Cố Hải lên tiếng vọng theo bước chân hậm hực của Bạch Lạc Nhân: "Bảo bối, cậu làm sao vậy?"
Nam nhân không trả lời, chỉ một mạch về giường đắp chăn.
Cố Hải cũng gấp rút lau khô người, đuổi theo vợ. Leo lên giường, hắn nhào tới ôm cậu từ phía sau không ngờ Bạch Lạc Nhân hung hăn hất vai đuổi Cố Hải: "Cút. Ra phòng khách mà nằm. Ông đây không muốn ngủ chung giường với loại thiếu đạo đức."
Cố Hải ngơ ngác không hiểu, nhưng vẫn bá đạo cưỡng ép một nụ hôn vào má Bạch Lạc Nhân. Khiến cậu tức giận vùng vẫy loạn xạ trên giường.
Cố Hải cảm thấy tình hình không ổn, vốn không dùng sức nhưng lúc này buộc phải dùng sức kẹp chặc nam nhân càng quấy trong lòng, đến khi ổn định mới từ tốn hỏi: "Cậu bị làm sao vậy? Không phải vừa nói tức giận là không được bỏ mặc nhau sao. Tôi đã đắc tội gì cậu phải nói cho rõ chứ. Chết oan sẽ rất đáng thương."
"Cậu thiếu đạo đức, chơi trò trả đũa. Tôi quả thật xem thường cậu." - Bạch Lạc Nhân lúc này mới lạnh nhạt buông ra vài lời oán trách.
"Tôi như vậy khi nào?" - Cố Hải không hiểu.
Bạch Lạc Nhân chán ghét trở mình ngửa ra, để Cố Hải đối diện phía trên nhìn xuống. Cậu nhìn hắn với ánh mắt nửa giận nửa muốn đánh, thật mỗi lần nghĩ đến chuyện đó cậu chỉ muốn cho tên này một bài học.
Cố Hải đưa tay chỉ vào mũi Bạch Lạc Nhân: "Sao? Phải nói đi chứ. Tôi nghĩ không ra là mình đã làm sai việc gì."
Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu né tránh cử chỉ yêu thương của Cố Hải: "Hôm tôi hỏi cậu sửa soạn tươm tất đi đâu? Cậu trả lời là đi gặp đối tác. Nhưng thực tế không phải vậy, tôi bắt gặp cậu cùng Diêm Phó Tổng ăn tối trong nhà hàng. Hỗn đan."
Cố Hải sáng tỏ lập tức cười lớn: "Ha ha ha. Hiểu rồi. Đợi tôi một chút."
Buông nam nhân dưới thân, Cố Hải tiến đến lấy điện thoại gọi cho ai đó. Bạch Lạc Nhân quan sát hắn, nhưng khi phát hiện hắn nhìn lại mình thì quay mặt đi bộ dạng không quan tâm.
Từ phía sau lưng, loa điện thoại được bật, một giọng nam trung niên vang lên: "Alo. Chào Cố Tổng."
"Chào ông chủ Trương. Hôm trước gặp mặt tại sao ông lại đi vội như vậy, cả cơm cũng không động vào một chút. Thật đáng tiếc quá, đầu bếp hôm đó đặc biệt thiết đãi chúng ta."
Người đàn ông bên đầu dây giọng điệu khách sáo: "Thật ngại quá, hôm đó tôi phải đi gặp bạn gấp nên đã thất lễ. Hôm nay Cố Tổng gọi, phải chẳng là muốn đến chỗ tôi?"
"Tôi cũng có ý đó, tháng sau sẽ sắp xếp đến bàn thêm với ông chủ Trương về việc gia tăng đơn hàng nguyên liệu. Lần này không được bỏ tôi ở lại nữa. Hôm đó tôi cùng phó tổng sợ lãng phí phải ăn hết chổ thức ăn, quả nhiên món ngon thiếu tri kỉ đã bớt phần hấp dẫn." - Cố Hải nói lớn, hướng âm thanh về chổ nam nhân đang hừng hực lửa giận kia.
"Nhất định không, nhất định không. Hẹn lần sau gặp tôi sẽ hảo hảo mà tiếp đãi anh. Nhớ mang theo người trong lòng mà anh đã đề cập trước đó, tôi đương nhiên sẽ xem cậu ta như bằng hữu." - thương nhân hồ hởi chào mời.
"Ông chủ Trương thật khách khí. Được rồi, lần tới gặp. Chào ông."
Bạch Lạc Nhân phía bên này đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại. Thì ra là một sự hiểu lầm. Lúc này cậu không biết làm sao, chỉ nằm yên ở đó.
Cố Hải đi đến chui vào chăn, từ phía sau ôm Bạch Lạc Nhân, người không phản kháng nữa, thuận ý cho hắn ôm. Cố Hải hôn vào gáy cậu: "Bảo bối, chỉ cần nói ra, chúng ta đều có thể giải quyết. Lần sau đừng như thế nữa, cậu bỏ mặc tôi, tôi sẽ càng suy nghĩ nhiều hơn, trong khi chuyện này không đáng để chúng ta bận tâm. Cậu thấy đúng chứ?"
Bạch Lạc Nhân dường như biết nếu còn trách hắn tức là cậu không hiểu đạo lý, động người xoay lại đối diện Cố Hải, mặt hướng mặt, hôn hắn một cái: "Xem như hoà."
Cố Hải lập tức dục khí sung mãn, trực tiếp đưa tay xuống nơi hạ thân tìm Tiểu Nhân Tử: "Đâu dễ dàng bỏ qua như vậy. Ngoan ngoãn đền tội đi."
"Cậu buông ra, vừa nãy đã... Khoan.... " - Bạch Lạc Nhân đưa tay ngăn cản.
"Cậu vẫn không nhận ra lần nào phản ứng đều muộn cả rồi sao?"
Cố Sắc Lang đã thành công chiếm giữ Tiểu Nhân Tử.
—————————
Hai người nhốn nháo một trận mệt muốn chết rồi ôm nhau ngủ đến 6 giờ tối.
Cái bụng không ngoan ngoãn của Bạch Lạc Nhân lại biểu tình, không phải biểu tình cơn đau mà là biểu tiền cơn đói. Lúc trưa ăn không được bao nhiêu đã phải "vận động kịch liệt" hao tổn sức lực như vậy. Thảo nào.
Bạch Lạc Nhân cựa quậy cũng đủ đánh thức Cố Hải, hắn nhướng hai mắt nhìn đồng hồ rồi đưa tay xuống vỗ mông cậu:
"Dậy thôi. Chúng ta thay quần áo đi ăn cơm. Còn phải mua điện thoại cho cậu."
Bạch Lạc Nhân dụi dụi mắt đứng lên, một mạch đi vào phòng tắm. Đương nhiên, Cố Hải cũng lù lù theo sau lưng vợ.
Tắm xong, hai người cùng đến tủ quần áo lấy y phục nhưng sực nhớ tất cả đã bị Bạch Thượng Tá mang sạch đến ký túc xá doanh trại, chỉ còn vài bộ đồ đơn sơ trong giỏ xách lúc cậu nhập viện mang theo mà thôi.
Nhìn thấy cảnh này Cố Hải bực bội lèm bèm một hơi: "Thật không hiểu. Cậu là đàn bà chắc, giận dỗi liền bỏ nhà ra đi. Chừa thứ gì lại không chừa, chừa ngay điện thoại lại. Rồi tôi muốn tìm cậu phải làm sao? Lần sau nếu còn xảy ra chuyện, muốn đi thì mang điện thoại theo. Nghe không?"
"Thì ra cậu vẫn còn muốn có lần sau." - Bạch Lạc Nhân đưa ánh mắt bỡn cợt đến bên nam nhân lắm mồm.
Cố Hải tiến tới đưa tay nắm gáy Bạch Lạc Nhân, hung hăn áp hai gương mặt lại gần nhau: "Cậu còn ở đó trêu chọc tôi? Tôi hỏi lại lần nữa: Nghe không?"
"Nghe rồi." - Bạch Lạc Nhân cười cười nhìn hắn.
Cố Hải ơi Cố Hải, cậu vẫn là một con lừa, vài câu nói cử chỉ của tôi cũng có khả năng làm cậu phát tiết. Thật thú vị.
Cố Hải nhìn vẻ mặt hết sức tinh ranh của Bạch Lạc Nhân mà không khỏi chau mày, tranh thủ cự ly gần hôn cậu một cái: "Nhóc con. Cậu là tổ tông sống nhà tôi."
"Ông chủ Trương thật khách khí. Được rồi, lần tới gặp. Chào ông."
Bạch Lạc Nhân phía bên này đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại. Thì ra là một sự hiểu lầm. Lúc này cậu không biết làm sao, chỉ nằm yên ở đó.
Cố Hải đi đến chui vào chăn, từ phía sau ôm Bạch Lạc Nhân, người không phản kháng nữa, thuận ý cho hắn ôm. Cố Hải hôn vào gáy cậu: "Bảo bối, chỉ cần nói ra, chúng ta đều có thể giải quyết. Lần sau đừng như thế nữa, cậu bỏ mặc tôi, tôi sẽ càng suy nghĩ nhiều hơn, trong khi chuyện này không đáng để chúng ta bận tâm. Cậu thấy đúng chứ?"
Bạch Lạc Nhân dường như biết nếu còn trách hắn tức là cậu không hiểu đạo lý, động người xoay lại đối diện Cố Hải, mặt hướng mặt, hôn hắn một cái: "Xem như hoà."
Cố Hải lập tức dục khí sung mãn, trực tiếp đưa tay xuống nơi hạ thân tìm Tiểu Nhân Tử: "Đâu dễ dàng bỏ qua như vậy. Ngoan ngoãn đền tội đi."
"Cậu buông ra, vừa nãy đã... Khoan.... " - Bạch Lạc Nhân đưa tay ngăn cản.
"Cậu vẫn không nhận ra lần nào phản ứng đều muộn cả rồi sao?"
Cố Sắc Lang đã thành công chiếm giữ Tiểu Nhân Tử.
—————————
Hai người nhốn nháo một trận mệt muốn chết rồi ôm nhau ngủ đến 6 giờ tối.
Cái bụng không ngoan ngoãn của Bạch Lạc Nhân lại biểu tình, không phải biểu tình cơn đau mà là biểu tiền cơn đói. Lúc trưa ăn không được bao nhiêu đã phải "vận động kịch liệt" hao tổn sức lực như vậy. Thảo nào.
Bạch Lạc Nhân cựa quậy cũng đủ đánh thức Cố Hải, hắn nhướng hai mắt nhìn đồng hồ rồi đưa tay xuống vỗ mông cậu:
"Dậy thôi. Chúng ta thay quần áo đi ăn cơm. Còn phải mua điện thoại cho cậu."
Bạch Lạc Nhân dụi dụi mắt đứng lên, một mạch đi vào phòng tắm. Đương nhiên, Cố Hải cũng lù lù theo sau lưng vợ.
Tắm xong, hai người cùng đến tủ quần áo lấy y phục nhưng sực nhớ tất cả đã bị Bạch Thượng Tá mang sạch đến ký túc xá doanh trại, chỉ còn vài bộ đồ đơn sơ trong giỏ xách lúc cậu nhập viện mang theo mà thôi.
Nhìn thấy cảnh này Cố Hải bực bội lèm bèm một hơi: "Thật không hiểu. Cậu là đàn bà chắc, giận dỗi liền bỏ nhà ra đi. Chừa thứ gì lại không chừa, chừa ngay điện thoại lại. Rồi tôi muốn tìm cậu phải làm sao? Lần sau nếu còn xảy ra chuyện, muốn đi thì mang điện thoại theo. Nghe không?"
"Thì ra cậu vẫn còn muốn có lần sau." - Bạch Lạc Nhân đưa ánh mắt bỡn cợt đến bên nam nhân lắm mồm.
Cố Hải tiến tới đưa tay nắm gáy Bạch Lạc Nhân, hung hăn áp hai gương mặt lại gần nhau: "Cậu còn ở đó trêu chọc tôi? Tôi hỏi lại lần nữa: Nghe không?"
"Nghe rồi." - Bạch Lạc Nhân cười cười nhìn hắn.
Cố Hải ơi Cố Hải, cậu vẫn là một con lừa, vài câu nói cử chỉ của tôi cũng có khả năng làm cậu phát tiết. Thật thú vị.
Cố Hải nhìn vẻ mặt hết sức tinh ranh của Bạch Lạc Nhân mà không khỏi chau mày, tranh thủ cự ly gần hôn cậu một cái: "Nhóc con. Cậu là tổ tông sống nhà tôi."
Họ hôn nhau một vài phút thì định thần, quyết tâm phải đi ăn vì bụng của Bạch Lạc Nhân cứ ca khúc khải hoàng khiến Cố Hải không khỏi xót ruột.
Trên đường họ cùng nhau trò chuyện, Bạch Lạc Nhân hỏi Cố Hải về công ty ở Thâm Quyến. Cố Hải dĩ nhiên thành thật bày tỏ tham vọng của mình:
"Tôi đã thành công chiếm trọn. Sắp tới đây sẽ sáp nhập hai công ty với nhau, mở rộng thị trường sang Thâm Quyến, nhà xưởng cũng đã là của tôi, tôi sẽ triệt để nắm cơ hội đưa Hải Nhân lên tầm cao mới. Thời gian tới chắc sẽ bận rộn nhiều, cậu đó, đừng sinh sự nữa, như thế thì tôi mới chuyên tâm phát triển công ty được."
Bạch Lạc Nhân thật không hiểu tại sao cậu cứ bị lôi vào đóng vai vật cản trở đường công danh của Cố Hải. Hắn lúc nào cũng bảo cậu hay sinh sự mà không nhìn lại bản thân. Thật đúng là mặt dầy.
Nhưng Bạch Lạc Nhân không buồn đáp trả lời cáo buộc đó, cậu quan tâm thứ khác:
"Vậy thời gian tới, chắc hẳn rất bận rộn?"
Cố Hải hiểu ra điều gì, đưa tay qua nắm lấy tay Bạch Lạc Nhân, nhiệt độ ấm áp giao triền, giọng nói cũng trở nên ấm áp: "Bảo bối, đúng vậy. Tôi sẽ thường xuyên di chuyển 2 nơi. Còn phải đến những chổ khác gặp đối tác. Nhưng tôi sẽ sắp xếp trừ khi phải ra nước ngoài không bay về kịp, nếu chỉ là qua lại giữa các thành phố trong nước tôi tuyệt đối buổi tối sẽ về nhà ôm cậu ngủ. Cậu đi làm rồi phải ngoan ngoãn trở về nhà. Biết chưa?"
Bạch Lạc Nhân suy tính một chút rồi nói: "Đừng tự làm khó bản thân, cứ đi làm việc của cậu, đó cũng là vì tương lai chúng ta. Tôi đi làm vẫn sẽ về nhà."
Cố Hải siết chặc bàn tay trong bàn tay: "Bảo bối, chịu đựng một chút. Tôi sẽ cố gắng hết sức để về. Không chăn gối nào êm ấm bằng chiếc giường có cậu cạnh bên."
Cầm bàn tay đưa lên môi hôn một cái, như mong cậu hãy yên tâm mà gửi gắm trọn cuộc đời.
Tin tôi. Cố Hải này sẽ mang về cho cậu hạnh phúc.
Nhân Tử.
------------------------
Họ đến một nhà hàng sang trọng, Cố Hải đã đặt bàn trước, buổi ăn trôi qua rất ấm áp, hai người tâm đầu ý hợp bàn tán hết việc này đến việc kia. Đoạn còn lôi cả Vưu Kỳ và Vương Mãnh vào chủ đề thảo luận.
"Cậu nghĩ hai tên ấy thế nào?" - Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân đưa mắt suy nghĩ một chút thì trả lời: "Tình trong như đã, mặt ngoài còn e."
Ha ha ha...... Hai người sảng khoái cười lớn.
Ăn uống xong, Cố Hải chở Bạch Lạc Nhân đi lựa điện thoại.
Dạo qua một chút xung quanh Apple Store, Bạch Lạc Nhân còn chưa quyết định được nên thuận tiện hỏi ý kiến Cố Hải: "Cậu thấy cái nào được thì mua đi, tôi cũng không biết phải chọn làm sao. Cũng là do cậu ấu trĩ, giận tôi thì liên quan gì đến điện thoại?"
Cố Hải nghĩ đến chuyện đó trong lòng vẫn còn lưu lại chút bực tức: "Đêm cậu bỏ nhà đi tôi không biết làm thế nào đã lấy điện thoại cậu tìm số gọi cho cô gái đó. Cô ấy cứ nói những lời khích tướng thử hỏi con mẹ cậu nhịn được sao?"
"Cậu bị hư não à? Dù tôi có ở đó hay không thì khi cậu hỏi cô ấy cũng đã nắm được tình hình là tôi với cậu sinh chuyện. Bởi thế liền đến doanh trại làm phiền tôi. Ngu ngốc." - Bạch Lạc Nhân thật hết cách với tên đầu đất này.
Với thông tin vừa nghe, có thể dễ dàng đoán được Cố Hải sẽ phản ứng như thế nào, hắn trừng mắt ngạc nhiên, nắm vội lấy cổ tay Bạch Lạc Nhân: "Cô ta đến doanh trại? Điều này tại sao bây giờ tôi mới biết? Cô ta đến tìm cậu làm gì? Nói mau cho tôi."
Cổ tay bị bóp đến đau, Bạch Lạc Nhân giằng co rút tay ra: "Cậu đừng có lúc nào cũng phản ứng mạnh thế không? Muốn hỏi cũng phải từ từ chứ."
"Cậu nghĩ tôi có thể bình tĩnh trước chuyện như thế hả? - Cố Hải quát một hơi.
"Quây. Cậu còn lớn tiếng chổ đông người tôi sẽ không khách sáo." - Bạch Lạc Nhân đưa tay chỉ chỉ vào ngực hắn, bặm môi cảnh cáo.
"Qua đây." - Cố Hải kéo Bạch Lạc Nhân qua băng ghế trong cửa hàng.
Khi đã yên vị thì hắn mới lên tiếng: "Nói đi."
Bạch Lạc Nhân liếc tên to đầu một cái rồi mới chịu nói: "Cô ấy đến tìm tôi thì tôi liền biết là do cậu không bình tĩnh mà cung cấp thông tin. Hôm đó tôi đã nói rõ ràng rồi, cô ấy sẽ không quấy rầy chúng ta nữa. Hơn nữa. cô ấy sớm đã có vị hôn phu, chỉ vì một phút bốc đồng mà thành ra như vậy."
Cố Hải nhìn chăm chú vào mắt Bạch Lạc Nhân, nghe cậu nói hắn cũng an lòng, cậu đã vì hắn mà giành lại công đạo. Nhưng vẫn một mực tò mò: "Cậu chính xác là nói gì với cô ta?"
Bạch Lạc Nhân nhàm chán nhìn hắn rồi đứng lên tiếp tục lựa điện thoại.
Cố Hải chạy đến cặp cổ: "Kể tôi nghe xem, cậu đã nói những gì?"
"Quan trọng sao?" - lườm.
"Dĩ nhiên quan trọng." - khăng khăng
"Không nói." - quay mặt đi.
"Vì sao?" - lại bám lấy.
"Cậu rốt cuộc là có lo mua điện thoại không?" - nhàm chán quay sang hỏi.
"Mua. Nhưng trước tiên nghe cậu nói." - vẫn cứng đầu.
"Không cần mua nữa. Tôi đổi ý rồi. Không có đâm ra lại tốt, những ngày qua thật yên tĩnh." - quay lưng tiến ra cửa.
Lật đật kéo tay lại: "Ấy ấy. Mua. Tập trung mua. Cậu không biết chọn cái nào thì cứ lấy cái mới nhất. Tôi cũng đổi, lấy 2 cái màu xám đi."
"Tôi thích màu trắng" - nam nhân thích màu sắc trùng với họ của mình.
"Vậy thì một xám, một trắng."
Thành giao.
[Hết chương 29]
/171
|