" Nga…" Tần Dũng hét lớn một tiếng, lại dẫn phát ra một trận hỗn loạn, vẻ mặt hắn đẫm máu, nhìn qua có vẻ kinh khủng dữ tợn, há to miệng đầy máu, hắn cao giọng quát: " Người nào đi lên cùng lão tử đánh một trận."
Quát Bạt Ưng ngẩn ra, thầm nghĩ trừ phi người nào đầu óc có bệnh, nếu không có ai còn dám cùng ngươi đánh a. Tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, lập tức âm thầm kêu khổ, người này ngay mặt khiêu chiến, rồi lại phải làm sao ứng đối. Đừng nói là đám người của mình, cho dù là Thác Hà Đế tông sư cùng Lợi Trí tông sư cùng tới, chỉ sợ cũng giống nhau không làm gì được.
Đơn đả độc đấu, trong thiên hạ còn có người nào thắng được hắn? Nếu luận võ kỹ, chỉ cần một hảo thủ nhị phẩm tiến lên, bịt kín lỗ tai, không tiếp xúc với thân thể hắn, phỏng chừng còn có thể đấu với hắn một phen. Nhưng lúc hai quân đang giằng co, nếu sử dụng thủ đoạn gần như vô lại này, đối với sĩ khí sẽ là một đả kích trí mạng, xa không bằng oanh oanh liệt liệt chết trận còn tốt.
Hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên mỗi người phẫn hận, nhưng từ đầu tới cuối, cũng không người nào dám lên tiếng.
Hung Nô dũng sĩ cũng không sợ hãi tử vong, dù là cao thủ cấp tông sư ở đây, bọn họ cũng dám phát khởi công kích mà không sợ hãi, nhưng vào lúc này, một khi ứng chiến, đại biểu không chỉ cho một người, mà là cả Hung Nô dân tộc.
Khẳng khái chịu chết, thong dong liên nghĩa, hán tử thảo nguyên không thiếu, chỉ là dưới tình huống biết chắc sẽ thua, còn muốn tiến lên kiếm lấy nhục nhã, vậy không người nào nguyện ý.
" Nga…" Sắc mặt Tần Dũng càng ngày càng đỏ, hắn tức giận vô cùng, liền phát ra tiếng gầm rú còn hơn hai tiếng đầu tiên.
Hắn lần này giận dữ mà phát, thanh âm cực lớn, giống như quỷ khóc thần hào, có thể nói là kinh thiên động địa. Trong khoảng thời gian ngắn, trong tai mọi người ong ong không dứt, hơn mười kỵ đứng phía trước bên Hung Nô nhân cũng phải té ngã xuống đất, những con ngựa khác cũng táo bạo bất an, liên tiếp lui về phía sau.
Không chỉ như thế, dù là đám kỵ binh Hồng Sắc Hải Dương đứng phía sau Tần Dũng cũng người hoảng mã loạn. Tương Khổng Minh nhíu chặt mày, vũ khí thanh ba này của Tần Dũng, lúc xuất kỳ bất ý, quả thật có thể thu hiệu quả, nhưng khuyết hãm lớn nhất chính là không phân biệt địch ta, nếu lúc hai quân đang giằng co lại bộc phát, cũng chưa hẳn là phúc.
Quát Bạt Ưng hít sâu một hơi, vô luận như thế nào cũng không thể cho hắn không chút kiêng nể mà liên tục đả kích quân sĩ bên mình, nếu không hậu quả thật không chịu nổi. Hắn đột nhiên cất cao giọng nói: " Tương quân sư, ngươi cho rằng chỉ bằng vào tên mãng hán này là có thể ngăn cản bốn vạn đại quân của bên ta sao?"
Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Quát Bạt tướng quân, phía sau học sinh cũng không ít hơn hai vạn đại quân a?"
" Như thế, Tương quân sư là muốn cùng bốn vạn đại quân của ta đánh một trận?" Quát Bạt Ưng ngẩng đầu hỏi.
Thanh âm của hắn tuy nhắc đến mấy vạn đại quân thật nhẹ nhàng, nhưng đối với dũng vũ của Tần Dũng làm như thật nhẹ nhàng cũng không nhắc tới một câu, rõ ràng là đối với hắn cực kỳ kiêng kỵ, nên không dám nhắc tới nửa câu.
Trong lòng Tương Khổng Minh cười lạnh, nhưng ra vẻ không biết, bởi vì lúc này hắn thật sự chưa muốn hoàn toàn trở mặt với Hung Nô nhân.
" Chiến hay không chiến, phải xem ý tướng quân." Tương Khổng Minh phe phẩy quạt, nhàn nhạt nói.
Một câu nói này của hắn làm cho trong bộ đội Hồng Sắc Hải Dương khởi lên một trận tao động, bọn họ đối với Hung Nô nhân hận đến thấu xương, lúc này cả đám đang căng thẳng thần kinh, chỉ đợi Tương Khổng Minh ra lệnh một tiếng, liền sẽ lao lên liều mạng với đối phương. Nhưng vị Tương đại quân sư này tựa hồ cũng không có lòng đấu chiến, không khỏi làm cho người ta cực độ thất vọng.
Chỉ là trong quân quân pháp sâm nghiêm, cho dù bọn họ không hài lòng, cũng không dám ngay mặt phản đối, không thể làm gì khác hơn là phẫn phẫn bất bình nhìn chằm chằm phía trước, duy nguyện Quát Bạt Ưng ngạnh khí một chút, đến một lần tạo ra đại quyết chiến cho sảng khoái.
Quát Bạt Ưng trầm ngâm chưa đáp lời, chợt nghe Tương Khổng Minh tiếp tục nói: " Chẳng qua theo học sinh thấy, hôm nay quý quân khí thế đã suy, nếu còn miễn cưỡng dụng binh, sợ là toàn quân bị diệt, vì lo lắng cho các hạ, còn là tránh mà không chiến mới tốt."
Hung Nô nhân phàm là ai nghe hiểu được Hán ngữ đều sắc mặt đại biến, Tương Khổng Minh này xác thật là lấn hiếp người quá đáng.
" Cẩu tặc lớn gan, xem ta lấy tính mạng của ngươi."
Theo một tiếng quát vang lên, A Ngõa Hạn tâm phúc ái tướng của Quát Bạt Ưng thúc ngựa phóng ra, hắn xa xa tránh khỏi Tần Dung, hướng trận chạy đi.
Tới ngoài trăm thước, nhanh như thiểm điện gỡ cung tên xuống, lấy thế như sét đánh không kịp bưng tai lắp tên bắn ra, cơ hồ trong nháy mắt đã buông tên, một đạo tiễn quang như lưu tinh hướng Tương Khổng Minh bay đi.
Trong lòng Quát Bạt Ưng rùng mình, nhưng còn muốn quát bảo ngưng lại, cũng là đã chậm. Lúc này nếu gọi hắn trở về, rõ ràng là đã thừa nhận lời nói của Tương Khổng Minh, đối với sự đả kích sĩ khí sợ là còn hơn cả Tần Dũng. Ở trong nháy mắt, trong lòng hắn quả thật hối hận, nếu Tương Khổng Minh chết đi, cuộc chiến hôm nay chắc chắn không thể miễn. Mà tình huống hiện tại, hắn lại có được mấy phần thắng lợi?
Cùng một con bách chiến hùng sư khí thế cao ngang, trang bị hoàn mỹ, nghiêm chỉnh huấn luyện đánh một trận, khác hẳn với việc bám đuôi truy giết địch nhân hoàn toàn.
Hắn mang đến bốn vạn tinh nhuệ trong tinh nhuệ Hung Nô nhân, không thể bị hao tổn quá nhiều tại đây, nếu không đối với kế hoạch xuôi nam của Hung Nô nhân sẽ sản sinh ra ảnh hưởng trí mạng.
Hung Nô tinh binh giáp thiên hạ, nhưng chế ước bọn họ lớn nhất chính là dân cư. Mặc dù trên đại thảo nguyên, bọn họ là chủng tộc có dân cư nhiều nhất, nhưng so với người Hán, căn bản không tính là gì.
Tưởng muốn chiếm lĩnh đất đai trù phú của người Hán, thì phải có đại lượng binh lính. Nhưng khi đối mặt với biển người, sau lưng bọn họ cũng không an ổn, binh lực vốn thiếu thốn lại càng thêm giống như trứng chọi đá. Nếu hôm nay tổn thất hầu như không còn, chẳng phải là càng thêm gặp nhiều khó khăn.
Có thể đánh thắng được sao? Chúng ta sẽ phải tổn thất bao nhiêu người? Hai vấn đề này giống như hai tòa núi lớn đang đè ép hắn đến không thở nổi.
Nhưng dù sao hắn cũng là Quát Bạt Ưng, dù sao cũng là đệ nhất tướng lãnh trẻ tuổi của Hung Nô nhân, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đem những băn khoăn vứt ra sau não. Tay hắn giơ cao, chỉ đợi Tương Khổng Minh ngã xuống đất, hắn liền lập tức phát động tổng tiến công, hắn muốn cướp đoạt trước khi quân Hán kịp phản ứng, phải công kích trước.
Chỉ khi lâm vào cảnh quần chiến hỗn loạn, mới có thể đem Tần Dũng tay không tấc sắt này áp chế được trong phạm vi phá hư nhỏ nhất. Đương nhiên, nếu trong tay Tần Dũng có thêm hai đồng sư tử, Quát Bạt Ưng liền tuyệt đối không dám có loại cảm tưởng này.
Nhìn mũi tên nhanh như lưu tinh đang hướng chính mình bay tới, Tương Khổng Minh đầy mặt mỉm cười, không thèm để ý chút nào.
Đột nhiên, một điểm tinh quang thoáng hiện từ sau lưng hắn, chợt lấy tốc độ mà mắt thường không cách nào nhìn thấy được mà bay ra ngoài. Một mũi tên của A Ngõa Hạn bay được nửa đường bị điểm hàn tinh kia đảo qua, lập tức ngay giữa bị cắt làm đôi, cạn lực rơi xuống.
A Ngõa Hạn kinh hãi, giục ngựa tránh né, đột nhiên trong ánh mắt xuất hiện một đạo hàn mang, hắn còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được trên tay chấn động, phát giác khác thường, cúi đầu vừa nhìn, sắc mặt lập tức như một mảnh tro tàn, ngũ thạch cung trong tay hắn đã gãy ngay giữa. Bạn đang đọc chuyện tại
/414
|