầu vai của nàng, "Nhu Nhi à, Bộ gia chúng ta phải dựa vào con, con trăm ngàn lần không thể làm cho chúng ta thất vọng!"
"Nữ nhi đã biết." Vội vàng gật đầu, Bộ Nhu Nhi ôn nhu nói.
"Vậy là tốt rồi, vậy nương đi ra ngoài đây, ta đi lo chuyện thành thân của con, nha?" Lại vội vàng gật đầu, Bộ phu nhân mừng rỡ cười toe tóet.
"Nương đi thong thả." Cũng nhanh chóng đứng lên, Bộ Nhu Nhi ôn nhu tiễn đưa.
Nhưng mà, chờ người vừa đi ——
"Hừ!" Lập tức vỗ cái bàn thật mạnh, Bộ Nhu Nhi cười lạnh, "Nhiều năm như vậy cũng không nhìn ta, hiện tại phát hiện ta có chút tác dụng, đã muốn thông qua một chút ơn huệ nhỏ khiến ta mang ơn bà? Mẫu thân đại nhân, bà không khỏi cũng quá ngây thơ rồi?"
Lập tức, khóe miệng nhếch lên ——
"Tốt! Muốn ta giúp các người có phải không? Chờ coi, ta nhất định cho mẹ con các người nửa đời sau đều tận hưởng đến chết, muốn ngừng mà không được!"
Ta khinh!
Nghe nói như thế, Bộ Nhu Nhi trực tiếp đã muốn chửi thề một tiếng.
Lão bà này, cho tới bây giờ ánh mắt lỗ mũi luôn hất lên trên mây xanh, mỗi khi gặp nàng đều làm như nàng là không khí nhìn như không thấy, hôm nay sao lại hưng trí như vậy, chủ động quang lâm gian nhà cỏ của nàng?
Khóe miệng nhếch lên: "Mời vào!"
Liền đứng dậy, ra đón: "Nương."
"Ôi, con gái ngoan, con mau đứng lên, đứng lên! Con sắp làm Vương phi, phải giữ gìn thân thể chứ, nha hoàn bên người sao lại không giúp đỡ một chút?" Một bước rộng vọt vào, một tay đỡ lấy nàng nâng dậy, Bộ phu nhân một thân quần áo sang trọng la lớn.
Âm thanh này, vừa bén nhọn vừa chói tai, như là cố ý cất cao, liền giống như một cây kim cứng, châm mạnh vào trong huyệt thái dương của nàng, vừa đâm vừa xoáy, làm đau chết nàng!
Bộ Nhu Nhi nghe được cả người phát run. Vội vàng đem nàng đẩy ra: "Nương, ngài đừng lo lắng. Nữ nhi vẫn có thể đi qua được!"
"Ai nha, hiện tại không giống trước rồi, con sắp sửa sẽ làm Vương phi, làm sao có thể đi lại giống như ta?" Vội vàng xua tay, vẻ mặt Bộ phu nhân nịnh nọt nói.
Bộ Nhu Nhi lại một trận không được tự nhiên, vội vàng mời bà ta ngồi xuống: "Nương, hôm nay ngài tìm nữ nhi, là có chuyện gì sao?" Làm ơn, có chuyện nói mau, có rắm mau phóng, nơi này của nàng là miếu nhỏ không chứa nổi tượng phật lớn như lão nhân gia bà đâu!
"Ai nha, không phải vì chuyện con lập gia đình sao?" Vung khăn tay, Bộ phu nhân vui tươi hớn hở nói, "Đây chính là lần đầu tiên nhà chúng ta có một vị Vương phi! Nhưng lại là Vương phi của Minh vương gia, việc này thật sự là duyên số không thể cầu. Cho nên, nương quyết định, nhất định phải chuẩn bị thật trọng đại cho con!"
Phải không? Khóe miệng Bộ Nhu Nhi khinh thường. Minh vương gia đón dâu, bà còn dám không chuẩn bị trọng đại? Muốn chết sao?
"Đa tạ nương." Ở ngoài mặt, lại nhợt nhạt cười nói như trước.
"Ai nha, không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, đây là việc ta phải làm thôi!" Cầm khăn tay quơ tới quơ lui, trên mặt Bộ phu nhân ý cười hơn nịnh nọt. "Nhưng mà, Nhu Nhi à, chờ sau khi con gả vào hoàng gia, cũng trăm ngàn lần chớ quên chúng ta nha!"
Rốt cục, đã tiến vào vấn đề chính.
Bộ Nhu Nhi cười khẽ một tiếng. "Nữ nhi đương nhiên sẽ không." Bởi vì nàng cho tới bây giờ cũng chưa hề nhớ các nàng!
"Vậy là tốt rồi." Vội vàng thở ra, Bộ phu nhân vỗ vỗ ngực, lại nhanh chóng nói tiếp, "Đúng rồi, sau khi gả đi, con nhất định phải tiếp xúc nhiều cùng các hoàng tử hoàng phi bên kia, xem ai còn chưa nạp phi, liền giới thiệu cho các tỷ tỷ của con. Nếu không có vị trí chính phi, thì sườn phi cũng được! Nếu không nữa thì, các công tử bên người hoàng tử có tiền đồ, xuất thân không tệ, tướng mạo học thức cũng không thấp, nếu có, con cũng giúp nhìn một chút. Nhà chúng ta dù gì cũng sắp là hoàng thân quốc thích, tìm đối tượng cho các tỷ tỷ con cũng không thể quá kém, con nói phải không?"
"Dạ." Nói rất có đạo lý, nhưng mà —— Bộ Nhu Nhi rất muốn hỏi một câu: Nương, người cho rằng mấy vị nữ nhi kia của người, người có điều kiện tốt như vậy có thể để ý đến sao?
"Ha ha, rất ngoan, rất ngoan!" Thấy nàng gật đầu, Bộ phu nhân nhất thời cười càng rạng rỡ. Vội vàng đứng lên, chụp lên hai đầu vai của nàng, "Nhu Nhi à, Bộ gia chúng ta phải dựa vào con, con trăm ngàn lần không thể làm cho chúng ta thất vọng!"
"Nữ nhi đã biết." Vội vàng gật đầu, Bộ Nhu Nhi ôn nhu nói.
"Vậy là tốt rồi, vậy nương đi ra ngoài đây, ta đi lo chuyện thành thân của con, nha?" Lại vội vàng gật đầu, Bộ phu nhân mừng rỡ cười toe tóet.
"Nương đi thong thả." Cũng nhanh chóng đứng lên, Bộ Nhu Nhi ôn nhu tiễn đưa.
Nhưng mà, chờ người vừa đi ——
"Hừ!" Lập tức vỗ cái bàn thật mạnh, Bộ Nhu Nhi cười lạnh, "Nhiều năm như vậy cũng không nhìn ta, hiện tại phát hiện ta có chút tác dụng, đã muốn thông qua một chút ơn huệ nhỏ khiến ta mang ơn bà? Mẫu thân đại nhân, bà không khỏi cũng quá ngây thơ rồi?"
Lập tức, khóe miệng nhếch lên ——
"Tốt! Muốn ta giúp các người có phải không? Chờ coi, ta nhất định cho mẹ con các người nửa đời sau đều tận hưởng đến chết, muốn ngừng mà không được!"
/311
|