Mắt thấy cái tát sắp giáng xuống mặt mình, Trương Ngọc Quân túm cổ tay của mẹ Trương, dùng sức giữ chặt lại không cho bà ta cử động.
Chỉ mới nói mẹ Trương vài câu mà đã khiến bà bốc hỏa muốn đánh người, thế mà bình thường bà vẫn luôn sỉ nhục cô một cách nặng nề. Cô sẽ không ngu ngốc giương mặt chịu đòn, lại còn phải ăn nói khép nép xoa dịu người ta.
“Mẹ muốn đánh con sao? Mẹ còn chưa dạy con được một ngày nào mà bây giờ còn muốn đánh con?”
Bà Trương nóng nảy muốn giật tay ra khỏi bàn tay Ngọc Quân. Con nhỏ đáng ghét dám chống đối bà.
“Mày là con tao, sao tao lại không có quyền đánh.”
Hôm nay nhất định bà phải cho con nhỏ này một trận ra trò, để cho nó biết thân biết phận.
Ngọc Quân còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Cảnh Thành vang lên.
“Bà nói bà có quyền muốn đánh ai?”
Thấy bóng dáng Lục Cảnh Thành đang tiến đến, Trương Ngọc Quân bất giác buông tay mẹ Trương ra.
Cô nhanh chóng chạy lại ôm anh, cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên.
“Sao anh lại xuống đây? Anh nói chuyện xong với ông nội rồi sao?”
“Xong rồi.”
“Mọi chuyện có ổn không anh.”
Lục Cảnh Thành gật đầu, thản nhiên.
“Đương nhiên là ổn.”
‘Ông nội em có làm khó anh không?”
“Ông ta không có cái lá gan đó.”
Ngọc Quân hài lòng, cười với anh.
“Chồng em làm tốt lắm.”
Anh nhìn cô gái đang vui vẻ làm nũng trong ngực mình, ánh mắt nhu hòa, sau đó đột ngột liếc ánh mắt sắc lẹm về phía hai mẹ con nhà Trương Ngọc Quỳnh.
“Bà còn chưa trả lời tôi, khi nãy bà muốn đánh ai?”
Hai mẹ con bà ta lúng túng, tránh né ánh mắt sắc lạnh của Lục Cảnh Thành. Bọn họ vẫn luôn biết Lục Cảnh Thành rất che chở con nhỏ này, đã lựa lúc anh ta không có mặt mới ra tay giáo huấn, không ngờ vẫn bị bắt gặp.
Thân hình cao lớn của Lục Cảnh Thành lúc này tỏa ra hơi thở hắc ám như ác ma. Anh đã tận mắt nhìn thấy hai kẻ này định bắt nạt vợ của anh.
Không biết rằng trước kia Ngọc Quân còn ở nhà thì đã bọn họ hành hạ thậm tệ nhường nào. Thảo nào cô đột ngột thay đổi thái độ, muốn mau chóng theo anh về nhà, cũng không muốn anh ra mặt giúp đỡ với người nhà này.
Trước kia cô tránh anh như ác quỷ, giờ lại bám dính lấy anh. Có lẽ chính là vì quyền thế của anh.
Cô muốn lợi dụng thế lực của tập đoàn Lục thị, danh tiếng phu nhân Lục Cảnh Thành để ra tay báo thù những người từng làm hại mình.
Lục Cảnh Thành thoáng ảo não, anh còn trông chờ gì nữa, cô đã hoàn toàn quên mất anh rồi.
Nhưng không sao, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, cô muốn lợi dụng anh như thế nào cũng được.
Trương Ngọc Quỳnh thấy mẹ Trương không dám nói lấy một câu bèn mở to mắt vô tội, ủy khuất nói.
“Em rể đừng có vội kết luận, mẹ chỉ là muốn nói chuyện với em gái một chút thôi. Ai ngờ em gái lại chọc tức mẹ nên mẹ mới không kiểm soát được cơn giận.”
“Em xem, mẹ cũng có đánh em gái thật đâu.”
Đó là do cô ngăn cản lại được bà ta, chứ không phải là do bà ta không muốn đánh cô.
Lục Cảnh Thành dùng thanh âm lạnh lùng chất vấn Trương Ngọc Quỳnh.
“Ý cô là vợ tôi ngỗ nghịch bất hiếu, đáng bị bà ta trừng phạt.”
Trương Ngọc Quỳnh toát mồ hôi lạnh, cô ta có cảm giác chỉ cần mình trả lời không khiến anh ta vừa ý thì sẽ lập tức bị siết cổ.
“Không phải, ý của chị không phải như thế. Em rể đừng có hiểu lầm.”
Thấy con gái mình bị bắt nạt, tình mẫu tử trong lòng mẹ Trương trỗi dậy lấn át sự sợ hãi, bà cao giọng ngăn cản.
“Nó chính là đứa láo xược. Tôi là mẹ nó thì đương nhiên có quyền dạy bảo. Bây giờ cậu là con rể nhà tôi, theo lý mà nói thì cậu không nên cư xử với mẹ vợ mình như thế.”
Bà là mẹ, mẹ dạy dỗ con gái là điều phải đạo. Không có lý nào mà bà phải nhận sai.
Đúng vậy, chừng nào con nhỏ Ngọc Quân đó còn là con gái của bà, thì Lục Cảnh Thành có là tên điên cũng phải ngoan ngoãn gọi bà là mẹ vợ.
Bà không tin con gái bà lại trơ mắt nhìn mẹ ruột của mình phải cúi đầu trước chồng nó.
Nếu nó dám thì bà sẽ đe dọa từ mặt nó, nhất quyết gạch tên nó ra khỏi gia phả dòng họ. Trừ khi nó dập đầu xin lỗi bà và Ngọc Quỳnh thì bà mới xem xét đến chuyện tha thứ.
Chỉ mới nói mẹ Trương vài câu mà đã khiến bà bốc hỏa muốn đánh người, thế mà bình thường bà vẫn luôn sỉ nhục cô một cách nặng nề. Cô sẽ không ngu ngốc giương mặt chịu đòn, lại còn phải ăn nói khép nép xoa dịu người ta.
“Mẹ muốn đánh con sao? Mẹ còn chưa dạy con được một ngày nào mà bây giờ còn muốn đánh con?”
Bà Trương nóng nảy muốn giật tay ra khỏi bàn tay Ngọc Quân. Con nhỏ đáng ghét dám chống đối bà.
“Mày là con tao, sao tao lại không có quyền đánh.”
Hôm nay nhất định bà phải cho con nhỏ này một trận ra trò, để cho nó biết thân biết phận.
Ngọc Quân còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Cảnh Thành vang lên.
“Bà nói bà có quyền muốn đánh ai?”
Thấy bóng dáng Lục Cảnh Thành đang tiến đến, Trương Ngọc Quân bất giác buông tay mẹ Trương ra.
Cô nhanh chóng chạy lại ôm anh, cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên.
“Sao anh lại xuống đây? Anh nói chuyện xong với ông nội rồi sao?”
“Xong rồi.”
“Mọi chuyện có ổn không anh.”
Lục Cảnh Thành gật đầu, thản nhiên.
“Đương nhiên là ổn.”
‘Ông nội em có làm khó anh không?”
“Ông ta không có cái lá gan đó.”
Ngọc Quân hài lòng, cười với anh.
“Chồng em làm tốt lắm.”
Anh nhìn cô gái đang vui vẻ làm nũng trong ngực mình, ánh mắt nhu hòa, sau đó đột ngột liếc ánh mắt sắc lẹm về phía hai mẹ con nhà Trương Ngọc Quỳnh.
“Bà còn chưa trả lời tôi, khi nãy bà muốn đánh ai?”
Hai mẹ con bà ta lúng túng, tránh né ánh mắt sắc lạnh của Lục Cảnh Thành. Bọn họ vẫn luôn biết Lục Cảnh Thành rất che chở con nhỏ này, đã lựa lúc anh ta không có mặt mới ra tay giáo huấn, không ngờ vẫn bị bắt gặp.
Thân hình cao lớn của Lục Cảnh Thành lúc này tỏa ra hơi thở hắc ám như ác ma. Anh đã tận mắt nhìn thấy hai kẻ này định bắt nạt vợ của anh.
Không biết rằng trước kia Ngọc Quân còn ở nhà thì đã bọn họ hành hạ thậm tệ nhường nào. Thảo nào cô đột ngột thay đổi thái độ, muốn mau chóng theo anh về nhà, cũng không muốn anh ra mặt giúp đỡ với người nhà này.
Trước kia cô tránh anh như ác quỷ, giờ lại bám dính lấy anh. Có lẽ chính là vì quyền thế của anh.
Cô muốn lợi dụng thế lực của tập đoàn Lục thị, danh tiếng phu nhân Lục Cảnh Thành để ra tay báo thù những người từng làm hại mình.
Lục Cảnh Thành thoáng ảo não, anh còn trông chờ gì nữa, cô đã hoàn toàn quên mất anh rồi.
Nhưng không sao, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, cô muốn lợi dụng anh như thế nào cũng được.
Trương Ngọc Quỳnh thấy mẹ Trương không dám nói lấy một câu bèn mở to mắt vô tội, ủy khuất nói.
“Em rể đừng có vội kết luận, mẹ chỉ là muốn nói chuyện với em gái một chút thôi. Ai ngờ em gái lại chọc tức mẹ nên mẹ mới không kiểm soát được cơn giận.”
“Em xem, mẹ cũng có đánh em gái thật đâu.”
Đó là do cô ngăn cản lại được bà ta, chứ không phải là do bà ta không muốn đánh cô.
Lục Cảnh Thành dùng thanh âm lạnh lùng chất vấn Trương Ngọc Quỳnh.
“Ý cô là vợ tôi ngỗ nghịch bất hiếu, đáng bị bà ta trừng phạt.”
Trương Ngọc Quỳnh toát mồ hôi lạnh, cô ta có cảm giác chỉ cần mình trả lời không khiến anh ta vừa ý thì sẽ lập tức bị siết cổ.
“Không phải, ý của chị không phải như thế. Em rể đừng có hiểu lầm.”
Thấy con gái mình bị bắt nạt, tình mẫu tử trong lòng mẹ Trương trỗi dậy lấn át sự sợ hãi, bà cao giọng ngăn cản.
“Nó chính là đứa láo xược. Tôi là mẹ nó thì đương nhiên có quyền dạy bảo. Bây giờ cậu là con rể nhà tôi, theo lý mà nói thì cậu không nên cư xử với mẹ vợ mình như thế.”
Bà là mẹ, mẹ dạy dỗ con gái là điều phải đạo. Không có lý nào mà bà phải nhận sai.
Đúng vậy, chừng nào con nhỏ Ngọc Quân đó còn là con gái của bà, thì Lục Cảnh Thành có là tên điên cũng phải ngoan ngoãn gọi bà là mẹ vợ.
Bà không tin con gái bà lại trơ mắt nhìn mẹ ruột của mình phải cúi đầu trước chồng nó.
Nếu nó dám thì bà sẽ đe dọa từ mặt nó, nhất quyết gạch tên nó ra khỏi gia phả dòng họ. Trừ khi nó dập đầu xin lỗi bà và Ngọc Quỳnh thì bà mới xem xét đến chuyện tha thứ.
/49
|