Bạch Lạc Nhân không thể tới chổ hẹn gặp Diệp Tuấn Thần dù cậu rất muốn. Lý do ư? "Không cho đi! " - Cố Hải mặt mày đanh lại - "Tôi biết cách giải quyết rồi cậu tốt nhất là không nên tới. Hắn ta từng có ý với cậu nên chỉ tôi đơn phương đàm phán sẽ hay hơn." Rồi ok. Không cho đi thì thôi, Bạch Lạc Nhân vốn dĩ cũng nghĩ Diệp Tuấn Thần là đối tác lâu năm của Cố Hải, nên cho Cố Hải trao đổi với hắn sẽ ngang hàng và thuận tiện hơn. Chỉ là cậu hơi sốt ruột vì đây là chuyện của Trương Đằng mà thôi. Nhưng bây giờ người kia cương quyết như vậy thì để hắn đi. Bạch Lạc Nhân phủi tay quay về văn phòng. Diệp Tuấn Thần một phần vì nể mặt Cố Hải là đối tác lớn, mặt khác hắn vẫn muốn đến nghe ngóng 'lời giải thích hộ Trương Đằng' của vị tổng tài này xem sao. Cố Hải từ xa đi đến, đặt một tập hồ sơ lên bàn, rất đàn ông vào thẳng vấn đề: "Tôi hẹn anh ra là vì việc gì chắc anh cũng biết. Đây là tư liệu tôi nhờ thám tử điều tra, tên nhà báo họ Trịnh kia hôm qua trong tài khoản riêng đã được chuyển vào 100 ngàn từ cái tên rất quen thuộc đối với anh. Nhưng không phải là Trương Đằng. Mà là Hải Siêu." "Hải Siêu? Trợ lý riêng của tôi?" - Diệp Tuấn Thần bất ngờ trước thông tin vừa nhận. "Nếu Tiểu Đằng là người cấu kết, bán thông tin cho tên phóng viên Trịnh thì việc gì trợ lý riêng của anh lại đi chuyển tiền cho người đó? Phải chăng.... Đúng như lời Hải Siêu nói, chính anh mới là chủ mưu đằng sau, dàn dựng màn kịch này nhằm tống khứ Tiểu Đằng để có thể thoả sức lăng nhăng với người khác?" - lời cáo buộc của Cố Hải lập tức định ra. "Không. Hoàn toàn không có chuyện đó. Nhưng ý anh là sao? Hải Siêu đã nói gì?" - vẫn còn mang bộ dạng khó hiểu. Cố Hải tiếp tục lấy hình từ tập hồ sơ ra trải đầy trước mặt Diệp Tuấn Thần: "Đây là camera quan sát ở chung cư nơi Tiểu Đằng thuê nhà. Vào hôm xảy ra sự việc, sau khi anh rời khỏi thì Hải Siêu đã trực tiếp đến gặp Tiểu Đằng và nói chính anh là người dàn xếp chuyện nhà báo nhằm mục đích tống khứ cậu ấy đi. Còn kêu Tiểu Đằng đến quán bar X chứng kiến tận mắt cảnh anh phong lưu khoái lạc. Bây giờ cậu ấy không còn tin tưởng vào ai nữa, suốt ngày chỉ biết ôm mặt xoay vào góc tường. Chưa bao giờ tôi thấy Tiểu Đằng như vậy." "Tôi... Tôi đã trách lầm em ấy" - sau ngần ấy chứng cứ, hiển nhiên Diệp Tuấn Thần có thể suy ra ai mới chính là thủ phạm thật sự. Cố Hải chỉ mỉm cười nhạt rồi nói: "Anh biết vì sao tôi mang những thứ này đến gặp anh không? Là để minh oan cho Trương Đằng. Chứ không phải để níu kéo mối lương duyên này cho cậu ấy. Vì anh, chưa từng nghiêm túc, nên mới hiểu lầm cậu ta muốn khui chuyện này lên báo. Nếu chuyện này bị phanh phui, tôi thiết nghĩ, thiệt hại của anh cũng chẳng đáng là gì so với thiệt hại của Tiểu Đằng." Nói xong câu này, Cố Hải dự định đứng lên cáo từ, nhưng Diệp Tuấn Thần đã níu lại: "Đợi đã Cố Tổng. Hãy nghe tôi nói vài lời." Cố Hải cũng nể mặt ngồi xuống. Diệp Tuấn Thần tiếp tục nói: " Tôi là thật lòng với em ấy. Tôi chưa từng có cảm giác này trước đây. Nhưng anh cũng biết gia đình tôi, còn xã hội, còn công ty, tôi phải gánh vác rất nhiều. Để cho em ấy một danh phận? Tôi chưa nghĩ mình làm được. Nên đành để em ấy ra đi." "Việc tình cảm của hai người tôi không quan tâm đâu. Thật đấy. Anh và cậu ta thế nào là chuyện giữa anh và cậu ta. Nỗi oan của Tiểu Đằng được sáng tỏ, tôi cũng hết trách nhiệm. Việc sau này hai người là hợp hay tan, tôi không tiện can dự. Chào anh." - nói rồi đứng lên cáo từ, trước khi đi đề lại một câu - "Nếu anh nghiêm túc muốn gặp cậu ấy lần nữa thì sẽ tự tìm ra cơ hội." Cố Hải đi xa rồi, Diệp Tuấn Thần vẫn còn ngồi ở đó nhìn vào dòng người tấp nập trên phố. Tâm hồn lạc vào cõi ưu tư. "Alo. Sao rồi?" - Bạch Lạc Nhân nghe thấy điện thoại của Cố Hải gọi đến. "Tôi đã giải thích rõ ràng. Hắn cũng biết bản thân ngu ngốc trách lầm Tiểu Đằng" - Cố Hải thản nhiên khoe chiến tích. "Vậy hắn có ý định đến đón Tiểu Đằng về không?" Ậm ừ một lát: "Hình như là không" "Cái gì mà hình như?" - Bạch Nghiêm Nghị. Đồng ý để hắn một mình đi giải quyết, thế mà về cho một kết quả nửa vời. "Cậu bình tĩnh đã. Nếu như hắn ta muốn thì sẽ tự lết xác đi tìm, chúng ta không cần khẩn trương. Còn mà hắn không muốn, thì có thúc giục cũng thế thôi. Đâu ai tốt như Cố Hải này, cậu thấy đúng chứ?" - nói một hồi lại quay về thể loại tự luyến. Bạch Lạc Nhân cũng hết cách, đành hoa loa cúp máy. Cố Hải nói cũng đúng, hiểu lầm được giải trừ rồi, việc có tìm nhau hay không là do Diệp Tuấn Thần quyết định. Đâu liên quan gì đến hai người họ, giúp đến đây cũng coi như nể mặt hắn lắm rồi. Vốn dĩ ban đầu Bạch Lạc Nhân cứ nghĩ Diệp Tuấn Thần là tên sở khanh, xem Trương Đằng như MB chơi xong thì vứt bỏ, nên mới phản ứng gay gắt với Trương Đằng, kêu cậu cẩn thận với tên kia. Nhưng sau khi nghe kể lại thì cả hai huynh trưởng đều hiểu tất cả là do tiểu tử này ngang bướng tự chuốc đau khổ vào mình, Diệp Tuấn Thần xem ra cũng là một trang nam tử. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nhún tay vào giải quyết hiểu lầm trước, sau đó hai người họ quyết định ra sao thì còn tuỳ vào độ sâu nặng của tình cảm dành cho đối phương. Cơ bản, họ chia tay không phải vì hiểu lầm. Tối hôm ấy, Cố Hải muốn 'ăn' Bạch Lạc Nhân. Nhưng nháo tới nháo lui vẫn là nên nhịn thôi vì Trương Đằng đang ở ngoài, tên sắc lang không biết kiềm chế thể nào cũng gây nên tiếng động. Mà người đang thất tình còn nghe phải những âm thanh ám muội thì chẳng khác nào con dao cứa cổ. Nhẫn tâm. Thật là rất nhẫn tâm. "Nhịn một chút đi." - Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra. Nhưng hắn vẫn chui vào ngực cậu cọ cọ: "Một chút là bao lâu? Vừa vặn hai hôm trước công việc bận rộn cứ leo lên giường là ngủ, hôm nay mới rãnh rỗi thế mà...." " Tiểu Đằng đang ở ngoài" - Bạch Lạc Nhân tốt bụng nhắc nhở. "Thì làm sao? Phòng chúng ta cách âm rất tốt." - Cố Hải vẫn cứng đầu. Bạch Lạc Nhân nếu nói bài trừ thẳng thừng thì cũng không hẳn , hai ngày vừa rồi không gần nhau đương nhiên cũng có chút ngứa ngáy, nhưng căn bệnh 'mặt mũi cao' vẫn ngăn cản cậu dung túng nam nhân nhà mình làm chuyện bậy. "Nhanh buông ra." - đạp hắn một phát vào bụng - "Tôi đi xem Tiểu Đằng sao rồi." Như thế dứt khoát đi luôn, bỏ lại Hải lớn lẫn Hải nhỏ bứt rức ngồi vò chăn trên giường, miệng còn không ngừng lèm bèm: "Tiểu Đằng, Tiểu Đằng. Tiểu Hải Tử của tôi bộ không cần xem chắc?" Bạch Lạc Nhân vừa ra khỏi phòng đã trông thấy Trương Đằng ngồi một mình ở sân vườn, nhưng lạ thay vẻ mặt không có chút gì gọi là đau đớn sầu thảm, hơn nữ còn đang ngẩng đầu lên đếm sao cực kì vui vẻ. Bạch Lạc Nhân tiến lại gần: "Cậu đang làm gì ở đây vậy?" "Anh ấy hẹn em ngày mai gặp" - câu trả lời cho thắc mắc chưa kịp hỏi của Bạch Lạc Nhân. "Ai? Diệp Tuấn Thần?" "Ừm" - cậu mạnh dạn gật đầu - "Anh thử nghĩ xem, anh ta có phải sẽ là cầu xin em tha thứ không?" - nói xong còn cười hắc hắc. Bạch Lạc Nhân mỉm cười lắc đầu: "Chắc là không đâu" "Nhân ca" - đột nhiên Trương Đằng gọi - "Anh có cảm thấy em rất bất hiếu không?" "Sao cậu lại nói vậy?" "Em được ba nuôi lớn, ăn học thành tài, trở về nước lại lao đầu vào yêu đương, đau đớn khổ hạnh vì nó. Có phải là so với em, thì việc sinh ra một đứa con bất hiếu như vậy ba em là người buồn bã nhiều hơn đúng không?" Trẻ con không phải là tên ngốc. Bạch Lạc Nhân sáng mắt nhìn người trước mặt. Không ngờ tiểu tử này có thể nói ra những lời như thế. Trương Đằng rất ưu tú, thành tích học tập hay kĩ năng làm việc đều không chê vào đâu được. Song, tính cách hơi trẻ con, lại được nuông chiều từ bé, nên đôi khi cư xử không đúng mực. Điều đó không có nghĩa là cậu không hiểu chuyện, cậu cố tình muốn lười biếng một chút thôi. Bạch Lạc Nhân ngồi cạnh khoác tay lên vai cậu: "Ngày mai đi gặp người đó, bất luận là cậu đưa ra quyết định thế nào thì đều có tôi và Đại Hải ủng hộ cậu" "Ai nói tôi sẽ ủng hộ?" - Tên điên từ trong nhà bước ra trên đầu hoả khí bốc ngùn ngụt. Mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay ai đó đang đặt lên vai ai đó như muốn thiêu cháy tất cả. "Tại sao cậu lại nói vậy?" - Bạch Lạc Nhân vẫn tỉnh bơ vừa khoác tay vừa quay đầu hỏi Cố Hải. Hung hăn kéo Bạch Lạc Nhân đứng dậy, rời khỏi Trương Đằng: "Rồi, bây giờ thì ổn rồi. Hai người đang bàn chuyện gì đó?" Tức chết chưa? Hoá ra nãy giờ tự hắn đang ghen tuông chứ chẳng có chút gì gọi là lưu tâm đến bằng hữu. "Chúng tôi đang bàn chuyện làm sao đưa cậu đi chữa bệnh. Căn bệnh lệch lạc của cậu hết thuốc chữa rồi." - Bạch Nhàm Chán vừa nói vừa đẩy cửa trở vào nhà. Cố Đuổi Theo: "Hết thuốc chữa thì cần gì đi bác sĩ nữa. Cậu phải chịu đựng tôi cả đời. Nghe không? Này, nghe tôi nói không?" Trương Đằng nhìn hai huynh trưởng mà mỉm cười. Tình cảm của họ tốt như vậy, hạnh phúc như vậy quả thật khiến cậu có chút đau lòng. Ở đời mấy ai tìm ra một nửa? Và mấy ai được cùng với một nửa của mình đi đến cuối con đường? Diệp Tuấn Thần đích thị là một nửa còn thiếu trong cậu sao? [Hết chương 72]
/171
|