Khóe miệng Lâm thị khẽ nhếch, vuốt ve một bên tóc mai: “Mấy ngày trước bảo ngươi tìm một tên đạo tặc nhanh nhẹn, đã tìm được chưa?”
“Tìm được ạ, người kia được mệnh danh là Nhất đẳng Thần thâu*” Trương ma ma giơ ngón cái lên nói.
*Nhất đẳng Thần thâu: trộm đạo đứng đầu.
“Có thể tin được không?” Lâm thị vẫn lo lắng nhất là điểm này.
“Phu nhân có thể yên tâm, giang hồ coi trọng quy củ, chỉ cần có tiền, hắn sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin về người thuê.” Trương ma ma nói.
Lâm thị gật đầu: “Tốt lắm.” Thời điểm bà phân phó Trương ma ma tìm người đã dặn không thể tiết lộ cho đối phương biết thân phận của bà, dù chuyện có vỡ lở cũng không can dự gì tới bà.
Danh tiếng của tiểu tử Diệp Đàm này đang rất cao, bà chắc chắn không để hắn ở trên cao quá lâu được.
“Phu nhân có cần nhìn tận mắt người nọ không ạ?” Trương ma ma hỏi.
Lâm thị lắc đầu: “Không cần, người đi gặp hắn là đủ rồi.” Bà sẽ không đi gặp tên nọ, càng không cho hắn cơ hội nắm lấy nhược điểm của bà.
“Dạ.” Trương ma ma vừa đáp vừa nhanh chóng lui về phía sau.
Sau chính ngọ, Diệp Minh một mình ngồi dưới gốc cây cổ thụ, tay đang loay hoay cây nỏ.
Một gã sai vặt đi qua, Diệp Minh liền giơ tay nhắm ngay đầu hắn.
Biết Diệp Minh có một sở thích quái gở là lấy nô tài làm bia ngắm bắn, gã sai vặt bị sợ đến mức chân nhũn cả ra, vẻ mặt mếu máo quỳ trên nền đất: “Tam….Tam công tử, tha cho tiểu nhân một mạng….”
“Thôi đi, sợ đến như vậy, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Dieepj Minh đang hăng hái liền uể oải thu tay lại: “Tới đây.” Hắn kếu gã sai vặt tới gần.
“Chuyện bảo ngươi làm ngươi đã làm xong chưa?” Diệp Minh miễn cưỡng hỏi.
“Đã làm xong ạ” Gã sai vặt từ trong ngực móc ra một chai thuốc bột: “Tam công tử, thuốc này tan trong rượu liền vô sắc vô vị, dược hiệu đủ mãnh liệt, người dùng phải chỉ cần sau nửa khắc, khi thuốc phát tác liền làm cho người ta cảm thấy…Éc….” Hắn nhất thời không biết lấy từ gì để hình dung, thuận miệng cười hắc hắc: “Dục tiên dục tử.”
Diệp Minh liếc nhìn bình thuốc trên tay hắn, cầm lấy cái bình trong tay nhìn nhìn một chút, sau đó bỏ vào trong ngực, tiếp tục vuốt cây nỏ trong tay: “Thuốc này nếu không lợi hại như lời ngươi nói, cứ chuẩn bị làm bia cho bản công tử ngắm bắn đi.” Trong con ngươi hắn u quang chợt lóe, ha ha, ma bệnh, bản công tử mòn mỏi chờ màn kịch hay của ngươi.
Trời tối đen như mực, không có lấy một ánh sao trên bầu trời đặc quánh.
Đang lúc đêm khuya, có một đạo bóng đen nhảy vào Mặc Trúc viện, hướng thẳng đến phòng ngủ của Thanh Linh.
Thanh Linh đang nằm trên giường, lúc này nội lực của nàng không giống như trước, bởi vì nội lực thâm sâu, giác quan của nàng cũng nhanh nhạy hơn gấp mấy lần. Trong bán kinh mười trượng, gió thổi cỏ lay nàng đều biết, mặc dù nàng đang ngủ nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Tiếng bước chân của người đang tới có điểm không đúng, Thanh Linh lập tức mở mắt, trong đêm tối, cặp mắt kia trong trẻo mà lạnh lùng.
Nàng có thể cảm nhận người vừa tới đang đứng trước cửa phòng nàng, nàng nghiêng đầu, nhìn cái cửa sổ. Trong đêm tối, ánh mắt sắc bén của nàng có thể nhìn thấy một sợi khói bay vào.
Là khói thuốc mê, mặc dù khói này không mùi không vị nhưng trong lòng nàng đã chắc chắn xác định đây là khói thuốc mê, nàng lập tức lấy ra một viên thuốc giải bách độc rồi cho vào miệng, sau đó tiếp tục nắm ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nàng muốn xem khách không mời mà tới này đến tột cùng là muốn làm gì,
Người bên ngoài đem khói thuốc mê thổi vào bên trong một lát, sau đó từ cửa sổ bên ngoài ném một viên đá.
Thanh Linh nhắm mắt bất động, người này rất cẩn thận, dùng khói mê vẫn chưa yên tâm nên ném cục đá vào. Đối phương cho rằng nếu nàng không bị ảnh hưởng bởi mê hương, chắc chắn sẽ có phản ứng khi có tiếng động.
Sau khi ném xong cục đá, người nọ lại đợi trong chốc lát, thấy bên trong không có động tĩnh mới lớn mật đi vào bên trong.
Người nọ vừa vào đến phòng ngủ của Thanh Linh liền bắt đầu tìm đồ, thấy thứ gì đáng giá nhanh chóng nhét ngày vào ngực. Động tác của hắn vô cùng nhẹ, lại rất nhanh, nhìn qua đã biết là tên trộm chuyên nghiệp.
Hắn xoay người, thấy trên bàn có một hộp, mở ra thấy bên trong là một pho tượng Nam Cực Tiên Ông bằng ngọc: “Chậc chậc chậc, cái này không tệ, chính là quá đáng tiếc.” Hắn loay hoay gì đó ở pho tượng rồi mới để y nguyên như cũ,
Nam Cực Tiên Ông đáng tiền lại không lấy, người này ngược lại có ý tứ.
Tiếp hắn đến cạnh cả sổ như muốn rời đi nhưng hắn dột ngột xoay người lại, tính lục soát thêm vài thứ đáng giá.
Thanh Linh lúc này đã đứng dậy, như một u hồn đứng sau lưng hắn. Người nọ đang bận tìm đồ,
“Tìm được ạ, người kia được mệnh danh là Nhất đẳng Thần thâu*” Trương ma ma giơ ngón cái lên nói.
*Nhất đẳng Thần thâu: trộm đạo đứng đầu.
“Có thể tin được không?” Lâm thị vẫn lo lắng nhất là điểm này.
“Phu nhân có thể yên tâm, giang hồ coi trọng quy củ, chỉ cần có tiền, hắn sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin về người thuê.” Trương ma ma nói.
Lâm thị gật đầu: “Tốt lắm.” Thời điểm bà phân phó Trương ma ma tìm người đã dặn không thể tiết lộ cho đối phương biết thân phận của bà, dù chuyện có vỡ lở cũng không can dự gì tới bà.
Danh tiếng của tiểu tử Diệp Đàm này đang rất cao, bà chắc chắn không để hắn ở trên cao quá lâu được.
“Phu nhân có cần nhìn tận mắt người nọ không ạ?” Trương ma ma hỏi.
Lâm thị lắc đầu: “Không cần, người đi gặp hắn là đủ rồi.” Bà sẽ không đi gặp tên nọ, càng không cho hắn cơ hội nắm lấy nhược điểm của bà.
“Dạ.” Trương ma ma vừa đáp vừa nhanh chóng lui về phía sau.
Sau chính ngọ, Diệp Minh một mình ngồi dưới gốc cây cổ thụ, tay đang loay hoay cây nỏ.
Một gã sai vặt đi qua, Diệp Minh liền giơ tay nhắm ngay đầu hắn.
Biết Diệp Minh có một sở thích quái gở là lấy nô tài làm bia ngắm bắn, gã sai vặt bị sợ đến mức chân nhũn cả ra, vẻ mặt mếu máo quỳ trên nền đất: “Tam….Tam công tử, tha cho tiểu nhân một mạng….”
“Thôi đi, sợ đến như vậy, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Dieepj Minh đang hăng hái liền uể oải thu tay lại: “Tới đây.” Hắn kếu gã sai vặt tới gần.
“Chuyện bảo ngươi làm ngươi đã làm xong chưa?” Diệp Minh miễn cưỡng hỏi.
“Đã làm xong ạ” Gã sai vặt từ trong ngực móc ra một chai thuốc bột: “Tam công tử, thuốc này tan trong rượu liền vô sắc vô vị, dược hiệu đủ mãnh liệt, người dùng phải chỉ cần sau nửa khắc, khi thuốc phát tác liền làm cho người ta cảm thấy…Éc….” Hắn nhất thời không biết lấy từ gì để hình dung, thuận miệng cười hắc hắc: “Dục tiên dục tử.”
Diệp Minh liếc nhìn bình thuốc trên tay hắn, cầm lấy cái bình trong tay nhìn nhìn một chút, sau đó bỏ vào trong ngực, tiếp tục vuốt cây nỏ trong tay: “Thuốc này nếu không lợi hại như lời ngươi nói, cứ chuẩn bị làm bia cho bản công tử ngắm bắn đi.” Trong con ngươi hắn u quang chợt lóe, ha ha, ma bệnh, bản công tử mòn mỏi chờ màn kịch hay của ngươi.
Trời tối đen như mực, không có lấy một ánh sao trên bầu trời đặc quánh.
Đang lúc đêm khuya, có một đạo bóng đen nhảy vào Mặc Trúc viện, hướng thẳng đến phòng ngủ của Thanh Linh.
Thanh Linh đang nằm trên giường, lúc này nội lực của nàng không giống như trước, bởi vì nội lực thâm sâu, giác quan của nàng cũng nhanh nhạy hơn gấp mấy lần. Trong bán kinh mười trượng, gió thổi cỏ lay nàng đều biết, mặc dù nàng đang ngủ nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Tiếng bước chân của người đang tới có điểm không đúng, Thanh Linh lập tức mở mắt, trong đêm tối, cặp mắt kia trong trẻo mà lạnh lùng.
Nàng có thể cảm nhận người vừa tới đang đứng trước cửa phòng nàng, nàng nghiêng đầu, nhìn cái cửa sổ. Trong đêm tối, ánh mắt sắc bén của nàng có thể nhìn thấy một sợi khói bay vào.
Là khói thuốc mê, mặc dù khói này không mùi không vị nhưng trong lòng nàng đã chắc chắn xác định đây là khói thuốc mê, nàng lập tức lấy ra một viên thuốc giải bách độc rồi cho vào miệng, sau đó tiếp tục nắm ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nàng muốn xem khách không mời mà tới này đến tột cùng là muốn làm gì,
Người bên ngoài đem khói thuốc mê thổi vào bên trong một lát, sau đó từ cửa sổ bên ngoài ném một viên đá.
Thanh Linh nhắm mắt bất động, người này rất cẩn thận, dùng khói mê vẫn chưa yên tâm nên ném cục đá vào. Đối phương cho rằng nếu nàng không bị ảnh hưởng bởi mê hương, chắc chắn sẽ có phản ứng khi có tiếng động.
Sau khi ném xong cục đá, người nọ lại đợi trong chốc lát, thấy bên trong không có động tĩnh mới lớn mật đi vào bên trong.
Người nọ vừa vào đến phòng ngủ của Thanh Linh liền bắt đầu tìm đồ, thấy thứ gì đáng giá nhanh chóng nhét ngày vào ngực. Động tác của hắn vô cùng nhẹ, lại rất nhanh, nhìn qua đã biết là tên trộm chuyên nghiệp.
Hắn xoay người, thấy trên bàn có một hộp, mở ra thấy bên trong là một pho tượng Nam Cực Tiên Ông bằng ngọc: “Chậc chậc chậc, cái này không tệ, chính là quá đáng tiếc.” Hắn loay hoay gì đó ở pho tượng rồi mới để y nguyên như cũ,
Nam Cực Tiên Ông đáng tiền lại không lấy, người này ngược lại có ý tứ.
Tiếp hắn đến cạnh cả sổ như muốn rời đi nhưng hắn dột ngột xoay người lại, tính lục soát thêm vài thứ đáng giá.
Thanh Linh lúc này đã đứng dậy, như một u hồn đứng sau lưng hắn. Người nọ đang bận tìm đồ,
/275
|