Nhìn Hồ Phi tự đánh cho mình ngất đi. Thanh Vũ ngẩn ra, sau đó thở phào một hơi, hé miệng cười khẽ.
- Kỹ xảo giả chết của ngươi thật ra đã nâng cao hơn rất nhiều...
Dương Phàm cười dài. đưa tay tới. Một mành hạt mưa màu xanh hạ xuống. Hồ Phi với thân mình tràn đầy thương tích chỉ một lúc đã khôi phục lại bình thường, hoàn toàn không
- Ngươi... ngươi thật sự là Dược sư?
Thanh Vũ mở to hai mắt nhìn, cuối cùng như được mở rộng nhãn giới. Không ngờ thế gian lại có diệu thủ hỗi xuân như vậy!
Bản thân Dương Phàm có khả năng hỗi phục sức khòe biến thái cũng liền thôi, có thể quỵ làm bất diệt thể.
Nhưng chỉ một cái phất tay đã đủ khién thương tích đầy minh nhu Hồ Phi hoàn toàn khòi hẳn, thậm chí không có một chút sẹo thì đúng là kinh thế hãi tục.
- Bởi vì đều chỉ là một ít thương thế bình thường cho nên rất dễ điểu trị!
Dương Phàm trả lời đơn giản, tự tay điểm lên người Hồ Phi. khiến hắn tỉnh lại.
- Ah
Thán thể Hồ Phi lập tức bật lên, chạy lung tung để tránh né.
- Ngươi giả chết làm gì! Vừa rồi chỉ là khởi động thôi, chân chính luận bàn lúc này mói Bắt đầu...
Dương Phàm hưng phấn bừng bừng nói.
- Ta nói lão đại ngươi này. hiện tại còn chiến cuồng hơn cả ta!
Hồ Phi bĩu môi. có thể đánh tiép hắn đương nhiên không từ chối. Chỉ là hành vi của Dương Phàm khiến hắn cảm thấy tò mò.
Không lâu sau, hai người lại tiếp tục triền khai một hỗi long tranh hổ đấu.
Lúc đầu. Hồ Phi cũng rất hung hãn, đánh cho Dương Phàm liên tiếp bại lui.
Nhưng càng lâu. sự yếu thế của Hồ Phi càng thể hiện rõ.
Điều này không chỉ vì phập lực của Dương Phàm hùng hậu.
- Thì ra là thế, thán pháp của Dương lão đại thật sự khủng bố. tuy nhiên còn có chút khiếm khuyấ lúc vận dụng!
Thanh Vũ quan chiến ở một bén cùng nhìn ra được đôi chút manh mối.
Vì điều này nên khó trách một người luôn không thích tranh đấu với người như Dương Phàm lại tràn đầy khí thế giao thủ với Hồ Phi.
Chói mắt cái đã trôi qua nửa năm.
Dương Phàm ở lại Vạn Yêu Thánh Thành thoải mái khoái hoạt, thà lỏng cả thể xác và tinh thần, dường như trẻ ra rất nhiều.
Lúc này, hắn từ Hồ Phi và Thanh Vũ cũng quen biết được một ít cường giả yêu tộc.
Chỉ tiếc, Yêu Long Hoàng vẫn đang bế quan, Dương Phàm không có cơ hội gặp mặt nhân vật truyền kỳ này.
Luận về uy danh và địa vị. Yêu Long Hoàng đã là hoàng đế yêu tộc vô số năm, được xưng là bất tử bất diệt!
So với hắn, đương kim Tần Hoàng chỉ có tư lịch nông cạn, không cẩn nhắc tới.
Dương Phàm càng hiếu kỳ. Một nhân vật có thể khiến một người kiệt ngạo bất tuân như Hô Phi cũng phải kính phục là nhưthế nào?!
Tiếc nuối cùng chịu, thở dài cũng vậy thôi, Dương Phàm không thể ở mãi tại Yêu Hoàng Cảnh được.
Mục tiêu tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủv cuối cùng cũng đã được xác định, Dương Phàm cùng phải bước lên hành trinh của chính mình.
Một Ngày kia. Dương Phàm hướng Hồ Phi cáo từ.
- Dương lão đại. nhanh thế mà ngươi đã muốn đi sao. Cũng chi mới nửa năm thôi mà...
Ánh mắt Hồ Phi hơi đó lên.
- Đún thế, Dương lão đại. thời gian nửa năm là quá ngắn ngủi. Không phải ngươi muổn gặp Yêu Hoàng bệ hạ sao? Có lẽ thêm vài chục năm nữa. Yêu Hoàng đại nhân sẽ xuất quan.
Thanh Vũ cũng khuyên nhủ.
- Ta còn có việc cẩn xử lý ở Đại Tần. Hơn nữa. chị dâu của các ngươi cũng đến Đại Tần
rồi!
Dương Phàm cũng không giấu dié
- Chị dâu?
Nhãn tình Hồ Phi sáng bừng lên.
- Dương lão đại. không bằng ta đi cùng ngươi.
- Cái này không được!
Dương Phàm nao nao.
- Sao lại không được?
Hồ Phi nghi hoặc.
- Yêu Hoàng đại nhân muốn ngươi tọa trấn Vạn Yêu Điện, ngươi giờ đã nghĩ rời đi sao?
Thanh Vũ nói thếm.
- Ta còn ở lại Yêu Hoàng Cành một đoạn thời gian nhu không ở Thánh thành mà ở Dịch Quy Lâm.
Dương Phàm cười nói.
- Dịch Quy Lâm? Đó không phải là cấm địa mà Yêu Hoàng đại nhân đã ra cấm lệnh sao?
Thanh Vũ kinh ngạc thất sắc.
- Ha ha ha, “bệnh” của Dịch Quỷ Lâm đã bị Dược sư ta “chữa xong rồi!
Dương Phàm tươi cười, bộ dáng rất tự đắc.
Lúc nào đó. hắn cũng sẽ đi Địa Mạch Chi Tích ở Nội Hải, chữa trị cho nó một chút!
Nghĩ tới đây. Dương Phàm không khỏi đắc chí. Xem ra ngày sau cũng có chút đảm bảo có thể tấn chức Thông Thiên bậcbarồi!
- Thật sự có chuyện này ư?
Hồ Phi và Thanh Vũ nghẹn họng, trân trối nhìn Dương Phàm.
Chữa bệnh cho con người thì cũng thôi, dù V thuật Dương Phàm kinh thế hãi tục cũng là chuyện bình thường.
Nhưng có thể chữa cho một mảnh quy lâm, một phiến thổ địa thì đúng là có chút vượt xa sự tưởng tượng.
- Dương lão đại. chúng ta cùng đi đi. dù sao chi cẩn không rời khòi Yêu Hoàng Cành là được rồi!
Hồ Phi hoa chân múa tay. mặt mày hón hớ nói.
- Ta cũng muốn đi...
Thanh Vũ cười hiền, một tay nắm lấy cánh tay Hô Phi.
- Hai người các ngươi từ khi nào thì như hình với bóng thế?
Dương Phàm chặc chặc, cảm thấy kỳ quái.
Trên mặt Hồ Phi cũng hiếm khi đò lên.
Thanh Vũ cắn cắn môi. nắm lấy cánh tay hắn không thôi.
- Vậy được rồi, đi ra ngoài chút! Cho các ngươi kiến thức Dịch Quy Lâm của Ngày hôm nay đi.
Dương Phàm không ngại để hai người đi xem thành quả của mình.
Ba người đồng hành, chi mất một năm đã đi tới Dịch Quy Lâm.
- Đúng là quy khí đã suy yếu vài phẩn!
Không lâu sau khi tiến vào Dịch Quỷ Lâm, Thanh Vũ nhíu mày.
Dương Phàm cười không đáp.
Chờ hai người tiến sâu vào trong Dịch Quy Lâm. nhìn thấy một mảnh lục ý dào đạt. sinh cơ bừng bừng thì đều không khỏi ngây ra.
Dịch Quy Lâm chinh là tử vong tuyệt địa. không ngờ còn có thể khôi phục sinh cơ.
Dương Phàm cười cười, thường thức biểu tình phấn khích trên mặt hai người.
- Ta hiểu rồi... Dương lão đại cứ ngây ra nơi này là vì chữa trị cho mảnh tử địa này! Thanh Vũ giật minh, cười hì hì nói.
- Đúng thế! Ngoài ra ta còn muốn ở nơi này tấn công cảnh giới hậu kỳ.
Thần quang lóe lên trong mắt Dương Phàm, ánh mắt hắn nhìn về phia nam của Yêu Hoàng Cảnh. Nơi đó chính là Tản Đô. một nơi có thể sánh băng kinh thành của vạn yêu. nơi cường giả như mây.
Đối thủ đáng sợ hắn sắp phái đồi mặt rất có thể là đương kim Tẳn Hoàng.
Lấy lực lượng Hoán Nha trung kỳ đinh như lúc này chi sợ còn chưa đủ dùng.
Chi khi tấn chức Hoán Nha hậu kỳ, Dương Phàm mới có được thực lực đủ để ngạo thị Đại Tần, khiêu chiến Thông Thiên bậc ba.
Hồ Phi cười khổ:
- Chờ khi Dương lão đại tấn chức hậu kỳ. ta cũng chỉ có thể bị ngươi hoàn toàn chà đạp mà thôi!
Hiện giờ Dương Phàm tuy mạnh nhưng dưới tình huống không thi triển những đòn sát thủ. Hò Phi thi thoảng có thể chiếm được đỏi chút tiện nghi.
- Các ngươi nếu có hứng thú thì có thể lưu lại nơi này một đoạn thời gian đi!
Dương Phàm mỉm cười nói.
Sau khi sắp xếp chu toàn, Dương Phàm bắt đầu bế quan tu luyện.
Hắn tranh thủ tấn chức Hoán Nha hậu kỳ chi trong thời gian mười năm.
Một khi thành công, không thể nghi ngờ hắn có thể hoàn toàn siêu việt trình độ cấp Phủ chủ. trờ thành cường giả chân chính vô địch ở Tu Tiên Giới Đại Tần.
Trước khi bế quan, Dương Phàm dự đoán Hồ Phi nhất định cũng không ở lại đây lâu.
Lúc đầu. Hồ Phi và Thanh Vũ ở lại Dịch Quỷ Lâm ngắm cảnh, chỉ một thời gian sẽ chán nản.
Nếu nói tới điều kiện tu luyện thì nơi này khẳng định không thểbằng Thánh thành được.
- Hỗ đại ca. chúng ta trở lại Vạn Yêu Thánh Thành đi. Nếu ở ngoài quá lâu. sau khi Yêu Hoàngbệ hạ xuất quan, Ma Long Phó Điện chủ khăng định sẽ tố cáo tội trạng của chúng ta.
Thanh Vũ đề nghị nói.
ở Dịch Quy Lâm. Dương Phàm một mình tu luyện, đa số thời gian chỉ có mình nàng và Hò Phi bên nhau.
- Được! Chúng ta từ biệt Dương lãođại vậy!
Hồ Phi cũng đã chán lắm rồi.
- ồ? Các ngươi muốn ròi đi sao? Hình như cũng chi mới hai năm thôi mà!
Dương Phàm như cười như không nói.
Hắn cùng không giữ lại, nhìn theo hai người rời đi.
Chỉ là sau khi hai người Hồ Phi ròi đi, Dương Phàm đột nhiên tâm sinh cảm ứng.
Loại cảm ứng này chính là một loại nguy cơ.
- Hiện tại ở Yêu Hoàng Cảnh, ngoại trừ Yêu Long Hoàng ra. còn ai có thể UY hiếp ta?
Suy nghĩ một lúc. Dương Phàm đột nhiên kinh hô:
- Không ổn... Chẳng lẽ là bọn họ?
Bói vi hắn cũng không có điều kiện để bị uy hiếp.
- Chi mong vẫn kịp!
Dương Phàm tâm nóng nhu lửa. thân mình nhoáng lên. tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh, nhanh chóng lao về phía Yêu Hoàng Cảnh.
Hắn không tiếc tiêu hao pháp lực. phát động tốc độ nhanh nhất, hy vọng có thể tới kịp.
Hai người Hồ Phi trờ lại Thánh thành, do không có gì gấp nên tốc độ khẳng định cũng khá thong thả. Như vậy thì khá năng Dương Phàm đuôi kịp cũng khá lớn.
Càng lao về phía trước, cảm ứng của Hoán Thiên Nha lại càng thêm mãnh liệt.
Cứ như vậy. toàn lực phi hành nửa ngày, cảm ứng của Hoán Thiên Nha càng cấp bách.
Lúc này, từ phia trước truyền tới dao động linh khí mành liệt!
Dương Phàm với cảm quan thông thiên thậm chí mơ hồ nghe được âm thanh giao chiến.
-Nhanh tăng tốc!
Thanh Điểu Phi Phong sau lưng Dương Phàm nin lên. một tiếng phượng minh cắt qua hư không.
Phi hành mấy vạn dặm, thần thức của Dương Phàm rốt cục bắt được bóng dáng hai người Hồ Phi.
Ngao—
Toàn thản Hồ Phi đẩy máu. tiếng gầm rú kinh thiên động địa, dẫn tới từng trận linh khi dao động.
Thân thể Thạch viên của hắn tăng vọt tới mười trượng, cũng có mấy chỗ bị thương nặng.
ở trạng thái này. mỗi hô hấp của Hồ Phi đều dẫn động lôi hỏa lực vô tận, nhuốm đỏ cả hư không, lại vô cùng lì lợm, miễn dịch pháp thuật.
Nhưng đối thủ của hắn lại càng thêm đáng sợ.
Đinh đâu vươn cao. một thân ảnh như ma thân, cả người bao trùm một tâng long lân màu đen. một đỏi long tráo nhuốm đẩy máu. bộ mặt ác nghiệt và dữ tợn.
Đạo đạo long khí và ma quang trên người hắn tán phát ra, pháp lực hùng hậu gần như có thể sánh với Dương Phàm.
Đây không phải là Ma Long Vương thì còn là ai?!
Hai bên trái phải của Ma Long Vương có ba người sừng sững đứng đó. Lôi Minh Vương. Thiết La hộ pháp và một tên Phủ chủ vô danh, toàn thán cùng cháy đen. hấp hổi.
Phía sau Hồ Phi, trên ngực Thanh Vũ có một lỗ máu, khuôn mặt trắng bệch, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ.
Đại địa bốn phía là một mành lồi lõm. hiển nhiên đã trải qua một hời thám chiến.
Trên thân mọi người đều có một ít thương thế. Chỉ có Ma Long Vương dưới sự phụ trợ của Ma Long khí, không chút thương tổn.
- Thanh Vũ. không nghĩ tới ngươi lại chịu hy sinh vì tên yêu hầu này! Tuy nhiên, dù người không tiếc lấy sinh mệnh ra trả giá, thi triển bí thuật Liệt Thiên Thanh Diễm Quang khiến một Phủ chủ bên phe ta thương nặng, mất đi chiến lực thì tiếp theo vẫn là cục diện lấy ba đánh một. Tên yêu hầu này cũng đã bị thương không nhẹ. bản Phủ chủ chỉ cần ba chiêu là có thể thu phục nó.
Ma Long Vương từ trên cao nhìn xuống, trào phúng cười nói.
Chỉ cần loại bó Hồ Phi. không ai có thể tranh đoạt ngôi vị Yêu Hoàng tương lai với hắn được.
- Ngươi nếu giết chúng ta. chi sợ Yêu Long Hoàng đại nhân...
- Chê cười! Một vạn năm trước, bán Điện chủ có thể nói là có ân cứu mạng Yêu Long Hoàng. Cho dù giết chết con yêu hầu này, hắn có thể làm gì ta?!
Ma Long Vương như đã nắm chắc thắng lợi nói.
- Huống chi. từ khi chúng ta chiến đấu, bốn phía đã sớm có cường giả bày ra ảo trận, không phải là cường giả cấp Phủ chủ thì không thể thăm dò những gì phát sinh nơi này. Các ngươi đều chết đi thì còn ai biết được hung thủ?!
Thiết La hộ pháp giễu cợt nói.
- Để xem ngươi có thể tiếp ta được mấy chiêi
Long tráo của Ma Long Vương nổi lẻn một tầng hắc long văn quang khí, từ trên cao đánh thẳng về phía đầu Hồ Phi. cũng không sợ hắn trốn chạy.
̀m—
•
Hồ Phi lấy Thạch viên trảo. mang theo một phiến Hồng Huyễn Lôi Hòa đón đỡ một trảo
kia.
Xuy—
Đốm lửa tóe lên. Ma Long Vương bị đẩy ra. hai chân Hồ Phi cũng cắm sâu vào tầng đất. kêu lên một tiếng đau đớn.
Hắn chỉ có thể đối kháng! Vì sau lưng hắn chính là đồng bọn đang nguy kịch.
- Ma Long Vương này không ngờ đã đặt một chân vào Hợp Thể Kỳ...
Dương Phàm hít sâu một hơi lãnh khi, hét lớn một tiếng:
- Dừng tay...
- Hắn sao lại tới đây?
Lôi Minh Vương chấn động, thản hình đột nhiên khẽ run lên.
- Lôi Minh Vương. Thiết La hộ pháp, các ngươi kiềm chế. Con yêu hẩu này phái bảo vệ bằng hữu. sẽ không thể trốn chạy, để ta giải quyết hắn!
Sắc mặt Ma Long Vương ràng minh, lập tức truyền âm nói.
- Kỹ xảo giả chết của ngươi thật ra đã nâng cao hơn rất nhiều...
Dương Phàm cười dài. đưa tay tới. Một mành hạt mưa màu xanh hạ xuống. Hồ Phi với thân mình tràn đầy thương tích chỉ một lúc đã khôi phục lại bình thường, hoàn toàn không
- Ngươi... ngươi thật sự là Dược sư?
Thanh Vũ mở to hai mắt nhìn, cuối cùng như được mở rộng nhãn giới. Không ngờ thế gian lại có diệu thủ hỗi xuân như vậy!
Bản thân Dương Phàm có khả năng hỗi phục sức khòe biến thái cũng liền thôi, có thể quỵ làm bất diệt thể.
Nhưng chỉ một cái phất tay đã đủ khién thương tích đầy minh nhu Hồ Phi hoàn toàn khòi hẳn, thậm chí không có một chút sẹo thì đúng là kinh thế hãi tục.
- Bởi vì đều chỉ là một ít thương thế bình thường cho nên rất dễ điểu trị!
Dương Phàm trả lời đơn giản, tự tay điểm lên người Hồ Phi. khiến hắn tỉnh lại.
- Ah
Thán thể Hồ Phi lập tức bật lên, chạy lung tung để tránh né.
- Ngươi giả chết làm gì! Vừa rồi chỉ là khởi động thôi, chân chính luận bàn lúc này mói Bắt đầu...
Dương Phàm hưng phấn bừng bừng nói.
- Ta nói lão đại ngươi này. hiện tại còn chiến cuồng hơn cả ta!
Hồ Phi bĩu môi. có thể đánh tiép hắn đương nhiên không từ chối. Chỉ là hành vi của Dương Phàm khiến hắn cảm thấy tò mò.
Không lâu sau, hai người lại tiếp tục triền khai một hỗi long tranh hổ đấu.
Lúc đầu. Hồ Phi cũng rất hung hãn, đánh cho Dương Phàm liên tiếp bại lui.
Nhưng càng lâu. sự yếu thế của Hồ Phi càng thể hiện rõ.
Điều này không chỉ vì phập lực của Dương Phàm hùng hậu.
- Thì ra là thế, thán pháp của Dương lão đại thật sự khủng bố. tuy nhiên còn có chút khiếm khuyấ lúc vận dụng!
Thanh Vũ quan chiến ở một bén cùng nhìn ra được đôi chút manh mối.
Vì điều này nên khó trách một người luôn không thích tranh đấu với người như Dương Phàm lại tràn đầy khí thế giao thủ với Hồ Phi.
Chói mắt cái đã trôi qua nửa năm.
Dương Phàm ở lại Vạn Yêu Thánh Thành thoải mái khoái hoạt, thà lỏng cả thể xác và tinh thần, dường như trẻ ra rất nhiều.
Lúc này, hắn từ Hồ Phi và Thanh Vũ cũng quen biết được một ít cường giả yêu tộc.
Chỉ tiếc, Yêu Long Hoàng vẫn đang bế quan, Dương Phàm không có cơ hội gặp mặt nhân vật truyền kỳ này.
Luận về uy danh và địa vị. Yêu Long Hoàng đã là hoàng đế yêu tộc vô số năm, được xưng là bất tử bất diệt!
So với hắn, đương kim Tần Hoàng chỉ có tư lịch nông cạn, không cẩn nhắc tới.
Dương Phàm càng hiếu kỳ. Một nhân vật có thể khiến một người kiệt ngạo bất tuân như Hô Phi cũng phải kính phục là nhưthế nào?!
Tiếc nuối cùng chịu, thở dài cũng vậy thôi, Dương Phàm không thể ở mãi tại Yêu Hoàng Cảnh được.
Mục tiêu tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủv cuối cùng cũng đã được xác định, Dương Phàm cùng phải bước lên hành trinh của chính mình.
Một Ngày kia. Dương Phàm hướng Hồ Phi cáo từ.
- Dương lão đại. nhanh thế mà ngươi đã muốn đi sao. Cũng chi mới nửa năm thôi mà...
Ánh mắt Hồ Phi hơi đó lên.
- Đún thế, Dương lão đại. thời gian nửa năm là quá ngắn ngủi. Không phải ngươi muổn gặp Yêu Hoàng bệ hạ sao? Có lẽ thêm vài chục năm nữa. Yêu Hoàng đại nhân sẽ xuất quan.
Thanh Vũ cũng khuyên nhủ.
- Ta còn có việc cẩn xử lý ở Đại Tần. Hơn nữa. chị dâu của các ngươi cũng đến Đại Tần
rồi!
Dương Phàm cũng không giấu dié
- Chị dâu?
Nhãn tình Hồ Phi sáng bừng lên.
- Dương lão đại. không bằng ta đi cùng ngươi.
- Cái này không được!
Dương Phàm nao nao.
- Sao lại không được?
Hồ Phi nghi hoặc.
- Yêu Hoàng đại nhân muốn ngươi tọa trấn Vạn Yêu Điện, ngươi giờ đã nghĩ rời đi sao?
Thanh Vũ nói thếm.
- Ta còn ở lại Yêu Hoàng Cành một đoạn thời gian nhu không ở Thánh thành mà ở Dịch Quy Lâm.
Dương Phàm cười nói.
- Dịch Quy Lâm? Đó không phải là cấm địa mà Yêu Hoàng đại nhân đã ra cấm lệnh sao?
Thanh Vũ kinh ngạc thất sắc.
- Ha ha ha, “bệnh” của Dịch Quỷ Lâm đã bị Dược sư ta “chữa xong rồi!
Dương Phàm tươi cười, bộ dáng rất tự đắc.
Lúc nào đó. hắn cũng sẽ đi Địa Mạch Chi Tích ở Nội Hải, chữa trị cho nó một chút!
Nghĩ tới đây. Dương Phàm không khỏi đắc chí. Xem ra ngày sau cũng có chút đảm bảo có thể tấn chức Thông Thiên bậcbarồi!
- Thật sự có chuyện này ư?
Hồ Phi và Thanh Vũ nghẹn họng, trân trối nhìn Dương Phàm.
Chữa bệnh cho con người thì cũng thôi, dù V thuật Dương Phàm kinh thế hãi tục cũng là chuyện bình thường.
Nhưng có thể chữa cho một mảnh quy lâm, một phiến thổ địa thì đúng là có chút vượt xa sự tưởng tượng.
- Dương lão đại. chúng ta cùng đi đi. dù sao chi cẩn không rời khòi Yêu Hoàng Cành là được rồi!
Hồ Phi hoa chân múa tay. mặt mày hón hớ nói.
- Ta cũng muốn đi...
Thanh Vũ cười hiền, một tay nắm lấy cánh tay Hô Phi.
- Hai người các ngươi từ khi nào thì như hình với bóng thế?
Dương Phàm chặc chặc, cảm thấy kỳ quái.
Trên mặt Hồ Phi cũng hiếm khi đò lên.
Thanh Vũ cắn cắn môi. nắm lấy cánh tay hắn không thôi.
- Vậy được rồi, đi ra ngoài chút! Cho các ngươi kiến thức Dịch Quy Lâm của Ngày hôm nay đi.
Dương Phàm không ngại để hai người đi xem thành quả của mình.
Ba người đồng hành, chi mất một năm đã đi tới Dịch Quy Lâm.
- Đúng là quy khí đã suy yếu vài phẩn!
Không lâu sau khi tiến vào Dịch Quỷ Lâm, Thanh Vũ nhíu mày.
Dương Phàm cười không đáp.
Chờ hai người tiến sâu vào trong Dịch Quy Lâm. nhìn thấy một mảnh lục ý dào đạt. sinh cơ bừng bừng thì đều không khỏi ngây ra.
Dịch Quy Lâm chinh là tử vong tuyệt địa. không ngờ còn có thể khôi phục sinh cơ.
Dương Phàm cười cười, thường thức biểu tình phấn khích trên mặt hai người.
- Ta hiểu rồi... Dương lão đại cứ ngây ra nơi này là vì chữa trị cho mảnh tử địa này! Thanh Vũ giật minh, cười hì hì nói.
- Đúng thế! Ngoài ra ta còn muốn ở nơi này tấn công cảnh giới hậu kỳ.
Thần quang lóe lên trong mắt Dương Phàm, ánh mắt hắn nhìn về phia nam của Yêu Hoàng Cảnh. Nơi đó chính là Tản Đô. một nơi có thể sánh băng kinh thành của vạn yêu. nơi cường giả như mây.
Đối thủ đáng sợ hắn sắp phái đồi mặt rất có thể là đương kim Tẳn Hoàng.
Lấy lực lượng Hoán Nha trung kỳ đinh như lúc này chi sợ còn chưa đủ dùng.
Chi khi tấn chức Hoán Nha hậu kỳ, Dương Phàm mới có được thực lực đủ để ngạo thị Đại Tần, khiêu chiến Thông Thiên bậc ba.
Hồ Phi cười khổ:
- Chờ khi Dương lão đại tấn chức hậu kỳ. ta cũng chỉ có thể bị ngươi hoàn toàn chà đạp mà thôi!
Hiện giờ Dương Phàm tuy mạnh nhưng dưới tình huống không thi triển những đòn sát thủ. Hò Phi thi thoảng có thể chiếm được đỏi chút tiện nghi.
- Các ngươi nếu có hứng thú thì có thể lưu lại nơi này một đoạn thời gian đi!
Dương Phàm mỉm cười nói.
Sau khi sắp xếp chu toàn, Dương Phàm bắt đầu bế quan tu luyện.
Hắn tranh thủ tấn chức Hoán Nha hậu kỳ chi trong thời gian mười năm.
Một khi thành công, không thể nghi ngờ hắn có thể hoàn toàn siêu việt trình độ cấp Phủ chủ. trờ thành cường giả chân chính vô địch ở Tu Tiên Giới Đại Tần.
Trước khi bế quan, Dương Phàm dự đoán Hồ Phi nhất định cũng không ở lại đây lâu.
Lúc đầu. Hồ Phi và Thanh Vũ ở lại Dịch Quỷ Lâm ngắm cảnh, chỉ một thời gian sẽ chán nản.
Nếu nói tới điều kiện tu luyện thì nơi này khẳng định không thểbằng Thánh thành được.
- Hỗ đại ca. chúng ta trở lại Vạn Yêu Thánh Thành đi. Nếu ở ngoài quá lâu. sau khi Yêu Hoàngbệ hạ xuất quan, Ma Long Phó Điện chủ khăng định sẽ tố cáo tội trạng của chúng ta.
Thanh Vũ đề nghị nói.
ở Dịch Quy Lâm. Dương Phàm một mình tu luyện, đa số thời gian chỉ có mình nàng và Hò Phi bên nhau.
- Được! Chúng ta từ biệt Dương lãođại vậy!
Hồ Phi cũng đã chán lắm rồi.
- ồ? Các ngươi muốn ròi đi sao? Hình như cũng chi mới hai năm thôi mà!
Dương Phàm như cười như không nói.
Hắn cùng không giữ lại, nhìn theo hai người rời đi.
Chỉ là sau khi hai người Hồ Phi ròi đi, Dương Phàm đột nhiên tâm sinh cảm ứng.
Loại cảm ứng này chính là một loại nguy cơ.
- Hiện tại ở Yêu Hoàng Cảnh, ngoại trừ Yêu Long Hoàng ra. còn ai có thể UY hiếp ta?
Suy nghĩ một lúc. Dương Phàm đột nhiên kinh hô:
- Không ổn... Chẳng lẽ là bọn họ?
Bói vi hắn cũng không có điều kiện để bị uy hiếp.
- Chi mong vẫn kịp!
Dương Phàm tâm nóng nhu lửa. thân mình nhoáng lên. tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh, nhanh chóng lao về phía Yêu Hoàng Cảnh.
Hắn không tiếc tiêu hao pháp lực. phát động tốc độ nhanh nhất, hy vọng có thể tới kịp.
Hai người Hồ Phi trờ lại Thánh thành, do không có gì gấp nên tốc độ khẳng định cũng khá thong thả. Như vậy thì khá năng Dương Phàm đuôi kịp cũng khá lớn.
Càng lao về phía trước, cảm ứng của Hoán Thiên Nha lại càng thêm mãnh liệt.
Cứ như vậy. toàn lực phi hành nửa ngày, cảm ứng của Hoán Thiên Nha càng cấp bách.
Lúc này, từ phia trước truyền tới dao động linh khí mành liệt!
Dương Phàm với cảm quan thông thiên thậm chí mơ hồ nghe được âm thanh giao chiến.
-Nhanh tăng tốc!
Thanh Điểu Phi Phong sau lưng Dương Phàm nin lên. một tiếng phượng minh cắt qua hư không.
Phi hành mấy vạn dặm, thần thức của Dương Phàm rốt cục bắt được bóng dáng hai người Hồ Phi.
Ngao—
Toàn thản Hồ Phi đẩy máu. tiếng gầm rú kinh thiên động địa, dẫn tới từng trận linh khi dao động.
Thân thể Thạch viên của hắn tăng vọt tới mười trượng, cũng có mấy chỗ bị thương nặng.
ở trạng thái này. mỗi hô hấp của Hồ Phi đều dẫn động lôi hỏa lực vô tận, nhuốm đỏ cả hư không, lại vô cùng lì lợm, miễn dịch pháp thuật.
Nhưng đối thủ của hắn lại càng thêm đáng sợ.
Đinh đâu vươn cao. một thân ảnh như ma thân, cả người bao trùm một tâng long lân màu đen. một đỏi long tráo nhuốm đẩy máu. bộ mặt ác nghiệt và dữ tợn.
Đạo đạo long khí và ma quang trên người hắn tán phát ra, pháp lực hùng hậu gần như có thể sánh với Dương Phàm.
Đây không phải là Ma Long Vương thì còn là ai?!
Hai bên trái phải của Ma Long Vương có ba người sừng sững đứng đó. Lôi Minh Vương. Thiết La hộ pháp và một tên Phủ chủ vô danh, toàn thán cùng cháy đen. hấp hổi.
Phía sau Hồ Phi, trên ngực Thanh Vũ có một lỗ máu, khuôn mặt trắng bệch, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ.
Đại địa bốn phía là một mành lồi lõm. hiển nhiên đã trải qua một hời thám chiến.
Trên thân mọi người đều có một ít thương thế. Chỉ có Ma Long Vương dưới sự phụ trợ của Ma Long khí, không chút thương tổn.
- Thanh Vũ. không nghĩ tới ngươi lại chịu hy sinh vì tên yêu hầu này! Tuy nhiên, dù người không tiếc lấy sinh mệnh ra trả giá, thi triển bí thuật Liệt Thiên Thanh Diễm Quang khiến một Phủ chủ bên phe ta thương nặng, mất đi chiến lực thì tiếp theo vẫn là cục diện lấy ba đánh một. Tên yêu hầu này cũng đã bị thương không nhẹ. bản Phủ chủ chỉ cần ba chiêu là có thể thu phục nó.
Ma Long Vương từ trên cao nhìn xuống, trào phúng cười nói.
Chỉ cần loại bó Hồ Phi. không ai có thể tranh đoạt ngôi vị Yêu Hoàng tương lai với hắn được.
- Ngươi nếu giết chúng ta. chi sợ Yêu Long Hoàng đại nhân...
- Chê cười! Một vạn năm trước, bán Điện chủ có thể nói là có ân cứu mạng Yêu Long Hoàng. Cho dù giết chết con yêu hầu này, hắn có thể làm gì ta?!
Ma Long Vương như đã nắm chắc thắng lợi nói.
- Huống chi. từ khi chúng ta chiến đấu, bốn phía đã sớm có cường giả bày ra ảo trận, không phải là cường giả cấp Phủ chủ thì không thể thăm dò những gì phát sinh nơi này. Các ngươi đều chết đi thì còn ai biết được hung thủ?!
Thiết La hộ pháp giễu cợt nói.
- Để xem ngươi có thể tiếp ta được mấy chiêi
Long tráo của Ma Long Vương nổi lẻn một tầng hắc long văn quang khí, từ trên cao đánh thẳng về phía đầu Hồ Phi. cũng không sợ hắn trốn chạy.
̀m—
•
Hồ Phi lấy Thạch viên trảo. mang theo một phiến Hồng Huyễn Lôi Hòa đón đỡ một trảo
kia.
Xuy—
Đốm lửa tóe lên. Ma Long Vương bị đẩy ra. hai chân Hồ Phi cũng cắm sâu vào tầng đất. kêu lên một tiếng đau đớn.
Hắn chỉ có thể đối kháng! Vì sau lưng hắn chính là đồng bọn đang nguy kịch.
- Ma Long Vương này không ngờ đã đặt một chân vào Hợp Thể Kỳ...
Dương Phàm hít sâu một hơi lãnh khi, hét lớn một tiếng:
- Dừng tay...
- Hắn sao lại tới đây?
Lôi Minh Vương chấn động, thản hình đột nhiên khẽ run lên.
- Lôi Minh Vương. Thiết La hộ pháp, các ngươi kiềm chế. Con yêu hẩu này phái bảo vệ bằng hữu. sẽ không thể trốn chạy, để ta giải quyết hắn!
Sắc mặt Ma Long Vương ràng minh, lập tức truyền âm nói.
/1059
|