Bây giờ Thanh Linh không nghĩ ra phải đưa món đồ có thể làm nổi bật nào làm quà mừng thọ cho Diệp Thiên Minh, sau khi ra khỏi phòng ở quán trà, nàng kéo Tần liễm tùy ý đi vào một tiệm bán đồ cổ. Định tùy tiện chọn món thông thường, lại khiến cho người khác không tìm được nhược điểm để chê trách để làm qua mừng thọ.
Ở trong tiệm bán đồ cổ, nàng chọn trúng một pho tượng ngọc có chất lượng Nam Cực Tiên Ông.
Chưởng quầy, pho tượng Nam Cực Tiên Ông này bao nhiêu bạc? Thanh Linh giơ đồ trong tay lên hỏi chưởng quầy.
Những món đồ công tử nhìn trúng trong tiệm cứ lấy đi là được, về phần bạc thì không cần đưa. Chưởng quầy cười híp mắt nói.
Như vậy làm sao được, nên trả thì vẫn phải trả. Thanh Linh từ trong lòng móc ra mấy tấm ngân phiếu, vừa muốn đưa cho chưởng quầy thì Tần liễm đưa tay ngăn lại.
Không cần đưa bạc. Hắn nói.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại nghe hắn nói: Tiệm này là của ta. Hắn dừng lại một chút rồi nói: Ta cũng là của nàng, nàng nhìn trúng thứ gì cứ lấy đi là được.
Ta cũng là của nàng, Thanh Linh nghe được lời nói như vậy rất là hài lòng. Như vậy, nàng sẽ không khách khí nữa nên lại chọn mấy món đồ rồi lấy đi.
Ra khỏi tiệm bán đồ cổ, Tần Liễm đột nhiên nói có chuyện phải rời đi trước.
Nàng đi về phía phủ Hộ Quốc Tướng Quân, Đại Hối đi theo ở phía sau đang ôm đầy đồ trong lòng, còn có Bạch Nhiên hai tay trống trơn giống như Thanh Linh.
Từ khi Thiên Nhất Tuyệt trở thành Đại Hối thì ít nói và thành thật hơn, Bạch Nhiên thấy rõ điểm này nên bắt đầu giở trò khi dễ Đại Hối, có việc gì cần đến sức lao động thì toàn bộ đưa cho Đại Hối làm.
Trước mặt xuất hiện một trận hỗn loạn, từ trong đám người đông đúc. Một nữ tử mặc giá y màu đỏ vọt ra, nàng vừa chạy vừa quay đầu lại.
Ở phía sau lưng nàng ta có một người nam tử mặc hỉ phục màu đỏ đang đuổi theo: Tiện nhân, ngươi đứng lại đó cho ta! Nam tử tức giận nói, phía sau hắn có vô số gã sai vặt đi theo.
Bước chân của nữ tử mặc giá y màu đỏ không ngừng lại, lảo đảo nghiêng ngã chạy trong đám người. Đột nhiên, nàng bị vấp phải váy rồi ngã xuống đất, nam tử lập tức đuổi theo, dùng sức nắm lấy mái tóc dài của nàng, đau đến mức mặt của nàng lập tức trắng bệch.
Tiện nhân, ta cho ngươi chạy này, cho ngươi chạy này. Nam tử một tay nắm lấy tóc dài của nữ tử, một tay kia tát vào trên mặt của nữ tử.
Trên khuôn mặt trắng nõn của nữ tử lập tức hiện lên mấy vết đỏ, khóe môi cũng chảy ra máu. Nghĩ đến bị tát mạnh như vậy, nhất định là rất đau, nhưng từ đầu đến cuối nữ tử này không hề lên tiếng cầu xin tha thứ, cũng chưa từng khóc lóc. Nàng ấy cũng chưa từng phản kháng, trên thực tế nữ tử nhỏ bé yếu đuối như nàng ở trước mặt một người nam tử đang tức giận, cũng sẽ không có lực phản kháng.
Tên nam tử kia, Thanh Linh biết, hắn là nhi tử của Ninh Tung Ninh Quốc Công.
Ninh Quốc Công là ngoại tổ phụ của Hách Liên Dực, năm xưa dưới gối chỉ có một nữ nhu, mấy năm sau nữ nhi vào cung trở thành Ninh Thục phi.
Lúc tuổi già lại sinh được một nhi tử, Ninh Quốc Công đặc biệt yêu thương người nhi tử mà mình lúc già mới có được này.
Bề ngoài của Ninh Tung cũng rất tốt, mày kiếm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, hỉ phục trên người đỏ như lửa càng khiến cho vẻ tuấn mỹ của hắn rõ ràng hơn.
Thanh Linh không có nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ tử kia, nữ tử kia bị Ninh Tung tát mạnh, không hề khóc lóc hay cầu xin tha thứ tiếng nào, sự quật cường của nàng ấy khiến cho Thanh Linh rất thưởng thức.
Cho nên lúc đi ngang qua, Thanh Linh không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, đúng lú nhìn thấy rõ mặt của nữ tử kia.
Hoán Y! Nữ tử bị người đánh trên đường cái vậy mà lại là Hoán Y, Hoán Y là một trong số những người mà nàng coi trọng.
Lúc này Hoán Y cũng nhìn thấy Thanh Linh, mặt của nàng bị đánh sưng đỏ, rõ ràng là rất đau, ngay khi nhìn thấy Thanh Linh, nàng lại cười lên.
Nhìn thấy Hoán Y ở ngoài đường bị người ta khi dễ như vậy, trong nháy mắt, tròng lòng Thanh Linh vô cùng đau xót, trong lòng vô cùng tức giận. Thân hình nàng lóe lên một, nàng đi tới bên người Hoán Y, bắt lấy tay mà Ninh Tung đang đánh Hoán Y.
Ngươi là người phương nào, lại dám xía vào chuyện của Bản công tử. Giọng Ninh Tung vô cùng ác liệt.
Thanh Linh mím môi, không có mở miệng nói nhảm với hắn, dùng sức bẻ tay của hắn lại, sau khi nghe được tiếng xương cốt bị gãy vang lên thì dùng sức ném đánh bay Ninh Tung ra ngoài.
Công tử! Một vài tên sai vặt lúc nãy tới cùng Ninh Tung chạy lại đỡ hắn dậy, mấy tên còn lại giơ quả đấm vọt tới.
Bạch Nhiên tiến lên, ngăn ở trước mặt Thanh Linh, ra tay đánh nhau với những người đó. Tình cảnh bất ngờ trở nên hỗn loạn, người đi ngang qua đây bị dọa sợ đến mức không dám lại gần, vội vàng
Ở trong tiệm bán đồ cổ, nàng chọn trúng một pho tượng ngọc có chất lượng Nam Cực Tiên Ông.
Chưởng quầy, pho tượng Nam Cực Tiên Ông này bao nhiêu bạc? Thanh Linh giơ đồ trong tay lên hỏi chưởng quầy.
Những món đồ công tử nhìn trúng trong tiệm cứ lấy đi là được, về phần bạc thì không cần đưa. Chưởng quầy cười híp mắt nói.
Như vậy làm sao được, nên trả thì vẫn phải trả. Thanh Linh từ trong lòng móc ra mấy tấm ngân phiếu, vừa muốn đưa cho chưởng quầy thì Tần liễm đưa tay ngăn lại.
Không cần đưa bạc. Hắn nói.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại nghe hắn nói: Tiệm này là của ta. Hắn dừng lại một chút rồi nói: Ta cũng là của nàng, nàng nhìn trúng thứ gì cứ lấy đi là được.
Ta cũng là của nàng, Thanh Linh nghe được lời nói như vậy rất là hài lòng. Như vậy, nàng sẽ không khách khí nữa nên lại chọn mấy món đồ rồi lấy đi.
Ra khỏi tiệm bán đồ cổ, Tần Liễm đột nhiên nói có chuyện phải rời đi trước.
Nàng đi về phía phủ Hộ Quốc Tướng Quân, Đại Hối đi theo ở phía sau đang ôm đầy đồ trong lòng, còn có Bạch Nhiên hai tay trống trơn giống như Thanh Linh.
Từ khi Thiên Nhất Tuyệt trở thành Đại Hối thì ít nói và thành thật hơn, Bạch Nhiên thấy rõ điểm này nên bắt đầu giở trò khi dễ Đại Hối, có việc gì cần đến sức lao động thì toàn bộ đưa cho Đại Hối làm.
Trước mặt xuất hiện một trận hỗn loạn, từ trong đám người đông đúc. Một nữ tử mặc giá y màu đỏ vọt ra, nàng vừa chạy vừa quay đầu lại.
Ở phía sau lưng nàng ta có một người nam tử mặc hỉ phục màu đỏ đang đuổi theo: Tiện nhân, ngươi đứng lại đó cho ta! Nam tử tức giận nói, phía sau hắn có vô số gã sai vặt đi theo.
Bước chân của nữ tử mặc giá y màu đỏ không ngừng lại, lảo đảo nghiêng ngã chạy trong đám người. Đột nhiên, nàng bị vấp phải váy rồi ngã xuống đất, nam tử lập tức đuổi theo, dùng sức nắm lấy mái tóc dài của nàng, đau đến mức mặt của nàng lập tức trắng bệch.
Tiện nhân, ta cho ngươi chạy này, cho ngươi chạy này. Nam tử một tay nắm lấy tóc dài của nữ tử, một tay kia tát vào trên mặt của nữ tử.
Trên khuôn mặt trắng nõn của nữ tử lập tức hiện lên mấy vết đỏ, khóe môi cũng chảy ra máu. Nghĩ đến bị tát mạnh như vậy, nhất định là rất đau, nhưng từ đầu đến cuối nữ tử này không hề lên tiếng cầu xin tha thứ, cũng chưa từng khóc lóc. Nàng ấy cũng chưa từng phản kháng, trên thực tế nữ tử nhỏ bé yếu đuối như nàng ở trước mặt một người nam tử đang tức giận, cũng sẽ không có lực phản kháng.
Tên nam tử kia, Thanh Linh biết, hắn là nhi tử của Ninh Tung Ninh Quốc Công.
Ninh Quốc Công là ngoại tổ phụ của Hách Liên Dực, năm xưa dưới gối chỉ có một nữ nhu, mấy năm sau nữ nhi vào cung trở thành Ninh Thục phi.
Lúc tuổi già lại sinh được một nhi tử, Ninh Quốc Công đặc biệt yêu thương người nhi tử mà mình lúc già mới có được này.
Bề ngoài của Ninh Tung cũng rất tốt, mày kiếm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, hỉ phục trên người đỏ như lửa càng khiến cho vẻ tuấn mỹ của hắn rõ ràng hơn.
Thanh Linh không có nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ tử kia, nữ tử kia bị Ninh Tung tát mạnh, không hề khóc lóc hay cầu xin tha thứ tiếng nào, sự quật cường của nàng ấy khiến cho Thanh Linh rất thưởng thức.
Cho nên lúc đi ngang qua, Thanh Linh không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, đúng lú nhìn thấy rõ mặt của nữ tử kia.
Hoán Y! Nữ tử bị người đánh trên đường cái vậy mà lại là Hoán Y, Hoán Y là một trong số những người mà nàng coi trọng.
Lúc này Hoán Y cũng nhìn thấy Thanh Linh, mặt của nàng bị đánh sưng đỏ, rõ ràng là rất đau, ngay khi nhìn thấy Thanh Linh, nàng lại cười lên.
Nhìn thấy Hoán Y ở ngoài đường bị người ta khi dễ như vậy, trong nháy mắt, tròng lòng Thanh Linh vô cùng đau xót, trong lòng vô cùng tức giận. Thân hình nàng lóe lên một, nàng đi tới bên người Hoán Y, bắt lấy tay mà Ninh Tung đang đánh Hoán Y.
Ngươi là người phương nào, lại dám xía vào chuyện của Bản công tử. Giọng Ninh Tung vô cùng ác liệt.
Thanh Linh mím môi, không có mở miệng nói nhảm với hắn, dùng sức bẻ tay của hắn lại, sau khi nghe được tiếng xương cốt bị gãy vang lên thì dùng sức ném đánh bay Ninh Tung ra ngoài.
Công tử! Một vài tên sai vặt lúc nãy tới cùng Ninh Tung chạy lại đỡ hắn dậy, mấy tên còn lại giơ quả đấm vọt tới.
Bạch Nhiên tiến lên, ngăn ở trước mặt Thanh Linh, ra tay đánh nhau với những người đó. Tình cảnh bất ngờ trở nên hỗn loạn, người đi ngang qua đây bị dọa sợ đến mức không dám lại gần, vội vàng
/275
|