Thương Thiên Phách Huyết

Chương 291: Hoan khánh (thượng)

/414


Tiếng trống như sấm, quân ca to rõ.

Thành vệ quân ngẩng đầu ưỡn ngực, bước tiến của bọn họ chỉnh tề mà kiên quyết, từ cửa nam Ngọa Long thành tiến thẳng vào.

Trên một đoạn đường, dân chúng vui mừng nghênh đón.

Từ thành vệ quân đầu tiên tiến vào cửa nam, tiếng hoan hô của dân chúng cũng đã không hề ngừng nghỉ.

Mà khi Hứa Hải Phong ngồi thẳng trên Ô Vân xuất hiện nơi cửa thành, dân chúng liền sôi trào, vô số người đang điên cuồng hò hét tên của hắn.

Trên bầu trời, những viên pháo hoa đang không ngừng bay tung, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, vô cùng mỹ lệ.

Có chút ngẩng đầu, trên mặt Hứa Hải Phong tràn ngập sự tự tin cùng nụ cười hòa thuận, ánh mắt của hắn thâm thúy khó lường, bất cứ kẻ nào tiếp xúc tới, đều nghĩ rằng hắn đang nhìn mình, lập tức lại khiến cho từng trận hoan hô vang lên như sấm.

Không ai biết, thật ra trong mắt Hứa Hải Phong cũng không hề có tiêu cự, hắn chỉ là tùy ý nhìn về phía trước mà thôi.

Ở trong tim của hắn, đối với nghi thức hoan khánh chúc mừng này vô cùng phản cảm.

Nếu dựa theo bổn ý của hắn, tràng nghi thức này vốn không cần cử hành, hoặc là nói ít nhất cũng không nên kéo hắn xuống nước.

Nhưng Tương Khổng Minh gởi tới một phong thư, khiến cho hắn cuối cùng phải lựa chọn phương thức thỏa hiệp này.

Bởi vì hắn biết, nghi thức nhìn qua giống như hao tổn tài chính cùng cực khổ dân chúng này kỳ thật cũng là biện pháp tốt nhất ủng hộ sĩ khí cùng yên ổn dân tâm.

Khải Tát nhân chưa bị đánh lui, ở phía sau bọn họ, còn có địch nhân càng thêm cường đại gấp trăm lần giống như hổ rình mồi.

Đến lúc này, vô luận là quân đội hay là dân chúng, đều phải có lực đoàn kết thật mạnh, nếu không dưới tình huống thực lực tương đối cách xa, bọn họ chỉ có bại mà không thắng.

Vậy buổi lễ khánh công náo nhiệt này bắt buộc phải làm.

Ô Vân tinh thông nhân tính, vốn không cần hắn điều khiển, lúc này trong tai hắn tự động loại bỏ những lời hò hét inh ỏi, đôi mắt hắn tùy ý nhìn những đóa hoa đang tùy ý bay múa trên không trung.

Hoa hồng, hướng dương, hoa sen…

Hắn nhàm chán đếm thầm.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn mở rộng ra một chút, giữa những đóa hoa rơi xuống, nhìn thấy đóa hoa giống như lông mao đang nhè nhẹ rơi xuống.

Đó chính là một đóa hoa cẩu vĩ.( đuôi chó)

Nhè nhẹ, cánh hoa đỏ tươi bay xuống bám trên bả vai hắn, không hề cảm giác được có chút sức nặng.

Chỉ may. Đúng là dùng loại chỉ may màu đỏ kết những mảnh giấy mỏng tạo thành hoa giả.

Không cần hỏi, đây nhất định là kiệt tác của vị quân sư đại nhân nào đó.

Lúc này, luồng suy nghĩ của Hứa Hải Phong đột nhiên trở lại trên đường đi xuất sứ Hung Nô ngày xưa. Khi đó, cũng chính là mình hạ lệnh, trong phạm vi mười dặm hái hết những kỳ hoa dị thảo mang về lấy lòng mấy vị thiên kim tiểu thư.

Vẻ tươi cười trên mặt hắn càng trở nên ấm áp.

Hắn cao cao giơ cánh tay của mình, hướng dân chúng khẽ vẫy.

Động tác này của hắn giống như tạo cơn sóng lớn, lập tức đưa tới tiếng hoan hô rung trời, tâm tình của dân chúng giờ phút này đã được kéo lên trạng thái cao nhất.

&&&&

Xa xa, ở một ngôi nhà tư nhân trong thành, kiến trúc cao lớn biểu hiện thân phận bất phàm của chủ nhân.

" Hay cho một Hứa Hải Phong a…"

Trên lầu cao, một vị lão thái thái tóc bạc nhẹ giọng thở dài nói.

Ở bên người của bà, là một vị lão nhân tóc bạc cao tuổi, nếu Hứa Hải Phong ở đây, tất nhiên có thể nhận ra bọn họ chính là Phương lão thái cùng Lộ Đỉnh Thịnh.

" Lão tỷ…Nơi này dù sao không phải là địa bàn của chúng ta." Vẻ tươi cười của Lộ Đỉnh Thịnh có một tia cảm thán bất đắc dĩ.

Nơi này dù sao là Ngọa Long thành, là quốc đô Lâm An của Thổ Phiên quốc.

Dân chúng nơi này tám chín phần mười đều là thần dân của Thổ Phiên ngày xưa, tuy lúc này Ngọa Long thành đã sát nhập vào bản đồ Đại Hán, nhưng nếu muốn lấy được sự trung tâm của bọn họ, tuyệt không phải một lần là xong việc.

Phương Hướng Minh cùng Hứa Hải Phong đều là người đứng đầu Ngọa Long thành, nhưng thái độ của dân chúng trong thành đối với bọn họ lại hoàn toàn khác nhau.

Đó không phải nói nhân duyên của Hứa Hải Phong tốt hơn Phương Hướng Minh, mà là bởi vì, Hứa Hải Phong có một vị phu nhân quá tốt.

Lâm Uyển Nhàn, vị công chúa điện hạ còn sống sót duy nhất của Thổ Phiên hoàng thất.

Tuy ngày thường nàng ở ẩn trong nội cung, cũng không từng xuất đầu lộ diện qua mấy lần, nhưng chỉ bằng vào danh tiếng cùng thân thế của nàng, cũng đã là một bút tài phú chính trị vô cùng to lớn.

Đặc biệt là trong Ngọa Long thành, lực ảnh hưởng của nàng càng lạ thường khôn cùng.

Danh dự làm sao mà tới, dựa theo lời của Tương đại quân sư, danh dự là do thổi phồng mà ra.

Dưới sự trợ giúp của hắn, chuyện xưa anh hùng cứu mỹ nhân đã sớm truyền lưu khắp thành.

Đối với vị Hứa đại tông sư đã từ trong ma chưởng của Khải Tát nhân cứu ra công chúa điện hạ, trong lòng dân chúng đúng là có hảo cảm quá mức.

Theo sau, nương theo một loạt chính sách ưu huệ xuất hiện, càng khiến cho dân chúng trong thành được hưởng sự ngọt ngào bước đầu. Khi thành vệ quân mở rộng lần thứ hai, thu nạp đại lượng cư dân xung quanh Ngọa Long thành, dưới ích lợi tương quan, căn cơ của Hứa Hải Phong ở trong thành ngày càng thâm hậu.

Cho đến hôm nay, hắn mang đại thắng trở về, chậm rãi vào thành, đã hoàn toàn lộ ra khí thế vương giả.

Dân chúng quy tâm, đây cũng là lẽ tất nhiên mà thôi.

So sánh, các đại thế gia tạm thời đến đây định cư cũng kém cỏi hơn nhiều.

Chính như Lộ Đỉnh Thịnh nói, nơi này dù sao không phải địa bàn của bọn họ, không gặp kết quả thủy thổ không phục, cũng đã là không tệ.

" Đỉnh Thịnh, nhà họ Lộ các ngươi có tính toán gì không?" Phương lão thái nhìn như không hề tâm kế, hỏi.

Nhún vai, bởi vì tuổi già mà thân hình gầy gò run lên, tựa hồ đối với vấn đề này không có chủ kiến: " Tùy ba trục lưu thôi." ( Xuôi theo dòng nước)

" Tùy ba trục lưu? Đây cũng không giống lời nói của Đỉnh Thiên tướng quân nổi danh hiển hách ngày xưa a." Trong giọng nói của lão thái thái mang theo tia kinh ngạc.

" Đỉnh Thiên tướng quân?" Tự giễu cười cười, Lộ Đỉnh Thịnh nói: " Tưởng muốn đội trời mà đứng, nói dễ vậy sao, chuyện mà ngay cả Đổng đại ca cũng làm không được, ta làm sao có can đảm mơ tưởng đây."

" Ngươi cũng già." Phương lão thái liếc mắt nhìn hắn, than thở không thôi.

" Đúng vậy." Lộ Đỉnh Thịnh thở dài nói: " Từ sau khi một tộc của Đổng đại ca trầm luân, ta đã biết mọi việc không thể nghịch thiên mà đi, Đỉnh Thiên tướng quân, cũng đã chết lúc đó."

Bên trong phòng trầm mặc, chỉ còn từng trận hoan hô bên ngoài truyền đến. Chỉ là thanh âm đại biểu cho sự vui sướng kia, vì sao lúc này nghe vào có vẻ chói tai như thế?

Ánh mắt hai vị lão nhân gia đung đưa xuống dưới, trong vô số dân chúng trà trộn vào rất nhiều hán tử khôi ngô. Trong miệng bọn họ tuy cũng hô to, nhưng ánh mắt không ngừng dò xét chung quanh, phảng phất như đang giám thị hay tìm kiếm gì đó.

Ánh mắt Phương lão thái dừng lại trên người một thám tử, lắc đầu nói: " Thám tử trong thành thật không ít." Bạn đang xem tại


/414

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status