Cha Trương hỏi Ngọc Quân.
“Con thấy thế nào?”
Cô thấy thế nào ấy hả? Cô đang cảm thán ngày này cuối cùng cũng phải tới.
Ngày mà cô xé rách mặt với cái gia đình giả tạo này rồi.
Cô chán ngán phải diễn cái vở kịch gia đình tình thâm này rồi.
Chịu đựng hết một kiếp người ngu xuẩn, cô không muốn kiếp này vẫn phải trưng ra cái vẻ mặt thâm thiện để tìm cách đâm sau lưng bọn họ nữa.
Cô muốn quang minh chính đại mà làm.
Ngọc Quân thản nhiên.
“Con còn đang là sinh viên, chẳng biết gì về công việc kinh doanh. Con cũng không thể nhúng tay vào chuyện nội bộ của Lục thị.
Sao mọi người lại nghĩ là Lục Cảnh Thành chắc chắn là sẽ thuận theo con. Lục thị là tập đoàn đã đưa lên sàn chứng khoán. Anh ấy quyết định điều gì cũng sẽ cần thông báo với các cổ đông khác. Giờ chồng con mở cửa sau cho nhà vợ thì làm sao người khác có thể tin phục anh ấy được.
Nhưng con có một cách khác giúp nhà họ Trương.”
Cô có ý nhìn Trương Ngọc Quỳnh một cái, trước ánh mắt căng thẳng của cô ta nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.
“Liên hôn!”
Đúng vậy. Trương Ngọc Quỳnh hưởng thụ mọi thứ của nhà họ Trương thì bây giờ cũng đã đến lúc báo đáp.
Mẹ Trương cao giọng. Ai sẽ là người liên hôn, liên hôn với ai.
“Liên hôn?”
Ngọc Quân gật đầu,
“Đúng vậy.”
Bây giờ trong nhà ngoại trừ Ngọc Quỳnh thì cũng chỉ còn đứa con trai đang đi du học chưa về.
Ông nội Trương đặt nhiều kỳ vọng vào cháu đích tôn, chắc chắn sẽ không cho phép đột ngột kết hôn trước khi hoàn thành việc học. Ông ấy còn xem xét kỹ lưỡng, cũng chưa chọn được cháu dâu có nhà mẹ đẻ hùng hậu có thể trợ giúp cho sự nghiệp của cháu trai mình.
Vậy thì chỉ còn lại con gái Ngọc Quỳnh của bà.
Bà biết ngay là cái con nhỏ đáng ghét này sẽ không đưa ra được một cái chủ ý tốt đẹp gì rồi mà.
Nó ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám nhắm vào con gái cưng của bà. Mẹ Trương gào lên.
“Không được. Tuyệt đối không thể được.”
Ngọc Quân hỏi ngược lại bà:
“Tại sao lại không được. Con cũng nghe theo lời mẹ gả cho Lục Cảnh Thành để thực hiện hôn ước. Giờ đến chị cũng cần liên hôn để giúp đỡ gia tộc thì tại sao lại không được.”
Trương Ngọc Quỳnh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cô đang đợi con nhỏ này về đây là có chuyện muốn thương lượng với nó. Cô ta đang ngồi hứng thú nhìn nó bị gia đình ép buộc, không ngờ nó lại dám chuyển mọi chuyện sang đầu cô.
Muốn cô ta liên hôn? Cô ta mắt cao hơn trời, chỉ có Lục Cảnh Hi mới có thể sánh đôi với cô ta.
Hay là nhân cơ hội này nói luôn với ông nội chuyện này.
Dựa vào tính tình ông nội, chuyện tốt như thế này chắc chắn ông sẽ đồng ý.
Ngọc Quỳnh cản mẹ Trương đang kích động, cô nhìn Ngọc Quân dò hỏi.
“Nhà chúng ta thì có thể liên hôn với ai?”
Mau nói là Lục Cảnh Hi nhanh lên.
Ngọc Quân buồn cười nhìn sự toan tính trên gương mặt cô ta. Làm chị em hờ với cô ta còn chưa đủ ghê tởm, làm sao cô lại có thể cho cô ta làm chị em dâu với mình được.
Cô sẽ để cho cô ta lấy một người chồng thật là tương xứng.
“Mọi người có biết con trai của tổng giám đốc Hồ Quang tên là Hồ Chung không. Anh ta tuổi tác cũng tương xứng với chị Quỳnh, vừa mới tốt nghiệp là lập tức nhậm chức trong công ty của cha mình.
Nhà họ Hồ có hợp tác với Lục thị. Hồ Chung cũng là một người có năng lực, nhà họ Hồ cũng là nhà có tiếng tăm.
Cha mẹ thấy sao?”
Trương Ngọc Quỳnh đứng phắt dậy.
Hồ Chung? Cái tên vô liêm sỉ đấy. Con nhỏ đáng chết này dám chọn cho cô ta một thằng lùn không có tài cán lại còn trăng hoa.
Hồ Chung là một tên phú nhị đại chỉ biết dựa hơi cha. Học hành xoàng xĩnh, chật vật mãi không thi nổi một trường đại học trong nước, đành cầm tiền của cha ra bên nước ngoài học tạm.
Hắn ta quen thói tiêu xài hoang phí, chỉ biết ăn chơi chứ không biết làm ăn. Suốt ngày cặp kè gái gú, trong cái giới showbiz có ai mà không biết đến tiếng tăm của hắn.
Hắn đã cưỡng ép vài cô gái đến mức mang thai, lúc đó thì hắn ta trở mặt không nhận con.
Hồ Chung đã để mắt để Trương Ngọc Quỳnh đã lâu, nhưng e ngại vì dính dáng đến Lục Cảnh Thành nên chưa dám ra tay.
Nếu cô ta phải gả cho tên rác rưởi đó thì coi như đời này của cô đã xong.
Cô ta biết ngay là con nhỏ này căm thù cô ta, nó hận cô ta vì đã dám bắt nó gả cho một thằng điên.
Nó không cam lòng nhìn thấy cô được sống tốt.
Ngọc Quân ngẩng đầu hỏi cô ta.
“Chị Quỳnh sao thế. Chị vui mừng quá à?”
Ngọc Quân nhìn ánh mắt bừng bừng lửa giận của cô ta, hài lòng mỉm cười.
Chị em tốt của cô ơi. Người này kiếp trước Hồ Chung chính là kẻ mà cô ta đã cẩn thận tỉ mỉ chọn lựa để gán cái tội danh thông dâm lên đầu cô đấy.
Một mũi tên trúng hai con chim nhạn.
Nếu thành công thì không những Lục Cảnh Thành sẽ bị cắm sừng rồi bỏ cô. Lúc đó thì cô ta sẽ đường hoàng thay thế cô gả cho Lục Cảnh Thành, còn cô thì sẽ bị ép gả cho Hồ Chung, vẫn tiếp tục làm ván cầu lót đường cho cô ta.
Cũng may mắn là cô đã không bị tên khốn đó vấy bẩn.
Kiếp này thì cứ để chị gái tốt của cô tự mình trải nghiệm vậy.
“Con thấy thế nào?”
Cô thấy thế nào ấy hả? Cô đang cảm thán ngày này cuối cùng cũng phải tới.
Ngày mà cô xé rách mặt với cái gia đình giả tạo này rồi.
Cô chán ngán phải diễn cái vở kịch gia đình tình thâm này rồi.
Chịu đựng hết một kiếp người ngu xuẩn, cô không muốn kiếp này vẫn phải trưng ra cái vẻ mặt thâm thiện để tìm cách đâm sau lưng bọn họ nữa.
Cô muốn quang minh chính đại mà làm.
Ngọc Quân thản nhiên.
“Con còn đang là sinh viên, chẳng biết gì về công việc kinh doanh. Con cũng không thể nhúng tay vào chuyện nội bộ của Lục thị.
Sao mọi người lại nghĩ là Lục Cảnh Thành chắc chắn là sẽ thuận theo con. Lục thị là tập đoàn đã đưa lên sàn chứng khoán. Anh ấy quyết định điều gì cũng sẽ cần thông báo với các cổ đông khác. Giờ chồng con mở cửa sau cho nhà vợ thì làm sao người khác có thể tin phục anh ấy được.
Nhưng con có một cách khác giúp nhà họ Trương.”
Cô có ý nhìn Trương Ngọc Quỳnh một cái, trước ánh mắt căng thẳng của cô ta nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.
“Liên hôn!”
Đúng vậy. Trương Ngọc Quỳnh hưởng thụ mọi thứ của nhà họ Trương thì bây giờ cũng đã đến lúc báo đáp.
Mẹ Trương cao giọng. Ai sẽ là người liên hôn, liên hôn với ai.
“Liên hôn?”
Ngọc Quân gật đầu,
“Đúng vậy.”
Bây giờ trong nhà ngoại trừ Ngọc Quỳnh thì cũng chỉ còn đứa con trai đang đi du học chưa về.
Ông nội Trương đặt nhiều kỳ vọng vào cháu đích tôn, chắc chắn sẽ không cho phép đột ngột kết hôn trước khi hoàn thành việc học. Ông ấy còn xem xét kỹ lưỡng, cũng chưa chọn được cháu dâu có nhà mẹ đẻ hùng hậu có thể trợ giúp cho sự nghiệp của cháu trai mình.
Vậy thì chỉ còn lại con gái Ngọc Quỳnh của bà.
Bà biết ngay là cái con nhỏ đáng ghét này sẽ không đưa ra được một cái chủ ý tốt đẹp gì rồi mà.
Nó ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám nhắm vào con gái cưng của bà. Mẹ Trương gào lên.
“Không được. Tuyệt đối không thể được.”
Ngọc Quân hỏi ngược lại bà:
“Tại sao lại không được. Con cũng nghe theo lời mẹ gả cho Lục Cảnh Thành để thực hiện hôn ước. Giờ đến chị cũng cần liên hôn để giúp đỡ gia tộc thì tại sao lại không được.”
Trương Ngọc Quỳnh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cô đang đợi con nhỏ này về đây là có chuyện muốn thương lượng với nó. Cô ta đang ngồi hứng thú nhìn nó bị gia đình ép buộc, không ngờ nó lại dám chuyển mọi chuyện sang đầu cô.
Muốn cô ta liên hôn? Cô ta mắt cao hơn trời, chỉ có Lục Cảnh Hi mới có thể sánh đôi với cô ta.
Hay là nhân cơ hội này nói luôn với ông nội chuyện này.
Dựa vào tính tình ông nội, chuyện tốt như thế này chắc chắn ông sẽ đồng ý.
Ngọc Quỳnh cản mẹ Trương đang kích động, cô nhìn Ngọc Quân dò hỏi.
“Nhà chúng ta thì có thể liên hôn với ai?”
Mau nói là Lục Cảnh Hi nhanh lên.
Ngọc Quân buồn cười nhìn sự toan tính trên gương mặt cô ta. Làm chị em hờ với cô ta còn chưa đủ ghê tởm, làm sao cô lại có thể cho cô ta làm chị em dâu với mình được.
Cô sẽ để cho cô ta lấy một người chồng thật là tương xứng.
“Mọi người có biết con trai của tổng giám đốc Hồ Quang tên là Hồ Chung không. Anh ta tuổi tác cũng tương xứng với chị Quỳnh, vừa mới tốt nghiệp là lập tức nhậm chức trong công ty của cha mình.
Nhà họ Hồ có hợp tác với Lục thị. Hồ Chung cũng là một người có năng lực, nhà họ Hồ cũng là nhà có tiếng tăm.
Cha mẹ thấy sao?”
Trương Ngọc Quỳnh đứng phắt dậy.
Hồ Chung? Cái tên vô liêm sỉ đấy. Con nhỏ đáng chết này dám chọn cho cô ta một thằng lùn không có tài cán lại còn trăng hoa.
Hồ Chung là một tên phú nhị đại chỉ biết dựa hơi cha. Học hành xoàng xĩnh, chật vật mãi không thi nổi một trường đại học trong nước, đành cầm tiền của cha ra bên nước ngoài học tạm.
Hắn ta quen thói tiêu xài hoang phí, chỉ biết ăn chơi chứ không biết làm ăn. Suốt ngày cặp kè gái gú, trong cái giới showbiz có ai mà không biết đến tiếng tăm của hắn.
Hắn đã cưỡng ép vài cô gái đến mức mang thai, lúc đó thì hắn ta trở mặt không nhận con.
Hồ Chung đã để mắt để Trương Ngọc Quỳnh đã lâu, nhưng e ngại vì dính dáng đến Lục Cảnh Thành nên chưa dám ra tay.
Nếu cô ta phải gả cho tên rác rưởi đó thì coi như đời này của cô đã xong.
Cô ta biết ngay là con nhỏ này căm thù cô ta, nó hận cô ta vì đã dám bắt nó gả cho một thằng điên.
Nó không cam lòng nhìn thấy cô được sống tốt.
Ngọc Quân ngẩng đầu hỏi cô ta.
“Chị Quỳnh sao thế. Chị vui mừng quá à?”
Ngọc Quân nhìn ánh mắt bừng bừng lửa giận của cô ta, hài lòng mỉm cười.
Chị em tốt của cô ơi. Người này kiếp trước Hồ Chung chính là kẻ mà cô ta đã cẩn thận tỉ mỉ chọn lựa để gán cái tội danh thông dâm lên đầu cô đấy.
Một mũi tên trúng hai con chim nhạn.
Nếu thành công thì không những Lục Cảnh Thành sẽ bị cắm sừng rồi bỏ cô. Lúc đó thì cô ta sẽ đường hoàng thay thế cô gả cho Lục Cảnh Thành, còn cô thì sẽ bị ép gả cho Hồ Chung, vẫn tiếp tục làm ván cầu lót đường cho cô ta.
Cũng may mắn là cô đã không bị tên khốn đó vấy bẩn.
Kiếp này thì cứ để chị gái tốt của cô tự mình trải nghiệm vậy.
/49
|