Ảo trận còn chưa phá, hai cường giả Nguyên Anh Kỳ đều tự bằng vào thần thông tiến vào nội điện.
Tình cảnh như vậy khiến mọi người còn lại tại tràng đang kiệt lực công kích ảo trận đều biến sắc.
- Không tốt! Chúng ta bị lừa!
Chu Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Giờ phút này, khe hở mây mù kia mới rộng có hai tấc, lối vào còn chưa hoàn toàn mở ra. Vèo vèo!
Cũng có cường giả thi triển thần thông ý đồ xuyên qua khe hở kia.
Ầm ầm!
Nhưng chỉ cần cường giả tiếp cận khe hở, không một ai không thất bại. Sau khi thi triển thần thông bí thuật, thân thể rõ ràng có thể đủ xuyên qua khe hở, nhưng cuối cùng đều phảng phất đánh lên tường đồng vách sắt.
- Để cho ta thử xem!
Thân hình nhỏ bé yêu kiều của Khổng Tước tiểu yêu bỗng nhiên hóa thành một bóng sáng bảy màu bắn về phía cái khe mây mù.
Ầm!
Kết quả cũng không khác gì, nàng kêu đau một tiếng, trên trán bị nhô ra một cái cục u nhỏ, đứng tại chỗ khóc:
- Oa oa! Đau quá...
Thấy tình cảnh như vậy, mọi người ngạc nhiên, ngay cả bí thuật của Khổng Tước tiểu yêu đều không thể thành công.
Từ đó về sau, Chu Hồng, Kim Giao Long đều thử một phen, nhưng không một ai có thể thành công.
- Đáng giận. Mọi người chúng ta cố gắng một hồi, lại làm đồ cưới cho người...
Chu Hồng đứng ở tại chỗ, hung hăng dặm chân, mặt đất rung lên một hồi.
Dương Phàm hơi tiếp cận cái khe, triển khai Toàn Tri Cảm Quan, mặt lộ vẻ kinh dị, thầm nghĩ: Không hổ là ảo trận thượng giới!
Dưới Toàn Tri Cảm Quan, hắn có thể hiểu ra một hai phần huyền ảo của ảo trận này.
Tuy rằng Dương Phàm có mấy thành nắm chắc đi vào, nhưng hắn không có bất kỳ tâm tư đi vào.
Bởi vì trong nội điện có hai cường giả Nguyên Anh Kỳ. Một là Ma đầu thần bí khó lường, người kia lại là thần thú không gian.
Thử nghĩ, nếu hắn đi vào, sẽ là kết cục như thế nào?
Nếu tiến vào căn bản không chiếm được chỗ tốt gì, thậm chí còn chưa đủ nhét kẽ răng cho đối phương. Dương Phàm đơn giản trước tiên không đi vào.
- Mọi người tiếp tục công kích. Chỉ cần mở rộng khe, chúng ta vị tất không có cơ hội đi vào.
Đúng lúc này, Nam Cung Ức Tuyết đề nghị.
Mọi người đều gật đầu, tập trung tất cả lực lượng, phát động công kích không hề giữ lại.
Trong lúc nhất thời, mây mù quanh ngọn núi bắt đầu chắn động kịch liệt, cái khe dần mở rộng.
Mọi người đều mặt mày hớn hở.
- Đại ca ca. Cục u trên đầu ta đau quá, có thể trị khỏi giúp ta hay không?
Khổng Tước tiểu yêu nhảy tới bên cạnh Dương Phàm, ôm cánh tay hắn, đôi mắt đáng thương nhìn hắn.
Dương Phàm sắc mặt bình tĩnh, tùy tiện bắn ra một vệt tinh quang xanh biếc ướt át, đánh lên trán Khổng Tước tiểu yêu.
Chỉ hô hấp, thương thế trên trán Khổng Tước tiểu yêu khỏi hẳn, ngay cả một chút dấu vết cũng không còn. Thậm chí da thịt nơi được trị liệu càng thêm trắng nõn so với trước đó.
- Quá thần kỳ. Cảm ơn đại ca ca!
Khổng Tước tiểu yêu cười như một con chim sẻ nhỏ, lại ôm Dương Phàm hôn một cái.
Dương Phàm tạm thời coi nàng như một đứa nhỏ nghịch ngợm không hiểu chuyện, rất nghiêm túc nói:
- Lần sau trị liệu, vậy là phải thu phí.
Khổng Tiểu Tước lầu bầu một tiếng:
- Ngươi đã lừa ta một gốc Thiên Thủy Mặc Liên cùng năm khối linh thạch thượng phẩm. Sau khi tiến vào nội điện, tất cả thương thế của ta đều do ngươi bao, cả thủ hạ của ta nữa.
Thái độ thân mặt của hai người này khiến trên mặt tu sĩ nhân loại cùng yêu tu gần đó đều lộ vẻ cổ quái.
Dương Phàm dứt khoát không để ý tới nàng, ngược lại bắt đầu cân nhắc đối sách.
Mọi người công kích mấy ngày, cái khe kia rốt cục mở rộng đến lớn chừng một cánh
cửa.
Lúc này, có người thi triển bí thuật nếm thử.
Bá! Vèo!
Quanh thân Chu Hồng chợt lóe ánh bạc, xuyên qua cửa mây trên ảo trận. Cường giả còn lại thấy tình cảnh đó, đều noi theo, xuyên qua cánh cửa mây.
- Đại ca ca. Chúng ta cùng vào đi thôi.
Khổng Tiểu Tước cười hì hì nói, dường như ỷ lại vào Dương Phàm.
Dương Phàm híp mắt, nhìn kỹ nàng một cái, ha ha cười:
- Được.
Dứt lời, hắn kéo tay Khổng Tiểu Tước xuyên qua cửa mây.
Hắn làm như vậy cũng tương đương với đáp ứng tạm thời liên thủ với Khổng Tiểu Tước.
Yêu tu và nhân loại trong Thiên Lan Điện đều đến từ các nơi của Thiên cầm Nội Hải, dưới đủ loại tình thế phúc tạp cùng tranh giành lợi ích, tình huống nhân loại cùng yêu tu liên thủ cũng không phải là hiếm.
Dương Phàm không biết Khổng Tiểu Tước liên thủ với mình còn có mục đích gì khác, nhưng từ giờ phút này, có một minh hữu là cường giả chuẩn Nguyên Anh Kỳ ở nội điện vẫn còn là có lợi.
Xuyên qua cửa mây, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến hóa, bày ra vô số phù quang lược ảnh ' làm cho người ta đầu váng mắt hoa.
Dương Phàm hiểu được, đây là hậu di chứng ảo trận để lại dưới tầng tầng sơ hở.
Nếu là ảo trận này mở ra toàn bộ, cho dù là vài thước không gian ngắn ngủi cùng có thể khiến người ta hãm thân không thể kiềm chế.
Nghĩ đến trận pháp, Dương Phàm lại đột nhiên nhớ tới kỳ tài trận pháp Đặng Thi Dao.
Chỉ tiếc, tại lối vào nội điện này hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng Đặng Thi Dao, hiển nhiên cũng không tính toán vào nội điện.
Có lẽ, thừa dịp đại bộ phận tiến vào nội điện, ở lại ngoại điện cũng là một lựa chọn không tồi .
Ngay khi suy nghĩ của Dương Phàm chợt lóe mà qua, cảnh tượng phù quang lược ảnh trước mắt biến mất.
Bá!
Một tòa phủ đệ toàn thân được cầu thành từ tinh ngọc màu xanh dưới mày mù bao quanh hiện ra trước mắt mọi người.
Dương Phàm đột nhiên cảm nhận đến một cỗ áp lực lớn lao, không khỏi ngước mắt nhìn
lên.
Tại tầng mây phủ đệ kia, mơ hồ có thể nhìn thấy một thanh thần kiếm chọc trời. Thần kiếm kia hùng vĩ không thể đo lường, vờn quanh từng tia lôi quang màu xanh, dùng khí thế sắc bén vô thượng xuyên thủng tận trời, đồng thời cũng có non nửa cắm ở tiên phủ ngọc xanh phía dưới.
Thanh kiếm này khiến Pháp bảo trong túi trữ vật của tất cả cường giả tại đây cảm giác bất an sâu sắc, run rẩy không thôi.
- Đó... Đúng là Thiên Khí Thượng Giới!
Dương Phàm quan sát kiếm này, rung động tới cực điểm.
Từ khi tiếp cận khu vực quầng sáng nhiều màu tại Thiên Lan Điện, hắn liền cảm giác được uy lực đáng sợ của Thất Tinh Trấn Ma Kiếm.
Khi đó, chỉ mới ở nơi cực xa quan sát, hiện tại lại cách nó tối đa chỉ vài dặm.
Trừ Dương Phàm, cường giả còn lại từ Kim Đan Đại Tu Sĩ trở lên đều mơ hồ bắt giữ đến hình dáng mơ hồ của Thiên Khí Thượng Giới.
- Thiên Khí Thượng Giới. Ha ha ha! Như thế xem ra, nơi này nhất định là Thiên Lan tiên phủ không thể nghi ngờ.
Kim Giao Tiểu Long thét dài một tiếng, lao về phía động phủ.
Đám cường giả Chu Hồng cũng việc nhân đức không nhường ai , cấp tốc đuổi theo.
Dương Phàm để cho Thạch Thiên Hàn đuổi theo, còn mình thì không nhanh không chậm.
- Đại ca ca. Chúng ta có phải cũng nhanh hơn một chút hay không?
Khổng Tiểu Tước thấy chúng cường giả đều gia tốc đi trước, có chút vội vàng nói.
- Không sao. Sớm có hai cường giả Nguyên Anh tiến vào phủ đệ vài ngày, bảo vật có thể lấy, dễ lấy e là sớm bị cầm đi. Chúng ta cùng không vội chút thời gian ấy.
Dương Phàm lạnh nhạt tự nhiên nói.
- Đại ca ca nói có lý.
Khổng Tước tiểu yêu gật đầu, lại lộ ra không cam lòng nói:
- Không biết Linh Nguyệt cùng ma đầu kia tiến vào phủ đệ vài ngày, đều chiếm được bảo bối tốt gì?
- Ha ha. Nếu nói là bảo bối tốt bao nhiêu, chính là chất liệu phủ đệ trước mắt, cũng không phải vật nhân gian.
Dương Phàm cười dài nói.
- Ngươi nói là tinh ngọc màu xanh này...
Khổng Tiểu Tước đi tới bức tường ngọc xanh phủ đệ, nâng tay công kích mấy chưởng, nhưng bức tường ngọc xanh này trong suốt như trước, bóng loáng như gương, không hề thương tổn mảy may.
- Ngọc xanh này đặt ở nhân giới ít nhất là báu vật, nhưng là ta không thể hư hao được nó mảy may.
Khổng Tước tiểu yêu vẻ thất vọng nói.
Sau khi tiến vào phủ đệ tiên gia này, mọi người phát hiện hết thảy kiến trúc nơi này đều là tài liệu quý báu ở nhân gian. Nhưng bất kể bọn họ công kích như thế nào, thi triển loại thần thông nào đều không thể thương tổn một mày may.
Duy nhất có thể động vào chính là hoa cỏ mọc hoang dã trong phủ đệ.
Nhưng hoa cỏ hoang dã này phần lớn là vật tầm thường, nhiều nhất là ở dưới điều kiện linh khí nồng đậm, phẩm chất tốt hơn một chút mà thôi.
- Ta có một loại ảo giác. Trong Thiên Lan tiên phủ chân chính này cũng không có bảo vật gì có thể tìm được, trừ Thiên Khí Thượng Giới...
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
- Đúng vậy. Quả thực là vắt cổ chày ra nước. Khổng Tước tiểu yêu lầu bầu.
- Nhưng... nếu quả thực không có giá trị lợi dụng, vậy Linh Nguyệt cùng Ma Ảnh thần bí kia vì sao lại giành trước tiến vào nơi đây?
Dương Phàm không hiểu chút nào.
Đồng thời, Thạch Thiên Hàn cùng Chu Hồng, Kim Giao Tiểu Long cũng đi vào nơi sâu trong tiên phủ.
Dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy bất kỳ bảo vật gì. Lâu các cung điện nơi này toàn bộ đều đóng kín, lấy thực lực tu sĩ bậc cao căn bản không thể đi vào.
Đột nhiên khi đi tới trung tâm phủ đệ, phía trước truyền đến một luồng nhiệt độ nóng rực khủng bố.
Thân hình mấy người ngừng lại, không tự chủ chạy về phía trung tâm phủ đệ, nơi đại điện màu đỏ tía.
Đại điện màu đỏ tía kia, đỉnh chóp mây mù lượn lờ, có thể thấy được lôi quang màu xanh roẹt roẹt rung động, khí tức Thiên Khí Thượng Giới càng thêm áp lực to lớn, nhưng là áp lực đối với mọi người cùng không lớn như trong tưởng tượng.
Vèo vèo vèo!
Theo khoảng cách kéo gần, cỗ nhiệt độ nóng rực kia càng ngày càng khủng bố, thậm chí ngay cả hạng bậc cao Kim Đan đều khó có thể tiến vào đại điện.
Tuy nhiên mấy người cầm đầu ít nhất là Kim Đan Đại Tu Sĩ cùng với chuẩn Nguyên Anh Kỳ, đều là tài cao gan lớn, nhất tề xuyên toa tiến vào đại điện màu đỏ tía.
Khoảnh khắc tiếp cận đại điện màu đỏ tía, Thạch Thiên Hàn cảm nhận được Cửu u ma khí trong cơ thể đang kêu gọi tha thiết cùng run rẩy.
Trên thực tế, từ khi mới bước vào nội điện, Cửu u ma khí cùng u Minh Ma Diễm đã xao động không yên.
Nhưng là giờ phút này, tiếng kêu gọi thân thiết kia so với bất kỳ thời điểm nào đều mãnh liệt vạn phần.
Mấy người gần như đồng thời tiến vào đại điện màu đỏ tía.
Đây đúng là một đại điện giống như quảng trường lộ thiên, một thanh thần kiếm phát ra uy năng lẫm liệt, theo đỉnh đại điện cắm xuống.
Cắm xuống chỉ là phần mũi của thần kiếm, nó đâm thật sâu vào nơi sâu trong của toàn bộ đại điện.
Từng tia lôi quang màu xanh không ngừng lóe ra ở nơi mũi kiếm.
Theo thần kiếm lớn vô cùng nhìn xuống, nơi đó đang bốc lên rậm rạp ngọn lửa màu đen cùng màu đỏ sậm.
Phía dưới thần kiếm là một vực sâu khủng bố khoảng trăm trượng, ngọn lửa màu đen cùng đỏ sậm đều từ trong vực sâu bùng lên.
Không chỉ như thế, trong vực sâu kia còn truyền đến một cỗ ma khí kinh thiên cùng khí tức hủy diệt.
Xung quanh miệng vực, khắp nơi là những vết nứt dài vài chục trượng, từ bên trong cũng thi thoảng bốc lên ngọn lửa màu đen cùng đỏ sậm.
Ùng ục...
Trong vực sâu khủng bố cùng các vết nứt thi thoảng còn trào ra dung nham nóng bỏng màu đỏ thẫm, khí nóng khủng bố lúc trước chính là bắt nguồn từ dung nham cuồn cuộn bốc lên này.
- Thiên Khí Thượng Giới, dung nham dưới nền đất, địa mạch chi hỏa... Nơi này chỉ sợ là trung tâm Địa Mạch Chi Tích của Thiên cầm Nội Hải.
Dương Phàm thông qua cảm ứng của Thạch Thiên Hàn, biết được tình hình trong đại điện màu đỏ tía, không khỏi chấn động thật mạnh.
Hắn càng thêm rõ ràng cảm ứng được khí tức hủy diệt mãnh liệt cuồn cuộn kia. Một khi Địa Mạch Chi Tích sụp đổ, lực lượng hủy diệt không ai có thể ngăn cản sẽ từ nơi này nháy mắt bùng nổ, hủy diệt toàn bộ Thiên cầm Nội Hải, hàng tỷ sinh linh sẽ bị diệt vong.
/1059
|