Trương Ngọc Quỳnh vừa kéo Lê Phương lên vừa nói.
“Cậu đứng lên, chúng ta nhanh chóng đi chỗ khác. Cổng trường đông người tụ tập, ở lại lâu chỉ càng thêm mất mặt.”
Mấy cô thiên kim còn lại rối rít phụ họa.
Đến lúc mấy kẻ đó ngồi an vị trong lớp học thì mới hồi thần. Bọn chúng đều không thể ngờ được Ngọc Quân lại ra tay ác liệt như thế, còn không thèm nể mặt cả chị gái của mình.
Một cô gái có vóc người cao ráo nhất bực tức lên tiếng. Cô ta tên Tô Đào, người vừa nãy không đến cùng lúc với bọn họ.
Cô ta vừa đến thì đã thấy gương mặt sưng đỏ của Lê Phương, nghe kể ra mới biết thì là do con ả Ngọc Quân kia làm.
“Tại sao nó lại biết vụ lần trước chúng ta phải vào sở cảnh sát? Ngọc Quỳnh, là cậu nói với nó thật à?”
Ngọc Quỳnh lắc đầu. Cô ta cũng muốn biết là nó vì sao lại biết được thông tin này.
“Mình không biết.”
Tuy cô ta nói vậy nhưng cũng có người không tin hoàn toàn. Tối hôm đó chỉ có mỗi mình cô ta đi về sớm với lý do mai nhà có việc nên thoát nạn.
Ngọc Quân biết được chuyện này cũng rất đơn giản, vì chính cô là người đã báo cảnh sát là có người sử dụng thuốc lắc.
Chính là cái đêm trước ngày cưới của cô, cô ta vì để gán cái danh bê tha sa đọa cho cô mà ngấm ngầm đồng ý cho mang theo thuốc lắc và bóng cười đến.
Tuy Ngọc Quân đột nhiên đổi ý không muốn đi nhưng đồ đã mang đến. Mấy kẻ này tò mò muốn chơi thử cho biết một lần. Trương Ngọc Quỳnh cũng chẳng thèm ngăn cản, ai ngờ lại đột ngột có cảnh sát đến kiểm tra thế là cả bọn bị tống vào trại tạm giam.
Mấy nhà của bọn họ đã phải chi rất nhiều tiền để có thể bảo lãnh bọn họ ra bên ngoài và bịt miệng truyền thông để ém vụ này xuống.
Không thể ngờ là lại bị con ả kia nắm thóp. Nếu vụ này mà bị lộ ra ngoài thì coi như chặt đứt con đường diễn xuất.
Tô Đào nhăn mày.
“Không thể ngờ con ả đó đã học được cách chống đối rồi. Tớ cũng thật muốn thử bẻ răng nó xem nó dám làm gì.’’
Tô Đào xuất thân trong gia đình làm chính trị, tuy không quá giàu có như mấy người còn lại nhưng vì chức vụ của cha cô ta nên bọn họ vẫn nể mặt. Vì không làm kinh doanh nên cũng không va chạm quá nhiều với tập đoàn Lục thị.
Trái ngược với những kẻ khác, cô ta luôn thầm yêu Lục Cảnh Thành. Cô ta vừa muốn lại gần mà lại vừa sợ hãi anh. Cô ta cố ý tiếp cận Trương Ngọc Quân cũng là để tìm cơ hội gặp Lục Cảnh Thành.
Bản chất Tô Đào xấu xa nhưng lại không biết cách che giấu, bao nhiêu toan tính lộ hết lên mặt.
Kiếp trước Ngọc Quân vì nghĩ rằng nên Lục Cảnh Thành có hứng thú với cô ta thì sẽ buông tha cho mình nên không ngại ngần để cô ta lợi dụng.
Trong bữa tiệc sinh nhật tại nhà, ai ngờ cô ta lợi dụng cơ hội muốn bỏ thuốc rồi trèo lên giường Lục Cảnh Thành.
Cuối cùng sau sự việc đấy Tô Đào như thế nào Ngọc Quân cũng không biết.
Trương Ngọc Quỳnh biết tâm tư của cô ta, âm thầm khinh bỉ. Dám đánh chủ ý lên Lục Cảnh Thành, sợ mạng mình còn chưa đủ dài hay sao.
Cô ta cố ý thở dài, lời nói mang theo ẩn ý.
“Giờ Ngọc Quân đã là vợ Lục Cảnh Thành, bố mẹ tớ cũng không có cách nào với em gái. Dù sao Lục Cảnh Thành cũng yêu em ấy.”
“Yêu?”
Tô Đào lặp lại. Người như Lục Cảnh Thành cao cao tại thượng làm sao có thể hạ mình yêu loại con gái ngu đần như thế được.
“Chẳng qua là Lục Cảnh Thành muốn thử thứ mới lạ như con nhà nghèo thôi.”
Cứ đợi mà xem, cô ta mới là người xứng đáng được ở cạnh Lục Cảnh Thành.
……
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Lục thị.
Thư ký Lê Tùng gõ cửa, được sự cho phép của Lục Cảnh Thành rồi mới dám tiến vào.
Trên tay anh ta còn cầm một hộp cơm và một bình nước giữ nhiệt. Lê Tùng đặt lên bàn truyền lời lại.
“Chủ tịch, đây là đồ ăn trưa nay đích thân phu nhân dặn dò mang đến cho ngài. Phu nhân có nói là ngài phải ăn cơm đúng giờ và uống hết thuốc trong bình này. Lát nữa cô ấy sẽ gọi để kiểm tra.”
Lúc trước chủ tịch rất qua loa trong việc ăn uống, có những khi bận rộn còn chẳng buồn ăn. Anh có nhắc nhở thì chủ tịch cũng chỉ nghe rồi bỏ ngoài tai.
Cuối cùng dẫn đến rất nhiều lần bệnh dạ dày tái phát.
Giờ thì tốt rồi, việc ăn uống của chủ tịch đã có phu nhân lo lắng quản thúc. Dựa vào mức độ quan tâm của chủ tịch đối với vợ mình, chắc chắn là sẽ nghe lời.
Lục Cảnh Thành nhấc mắt ra khỏi màn hình máy tính nhìn hai thứ đồ trên bàn.
Anh gật đầu.
“Cậu để đó rồi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Cảm giác được vợ chăm lo như thế này thật tốt. Không biết bây giờ cô đang làm gì ở trường.
Vừa nghĩ đến xong thì điện thoại trên bàn đổ chuông, Ngọc Quân gọi video cho anh.
“Cậu đứng lên, chúng ta nhanh chóng đi chỗ khác. Cổng trường đông người tụ tập, ở lại lâu chỉ càng thêm mất mặt.”
Mấy cô thiên kim còn lại rối rít phụ họa.
Đến lúc mấy kẻ đó ngồi an vị trong lớp học thì mới hồi thần. Bọn chúng đều không thể ngờ được Ngọc Quân lại ra tay ác liệt như thế, còn không thèm nể mặt cả chị gái của mình.
Một cô gái có vóc người cao ráo nhất bực tức lên tiếng. Cô ta tên Tô Đào, người vừa nãy không đến cùng lúc với bọn họ.
Cô ta vừa đến thì đã thấy gương mặt sưng đỏ của Lê Phương, nghe kể ra mới biết thì là do con ả Ngọc Quân kia làm.
“Tại sao nó lại biết vụ lần trước chúng ta phải vào sở cảnh sát? Ngọc Quỳnh, là cậu nói với nó thật à?”
Ngọc Quỳnh lắc đầu. Cô ta cũng muốn biết là nó vì sao lại biết được thông tin này.
“Mình không biết.”
Tuy cô ta nói vậy nhưng cũng có người không tin hoàn toàn. Tối hôm đó chỉ có mỗi mình cô ta đi về sớm với lý do mai nhà có việc nên thoát nạn.
Ngọc Quân biết được chuyện này cũng rất đơn giản, vì chính cô là người đã báo cảnh sát là có người sử dụng thuốc lắc.
Chính là cái đêm trước ngày cưới của cô, cô ta vì để gán cái danh bê tha sa đọa cho cô mà ngấm ngầm đồng ý cho mang theo thuốc lắc và bóng cười đến.
Tuy Ngọc Quân đột nhiên đổi ý không muốn đi nhưng đồ đã mang đến. Mấy kẻ này tò mò muốn chơi thử cho biết một lần. Trương Ngọc Quỳnh cũng chẳng thèm ngăn cản, ai ngờ lại đột ngột có cảnh sát đến kiểm tra thế là cả bọn bị tống vào trại tạm giam.
Mấy nhà của bọn họ đã phải chi rất nhiều tiền để có thể bảo lãnh bọn họ ra bên ngoài và bịt miệng truyền thông để ém vụ này xuống.
Không thể ngờ là lại bị con ả kia nắm thóp. Nếu vụ này mà bị lộ ra ngoài thì coi như chặt đứt con đường diễn xuất.
Tô Đào nhăn mày.
“Không thể ngờ con ả đó đã học được cách chống đối rồi. Tớ cũng thật muốn thử bẻ răng nó xem nó dám làm gì.’’
Tô Đào xuất thân trong gia đình làm chính trị, tuy không quá giàu có như mấy người còn lại nhưng vì chức vụ của cha cô ta nên bọn họ vẫn nể mặt. Vì không làm kinh doanh nên cũng không va chạm quá nhiều với tập đoàn Lục thị.
Trái ngược với những kẻ khác, cô ta luôn thầm yêu Lục Cảnh Thành. Cô ta vừa muốn lại gần mà lại vừa sợ hãi anh. Cô ta cố ý tiếp cận Trương Ngọc Quân cũng là để tìm cơ hội gặp Lục Cảnh Thành.
Bản chất Tô Đào xấu xa nhưng lại không biết cách che giấu, bao nhiêu toan tính lộ hết lên mặt.
Kiếp trước Ngọc Quân vì nghĩ rằng nên Lục Cảnh Thành có hứng thú với cô ta thì sẽ buông tha cho mình nên không ngại ngần để cô ta lợi dụng.
Trong bữa tiệc sinh nhật tại nhà, ai ngờ cô ta lợi dụng cơ hội muốn bỏ thuốc rồi trèo lên giường Lục Cảnh Thành.
Cuối cùng sau sự việc đấy Tô Đào như thế nào Ngọc Quân cũng không biết.
Trương Ngọc Quỳnh biết tâm tư của cô ta, âm thầm khinh bỉ. Dám đánh chủ ý lên Lục Cảnh Thành, sợ mạng mình còn chưa đủ dài hay sao.
Cô ta cố ý thở dài, lời nói mang theo ẩn ý.
“Giờ Ngọc Quân đã là vợ Lục Cảnh Thành, bố mẹ tớ cũng không có cách nào với em gái. Dù sao Lục Cảnh Thành cũng yêu em ấy.”
“Yêu?”
Tô Đào lặp lại. Người như Lục Cảnh Thành cao cao tại thượng làm sao có thể hạ mình yêu loại con gái ngu đần như thế được.
“Chẳng qua là Lục Cảnh Thành muốn thử thứ mới lạ như con nhà nghèo thôi.”
Cứ đợi mà xem, cô ta mới là người xứng đáng được ở cạnh Lục Cảnh Thành.
……
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Lục thị.
Thư ký Lê Tùng gõ cửa, được sự cho phép của Lục Cảnh Thành rồi mới dám tiến vào.
Trên tay anh ta còn cầm một hộp cơm và một bình nước giữ nhiệt. Lê Tùng đặt lên bàn truyền lời lại.
“Chủ tịch, đây là đồ ăn trưa nay đích thân phu nhân dặn dò mang đến cho ngài. Phu nhân có nói là ngài phải ăn cơm đúng giờ và uống hết thuốc trong bình này. Lát nữa cô ấy sẽ gọi để kiểm tra.”
Lúc trước chủ tịch rất qua loa trong việc ăn uống, có những khi bận rộn còn chẳng buồn ăn. Anh có nhắc nhở thì chủ tịch cũng chỉ nghe rồi bỏ ngoài tai.
Cuối cùng dẫn đến rất nhiều lần bệnh dạ dày tái phát.
Giờ thì tốt rồi, việc ăn uống của chủ tịch đã có phu nhân lo lắng quản thúc. Dựa vào mức độ quan tâm của chủ tịch đối với vợ mình, chắc chắn là sẽ nghe lời.
Lục Cảnh Thành nhấc mắt ra khỏi màn hình máy tính nhìn hai thứ đồ trên bàn.
Anh gật đầu.
“Cậu để đó rồi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Cảm giác được vợ chăm lo như thế này thật tốt. Không biết bây giờ cô đang làm gì ở trường.
Vừa nghĩ đến xong thì điện thoại trên bàn đổ chuông, Ngọc Quân gọi video cho anh.
/49
|