"Tiểu Đằng, anh xin lỗi đã hiểu lầm em." - Diệp Tuấn Thần nhẹ giọng nói. Trương Đằng ngày hôm nay xuất hiện khá tươi tắn, nhất là ánh mắt. Ánh mắt ấy cứ như đã vượt qua mọi khổ đau, tìm thấy lẽ phải đời mình, cư nhiên không gợn chút mặc cảm nào. "Em không có vấn đề gì đâu. Hiểu lầm thôi mà, sớm muộn cũng sẽ hoá giải được." - cậu lắc đầu trấn an. Diệp Tuấn Thần đột nhiên không biết nói gì nữa, tập trung khuấy tách cafe từ nóng hổi sang nguội lạnh vẫn chưa ngừng tay. Xuôi dòng thời gian tìm lại những ngày đầu tiên.... Một tiểu mỹ nam mơn mởn xuất hiện trước mặt khiến bản năng khát cầu của Diệp Tuấn Thần trổi dậy, nhanh tay đón người vào lòng. Có tiếp xúc, có cảm giác, Trương Đằng khác hoàn toàn so với những MB trước đây hắn giao du. Cậu vừa thuần khiết, vừa đáng yêu, cho có bướng bỉnh nhưng thỉnh thoảng cũng rất nghe lời, đôi khi còn nói ra nhiều câu đặc sắc rung động tâm can làm cho Diệp Tuấn Thần mê mẩn, bất giác đắm chìm vào thế giới của hai người đang nghiêm túc yêu nhau. Một vài mâu thuẫn xảy ra càng làm đậm thêm tình cảm của hắn, hắn biết hắn cần người thanh niên này, hắn yêu thích cậu, hắn muốn mãi mãi có cậu trong vòng tay. Cho nên bất kì sự việc cãi nhau nào cũng dùng yêu thương hàn gắn, không gì nghiêm trọng. Đến một ngày kia, khi cử chỉ và lời nói không còn đủ khả năng để thể hiện tình cảm, con người cần đến danh phận. Đây là thứ duy nhất trên đời, Diệp Tuấn Thần chưa thể cho Tiểu Trương. Mâu thuẫn lần này không thể giải quyết. Hắn không thể vô liêm sỉ yêu cầu Trương Đằng cứ ở bên hắn vô danh vô phận, làm như thế thật không công bằng, càng không đáng mặt đàn ông. Đến một ngày hắn vì tập đoàn phải kết hôn, sinh con, không lẽ cậu vẫn đứng trong bóng tối nhìn hắn yên bề gia thất? Điều đó là hoàn toàn không thể được. Nên quyết định sau cùng, Diệp Tuấn Thần buộc mình phải buông Trương Đằng ra trước lúc tình cảm phát triển thành sợi dây trói buộc quá chặc cả hai sẽ càng thêm khó thở. Hắn đã chứng kiến rất nhiều mối quan hệ nghiệt ngã. Người thì cưới vợ sinh con, trong khi nhân tình vẫn đêm đêm chờ đợi vì trót yêu quá sâu nặng, dứt ra không được nữa mà ở lại thì tự đày đoạ mình. Hắn không muốn như vậy. Nên thời cơ hội cả hai vẫn chưa đến mức độ khắc cốt ghi tâm thì dứt khoát phân khai. Đến thời điểm này, khi ngồi tại đây đối diện với người yêu, Diệp Tuấn Thần vẫn nghĩ quyết định của mình là tốt nhất cho cả hai ở thời điểm hiện tại. "Tiểu Đằng. Anh không mong em bỏ phí tuổi đời ra chờ anh. Càng không mong bản thân vô dụng chưa cho em được danh phận đã khiến em đau khổ. Nên việc duy nhất anh có thể làm là để em ra đi. Em hiểu cho anh chứ?" Trương Đằng mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười thật lòng không hề gượng ép: "Em hiểu. Em cũng đã dành thời gian để nghĩ cho bản thân. Lý lẽ của anh không sai, anh là một người đàn ông tốt. Anh không muốn bất công với em, vã lại nếu anh có đề nghị em trở thành tình nhân bí mật, chắc hẳn em cũng sẽ tát anh một phát và rời khỏi anh. Em cũng vậy, em cũng chưa yêu anh nhiều đến mức có thể vì anh mà hy sinh danh dự của mình. Chúng ta hoà nhau. Nếu sau này có duyên gặp lại, chuyện hôm nay cứ coi như kỉ niệm. Em về đây vì nếu ở lại lâu hơn em sợ mình sẽ bướng bỉnh không buông tha anh mất. Anh ở lại, dùng hết tách cafe rồi hẳn về." Trương Đằng rời đi, cũng qua nhiều năm rồi cuộc sống yên ả của cậu mới có chút lăn tăn như vậy. Đôi khi chúng ta vì hiếu kì mà bất chấp đón tiếp những vị khách không mời. Đến bất ngờ, đi vội vã, để lại khoảng trống trong đời. Anh chưa yêu em đủ để cho em danh phận. Em cũng chưa yêu anh đủ để hận anh. Chúng ta là một sự kết hợp hoàn hảo.... để chia ly. ... "Cậu đi thật sao?" - Bạch Lạc Nhân cầm lấy tờ giấy thôi việc trên bàn. "Ừm" - Trương Đằng lanh lẹ gật đầu - "Em còn không về chắc chắn ba sẽ từ em luôn đó" Bạch Lạc Nhân tâm trạng lại có chút lo lắng. Phải chăng vì chuyện tình cảm tan vỡ mà Trương Đằng muốn bỏ đi khỏi chốn đau lòng này? Cố Hải đã dạy dỗ được người ta cái gì đâu? Không biết có đắc tội với ông chủ Trương hay không nữa? Dường như đã sớm thấu hiểu tâm tình rối bời của huynh trưởng, Trương Đằng vội giải bày: "Anh yên tâm đi em đã thông suốt chuyện với Thần ca rồi. Bọn em yêu nhau thì cũng có đấy nhưng chắc chắn chưa phải kiểu tình cảm sâu nặng như anh và Hải ca được. Nên việc xa nhau cũng không quá to tát đâu. Em không buồn thì hơi vô lý, nhưng nỗi buồn không lớn, càng không thể ảnh hưởng đến con người em được. Vấp ngã lần đầu cũng tốt mà, em sẽ cố gắng trưởng thành hơn, sau này biết đâu lại gặp được người yêu mình như Hải ca." Mặc dù rất quý Trương Đằng, nhưng nghe xong câu này hai hàng chân mày của Bạch Lạc Nhân bất giác co lại: "Cậu vừa nói gì? Đại Hải yêu cậu?" Trương Đằng phì cười: "Haha. Chỉ là nói thiếu vế sau thôi, xem anh kìa. Ý em là biết đâu sau này lại gặp được người yêu em như Hải ca yêu anh vậy." Bạch Lạc Nhân thở ra một hơi rất kín và thầm xỉ vả bản thân vì sao có thể bày ra bộ dạng ghen tuông ấy trước mặt sư đệ như vậy được. Quả thật bị Cố Hải lây bệnh rồi, phải học cách kiềm chế gấp. "Bảo bối, đi ăn trưa thôi" - Cố Hải chưa vào đến nơi nhưng giọng đã vang từ cổng. Trương Đằng nhìn thấy huynh trưởng liền vui cười thông báo: "Em vừa nộp đơn từ chức. Cũng đến lúc em quay về rồi. Cám ơn anh và Nhân ca thời gian qua đã chăm sóc cho em. Em thật sự xem hai anh như anh trai ruột của mình, khi nào hai anh rãnh rỗi hãy đến thăm em nhé" "Vậy à? Được thôi, hai anh sẽ dành thời gian rãnh sang chơi với cậu. Lo mà làm việc đi, yêu đương cần gì sớm." - người đàn ông trung niên từng có một tình yêu điên cuồng ở thuở còn ngồi ghế nhà trường cho biết. "Ừm. Em sẽ phụ giúp cho ba khuếch trương tập đoàn. Có mối làm ăn tốt sẽ móc nối cho Hải Nhân, cả hai bên chúng ta đều hưởng lợi. Như vậy có được không?" - Trương Đằng tinh nghịch đưa ra đề nghị. Cố Hải hào hứng vỗ vào vai tiểu tử mấy cái: "Đúng là không uổng công tôi đào tạo cậu. Tư tưởng rất khá" Chuyến bay của Trương Đằng là vào 9 giờ tối hôm ấy. Phi trường khoảng thời gian này thưa thớt người. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đến tiễn chân Trương Đằng, tạm biệt vài câu rồi vẫy tay đưa cậu vào trong khu vực thủ tục. Hai huynh trưởng ra về. Nhưng nào biết ở một góc khuất đằng xa, ai đó đàn âm thầm dõi theo bước chân người đi. Diệp Tuấn Thần cầm lòng không được muốn nhìn tiểu tình nhân lần cuối, hắn không cho Trương Đằng danh phận, nên không biết phải lấy tư cách gì tiễn đưa? Đành đứng một góc lặng lẽ mà nhìn. Trong lòng nặng trĩu ưu tư... Có rất nhiều lý do để kết thúc một cuộc tình. Nhưng nếu đó không phải là do cạn kiệt tình cảm với nhau, thì nhân duyên vẫn dài... Bạch Lạc Nhân trở về nhà cảm thấy có hơi trống trãi, bình thường Trương Đằng rất hay ở đây uống bia, ăn lẩu, chơi game,... Không khí hoạt náo hơn nhiều. Giờ thì hơi nhàm chán, hướng chổ sofa lớn ngồi xuống, nhìn ra cửa kính rộng lớn, thầm mong Tiểu Đằng qua sóng gió sẽ trưởng thành hơn, sống thật tốt, một ngày nào đó gặp lại chắc chắn phải uống một chầu cho đã mới thôi. Chưa suy nghĩ xong đã bị một thân thể to lớn phủ lên mình, cố gắng mà ôm ấp lại. Bình thường người ta ôm là từ vai ôm qua, hay từ phía sau ôm đến, hoặc trực diện mà ôm. Còn tên này hắn ôm bằng cách phủ cả thân hình lên đầu Bạch Lạc Nhân ôm gọn xuống, như thể muốn nén cậu thành một khối hình hộp vậy. Cái kiểu âu yếm này Bạch Lạc Nhân đặc biệt khó chịu. "Làm cái khỉ gì vậy? Gãy cổ ông!" - lập tức né qua, quát cho hắn một câu. Bị cự tuyệt, Cố Bí Xị đành ngồi xuống bên cạnh, tay chân vẫn không yên cứ níu kéo cho bằng được Bchj Lạc Nhân qua, vòng tay ôm eo cậu, gác cằm lên vai cậu rồi mới chịu nói: "Đừng nghĩ chuyện Tiểu Đằng nữa. Thằng nhóc ấy bị một cú mới lớn khôn được. Bây giờ cậu nghĩ chuyện của chúng ta đi, biết sắp đến ngày gì không?" Ai chả biết. Cách đây một tháng, Bạch Lạc Nhân sáng sớm vừa mở mắt ra nhìn sang bên cạnh đột nhiên phát hiện Cố Hải đang loay hoay chỉnh sửa gì đó trong điện thoại cậu. Biết được Bạch Lạc Nhân đã tỉnh, hắn vội vang đặt điện thoại xuống chổ cũ, nhanh chân chuồn đi làm thức ăn sáng, chưa kịp thời gian để Bạch Lạc Nhân chất vấn gì. Nhưng cơ bản là không cần chất vấn, ngày hôm sau liền có đáp án ngay. Cố Hải chính là nhân dịp Bạch Lạc Nhân ngủ say mà cài đặt trình nhắc nhở trong điện thoại, mỗi ngày đều hiện thông báo đếm ngược đến 1 tháng sau là đúng Kỉ Niệm Một Năm Ngày Cưới của bọn họ. Quá trơ trẻn. Cố Hải không nhắc mà nhờ công nghệ nhắc giùm hắn. Có lúc Bạch Lạc Nhân thấy phiền chết đi được, cứ mỗi ngày mỗi báo, cậu có phải thiểu năng hay mắc bệnh đãng trí gì đâu mà phải cần như vậy!!! Dứt khoát bấm tắt luôn trình nhắc nhở ấy cho nhẹ đầu. Nhưng quái lạ, ngày mai nó vẫn trở lại bình thường. Nguyên nhân là cứng đầu kia mỗi ngày đều kiểm tra xem đã báo đúng giờ hay chưa, sợ cả máy móc bị trục trặc! Nên nếu Bạch Lạc Nhân có cố ý tắt đi thì cũng vô dụng. Ai bảo cậu ở chung nhà với hắn, ngủ chung giường với hắn, có giấu điện thoại đến đâu cũng không được, đành phải chịu được cho đến ngày đó. "Mỗi ngày đều thông báo, não cá vàng hay sao mà không nhớ?" - Bạch Lạc Nhân như có như không trả lời. Cố Hải mãn nguyện gật gù, cằm của hắn cứ cọ cọ vào vai Bạch Lạc Nhân: "Còn 3 ngày nữa thôi. Hôm đó tôi sẽ chuẩn bị tiết mục thật hoành tráng. Chắc chắn sẽ là một ngày kỉ niệm khó quên" "Có phải mất mặt lắm không?" - Bạch Lạc Nhân nghi ngờ hỏi. Cố Oan Ức lập tức nhất cằm ra, nhìn thẳng vào ái nhân: "Cái gì mà mất mặt? Đó là cách tôi thể hiện hạnh phúc của chúng ta." "Dường như đó là cách thể hiện hạnh phúc của riêng cậu thì đúng hơn" - vẫn là thôi khỏi đi. "Thì cứ cho là vậy. Tôi hạnh phúc thì cậu cũng hạnh phúc. Cái này quá hợp lý đi" - vẻ mặt hớn hở cười một nụ cười tự khen mình tài giỏi. Bạch Lạc Nhân không phản đối quan điểm này, nhưng cậu vốn không thích khoa trương. Cố Hải muốn kỉ niệm ngày cưới đương nhiên là được, ở nhà tự vào bếp rồi ăn cơm cùng nhau không phải ổn thoả rồi sao? Cần gì hoành tráng như hắn nói chứ? "Này Đại Hải, hôm đó tôi muốn ăn món do cậu nấu" - Sống cùng hắn đương nhiên biết hắn cố chấp, phải đánh đòn tâm lý thì mới được. "Hả? Món tôi nấu sao?" - dường như việc này đi ngược với kế hoạch, Cố Hải chau màu suy nghĩ một lúc. 'Kỉ niệm ngày cưới muốn ăn món do người yêu nấu thì cũng rất ý nghĩa nha. Bạch Lạc Nhân nghĩ thế có nghĩa cậu ấy coi trọng thứ mình làm. Nhưng nếu vậy thì kế hoạch ăn tối trên du thuyền dạo hồ và tình thú thâu đêm của mình thì làm sao? Phải đổi thành nấu nướng + ăn tối trên du thuyền dạo hồ và tình thú thâu đêm à? Như thế thì phải chuẩn bị thêm vài thứ, công đoạn ban đầu cần lược bỏ đầu bếp đi. Ok quyết định như vậy' Nghĩ xong hắn liền vui vẻ đặt cằm lên vai cậu lần nữa: "Được. Hôm đó tôi sẽ nấu cho cậu ăn." Dễ dàng như vậy? Bạch Lạc Nhân có chút khả nghi nhưng thôi vẫn là mặc kệ hắn. Muốn làm gì đó thì làm, suốt ngày cứ thích náo loạn không đứng đắn. Gần đây, Bạch Lạc Nhân dồn hế tâm sức cho hạn mục sản xuất linh kiện phần cánh máy bay do Hải Nhân hợp tác với 2 nhà cung cấp hàng đầu tại Triều Tiên, mọi thứ ổn thoả rồi, chi phí được thoả thuận một cách hợp lý, đúng là Bạch Tổng rất có tài thương lượng. Nhưng đên phút cuối đột nhiên có biến cố. Không phải là vấn đề của Hải Nhân mà là vấn đề giữa hai nhà cung cấp phía Triều Tiên. Họ xảy ra mâu thuẫn trong quá trình kí kết, nên hợp đồng sẽ có thể phải thay đổi, yêu cầu bên thứ 3 là Hải Nhân phải sang Triều Tiên một chuyến bàn thảo lại. Bạch Lạc Nhân nghe thông tin trời giáng, đáng lẽ là hợp tác 3 bên, nay 2 bên xảy ra mâu thuẫn, người chịu thiệt lại nghiêng về công ty cậu. Mọi việc ở đây vẫn còn dang dở, mẫu thiết kế đang trong quá trình hoàn thiện bước cuối cùng, nhà xưởng đã khởi động làm khuông cho một vài chi tiết nhỏ, bây giờ kêu bỏ thời gian sang Triều Tiên thì thật là bất tiện. "Để tôi đi" - Cố Hải nói "Nhưng lần trước người bên phía Triền Tiên sang đây đàm phán là do tôi đứng ra thương lượng. Lần này cũng nên là tôi đi." - Bạch Lạc Nhân từ chối. "Cậu ở lại cứ hoàn tất mẫu thiết kế về các chi tiết nhỏ trước đã. Cậu theo sát chúng từ đầu rồi, nếu cậu đi thì không ai hiểu rõ ý đồ của cậu. Còn việc đàm phán thì cứ dựa trên mục đích chung ban đầu cậu đề ra thôi đúng chứ? Việc ăn nói cứ để cho tôi" Cố Hải nói có lý, hiện giờ chỉ có Bạch Lạc Nhân mới hiểu rõ và theo sát tiến độ sản xuất được thôi, việc đàm phán giá cả cứ để Cố Hải đi hộ: "Nhưng cậu tuyệt đối phải nhớ, không được kí giá đắt hơn dù chỉ là một đồng." "Tôi biết rồi" - Cố Hải nhẹ giọng đi đến kề sát lỗ tai Bạch Lạc Nhân nói nhỏ, tay còn nắm hờ cổ tay của cậu: "Tôi sẽ đi ngay trong chiều nay. Ngày mai đàm phán, ngày mốt trở về. Tôi chắc chắn sẽ về kịp kỉ niệm ngày cưới của chúng ta." [Hết chương 73]
/171
|