HÔN LỄ MÃNH KỲ
Mọi việc trở lại bình thường.
Cố Hải vì chuyện sát nhập hai công ty mà bận lên bận xuống, nhưng dĩ nhiên là luôn gọi hỏi thăm vợ đúng giờ, sắp xếp về nhà được khẳng định sẽ về nhà, không hề làm gì vượt quá bổn phận.
Bạch Lạc Nhân coi bộ dạng Cố Hải ngoan ngoãn thì bản thân cũng thoải mái hơn, nhiều lúc thấy hắn về nhà mặt mày phờ phạt nhưng vẫn cố gắng tươi cười với cậu thì trái tim cậu lại nhói lên một nhịp, đặt tay vuốt nhẹ mái tóc người thương: "Mệt lắm sao?"
"Không mệt, còn có thể làm vài lần." - Cố Sắc Lang miệng mồm vô lại.
Nói thì thế. Song khi lâm trận, được mười phút thì Cố Hải đã gục trên người Bạch Lạc Nhân ngủ thiếp đi. Hắn chính là không muốn cậu cô đơn nên tìm mọi cách trở về, nhưng bản thân thì càng lúc càng không ổn. Bạch Lạc Nhân thấy thế không an lòng, con lừa này làm việc mệt đến độ giữa trận mây mưa còn có thể ngủ thì biết hắn đã quá sức rồi.
Bạch Lạc Nhân tìm đến phòng khám, hỏi vài phương thức bồi bổ giúp Cố Hải hồi phục thể lực, đương nhiên không phải vì chuyện chăn gối, chỉ là cậu sợ hắn một ngày chịu đựng không nổi lại đổ gục thì nguy.
Cố Hải đối với sự chăm sóc tận tình của vợ thì đắm chìm trong hạnh phúc. Có một hôm hắn kéo Bạch Lạc Nhân ngồi lên đùi, thì thầm vào tai cậu: "Tôi đã cho người điều tra. Khách sạn lần trước Thạch Tuệ dẫn cậu vào là động điếm. Cô ta đã bỏ thuốc kích dục trong phòng khiến cậu mất lý trí. Đừng áy náy nữa, triệt để quên đi, cậu không có lỗi với tôi."
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải mà nhăn mặt: "Chuyện này tôi đã sớm quên, cậu để tâm nên mới đi điều tra không phải sao?"
"Không còn vướng bận thì mới tốt. Thật tốt." - Cố Hải vùi đầu vào ngực Bạch Lạc Nhân xuýt xoa.
Tân hôn không lâu, chia biệt vài lần, rốt cuộc đã có thể toàn tâm toàn ý yêu thương đối phương. Thời điểm này thật hạnh phúc, dù có xa nhau vẫn là vì sự nghiệp, vì tương lai, không hề có bất cứ mâu thuẫn hay hiểu lầm gì.
Cố Hải mỗi lần gọi đều muốn nhìn mặt Bạch Lạc Nhân, và đương nhiên đối phương cũng vậy. Pin điện thoại thường xuyên yếu, đến độ Cố Hải phải tranh thủ lúc rãnh rỗi chạy đi mua dụng cụ sạc dự phòng. Diêm Nhã Tĩnh ở cạnh bên thấy lạ bèn hỏi:
"Anh từ trước đến giờ không có xài. Anh toàn chê phiền phức mà."
"Tôi muốn nhìn thấy Nhân Tử, gọi video call nên rất nhanh hết pin." - Cố tổng thanh xuân phơi phới đáp.
Diêm Nhã Tĩnh chỉ biết lắc đầu hết cách.
Hai tháng trôi qua, hôm nay Hải Nhân vui mừng chào đón tin vui của Vưu Kỳ và Dương Mãnh. Hai người đàn ông cao lớn tươm tất xiêm y đi đến lễ đường.
Chứng kiến một cặp yêu nhau nên duyên mặc kệ dư luận, hơn ai hết Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cảm thấy rất ấm lòng, họ thành tâm chúc phúc cho đôi tân phu phu Mãnh Kỳ được thiên trường địa cửu.
Sau màn tuyên thệ, mọi người tạm biệt để chuẩn bị cho tiệc rượu vào buổi tối. Bạch Lạc Nhân nán lại, tiến về phía Dương Mãnh phủi phủi vai áo cậu ta:
"Nhanh thật. Cậu cũng đã kết hôn rồi. Hạnh phúc nhé."
Dương Mãnh mắt rưng rưng, ôm lấy cánh tay của Bạch Lạc Nhân: "Nhân Tử, cậu đừng chọc ghẹo tớ nữa."
Cố Hải và Vưu Kỳ nhìn thấy được cảnh tượng trên lập tức nhào tới mỗi người một tay kéo người của mình, khiến họ tách nhau ra.
Cố Hải: "Nên giữ khoảng cách một chút."
Vưu Kỳ: "Hôm nay là hôn lễ."
Bạch Lạc Nhân liếc nhìn 2 gã nam nhân đang phát ghen kia rồi nhoẻn miệng cười hết cách.
Dương Mãnh cũng e thẹn thành ra nụ cười, lấy tay dụi dụi khoé mắt.
Mọi người tạm lui về phòng nghỉ, vì đám cưới được tổ chức tại Cáp Nhĩ Tân, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đã bỏ ra 2 ngày để đến đây chung vui cùng đôi bạn, họ được sắp xếp một phòng trong khách sạn, nơi sẽ diễn ra buổi tiệc rượu tối nay.
Bạch Lạc Nhân lười biếng nằm dài trên sofa bỏ mặc đôi giày chưa được cởi. Cố Hải bổn phận đóng cửa đi vào thấy cảnh tượng bê bối liền đến giúp Bạch Lười Biếng cởi giày, đặt gọn gẽ nơi cửa ra vào. Sau đó đến bên, phủ người lên ôm trọn bảo bối vào lòng.
"Nặng chết tôi rồi. Ui..." - Bạch Lạc Nhân chịu không nổi sức nặng của người phía trên, ra sức cựa quậy thoát khỏi.
Nhưng vô vọng.
Cố Hải nương thân mình một chút, giảm bớt sức nặng để Bạch Lạc Nhân dễ thở hơn. Nam nhân lúc này mới yên ổn.
Cố Hải vùi đầu vào gáy ai kia: "Thật nhớ hôm đám cưới của chúng ta.
"Cậu muốn lại một lần nữa không?
"Được. Vẫn cùng với cậu." - Cố Hải gật đầu, biểu tình hớn hở.
"Tuỳ tâm tình đi" - Bạch Lạc Nhân nở nụ cười xem thường.
Cố Lừa nghe thấy câu nói này đương nhiên là lửa giận bùng cháy, đưa tay nắm lấy cằm Bạch Lạc Nhân xoay qua nhìn thẳng vào mắt: "Cậu dám."
"Tại sao lại không?" - ánh nhìn thách thức
"Cậu đã là người của tôi. Phía trên, phía dưới, phía sau đều bị tôi làm qua. Ngoài tôi ra cậu không thể lấy ai khác. Không ai còn thèm cậu."
Cố Hải dường như còn thiếu. Trái tim Bạch Lạc Nhân sớm cũng là của hắn rồi.
Thật hết cách với tên này, lý do như thế cũng có thể nghĩ ra, Bạch Lạc Nhân đâu phải là phụ nữ, cứ hễ mất trinh tiết là phải hối hận mặc cảm!!! Đôi khi phụ nữ còn không câu nệ chuyện đó mà hắn lại mang ra phản pháo cho được.
"Tôi không lấy cậu thì cũng không nhất thiết phải có người quan tâm. Sống một mình vẫn tốt. Nếu thật có ai đó quan tâm tôi, chấp nhận tôi thì người này không phải còn cao cả hơn cậu nhiều lần sao?" - ông đây là bất chấp chọc giận cậu đấy.
Cố Hải nghe đến đây thật muốn phát nổ rồi, đưa mắt qua lại suy nghĩ một chút liền gấp gáp nói: "Dẹp. Không cưới lại gì hết, mọi thứ như cũ cứ thế giữ nguyên."
Bạch Lạc Nhân nhịn cười khổ rồi, sau khi nghe tên đầu đất tuyên hàn, cậu mới bật cười thành tiếng: "Ha ha ha ha ha. Thật có ý nghĩa."
Cố Hải thẹn quá hoá giận, biết Bạch Tiểu Tử trêu chọc hắn, hắn ngồi dậy, không nằm ôm cậu nữa, hung hăn kéo tạp chí để trên bàn đưa lên mắt đọc. Không biết hắn có thật là đang đọc hay không chỉ thấy tạp chí đặt ngược.
Bạch Lạc Nhân tốt bụng nhắc nhở: "Ngược rồi, còn có thể đọc được sao?"
"Kệ ông. Ông thích đọc như thế." - Cố Cứng Đầu.
Bạch Lạc Nhân tạm dừng trêu chọc, ngồi dậy cho tay lên xoa xoa đầu hắn, biểu hiện giống như chủ nhân yêu chiều chú cún bướng bỉnh: "Thôi đừng nháo nữa. Bây giờ đi nghỉ ngơi."
"Cậu có giỏi thì tự mà đi. Xem không có tôi thì ngủ thế nào! Cái gì là sống một mình vẫn tốt? Thiếu đạo đức." - Cố Hải một mực ghi nhớ những lời bông đùa kia.
Bạch Lạc Nhân chỉ biết cười ra mặt, thu tay đang xoa đầu trở về, nhích người nằm xuống. Gối đầu trên đùi Cố Hải: "Cậu không cùng đi thì tôi ngủ ở đây."
"Xê ra. Ai cho cậu tự tiện nằm trên đùi tôi? Không phải ban nãy bảo sống một mình vẫn tốt sao? Thì cứ một mình mà sống." - Cố Hải vẫn nhịn được, quát thêm vài câu.
Bạch Lạc Nhân nghe thấy lời hằn học, đôi mắt đang lim dim liền mở ra, dứt khoát ngồi dậy, hướng thẳng giường ngủ đi tới.
Cố Hải trong dạ giãy tử, chết tiệt không lẽ lại ăn nói hồ đồ làm cậu ấy tức giận thật. Vội vã đứng lên từ đằng sau ôm lấy thân hình yêu quí: "Đi ngủ. Tôi cùng cậu đi."
Bạch Lạc Nhân quay lại, Cố Hải vẫn không buông cậu ra, tay vẫn cứ giữ trên eo cậu. Bạch Lạc Nhân dùng ánh mắt yêu thích nhìn nam nhân, chỉ nhẹ lên trán hắn:
"Ban nãy không phải cứng miệng lắm sao? Tôi chính là muốn thử xem, cậu cứng rắn đến bao giờ. Hiện tại sao lại nhào đến ôm tôi rồi? Ngốc."
Cố Hải không nói nữa, chỉ nhắm môi mà hôn, nụ hôn nồng nhiệt dây dưa không dứt. Một lúc sau đã mang Bạch Lạc Nhân đẩy ngã xuống giường, tung hoành ngang dọc.
"Chúng ta không tái kết hôn, mà tái hưởng tuần trăng mật đi bảo bối." - Cố Hải thì thầm trong lúc đưa lưỡi trêu ghẹo vành tai của Bạch Lạc Nhân.
Người kia hơi thở đã không còn ổn định, mê man đón nhận yêu thương. Nghe ái nhân nói lời khiêu khích cũng coi như là thêm phần tình thú, hảo hảo phối hợp.
-----------------------------------------
Cuồng ái qua đi, hai người thở hổn hển ôm nhau, mồ hôi thấm ướt cả tóc. Cố Hải đưa tay lau qua trán Bạch Lạc Nhân, ôn nhu hỏi: "Thoải mái không?"
"Ừ" - Bạch Lạc Nhân tự mắng tại sao lần nào hắn cũng hỏi chuyện thừa biết.
"Vậy cậu không có tôi còn sống tốt được không? - đôi mắt Cố Hải chờ đợi
Bạch Lạc Nhân nhăn mặt trừng trừng nhìn tên nam nhân bên cạnh, tức giận quát: "Con mẹ cậu thần kinh có vấn đề à? Lấy cậu chỉ vì chuyện này sao? Lúc nào trong mắt cậu tôi cũng là loại đê tiện?"
"Không. Không phải. Vậy thì đừng nói ra những lời đó, tôi sẽ lo sợ." - hung hắn kéo người đang nổi giận kia vào lòng, xoa xoa lưng cậu.
Bạch Lạc Nhân thở dài, lại phải hậm hực nói vạch toẹt ra: "Không có cậu sống không tốt. Không ai nấu ăn bao tử sẽ bất ổn. Không ai ôm tôi ngủ liền ngủ không ngon. Còn có không ai sáng sớm càng quấy gọi tôi dậy đi làm. Tóm lại không có cậu tôi sẽ chết. Mãn nguyện chưa?"
"Đã mãn nguyện." - Cố Hải gật đầu, meo meo cười.
Cố Hải biết trong lời nói tưởng chừng như qua loa của Bạch Lạc Nhân tất cả đều xuất phát từ thực tâm. Giọng điệu thì lạnh nhạt xem thường, với người khác chắc sẽ bị hiểu lầm thành hư tình giả ý nhưng đối với Cố Hải, hắn làm sao không rõ cá tính này của vợ mình.
Hai người ôm nhau ngủ đến chiều thì Dương Mãnh gọi điện cho Bạch Lạc Nhân, Cố Hải bị đánh thức bởi tiếng chuông nên mò dậy lượm điện thoại: "Alo. Dương Mãnh, có việc gì?"
Dương Mãnh nhận ra tiếng của Cố Hải: "Cố Hải, đã sắp đến giờ rồi, hai cậu sửa soạn xong chưa? Bạch Lạc Nhân đâu?"
Hắn ngáp một hơi rồi mới đáp: "Cậu ấy còn ngủ. Tôi biết rồi tôi sẽ đánh thức cậu ấy. Lát nữa gặp."
Ngắt máy Dương Mãnh, Cố Hải đưa tay xoa tóc Bạch Ham Ngủ, nhẹ nhàng hôn cậu: "Dậy nào bảo bối. Chúng ta ngủ đến trễ rồi."
"Tôi biết rồi"
Giọng nói ngáy ngủ phát ra, nhưng hình như không giống lắm. Chủ nhân của giọng nói đó cũng ngồi dậy rất thoải mái, tỉnh táo bước đến phòng tắm như thể hoàn toàn ý thức được. Phải chăng người này cũng đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, chỉ là mặc kệ để Cố Hải tuỳ ý xử lý, đến khi nghe tiếng nam nhân gọi mình thì mới tình nguyện cử động?
Thật ý nghĩa.
Sau khi quần áo chỉnh tề, đôi phu phu ngời ngời bước xuống đại sảnh, bao nhiêu ánh mắt trầm trồ nhìn họ, một cảnh tượng thật sáng chói.
Đương nhiên, nhân vật chính trong hôm nay cũng không hề thua kém, họ hạnh phúc ra mặt, Vưu Kỳ đôi khi lại quay qua trêu chọc Dương Mãnh khiến cậu cong đôi môi nhỏ lên quở trách: "Đứng đắn chút đi."
Vưu Kỳ không dừng lại: "Nhìn mặt cậu đỏ lên hết rồi kìa. Cả lỗ tai cũng đỏ. Haha."
Dương Mãnh hết biết phải nói gì, đanh mặt nhìn tên phu quân đáng ghét kia. Rồi cả hai nghiêm trang chào khách.
Thấy Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đi tới, Dương Mãnh đưa tay kéo Bạch Lạc Nhân: "Cậu xem, tên này cứ chọc ghẹo tớ. Cậu mắng cậu ấy đi."
Vưu Kỳ nhìn chằm chằm vào hành động níu kéo kia, đương nhiên không vừa ý, tằng hắn một tiếng: "Cậu vốn có xem đây là hôn lễ của chúng ta không? Cứ thích động chạm vào người khác thế hả?"
Bạch Lạc Nhân cười ôn hoà, nụ cười mà cậu rất hay dùng để nhìn Dương Mãnh: "Cậu nhìn xem Vưu Kỳ ghen đến mất cả hình tượng rồi kìa. Nể mặt cậu ấy chút đi."
Đương nhiên, người chịu không nổi phải tiến tới gỡ tay Dương Mãnh ra khỏi người Bạch Lạc Nhân chính là Cố Hải, tên này vốn ác mồm ác miệng: "Này, cậu có tin trong ngày tân hôn bị mất một cánh tay không hả?"
Vưu Kỳ lập tức dùng ánh mắt băng lãnh nhìn Cố Hải, không ngờ lại bị hắn quát ngược: "Nhìn gì mà nhìn. Lo mà quản lý Dương Mãnh nhà cậu. Đừng hễ một chút là động chạm vào Nhân Tử."
Bạch Lạc Nhân thở dài cười trừ một mình bước vào sảnh tiệc, mặc kệ mấy người ở đó mà ghen tuông vô lý.
Cố Hải thấy vợ bảo bối rời khỏi cũng ngoan ngoãn theo sau, không quên trừng mắt nhìn đôi tân phu phu hàm ý cảnh cáo.
Ngồi tại bàn tiệc, cũng có vài bạn bè cũ được mời, họ trò chuyện rôm rã, thật tâm chúc phúc cho Vưu Kỳ và Dương Mãnh.
Trên lễ đài, đôi tân phu phu được vây quanh bởi bao lời chúc phúc, tình ý triền miên, cùng nguyện nắm tay nhau đi đến suốt cuộc đời.
Buổi tối tiệc tàn, mọi người lần lượt rời khỏi. Duy chỉ Cố Hải và Bạch Lạc Nhân ở lại, họ sẽ về chung với Vưu Kỳ và Dương Mãnh vào hôm sau. Cố Hải trước khi đi đã giao việc lại cho Đông Triệt, nói rằng muốn hảo hảo ở bên Bạch Lạc Nhân hai ngày này.
Bạch Lạc Nhân bảo Cố Hải đứng yên đó để cậu nhắn nhủ vài lời với Vưu Kỳ, ban đầu hắn không chịu nhưng khi bị Bạch Lạc Nhân liếc một cái liền thôi ông nhịn.
Bạch Lạc Nhân tiến đến bên Vưu Kỳ: "Tôi cảnh cáo cậu, Dương Mãnh rất ngốc, cậu ấy không hiểu được những trò đùa của cậu là yêu hay ghét, nên nếu có thể hãy bày tỏ thật nhiều, đừng dùng cách trêu chọc thể hiện quan tâm. Cẩn thận tác dụng ngược."
Vưu Kỳ luôn lép vế trước Bạch Lạc Nhân, nghe cậu nói vậy cũng phần nào hiểu ra: "Được rồi. Tôi sẽ toàn tâm toàn ý lo cho đồ ngốc đó. Còn cậu thì sao? Vẫn tốt chứ?"
Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn về phía con người đang trừng trừng lửa giận kia, rồi trở lại đối Vưu Kỳ cười một cái:
"Tốt. Mỗi ngày một tốt hơn."
Tất cả những yêu hận thời trẻ dại đã mãi mãi được vùi chôn sau câu nói đó.
Vưu Kỳ ngày trước yêu ai? Bây giờ cậu ta yêu Dương Mãnh.
Bạch Lạc Nhân ngày trước đã yêu ai? Bây giờ vẫn không hề xoay chuyển. Thậm chí còn mỗi lúc một tăng.
Viên mãn. Hạnh phúc.
------------------
Đêm đó, tân phòng hoa chúc hiển nhiên sôi nổi, nhưng về phía vợ chồng son kia cũng không kém phần tình thú. Coi như đêm nay, hoa cúc tàn, ai ai cũng chìm đắm vào yêu thương.
2h sáng, sau cơn hoang dã thì Bạch Lạc Nhân mệt rã rời nằm trên giường, Cố Hải định bế cậu vào nhà tắm thì điện thoại reo.
Bạch Lạc Nhân nghĩ thầm cuộc gọi lúc nửa đêm hẳn là chuyện quan trọng bèn nhấc máy trả lời, đầu dây bên kia giọng nói gấp gáp truyền đến:
"Chiến sự cực kỳ cấp bách. Khẩn mong Bạch Thượng Tá huỷ bỏ nghỉ phép trở về doanh trại nhận lệnh."
[Hết chương 30]
/171
|