- Hừ! Còn không quay về, giải nghĩa rõ ràng sự việc. Còn nữa viễn cổ Cự Thạch Tinh ngươi ngồi trên đó, trên danh nghĩa hăn là thuộc về tông môn
Lam bào quái nhân cảm thấy thật mất mặt, giờ phút này dường như định lấy bối phận ép người.
Trong mắt hắn, mặc kệ Dương Phàm lợi hại tới cỡ nào, chung quy cũng là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, đệ tử trong tông phái.
Một khi đã như vậy, ở trước mặt địa vị bối phận, nhất định phải chịu hắn quản chế.
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời, chỉ thấy viễn cổ Cự Thạch Tinh dưới chân Dương Phàm gầm nhẹ một tiếng.
Ầm!
Một cổ trọng lực bỗng dưng buông xuống, đè mạnh trên người lam bào quái nhân.
Đột ngột phải chịu đựng thần thông trọng lực mạnh mẽ này, thân mình lam bào quái nhân loạng choạng mấy cái, bùm một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Sắc mặt hắn tái nhợt, phun ra một búng máu.
Ngay cả đám người tông chủ Nam Minh thực lực có thể so với đại tu sĩ Nguyên Anh, đều khó có thể ngay mặt chống lại thần thông trọng lực này, hắn chỉ là một Nguyên Anh bình thường càng không có khả năng chống đỡ.
Chỉ trong một ý niệm, viễn cổ Cự Thạch Tinh đã làm hắn bị thương không nhẹ.
- Ngươi
Lam bào quái nhân phát run run, chỉ tay vào Dương Phàm, vừa giận lại lại vừa kinh sợ.
- To con! Đây là trưởng lão tông môn, chớ có vô lễ!
Dương Phàm giả bộ bất mãn mắng viễn cổ Cự Thạch Tinh.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh làm ra vẻ mặt ủy khuất, thu hồi địch ý.
Trên thực tế, cùng dung hợp với Hồn Căn của Dương Phàm, hai người gần như liên thông cùng một ý.
- Triều trưởng lão! Vừa rồi là to con vô lễ, mong ngài thứ lỗi!
Dương Phàm không hề có thành ý nói.
Nữ trưởng lão họ Liễu vội vàng bước tới hoà giải, cười dài nói:
- Dương Phàm! Ngươi lần này tiến vào Kỳ Thạch Lâm, biểu hiện phi thường tốt, về tông môn chúng ta sẽ bẩm báo với tông chủ.
Lam bào quái nhân lại bay lên, sắc mặt thật rất khó coi.
Dương Phàm vẫn giữ vẽ mặt bình thản nói:
- To con là bằng hữu của ta, cũng không phải là chiến lợi phẩm gì, đâu có thể như lời Triều trưởng lão nói, danh nghĩa thuộc về tông môn.
- Ngươi
Lam bào quái nhân lại giận dữ định phát tác, nhưng bị nữ trưởng lão họ Liễu chặn lại, truyền âm nói:
- Người này có thể lôi kéo quan hệ cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh, lại nhiều lần sáng tạo kỳ tích, sao có thể là một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đơn giản như vậy?
Lam bào quái nhân nghe vậy, cũng tỉnh táo lại.
Tuy rằng hắn quan sát bất kể góc độ nào, đối phương đều là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, nhưng vạn nhất đối phương thật sự ẩn giấu tu vi, vậy tu vi chân chính sẽ đáng sợ đến mức nào?
Nghĩ đến đây, hắn giật mình đánh thót một cái.
Trên thực tế, hiện tại Dương Phàm dung hợp cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh, tự nghĩ đã có thể bễ nghễ Cực Bắc, có thể phát ra khiêu chiến cả với Hóa Thần Kỳ, căn bản không cần ẩn giấu diếm tu vi làm kẻ thấp kém nữa, sở dĩ hắn còn duy trì tu vi ở mức Ngưng Thần Kỳ, là bởi vì tình hữu nghị giữa hắn và Lâm Thành.
Chuyến hành trình Cực Bắc lần này, Lâm Thành là người thứ nhất quen biết nói chuyện cùng hắn. Lúc đầu hoàn toàn xem nhẹ tu vi, dùng thân phận một gã tán tu bậc thấp quen nhau, quan hệ giữa hai người thực không tệ.
Trong thời gian mấy năm này, Dương Phàm cũng chân chính xem hắn là một bằng hữu.
Nếu Dương Phàm biến đổi nhanh chóng, đột nhiên biến thành Nguyên Anh lão quái trong truyền thuyết, có thể sẽ khiến cho quan hệ giữa hai người biến chất.
Giờ phút này, mặc kệ đám người Lâm Thành, Tần tiên tử hoài nghi suy đoán như thế nào, chỉ cần bọn họ không thể xác định tu vi thật của Dương Phàm, thì mục đích của Dương Phàm đã đạt được rồi.
Sau đó suốt đường đi, các tu sĩ Băng Phách Tông thập phần kính sợ Dương Phàm.
Nữ trưởng lão họ Liễu đối đãi với Dương Phàm rất khách khí, lam bào quái nhân cũng không dám lên tiếng phản đối nữa.
Nam nhân họ Phương thì ở trong lòng thầm thấp thỏm lo âu.
May mà từ đầu đến giờ, Dương Phàm cũng không hể liếc mắt nhìn hắn, điều này khiến trong lòng hắn hơi an tâm một chút.
Phi hành mấy ngày, các tu sĩ bình yên về tới Băng Phách Tông.
Ngay khi về tới Băng Phách Tông, có các Nguyên Anh trưởng lão khác trong tông phái đi ra đón tiếp, đồng thời hỏi về tình hình Kỳ Thạch Lâm.
Khi những tu sĩ ra đón này, nhìn thấy Dương Phàm ngồi trên viễn cổ Cự Thạch Tinh, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, nữ trưởng lão họ Liễu mới nói sơ qua một chút cho mọi người biết.
Mấy vị Nguyên Anh trưởng lão biết được Dương Phàm là tu sĩ bậc thấp nho nhỏ mà lại có thể nhận được viễn cổ Cự Thạch Tinh ưu ái coi trọng, tất cả đều lộ ra vẻ hâm mộ, cũng có mấy người cả biệt lòng mang ý xấu, muốn đánh chủ ý tới Dương Phàm.
Sau khi trở lại tông phái, hết thảy đều trở lại nếp sống bình thường.
Chỉ có khác biệt là bên cạnh Dương Phàm có thêm một tên to con, rất thu hút chú ý của mọi người.
Thấy vậy, dưới tình huống chẳng đặng đừng, Dương Phàm đành cho viễn cổ Cự Thạch Tinh tránh vào lòng đất, lúc đó liền yên tĩnh được một chút.
Một ngày nọ, Dương Phàm đi vào động phủ của Lâm Thành, nói với hắn:
- Lâm đạo hữu! Xem tình thế trước mắt, Dương mỗ không thể ở Cực Bắc lâu hơn được nữa.
- Dương đạo hữu! Lời ngươi nói rất kỳ quái
Lâm Thành có vẻ lấy làm lạ nói tiếp:
- Cứ giống như ngươi không phải là người Cực Bắc.
- Ha ha! Đích xác ta không phải là tu sĩ Cực Bắc.
Dương Phàm mỉm cười, cùng thản nhiên nói thẳng ra.
- Ngươingươi là đến từ ngoài Cực Bắc?
Lâm Thành ngẩn người.
Mặc kệ trước đó suy đoán bao nhiêu biết bao nhiêu lần về thân phận lai lịch của Dương Phàm, nhưng tuyệt đối hắn không nghĩ tới, đối phương lại là đến từ ngoài Cực Bắc.
Nếu là đến từ ngoài Cực Bắc, như vậy hết thảy đều có thể hiểu được thông suốt.
Vì sao tu vi Dương Phàm sâu không lường được, mấy năm trước hoàn toàn không biết gì về Cực Bắc, ngay cả Băng Tuyết Tiên Vực cũng không nghe nói qua.
- Đúng vậy! Tình thế biến đổi cấp bách, nếu không có gì ngoài ý liệu, nhiều lắm là hai tháng ta sẽ rời Băng Phách Tông, sau đó chuẩn bị đi khắp nơi Cực Bắc, để đạt mục đích chuyến đi lần này. Chờ chuyện này hết thảy xong xuôi, ta sẽ rời Cực Bắc.
Dương Phàm nói ra hết dự định của mình.
Mặc dù Lâm Thành có chỗ hiểu chỗ không, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều.
- Chuyện có liên quan thân phận lai lịch của ta, ngươi cố gắng đừng nói với người khác.
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Không đâu! Tuyệt đối không nói.
Lâm Thành gật đầu, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn.
Trên thực tế, Dương Phàm cũng hiểu rằng: tin tức mình đến từ ngoài Cực Bắc, sớm hay muộn cùng sẽ có người đoán ra được.
Nhưng ở ngoài Cực Bắc rộng lớn vô tận, ai có thể dự đoán được hắn đến từ địa phương nào?
Hơn nữa từ Cực Bắc đến Bắc Tần, tu sĩ Nguyên Anh bình thường phải phi hành bốn năm mươi năm mới có thể tới, khoảng cách xa xôi biết bao.
Với tu vi của Dương Phàm hiện tại, ở những khu vực Bắc Tần, Cực Bắc này thật đúng là không sợ ai.
Từ đó về sau, Dương Phàm bắt đầu tĩnh tu.
Liễu Tuyết Cầm chịu sứ mệnh, muốn tạo quan hệ tốt với Dương Phàm, nhưng vẫn không có cơ hội.
Nếu không có cách nào tiếp cận Dương Phàm, nàng liền thay đổi phương pháp thường xuyên qua lại với Lâm Thành, quan hệ càng ngày càng tốt.
Hết thảy chuyện này, Dương Phàm đều thấy ở trong mắt, cũng không nói gì thêm.
Hắn tiêu phí không ít thời gian trong Tiên Hồng Không Gian, trợ giúp Thạch Thiên Hàn khôi phục thương thế.
Thạch Thiên Hàn bị tổn thương do tính hủy diệt đóng băng, còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của Dương Phàm.
- Không biết tình huống Vạn Hàn Băng Uyên Trì bên kia như thế nào?
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
Không lâu sau chuyện có liên quan tới Kỳ Thạch cấm Phủ, tình hình Kỳ Thạch Lâm bên kia cũng truyền đến đây.
Nghe nói, lấy Kỳ Thạch Lâm làm trung tâm, trong vòng phạm vi một ngàn dặm toàn bộ bị đóng băng.
Hơn nữa còn có một số Băng hàn, dần dần lan tràn khắp Băng Tuyết Tiên Vực, làm cho môi trường ở nơi này ác liệt hơn trước kia một ít.
May mà, tình huống đến đó, rồi không có tiếp tục biến hóa tiến thêm nữa.
Nhưng chuyện này, lại dẫn tới chú ý của giới cao tầng Cực Bắc.
Một ngày nọ, thời điểm Dương Phàm dung nhập tâm thần vào Tiên Hồng Không Gian, cảm nhận được khí tức ở khu vực Linh Thú Viên có biến hóa.
Chỉ thấy trên tinh thể hình trứng Lưu Ly Hàn Tinh Xà biến thành, xuất hiện một vài vết nứt nhỏ.
- Thật tốt quá, xem ra không tới nửa tháng, nó có thể độ biến hóa kiếp, tấn chức Biến Hóa Kỳ rồi.
Dương Phàm vui mừng lẩm bẩm.
Kế tiếp sau Phệ Hồn Độc Hạt Vương, Lưu Ly Hàn Tinh Xà cũng sắp tấn chức Biến Hóa Kỳ.
Lưu Ly Hàn Tinh Xà thiên phú có thể so với thần thú, là hoang dã biến dị thú, sau khi tấn chức Biến Hóa Kỳ, thực lực của nó tất nhiên không thể do lường theo lẽ thường.
Ngoài ra, thời điểm lần trước Độc Hạt Vương độ biến hóa kiếp, Dương Phàm đang bế quan, hoàn toàn do Thạch Thiên Hàn phụ trách, hắn cũng không có tự mình áp trận, lần này hắn phải ở hiện trường lĩnh hội.
Gặp tình huống này, rốt cục Dương Phàm quyết định rời khỏi Băng Phách Tông.
Nhưng ngay thời điểm Dương Phàm chuẩn bị rời Băng Phách Tông, Liễu Tuyết Cầm lại đây truyền tin.
- Cái gì Thái thượng trưởng lão muốn gặp ta?
Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Hắn tiềm ẩn ở Băng Phách Tông cùng đã vài năm, cũng biết Băng Phách Tông có một vị Thái thượng trưởng lão thần bí. Ngay cả cảm quan Hồn Căn của Dương Phàm cũng khó có thể cảm ứng được.
Với chuyện này Dương Phàm cũng không tiện từ chối.
Trong lòng Dương Phàm vừa động, nghe nói vị Thái thượng trưởng lão Băng Phách Tông này tuổi rất già lão, biết đâu có thể từ nơi lão nghe được tin tức của Thiên Nhất Hồn Thủy.
- Được! Cung kính không bằng tuân mệnh.
Dương Phàm nói, thần sắc bình tĩnh.
Không bao lâu, nữ trưởng lão họ Liễu dẫn đường Dương Phàm tới phía sau ngọn núi cao nhất Băng Phách Tông.
Quang cảnh nơi này thật thanh tĩnh, nhìn như bình thường không có gì khác lạ, ngày thường lại bị liệt vào cấm địa của tông phái.
Nữ trưởng lão họ Liễu dẫn hắn vào cấm địa phía sau núi tới trước một cái động phủ bình thường.
Một lão nhân cầm chổi trong tay, đang dọn dẹp tuyết đọng và lá rụng trước động phủ.
Lúc đầu Dương Phàm tưởng là một người hầu, không để ý tới chút nào.
Nhưng sau khi tới gần người này, bỗng nhiên hắn sinh ra một loại cảm ứng kỳ lạ.
Tuy rằng lão nhân này đang quét rác, nhưng thần sắc cực kỳ chăm chú, gần như đạt tới cảnh giới quên mình, từng động tác, mỗi một chi tiết biến hóa, đều mơ hồ hòa hợp với một số huyền ảo nào đó trong thiên địa.
Người này không đơn giản.
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe sáng, hắn dừng chân lại, híp mắt, đánh giá lão già này.
Lão già mặc áo màu trắng xanh, mặt trên dày đặc miếng vá, rõ ràng đã giặt qua vô số lần.
Lão chuyên chú quét rác, cẩn thận từng li từng tí, tướng mạo cùng cực kỳ bình thường.
- Dương đạo hữu! Ngươi không vào động phủ?
Nữ trưởng lão họ Liễu tỏ mò hỏi.
- Không vào!
Dương Phàm lại hỏi với vẻ mặt bình thản:
- Xin hỏi Thái thượng trưởng lão ở nơi nào?
- Nói thật, ta cũng chưa gặp qua Thái thượng trưởng lão, chỉ là theo yêu cầu dẫn ngươi tới đây.
Nữ trưởng lão họ Liễu thở dài,
- Vậy nhiệm vụ của ngươi coi như xong rồi!
Dương Phàm cười nhạt nói.
Nữ trưởng lão họ Liễu dường như có điều suy nghĩ nhìn lướt qua lão nhân quét rác một cái, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cúi thấp người rời đi.
Dương Phàm đứng ở trước động phủ bình thường này, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng chờ.
Dần dần, cảm quan Hồn Căn của hắn dung hợp vào đại địa dưới chân.
Cái loại cảm giác nắm trong tay tuyệt đối này, chính là giúp trong lòng hắn thêm ổn định vài phần, nhưng vẫn có vài phần lo lắng.
Đồng thời, hắn lại liên hệ với viễn cổ Cự Thạch Tinh dưới mặt đất xa ngoài ở mấy chục dặm.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh ở dưới mặt đất, lập tức chạy tới hướng bên này.
Thế nhưng lão nhân quét rác vẫn như trước chuyên chú quét rác, dường như thật sự là một lão già cực kỳ bình thường.
Dương Phàm chỉ lẳng lặng đứng chờ, kiên nhẫn không quấy rầy đối phương.
Bởi vì, thông qua động tác của lão nhân, dường như hắn có cảm giác mơ hồ chạm phải một trình độ rất cao.
Rốt cục, tới khi trước động phủ này không còn lại một mảnh lá rụng cùng tuyết đọng, lão nhân rốt cục thu hồi cái chổi, thở nhẹ một hơi.
Dương Phàm lộ vẻ mặt ngưng trọng, hít sâu một hơi, ôm quyền thi lễ nói:
- Tại hạ Dương Phàm ra mắt tiền bối.
Lam bào quái nhân cảm thấy thật mất mặt, giờ phút này dường như định lấy bối phận ép người.
Trong mắt hắn, mặc kệ Dương Phàm lợi hại tới cỡ nào, chung quy cũng là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, đệ tử trong tông phái.
Một khi đã như vậy, ở trước mặt địa vị bối phận, nhất định phải chịu hắn quản chế.
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời, chỉ thấy viễn cổ Cự Thạch Tinh dưới chân Dương Phàm gầm nhẹ một tiếng.
Ầm!
Một cổ trọng lực bỗng dưng buông xuống, đè mạnh trên người lam bào quái nhân.
Đột ngột phải chịu đựng thần thông trọng lực mạnh mẽ này, thân mình lam bào quái nhân loạng choạng mấy cái, bùm một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Sắc mặt hắn tái nhợt, phun ra một búng máu.
Ngay cả đám người tông chủ Nam Minh thực lực có thể so với đại tu sĩ Nguyên Anh, đều khó có thể ngay mặt chống lại thần thông trọng lực này, hắn chỉ là một Nguyên Anh bình thường càng không có khả năng chống đỡ.
Chỉ trong một ý niệm, viễn cổ Cự Thạch Tinh đã làm hắn bị thương không nhẹ.
- Ngươi
Lam bào quái nhân phát run run, chỉ tay vào Dương Phàm, vừa giận lại lại vừa kinh sợ.
- To con! Đây là trưởng lão tông môn, chớ có vô lễ!
Dương Phàm giả bộ bất mãn mắng viễn cổ Cự Thạch Tinh.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh làm ra vẻ mặt ủy khuất, thu hồi địch ý.
Trên thực tế, cùng dung hợp với Hồn Căn của Dương Phàm, hai người gần như liên thông cùng một ý.
- Triều trưởng lão! Vừa rồi là to con vô lễ, mong ngài thứ lỗi!
Dương Phàm không hề có thành ý nói.
Nữ trưởng lão họ Liễu vội vàng bước tới hoà giải, cười dài nói:
- Dương Phàm! Ngươi lần này tiến vào Kỳ Thạch Lâm, biểu hiện phi thường tốt, về tông môn chúng ta sẽ bẩm báo với tông chủ.
Lam bào quái nhân lại bay lên, sắc mặt thật rất khó coi.
Dương Phàm vẫn giữ vẽ mặt bình thản nói:
- To con là bằng hữu của ta, cũng không phải là chiến lợi phẩm gì, đâu có thể như lời Triều trưởng lão nói, danh nghĩa thuộc về tông môn.
- Ngươi
Lam bào quái nhân lại giận dữ định phát tác, nhưng bị nữ trưởng lão họ Liễu chặn lại, truyền âm nói:
- Người này có thể lôi kéo quan hệ cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh, lại nhiều lần sáng tạo kỳ tích, sao có thể là một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đơn giản như vậy?
Lam bào quái nhân nghe vậy, cũng tỉnh táo lại.
Tuy rằng hắn quan sát bất kể góc độ nào, đối phương đều là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, nhưng vạn nhất đối phương thật sự ẩn giấu tu vi, vậy tu vi chân chính sẽ đáng sợ đến mức nào?
Nghĩ đến đây, hắn giật mình đánh thót một cái.
Trên thực tế, hiện tại Dương Phàm dung hợp cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh, tự nghĩ đã có thể bễ nghễ Cực Bắc, có thể phát ra khiêu chiến cả với Hóa Thần Kỳ, căn bản không cần ẩn giấu diếm tu vi làm kẻ thấp kém nữa, sở dĩ hắn còn duy trì tu vi ở mức Ngưng Thần Kỳ, là bởi vì tình hữu nghị giữa hắn và Lâm Thành.
Chuyến hành trình Cực Bắc lần này, Lâm Thành là người thứ nhất quen biết nói chuyện cùng hắn. Lúc đầu hoàn toàn xem nhẹ tu vi, dùng thân phận một gã tán tu bậc thấp quen nhau, quan hệ giữa hai người thực không tệ.
Trong thời gian mấy năm này, Dương Phàm cũng chân chính xem hắn là một bằng hữu.
Nếu Dương Phàm biến đổi nhanh chóng, đột nhiên biến thành Nguyên Anh lão quái trong truyền thuyết, có thể sẽ khiến cho quan hệ giữa hai người biến chất.
Giờ phút này, mặc kệ đám người Lâm Thành, Tần tiên tử hoài nghi suy đoán như thế nào, chỉ cần bọn họ không thể xác định tu vi thật của Dương Phàm, thì mục đích của Dương Phàm đã đạt được rồi.
Sau đó suốt đường đi, các tu sĩ Băng Phách Tông thập phần kính sợ Dương Phàm.
Nữ trưởng lão họ Liễu đối đãi với Dương Phàm rất khách khí, lam bào quái nhân cũng không dám lên tiếng phản đối nữa.
Nam nhân họ Phương thì ở trong lòng thầm thấp thỏm lo âu.
May mà từ đầu đến giờ, Dương Phàm cũng không hể liếc mắt nhìn hắn, điều này khiến trong lòng hắn hơi an tâm một chút.
Phi hành mấy ngày, các tu sĩ bình yên về tới Băng Phách Tông.
Ngay khi về tới Băng Phách Tông, có các Nguyên Anh trưởng lão khác trong tông phái đi ra đón tiếp, đồng thời hỏi về tình hình Kỳ Thạch Lâm.
Khi những tu sĩ ra đón này, nhìn thấy Dương Phàm ngồi trên viễn cổ Cự Thạch Tinh, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, nữ trưởng lão họ Liễu mới nói sơ qua một chút cho mọi người biết.
Mấy vị Nguyên Anh trưởng lão biết được Dương Phàm là tu sĩ bậc thấp nho nhỏ mà lại có thể nhận được viễn cổ Cự Thạch Tinh ưu ái coi trọng, tất cả đều lộ ra vẻ hâm mộ, cũng có mấy người cả biệt lòng mang ý xấu, muốn đánh chủ ý tới Dương Phàm.
Sau khi trở lại tông phái, hết thảy đều trở lại nếp sống bình thường.
Chỉ có khác biệt là bên cạnh Dương Phàm có thêm một tên to con, rất thu hút chú ý của mọi người.
Thấy vậy, dưới tình huống chẳng đặng đừng, Dương Phàm đành cho viễn cổ Cự Thạch Tinh tránh vào lòng đất, lúc đó liền yên tĩnh được một chút.
Một ngày nọ, Dương Phàm đi vào động phủ của Lâm Thành, nói với hắn:
- Lâm đạo hữu! Xem tình thế trước mắt, Dương mỗ không thể ở Cực Bắc lâu hơn được nữa.
- Dương đạo hữu! Lời ngươi nói rất kỳ quái
Lâm Thành có vẻ lấy làm lạ nói tiếp:
- Cứ giống như ngươi không phải là người Cực Bắc.
- Ha ha! Đích xác ta không phải là tu sĩ Cực Bắc.
Dương Phàm mỉm cười, cùng thản nhiên nói thẳng ra.
- Ngươingươi là đến từ ngoài Cực Bắc?
Lâm Thành ngẩn người.
Mặc kệ trước đó suy đoán bao nhiêu biết bao nhiêu lần về thân phận lai lịch của Dương Phàm, nhưng tuyệt đối hắn không nghĩ tới, đối phương lại là đến từ ngoài Cực Bắc.
Nếu là đến từ ngoài Cực Bắc, như vậy hết thảy đều có thể hiểu được thông suốt.
Vì sao tu vi Dương Phàm sâu không lường được, mấy năm trước hoàn toàn không biết gì về Cực Bắc, ngay cả Băng Tuyết Tiên Vực cũng không nghe nói qua.
- Đúng vậy! Tình thế biến đổi cấp bách, nếu không có gì ngoài ý liệu, nhiều lắm là hai tháng ta sẽ rời Băng Phách Tông, sau đó chuẩn bị đi khắp nơi Cực Bắc, để đạt mục đích chuyến đi lần này. Chờ chuyện này hết thảy xong xuôi, ta sẽ rời Cực Bắc.
Dương Phàm nói ra hết dự định của mình.
Mặc dù Lâm Thành có chỗ hiểu chỗ không, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều.
- Chuyện có liên quan thân phận lai lịch của ta, ngươi cố gắng đừng nói với người khác.
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Không đâu! Tuyệt đối không nói.
Lâm Thành gật đầu, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn.
Trên thực tế, Dương Phàm cũng hiểu rằng: tin tức mình đến từ ngoài Cực Bắc, sớm hay muộn cùng sẽ có người đoán ra được.
Nhưng ở ngoài Cực Bắc rộng lớn vô tận, ai có thể dự đoán được hắn đến từ địa phương nào?
Hơn nữa từ Cực Bắc đến Bắc Tần, tu sĩ Nguyên Anh bình thường phải phi hành bốn năm mươi năm mới có thể tới, khoảng cách xa xôi biết bao.
Với tu vi của Dương Phàm hiện tại, ở những khu vực Bắc Tần, Cực Bắc này thật đúng là không sợ ai.
Từ đó về sau, Dương Phàm bắt đầu tĩnh tu.
Liễu Tuyết Cầm chịu sứ mệnh, muốn tạo quan hệ tốt với Dương Phàm, nhưng vẫn không có cơ hội.
Nếu không có cách nào tiếp cận Dương Phàm, nàng liền thay đổi phương pháp thường xuyên qua lại với Lâm Thành, quan hệ càng ngày càng tốt.
Hết thảy chuyện này, Dương Phàm đều thấy ở trong mắt, cũng không nói gì thêm.
Hắn tiêu phí không ít thời gian trong Tiên Hồng Không Gian, trợ giúp Thạch Thiên Hàn khôi phục thương thế.
Thạch Thiên Hàn bị tổn thương do tính hủy diệt đóng băng, còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của Dương Phàm.
- Không biết tình huống Vạn Hàn Băng Uyên Trì bên kia như thế nào?
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
Không lâu sau chuyện có liên quan tới Kỳ Thạch cấm Phủ, tình hình Kỳ Thạch Lâm bên kia cũng truyền đến đây.
Nghe nói, lấy Kỳ Thạch Lâm làm trung tâm, trong vòng phạm vi một ngàn dặm toàn bộ bị đóng băng.
Hơn nữa còn có một số Băng hàn, dần dần lan tràn khắp Băng Tuyết Tiên Vực, làm cho môi trường ở nơi này ác liệt hơn trước kia một ít.
May mà, tình huống đến đó, rồi không có tiếp tục biến hóa tiến thêm nữa.
Nhưng chuyện này, lại dẫn tới chú ý của giới cao tầng Cực Bắc.
Một ngày nọ, thời điểm Dương Phàm dung nhập tâm thần vào Tiên Hồng Không Gian, cảm nhận được khí tức ở khu vực Linh Thú Viên có biến hóa.
Chỉ thấy trên tinh thể hình trứng Lưu Ly Hàn Tinh Xà biến thành, xuất hiện một vài vết nứt nhỏ.
- Thật tốt quá, xem ra không tới nửa tháng, nó có thể độ biến hóa kiếp, tấn chức Biến Hóa Kỳ rồi.
Dương Phàm vui mừng lẩm bẩm.
Kế tiếp sau Phệ Hồn Độc Hạt Vương, Lưu Ly Hàn Tinh Xà cũng sắp tấn chức Biến Hóa Kỳ.
Lưu Ly Hàn Tinh Xà thiên phú có thể so với thần thú, là hoang dã biến dị thú, sau khi tấn chức Biến Hóa Kỳ, thực lực của nó tất nhiên không thể do lường theo lẽ thường.
Ngoài ra, thời điểm lần trước Độc Hạt Vương độ biến hóa kiếp, Dương Phàm đang bế quan, hoàn toàn do Thạch Thiên Hàn phụ trách, hắn cũng không có tự mình áp trận, lần này hắn phải ở hiện trường lĩnh hội.
Gặp tình huống này, rốt cục Dương Phàm quyết định rời khỏi Băng Phách Tông.
Nhưng ngay thời điểm Dương Phàm chuẩn bị rời Băng Phách Tông, Liễu Tuyết Cầm lại đây truyền tin.
- Cái gì Thái thượng trưởng lão muốn gặp ta?
Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Hắn tiềm ẩn ở Băng Phách Tông cùng đã vài năm, cũng biết Băng Phách Tông có một vị Thái thượng trưởng lão thần bí. Ngay cả cảm quan Hồn Căn của Dương Phàm cũng khó có thể cảm ứng được.
Với chuyện này Dương Phàm cũng không tiện từ chối.
Trong lòng Dương Phàm vừa động, nghe nói vị Thái thượng trưởng lão Băng Phách Tông này tuổi rất già lão, biết đâu có thể từ nơi lão nghe được tin tức của Thiên Nhất Hồn Thủy.
- Được! Cung kính không bằng tuân mệnh.
Dương Phàm nói, thần sắc bình tĩnh.
Không bao lâu, nữ trưởng lão họ Liễu dẫn đường Dương Phàm tới phía sau ngọn núi cao nhất Băng Phách Tông.
Quang cảnh nơi này thật thanh tĩnh, nhìn như bình thường không có gì khác lạ, ngày thường lại bị liệt vào cấm địa của tông phái.
Nữ trưởng lão họ Liễu dẫn hắn vào cấm địa phía sau núi tới trước một cái động phủ bình thường.
Một lão nhân cầm chổi trong tay, đang dọn dẹp tuyết đọng và lá rụng trước động phủ.
Lúc đầu Dương Phàm tưởng là một người hầu, không để ý tới chút nào.
Nhưng sau khi tới gần người này, bỗng nhiên hắn sinh ra một loại cảm ứng kỳ lạ.
Tuy rằng lão nhân này đang quét rác, nhưng thần sắc cực kỳ chăm chú, gần như đạt tới cảnh giới quên mình, từng động tác, mỗi một chi tiết biến hóa, đều mơ hồ hòa hợp với một số huyền ảo nào đó trong thiên địa.
Người này không đơn giản.
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe sáng, hắn dừng chân lại, híp mắt, đánh giá lão già này.
Lão già mặc áo màu trắng xanh, mặt trên dày đặc miếng vá, rõ ràng đã giặt qua vô số lần.
Lão chuyên chú quét rác, cẩn thận từng li từng tí, tướng mạo cùng cực kỳ bình thường.
- Dương đạo hữu! Ngươi không vào động phủ?
Nữ trưởng lão họ Liễu tỏ mò hỏi.
- Không vào!
Dương Phàm lại hỏi với vẻ mặt bình thản:
- Xin hỏi Thái thượng trưởng lão ở nơi nào?
- Nói thật, ta cũng chưa gặp qua Thái thượng trưởng lão, chỉ là theo yêu cầu dẫn ngươi tới đây.
Nữ trưởng lão họ Liễu thở dài,
- Vậy nhiệm vụ của ngươi coi như xong rồi!
Dương Phàm cười nhạt nói.
Nữ trưởng lão họ Liễu dường như có điều suy nghĩ nhìn lướt qua lão nhân quét rác một cái, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cúi thấp người rời đi.
Dương Phàm đứng ở trước động phủ bình thường này, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng chờ.
Dần dần, cảm quan Hồn Căn của hắn dung hợp vào đại địa dưới chân.
Cái loại cảm giác nắm trong tay tuyệt đối này, chính là giúp trong lòng hắn thêm ổn định vài phần, nhưng vẫn có vài phần lo lắng.
Đồng thời, hắn lại liên hệ với viễn cổ Cự Thạch Tinh dưới mặt đất xa ngoài ở mấy chục dặm.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh ở dưới mặt đất, lập tức chạy tới hướng bên này.
Thế nhưng lão nhân quét rác vẫn như trước chuyên chú quét rác, dường như thật sự là một lão già cực kỳ bình thường.
Dương Phàm chỉ lẳng lặng đứng chờ, kiên nhẫn không quấy rầy đối phương.
Bởi vì, thông qua động tác của lão nhân, dường như hắn có cảm giác mơ hồ chạm phải một trình độ rất cao.
Rốt cục, tới khi trước động phủ này không còn lại một mảnh lá rụng cùng tuyết đọng, lão nhân rốt cục thu hồi cái chổi, thở nhẹ một hơi.
Dương Phàm lộ vẻ mặt ngưng trọng, hít sâu một hơi, ôm quyền thi lễ nói:
- Tại hạ Dương Phàm ra mắt tiền bối.
/1059
|