Phiền muộn về công việc công thêm giận dỗi Trương Thịnh, Tống Noãn trở về ký túc xá với vẻ mặt đau khổ. Chu Cách Cách thấy thế liền đưa túi chườm nóng cho cô: “Tống Noãn, mày làm sao thế?”
Tống Noãn uất ức kể cho Chu Cách Cách nghe toàn bộ sự việc, đã lâu các cô không tâm sự với nhau như thế này. Sau khi thực tập, giữa các cô như có một bức màn ngăn cách, tuy gần mà xa. Hôm nay, Tống Noãn nói hết lòng mình, dường như có một lực nào đó khiến hai cô gái xích lại gần nhau hơn. Tống Noãn sẽ nhớ, có lẽ nhiều năm sau, cô cũng sẽ không quên, vào một đêm lạnh lẽo, cô và Chu Cách Cách ở ký túc xá, cầm núi chườm nóng nói chuyện với nhau.
Chu Cách Cách nhìn Tống Noãn, thành thật nói: “Tao thấy Trương Thịnh rất tốt, rất đơn giản, lại thích mày nữa, nói thật, tao cảm thấy ghen tỵ với mày.”
Tống Noãn nghe xong, trong lòng có cảm giác lâng lâng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Người tao không ưa nhất chính là anh ta, kiêu ngạo, lái xe vượt đèn đỏ, động một tí có thể khiến tao mất việc, làm như có tiền thì ngon lắm!”
Chu Cách Cách cười nói: “Có tiền mua tiên cũng được, không đi làm thì không biết, có ra đời mới biết kiếm tiền thật không dễ dàng gì!”
Tống Noãn lập tức liên tưởng đến ngày mai phải đối diện với Hách Mẫn ở công ty, nhất thời mất vui, nằm rầu rĩ trên giường: “Cách Cách, không còn sớm nữa, ngủ đi thôi, lúc ngủ sẽ không còn phiền não gì nữa.”
“Thôi bỏ đi, mày có điều canh cánh trong lòng mà đòi ngủ sao? Trừ khi mày nhắm mắt buông xuôi mới không còn phiền não!” Chu Cách Cách từ từ đứng dậy, buồn rầu nói: “Ký túc xá lạnh quá, ba mẹ vừa mua xe cho tao, như vậy tao có thể về nhà mỗi ngày, có thể ngồi mát ăn bát vàng.”
Tống Noãn ngạc nhiên: “Cách Cách, mày mua xe rồi sao? Thật ghê gớm, mày là người đầu tiên tao quen có xe đó!” Lập tức vẻ mặt cô trở nên ảm đạm, “Không phải chúng ta đã nói tốt nghiệp sẽ thuê nhà sao? Sao mày dám thất hẹn với tao hả con kia?”
Chu Cách Cách làm dáng vẻ té xỉu: “Má ơi, mày sắp làm bà chủ giàu có, chúng ta còn có thể thuê phòng ở chung sao? Mày thuê tao thì đúng hơn, giả sử tao không trả nổi tiền thuê nhà, mày phải châm chước cho tao đó nha bà chủ!”
Tống Noãn không nói tiếp, mang một bụng tâm tư trèo lên giường. Hôm sau tỉnh dậy đã gần tám giờ, cô ngày càng phục sức chịu đựng và sự nhẫn nại của mình, trước đây một vài việc nhỏ cũng khiến cô mất ngủ, đến nay có đã có thể ngủ ngon.
Đến phòng làm việc thì thấy Uông Tư Viễn đang nói gì đó với Hách Mẫn, Tống Noãn giật thót tim. Vì ở xa, giọng nói của tổng giám đốc Uông lại rất nhỏ, Tống Noãn dỏng lỗ tai nghe mãi cũng chỉ nghe được đại khái: Bọn họ đang về chuyện mời khách quý ở lễ tri ân. Tống Noãn nghĩ thầm, thôi toi rồi, đời mình coi như tận.
Lúc gần đi, Uông Tư Viễn nhìn qua Tống Noãn, bắt gặp ánh mắt sợ sệt của cô, anh ta để lại một nụ cười đẹp đẽ rồi bước ra.
Một phút sau, Hách Mẫn bắt chuyện với Tống Noãn, giọng nói có điểm không hài lòng: “Rốt cuộc chuyện với công ty A thế nào rồi? Cấp trên đã thúc giục rồi kìa!”
Ơn trời, mây đen trong lòng Tống Noãn tan đi, Uông Tư Viễn không nói cho Hách Mẫn, cô thầm nghĩ: Làm người thì phải như thế, làm việc thì nên như vậy.
Tống Noãn uất ức kể cho Chu Cách Cách nghe toàn bộ sự việc, đã lâu các cô không tâm sự với nhau như thế này. Sau khi thực tập, giữa các cô như có một bức màn ngăn cách, tuy gần mà xa. Hôm nay, Tống Noãn nói hết lòng mình, dường như có một lực nào đó khiến hai cô gái xích lại gần nhau hơn. Tống Noãn sẽ nhớ, có lẽ nhiều năm sau, cô cũng sẽ không quên, vào một đêm lạnh lẽo, cô và Chu Cách Cách ở ký túc xá, cầm núi chườm nóng nói chuyện với nhau.
Chu Cách Cách nhìn Tống Noãn, thành thật nói: “Tao thấy Trương Thịnh rất tốt, rất đơn giản, lại thích mày nữa, nói thật, tao cảm thấy ghen tỵ với mày.”
Tống Noãn nghe xong, trong lòng có cảm giác lâng lâng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Người tao không ưa nhất chính là anh ta, kiêu ngạo, lái xe vượt đèn đỏ, động một tí có thể khiến tao mất việc, làm như có tiền thì ngon lắm!”
Chu Cách Cách cười nói: “Có tiền mua tiên cũng được, không đi làm thì không biết, có ra đời mới biết kiếm tiền thật không dễ dàng gì!”
Tống Noãn lập tức liên tưởng đến ngày mai phải đối diện với Hách Mẫn ở công ty, nhất thời mất vui, nằm rầu rĩ trên giường: “Cách Cách, không còn sớm nữa, ngủ đi thôi, lúc ngủ sẽ không còn phiền não gì nữa.”
“Thôi bỏ đi, mày có điều canh cánh trong lòng mà đòi ngủ sao? Trừ khi mày nhắm mắt buông xuôi mới không còn phiền não!” Chu Cách Cách từ từ đứng dậy, buồn rầu nói: “Ký túc xá lạnh quá, ba mẹ vừa mua xe cho tao, như vậy tao có thể về nhà mỗi ngày, có thể ngồi mát ăn bát vàng.”
Tống Noãn ngạc nhiên: “Cách Cách, mày mua xe rồi sao? Thật ghê gớm, mày là người đầu tiên tao quen có xe đó!” Lập tức vẻ mặt cô trở nên ảm đạm, “Không phải chúng ta đã nói tốt nghiệp sẽ thuê nhà sao? Sao mày dám thất hẹn với tao hả con kia?”
Chu Cách Cách làm dáng vẻ té xỉu: “Má ơi, mày sắp làm bà chủ giàu có, chúng ta còn có thể thuê phòng ở chung sao? Mày thuê tao thì đúng hơn, giả sử tao không trả nổi tiền thuê nhà, mày phải châm chước cho tao đó nha bà chủ!”
Tống Noãn không nói tiếp, mang một bụng tâm tư trèo lên giường. Hôm sau tỉnh dậy đã gần tám giờ, cô ngày càng phục sức chịu đựng và sự nhẫn nại của mình, trước đây một vài việc nhỏ cũng khiến cô mất ngủ, đến nay có đã có thể ngủ ngon.
Đến phòng làm việc thì thấy Uông Tư Viễn đang nói gì đó với Hách Mẫn, Tống Noãn giật thót tim. Vì ở xa, giọng nói của tổng giám đốc Uông lại rất nhỏ, Tống Noãn dỏng lỗ tai nghe mãi cũng chỉ nghe được đại khái: Bọn họ đang về chuyện mời khách quý ở lễ tri ân. Tống Noãn nghĩ thầm, thôi toi rồi, đời mình coi như tận.
Lúc gần đi, Uông Tư Viễn nhìn qua Tống Noãn, bắt gặp ánh mắt sợ sệt của cô, anh ta để lại một nụ cười đẹp đẽ rồi bước ra.
Một phút sau, Hách Mẫn bắt chuyện với Tống Noãn, giọng nói có điểm không hài lòng: “Rốt cuộc chuyện với công ty A thế nào rồi? Cấp trên đã thúc giục rồi kìa!”
Ơn trời, mây đen trong lòng Tống Noãn tan đi, Uông Tư Viễn không nói cho Hách Mẫn, cô thầm nghĩ: Làm người thì phải như thế, làm việc thì nên như vậy.
/85
|