- To con, ta phải đi. Ngươi có tính toán gì không?
Dương Phàm nhìn Viễn cổ Cự Thạch Tinh như ngọn núi nhỏ ở trước mặt, ánh mắt nhu hòa.
Trải qua hành trình Kỳ Thạch Lâm, Viễn cổ Cự Thạch Tinh giống như đồng bọn chiến hữu của hắn.
Cảm giác cùng loại chỉ từng cảm nhận được từ Vô Song cùng sóng vai cộng sinh tử.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh có chút bồi hồi do dự, quay đầu nhìn lại Kỳ Thạch Lâm dần bị đóng băng phía sau, lưu luyến không nỡ.
- Quê nhà của ngươi rất nhanh sẽ bị đóng băng.
Dương Phàm ánh mắt xa xăm, nhìn phía Kỳ Thạch Lâm dường như xuyên qua thạch lâm cùng cổ thụ dày đặc, thấy được phủ đệ băng tinh huyễn lệ như mộng ảo.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh đột nhiên vươn một bàn tay, đặt Dương Phàm trở lại trên vai mình.
- Ngươi muốn cùng đi với ta?
Dương Phàm có chút kinh ngạc.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh gật gật đầu, hơn nữa tỏ vẻ nguyện ý làm linh thú dưới trướng Dương Phàm.
- Điều này chỉ sợ có chút khó khăn
Trong mắt Dương Phàm lộ ra một tia tiếc nuối:
- Bởi vì ngươi không hình thành hồn phách nguyên thân chân chính, thậm chí tinh hồn cùng toàn bộ thể xác trói chặt cùng một chỗ. Dưới loại tình huống này, ta không thể hạ linh hồn dấu vết, hình thành quan hệ giữa linh thú cùng chủ nhân.
Toàn bộ thân xác Viễn cổ Cự Thạch Tinh là từ núi lớn vài trăm trượng biến thành, được địa địa tinh tủy tẩy rửa hàng ức vạn năm, nếu muốn hình thành linh hồn liên hệ với nó, so với luyện hóa một kiện Thông linh Pháp bảo đều khó hơn gấp mười, trăm lần.
Loại tình huống này cùng là sau khi Hồn Căn Dương Phàm hoàn toàn dung hợp cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh mới phát hiện ra.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh nghe vậy, lập tức có chút thất vọng.
- Quê nhà của ngươi bị đóng băng, điều này cũng có chút quan hệ với ta.
Dương Phàm than thở.
- Ngươi đi theo ta cũng được, chỉ là khổ người quá lớn, hành động hơn phân nửa có chút không tiện.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh tỏ vẻ nguyện ý chờ Dương Phàm.
- Ở lại nơi đóng băng này cũng sẽ mai một ngươi. Quá đoạn thời gian, lại theo ta cùng trở về Bắc Tần.
Dương Phàm quyết định chủ ý, Hồn Căn cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh dung hợp sau đó bay về phương hướng Băng Phách Tông.
Trong quá trình phi hành, Dương Phàm lại cảm thấy được bởi vì khổ người của Viễn cổ Cự Thạch Tinh quá lớn, năng lực liên tục phi hành kém, linh khí tiêu hao của cả hai đều rất lớn.
Dưới tình huống bình thường, tốc độ của Viễn cổ Cự Thạch Tinh tương đương với Nguyên Anh bình thường, bùng nổ trong khoảng thời gian ngắn có thể sánh ngang Nguyên Anh đại tu sĩ, nhưng là phi hành thời gian dài khẳng định sẽ hơi cố sức.
Dương Phàm không khỏi có chút đau đầu, phải như thế nào đem Viễn cổ Cự Thạch Tinh mang về Bắc Tần?
Lấy tốc độ cùng lực kéo dài này, trở về Bắc Tần có lẽ phải gần trăm năm.
- Trừ khi chân chính coi nó thành Pháp bảo bình thường rồi luyện hóa, thu vào Tiên Hồng Không Gian, chỉ là như thế cũng phải thời gian rất lâu.
Trong đầu Dương Phàm rất nhanh hiện lên ý niệm này.
Trên đường chạy tới Băng Phách Tông, Dương Phàm bắt đầu kiểm kê lại thu hoạch chuyến đi Kỳ Thạch Lâm này.
Trừ bỏ Băng Phách Lưu Ly Châu trân quý nhất cùng Băng Phách Kỳ Thạch, còn chiếm được không ít Mộc Canh Tinh cùng Mộc Tinh Tu, thậm chí còn có một số Thạch Quái sau khi chết đi để lại Thổ Linh Châu.
Những vật như Mộc Canh Tinh có thể gia tăng thật lớn tốc độ tu luyện của Dương Phàm. Đây là khẳng định.
Ngồi ở trên vai Viễn cổ Cự Thạch Tinh, mới vừa rời khỏi Kỳ Thạch Lâm được một lát, một đạo ánh sáng màu lửa lóe tới.
- Đứng lại!
Một tiếng quát lạnh truyền đến.
Dương Phàm đưa mắt nhìn, người tới là một thanh niên mặc giáp đỏ, đôi con ngươi màu đỏ nhạt, quanh thân dẫn theo một cỗ khí tức nóng cháy thiêu đốt
- Là ngươi?
Dương Phàm nhận ra người này, chính là Nam Minh tông chủ.
Lúc trước Nam Minh tông chủ cùng tiến vào Kỳ Thạch cấm Phủ mà lại là sau này chạy tới, không có chứng kiến tình cảnh Viễn cổ Cự Thạch Tinh phát uy.
Tuy nhiên, người này ngược lại thật nhẫn nại cũng tự mình hiểu lấy, sau khi nhìn thấy Vạn Hàn Băng Uyên Trì liền quyết đoán rời đi.
Trên thực tế, hắn cũng không chân chính rời đi mà là ẩn nấp ở gần Kỳ Thạch cấm Phủ,
- Các hạ có gì chỉ bảo?
Dương Phàm cười tủm tỉm. Sau khi ra khỏi Kỳ Thạch cấm Phủ hắn khôi phục lại diện mạo Ngưng Thần Kỳ như trước.
- Sau khi đóng băng, từ Kỳ Thạch cấm Phủ còn sống đi ra chỉ có ba người, Bắc Cực tông chủ cùng Băng U công chúa đều bị thương, vì sao ngươi có thể bình yên vô sự?
Nam Minh tông chủ ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, dường như hoài nghi người này ở trong Kỳ Thạch cấm Phủ có được thu hoạch.
- Dương mỗ vận khí tốt, có vị bằng hữu này tương trợ cho nên có thể bình yên đi ra.
Dương Phàm không chút kinh hoảng nói.
Kỳ thật trong lòng hắn đã có chút không kiên nhẫn.
- Bản tông chủ không tin.
Trong mắt Nam Minh tông chủ hiện lên một tia âm lệ, trên người đột nhiên bốc lên một ngọn lửa rực sáng, một cỗ uy áp kinh thế hãi tục cùng khí tức nóng cháy ập vào mặt.
Dương Phàm cười lạnh, ngồi ở trên người Viễn cổ Cự Thạch Tinh không hề có ý động thủ.
Nam Minh tông chủ nhấc tay một quyền cách không phát ra, một đoàn ngọn lửa sáng rực đường kính ba thước vừa lúc đánh trúng mục tiêu.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh cùng Dương Phàm đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích mặc kệ công kích đánh lên trên người, trong mắt đều lộ ra trào phúng.
Sau khi một kích mãnh liệt qua đi, trên mặt Nam Minh tông chủ lộ ra vẻ kinh hãi hoảng sợ.
Bất kể là Dương Phàm hay là viễn cổ Cự Thạch Tinh đều không tổn hại mảy may, được bao phủ trong một quầng sáng màu vàng đất.
- Điều này sao có thể
Nam Minh tông chủ chấn động, một kích vừa rồi của hắn cho dù là Nguyên Anh đại tu sĩ đích thân tới cũng không thể dễ dàng hóa giải.
Nhưng mà sự thật bày ra trước mắt, hắn nói năng có chút lộn xộn:
- Ngươingươi làm như thế nào?
- Vì sao phải nói cho ngươi?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, viễn cổ Cự Thạch Tinh nhấc tay đột nhiên vung lên, bốn phía lập tức cuồng phong gào thét, một bàn tay to màu vàng đất trống rỗng sinh ra hung hăng vỗ về phía Nam Minh tông chủ.
Nam Minh tông chủ kinh hãi, trên người ánh lửa bùng lên, cả người như ngọn lửa chợt lóe rồi biến mất.
KhôngHắn không chạy trốn.
HôVút
Trong ánh lửa điên cuồng gào thét, hắn lập tức bay vụt đến sau lưng Viễn cổ Cự Thạch Tinh, sau đó một chưởng vỗ về phía Dương Phàm.
Hắn âm thầm cười lạnh: Ỷ vào Cự Thạch Tinh mà sinh uy, để ta giết chết ngươi trước!
Thời điểm thân thể tới gần Dương Phàm, Viễn cổ Cự Thạch Tinh không dám tùy tiện công kích, nếu không sẽ lỡ tay thương đến đồng bọn của mình.
Dương Phàm đầu cũng không quay, lật tay một chưởng vỗ qua.
Ba
Trong bàn tay kia trải rộng đường vân vàng đất, cùng trong khoảnh khắc bộc phát ra một cỗ lực lượng như núi lở.
Thân thể Nam Minh tông chủ nhoáng lên một cái, Thình thịch một tiếng bị đẩy lui vài bước, trong cơ thể khí huyết bốc lên, khó có thể tin.
Đối phương đầu cũng không quay, một chưởng tùy ý như thế khiến cho hắn chịu thiệt.
Hắn đột nhiên hiểu được, nam tử trước mắt có thể khiến Viễn cổ Cự Thạch tinh thần phục không phải bởi vì vận khí cơ duyên gì mà là bằng vào thực lực chân chính.
Nhưng khi hắn hiểu được điều này thì đã chậm rồi.
Chỉ thấy thân hình Dương Phàm lăng không trở mình một cái, phi thân đến bên cạnh hắn, không nói hai lời trong tay tế ra một đoàn quang diễm trong suốt màu lục nhạt.
Khi quang diễm hiện thân, Nam Minh tông chủ đột nhiên cảm ứng được một cỗ nguy cơ.
Hắn theo bản năng tế ra một ngọn lửa màu đỏ nhạt lưu Ly, cả khu vực trong phút chốc chìm vào trong một từ vực cực nóng màu đỏ như lửa.
Cỗ lực lượng này hoàn toàn trái ngược với Băng U Hàn Cực Diễm của Băng U công chúa.
Một thứ là chí cương chí đương, một thứ là chí hàn chí âm.
Dương Phàm cũng không để ý, Khai Quang Tịnh Thế Diễm không chút do dự chạm vào Nam Minh Lưu Ly Hỏa của đối phương.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc, Khai Quang Tịnh Thế Diễm lập tức bị lưu ly đỏ nhạt cực nóng bao phủ.
Thấy tình cảnh này, trên mặt Nam Minh tông chủ lộ vẻ vui mừng, Nam Minh Lưu Ly Hỏa chính là chân viêm cực kỳ nổi danh trong thế gian, hiếm có hỏa diễm cùng cấp bậc có thể chống lại.
Nhưng là vẻ vui mừng trên mặt hắn còn không được nửa hô hấp, trong mắt đột nhiên hiện ra một tia sợ hãi.
Ngay sau đó, Nam Minh Lưu Ly Hỏa nhanh chóng héo rũ, hơn nữa bị quang diễm màu trắng hình dạng nòng nọc kia xuyên thấu qua, đánh trúng thân thể hắn.
Thân thể Nam Minh tông chủ run lên, chỉ cảm thấy thọ nguyên, nguyên khí, sinh mệnh lực nhanh chóng mất đi.
Chỉ thời gian một hô hấp như vậy, cả khuôn mặt hắn thoáng chốc trắng bệch.
Vừa định rút đi.
Ầm
Một cỗ trọng lực vô hình phủ xuống, khiến cho hắn ở không trung lảo đảo một cái, miệng phun máu tươi.
Dưới tình thế sợ hãi không hiểu, hắn không chút do dự, toàn thân ánh lửa bùng lên, giống như hỏa tiễn Xuyvút một tiếng bay vụt ra vài dặm, biến mất ở phía chân trời.
Dương Phàm hừ nhẹ một tiếng, một lần nữa trở lại trên vai Viễn cổ Cự Thạch Tinh.
Trên mặt Viễn cổ Cự Thạch Tinh lộ ra một tia kinh ngạc.
- Tổ hợp hai chúng ta nơi Cực Bắc hắn là không có đối thủ, cho dù là Hóa Thần Kỳ cũng có thể đánh một trận, cùng với giết chết hắn, còn không bằng để cho hắn chạy kinh sợ bọn tép riu, miễn cho mỗi kẻ giống như chó điên.
Dương Phàm Thần sắc dịu đi, giải thích.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh không hỏi nhiều, dung hợp cùng Hồn Căn Dương Phàm âm thầm theo ý chí của hắn bay về phía chân trời.
Cùng lúc đó, Nam Minh tông chủ thông qua bí thuật phi hành ra ngoài vài chục dặm, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Mái tóc đen của hắn biến thành màu trắng, làn da nhăn lên lão hóa, nhìn qua giống như một lão già.
- Thật là đáng sợThiếu chút nữa liền mất mạng.
Nam Minh tông chủ kinh hãi thở ra một hơi, đột nhiên hắn nghĩ lại lúc trước Băng U công chúa biến thành lão bà.
Bỗng nhiên hắn hiểu được vì sao Băng U công chúa biến thành hình dạng như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn một giây cũng không dám dừng lại, hỏa tốc bay về phía một truyền tống cổ bảo của Băng Tuyết Tiên Vực.
Dương Phàm ngồi trên người Viễn cổ Cự Thạch Tinh, phi hành không đến nửa canh giờ, phía trước truyền đến một cỗ khí tức quen thuộc.
Chính là chúng tu sĩ Băng Phách Tông.
Khi Viễn cổ Cự Thạch Tinh gào thét phá không mà đến, lam bào quái nhân cùng nữ trưởng lão họ Liễu cảm ứng được, lập tức quay đầu lại.
Khi bọn họ nhìn thấy Cự Thạch Tinh này đuổi theo sắc mặt đều biến đổi.
Mà sự tồn tại của Dương Phàm càng làm cho bọn họ giống như quỷ, giật mình một cái.
- Đều dừng lại.
Lam bào quái nhân nhấc tay, lệnh cho chúng tu sĩ dừng lại.
Mọi người của Băng Phách Tông nhìn lại, đều bị dọa nhảy dựng.
- Hắnhắn còn chưa chết!
Nam tử họ Phương ở trong đám người, khuôn mặt hung hăng co giật một hồi, nghẹn họng nhìn trân trối.
Chúng tu sĩ còn lại theo sau đều lộ ra vẻ cổ quái.
Dương Phàm không phải lần đầu tiên mất tích, cũng không phải lần đầu tiên bị người kết luận hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Mà lần này hắn lại thành công sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mọi người.
- Dương đạo hữu.
Lâm Thành ngạc nhiên vui mừng, vội vàng lên đón:
- Ta sớm biết ngươi sẽ không dễ dàng chết đi.
Trong đôi mắt sáng của Liễu Tuyết Cầm cùng Tần tiên tử cùng lộ ra vài tia ngạc nhiên vui mừng, càng nhiều là cổ quái kinh ngạc.
- Chết?
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua mấy người tại trường, ha ha cười:
- Chẳng lẽ ai phán ta nhất định sẽ chết?
Đám người Tần tiên tử lập tức có chút ngượng ngùng.
Không ít người dùng dư quang khóe mắt nhìn phía lam bào quái nhân.
Lúc trước chính hắn kết luận Dương Phàm hẳn phải chết, thái độ hết sức cứng rắn.
Mà giờ phút này, lam bào quái nhân hết sức xấu hổ, sau đó sắc mặt âm trầm, rất khó coi.
- Hừ, còn không về đội, kể lại rõ sự tình một năm một mười. Còn có Viễn cổ Cự Thạch Tinh ngươi ngồi hẳn là thuộc về sở hữu dưới danh nghĩa tông môn
Lam bào quái nhân mắt lạnh lùng nói.
Dương Phàm nhìn Viễn cổ Cự Thạch Tinh như ngọn núi nhỏ ở trước mặt, ánh mắt nhu hòa.
Trải qua hành trình Kỳ Thạch Lâm, Viễn cổ Cự Thạch Tinh giống như đồng bọn chiến hữu của hắn.
Cảm giác cùng loại chỉ từng cảm nhận được từ Vô Song cùng sóng vai cộng sinh tử.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh có chút bồi hồi do dự, quay đầu nhìn lại Kỳ Thạch Lâm dần bị đóng băng phía sau, lưu luyến không nỡ.
- Quê nhà của ngươi rất nhanh sẽ bị đóng băng.
Dương Phàm ánh mắt xa xăm, nhìn phía Kỳ Thạch Lâm dường như xuyên qua thạch lâm cùng cổ thụ dày đặc, thấy được phủ đệ băng tinh huyễn lệ như mộng ảo.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh đột nhiên vươn một bàn tay, đặt Dương Phàm trở lại trên vai mình.
- Ngươi muốn cùng đi với ta?
Dương Phàm có chút kinh ngạc.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh gật gật đầu, hơn nữa tỏ vẻ nguyện ý làm linh thú dưới trướng Dương Phàm.
- Điều này chỉ sợ có chút khó khăn
Trong mắt Dương Phàm lộ ra một tia tiếc nuối:
- Bởi vì ngươi không hình thành hồn phách nguyên thân chân chính, thậm chí tinh hồn cùng toàn bộ thể xác trói chặt cùng một chỗ. Dưới loại tình huống này, ta không thể hạ linh hồn dấu vết, hình thành quan hệ giữa linh thú cùng chủ nhân.
Toàn bộ thân xác Viễn cổ Cự Thạch Tinh là từ núi lớn vài trăm trượng biến thành, được địa địa tinh tủy tẩy rửa hàng ức vạn năm, nếu muốn hình thành linh hồn liên hệ với nó, so với luyện hóa một kiện Thông linh Pháp bảo đều khó hơn gấp mười, trăm lần.
Loại tình huống này cùng là sau khi Hồn Căn Dương Phàm hoàn toàn dung hợp cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh mới phát hiện ra.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh nghe vậy, lập tức có chút thất vọng.
- Quê nhà của ngươi bị đóng băng, điều này cũng có chút quan hệ với ta.
Dương Phàm than thở.
- Ngươi đi theo ta cũng được, chỉ là khổ người quá lớn, hành động hơn phân nửa có chút không tiện.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh tỏ vẻ nguyện ý chờ Dương Phàm.
- Ở lại nơi đóng băng này cũng sẽ mai một ngươi. Quá đoạn thời gian, lại theo ta cùng trở về Bắc Tần.
Dương Phàm quyết định chủ ý, Hồn Căn cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh dung hợp sau đó bay về phương hướng Băng Phách Tông.
Trong quá trình phi hành, Dương Phàm lại cảm thấy được bởi vì khổ người của Viễn cổ Cự Thạch Tinh quá lớn, năng lực liên tục phi hành kém, linh khí tiêu hao của cả hai đều rất lớn.
Dưới tình huống bình thường, tốc độ của Viễn cổ Cự Thạch Tinh tương đương với Nguyên Anh bình thường, bùng nổ trong khoảng thời gian ngắn có thể sánh ngang Nguyên Anh đại tu sĩ, nhưng là phi hành thời gian dài khẳng định sẽ hơi cố sức.
Dương Phàm không khỏi có chút đau đầu, phải như thế nào đem Viễn cổ Cự Thạch Tinh mang về Bắc Tần?
Lấy tốc độ cùng lực kéo dài này, trở về Bắc Tần có lẽ phải gần trăm năm.
- Trừ khi chân chính coi nó thành Pháp bảo bình thường rồi luyện hóa, thu vào Tiên Hồng Không Gian, chỉ là như thế cũng phải thời gian rất lâu.
Trong đầu Dương Phàm rất nhanh hiện lên ý niệm này.
Trên đường chạy tới Băng Phách Tông, Dương Phàm bắt đầu kiểm kê lại thu hoạch chuyến đi Kỳ Thạch Lâm này.
Trừ bỏ Băng Phách Lưu Ly Châu trân quý nhất cùng Băng Phách Kỳ Thạch, còn chiếm được không ít Mộc Canh Tinh cùng Mộc Tinh Tu, thậm chí còn có một số Thạch Quái sau khi chết đi để lại Thổ Linh Châu.
Những vật như Mộc Canh Tinh có thể gia tăng thật lớn tốc độ tu luyện của Dương Phàm. Đây là khẳng định.
Ngồi ở trên vai Viễn cổ Cự Thạch Tinh, mới vừa rời khỏi Kỳ Thạch Lâm được một lát, một đạo ánh sáng màu lửa lóe tới.
- Đứng lại!
Một tiếng quát lạnh truyền đến.
Dương Phàm đưa mắt nhìn, người tới là một thanh niên mặc giáp đỏ, đôi con ngươi màu đỏ nhạt, quanh thân dẫn theo một cỗ khí tức nóng cháy thiêu đốt
- Là ngươi?
Dương Phàm nhận ra người này, chính là Nam Minh tông chủ.
Lúc trước Nam Minh tông chủ cùng tiến vào Kỳ Thạch cấm Phủ mà lại là sau này chạy tới, không có chứng kiến tình cảnh Viễn cổ Cự Thạch Tinh phát uy.
Tuy nhiên, người này ngược lại thật nhẫn nại cũng tự mình hiểu lấy, sau khi nhìn thấy Vạn Hàn Băng Uyên Trì liền quyết đoán rời đi.
Trên thực tế, hắn cũng không chân chính rời đi mà là ẩn nấp ở gần Kỳ Thạch cấm Phủ,
- Các hạ có gì chỉ bảo?
Dương Phàm cười tủm tỉm. Sau khi ra khỏi Kỳ Thạch cấm Phủ hắn khôi phục lại diện mạo Ngưng Thần Kỳ như trước.
- Sau khi đóng băng, từ Kỳ Thạch cấm Phủ còn sống đi ra chỉ có ba người, Bắc Cực tông chủ cùng Băng U công chúa đều bị thương, vì sao ngươi có thể bình yên vô sự?
Nam Minh tông chủ ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, dường như hoài nghi người này ở trong Kỳ Thạch cấm Phủ có được thu hoạch.
- Dương mỗ vận khí tốt, có vị bằng hữu này tương trợ cho nên có thể bình yên đi ra.
Dương Phàm không chút kinh hoảng nói.
Kỳ thật trong lòng hắn đã có chút không kiên nhẫn.
- Bản tông chủ không tin.
Trong mắt Nam Minh tông chủ hiện lên một tia âm lệ, trên người đột nhiên bốc lên một ngọn lửa rực sáng, một cỗ uy áp kinh thế hãi tục cùng khí tức nóng cháy ập vào mặt.
Dương Phàm cười lạnh, ngồi ở trên người Viễn cổ Cự Thạch Tinh không hề có ý động thủ.
Nam Minh tông chủ nhấc tay một quyền cách không phát ra, một đoàn ngọn lửa sáng rực đường kính ba thước vừa lúc đánh trúng mục tiêu.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh cùng Dương Phàm đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích mặc kệ công kích đánh lên trên người, trong mắt đều lộ ra trào phúng.
Sau khi một kích mãnh liệt qua đi, trên mặt Nam Minh tông chủ lộ ra vẻ kinh hãi hoảng sợ.
Bất kể là Dương Phàm hay là viễn cổ Cự Thạch Tinh đều không tổn hại mảy may, được bao phủ trong một quầng sáng màu vàng đất.
- Điều này sao có thể
Nam Minh tông chủ chấn động, một kích vừa rồi của hắn cho dù là Nguyên Anh đại tu sĩ đích thân tới cũng không thể dễ dàng hóa giải.
Nhưng mà sự thật bày ra trước mắt, hắn nói năng có chút lộn xộn:
- Ngươingươi làm như thế nào?
- Vì sao phải nói cho ngươi?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, viễn cổ Cự Thạch Tinh nhấc tay đột nhiên vung lên, bốn phía lập tức cuồng phong gào thét, một bàn tay to màu vàng đất trống rỗng sinh ra hung hăng vỗ về phía Nam Minh tông chủ.
Nam Minh tông chủ kinh hãi, trên người ánh lửa bùng lên, cả người như ngọn lửa chợt lóe rồi biến mất.
KhôngHắn không chạy trốn.
HôVút
Trong ánh lửa điên cuồng gào thét, hắn lập tức bay vụt đến sau lưng Viễn cổ Cự Thạch Tinh, sau đó một chưởng vỗ về phía Dương Phàm.
Hắn âm thầm cười lạnh: Ỷ vào Cự Thạch Tinh mà sinh uy, để ta giết chết ngươi trước!
Thời điểm thân thể tới gần Dương Phàm, Viễn cổ Cự Thạch Tinh không dám tùy tiện công kích, nếu không sẽ lỡ tay thương đến đồng bọn của mình.
Dương Phàm đầu cũng không quay, lật tay một chưởng vỗ qua.
Ba
Trong bàn tay kia trải rộng đường vân vàng đất, cùng trong khoảnh khắc bộc phát ra một cỗ lực lượng như núi lở.
Thân thể Nam Minh tông chủ nhoáng lên một cái, Thình thịch một tiếng bị đẩy lui vài bước, trong cơ thể khí huyết bốc lên, khó có thể tin.
Đối phương đầu cũng không quay, một chưởng tùy ý như thế khiến cho hắn chịu thiệt.
Hắn đột nhiên hiểu được, nam tử trước mắt có thể khiến Viễn cổ Cự Thạch tinh thần phục không phải bởi vì vận khí cơ duyên gì mà là bằng vào thực lực chân chính.
Nhưng khi hắn hiểu được điều này thì đã chậm rồi.
Chỉ thấy thân hình Dương Phàm lăng không trở mình một cái, phi thân đến bên cạnh hắn, không nói hai lời trong tay tế ra một đoàn quang diễm trong suốt màu lục nhạt.
Khi quang diễm hiện thân, Nam Minh tông chủ đột nhiên cảm ứng được một cỗ nguy cơ.
Hắn theo bản năng tế ra một ngọn lửa màu đỏ nhạt lưu Ly, cả khu vực trong phút chốc chìm vào trong một từ vực cực nóng màu đỏ như lửa.
Cỗ lực lượng này hoàn toàn trái ngược với Băng U Hàn Cực Diễm của Băng U công chúa.
Một thứ là chí cương chí đương, một thứ là chí hàn chí âm.
Dương Phàm cũng không để ý, Khai Quang Tịnh Thế Diễm không chút do dự chạm vào Nam Minh Lưu Ly Hỏa của đối phương.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc, Khai Quang Tịnh Thế Diễm lập tức bị lưu ly đỏ nhạt cực nóng bao phủ.
Thấy tình cảnh này, trên mặt Nam Minh tông chủ lộ vẻ vui mừng, Nam Minh Lưu Ly Hỏa chính là chân viêm cực kỳ nổi danh trong thế gian, hiếm có hỏa diễm cùng cấp bậc có thể chống lại.
Nhưng là vẻ vui mừng trên mặt hắn còn không được nửa hô hấp, trong mắt đột nhiên hiện ra một tia sợ hãi.
Ngay sau đó, Nam Minh Lưu Ly Hỏa nhanh chóng héo rũ, hơn nữa bị quang diễm màu trắng hình dạng nòng nọc kia xuyên thấu qua, đánh trúng thân thể hắn.
Thân thể Nam Minh tông chủ run lên, chỉ cảm thấy thọ nguyên, nguyên khí, sinh mệnh lực nhanh chóng mất đi.
Chỉ thời gian một hô hấp như vậy, cả khuôn mặt hắn thoáng chốc trắng bệch.
Vừa định rút đi.
Ầm
Một cỗ trọng lực vô hình phủ xuống, khiến cho hắn ở không trung lảo đảo một cái, miệng phun máu tươi.
Dưới tình thế sợ hãi không hiểu, hắn không chút do dự, toàn thân ánh lửa bùng lên, giống như hỏa tiễn Xuyvút một tiếng bay vụt ra vài dặm, biến mất ở phía chân trời.
Dương Phàm hừ nhẹ một tiếng, một lần nữa trở lại trên vai Viễn cổ Cự Thạch Tinh.
Trên mặt Viễn cổ Cự Thạch Tinh lộ ra một tia kinh ngạc.
- Tổ hợp hai chúng ta nơi Cực Bắc hắn là không có đối thủ, cho dù là Hóa Thần Kỳ cũng có thể đánh một trận, cùng với giết chết hắn, còn không bằng để cho hắn chạy kinh sợ bọn tép riu, miễn cho mỗi kẻ giống như chó điên.
Dương Phàm Thần sắc dịu đi, giải thích.
Viễn cổ Cự Thạch Tinh không hỏi nhiều, dung hợp cùng Hồn Căn Dương Phàm âm thầm theo ý chí của hắn bay về phía chân trời.
Cùng lúc đó, Nam Minh tông chủ thông qua bí thuật phi hành ra ngoài vài chục dặm, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Mái tóc đen của hắn biến thành màu trắng, làn da nhăn lên lão hóa, nhìn qua giống như một lão già.
- Thật là đáng sợThiếu chút nữa liền mất mạng.
Nam Minh tông chủ kinh hãi thở ra một hơi, đột nhiên hắn nghĩ lại lúc trước Băng U công chúa biến thành lão bà.
Bỗng nhiên hắn hiểu được vì sao Băng U công chúa biến thành hình dạng như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn một giây cũng không dám dừng lại, hỏa tốc bay về phía một truyền tống cổ bảo của Băng Tuyết Tiên Vực.
Dương Phàm ngồi trên người Viễn cổ Cự Thạch Tinh, phi hành không đến nửa canh giờ, phía trước truyền đến một cỗ khí tức quen thuộc.
Chính là chúng tu sĩ Băng Phách Tông.
Khi Viễn cổ Cự Thạch Tinh gào thét phá không mà đến, lam bào quái nhân cùng nữ trưởng lão họ Liễu cảm ứng được, lập tức quay đầu lại.
Khi bọn họ nhìn thấy Cự Thạch Tinh này đuổi theo sắc mặt đều biến đổi.
Mà sự tồn tại của Dương Phàm càng làm cho bọn họ giống như quỷ, giật mình một cái.
- Đều dừng lại.
Lam bào quái nhân nhấc tay, lệnh cho chúng tu sĩ dừng lại.
Mọi người của Băng Phách Tông nhìn lại, đều bị dọa nhảy dựng.
- Hắnhắn còn chưa chết!
Nam tử họ Phương ở trong đám người, khuôn mặt hung hăng co giật một hồi, nghẹn họng nhìn trân trối.
Chúng tu sĩ còn lại theo sau đều lộ ra vẻ cổ quái.
Dương Phàm không phải lần đầu tiên mất tích, cũng không phải lần đầu tiên bị người kết luận hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Mà lần này hắn lại thành công sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mọi người.
- Dương đạo hữu.
Lâm Thành ngạc nhiên vui mừng, vội vàng lên đón:
- Ta sớm biết ngươi sẽ không dễ dàng chết đi.
Trong đôi mắt sáng của Liễu Tuyết Cầm cùng Tần tiên tử cùng lộ ra vài tia ngạc nhiên vui mừng, càng nhiều là cổ quái kinh ngạc.
- Chết?
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua mấy người tại trường, ha ha cười:
- Chẳng lẽ ai phán ta nhất định sẽ chết?
Đám người Tần tiên tử lập tức có chút ngượng ngùng.
Không ít người dùng dư quang khóe mắt nhìn phía lam bào quái nhân.
Lúc trước chính hắn kết luận Dương Phàm hẳn phải chết, thái độ hết sức cứng rắn.
Mà giờ phút này, lam bào quái nhân hết sức xấu hổ, sau đó sắc mặt âm trầm, rất khó coi.
- Hừ, còn không về đội, kể lại rõ sự tình một năm một mười. Còn có Viễn cổ Cự Thạch Tinh ngươi ngồi hẳn là thuộc về sở hữu dưới danh nghĩa tông môn
Lam bào quái nhân mắt lạnh lùng nói.
/1059
|