- Ha ha. ở lại địa phương này, có gi không tốt? Phiền mỗ thật đúng là thích nơi này.
Tiếng cười của Dương Phàm có vẻ hờ hững.
ở tại tầng Luyện Ngục ngăn cách thế gian này. hắn ngược lại không bị quấy rầy, càng tĩnh tâm tu luyện và thôi diễn công pháp khâu quyết Luân Quá Kỳ.
Tể Lâm nghe vậy. không khỏi nghẹn lời.
Hắn bị giam ở địa phương quy quái này đã vài trăm năm, hận không thể sớm rời đi một chút.
Mà người này lại tình nguyện ở trong này.
Dựa theo pháp quy tiên điểu của Thiên Thần Tinh, hắn còn phải ở lại đây hơn chín vạn chín ngàn năm mới có thể tự do rời đi.
- Đương nhiên, Phiền mỗ cũng chỉ là một Chân Tiên bình thường thực lực tẩm thường. Nếu không cũng không cảm thấy vừa lòng làm ngục tốt ở đây.
Dương Phàm thu vẻ tuơi cười, vẻ mặt trịnh, trọng nói.
Sau khi tới Thiên giới, hắn đã xác lập địa vị cùa mình. Một Chân Tiên bình thường, một tiên nhân tầng chót của Thiên giới.
Thiên Thần Tinh to lớn nhu vậy chẳng qua chỉ là một chấm nhỏ của Tinh Hà thế giới, huống chỉ là con kiến trên tinh cẩu như hắn.
Cho nên. Dương Phàm mói có thể tâm không vội khí không nóng ở lại trong này chậm rãi tu luyện thôi diễn.
- Chân Tiên bình thường?
Tề Lâm trào phúng cười. Lãnh Kiếm Phong tù phạm khác trong nhà giam số chín, trong mắt cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Theo Lãnh Kiếm Phong biết, hai mươi năm này. vì tăng thực lực của Trương Băng, Tể Lâm rót vào không ít tài sản, bao gòm công pháp ngọc giản, tiên đan thản dược, thản thòng pháp quyết...
Trong hai mươi năm ngắn ngủi, khiến một tu sĩ vừa mới phi tahimg hoàn toàn chuyển hóa thân thể tiên linh cùng với có thực lực gân tới Chân Tiên nhị trọng.
Nhưng cuối cùng, kết quá không có gì biến hóa.
Một chiêu.
Chỉ một chiêu, thắng bại đã phần.
Tuy nhiên nhìn qua là lưỡng bại câu thương, Dương Phàm thắng hiểm một bậc.
Đám ngục tốt tiên vệ khác không nhìn ra. nhưng Tẻ Lâm cùng Lãnh Kiếm Phong là hai vị Chân Tiên cửu trọng, làm sao không nhìn ra kỳ quái.
- Phiền mỗ phái đi về chữa thương...
Hai người nhìn chăm chú Dương Phàm ròi đi.
- Nếu thương thế trên thảnnguời này cũng là làm bộ. vậy hắn cũng quá có thể ẩn nhẫn...
Lãnh Kiếm Phong lẩm bẩm.
Tề Lâm gật đầu:
- Khả năng này không lớn.
- Kế tiếp, kế hoạch của ngươi nén thực thi như thế nào?
Khóe miệng Lãnh Kiếm Phong xẹt qua một tia cười khẽ.
- Sớm biết như thế, lúc trước hai ta đại chiến nên đổi một nơi hoang vu tĩnh mịch, nếu không cũng sẽ không thương đến mấy vạn sinh linh, ngộ thương mấy chục tiên nhân...
Tể Lâm nhẹ thở dài.
Lúc trước hai người một lời không hợp. đại chiến trên địa bàn của Phương tộc một trong bổn gia tộc của Thiên Thần Tinh, thương đến mấy vạn sinh linh vô tội, trong chiến đấu còn giết chết mấy chục tên tu sĩ chấp phập của Phương gia.
Nếu không với thản phận củabọn họ cũng sẽ khôngbị đưa tới Thiên La Ngục.
Đổi là tiên nhân bình thường, hành vi phạm tội này nên bị róc ngàn vạn đao.
- Như thế xem ra, ngươi còn có lòng sám hối, cam tâm tình nguyện ở lại nơi này mười vạn năm hay sao?
Lãnh Kiếm Phong trêu đùa nói.
- Chờxem đi.
Trong mắt Tể Lâm chợt lóe lệ quang.
Lẩn khiêu chiến thứ hai, Trương Băng lại một chiêu bị thua, trong lòng chẳng những không nghĩ lại, ngược lại càng thêm không cam lòng cùng không phục.
Đối với điều này. Tề Lâm lại dốc sức tài bồi. bò vốn lớn.
Chẳng những tài bồi Trương Băng, Ngay cả Lý Kinh cũng không ngoại lệ.
- Các ngươi cẩn trong vòng một trăm năm, đột phá đến cảnh giới Chân Tiên nhị trọng.
Tề Lâm vẻ mặt nghiêm khắc nói.
- Cảnh giới Chân Tiên nhị trọng...
Trương Băng cùng Lý Kình lộ vẻ hướng tới. đồng thỏi trong lòng cũng cực kỳ hưng phấn.
Người phi thăng bình thường, sau khi đến thượng giới không có chỗ dựa, muốn từ Chân Tiên nhất trọng tăng lên nhị trọng, không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.
Chân Tiên cửu trọng, trọng sau mạnh hơn trọng trước. Thực lực gia tăng, càng về sau càng lớn.
Tỷ như nhất trọng đến tam trọng, pháp lực mỗi trọng chi chênh lệch một lẩn.
Nhưng là tứ trọng đến lục trọng, chênh lệch biến hóa đến hai ba lần.
Sau khi đến thất trọng trờ lên, chênh lệch thực lực càng thêm to lớn.
Cho dù ngàn vạn Chân Tiên hạ vị. đối mặt với một vị Chân Tiên cửu trọng cũng căn bán Không phải đối thủ.
Sau trận chiến này, Trương Băng cùng Lý Kinh tu luyện càng khắc khổ.
Dương Phàm sau khi đến Thiên La Ngục, nếu không chấp hành nhiệm vụ thì là thôi diễn tu luyện, gân như không quan hệ với người khác bao nhiêu.
Mà Trương Băng cùng Lý Kìnhnày quan hệ rất tốt, ở cùng một nơi. bài xích hắn.
Nhoáng một cái. lại trôi qua trăm năm.
Thời gian trăm năm, cơ bản gió êm sóng lặng.
Sỡ dĩ nói là “Cơ bản”, bới vi trong thời gian này Thiên La Ngục xuất hiện một lẩn sự kiện vượt ngục nhỏ. thất bại chấm dứt.
Dương Phàm nhớ rất kỹ ngày đó. mấy ngàn tiên vệ Thiên La Ngục phong tòa tất cả lối vào thông đạo. cuối cùng tù phạm Chân Tiên thất trọng kia bị vài tên Đại đội trướng tiên vệ của Thiên La Ngục liên thủ bắt lại.
Với tu vi Chân Tiên thất trọng lại bị bắt sống, khó có thể tướng tượng sự phòng bị sâm nghiêm của Thiên La Ngục này.
Dương Phàm đánh giá, với thực lực của mình, bắt sống cường giả Chân tiên thất trọng, hết sức miễn cưỡng.
Như vậy, hắn muốn chạy trốn, cũng cực kỳ khó khăn.
Nghe nói, Thiên La Ngụcnày còn có một vị Trưởng ngục, tu vi càng thêm sâu không thể lường. Truyền thuyết mấy vạn năm trước từng có ghi lại bắt sống một vị Chân Tiên cửu trọng thậm chí là Đại La Kim Tiên.
Cũng may Dương Phàm không có tám tư chạy trốn.
Trong trăm năm này, thôi diễn Luân Quá Kỳ đã hoàn thành tám chín phần mười, chi kém một bước là có thể đạt tới đại viên mãn.
Lúc này. Dương Phàm lại lo lắng: Nếu một Ngày nào đó hoàn thành thôi diễn khẩu quyết. phải bế quan đánh vào Luân Quá Kỳ, thì làm thế nào?
Thôi diễn công pháp hoặc là tu luyện bình thường có thể hoàn thành ở Thiên La Ngục.
Nhưng là bế quan xông tầng, đối với cường giả khai sáng cảnh giới mới như Dương Phàm mà nói, ít nhất cần mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm.
- Nếu có cơ hội. có thể thoát khỏi Thiên La Ngục, hẳn là cũng không tồi.
Ý tưởng của Dương Phàm đã xảy ra chuyển biến.
Ngay tại một Ngày này.
Trương B ăng chinh thức phát ra khiêu chiến lần thứ ba với Dương Phàm.
Đối với chuyện này, rất nhiều ngục tốt cùng tiên vệ vốn khinh thường không thèm để V.
- Nghe nói Trương Băng kia, ba năm trước tấn chức Chân Tiên nhị trọng.
Tin rức ngẩm truyền ra.
- Chân Tiên nhị trọng? Vậy khẳng định có trò hay để xem.
Không ít người âm thẳm chờ mong.
Lần khiêu chiến thứ ba này cũng ở quảng trường nhà giam số chín, người quan sát nhiều hơn so với lẩn trước.
Dương Phàm cùng Trương Băng cách xa mười trượng, xa xa giằng co.
- Trương B ăng, không nghĩ tới ngươi thực sự tấn chức cành giới Chân Tiên nhị trọng.
Dương Phàm vẻ mặt ngưng trọng, trên người chậm rãi tán mát ra một cỗ khí tức không ngờ vượt qua cảnh giới Chân Tiên nhất trọng.
Cái gi?!!!
Trong lòng Trương Băng chấn động, vẻ mặt khiếp sợ: Điều này sao có thể?
- Nguyên lai tu vi chán thực của Phiền đạo hữu là Chân Tiên nhị trọng?
Ly Kinh thất thanh nói.
Dương Phàm cười ngạo nghễ:
- Từ trước khi phi thăng, Phiên mỗ đã bước vào Chân Tiên nhị trọng, chỉ là lúc trước vẫn giấu kín tu vi chân thật.
Lời nói vừa dứt. mọi người giật mình.
Nhưng là bước vào Chân Tiên nhị trọng trước khi phi thăng, dõi khắp vô số người phi thăng cũng không hể ít, cũng không tính kinh thế hãi tục.
Tỷ như lúc tấn chức Đại Thừa Kỳ. dưới tình huống có cơ duyên cùng bào vật. ở lại hạ giới vài vạn năm hoặc lâu hơn đích xác có cơ hội tấn chức Chân Tiên nhị trọng.
Sau khi biết được tu vi chân thật của DươngPhàtrụ trong lòng Trương Băng không yên.
Mà Tể Lâm trong phòng giam ngược lại khẽ buông lớng một hơi.
Chiến đấu rất nhanh Bắt đầu.
Bồng
Hai bóng nguời gần như cùng nhoáng lên, giao kích giữa không trung.
Đẳng Đẳng Đẳng —
Dương Phàm liên tục thối lui vài trượng, phun ra một búng máu. lào đào một lát mới miễn cưỡng dừng thản hinh.
Còn Trương Băng kia kêu thám một tiếng, bị đánh bay ra ngoài nhu hai lần trước.
Thịch
Trương Băng té trên mặt đất. nội phủ chấn thương, chỉ còn một hơi. mất chiến lực bất tinh nhân sự.
Kết quả chiến đấu... vẫn là Phiền Dương hơi thắng nửa bậc.
Woaaa...
Toàn trường ồ lên, chúng ngục tốt tặc lưỡi kỳ quái.
Một lẩn như vậy thì cũng thôi, liên rục ba lẩn đều là như thế, Phiền Dương này đích thật có hiẻm nghi giả heo ăn cọp.
Tuy nhiên bán thân Phiền Dương cũng đã thừa nhận, trước khi phi thăng hắn đã đạt tới Chân Tiên nhị trọng.
Sau khi Trương Băng kia tinh dậy, vẻ ghen ghét cùng không cam lòng. Nhưng là hắn rốt cục cũng hiêu rõ, người phi thăng Phiên Dương này tuyệt đối không đơn giàn.
Có lẽ, tu vi chán thật của hắn cùng không chỉ Chân tiên nhị trọng.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng phát lạnh.
Sau khi lần ba khiêu chiến bị thua, Trương Băng rốt cục bó ý niệm này trong đầu.
Từ đó về sau. Dương Phàm ngược lại yên tĩnh.
Lại qua mấy chục năm.
Một ngày, nhà giam số chín rốt cục đón một lẩn “Thăm tù” đẩu tiên.
- Phiền Ngục trướng, đây là lễ vật biếu ngài.
Một tiên tử áo tím hơi khom người với Dương Phàm, cũng đua cho hắn một cái nhẫn không gian.
Thản niệm Dương Phàm đua vào xem, trong nhẫn không gian này có không nhiều không ít một ngàn khối tiên Thạch.
Ngoài ra còn có mười bình tiên đan, ba viên ngọc giản, hai kiện Tiên khí.
Ra tay thật hào phóng.
Dương Phàm thu lấy đồ vật.
So với hắn, Lý Kình cùng Trương Băng mỗi người chi được mấy khối tiên Thạch, mấy quá tiên quá mà thôi, trong lòng tự nhiên không thoải mái.
Tiên tử áo tím này đến từ Ngọc Lâm Tông, sư muội đồng mòn của Tể Lâm.
Dương Phàm đánh giá ít nhất cũng là cành giới Chân Tiên thất trọng.
Ngoài ra, tiên tử áo tím này còn dẫn theo hai nữ nhân ăn mặc kiểu nha hoàn.
Dương Phàm tập trung nhìn vào, đây nào phái nha hoàn gì, tu vi đều đạt tới Chân Tiên tứ, ngũ trọng.
Thăm tù, cần mang nhiều cường giả nhu vậy?
Dương Phàm thẩm sinh lòng nghi ngờ. nhưng nếu thu hối lộ, cũng khó mà nói gì.
Bên ngoài lúc nào cũng có tiên sĩ tuần tra, toàn bộ Thiên La Ngục có đóng hơn vạn tiên binh, Dương Phàm cũng không quá lo lắng.
- Được, dựa theo quy định, tối đa là một canh giờ.
Dương Phàm lấy chìa khóa ra. mớ cửa cho tiên tử áo tím đi vào.
Còn hai nha hoàn giữ ở cửa. thiết lập cấm chế không cho ba người Dương Phàm đi vào.
Dương Phàm cũng không biết sau khi tiên tử áo tím đi vào, nói gì với hai người bên trong.
Nhưng là trong lòng hắn lại mơ hồ không yên.
Rất nhanh, một canh giờ trôi qua.
Dương Phàm lãnh đạm nói:
- Thời gian đã hết.
- Đội trường, có thể chiếu cố thêm một chút?
Tiên tử áo tím lúm đồng tiền như hoa. lại cho Dương Phàm một khối tiên Thạch trung phẩm.
Trương Băng cùng Lý Kình ở bên cạnh tự nhiên đó mắt vô cùng.
Rất nhanh lại qua hai canh giờ. kỳ quái chính là tiên sĩ chấp pháp đi lại ở bên ngoài cùng chăng quan tâm. hiên nhiên là cũng bị mua chuộc.
Đột nhiên!
Đinh-
Một tiếng gãy giòn tan truyển đến.
Khôngtốt! Có người vượt ngục!
Dương Phàm thẳm thấy không ổn, theo bản năng lấy lệnh bài cấm chế ra.
Lệnh bài cấm chế có thể khống chế trận pháp cấm chế nhà giam.
Vù vù!
Lúc này Trương Băng cùng Lý Kình bén cạnh đồng loạt đánh về phía hắn, ra tay như chóp.
Dương Phàm nhận thấy dấu hiệu trước một bước, trong lòng suy nghĩ thoáng qua.
PHốc phốc!
Lồng ngục hắn đã bị hai tharứi tiên kiếm đâm thủng, máu bắn khắp nơi. lực lượng cường đại trong nháy mắt đánh nát thân thể linh hồn hắn.
- Ngươi... Các ngươi...
Hai mắt Dương Phàm đó như máu, khó tin nhìn chằm chằm hai người, rồi sau đó “PHịch” một tiếng, vô lực té trên mặt đất.
Khí tuyệt bó mình!
Thấy Dương Phàm ngã xuống bỏ mình, Trương Băng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ. chết cũng đáng!
Ba lẩn khiêu chiến, tiên tiếp nhất chiêu thất bại, sự chán ghét của hắn đối với Dương Phàm đã đạt tới độ khắc cốt ghi tâm.
- ổ? Sao trên người hắn không thấy không gian giới chỉ?
Lý Kinh ngồi xổm xuống, lật thi thể Dương Phàm lên. không nhìn thấy không gian giới
chỉ.
Trương Băng cũng thấy kỳ quái, đi lại xem xét.
- Chỉ là một không gian giới chi, không cần quan tâm. Nhanh lấy lệnh bài cấm chế lại đây.
Tiên tử áo tìm hừ lạnh một tiếng nói.
- Vâng, tiên tử!
Lý Kình vội vàng lấy lệnh bài cấm chế cùa Dương Phàm cho tiên từ áo tím.
- Ha ha ha... Rốt cục có thể phá vỡ cấm pháp thiết liên rồi, may nhờ có sư muội ngươi!
Tề Lâm ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng!
Tiên tử áp tím đưa lệnh bài cấm chế cho hắn, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, ngồi Ngay tại chỗ điểu tức.
Lúc trước, nàng vận chuyển Thiên Uyên chân hòa, đốt cháy cấm pháp thiết liên, qua tới hai canh giờ cuối cùng mới có thể dùng kiếm tiên chặt đứt được nó.
Giờ phút này, Chân Tiên thượng vị cửu trọng Tể Lâm này khi lấy lại được pháp lực, vận Chuyên cấm chế. Toàn bộ các hạn hế ở lâu cách màu vàng này đêu bị giài trừ.
- Su huynh mau theo ta giết ra ngoài. Tuy rẳng tiểu đội Chấp pháp đã bị mua chuộc như thời gian có hạn.
Tiên tử áo tím có chút lo lắng nói.
- Chờ một chút.
Ánh mắt Tề Lâm chuyển sang nhìn Lãnh Kiếm Phong:
- Thả hắn luôn đi!
E>inh--
Trong tay hắn ngưng tụ ra một đạo quang nhận thanh diễm, lập tức chặt đứt cấm pháp thiết liên.
Thực lực cùa Chân Tiên thượng vị cửu trọng thật đáng sợ!
- Đa tạ Tể huynh!
Lãnh Kiếm Phong mỉm cười nói.
- Các hạ không cẩn nghĩ nhiều. Thả ngươi ra cũng là để cục điện càng thêm hỗn loạn, để cơ hội vượt ngục của ta gia tăng xác suất thành công!
Tể Lâm cười lạnh một tiếng.
-Đi!
Mấy người giết ra phòng giam số chín.
Ánh mắt Lãnh Kiếm Phong đảo qua thi thể Dương Phàm trước đại môn, lộ ra một tia dị
sắc.
Không ngờ ngục tốt không đơn giản kia lại chết ở nơi này.
- Giá trị lợi dụng hai quân cờ các vị... tới đây chấm dứt!
Tề Lâm cười nhạo nhìn chằm chằm Lý Kình và Trương Băng.
Một cồ áp lục khiến huyết mạch, linh hồn đông cứng khiến hai người như lâm vào hẩm băng.
- Ah...
Sắc mặt hai người tái nhợt.
Phổc Phổc!
Ngón tay Tể Lâm bắn ra. hai đạo quang kinh màu xanh bắn đi, xuyên qua cổ họng hai
người.
- Ah....
Lý Kình và Trương B ăng kêu thảm một tiếng, thi thể ngã bùm xuống đất.
Trước khi chết, trong mắt hai người là một mảnh tuyệt vọng và hổi hận.
Đồng thời bọn họ cũng hiểu được nội dung giáo huấn kinh nghiệm đối với ngục tốt lúc trước: Thường thì những vụ vượt ngục thành công, đa phán là do ngục tốt bị lợi ích hấp dẫn!
- Có người vượt ngục!
Rất nhanh, toàn bộ Thiên La Ngục lâm vào đại loạn!
Tề Lâm, Lãnh Kiếm Phong, tiên từ áo tím đều là Chân Tiên thượng vị. dẫn theo hai nha hoàn cũng là Chân tiên trung vị.
Đặc biệt có hai vị Chân Tiên cửu trọng, quả thực là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không có một Chấp pháp tiên sĩ nào có thể ngăn cản.
Bá!
Đúng lúc này. Dương Phàm vừa mới chết đi đột nhiên cải tử hoàn sinh, thân thể như âm hồn, bay đi.
Càng ly kì chính là hắn từ một lão già đã biến thành một thanh niên nho nhã. cũng nhanh chóng t hay đổi một bộ trang phục cùa Chấp pháp tiên sĩ.
Từ lâu trước, Dương Phàm đã nhiều lần tính toán với thân phận như thế nào để chạy đi thì thích hợp nhất.
Trải qua cân nhắc, thán phận phù hợp nhất chính là Chấp pháp tiên sĩ.
Nếu là ngục tốt. không thể ròi khỏi khu vực nhà tù. Nhưng tiên sĩ lại khác, đặc biệt là trong tinh cảnh hỗn loạn này.
Cho nên, lúc trước hắn đã để Thi Dao ở Thiên Lan Tiên Phủ chế tạo cho hắn một bộ trang phục hoàn toàn giống với cùa tiên sĩ.
- Hai người các ngươi... Mới là chết cũng đáng!
Bàn tay Dương Phàm bắn ra một mảnh quang diễm kim ban, bao phủ lấy thi thể của Lý Kình và Truơng B ăng, đốt cháy thành tro bụi.
Vì sao phải đốt cháy thi thể hai người này?
Không sai!
Dương Phàm cũng nhân cơ hội này, vượt ngục!
Nếu vượt ngục thành công thì nhà lao số chín này chỉ có mình hắn biến mất. tất nhiên sẽ khiến có kẻ nghi ngờ, cuối cùng mờ cuộc điều tra.
Đốt cháy thi thể hai người cũng có hiệu quả che dấu nhất định, cũng khiến cuộc điểu tra thêm khó khăn.
Bá!
Dương Phàm mặc quẩn áo của Chấp pháp tiên sĩ vào, nhanh chóng chạy vào hành lang đang vô cùng hỗn loạn.
- Bắt lấy tù trốn trại
Lúc này, toàn bộ nhà ngục đều lâm vào đại loạn, nơi nơi là Chấp pháp tiên sĩ.
về phần ngục tốt thì cẩn thận canh giữ trước nhà tù cùa mình, vẻ mặt đề phòng cảnh giác.
Mấy người Tể Lâm vừa mói giết tới Tầng Tu La, tầng thứ hai thì bị mấy tên Đại đổi truởng tiên vệ ngăn cản.
Tu vi của những Đại đội trường đều là Chân Tiên thất, bát trọng, hình thành trờ ngại nhất định đối với đám người Tề Lâm.
- Toàn bộ đi chết đi!!!!
Trong tay Lãnh Kiếm Phong xuất hiện một thanh kiếm tiên, một đạo kiếm khí trong suốt màu trắng bạc lạnh lẽo kéo dài phạm vi mấy trượng.
sStr
- Ahhhh
Hai gã Đại đội trưởng bị một kiếm xuyên táo qua ngực, những tiên binh xung quanh đều ngã xuống mà chết.
Dương Phàm thấy kiếm đạo cùa người này, không khỏi bội phục. Uy lực một kiếm vừa rồi gân băng được một kiếm trong trân chiến giữa hắn Vô Song, không ngờ đông thỏi một kiếm chém chết hai gã Chân tiên thượng vị.
- Ha ha ha... khôngbằng ta hỗ trợ tạo thêm chút hỗn loạn!
Dương Phàm nhoáng lên một cái, như quy mị chui vào nhà giam sổ tám. Mặc dù tổc độ của không phải cực nhanh nhưng lại dung hợp với môi trường xung quanh cho nên rất khó bị phát hiện.
Khi tiến vào phòng giam sổ tám, Dương Phàm đã đeo vào một mặt nạ thàng hề.
- Là ai?
Ba gã ngục tốt hô khẽ, gồm cả một gã Tiểu đội trường.
Bababa!
Dương Phàm liên tiếp đánh ba chưởng, ba đoàn hồng quang hư vô xuyên qua ba tên ngục
tốt.
Ngay cả tiếng kêu đau đón cũng không có. thân thể ba gã Chân tiên nhất trọng nhanh chóng hóa thành thây khô rồi biến mất trong gió.
Dương Phàm vội vàng nhặt chìa khóa và lệnh bài cấm chế lên, mờ đại môn phòng giam số tám. thả một gã trọng phạm ra.
- Ha ha ha... Lỗ Lão Ma ta rốt cục lại tái xuất...
Một tiếng cuồng tiếu vang lên!
Trong thanh âm kia ẩn chứa một cỗ khí phách trùng thiên, khiến Dương Phàm cũng cảm nhận một chút áp lực.
Không nghi ngờ đây cũng là một gã Chân Tiên thượng vị, ít nhất đạt tới cảnh giới bát trọng, hơn nữa sát khí còn mạnh hơn đám người Tê Lâm vài phần.
“!
Dương Phàm nhanh chóng lao đi!
- Đa tạ tương trợ!
Lỗ Lão Ma này cũng cảm ơn một tiếng, hướng vể phía Dương Phàm ôm quyền cảm tạ, rồi lao về phia trước.
_ ” * . ,
Dương Phàm lại dùng thân phận tiên binh tiên nhập vào Châp pháp tiên sĩ. chạy vê phía
trước.
Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy được bên tai có gió lạnh sượt qua. một gã tiên binh bên cạnh lập tức ngã xuống.
Da thịt hắn cảm giác có chút đau xót. đã bị một cỗ hàn nhận đâm thùng cuống họng.
Chờ hắn kịp phản ứng, chỉ thấy một đạo bóng xám trong suốt nhàn nhạt đang từ trong hỗn loạn lao về phía trước.
Da thịt Dương Phàm phát lạnh, lúc này mới nhớ tới trong phòng giam thường giam giữ hai người.
Nói cách khác, ngoại trừ Lồ Lão Ma ở trong phòng giam số tám còn có một nhân vật cực kỳ đáng sợ.
Nhưng người kia thuộc hạng thích khách, giết người vô hình, hành tung như gió. khó có thể bắt giữ.
Đương nhiên, đó chỉ là thoải mái ám sát Chân tiên hạ vị mà thôi, chua đủ để giết chết Dương Phàm.
Sử dụng một lần Luân Hồi. Dương Phàm đã đua thương tổn giảm tới mức thấp nhất. Keng
Chờ Dương Phàm tới được Tầng Cực Hung, tầng thứ nhất thì đã phát hiện mấy trọng phạm vượt ngục đang cố gắng tấn công nhập khẩu phía trên.
Bởi vì toàn bộ Thiên La Ngục đều được xây dựng ở sâu trong lòng đất, nhập khẩu cũng chỉ có một mà thôi.
Giờ phút này, ở lối vào kia có tới tám gã Chân Tiên thượng vị đẫn đầu trăm tiên binh trấn
thủ.
Tể Lâm và Lãnh Kiếm Phong không thể phá vỡ tầng phòng ngự cường đại này trong thời gian ngắn.
Một khi kéo dài, hàng trăm hàng ngàn tiên binh khác sẽ kéo tới. cơ hội vượt ngục của mọi người càng thêm nhỏ.
Phốc!
Đúng lúc này, một đạo hư ảnh như quy mị xuyên qua. đoạt đi tính mạnh của hai gã Chân Tiên thượng vị.
- Không ổn... Đoạt Mệnh Phong và Lỗ Lão Ma cùa nhà giam số tám cũng bị thả ra.
Một gã Đại đội trưởng tiên binh kinh hô thất sắc.
- Ha ha ha... Để mạng lại!
Lỗ Lão Ma mang theo một cỗ ma quang màu tím xông tới phía này.
Lập tức, tuyến phòng ngự vốn kiên cổ cũng bị xé mờ một đường máu.
- Lãnh Kiếm Phong, công kích của ngươi cường đại. phá xuyên nhập khẩu cấm chế đi.
Tể Lâm vui mừng nói.
Nhập khẩu cấm chế của Thiên La Ngục vô cùng cường đại. công kích bình thường đều bị hấp thu mất.
Lãnh Kiếm Phong ngưng thần, liên tiếp đánh ba kiếm, cấm chế kia không ngừng chấn động, ảm đạm vài phần.
Thấy xu thế này, qua chừng hai mươi tức là có thể phá vỡ cấm chế.
- Quá chậm!
Cây đoàn nhận trong tay Đoạt Mệnh Phong vung lên, chóp mắt đâm ra trăm ngàn lần, quang ảnh huyễn động.
Như vậy khiến tốc độ ảm đạm của cấm chế tăng gấp đôi.
* fí
- Bày trận!
Một gã Chân Tiên thượng vị mặc giáp trụ ra lệnh một tiếng, hơn trăm tiên binh lập tức bày ra một đại trân ở nhập khâu.
ẵ -ể ^ , w
Ngô ông—
V
Một mảnh hào quang màu sắt từ trên trời đánh xuống, bao phủ lấy mấy người ở nhập khẩu.
Thoáng cái, một cỗ trọng lục hùng hậu buông xuống, động tác của những người ở trong màn hào quang màu sắt này lập tức vô cùng khó khăn!
- Ta phải trợ giúp bọn họ một tay!
Dương Phàm bóp nát một độc bảo đặc chế trong tay.
Phốc
Một cỗ độc lực trí mạng vô hình tản ra đọc theo màn hào quang màu sắt.
Nhanh chóng...
Bùm bùm
Những tiên binh tạo thành đại trận lập tức có mấy chục người ngã xuống.
Đại trận này liền bị sơ hở rất lớn, Lỗ Lão Ma tung một quyền phá nát.
- Thật tốt rồi...
Tiên tử áo tím kinh hỷ vô cùng.
̉m—
Rốt cục nhập khẩu cấm chế cũng bị đánh thủng, mấy trọng phạm đều bay vọt ra.
- Phạm nhân chạy thoát... Mau đuổi theo!
Dương Phàm theo chúng binh lao ra, đuổi giết.
Nhưng mấy trọng phạm vượt ngục này đều là cao thủ, muốn đuổi giết bọn họ quả nói đễ hơn làm.
Một Ngày này, toàn bộ cao thấp của Thiên La Ngục kinh hãi.
Không ngờ trong một Ngày mà có tới bốn gã trọng phạm ở p hòng giam đặc biệt bỏ trốn! Đây là điểu xảy ra lần đầu tiên trong trăm vạn năm qua ở Thiên Thần Tinh.
BaNgày sau, trongmộtcái hổ sâu trong một phiến hoang mạc.
Tể Lâm, Lãnh Kiếm Phong, tiên tử áo tím, hai gã nha hoàn đều hoàn hảo vô khuyết.
>¥
- Lần vượt ngục này so với trong tưởng tượng còn thuận lợi hơn nhiều, không có thương vong nào cả!
Tiên tử áo tím thở dài nói.
- Dường như có nguời âm thâm tương trợ. Lô Lão Ma và Đoạt Mệnh Phong cũng là hung phạm lừng lẫy đại danh ở Thiên Thần Tinh, truyền thùa Y bát của Đại La Kim Tiên... Rốt cục là ai phóng xuất bọn họ?!
Tể Lâm cũng cảm thấy khó hiểu.
- Không ngoại trừ khả năng có Đại La Kim Tiên đang âm thầm tương trợ!
Lãnh Kiếm Phong trầm ngâm nói.
Đại La Kim Tiên?
Bốn chữ này khiến tám thần mấy người chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.
Mà ở một góc trong hoang mạc.
Một tiên binh “thất lạc” với đại đội nhân mã từ trong lòng đất chui lên.
- Rốt cục trốn khói được cái nơi khốn nạn đó...
Dương Phàm thở phào một hơi.
Toàn bộ kế hoạch vượt ngục duới sự trợ giúp âm thầm của Dương Phàm đã vô cùng thuận lợi.
Tại nhà giam số chín và số tám, tổng cộng có sáu gã ngục tốt biến mất. bất cứ ai cũng không đoán được sau màn độc thủ chính là một gã phi thăng giả vừa mới tới Thiên giới.
Tiếng cười của Dương Phàm có vẻ hờ hững.
ở tại tầng Luyện Ngục ngăn cách thế gian này. hắn ngược lại không bị quấy rầy, càng tĩnh tâm tu luyện và thôi diễn công pháp khâu quyết Luân Quá Kỳ.
Tể Lâm nghe vậy. không khỏi nghẹn lời.
Hắn bị giam ở địa phương quy quái này đã vài trăm năm, hận không thể sớm rời đi một chút.
Mà người này lại tình nguyện ở trong này.
Dựa theo pháp quy tiên điểu của Thiên Thần Tinh, hắn còn phải ở lại đây hơn chín vạn chín ngàn năm mới có thể tự do rời đi.
- Đương nhiên, Phiền mỗ cũng chỉ là một Chân Tiên bình thường thực lực tẩm thường. Nếu không cũng không cảm thấy vừa lòng làm ngục tốt ở đây.
Dương Phàm thu vẻ tuơi cười, vẻ mặt trịnh, trọng nói.
Sau khi tới Thiên giới, hắn đã xác lập địa vị cùa mình. Một Chân Tiên bình thường, một tiên nhân tầng chót của Thiên giới.
Thiên Thần Tinh to lớn nhu vậy chẳng qua chỉ là một chấm nhỏ của Tinh Hà thế giới, huống chỉ là con kiến trên tinh cẩu như hắn.
Cho nên. Dương Phàm mói có thể tâm không vội khí không nóng ở lại trong này chậm rãi tu luyện thôi diễn.
- Chân Tiên bình thường?
Tề Lâm trào phúng cười. Lãnh Kiếm Phong tù phạm khác trong nhà giam số chín, trong mắt cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Theo Lãnh Kiếm Phong biết, hai mươi năm này. vì tăng thực lực của Trương Băng, Tể Lâm rót vào không ít tài sản, bao gòm công pháp ngọc giản, tiên đan thản dược, thản thòng pháp quyết...
Trong hai mươi năm ngắn ngủi, khiến một tu sĩ vừa mới phi tahimg hoàn toàn chuyển hóa thân thể tiên linh cùng với có thực lực gân tới Chân Tiên nhị trọng.
Nhưng cuối cùng, kết quá không có gì biến hóa.
Một chiêu.
Chỉ một chiêu, thắng bại đã phần.
Tuy nhiên nhìn qua là lưỡng bại câu thương, Dương Phàm thắng hiểm một bậc.
Đám ngục tốt tiên vệ khác không nhìn ra. nhưng Tẻ Lâm cùng Lãnh Kiếm Phong là hai vị Chân Tiên cửu trọng, làm sao không nhìn ra kỳ quái.
- Phiền mỗ phái đi về chữa thương...
Hai người nhìn chăm chú Dương Phàm ròi đi.
- Nếu thương thế trên thảnnguời này cũng là làm bộ. vậy hắn cũng quá có thể ẩn nhẫn...
Lãnh Kiếm Phong lẩm bẩm.
Tề Lâm gật đầu:
- Khả năng này không lớn.
- Kế tiếp, kế hoạch của ngươi nén thực thi như thế nào?
Khóe miệng Lãnh Kiếm Phong xẹt qua một tia cười khẽ.
- Sớm biết như thế, lúc trước hai ta đại chiến nên đổi một nơi hoang vu tĩnh mịch, nếu không cũng sẽ không thương đến mấy vạn sinh linh, ngộ thương mấy chục tiên nhân...
Tể Lâm nhẹ thở dài.
Lúc trước hai người một lời không hợp. đại chiến trên địa bàn của Phương tộc một trong bổn gia tộc của Thiên Thần Tinh, thương đến mấy vạn sinh linh vô tội, trong chiến đấu còn giết chết mấy chục tên tu sĩ chấp phập của Phương gia.
Nếu không với thản phận củabọn họ cũng sẽ khôngbị đưa tới Thiên La Ngục.
Đổi là tiên nhân bình thường, hành vi phạm tội này nên bị róc ngàn vạn đao.
- Như thế xem ra, ngươi còn có lòng sám hối, cam tâm tình nguyện ở lại nơi này mười vạn năm hay sao?
Lãnh Kiếm Phong trêu đùa nói.
- Chờxem đi.
Trong mắt Tể Lâm chợt lóe lệ quang.
Lẩn khiêu chiến thứ hai, Trương Băng lại một chiêu bị thua, trong lòng chẳng những không nghĩ lại, ngược lại càng thêm không cam lòng cùng không phục.
Đối với điều này. Tề Lâm lại dốc sức tài bồi. bò vốn lớn.
Chẳng những tài bồi Trương Băng, Ngay cả Lý Kinh cũng không ngoại lệ.
- Các ngươi cẩn trong vòng một trăm năm, đột phá đến cảnh giới Chân Tiên nhị trọng.
Tề Lâm vẻ mặt nghiêm khắc nói.
- Cảnh giới Chân Tiên nhị trọng...
Trương Băng cùng Lý Kình lộ vẻ hướng tới. đồng thỏi trong lòng cũng cực kỳ hưng phấn.
Người phi thăng bình thường, sau khi đến thượng giới không có chỗ dựa, muốn từ Chân Tiên nhất trọng tăng lên nhị trọng, không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.
Chân Tiên cửu trọng, trọng sau mạnh hơn trọng trước. Thực lực gia tăng, càng về sau càng lớn.
Tỷ như nhất trọng đến tam trọng, pháp lực mỗi trọng chi chênh lệch một lẩn.
Nhưng là tứ trọng đến lục trọng, chênh lệch biến hóa đến hai ba lần.
Sau khi đến thất trọng trờ lên, chênh lệch thực lực càng thêm to lớn.
Cho dù ngàn vạn Chân Tiên hạ vị. đối mặt với một vị Chân Tiên cửu trọng cũng căn bán Không phải đối thủ.
Sau trận chiến này, Trương Băng cùng Lý Kinh tu luyện càng khắc khổ.
Dương Phàm sau khi đến Thiên La Ngục, nếu không chấp hành nhiệm vụ thì là thôi diễn tu luyện, gân như không quan hệ với người khác bao nhiêu.
Mà Trương Băng cùng Lý Kìnhnày quan hệ rất tốt, ở cùng một nơi. bài xích hắn.
Nhoáng một cái. lại trôi qua trăm năm.
Thời gian trăm năm, cơ bản gió êm sóng lặng.
Sỡ dĩ nói là “Cơ bản”, bới vi trong thời gian này Thiên La Ngục xuất hiện một lẩn sự kiện vượt ngục nhỏ. thất bại chấm dứt.
Dương Phàm nhớ rất kỹ ngày đó. mấy ngàn tiên vệ Thiên La Ngục phong tòa tất cả lối vào thông đạo. cuối cùng tù phạm Chân Tiên thất trọng kia bị vài tên Đại đội trướng tiên vệ của Thiên La Ngục liên thủ bắt lại.
Với tu vi Chân Tiên thất trọng lại bị bắt sống, khó có thể tướng tượng sự phòng bị sâm nghiêm của Thiên La Ngục này.
Dương Phàm đánh giá, với thực lực của mình, bắt sống cường giả Chân tiên thất trọng, hết sức miễn cưỡng.
Như vậy, hắn muốn chạy trốn, cũng cực kỳ khó khăn.
Nghe nói, Thiên La Ngụcnày còn có một vị Trưởng ngục, tu vi càng thêm sâu không thể lường. Truyền thuyết mấy vạn năm trước từng có ghi lại bắt sống một vị Chân Tiên cửu trọng thậm chí là Đại La Kim Tiên.
Cũng may Dương Phàm không có tám tư chạy trốn.
Trong trăm năm này, thôi diễn Luân Quá Kỳ đã hoàn thành tám chín phần mười, chi kém một bước là có thể đạt tới đại viên mãn.
Lúc này. Dương Phàm lại lo lắng: Nếu một Ngày nào đó hoàn thành thôi diễn khẩu quyết. phải bế quan đánh vào Luân Quá Kỳ, thì làm thế nào?
Thôi diễn công pháp hoặc là tu luyện bình thường có thể hoàn thành ở Thiên La Ngục.
Nhưng là bế quan xông tầng, đối với cường giả khai sáng cảnh giới mới như Dương Phàm mà nói, ít nhất cần mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm.
- Nếu có cơ hội. có thể thoát khỏi Thiên La Ngục, hẳn là cũng không tồi.
Ý tưởng của Dương Phàm đã xảy ra chuyển biến.
Ngay tại một Ngày này.
Trương B ăng chinh thức phát ra khiêu chiến lần thứ ba với Dương Phàm.
Đối với chuyện này, rất nhiều ngục tốt cùng tiên vệ vốn khinh thường không thèm để V.
- Nghe nói Trương Băng kia, ba năm trước tấn chức Chân Tiên nhị trọng.
Tin rức ngẩm truyền ra.
- Chân Tiên nhị trọng? Vậy khẳng định có trò hay để xem.
Không ít người âm thẳm chờ mong.
Lần khiêu chiến thứ ba này cũng ở quảng trường nhà giam số chín, người quan sát nhiều hơn so với lẩn trước.
Dương Phàm cùng Trương Băng cách xa mười trượng, xa xa giằng co.
- Trương B ăng, không nghĩ tới ngươi thực sự tấn chức cành giới Chân Tiên nhị trọng.
Dương Phàm vẻ mặt ngưng trọng, trên người chậm rãi tán mát ra một cỗ khí tức không ngờ vượt qua cảnh giới Chân Tiên nhất trọng.
Cái gi?!!!
Trong lòng Trương Băng chấn động, vẻ mặt khiếp sợ: Điều này sao có thể?
- Nguyên lai tu vi chán thực của Phiền đạo hữu là Chân Tiên nhị trọng?
Ly Kinh thất thanh nói.
Dương Phàm cười ngạo nghễ:
- Từ trước khi phi thăng, Phiên mỗ đã bước vào Chân Tiên nhị trọng, chỉ là lúc trước vẫn giấu kín tu vi chân thật.
Lời nói vừa dứt. mọi người giật mình.
Nhưng là bước vào Chân Tiên nhị trọng trước khi phi thăng, dõi khắp vô số người phi thăng cũng không hể ít, cũng không tính kinh thế hãi tục.
Tỷ như lúc tấn chức Đại Thừa Kỳ. dưới tình huống có cơ duyên cùng bào vật. ở lại hạ giới vài vạn năm hoặc lâu hơn đích xác có cơ hội tấn chức Chân Tiên nhị trọng.
Sau khi biết được tu vi chân thật của DươngPhàtrụ trong lòng Trương Băng không yên.
Mà Tể Lâm trong phòng giam ngược lại khẽ buông lớng một hơi.
Chiến đấu rất nhanh Bắt đầu.
Bồng
Hai bóng nguời gần như cùng nhoáng lên, giao kích giữa không trung.
Đẳng Đẳng Đẳng —
Dương Phàm liên tục thối lui vài trượng, phun ra một búng máu. lào đào một lát mới miễn cưỡng dừng thản hinh.
Còn Trương Băng kia kêu thám một tiếng, bị đánh bay ra ngoài nhu hai lần trước.
Thịch
Trương Băng té trên mặt đất. nội phủ chấn thương, chỉ còn một hơi. mất chiến lực bất tinh nhân sự.
Kết quả chiến đấu... vẫn là Phiền Dương hơi thắng nửa bậc.
Woaaa...
Toàn trường ồ lên, chúng ngục tốt tặc lưỡi kỳ quái.
Một lẩn như vậy thì cũng thôi, liên rục ba lẩn đều là như thế, Phiền Dương này đích thật có hiẻm nghi giả heo ăn cọp.
Tuy nhiên bán thân Phiền Dương cũng đã thừa nhận, trước khi phi thăng hắn đã đạt tới Chân Tiên nhị trọng.
Sau khi Trương Băng kia tinh dậy, vẻ ghen ghét cùng không cam lòng. Nhưng là hắn rốt cục cũng hiêu rõ, người phi thăng Phiên Dương này tuyệt đối không đơn giàn.
Có lẽ, tu vi chán thật của hắn cùng không chỉ Chân tiên nhị trọng.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng phát lạnh.
Sau khi lần ba khiêu chiến bị thua, Trương Băng rốt cục bó ý niệm này trong đầu.
Từ đó về sau. Dương Phàm ngược lại yên tĩnh.
Lại qua mấy chục năm.
Một ngày, nhà giam số chín rốt cục đón một lẩn “Thăm tù” đẩu tiên.
- Phiền Ngục trướng, đây là lễ vật biếu ngài.
Một tiên tử áo tím hơi khom người với Dương Phàm, cũng đua cho hắn một cái nhẫn không gian.
Thản niệm Dương Phàm đua vào xem, trong nhẫn không gian này có không nhiều không ít một ngàn khối tiên Thạch.
Ngoài ra còn có mười bình tiên đan, ba viên ngọc giản, hai kiện Tiên khí.
Ra tay thật hào phóng.
Dương Phàm thu lấy đồ vật.
So với hắn, Lý Kình cùng Trương Băng mỗi người chi được mấy khối tiên Thạch, mấy quá tiên quá mà thôi, trong lòng tự nhiên không thoải mái.
Tiên tử áo tím này đến từ Ngọc Lâm Tông, sư muội đồng mòn của Tể Lâm.
Dương Phàm đánh giá ít nhất cũng là cành giới Chân Tiên thất trọng.
Ngoài ra, tiên tử áo tím này còn dẫn theo hai nữ nhân ăn mặc kiểu nha hoàn.
Dương Phàm tập trung nhìn vào, đây nào phái nha hoàn gì, tu vi đều đạt tới Chân Tiên tứ, ngũ trọng.
Thăm tù, cần mang nhiều cường giả nhu vậy?
Dương Phàm thẩm sinh lòng nghi ngờ. nhưng nếu thu hối lộ, cũng khó mà nói gì.
Bên ngoài lúc nào cũng có tiên sĩ tuần tra, toàn bộ Thiên La Ngục có đóng hơn vạn tiên binh, Dương Phàm cũng không quá lo lắng.
- Được, dựa theo quy định, tối đa là một canh giờ.
Dương Phàm lấy chìa khóa ra. mớ cửa cho tiên tử áo tím đi vào.
Còn hai nha hoàn giữ ở cửa. thiết lập cấm chế không cho ba người Dương Phàm đi vào.
Dương Phàm cũng không biết sau khi tiên tử áo tím đi vào, nói gì với hai người bên trong.
Nhưng là trong lòng hắn lại mơ hồ không yên.
Rất nhanh, một canh giờ trôi qua.
Dương Phàm lãnh đạm nói:
- Thời gian đã hết.
- Đội trường, có thể chiếu cố thêm một chút?
Tiên tử áo tím lúm đồng tiền như hoa. lại cho Dương Phàm một khối tiên Thạch trung phẩm.
Trương Băng cùng Lý Kình ở bên cạnh tự nhiên đó mắt vô cùng.
Rất nhanh lại qua hai canh giờ. kỳ quái chính là tiên sĩ chấp pháp đi lại ở bên ngoài cùng chăng quan tâm. hiên nhiên là cũng bị mua chuộc.
Đột nhiên!
Đinh-
Một tiếng gãy giòn tan truyển đến.
Khôngtốt! Có người vượt ngục!
Dương Phàm thẳm thấy không ổn, theo bản năng lấy lệnh bài cấm chế ra.
Lệnh bài cấm chế có thể khống chế trận pháp cấm chế nhà giam.
Vù vù!
Lúc này Trương Băng cùng Lý Kình bén cạnh đồng loạt đánh về phía hắn, ra tay như chóp.
Dương Phàm nhận thấy dấu hiệu trước một bước, trong lòng suy nghĩ thoáng qua.
PHốc phốc!
Lồng ngục hắn đã bị hai tharứi tiên kiếm đâm thủng, máu bắn khắp nơi. lực lượng cường đại trong nháy mắt đánh nát thân thể linh hồn hắn.
- Ngươi... Các ngươi...
Hai mắt Dương Phàm đó như máu, khó tin nhìn chằm chằm hai người, rồi sau đó “PHịch” một tiếng, vô lực té trên mặt đất.
Khí tuyệt bó mình!
Thấy Dương Phàm ngã xuống bỏ mình, Trương Băng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ. chết cũng đáng!
Ba lẩn khiêu chiến, tiên tiếp nhất chiêu thất bại, sự chán ghét của hắn đối với Dương Phàm đã đạt tới độ khắc cốt ghi tâm.
- ổ? Sao trên người hắn không thấy không gian giới chỉ?
Lý Kinh ngồi xổm xuống, lật thi thể Dương Phàm lên. không nhìn thấy không gian giới
chỉ.
Trương Băng cũng thấy kỳ quái, đi lại xem xét.
- Chỉ là một không gian giới chi, không cần quan tâm. Nhanh lấy lệnh bài cấm chế lại đây.
Tiên tử áo tìm hừ lạnh một tiếng nói.
- Vâng, tiên tử!
Lý Kình vội vàng lấy lệnh bài cấm chế cùa Dương Phàm cho tiên từ áo tím.
- Ha ha ha... Rốt cục có thể phá vỡ cấm pháp thiết liên rồi, may nhờ có sư muội ngươi!
Tề Lâm ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng!
Tiên tử áp tím đưa lệnh bài cấm chế cho hắn, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, ngồi Ngay tại chỗ điểu tức.
Lúc trước, nàng vận chuyển Thiên Uyên chân hòa, đốt cháy cấm pháp thiết liên, qua tới hai canh giờ cuối cùng mới có thể dùng kiếm tiên chặt đứt được nó.
Giờ phút này, Chân Tiên thượng vị cửu trọng Tể Lâm này khi lấy lại được pháp lực, vận Chuyên cấm chế. Toàn bộ các hạn hế ở lâu cách màu vàng này đêu bị giài trừ.
- Su huynh mau theo ta giết ra ngoài. Tuy rẳng tiểu đội Chấp pháp đã bị mua chuộc như thời gian có hạn.
Tiên tử áo tím có chút lo lắng nói.
- Chờ một chút.
Ánh mắt Tề Lâm chuyển sang nhìn Lãnh Kiếm Phong:
- Thả hắn luôn đi!
E>inh--
Trong tay hắn ngưng tụ ra một đạo quang nhận thanh diễm, lập tức chặt đứt cấm pháp thiết liên.
Thực lực cùa Chân Tiên thượng vị cửu trọng thật đáng sợ!
- Đa tạ Tể huynh!
Lãnh Kiếm Phong mỉm cười nói.
- Các hạ không cẩn nghĩ nhiều. Thả ngươi ra cũng là để cục điện càng thêm hỗn loạn, để cơ hội vượt ngục của ta gia tăng xác suất thành công!
Tể Lâm cười lạnh một tiếng.
-Đi!
Mấy người giết ra phòng giam số chín.
Ánh mắt Lãnh Kiếm Phong đảo qua thi thể Dương Phàm trước đại môn, lộ ra một tia dị
sắc.
Không ngờ ngục tốt không đơn giản kia lại chết ở nơi này.
- Giá trị lợi dụng hai quân cờ các vị... tới đây chấm dứt!
Tề Lâm cười nhạo nhìn chằm chằm Lý Kình và Trương Băng.
Một cồ áp lục khiến huyết mạch, linh hồn đông cứng khiến hai người như lâm vào hẩm băng.
- Ah...
Sắc mặt hai người tái nhợt.
Phổc Phổc!
Ngón tay Tể Lâm bắn ra. hai đạo quang kinh màu xanh bắn đi, xuyên qua cổ họng hai
người.
- Ah....
Lý Kình và Trương B ăng kêu thảm một tiếng, thi thể ngã bùm xuống đất.
Trước khi chết, trong mắt hai người là một mảnh tuyệt vọng và hổi hận.
Đồng thời bọn họ cũng hiểu được nội dung giáo huấn kinh nghiệm đối với ngục tốt lúc trước: Thường thì những vụ vượt ngục thành công, đa phán là do ngục tốt bị lợi ích hấp dẫn!
- Có người vượt ngục!
Rất nhanh, toàn bộ Thiên La Ngục lâm vào đại loạn!
Tề Lâm, Lãnh Kiếm Phong, tiên từ áo tím đều là Chân Tiên thượng vị. dẫn theo hai nha hoàn cũng là Chân tiên trung vị.
Đặc biệt có hai vị Chân Tiên cửu trọng, quả thực là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không có một Chấp pháp tiên sĩ nào có thể ngăn cản.
Bá!
Đúng lúc này. Dương Phàm vừa mới chết đi đột nhiên cải tử hoàn sinh, thân thể như âm hồn, bay đi.
Càng ly kì chính là hắn từ một lão già đã biến thành một thanh niên nho nhã. cũng nhanh chóng t hay đổi một bộ trang phục cùa Chấp pháp tiên sĩ.
Từ lâu trước, Dương Phàm đã nhiều lần tính toán với thân phận như thế nào để chạy đi thì thích hợp nhất.
Trải qua cân nhắc, thán phận phù hợp nhất chính là Chấp pháp tiên sĩ.
Nếu là ngục tốt. không thể ròi khỏi khu vực nhà tù. Nhưng tiên sĩ lại khác, đặc biệt là trong tinh cảnh hỗn loạn này.
Cho nên, lúc trước hắn đã để Thi Dao ở Thiên Lan Tiên Phủ chế tạo cho hắn một bộ trang phục hoàn toàn giống với cùa tiên sĩ.
- Hai người các ngươi... Mới là chết cũng đáng!
Bàn tay Dương Phàm bắn ra một mảnh quang diễm kim ban, bao phủ lấy thi thể của Lý Kình và Truơng B ăng, đốt cháy thành tro bụi.
Vì sao phải đốt cháy thi thể hai người này?
Không sai!
Dương Phàm cũng nhân cơ hội này, vượt ngục!
Nếu vượt ngục thành công thì nhà lao số chín này chỉ có mình hắn biến mất. tất nhiên sẽ khiến có kẻ nghi ngờ, cuối cùng mờ cuộc điều tra.
Đốt cháy thi thể hai người cũng có hiệu quả che dấu nhất định, cũng khiến cuộc điểu tra thêm khó khăn.
Bá!
Dương Phàm mặc quẩn áo của Chấp pháp tiên sĩ vào, nhanh chóng chạy vào hành lang đang vô cùng hỗn loạn.
- Bắt lấy tù trốn trại
Lúc này, toàn bộ nhà ngục đều lâm vào đại loạn, nơi nơi là Chấp pháp tiên sĩ.
về phần ngục tốt thì cẩn thận canh giữ trước nhà tù cùa mình, vẻ mặt đề phòng cảnh giác.
Mấy người Tể Lâm vừa mói giết tới Tầng Tu La, tầng thứ hai thì bị mấy tên Đại đổi truởng tiên vệ ngăn cản.
Tu vi của những Đại đội trường đều là Chân Tiên thất, bát trọng, hình thành trờ ngại nhất định đối với đám người Tề Lâm.
- Toàn bộ đi chết đi!!!!
Trong tay Lãnh Kiếm Phong xuất hiện một thanh kiếm tiên, một đạo kiếm khí trong suốt màu trắng bạc lạnh lẽo kéo dài phạm vi mấy trượng.
sStr
- Ahhhh
Hai gã Đại đội trưởng bị một kiếm xuyên táo qua ngực, những tiên binh xung quanh đều ngã xuống mà chết.
Dương Phàm thấy kiếm đạo cùa người này, không khỏi bội phục. Uy lực một kiếm vừa rồi gân băng được một kiếm trong trân chiến giữa hắn Vô Song, không ngờ đông thỏi một kiếm chém chết hai gã Chân tiên thượng vị.
- Ha ha ha... khôngbằng ta hỗ trợ tạo thêm chút hỗn loạn!
Dương Phàm nhoáng lên một cái, như quy mị chui vào nhà giam sổ tám. Mặc dù tổc độ của không phải cực nhanh nhưng lại dung hợp với môi trường xung quanh cho nên rất khó bị phát hiện.
Khi tiến vào phòng giam sổ tám, Dương Phàm đã đeo vào một mặt nạ thàng hề.
- Là ai?
Ba gã ngục tốt hô khẽ, gồm cả một gã Tiểu đội trường.
Bababa!
Dương Phàm liên tiếp đánh ba chưởng, ba đoàn hồng quang hư vô xuyên qua ba tên ngục
tốt.
Ngay cả tiếng kêu đau đón cũng không có. thân thể ba gã Chân tiên nhất trọng nhanh chóng hóa thành thây khô rồi biến mất trong gió.
Dương Phàm vội vàng nhặt chìa khóa và lệnh bài cấm chế lên, mờ đại môn phòng giam số tám. thả một gã trọng phạm ra.
- Ha ha ha... Lỗ Lão Ma ta rốt cục lại tái xuất...
Một tiếng cuồng tiếu vang lên!
Trong thanh âm kia ẩn chứa một cỗ khí phách trùng thiên, khiến Dương Phàm cũng cảm nhận một chút áp lực.
Không nghi ngờ đây cũng là một gã Chân Tiên thượng vị, ít nhất đạt tới cảnh giới bát trọng, hơn nữa sát khí còn mạnh hơn đám người Tê Lâm vài phần.
“!
Dương Phàm nhanh chóng lao đi!
- Đa tạ tương trợ!
Lỗ Lão Ma này cũng cảm ơn một tiếng, hướng vể phía Dương Phàm ôm quyền cảm tạ, rồi lao về phia trước.
_ ” * . ,
Dương Phàm lại dùng thân phận tiên binh tiên nhập vào Châp pháp tiên sĩ. chạy vê phía
trước.
Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy được bên tai có gió lạnh sượt qua. một gã tiên binh bên cạnh lập tức ngã xuống.
Da thịt hắn cảm giác có chút đau xót. đã bị một cỗ hàn nhận đâm thùng cuống họng.
Chờ hắn kịp phản ứng, chỉ thấy một đạo bóng xám trong suốt nhàn nhạt đang từ trong hỗn loạn lao về phía trước.
Da thịt Dương Phàm phát lạnh, lúc này mới nhớ tới trong phòng giam thường giam giữ hai người.
Nói cách khác, ngoại trừ Lồ Lão Ma ở trong phòng giam số tám còn có một nhân vật cực kỳ đáng sợ.
Nhưng người kia thuộc hạng thích khách, giết người vô hình, hành tung như gió. khó có thể bắt giữ.
Đương nhiên, đó chỉ là thoải mái ám sát Chân tiên hạ vị mà thôi, chua đủ để giết chết Dương Phàm.
Sử dụng một lần Luân Hồi. Dương Phàm đã đua thương tổn giảm tới mức thấp nhất. Keng
Chờ Dương Phàm tới được Tầng Cực Hung, tầng thứ nhất thì đã phát hiện mấy trọng phạm vượt ngục đang cố gắng tấn công nhập khẩu phía trên.
Bởi vì toàn bộ Thiên La Ngục đều được xây dựng ở sâu trong lòng đất, nhập khẩu cũng chỉ có một mà thôi.
Giờ phút này, ở lối vào kia có tới tám gã Chân Tiên thượng vị đẫn đầu trăm tiên binh trấn
thủ.
Tể Lâm và Lãnh Kiếm Phong không thể phá vỡ tầng phòng ngự cường đại này trong thời gian ngắn.
Một khi kéo dài, hàng trăm hàng ngàn tiên binh khác sẽ kéo tới. cơ hội vượt ngục của mọi người càng thêm nhỏ.
Phốc!
Đúng lúc này, một đạo hư ảnh như quy mị xuyên qua. đoạt đi tính mạnh của hai gã Chân Tiên thượng vị.
- Không ổn... Đoạt Mệnh Phong và Lỗ Lão Ma cùa nhà giam số tám cũng bị thả ra.
Một gã Đại đội trưởng tiên binh kinh hô thất sắc.
- Ha ha ha... Để mạng lại!
Lỗ Lão Ma mang theo một cỗ ma quang màu tím xông tới phía này.
Lập tức, tuyến phòng ngự vốn kiên cổ cũng bị xé mờ một đường máu.
- Lãnh Kiếm Phong, công kích của ngươi cường đại. phá xuyên nhập khẩu cấm chế đi.
Tể Lâm vui mừng nói.
Nhập khẩu cấm chế của Thiên La Ngục vô cùng cường đại. công kích bình thường đều bị hấp thu mất.
Lãnh Kiếm Phong ngưng thần, liên tiếp đánh ba kiếm, cấm chế kia không ngừng chấn động, ảm đạm vài phần.
Thấy xu thế này, qua chừng hai mươi tức là có thể phá vỡ cấm chế.
- Quá chậm!
Cây đoàn nhận trong tay Đoạt Mệnh Phong vung lên, chóp mắt đâm ra trăm ngàn lần, quang ảnh huyễn động.
Như vậy khiến tốc độ ảm đạm của cấm chế tăng gấp đôi.
* fí
- Bày trận!
Một gã Chân Tiên thượng vị mặc giáp trụ ra lệnh một tiếng, hơn trăm tiên binh lập tức bày ra một đại trân ở nhập khâu.
ẵ -ể ^ , w
Ngô ông—
V
Một mảnh hào quang màu sắt từ trên trời đánh xuống, bao phủ lấy mấy người ở nhập khẩu.
Thoáng cái, một cỗ trọng lục hùng hậu buông xuống, động tác của những người ở trong màn hào quang màu sắt này lập tức vô cùng khó khăn!
- Ta phải trợ giúp bọn họ một tay!
Dương Phàm bóp nát một độc bảo đặc chế trong tay.
Phốc
Một cỗ độc lực trí mạng vô hình tản ra đọc theo màn hào quang màu sắt.
Nhanh chóng...
Bùm bùm
Những tiên binh tạo thành đại trận lập tức có mấy chục người ngã xuống.
Đại trận này liền bị sơ hở rất lớn, Lỗ Lão Ma tung một quyền phá nát.
- Thật tốt rồi...
Tiên tử áo tím kinh hỷ vô cùng.
̉m—
Rốt cục nhập khẩu cấm chế cũng bị đánh thủng, mấy trọng phạm đều bay vọt ra.
- Phạm nhân chạy thoát... Mau đuổi theo!
Dương Phàm theo chúng binh lao ra, đuổi giết.
Nhưng mấy trọng phạm vượt ngục này đều là cao thủ, muốn đuổi giết bọn họ quả nói đễ hơn làm.
Một Ngày này, toàn bộ cao thấp của Thiên La Ngục kinh hãi.
Không ngờ trong một Ngày mà có tới bốn gã trọng phạm ở p hòng giam đặc biệt bỏ trốn! Đây là điểu xảy ra lần đầu tiên trong trăm vạn năm qua ở Thiên Thần Tinh.
BaNgày sau, trongmộtcái hổ sâu trong một phiến hoang mạc.
Tể Lâm, Lãnh Kiếm Phong, tiên tử áo tím, hai gã nha hoàn đều hoàn hảo vô khuyết.
>¥
- Lần vượt ngục này so với trong tưởng tượng còn thuận lợi hơn nhiều, không có thương vong nào cả!
Tiên tử áo tím thở dài nói.
- Dường như có nguời âm thâm tương trợ. Lô Lão Ma và Đoạt Mệnh Phong cũng là hung phạm lừng lẫy đại danh ở Thiên Thần Tinh, truyền thùa Y bát của Đại La Kim Tiên... Rốt cục là ai phóng xuất bọn họ?!
Tể Lâm cũng cảm thấy khó hiểu.
- Không ngoại trừ khả năng có Đại La Kim Tiên đang âm thầm tương trợ!
Lãnh Kiếm Phong trầm ngâm nói.
Đại La Kim Tiên?
Bốn chữ này khiến tám thần mấy người chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.
Mà ở một góc trong hoang mạc.
Một tiên binh “thất lạc” với đại đội nhân mã từ trong lòng đất chui lên.
- Rốt cục trốn khói được cái nơi khốn nạn đó...
Dương Phàm thở phào một hơi.
Toàn bộ kế hoạch vượt ngục duới sự trợ giúp âm thầm của Dương Phàm đã vô cùng thuận lợi.
Tại nhà giam số chín và số tám, tổng cộng có sáu gã ngục tốt biến mất. bất cứ ai cũng không đoán được sau màn độc thủ chính là một gã phi thăng giả vừa mới tới Thiên giới.
/1059
|