Theo kế hoạch đưa Ipad tiên giới lên thị trường, chuyện trong một thoáng đã thay đổi rất nhiều, Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải mỗi ngày đều ra ra vào vào vô cùng bận rộn. Đương nhiên thủy vân mẫu lấy từ chỗ Từ đạo tử về, mấy người Tiêu Dật mỗi người chia nhau một bộ, liên lạc với nhau trở nên tiện lợi hơn trước rất nhiều.
Cũng giống như ở nhân giới liên lạc phải biết số điện thoại của đối phương, giữa thủy vân mẫu cũng vậy, chỉ là thần thức sẽ thay thế cho số điện thoại. Bốn người Tiêu Dật chia nhau khắc thần thức của mình vào trong thủy vân mẫu của đối phương, mỗi lần trước khi liên lạc sẽ trực tiếp cảm ứng thần thức đối phương lưu lại là được.
Cũng như hiện tại, điểm sáng màu bạc đại biểu cho Từ Sắt Nguyên sáng lên, hối thúc Tiêu Dật nhanh chóng kết nối thủy vân mẫu. Không biết có phải do cảm thấy phương thức liên lạc này vô cùng thú vị không, Từ Sắt Nguyên mỗi ngày đều sẽ cùng với những người khác liên hệ mấy chục lần, đương nhiên trừ Sở Mặc ra. Tiêu Dật đau đầu đỡ trán, muốn giả vờ không thấy thỉnh cầu nói chuyện của Từ Sắt Nguyên, nhưng điểm sáng màu bạc không chịu ngừng nghỉ chớp nháy liên tục, rồi sau đó bắt đầu vang lên tiếng ca lệch điệu kinh khủng của Từ Sắt Nguyên.
Đây là tiếng chuông định chế riêng tư Từ Sắt Nguyên đặc biệt thu cho mấy người, chính là để phòng ngừa Tiêu Dật vì không thấy điểm sáng màu bạc lấp láy mà không tiếp cuộc gọi của hắn.
Tiêu Dật bị tiếng ca của Từ Sắt Nguyên đánh bại, kết nối thủy vân mẫu, câm nín nói; “Anh có chịu đi vài bước qua không, tôi đang ở cách vách anh.”
Nghe Tiêu Dật chỉ trích Từ Sắt Nguyên chỉ cười hê hê, biểu đạt hùng hồn lý lẽ, “Ta cũng là vì muốn quen thuộc với sản phẩm của chúng ta, để ra ngoài lấy thân mà nói.”
Tiêu Dật phì một tiếng, hỏi, “Lại thế nào rồi? Nếu tôi nhớ không sai, một nén hương trước chúng ta vừa kết thúc cuộc gọi.”
Trên mặt Từ Sắt Nguyên hiện lên vẻ ai oán, “Tiêu huynh, cậu quá vô tình quá lãnh khốc rồi, không có chuyện gì thì ta không thể tìm cậu sao?”
Tiêu Dật, “…”
Mắt thấy Tiêu Dật đã ở rìa sắp bùng phát, Từ Sắt Nguyên nhanh chóng mở miệng, “Ông ngoại tìm cậu.”
Từ khi biết ông ngoại của Tiêu Dật là cao thủ bậc mười, Từ Sắt Nguyên lập tức đổi giọng, từ tiền bối trước đó đổi thành gọi ông ngoại giống Tiêu Dật. Mỗi ngày chạy qua chính là ông ngoại này ông ngoại nọ, khiến cháu ngoại chính quy Tiêu Dật đây cũng sắp không sánh nổi. Vừa rồi hắn vô ý ở trong viện nghe thấy Lục Thiệp Xuyên muốn tìm Tiêu Dật, Từ Sắt Nguyên lập tức tỏ ý sẽ giúp gọi y, hắn rất tiện.
Lục Thiệp Xuyên cũng rất thích Từ Sắt Nguyên, không nói độ dẻo miệng lợi hại của Từ Sắt Nguyên, chỉ xem Từ Sắt Nguyên và Tiêu Dật giao hảo, hơn nữa sau khi Tiêu Dật tới tiên giới vẫn luôn chăm sóc Tiêu Dật, ông đã rất khó mà không thích Từ Sắt Nguyên.
Lục Thiệp Xuyên tìm Tiêu Dật là dự định nói với Tiêu Dật ông muốn bế quan luyện chế bổn nguyên đan. Từ sau khi nhận Tiêu Dật, thần cách hư tổn trong người Tiêu Dật vẫn luôn là tâm bệnh của Lục Thiệp Xuyên. Tuy hiện tại không nhìn ra thần cách hư tổn có ảnh hưởng gì với thân thể Tiêu Dật không, nhưng thời gian dài thì sao? Vạn nhất đây là mối họa ngầm thì sao? Mấy hôm nay, Lục Thiệp Xuyên vẫn luôn nghiên cứu bổn nguyên quả trong tay. Theo suy nghĩ của ông, bổn nguyên quả có thể xây dựng tiên cách trong người tiên nhân, hoặc là gia tăng phẩm chất tiên cách, vậy đối với thần cách thì sao? Liệu bổn nguyên quả có khả năng bổ sung hoàn chỉnh thần cách hư tổn trong người Tiêu Dật không? Cho dù không cách nào bổ sung hoàn chỉnh hoàn toàn, chỉ có một chút hiệu quả cũng được, ít nhất có thể chứng minh con đường này đi được.
Lục Thiệp Xuyên cũng nghe Tiêu Dật nói chuyện lần trước xảy ra ở nhân giới, nhưng tình huống lần trước là chỉ có thể gặp không thể cầu, ai biết Tiêu Dật sẽ lại gặp được mảnh vỡ thần cách ở chỗ nào nữa chứ? So với việc chỉ đặt hy vọng trên mảnh vỡ thần cách không biết ở đâu, không bằng tìm biện pháp khác. Chỉ đáng tiếc ghi chép về thần cách của tiên giới quá ít, Lục Thiệp Xuyên không biết làm sao cũng chỉ đành lấy bổn nguyên quả ra thực nghiệm.
Nghe dự định của ông ngoại, Tiêu Dật do dự, “Thật ra con cảm thấy hiện tại rất tốt, không cảm thấy thân thể có gì không đúng.”
Đối với việc ông ngoại muốn bế quan, trong lòng Tiêu Dật ẩn ẩn có một loại bài xích không cách nào diễn tả. Kiếp trước y chính là chết trong lúc ông ngoại bế quan, kiếp này, y nhận ông ngoại trước, Tiêu Dật nghĩ như vậy rất tốt, ông ngoại không có bế quan, y cũng không cần bổn nguyên đan gì đó, nhưng y không ngờ ông ngoại cuối cùng vẫn có ý định luyện chế bổn nguyên đan.
Biểu hiện không tình nguyện của Tiêu Dật vô cùng rõ ràng, Lục Thiệp Xuyên bất giác bật cười, ông còn cho rằng Tiêu Dật là vì hai người vừa mới nhận nhau, không muốn tách rời ông, nên kiên nhẫn giải thích.
“Tiểu Dật, tuy hiện tại con có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ghi chép về thần giới của tiên giới quá ít, ông ngoại không biết thần cách hư tổn có gây trở ngại gì với thân thể của con không. Hiện tại nhân lúc con còn nhỏ, có vấn đề gì cũng kịp thời phát hiện, lại nói bổn nguyên đan cũng chỉ cần hai tháng thôi, ông ngoại rất nhanh sẽ lại có thể ở bên cạnh tiểu Dật rồi.”
Tiêu Dật không tìm được lý do cự tuyệt đề nghị bế quan của ông ngoại, chỉ đành tràn đầy không muốn đồng ý, chỉ là y vẫn muốn hỏi một câu, “Ông ngoại định bế quan ở đâu? Ngay ở đây sao?”
Lục Thiệp Xuyên cười lắc đầu, “Bổn nguyên đan nếu thành đan, nhất định trời sẽ sinh dị tượng, ở đây sẽ gây động tĩnh quá lớn, phải tìm một nơi hẻo lánh mới được.”
Lục Thiệp Xuyên nói thế, Tiêu Dật lập tức lo lắng, ông ngoại không phải dự định đi tìm ông nội chứ. Suy nghĩ thoáng qua, câu tiếp theo của Lục Thiệp Xuyên khiến y yên tâm. “Tiêu Diêu cung nằm ở Hư Vô hải, cường thủ như rừng, cho dù đan thành dị tượng, cũng không cần lo lắng bị người dòm ngó, ông ngoại đã quyết định đến Tiêu Diêu cung luyện đan.”
Tiêu Dật đã biết Tiêu Diêu cung ở Hư Vô hải là nơi Sở Mặc trưởng thành, đối với việc ông ngoại tới đó tuy rất ngạc nhiên, nhưng so với về Tiêu gia, y càng mong ông ngoại tới Hư Vô hải.
Lục Thiệp Xuyên từ ái nhìn Tiêu Dật, trong lòng lại nghĩ tới lời Sở Mặc đã nói.
Tiêu Diêu cung tuy kiến cung không quá mấy ngàn năm, nhưng bên trong các loại thiên tài địa bảo không biết thu gom được bao nhiêu, đặc biệt là Bách lão còn là đại sư đan dược nhất đại. Năm đó tiên cách trong người phụ vương hắn bị tiên đế rút đi, tình trạng cũng coi như tương tự với Tiêu Dật, chính nhờ diệu thủ của Bách lão, dùng thân thể phàm nhân sống hơn hai ngàn năm tại tiên giới. Lục Thiệp Xuyên nếu thật sự muốn tốt cho Tiêu Dật, không bằng cùng Bách lão nghiên cứu, khẳng định sẽ mạnh hơn một mình tìm tòi nhiều.
Cũng chính vì lời này của Sở Mặc, cuối cùng khiến Lục Thiệp Xuyên hạ quyết tâm đến Tiêu Diêu cung. Năm đó chuyện của Sở Kinh Hồng ông cũng biết, nếu Bách lão có thể bảo vệ Sở Kinh Hồng mấy ngàn năm, vậy ngày sau nếu Tiêu Dật có gì không ổn, chắc cũng có thể bảo vệ Tiêu Dật.
Sau khi định xong chủ ý, Lục Thiệp Xuyên liền trịnh trọng phó thác Tiêu Dật cho Sở Mặc, còn đề cập tới thân thế của Tiêu Dật, uyển chuyển biểu rõ thái độ ông không muốn Tiêu Dật về Tiêu gia.
Về chuyện Tiêu Dật là đích tôn đời này của Tiêu gia, từ sau khi Lục Thiệp Xuyên và Tiêu Dật nhận nhau, Sở Mặc đã thuận theo thân phận của Lục Thiệp Xuyên mà tra ra. Chẳng qua Tiêu Dật không nhắc, hắn cũng giả vờ không biết mà thôi. Hiện tại Lục Thiệp Xuyên nói thế, Sở Mặc cũng tỏ rõ thái độ của hắn. Đối với Sở Mặc mà nói, hắn càng không nguyện ý để Tiêu Dật nhận Tiêu gia.
Đại ca Tiêu Tấn cùng cha khác mẹ với Tiêu Dật, là hữu thống lĩnh của tiên đình diệu việt vệ. Diệu việt vệ và kim ngư vệ tuy bình thường không giao thiệp nhiều, nhưng hắn cũng nghe được không ít chuyện liên quan tới Tiêu Tấn. Tiêu Tấn xuất thân danh môn Tiêu gia, từ nhỏ thiên tư dị bẩm, lại thiếu niên anh tài, dưới tình trạng Tiêu gia không có đích tử, hắn vẫn luôn là gia chủ tiếp theo của Tiêu gia trong mắt người tiên giới. Hai mươi năm trước sự ra đời của Tiêu Dật hoàn toàn bị Tiêu gia xóa mọi dấu tích, nếu không phải mấy hôm trước hắn đặc biệt đến Lăng Tiêu thiên xác nhận với chú mình, hắn cũng không dám tin vào điều tra của thủ hạ.
Thời gian trước, Sở Mặc có thấp thoáng nghe nói Tiêu Tấn dự định liên hôn với tiểu thư chi chính của Lư gia Sí Vãn cảnh, lúc này, nếu Tiêu Dật mang danh nghĩa đích tôn Tiêu gia xuất hiện, người đầu tiên ra tay với y chỉ sợ chính là Lư gia. Lại nói Tiêu Tấn ở Tiêu gia kinh doanh nhiều năm, theo cá tính của Tiêu Dật, tính ra nhận Tiêu gia không tới một năm liền có thể bị cắn tới xương cũng không chừa. Cho dù hắn có bảo hộ Tiêu Dật thế nào, cho dù sau lưng Tiêu Dật có cao thủ cấp mười như Lục Thiệp Xuyên, cũng rất khó tránh được những âm mưu lén lút. Dưới tình hình này, hắn sao dám để Tiêu Dật về Tiêu gia.
Càng huống hồ, tranh tới tranh lui chẳng qua là một gia chủ Tiêu gia mà thôi, Sở Mặc cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, sau này hắn tự nhiên sẽ cho Tiêu Dật còn nhiều hơn cả Tiêu gia.
Cứ thế, trong lúc Tiêu Dật không biết gì, Lục Thiệp Xuyên và Sở Mặc đã lần nữa đạt thành thống nhất, Lục Thiệp Xuyên đến Tiêu Diêu cung luyện chế bổn nguyên đan, sự an toàn của Tiêu Dật phó thác cho Sở Mặc. Tiêu Dật không biết hiệp nghị sau lưng hai người, chỉ là khi nghe ông ngoại nói bắt đầu từ hôm nay Sở Mặc sẽ ở lại viện, liền kinh ngạc không thôi.
Tuy mấy hôm trước Sở Mặc cũng thường xuyên xuất hiện ở tiểu viện, nhưng vẫn là thỉnh thoảng sẽ chạy về Lăng Tiêu thiên, theo ý của ông ngoại là, lần này Sở Mặc muốn ở luôn không đi nữa?
“Vậy chuyện của kim ngư vệ anh ta tính làm sao?”
Đối với vấn đề của Tiêu Dật, Lục Thiệp Xuyên chỉ cười không nói.
Tiêu Dật rất nhanh hiểu rõ trong nụ cười của ông ngoại, Sở Mặc chính là “nhị đại” trong truyền thuyết, cái gọi là công việc chẳng qua là để khiến cho lý lịch của hắn dòm tốt hơn một chút, chứ không cần phải bán mạng như y đã nghĩ.
Tuy Tiêu Dật đoán được Sở Mặc tới đây ở, là vì an toàn của y, nhưng y thật sự không cảm thấy cái này có gì tất yếu. Bên cạnh y đã có năm mặc vệ rồi, hơn nữa ông ngoại cũng chỉ bế quan hai tháng, lại không phải không bao giờ xuất quan. Nhưng dù nói thế nào thì Sở Mặc cũng đều xuất phát từ hảo tâm, Tiêu Dật cũng chỉ có thể thầm lầm bầm vài tiếng, nếu bày tỏ ý phản đối thẳng thừng thì có chút không biết điều. Chỉ là thông qua chuyện này, cảm giác bị ông ngoại xem là con nít trong lòng Tiêu Dật càng lúc càng đậm, y thấy ông ngoại quyết định cái gì cũng đều không thương lượng với y, hoàn toàn là sau khi xong rồi mới thông báo cho một tiếng, xem ra địa vị của y trong lòng ông ngoại còn không bằng Sở Mặc nữa.
Trong một mớ xoắn xuýt của Tiêu Dật, Lục Thiệp Xuyên đến Hư Vô hải, mà Sở Mặc dùng danh nghĩa bảo vệ an toàn cho Tiêu Dật đến sống cách vách y. Có trải nghiệm hai người sống cùng nhà tại nhân giới, Tiêu Dật cũng rất nhanh quen với chuyện cùng vào cùng ra với Sở Mặc. Lúc này, tiệm sách ở Dịch Vân châu cũng đã sắp khai trương.
Vì chuyện tiệm sách là Từ Sắt Nguyên một tay lo liệu, Tiêu Dật hoàn toàn là một ông chủ vô trách nhiệm, cho nên trước đó y căn bản không biết bên đó bị Từ Sắt Nguyên làm thành dạng gì, đợi tới ngày khai trương mới cảm thấy kinh ngạc tận trời.
Sáng ngày khai trương, Tiêu Dật còn buồn ngủ mông lung, Từ Sắt Nguyên đã cao hứng bừng bừng bắt đầu liên lạc với Tiêu Dật. Đáng tiếc thủy vân mẫu của Tiêu Dật bị y nhét trong bụng Vượng Tài, do Từ Sắt Nguyên liên tiếp liên lạc không cách nào thông, bất đắc dĩ Từ Sắt Nguyên chỉ có thể tìm Sở Mặc.
Khi Sở Mặc gõ cửa phòng Tiêu Dật, mắt Tiêu Dật còn chưa mở hẳn, y hoang mang mở cửa lại hoang mang vòng về, lại vùi đầu lên giường. Tối qua Tiêu Dật vì quá mức hưng phấn, rút thời gian về nhân giới một chuyến, Bạch Kỳ và y nói chuyện thẳng tới nửa đêm, đợi khi y trở về, trời đã sắp sáng rồi.
Sau khi Sở Mặc vào cửa, thấy chính là Tiêu Dật nỗ lực co người vào trong chăn, hắn nhịn không được bậc cười.
“Dậy thôi!”
“Ngủ thêm chút nữa!” Tiêu Dật che mặt hàm hồ nói.
Sở Mặc nhìn thời gian một chút, thấy quả thật còn sớm, cũng mềm lòng, không thúc giục Tiêu Dật nữa. Nhìn Tiêu Dật cuộn thành một cục trên giường, Sở Mặc vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh, không có dự định ra ngoài.
Tiêu Dật trong mơ mơ hồ hồ cảm thụ được ánh mắt của Sở Mặc, y cho dù có buồn ngủ, bị người nhìn như thế cũng ngủ không nổi.
Tiêu Dật bất mãn ló mặt, oán trách, “Anh nhìn vậy tôi không ngủ được.”
Sở Mặc nghe giọng nói hơi mang theo làm nũng của Tiêu Dật, trong lòng khẽ động, “Ta ngủ với cậu.”
Tiêu Dật hiện tại chỉ muốn ngủ, nghe lời đó vào đầu chỉ rõ ràng chuyển một vòng trên chữ “ngủ”, thân thể tự động nhích nhích vào bên trong giường, chừa ra một khoảng cho Sở Mặc. Ánh mắt Sở Mặc hơi tối đi, động tác nhẹ nhàng lên giường. Trên giường ngọc thạch nhỏ hẹp chen chúc hai người đàn ông quả thật có chút chật, Sở Mặc nằm một chút cũng không thoải mái, nhưng hắn nhìn Tiêu Dật gần trong gang tấc, lại cảm thấy tràn đầy thỏa mãn, càng cảm thấy vui sướng chưa từng có.
Tiêu Dật thật sự quá buồn ngủ, hoàn toàn không bị Sở Mặc ảnh hưởng, rất nhanh lại ngủ say.
Sở Mặc nghe hơi thở đều đều của Tiêu Dật, nhẹ vươn tay, cẩn thận kéo cả người Tiêu Dật lại ôm. Tiêu Dật theo bản năng điều chỉnh một tư thế thoải mái theo động tác của Sở Mặc, lật người mặt đối mặt cọ vào lòng Sở Mặc.
Hơi thở ấm nóng thông qua lớp áo thổi lên da, Sở Mặc có cảm giác, hơi thở của Tiêu Dật tựa hồ toàn bộ thông qua làn da từng chút một thẩm thấu vào tim hắn. Nhẹ nhàng, dịu dàng, lại tạo nên từng đợt từng đợt sóng trong lòng hắn.
Sở Mặc khốn chế thân thể không động đậy, nhưng không cách nào khống chế bản năng của thân thể. Cảm thụ nhiệt nóng từ trong người từng chút một trào ra, nửa thân dưới rất nhanh có phản ứng. Trong mắt Sở Mặc xẹt qua giãy dụa, chần chừ nhìn Tiêu Dật trong lòng, cuối cùng hắn vẫn kìm lòng không đậu cúi đầu hôn lên môi Tiêu Dật.
Đôi môi Tiêu Dật ấm mềm mà ẩm ướt, Sở Mặc nhẹ tiếp xúc, cẩn thận hôn lên. Không đi sâu vào, chỉ hôn nhẹ như thế, hắn đã không cách nào khắc chế được hưng phấn. Sở Mặc vô thức dán sát gần hơn nữa, lại không nghĩ tới Tiêu Dật trong mộng tựa hồ cảm thấy bị người làm phiền, bất mãn hừ nhẹ, đẩy Sở Mặc ra quay người lại.
Sở Mặc ngạc nhiên nhìn sau gáy Tiêu Dật, nhịn không được vô thanh cười khổ. Hắn không dám lại kinh động Tiêu Dật, khống chế hưng phấn trong người, an ủi nhẹ vỗ lên lưng Tiêu Dật, dỗ Tiêu Dật ngủ say.
Tiêu Dật ngủ cả một canh giờ, đợi khi y mở mắt ra, trời đã sáng tỏ. Tiêu Dật mơ màng chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết tại sao Sở Mặc lại ở đây.
“Sao anh lại ngủ trên giường tôi?”
Sở Mặc, “…”
Dưới ánh mắt không hiểu của Tiêu Dật, Sở Mặc vẻ mặt trấn định biểu thị, khi sáng nay hắn qua gọi Tiêu Dật, là Tiêu Dật cố chấp bảo hắn ngủ cùng.
Tiêu Dật hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện này, nhưng vì trước đó Bạch Kỳ từng nói mấy lần khi y ngủ đặc biệt không thành thật, Tiêu Dật cũng không có bất cứ hoài nghi nào với lời Sở Mặc, hơn nữa y cũng không nghĩ ra nguyên nhân Sở Mặc lừa y, vậy chính là y cưỡng ép kéo Sở Mặc lên giường? Nghĩ tới khi tỉnh lại y còn ôm chặt Sở Mặc, Tiêu Dật vẻ mặt quẫn bách cúi đầu.
“Tôi ngủ mê thôi!” Tiêu Dật lúng túng nhỏ giọng giải thích.
Sở Mặc đương nhiên vô cùng rộng lượng ra vẻ không sao, thuận tiện nói chuyện Từ Sắt Nguyên tìm Tiêu Dật.
Tiêu Dật không được tự nhiên ừ một tiếng, không dám nhìn Sở Mặc nữa, lúc này y căn bản không có tâm trạng nghĩ tới chuyện Từ Sắt Nguyên tìm y, mà đang âm thầm kiểm điểm, lần sau tuyệt đối không thể ngủ say như thế, thực quá lúng túng mà!
Hai người chần chờ cả buổi, khi tới Dịch Vân châu đã sắp tới giờ lành đã chọn làm lễ khai trương.
Tiệm sách của Tiêu Dật tại Dịch Vân châu được y đặt tên là “Tam vị thư ốc”, đối với cái tên này, mấy người Sở Mặc đều tỏ vẻ hiếu kỳ, liên tục truy hỏi là ba vị nào? Tiêu Dật mỗi lần đều ra vẻ thần bí cười cười, tránh né không đề cập vấn đề bọn họ hỏi. Y sẽ không nói là vì khi đi học từng học một đoạn văn mới cố ý gọi thế, cụ thể là ba vị nào y căn bản cũng không nhớ.
Vì là lần đầu tiên đi, trước khi xuất môn Tiêu Dật đã hỏi đường kỹ, lại không ngờ được nửa đường, y lại lần nữa nhận được truyền tin của Từ Sắt Nguyên. Nhìn Từ Sắt Nguyên trên màn hình nghiêm chỉnh chỉ làm sao tìm được Tam vị thư ốc, Tiêu Dật mắt sắc nhìn thấy sau lưng hắn có mấy bóng người không quen biết. Hiểu rõ ý đồ của Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật cũng vô cùng phối hợp nói chuyện với Từ Sắt Nguyên. Hai người nói tới nói lui rất lâu, Tiêu Dật thầm đếm, chỉ một phen nói chuyện đó, sau lưng Từ Sắt Nguyên đã đổi mấy tốp người. Cho tới khi Tiêu Dật không còn gì để nói nữa, Từ Sắt Nguyên mới luyến tiếc không nỡ ngắt liên lạc.
“Thế nào?” Từ Sắt Nguyên dương dương đắc ý quay đầu, nhìn mấy người đang sáp tới sau lưng.
Chuyện là mấy hôm nay hắn gặp người liền tuyên truyền “vân mạc” sắp ra mắt, vân mạc chính là tên mà Từ Sắt Nguyên đặt cho thủy vân mẫu, nhưng hắn lại áp chế không cho bất cứ ai thấy vật thật, chỉ ba hoa chích chòe miêu tả nó, hoàn toàn gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người.
Những người bên cạnh Từ Sắt Nguyên, đều là người từng lén mua Ipad và laptop, đối với cuộc sống của nhân giới đã có hiểu biết đại khái thông qua các loại tiểu thuyết và phim ảnh. Chỉ cần nghĩ, một vật phẩm do di động, ipad, laptop hợp lại, hơn nữa còn không có bất cứ phàm khí nhân giới nào, đối với họ mà nói, còn gì có thể hấp dẫn hơn nữa chứ.
Trước hôm nay, bọn họ cũng từng âm thầm suy nghĩ vật phẩm mà Từ Sắt Nguyên miêu tả rốt cuộc ra làm sao, bọn họ tự nhận coi như là người đã từng thấy qua sự đời, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy Từ Sắt Nguyên có chút khoác lác. Nhưng vừa rồi, khi bóng dáng Tiêu Dật xuất hiện trước mặt mọi người, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy vân mạc của Từ Sắt Nguyên đều trợn mắt nghẹn họng.
Thật sự có thể lập tức liên hệ! Thật sự có thể thấy được bóng dáng đối phương! Chỉ riêng hai khoảng này thôi cũng tuyệt đối đáng để mua, cái này tiện dụng hơn thẻ ngọc truyền âm rất nhiều!
Mắt thấy mấy tên nhà quê sau lưng đều kinh ngạc, Từ Sắt Nguyên càng thêm đắc ý. Hắn cố ý thong dong lấy vân mạc ra, thao tác trước mặt mấy người sau lưng. Không bao lâu, phối nhạc ưu mỹ vang lên, bộ phim điện ảnh tiên hiệp mà Tiêu Dật cố ý tải xuống xuất hiện trên màn hình.
Đây cũng là trước đó Từ Sắt Nguyên và Tiêu Dật đã thương lượng, trừ liên lạc với nhau, bọn họ còn phải hiển thị một hai hiệu quả đủ gây chấn động, phải biết người hôm nay tới không ít, nhất định phải một lần tuyển truyền quảng bá ra. Vì thế Tiêu Dật đặc biệt tìm một bộ phim tiên hiệp có hoàn cảnh tương tự tiên giới, như vậy sở tuần kiểm cho dù có muốn gây phiền phức cũng tìm không ra chỗ hở, Từ Sắt Nguyên hoàn toàn có thể biểu thị đây là do tự hắn quay mà.
Đối với phim, mấy người sau lưng Từ Sắt Nguyên đều coi như từng được kiến thức, biểu hiện cũng không còn chấn động như vừa rồi, nhưng trong Tam vị thư ốc hôm nay không chỉ có đám người thường chơi với Từ Sắt Nguyên trước kia. Trước khi khai trương, Từ Sắt Nguyên đã đặc biệt nhắc với đám hồ bằng cẩu hữu của mình, bảo bọn họ cố gắng mang bạn bè tới, bạn bè của bạn bè cũng đều có thể tới. Nghĩ xem, mỗi một quyển tiểu thuyết ở đây đều là bọn họ tự mình khắc, lẽ nào bọn họ không muốn cùng chia sẻ giờ khắc này với bạn bè khác sao?
Dưới sự khích lệ của Từ Sắt Nguyên, người tới hôm nay không ai không tụm năm tụm ba, trái tha một người phải kéo một người. Trong những người này, tuyệt đại bộ phận đều không biết sự tồn tại của Ipad, cũng có nghĩa là trước giờ bọn họ chưa từng thấy qua dạng hình thức biểu hiện của phim ảnh.
Vì thế khi bộ phim của Từ Sắt Nguyên vừa chiếu, cả tiệm sách lập tức yên tĩnh. Tất cả mọi người đều kinh ngạc và mới lạ nhìn màn hình nho nhỏ trước mặt, nhìn bên trong dường như cũng là các dạng bi hoan ly hợp diễn ra tại một nơi của tiên giới.
Trong tiệm sách không ai phát ra một âm thanh nào, chỉ có thể nghe thấy cuộc bày tỏ thâm tình của nam nữ vai chính. Ánh mắt tất cả mọi người đều bị màn hình nho nhỏ đó cuốn hút, cho dù mấy người vốn đã xem phim nhiều lần cũng dần bị bầu không khí xung quanh cảm nhiễm, bị hấp dẫn vào tình tiết bên trong.
Từ Sắt Nguyên giơ vân mạc chỉ cảm thấy cánh tay cũng sắp cứng, nhưng phản ứng của mọi người tại đó lại khiến hắn đắc ý hận không thể bay lên.
Ông đây thật sự quá lợi hại! Cảm giác này như trăng giữa trời sao, ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, thật sảng khoái, hoàn toàn chính là đãi ngộ của vai chính trong tiểu thuyết nhấc tay là có người hô ứng tập trung lại!
Từ Sắt Nguyên say mê hưởng thụ cảm giác là tiêu điểm của ánh nhìn, đồng thời không quên thỉnh thoảng cùng các nữ tiên tại đó giao lưu ánh mắt một phen. Nếu là bình thường, hắn dám liếc mắt đưa tình với các nữ tiên thế này, sớm đã bị đối phương sắn tay áo lên ấn hắn xuống đất nện cho một trận, nhưng hôm nay, đối mặt với ánh mắt dung tục của hắn, các nữ tiên đều tình cảm dạt dào, xấu hổ quay đầu đi, người lớn gan thì sóng mắt đảo chuyển với hắn, uyển chuyển động nhân không thể tả.
Từ Sắt Nguyên càng nghĩ càng đắc ý, trong lòng bất giác cầu nguyện Tiêu Dật và Sở Mặc tới muộn một chút. Ông chủ chân chính của tiệm sách bọn họ, một là phó thống lĩnh kim ngư vệ, người nổi bật mạnh nhất trong lớp thanh niên tiên giới hiện nay, hơn nữa tướng mạo lại không tồi, nếu hiện tại bọn họ mà tới đây, không phải sẽ lấy đi rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của chúng nữ tiên dành cho hắn sao.
Không được! Ai cũng không thể giành nữ tiên với hắn, Từ Sắt Nguyên thầm xoắn xuýt, hận không thể lập tức đóng gói Tiêu Dật nhét vào lòng Sở Mặc, tuyên bố hai người yêu nhau.
Cũng giống như ở nhân giới liên lạc phải biết số điện thoại của đối phương, giữa thủy vân mẫu cũng vậy, chỉ là thần thức sẽ thay thế cho số điện thoại. Bốn người Tiêu Dật chia nhau khắc thần thức của mình vào trong thủy vân mẫu của đối phương, mỗi lần trước khi liên lạc sẽ trực tiếp cảm ứng thần thức đối phương lưu lại là được.
Cũng như hiện tại, điểm sáng màu bạc đại biểu cho Từ Sắt Nguyên sáng lên, hối thúc Tiêu Dật nhanh chóng kết nối thủy vân mẫu. Không biết có phải do cảm thấy phương thức liên lạc này vô cùng thú vị không, Từ Sắt Nguyên mỗi ngày đều sẽ cùng với những người khác liên hệ mấy chục lần, đương nhiên trừ Sở Mặc ra. Tiêu Dật đau đầu đỡ trán, muốn giả vờ không thấy thỉnh cầu nói chuyện của Từ Sắt Nguyên, nhưng điểm sáng màu bạc không chịu ngừng nghỉ chớp nháy liên tục, rồi sau đó bắt đầu vang lên tiếng ca lệch điệu kinh khủng của Từ Sắt Nguyên.
Đây là tiếng chuông định chế riêng tư Từ Sắt Nguyên đặc biệt thu cho mấy người, chính là để phòng ngừa Tiêu Dật vì không thấy điểm sáng màu bạc lấp láy mà không tiếp cuộc gọi của hắn.
Tiêu Dật bị tiếng ca của Từ Sắt Nguyên đánh bại, kết nối thủy vân mẫu, câm nín nói; “Anh có chịu đi vài bước qua không, tôi đang ở cách vách anh.”
Nghe Tiêu Dật chỉ trích Từ Sắt Nguyên chỉ cười hê hê, biểu đạt hùng hồn lý lẽ, “Ta cũng là vì muốn quen thuộc với sản phẩm của chúng ta, để ra ngoài lấy thân mà nói.”
Tiêu Dật phì một tiếng, hỏi, “Lại thế nào rồi? Nếu tôi nhớ không sai, một nén hương trước chúng ta vừa kết thúc cuộc gọi.”
Trên mặt Từ Sắt Nguyên hiện lên vẻ ai oán, “Tiêu huynh, cậu quá vô tình quá lãnh khốc rồi, không có chuyện gì thì ta không thể tìm cậu sao?”
Tiêu Dật, “…”
Mắt thấy Tiêu Dật đã ở rìa sắp bùng phát, Từ Sắt Nguyên nhanh chóng mở miệng, “Ông ngoại tìm cậu.”
Từ khi biết ông ngoại của Tiêu Dật là cao thủ bậc mười, Từ Sắt Nguyên lập tức đổi giọng, từ tiền bối trước đó đổi thành gọi ông ngoại giống Tiêu Dật. Mỗi ngày chạy qua chính là ông ngoại này ông ngoại nọ, khiến cháu ngoại chính quy Tiêu Dật đây cũng sắp không sánh nổi. Vừa rồi hắn vô ý ở trong viện nghe thấy Lục Thiệp Xuyên muốn tìm Tiêu Dật, Từ Sắt Nguyên lập tức tỏ ý sẽ giúp gọi y, hắn rất tiện.
Lục Thiệp Xuyên cũng rất thích Từ Sắt Nguyên, không nói độ dẻo miệng lợi hại của Từ Sắt Nguyên, chỉ xem Từ Sắt Nguyên và Tiêu Dật giao hảo, hơn nữa sau khi Tiêu Dật tới tiên giới vẫn luôn chăm sóc Tiêu Dật, ông đã rất khó mà không thích Từ Sắt Nguyên.
Lục Thiệp Xuyên tìm Tiêu Dật là dự định nói với Tiêu Dật ông muốn bế quan luyện chế bổn nguyên đan. Từ sau khi nhận Tiêu Dật, thần cách hư tổn trong người Tiêu Dật vẫn luôn là tâm bệnh của Lục Thiệp Xuyên. Tuy hiện tại không nhìn ra thần cách hư tổn có ảnh hưởng gì với thân thể Tiêu Dật không, nhưng thời gian dài thì sao? Vạn nhất đây là mối họa ngầm thì sao? Mấy hôm nay, Lục Thiệp Xuyên vẫn luôn nghiên cứu bổn nguyên quả trong tay. Theo suy nghĩ của ông, bổn nguyên quả có thể xây dựng tiên cách trong người tiên nhân, hoặc là gia tăng phẩm chất tiên cách, vậy đối với thần cách thì sao? Liệu bổn nguyên quả có khả năng bổ sung hoàn chỉnh thần cách hư tổn trong người Tiêu Dật không? Cho dù không cách nào bổ sung hoàn chỉnh hoàn toàn, chỉ có một chút hiệu quả cũng được, ít nhất có thể chứng minh con đường này đi được.
Lục Thiệp Xuyên cũng nghe Tiêu Dật nói chuyện lần trước xảy ra ở nhân giới, nhưng tình huống lần trước là chỉ có thể gặp không thể cầu, ai biết Tiêu Dật sẽ lại gặp được mảnh vỡ thần cách ở chỗ nào nữa chứ? So với việc chỉ đặt hy vọng trên mảnh vỡ thần cách không biết ở đâu, không bằng tìm biện pháp khác. Chỉ đáng tiếc ghi chép về thần cách của tiên giới quá ít, Lục Thiệp Xuyên không biết làm sao cũng chỉ đành lấy bổn nguyên quả ra thực nghiệm.
Nghe dự định của ông ngoại, Tiêu Dật do dự, “Thật ra con cảm thấy hiện tại rất tốt, không cảm thấy thân thể có gì không đúng.”
Đối với việc ông ngoại muốn bế quan, trong lòng Tiêu Dật ẩn ẩn có một loại bài xích không cách nào diễn tả. Kiếp trước y chính là chết trong lúc ông ngoại bế quan, kiếp này, y nhận ông ngoại trước, Tiêu Dật nghĩ như vậy rất tốt, ông ngoại không có bế quan, y cũng không cần bổn nguyên đan gì đó, nhưng y không ngờ ông ngoại cuối cùng vẫn có ý định luyện chế bổn nguyên đan.
Biểu hiện không tình nguyện của Tiêu Dật vô cùng rõ ràng, Lục Thiệp Xuyên bất giác bật cười, ông còn cho rằng Tiêu Dật là vì hai người vừa mới nhận nhau, không muốn tách rời ông, nên kiên nhẫn giải thích.
“Tiểu Dật, tuy hiện tại con có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ghi chép về thần giới của tiên giới quá ít, ông ngoại không biết thần cách hư tổn có gây trở ngại gì với thân thể của con không. Hiện tại nhân lúc con còn nhỏ, có vấn đề gì cũng kịp thời phát hiện, lại nói bổn nguyên đan cũng chỉ cần hai tháng thôi, ông ngoại rất nhanh sẽ lại có thể ở bên cạnh tiểu Dật rồi.”
Tiêu Dật không tìm được lý do cự tuyệt đề nghị bế quan của ông ngoại, chỉ đành tràn đầy không muốn đồng ý, chỉ là y vẫn muốn hỏi một câu, “Ông ngoại định bế quan ở đâu? Ngay ở đây sao?”
Lục Thiệp Xuyên cười lắc đầu, “Bổn nguyên đan nếu thành đan, nhất định trời sẽ sinh dị tượng, ở đây sẽ gây động tĩnh quá lớn, phải tìm một nơi hẻo lánh mới được.”
Lục Thiệp Xuyên nói thế, Tiêu Dật lập tức lo lắng, ông ngoại không phải dự định đi tìm ông nội chứ. Suy nghĩ thoáng qua, câu tiếp theo của Lục Thiệp Xuyên khiến y yên tâm. “Tiêu Diêu cung nằm ở Hư Vô hải, cường thủ như rừng, cho dù đan thành dị tượng, cũng không cần lo lắng bị người dòm ngó, ông ngoại đã quyết định đến Tiêu Diêu cung luyện đan.”
Tiêu Dật đã biết Tiêu Diêu cung ở Hư Vô hải là nơi Sở Mặc trưởng thành, đối với việc ông ngoại tới đó tuy rất ngạc nhiên, nhưng so với về Tiêu gia, y càng mong ông ngoại tới Hư Vô hải.
Lục Thiệp Xuyên từ ái nhìn Tiêu Dật, trong lòng lại nghĩ tới lời Sở Mặc đã nói.
Tiêu Diêu cung tuy kiến cung không quá mấy ngàn năm, nhưng bên trong các loại thiên tài địa bảo không biết thu gom được bao nhiêu, đặc biệt là Bách lão còn là đại sư đan dược nhất đại. Năm đó tiên cách trong người phụ vương hắn bị tiên đế rút đi, tình trạng cũng coi như tương tự với Tiêu Dật, chính nhờ diệu thủ của Bách lão, dùng thân thể phàm nhân sống hơn hai ngàn năm tại tiên giới. Lục Thiệp Xuyên nếu thật sự muốn tốt cho Tiêu Dật, không bằng cùng Bách lão nghiên cứu, khẳng định sẽ mạnh hơn một mình tìm tòi nhiều.
Cũng chính vì lời này của Sở Mặc, cuối cùng khiến Lục Thiệp Xuyên hạ quyết tâm đến Tiêu Diêu cung. Năm đó chuyện của Sở Kinh Hồng ông cũng biết, nếu Bách lão có thể bảo vệ Sở Kinh Hồng mấy ngàn năm, vậy ngày sau nếu Tiêu Dật có gì không ổn, chắc cũng có thể bảo vệ Tiêu Dật.
Sau khi định xong chủ ý, Lục Thiệp Xuyên liền trịnh trọng phó thác Tiêu Dật cho Sở Mặc, còn đề cập tới thân thế của Tiêu Dật, uyển chuyển biểu rõ thái độ ông không muốn Tiêu Dật về Tiêu gia.
Về chuyện Tiêu Dật là đích tôn đời này của Tiêu gia, từ sau khi Lục Thiệp Xuyên và Tiêu Dật nhận nhau, Sở Mặc đã thuận theo thân phận của Lục Thiệp Xuyên mà tra ra. Chẳng qua Tiêu Dật không nhắc, hắn cũng giả vờ không biết mà thôi. Hiện tại Lục Thiệp Xuyên nói thế, Sở Mặc cũng tỏ rõ thái độ của hắn. Đối với Sở Mặc mà nói, hắn càng không nguyện ý để Tiêu Dật nhận Tiêu gia.
Đại ca Tiêu Tấn cùng cha khác mẹ với Tiêu Dật, là hữu thống lĩnh của tiên đình diệu việt vệ. Diệu việt vệ và kim ngư vệ tuy bình thường không giao thiệp nhiều, nhưng hắn cũng nghe được không ít chuyện liên quan tới Tiêu Tấn. Tiêu Tấn xuất thân danh môn Tiêu gia, từ nhỏ thiên tư dị bẩm, lại thiếu niên anh tài, dưới tình trạng Tiêu gia không có đích tử, hắn vẫn luôn là gia chủ tiếp theo của Tiêu gia trong mắt người tiên giới. Hai mươi năm trước sự ra đời của Tiêu Dật hoàn toàn bị Tiêu gia xóa mọi dấu tích, nếu không phải mấy hôm trước hắn đặc biệt đến Lăng Tiêu thiên xác nhận với chú mình, hắn cũng không dám tin vào điều tra của thủ hạ.
Thời gian trước, Sở Mặc có thấp thoáng nghe nói Tiêu Tấn dự định liên hôn với tiểu thư chi chính của Lư gia Sí Vãn cảnh, lúc này, nếu Tiêu Dật mang danh nghĩa đích tôn Tiêu gia xuất hiện, người đầu tiên ra tay với y chỉ sợ chính là Lư gia. Lại nói Tiêu Tấn ở Tiêu gia kinh doanh nhiều năm, theo cá tính của Tiêu Dật, tính ra nhận Tiêu gia không tới một năm liền có thể bị cắn tới xương cũng không chừa. Cho dù hắn có bảo hộ Tiêu Dật thế nào, cho dù sau lưng Tiêu Dật có cao thủ cấp mười như Lục Thiệp Xuyên, cũng rất khó tránh được những âm mưu lén lút. Dưới tình hình này, hắn sao dám để Tiêu Dật về Tiêu gia.
Càng huống hồ, tranh tới tranh lui chẳng qua là một gia chủ Tiêu gia mà thôi, Sở Mặc cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, sau này hắn tự nhiên sẽ cho Tiêu Dật còn nhiều hơn cả Tiêu gia.
Cứ thế, trong lúc Tiêu Dật không biết gì, Lục Thiệp Xuyên và Sở Mặc đã lần nữa đạt thành thống nhất, Lục Thiệp Xuyên đến Tiêu Diêu cung luyện chế bổn nguyên đan, sự an toàn của Tiêu Dật phó thác cho Sở Mặc. Tiêu Dật không biết hiệp nghị sau lưng hai người, chỉ là khi nghe ông ngoại nói bắt đầu từ hôm nay Sở Mặc sẽ ở lại viện, liền kinh ngạc không thôi.
Tuy mấy hôm trước Sở Mặc cũng thường xuyên xuất hiện ở tiểu viện, nhưng vẫn là thỉnh thoảng sẽ chạy về Lăng Tiêu thiên, theo ý của ông ngoại là, lần này Sở Mặc muốn ở luôn không đi nữa?
“Vậy chuyện của kim ngư vệ anh ta tính làm sao?”
Đối với vấn đề của Tiêu Dật, Lục Thiệp Xuyên chỉ cười không nói.
Tiêu Dật rất nhanh hiểu rõ trong nụ cười của ông ngoại, Sở Mặc chính là “nhị đại” trong truyền thuyết, cái gọi là công việc chẳng qua là để khiến cho lý lịch của hắn dòm tốt hơn một chút, chứ không cần phải bán mạng như y đã nghĩ.
Tuy Tiêu Dật đoán được Sở Mặc tới đây ở, là vì an toàn của y, nhưng y thật sự không cảm thấy cái này có gì tất yếu. Bên cạnh y đã có năm mặc vệ rồi, hơn nữa ông ngoại cũng chỉ bế quan hai tháng, lại không phải không bao giờ xuất quan. Nhưng dù nói thế nào thì Sở Mặc cũng đều xuất phát từ hảo tâm, Tiêu Dật cũng chỉ có thể thầm lầm bầm vài tiếng, nếu bày tỏ ý phản đối thẳng thừng thì có chút không biết điều. Chỉ là thông qua chuyện này, cảm giác bị ông ngoại xem là con nít trong lòng Tiêu Dật càng lúc càng đậm, y thấy ông ngoại quyết định cái gì cũng đều không thương lượng với y, hoàn toàn là sau khi xong rồi mới thông báo cho một tiếng, xem ra địa vị của y trong lòng ông ngoại còn không bằng Sở Mặc nữa.
Trong một mớ xoắn xuýt của Tiêu Dật, Lục Thiệp Xuyên đến Hư Vô hải, mà Sở Mặc dùng danh nghĩa bảo vệ an toàn cho Tiêu Dật đến sống cách vách y. Có trải nghiệm hai người sống cùng nhà tại nhân giới, Tiêu Dật cũng rất nhanh quen với chuyện cùng vào cùng ra với Sở Mặc. Lúc này, tiệm sách ở Dịch Vân châu cũng đã sắp khai trương.
Vì chuyện tiệm sách là Từ Sắt Nguyên một tay lo liệu, Tiêu Dật hoàn toàn là một ông chủ vô trách nhiệm, cho nên trước đó y căn bản không biết bên đó bị Từ Sắt Nguyên làm thành dạng gì, đợi tới ngày khai trương mới cảm thấy kinh ngạc tận trời.
Sáng ngày khai trương, Tiêu Dật còn buồn ngủ mông lung, Từ Sắt Nguyên đã cao hứng bừng bừng bắt đầu liên lạc với Tiêu Dật. Đáng tiếc thủy vân mẫu của Tiêu Dật bị y nhét trong bụng Vượng Tài, do Từ Sắt Nguyên liên tiếp liên lạc không cách nào thông, bất đắc dĩ Từ Sắt Nguyên chỉ có thể tìm Sở Mặc.
Khi Sở Mặc gõ cửa phòng Tiêu Dật, mắt Tiêu Dật còn chưa mở hẳn, y hoang mang mở cửa lại hoang mang vòng về, lại vùi đầu lên giường. Tối qua Tiêu Dật vì quá mức hưng phấn, rút thời gian về nhân giới một chuyến, Bạch Kỳ và y nói chuyện thẳng tới nửa đêm, đợi khi y trở về, trời đã sắp sáng rồi.
Sau khi Sở Mặc vào cửa, thấy chính là Tiêu Dật nỗ lực co người vào trong chăn, hắn nhịn không được bậc cười.
“Dậy thôi!”
“Ngủ thêm chút nữa!” Tiêu Dật che mặt hàm hồ nói.
Sở Mặc nhìn thời gian một chút, thấy quả thật còn sớm, cũng mềm lòng, không thúc giục Tiêu Dật nữa. Nhìn Tiêu Dật cuộn thành một cục trên giường, Sở Mặc vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh, không có dự định ra ngoài.
Tiêu Dật trong mơ mơ hồ hồ cảm thụ được ánh mắt của Sở Mặc, y cho dù có buồn ngủ, bị người nhìn như thế cũng ngủ không nổi.
Tiêu Dật bất mãn ló mặt, oán trách, “Anh nhìn vậy tôi không ngủ được.”
Sở Mặc nghe giọng nói hơi mang theo làm nũng của Tiêu Dật, trong lòng khẽ động, “Ta ngủ với cậu.”
Tiêu Dật hiện tại chỉ muốn ngủ, nghe lời đó vào đầu chỉ rõ ràng chuyển một vòng trên chữ “ngủ”, thân thể tự động nhích nhích vào bên trong giường, chừa ra một khoảng cho Sở Mặc. Ánh mắt Sở Mặc hơi tối đi, động tác nhẹ nhàng lên giường. Trên giường ngọc thạch nhỏ hẹp chen chúc hai người đàn ông quả thật có chút chật, Sở Mặc nằm một chút cũng không thoải mái, nhưng hắn nhìn Tiêu Dật gần trong gang tấc, lại cảm thấy tràn đầy thỏa mãn, càng cảm thấy vui sướng chưa từng có.
Tiêu Dật thật sự quá buồn ngủ, hoàn toàn không bị Sở Mặc ảnh hưởng, rất nhanh lại ngủ say.
Sở Mặc nghe hơi thở đều đều của Tiêu Dật, nhẹ vươn tay, cẩn thận kéo cả người Tiêu Dật lại ôm. Tiêu Dật theo bản năng điều chỉnh một tư thế thoải mái theo động tác của Sở Mặc, lật người mặt đối mặt cọ vào lòng Sở Mặc.
Hơi thở ấm nóng thông qua lớp áo thổi lên da, Sở Mặc có cảm giác, hơi thở của Tiêu Dật tựa hồ toàn bộ thông qua làn da từng chút một thẩm thấu vào tim hắn. Nhẹ nhàng, dịu dàng, lại tạo nên từng đợt từng đợt sóng trong lòng hắn.
Sở Mặc khốn chế thân thể không động đậy, nhưng không cách nào khống chế bản năng của thân thể. Cảm thụ nhiệt nóng từ trong người từng chút một trào ra, nửa thân dưới rất nhanh có phản ứng. Trong mắt Sở Mặc xẹt qua giãy dụa, chần chừ nhìn Tiêu Dật trong lòng, cuối cùng hắn vẫn kìm lòng không đậu cúi đầu hôn lên môi Tiêu Dật.
Đôi môi Tiêu Dật ấm mềm mà ẩm ướt, Sở Mặc nhẹ tiếp xúc, cẩn thận hôn lên. Không đi sâu vào, chỉ hôn nhẹ như thế, hắn đã không cách nào khắc chế được hưng phấn. Sở Mặc vô thức dán sát gần hơn nữa, lại không nghĩ tới Tiêu Dật trong mộng tựa hồ cảm thấy bị người làm phiền, bất mãn hừ nhẹ, đẩy Sở Mặc ra quay người lại.
Sở Mặc ngạc nhiên nhìn sau gáy Tiêu Dật, nhịn không được vô thanh cười khổ. Hắn không dám lại kinh động Tiêu Dật, khống chế hưng phấn trong người, an ủi nhẹ vỗ lên lưng Tiêu Dật, dỗ Tiêu Dật ngủ say.
Tiêu Dật ngủ cả một canh giờ, đợi khi y mở mắt ra, trời đã sáng tỏ. Tiêu Dật mơ màng chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết tại sao Sở Mặc lại ở đây.
“Sao anh lại ngủ trên giường tôi?”
Sở Mặc, “…”
Dưới ánh mắt không hiểu của Tiêu Dật, Sở Mặc vẻ mặt trấn định biểu thị, khi sáng nay hắn qua gọi Tiêu Dật, là Tiêu Dật cố chấp bảo hắn ngủ cùng.
Tiêu Dật hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện này, nhưng vì trước đó Bạch Kỳ từng nói mấy lần khi y ngủ đặc biệt không thành thật, Tiêu Dật cũng không có bất cứ hoài nghi nào với lời Sở Mặc, hơn nữa y cũng không nghĩ ra nguyên nhân Sở Mặc lừa y, vậy chính là y cưỡng ép kéo Sở Mặc lên giường? Nghĩ tới khi tỉnh lại y còn ôm chặt Sở Mặc, Tiêu Dật vẻ mặt quẫn bách cúi đầu.
“Tôi ngủ mê thôi!” Tiêu Dật lúng túng nhỏ giọng giải thích.
Sở Mặc đương nhiên vô cùng rộng lượng ra vẻ không sao, thuận tiện nói chuyện Từ Sắt Nguyên tìm Tiêu Dật.
Tiêu Dật không được tự nhiên ừ một tiếng, không dám nhìn Sở Mặc nữa, lúc này y căn bản không có tâm trạng nghĩ tới chuyện Từ Sắt Nguyên tìm y, mà đang âm thầm kiểm điểm, lần sau tuyệt đối không thể ngủ say như thế, thực quá lúng túng mà!
Hai người chần chờ cả buổi, khi tới Dịch Vân châu đã sắp tới giờ lành đã chọn làm lễ khai trương.
Tiệm sách của Tiêu Dật tại Dịch Vân châu được y đặt tên là “Tam vị thư ốc”, đối với cái tên này, mấy người Sở Mặc đều tỏ vẻ hiếu kỳ, liên tục truy hỏi là ba vị nào? Tiêu Dật mỗi lần đều ra vẻ thần bí cười cười, tránh né không đề cập vấn đề bọn họ hỏi. Y sẽ không nói là vì khi đi học từng học một đoạn văn mới cố ý gọi thế, cụ thể là ba vị nào y căn bản cũng không nhớ.
Vì là lần đầu tiên đi, trước khi xuất môn Tiêu Dật đã hỏi đường kỹ, lại không ngờ được nửa đường, y lại lần nữa nhận được truyền tin của Từ Sắt Nguyên. Nhìn Từ Sắt Nguyên trên màn hình nghiêm chỉnh chỉ làm sao tìm được Tam vị thư ốc, Tiêu Dật mắt sắc nhìn thấy sau lưng hắn có mấy bóng người không quen biết. Hiểu rõ ý đồ của Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật cũng vô cùng phối hợp nói chuyện với Từ Sắt Nguyên. Hai người nói tới nói lui rất lâu, Tiêu Dật thầm đếm, chỉ một phen nói chuyện đó, sau lưng Từ Sắt Nguyên đã đổi mấy tốp người. Cho tới khi Tiêu Dật không còn gì để nói nữa, Từ Sắt Nguyên mới luyến tiếc không nỡ ngắt liên lạc.
“Thế nào?” Từ Sắt Nguyên dương dương đắc ý quay đầu, nhìn mấy người đang sáp tới sau lưng.
Chuyện là mấy hôm nay hắn gặp người liền tuyên truyền “vân mạc” sắp ra mắt, vân mạc chính là tên mà Từ Sắt Nguyên đặt cho thủy vân mẫu, nhưng hắn lại áp chế không cho bất cứ ai thấy vật thật, chỉ ba hoa chích chòe miêu tả nó, hoàn toàn gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người.
Những người bên cạnh Từ Sắt Nguyên, đều là người từng lén mua Ipad và laptop, đối với cuộc sống của nhân giới đã có hiểu biết đại khái thông qua các loại tiểu thuyết và phim ảnh. Chỉ cần nghĩ, một vật phẩm do di động, ipad, laptop hợp lại, hơn nữa còn không có bất cứ phàm khí nhân giới nào, đối với họ mà nói, còn gì có thể hấp dẫn hơn nữa chứ.
Trước hôm nay, bọn họ cũng từng âm thầm suy nghĩ vật phẩm mà Từ Sắt Nguyên miêu tả rốt cuộc ra làm sao, bọn họ tự nhận coi như là người đã từng thấy qua sự đời, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy Từ Sắt Nguyên có chút khoác lác. Nhưng vừa rồi, khi bóng dáng Tiêu Dật xuất hiện trước mặt mọi người, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy vân mạc của Từ Sắt Nguyên đều trợn mắt nghẹn họng.
Thật sự có thể lập tức liên hệ! Thật sự có thể thấy được bóng dáng đối phương! Chỉ riêng hai khoảng này thôi cũng tuyệt đối đáng để mua, cái này tiện dụng hơn thẻ ngọc truyền âm rất nhiều!
Mắt thấy mấy tên nhà quê sau lưng đều kinh ngạc, Từ Sắt Nguyên càng thêm đắc ý. Hắn cố ý thong dong lấy vân mạc ra, thao tác trước mặt mấy người sau lưng. Không bao lâu, phối nhạc ưu mỹ vang lên, bộ phim điện ảnh tiên hiệp mà Tiêu Dật cố ý tải xuống xuất hiện trên màn hình.
Đây cũng là trước đó Từ Sắt Nguyên và Tiêu Dật đã thương lượng, trừ liên lạc với nhau, bọn họ còn phải hiển thị một hai hiệu quả đủ gây chấn động, phải biết người hôm nay tới không ít, nhất định phải một lần tuyển truyền quảng bá ra. Vì thế Tiêu Dật đặc biệt tìm một bộ phim tiên hiệp có hoàn cảnh tương tự tiên giới, như vậy sở tuần kiểm cho dù có muốn gây phiền phức cũng tìm không ra chỗ hở, Từ Sắt Nguyên hoàn toàn có thể biểu thị đây là do tự hắn quay mà.
Đối với phim, mấy người sau lưng Từ Sắt Nguyên đều coi như từng được kiến thức, biểu hiện cũng không còn chấn động như vừa rồi, nhưng trong Tam vị thư ốc hôm nay không chỉ có đám người thường chơi với Từ Sắt Nguyên trước kia. Trước khi khai trương, Từ Sắt Nguyên đã đặc biệt nhắc với đám hồ bằng cẩu hữu của mình, bảo bọn họ cố gắng mang bạn bè tới, bạn bè của bạn bè cũng đều có thể tới. Nghĩ xem, mỗi một quyển tiểu thuyết ở đây đều là bọn họ tự mình khắc, lẽ nào bọn họ không muốn cùng chia sẻ giờ khắc này với bạn bè khác sao?
Dưới sự khích lệ của Từ Sắt Nguyên, người tới hôm nay không ai không tụm năm tụm ba, trái tha một người phải kéo một người. Trong những người này, tuyệt đại bộ phận đều không biết sự tồn tại của Ipad, cũng có nghĩa là trước giờ bọn họ chưa từng thấy qua dạng hình thức biểu hiện của phim ảnh.
Vì thế khi bộ phim của Từ Sắt Nguyên vừa chiếu, cả tiệm sách lập tức yên tĩnh. Tất cả mọi người đều kinh ngạc và mới lạ nhìn màn hình nho nhỏ trước mặt, nhìn bên trong dường như cũng là các dạng bi hoan ly hợp diễn ra tại một nơi của tiên giới.
Trong tiệm sách không ai phát ra một âm thanh nào, chỉ có thể nghe thấy cuộc bày tỏ thâm tình của nam nữ vai chính. Ánh mắt tất cả mọi người đều bị màn hình nho nhỏ đó cuốn hút, cho dù mấy người vốn đã xem phim nhiều lần cũng dần bị bầu không khí xung quanh cảm nhiễm, bị hấp dẫn vào tình tiết bên trong.
Từ Sắt Nguyên giơ vân mạc chỉ cảm thấy cánh tay cũng sắp cứng, nhưng phản ứng của mọi người tại đó lại khiến hắn đắc ý hận không thể bay lên.
Ông đây thật sự quá lợi hại! Cảm giác này như trăng giữa trời sao, ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, thật sảng khoái, hoàn toàn chính là đãi ngộ của vai chính trong tiểu thuyết nhấc tay là có người hô ứng tập trung lại!
Từ Sắt Nguyên say mê hưởng thụ cảm giác là tiêu điểm của ánh nhìn, đồng thời không quên thỉnh thoảng cùng các nữ tiên tại đó giao lưu ánh mắt một phen. Nếu là bình thường, hắn dám liếc mắt đưa tình với các nữ tiên thế này, sớm đã bị đối phương sắn tay áo lên ấn hắn xuống đất nện cho một trận, nhưng hôm nay, đối mặt với ánh mắt dung tục của hắn, các nữ tiên đều tình cảm dạt dào, xấu hổ quay đầu đi, người lớn gan thì sóng mắt đảo chuyển với hắn, uyển chuyển động nhân không thể tả.
Từ Sắt Nguyên càng nghĩ càng đắc ý, trong lòng bất giác cầu nguyện Tiêu Dật và Sở Mặc tới muộn một chút. Ông chủ chân chính của tiệm sách bọn họ, một là phó thống lĩnh kim ngư vệ, người nổi bật mạnh nhất trong lớp thanh niên tiên giới hiện nay, hơn nữa tướng mạo lại không tồi, nếu hiện tại bọn họ mà tới đây, không phải sẽ lấy đi rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của chúng nữ tiên dành cho hắn sao.
Không được! Ai cũng không thể giành nữ tiên với hắn, Từ Sắt Nguyên thầm xoắn xuýt, hận không thể lập tức đóng gói Tiêu Dật nhét vào lòng Sở Mặc, tuyên bố hai người yêu nhau.
/116
|