Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 99: Phần Kiếp trước
Lúc mở mắt ra Lan Trạch cảm nhận được cái chạm nóng ấm từ cơ thể, trí nhớ hơi lộn xộn, chỉ nhớ là mình bị tách ra khỏi mẹ, mẹ chết trong tay đạo sĩ để bảo vệ mình, mình cũng bị thương rồi ngất xỉu trong hang núi.
Chân móng trắng mềm mại được ai lau sạch sẽ, Lan Trạch khịt mũi ngửi, có vẻ người cũng thơm nức, đôi mắt hồ ly của cậu đảo sang, đập ngay vào mắt là một gương mặt đẹp đến rúng động hồn phách.
Thiếu niên mặc quần áo màu đen, có hoa văn lờ mờ, gương mặt đẹp rực rỡ đáng xiêu lòng, cậu chưa bao giờ trông thấy ai xinh đẹp tới mức này.
Hiện giờ cậu đang nằm trong lòng thiếu niên, thiếu niên đang chải lông cho cậu, chỗ bị thương đã được băng bó cẩn thận, thiếu niên hơi rũ mắt, lông mi đen nhánh rủ đều, sống mũi cao thẳng hắt ra cái bóng.
Lan Trạch là một con cáo bé nhỏ, cậu từng gặp nhiều người lắm, mà vẫn thấy thiếu niên trước mắt đây đẹp quá đi mất thôi, thực sự ăn đứt cả Quỷ vương ca ca luôn ấy.
“Chít.” Lan Trạch chỉ có thể kêu bằng cái giọng non trẻ, cậu vừa mới trưởng thành cách đây vài hôm, giọng nói chưa đổi, nghe cứ mềm èo, có vẻ yếu ớt.
Hai chân cậu đang gác trên chân thiếu niên, thiếu niên phát hiện ra cậu đã tỉnh lại, nói với cậu: “Đừng ngọ nguậy kẻo đụng phải vết thương.”
Lan Trạch mở to đôi mắt hồ ly, đầu nhọn tai cậu cũng nhúc nhích theo, biết có lẽ thiếu niên xinh đẹp này đã cứu mình, cậu nhìn thiếu niên một cái xong lại “chít” thêm tiếng nữa, cậu bảo là dĩ nhiên cậu biết, song thiếu niên không hiểu được.
Giờ cậu mới rảnh ra để quan sát căn phòng.
Phòng ốc cực kì giản dị, chỉ có giường với bàn với tủ, hơn nhau ở chỗ dọn dẹp sạch bong, lúc trông thấy kiếm phá ma trên cái bàn bên cạnh cậu ngớ cả người ra.
Thiếu niên này là đạo sĩ.
Xưa nay đạo sĩ và tộc yêu không đội trời chung, khí yêu quái của Lan Trạch yếu, chắc thiếu niên vẫn chưa nhận ra được cậu thuộc tộc yêu, cậu vô thức rụt móng lại.
Nếu bị phát hiện có lẽ cậu sẽ bị lột da rút xương mất.
Cậu không nhịn được kêu một tiếng “chít”, ý nghĩ chạy trốn nảy ra trong đầu, theo bản năng muốn nhảy xuống, vừa định cử động thì cơn đau như xé đã lan ra từ chân sau, thoáng cái tiếng kêu của cậu đã biến đổi.
“Vừa nói rồi mà, đừng ngọ nguậy lung tung.” Nghe giọng tiểu đạo sĩ có vẻ lạnh nhạt, anh ôm lấy cái bụng Lan Trạch, kéo Lan Trạch về lại chân mình.
Lan Trạch là cáo, rõ ràng là con cáo nhỏ vô cùng xinh đẹp. Tạ Cảnh Đình chưa gặp con hồ ly nào xinh đẹp thế này bao giờ, cả người trắng như tuyết, đuôi vểnh lên, mắt cáo nhìn người cứ lúng liếng, chân móng bông xù, thi thoảng lỗ tai còn nhinh nhích.
Anh động lòng trắc ẩn nhất thời, nhặt con cáo bị thương này về.
Lan Trạch bị túm lại về chỗ, cậu nức nở một tiếng vì cơn đau ở vết thương, ngoan ngoãn nằm nhoài trên đùi Tạ Cảnh Đình.
Lòng bàn tay thiếu niên đặt lên đầu cậu, năm nay cậu mười bảy tuổi rồi, bị tộc người xoa đầu cứ kì kì, cậu mà không bị thương thì còn lâu mới để loài người đáng ghét sờ soạng như này nhé.
Đuôi Lan Trạch quệt một đường lướt qua lòng bàn tay Tạ Cảnh Đình, cậu ngó nhìn móng vuốt của mình, lẳng lặng nghĩ bao giờ khỏi là phải đi ngay.
Nghĩ vậy, cậu lại không kìm được nhìn sang gương mặt thiếu niên.
Vẻ ngoài đẹp đến mức này, giống yêu tinh hơn cả cậu nữa, cậu không biết mình hóa hình ra sẽ như thế nào, nhớ đến mẹ Lan Trạch lại buồn bã, vùi đầu vào chân trước, lộ ra mỗi hai cái tai.
Tạ Cảnh Đình thấy bộ dạng giả chết của cáo nhỏ trên đùi, quỷ thần xui khiến lại đi duỗi tay ra, đầu ngón tay chạm vào đầu nhọn tai cáo.
Thiên hạ hiện giờ chia làm ba, tộc người và tộc yêu không đội trời chung, tộc quỷ không dính đến ai, tộc người có rất nhiều đạo sĩ, đạo sĩ chuyên ứng phó với tộc yêu biến hình hại người.
Lan Trạch vẫy đuôi, hôm ấy cậu đã biết thân phận của Tạ Cảnh Đình, xuất thân trẻ mồ côi, đơn độc một mình, lớn hơn cậu hai tuổi.
Tính tình trầm lắng kiệm lời, cuộc sống cứng nhắc tẻ nhạt, không những thế còn nghèo rớt mùng tơi.
Buổi tối bản thân tiểu đạo sĩ ăn đúng hai cái bánh, vậy là Lan Trạch cũng phải ăn bánh khô khốc cùng luôn, ban đầu ở trên núi cậu còn được ăn quả dại, Quỷ vương ca ca sẽ cho cậu đồ ăn ngon, mẹ cũng chẳng bao giờ để cậu phải đói, thế nên hiện giờ cậu tương đối coi thường.
Tiểu đạo sĩ bẻ vụn bánh ra đút cho cậu, Lan Trạch khẽ khàng ngửi thử, hai ngày rồi cậu chưa ăn gì, đói váng cả đầu, ăn mấy miếng phồng hết quai hàm lên, cứng đến nỗi nhai cũng khó, ăn hai miếng là thôi, quay mặt đi không chịu ăn nữa.
“Chít.”
Bé hồ ly ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, Tạ Cảnh Đình dứ dứ bánh về phía trước, cái tai cáo nhúc nhích, ngó anh một cái xong cắn luôn vào ngón tay anh.
Cảm giác nóng ấm lan ra, ngón tay Tạ Cảnh Đình có thêm hai dấu răng nanh.
02 Huyền quân
Tạ Cảnh Đình thả lỏng tay, vì hồ ly nhỏ không chịu ăn nên anh buộc phải ra ngoài tìm đồ ăn cho bé con.
Anh cầm theo kiếm phá ma cùng tiền xu, đặt cáo nhỏ trong giỏ trúc, đeo ở sau lưng.
Hồ ly cuộn tròn trong giỏ trúc, đôi mắt trắng đen rõ ràng ngó anh, liếm móng trước của mình rồi vùi đầu vào chân trước.
Tạ Cảnh Đình chưa trông thấy tư thế kiểu này bao giờ, sau này lâu dần có khi cái đầu sẽ to ra, đến lúc ấy biến thành cáo đầu to thì chắc không xinh được như này nữa.
Thế là anh duỗi tay ra, hồ ly cảnh giác liếc anh, cái tai nhọn nhúc nhích.
Anh nhẹ nhàng níu gáy bé hồ ly, nâng đầu hồ ly khỏi chân trước dựa sang một bên, cáo nhỏ “chít” một tiếng giơ móng lên vỗ vào ngón tay anh.
Tạ Cảnh Đình bỏ tay, cáo nhỏ lập tức quay về tư thế ban đầu, cuộn tròn một cục trong giỏ, tránh xa cái tay anh ra.
Móng Lan Trạch mềm mại, thiếu niên này đã cứu cậu, cậu sẽ không đến nỗi làm hại đối phương, chỉ nhòm ngó thiếu niên, trông thấy xương hàm sắc nét của thiếu niên, môi hơi mím lại, hình như không được vui lắm.
Cậu vờ như không biết, dúi đầu vào chân, thiếu niên đưa tay về, cậu nằm trong giỏ tròng trành nghiêng ngả, không biết đối phương định địu cậu đi đâu.
Hiện nay cõi đời khổ sở vì chiến loạn, dịch bệnh nổi lên khắp chốn, chưa thể tìm ra căn nguyên, tộc người hứng chịu ảnh hưởng, chỗ nào cũng gặp bách tính lang thang lưu lạc.
Xương trắng phơi đồng hoang, ngàn dặm không tiếng thú.
Lan Trạch đã quen với cảnh tượng này từ lâu, hơn nữa cậu là tộc yêu, trời sinh đã tương đối máu lạnh, sẽ không xúc động trước cái chết của tộc người.
Dưới cầu Nại Hà của tộc quỷ có đến cả vạn oan hồn, tiếng gào khóc oán thán liên miên hàng ngày, chẳng rõ tình cảnh bên nào đáng thương hơn nữa.
Tạ Cảnh Đình dừng chân, ánh mắt nhìn về thi thể đã hóa thành xương trắng ở đằng xa, tầm mắt ngưng đọng mất một hồi lâu.
Lan Trạch nghe tiếng bèn ngó sang, có lẽ lòng dạ thiếu niên mềm yếu, cậu nghĩ vậy, chỉ động đậy cái tai, thiếu niên bước đến trước đống xương trắng.
Tạ Cảnh Đình khom người, chưa chạm vào xương trắng thì đã có làn khói đen bốc lên, Lan Trạch phát giác ra nguy hiểm, lập tức mở bừng mắt ra.
Là yêu khí.
Một số yêu quái nấp mình vào xác chết, dẫn dụ tộc người lại gần rồi sẽ tranh thủ thời cơ ra tay bất ngờ, giết chết đối phương.
Khoảnh khắc khói đen xuất hiện, một luồng sáng từ kiếm rạch ngang, ánh sáng bạc lạnh lẽo không hề do dự, khói đen bị chém tứ tán, tiếng kêu thảm thiết vang ra giữa không trung.
Hai làn khói đen hóa thành hai mảnh xương yêu quái trông như cục đá, Tạ Cảnh Đình cất kiếm, nhặt xương yêu quái lên.
Lan Trạch bị ánh sáng từ kiếm thu hút, giây phút vừa rồi đối phương rút kiếm cậu cảm giác lạnh toát sống lưng.
Cậu hít phải một phần yêu khí, sặc sụa hắt xì hai cái.
Tạ Cảnh Đình cất xương yêu quái, nghe thấy cáo nhỏ phát ra tiếng động bèn mở nắp giỏ trúc ra xem, hồ ly bị sặc rưng rưng nước mắt, lại đang liếm lông mình tiếp.
Hình như nghiện sạch lắm, chỗ nào lông chưa mượt là phải liếm láp chải chuốt mấy lần liền.
Ở nhân gian xương yêu quái có thể đem đổi lấy tiền, hoặc đem vào chợ đổi các thứ khác, kiếm phá ma được làm từ chính xương yêu quái.
Liếm lông xong Lan Trạch bắt đầu suy tư, có vẻ khí kiếm của đối phương lúc nãy ghê gớm lắm, nhìn tiếp sang kiếm, chỉ là thanh kiếm bình thường phổ thông thôi, chắc là có thiên phú trời sinh, là thiên tài trừ yêu.
Cậu phải trốn đi thật nhanh mới được, không nhỡ đối phương phát hiện ra cậu là yêu quái thì toi đời mất.
Hồ ly vểnh đuôi lên xong lại thả xuống, Lan Trạch theo Tạ Cảnh Đình đi lên khu chợ, thấy Tạ Cảnh Đình đổi xương yêu quái lấy tiền, rồi đổi thêm ít bánh thịt nướng nóng nữa.
Lan Trạch ngắm mấy lần liền, trước khi đi tiểu đạo sĩ vừa ăn hai miếng bánh, như này là ở nhà hết đồ ăn rồi hả?
Cậu trông bánh thịt mà hơi hơi thèm thuồng, thơm nức mũi, trong là nhân thịt dê, tỏa ra mùi gây gây, răng nanh của cậu lộ ra, bám hai cái móng trước vào mép giỏ trúc kêu “chí chít” hai tiếng.
Đầu cáo thò ra ngoài, Tạ Cảnh Đình vừa mới mua bánh thịt xong, anh ấn đầu hồ ly về lại.
Nói với hồ ly nhỏ.
“Chờ chút.”
Lan Trạch vẫn muốn ngoi đầu lên, cậu kêu mấy câu lận, bụng bắt đầu réo ùng ục, móng quắp vào giỏ trúc, ngó Tạ Cảnh Đình không cả chớp mắt.
Đường đến đi khu chợ rất xa, Tạ Cảnh Đình đưa cậu về, mãi tới tận nhà mới thả cậu ra, đặt bánh thịt lên bàn không động đến.
Lan Trạch ở ngay trên bàn, cậu ngửi thử bánh thịt, phát hiện ra Tạ Cảnh Đình đang nhìn cậu, tầm mắt tương đối sâu xa, cứ như giếng khô loang mực cậu từng trông thấy.
Tự dưng cậu cảm giác xương cụt rùng mình ớn lạnh, răng nanh nhe ra xong lại ngậm vào, dạt sang bên im thin thít không dám hó hé nữa.
Tiểu đạo sĩ đang đánh giá cậu.
Hình như đã nhìn ra được gì đó.
Tạ Cảnh Đình quan sát hết thảy mọi động tác của Lan Trạch, lần này thì bẻ nhỏ bánh thịt ra, còn lấy cái bát duy nhất đổ nước vào cho Lan Trạch.
“Ăn đi.” Anh nói, nhớ ra việc gì, ngón tay đặt lên đầu, vuốt ve đầu Lan Trạch.
Đầu Lan Trạch bị vuốt cứ nghiêng ngả, ngón tay của tiểu đạo sĩ cứng ơi là cứng, cậu “chít” một tiếng, tầm mắt dán vào bánh thịt bên cạnh suốt.
Tiểu đạo sĩ đưa tay về, thế là Lan Trạch cắp một góc bánh thịt lên, cậu ăn hết cả cái bánh, tiểu đạo sĩ mua tổng cộng hai cái, cậu cũng nhìn ra là đối phương khá nghèo.
Móng vuốt của Lan Trạch chạm vào cái bánh còn lại, cậu không ăn, tiểu đạo sĩ hiểu ra ý cậu, một lúc sau mới nói.
“Mua cho nhóc cả đấy.”
Tạ Cảnh Đình cũng bẻ nốt cái bánh còn lại, Lan Trạch nghía mấy lần liền, xác định là cho mình ăn, cậu mới chậm rãi ăn hết.
Ăn xong hai cái bánh thịt uống hết cả nước, cậu nằm cuộn mình lại trên bàn.
Da bụng của cáo nhỏ hé ra, ánh mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở đó, duỗi tay chạm vào, cảm giác ấm sực, hồ ly liếc anh một cái, hai tai nhúc nhích, lần này không cắn anh nữa.
Lan Trạch miễn cưỡng hạ cố để anh sờ, ngón tay thiếu niên cọ vào da bụng cậu, cậu thấy hơi bứt rứt, cố chịu đựng không ngó ngoáy, dẫu sao đối phương cũng vừa mới cho cậu ăn bánh, nhưng thời gian sờ hơi bị lâu quá rồi đấy, thế là Lan Trạch lấy đuôi quẹt một nhát nhè nhẹ.
Vậy nên Tạ Cảnh Đình rút tay về.
Lan Trạch đánh chén no nê được Tạ Cảnh Đình đặt lên một chiếc thảm mỏng, bây giờ Lan Trạch chưa chạy được, cậu có liên lạc với Quỷ vương ca ca, nếu không tìm thấy cậu chắc Quỷ vương ca ca sẽ lo, sẽ phái tay sai quỷ đi tìm cậu.
Còn lâu Lan Trạch mới chịu nằm đất, tuy giường gỗ của tiểu đạo sĩ cũng siêu cứng nhưng nói chung vẫn đỡ hơn sàn đất nhiều.
Cậu ở cạnh ngó nghiêng, dáng ngủ của tiểu đạo sĩ như một cái xác. Chân sau của cậu không dùng lực được, trèo lên giường cũng mất kha khá thời gian, hồng hộc cả buổi mới lên đến nơi, mệt đến nỗi thở dốc luôn.
Lan Trạch trèo lên giường tiểu đạo sĩ, cậu nhảy qua mặt tiểu đạo sĩ chui vào trong chăn, tự tìm chỗ thoải mái, chỗ thoải mái nhất chính là trong lòng tiểu đạo sĩ.
Cậu cuộn tròn mình lại trong vòng tay tiểu đạo sĩ, hài lòng mãn nguyện thiếp ngủ. Mơ màng cảm giác lờ mờ là hình như có ngón tay sờ vào cậu, cậu bị ôm vòng lấy, hơi bó chân bó tay, móng vuốt ẩy thử, không gạt ra được thế là đành thôi.
Tạ Cảnh Đình chạm phải cảm giác ấm nóng xù lông, lúc mở mắt ra phát hiện hồ ly nhỏ ở ngay trong lòng, một cục bông xù, anh khựng lại giây lát, cuối cùng không quẳng nhóc cáo ra.
Lúc nửa đêm Lan Trạch nghe thấy tiếng động rất khẽ, cậu mở mắt ra, một màn sương đen lơ lửng ngay cạnh cửa sổ nhà gỗ, bầu không khí lạnh lẽo ngập tràn cả căn nhà.
Hai bóng dáng một đen một trắng, Hắc Bạch Vô Thường ở Quỷ điện, nắm giữ xiềng xích, cổ tay đeo chuông đỏ.
Cậu nhận ra thuộc hạ bên cạnh Quỷ vương ca ca, không kìm được sự kích động. Bao lâu nay Quỷ vương ca ca đều không làm cậu thất vọng, nhoáng cái đã phái người đến tận đây.
Lan Trạch kêu hai tiếng chít chít theo bản năng, lúc ngủ kiếm của tiểu đạo sĩ vẫn bất ly thân, Hắc Bạch Vô Thường còn chưa tới gần thì kiếm phá ma đã rời vỏ, đôi mắt đen thẳm rõ ràng sâu xa hơn ít nhiều.
“Chít?”
Lan Trạch còn chưa kịp phản ứng thì ánh kiếm của tiểu đạo sĩ đã chém vút, lực độ được kiểm soát vừa vặn, nhát kiếm xé toạc thân hình Hắc Bạch Vô Thường mà không để lại bất cứ dấu vết gì trên tường.
Bóng dáng Hắc Bạch Vô Thường tiêu tán, ngay sau đó một sợi dây vô hình giữa không trung cũng bị chặt đứt theo luôn.
Chân trước Lan Trạch bỗng nhẹ bẫng, cậu hiểu ra, thứ bị cắt là sợi dây ma Quỷ vương ca ca nối liền với cậu.
Tạ Cảnh Đình xuống giường, anh không hiểu tại sao mình lại đụng chạm đến tay sai quỷ, dán một tấm bùa giấy lên tường rồi mới quay về cạnh giường.
Lan Trạch còn đang ngơ ngẩn, thuộc hạ đến đón cậu cứ thế bị tiểu đạo sĩ khử mất như không, tên khốn này còn chặt cả sợi dây nối của cậu với Quỷ vương ca ca chứ, tiếp theo đây Quỷ vương ca ca không tìm thấy cậu được nữa rồi.
Tạ Cảnh Đình vừa đặt kiếm xuống thì đã nghe thấy tiếng chít mềm xèo vang lên bên cạnh, khóe mắt liếc thấy gì đó, miệng cọp nhói lên, cáo nhỏ cắn thật mạnh vào tay anh.
...
Quỷ điện.
Hoa sen trong suốt bung nở trên mặt đầm U Minh, nơi đây chẳng có ban ngày, chung quanh đen kịt, toát ra không khí chết chóc lạnh lẽo nặng nề. Cung điện màu đỏ son, dưới cầu Nại Hạ oan hồn khóc thảm, những sợi dây đỏ trên cành cây hòe lờ đờ buông thõng.
Tộc quỷ sinh thời đa số là oán quỷ, trăm năm trước Quỷ vương chào đời, từ ấy ven đầm U Minh đã có chủ, chúa tể giới quỷ tên chỉ một chữ Huyền, được người đời gọi là Huyền quân.
Dưới tán hòe, nam tử mặc bộ quần áo đỏ tía, hoa văn thiên ma trên vạt áo như hòa làm một với màu mực của máu đọng gốc cây hòe.
Dung mạo Huyền quân tươi đẹp hơn người, nam sinh tướng nữ, đôi con ngươi màu trà đậm quá đỗi sâu xa, bật lên màu đỏ kì dị. Giữa trán chàng có hoa văn đỏ thẫm, tai đeo trang sức chu sa, khi nhướng mày lên toát ra cái vẻ tà ác.
Sau tiếng động vang trong không khí, hai thi thể treo mình trên cây hòe, một đen một trắng, xiềng xích lẫn chuông vàng đều rơi cả xuống đất.
Cùng lúc này, sợi dây đỏ ở cổ tay Huyền quân cũng kêu một tiếng “tách”, đứt lìa giữa không trung.
————
Chương 99: Phần Kiếp trước
Lúc mở mắt ra Lan Trạch cảm nhận được cái chạm nóng ấm từ cơ thể, trí nhớ hơi lộn xộn, chỉ nhớ là mình bị tách ra khỏi mẹ, mẹ chết trong tay đạo sĩ để bảo vệ mình, mình cũng bị thương rồi ngất xỉu trong hang núi.
Chân móng trắng mềm mại được ai lau sạch sẽ, Lan Trạch khịt mũi ngửi, có vẻ người cũng thơm nức, đôi mắt hồ ly của cậu đảo sang, đập ngay vào mắt là một gương mặt đẹp đến rúng động hồn phách.
Thiếu niên mặc quần áo màu đen, có hoa văn lờ mờ, gương mặt đẹp rực rỡ đáng xiêu lòng, cậu chưa bao giờ trông thấy ai xinh đẹp tới mức này.
Hiện giờ cậu đang nằm trong lòng thiếu niên, thiếu niên đang chải lông cho cậu, chỗ bị thương đã được băng bó cẩn thận, thiếu niên hơi rũ mắt, lông mi đen nhánh rủ đều, sống mũi cao thẳng hắt ra cái bóng.
Lan Trạch là một con cáo bé nhỏ, cậu từng gặp nhiều người lắm, mà vẫn thấy thiếu niên trước mắt đây đẹp quá đi mất thôi, thực sự ăn đứt cả Quỷ vương ca ca luôn ấy.
“Chít.” Lan Trạch chỉ có thể kêu bằng cái giọng non trẻ, cậu vừa mới trưởng thành cách đây vài hôm, giọng nói chưa đổi, nghe cứ mềm èo, có vẻ yếu ớt.
Hai chân cậu đang gác trên chân thiếu niên, thiếu niên phát hiện ra cậu đã tỉnh lại, nói với cậu: “Đừng ngọ nguậy kẻo đụng phải vết thương.”
Lan Trạch mở to đôi mắt hồ ly, đầu nhọn tai cậu cũng nhúc nhích theo, biết có lẽ thiếu niên xinh đẹp này đã cứu mình, cậu nhìn thiếu niên một cái xong lại “chít” thêm tiếng nữa, cậu bảo là dĩ nhiên cậu biết, song thiếu niên không hiểu được.
Giờ cậu mới rảnh ra để quan sát căn phòng.
Phòng ốc cực kì giản dị, chỉ có giường với bàn với tủ, hơn nhau ở chỗ dọn dẹp sạch bong, lúc trông thấy kiếm phá ma trên cái bàn bên cạnh cậu ngớ cả người ra.
Thiếu niên này là đạo sĩ.
Xưa nay đạo sĩ và tộc yêu không đội trời chung, khí yêu quái của Lan Trạch yếu, chắc thiếu niên vẫn chưa nhận ra được cậu thuộc tộc yêu, cậu vô thức rụt móng lại.
Nếu bị phát hiện có lẽ cậu sẽ bị lột da rút xương mất.
Cậu không nhịn được kêu một tiếng “chít”, ý nghĩ chạy trốn nảy ra trong đầu, theo bản năng muốn nhảy xuống, vừa định cử động thì cơn đau như xé đã lan ra từ chân sau, thoáng cái tiếng kêu của cậu đã biến đổi.
“Vừa nói rồi mà, đừng ngọ nguậy lung tung.” Nghe giọng tiểu đạo sĩ có vẻ lạnh nhạt, anh ôm lấy cái bụng Lan Trạch, kéo Lan Trạch về lại chân mình.
Lan Trạch là cáo, rõ ràng là con cáo nhỏ vô cùng xinh đẹp. Tạ Cảnh Đình chưa gặp con hồ ly nào xinh đẹp thế này bao giờ, cả người trắng như tuyết, đuôi vểnh lên, mắt cáo nhìn người cứ lúng liếng, chân móng bông xù, thi thoảng lỗ tai còn nhinh nhích.
Anh động lòng trắc ẩn nhất thời, nhặt con cáo bị thương này về.
Lan Trạch bị túm lại về chỗ, cậu nức nở một tiếng vì cơn đau ở vết thương, ngoan ngoãn nằm nhoài trên đùi Tạ Cảnh Đình.
Lòng bàn tay thiếu niên đặt lên đầu cậu, năm nay cậu mười bảy tuổi rồi, bị tộc người xoa đầu cứ kì kì, cậu mà không bị thương thì còn lâu mới để loài người đáng ghét sờ soạng như này nhé.
Đuôi Lan Trạch quệt một đường lướt qua lòng bàn tay Tạ Cảnh Đình, cậu ngó nhìn móng vuốt của mình, lẳng lặng nghĩ bao giờ khỏi là phải đi ngay.
Nghĩ vậy, cậu lại không kìm được nhìn sang gương mặt thiếu niên.
Vẻ ngoài đẹp đến mức này, giống yêu tinh hơn cả cậu nữa, cậu không biết mình hóa hình ra sẽ như thế nào, nhớ đến mẹ Lan Trạch lại buồn bã, vùi đầu vào chân trước, lộ ra mỗi hai cái tai.
Tạ Cảnh Đình thấy bộ dạng giả chết của cáo nhỏ trên đùi, quỷ thần xui khiến lại đi duỗi tay ra, đầu ngón tay chạm vào đầu nhọn tai cáo.
Thiên hạ hiện giờ chia làm ba, tộc người và tộc yêu không đội trời chung, tộc quỷ không dính đến ai, tộc người có rất nhiều đạo sĩ, đạo sĩ chuyên ứng phó với tộc yêu biến hình hại người.
Lan Trạch vẫy đuôi, hôm ấy cậu đã biết thân phận của Tạ Cảnh Đình, xuất thân trẻ mồ côi, đơn độc một mình, lớn hơn cậu hai tuổi.
Tính tình trầm lắng kiệm lời, cuộc sống cứng nhắc tẻ nhạt, không những thế còn nghèo rớt mùng tơi.
Buổi tối bản thân tiểu đạo sĩ ăn đúng hai cái bánh, vậy là Lan Trạch cũng phải ăn bánh khô khốc cùng luôn, ban đầu ở trên núi cậu còn được ăn quả dại, Quỷ vương ca ca sẽ cho cậu đồ ăn ngon, mẹ cũng chẳng bao giờ để cậu phải đói, thế nên hiện giờ cậu tương đối coi thường.
Tiểu đạo sĩ bẻ vụn bánh ra đút cho cậu, Lan Trạch khẽ khàng ngửi thử, hai ngày rồi cậu chưa ăn gì, đói váng cả đầu, ăn mấy miếng phồng hết quai hàm lên, cứng đến nỗi nhai cũng khó, ăn hai miếng là thôi, quay mặt đi không chịu ăn nữa.
“Chít.”
Bé hồ ly ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, Tạ Cảnh Đình dứ dứ bánh về phía trước, cái tai cáo nhúc nhích, ngó anh một cái xong cắn luôn vào ngón tay anh.
Cảm giác nóng ấm lan ra, ngón tay Tạ Cảnh Đình có thêm hai dấu răng nanh.
02 Huyền quân
Tạ Cảnh Đình thả lỏng tay, vì hồ ly nhỏ không chịu ăn nên anh buộc phải ra ngoài tìm đồ ăn cho bé con.
Anh cầm theo kiếm phá ma cùng tiền xu, đặt cáo nhỏ trong giỏ trúc, đeo ở sau lưng.
Hồ ly cuộn tròn trong giỏ trúc, đôi mắt trắng đen rõ ràng ngó anh, liếm móng trước của mình rồi vùi đầu vào chân trước.
Tạ Cảnh Đình chưa trông thấy tư thế kiểu này bao giờ, sau này lâu dần có khi cái đầu sẽ to ra, đến lúc ấy biến thành cáo đầu to thì chắc không xinh được như này nữa.
Thế là anh duỗi tay ra, hồ ly cảnh giác liếc anh, cái tai nhọn nhúc nhích.
Anh nhẹ nhàng níu gáy bé hồ ly, nâng đầu hồ ly khỏi chân trước dựa sang một bên, cáo nhỏ “chít” một tiếng giơ móng lên vỗ vào ngón tay anh.
Tạ Cảnh Đình bỏ tay, cáo nhỏ lập tức quay về tư thế ban đầu, cuộn tròn một cục trong giỏ, tránh xa cái tay anh ra.
Móng Lan Trạch mềm mại, thiếu niên này đã cứu cậu, cậu sẽ không đến nỗi làm hại đối phương, chỉ nhòm ngó thiếu niên, trông thấy xương hàm sắc nét của thiếu niên, môi hơi mím lại, hình như không được vui lắm.
Cậu vờ như không biết, dúi đầu vào chân, thiếu niên đưa tay về, cậu nằm trong giỏ tròng trành nghiêng ngả, không biết đối phương định địu cậu đi đâu.
Hiện nay cõi đời khổ sở vì chiến loạn, dịch bệnh nổi lên khắp chốn, chưa thể tìm ra căn nguyên, tộc người hứng chịu ảnh hưởng, chỗ nào cũng gặp bách tính lang thang lưu lạc.
Xương trắng phơi đồng hoang, ngàn dặm không tiếng thú.
Lan Trạch đã quen với cảnh tượng này từ lâu, hơn nữa cậu là tộc yêu, trời sinh đã tương đối máu lạnh, sẽ không xúc động trước cái chết của tộc người.
Dưới cầu Nại Hà của tộc quỷ có đến cả vạn oan hồn, tiếng gào khóc oán thán liên miên hàng ngày, chẳng rõ tình cảnh bên nào đáng thương hơn nữa.
Tạ Cảnh Đình dừng chân, ánh mắt nhìn về thi thể đã hóa thành xương trắng ở đằng xa, tầm mắt ngưng đọng mất một hồi lâu.
Lan Trạch nghe tiếng bèn ngó sang, có lẽ lòng dạ thiếu niên mềm yếu, cậu nghĩ vậy, chỉ động đậy cái tai, thiếu niên bước đến trước đống xương trắng.
Tạ Cảnh Đình khom người, chưa chạm vào xương trắng thì đã có làn khói đen bốc lên, Lan Trạch phát giác ra nguy hiểm, lập tức mở bừng mắt ra.
Là yêu khí.
Một số yêu quái nấp mình vào xác chết, dẫn dụ tộc người lại gần rồi sẽ tranh thủ thời cơ ra tay bất ngờ, giết chết đối phương.
Khoảnh khắc khói đen xuất hiện, một luồng sáng từ kiếm rạch ngang, ánh sáng bạc lạnh lẽo không hề do dự, khói đen bị chém tứ tán, tiếng kêu thảm thiết vang ra giữa không trung.
Hai làn khói đen hóa thành hai mảnh xương yêu quái trông như cục đá, Tạ Cảnh Đình cất kiếm, nhặt xương yêu quái lên.
Lan Trạch bị ánh sáng từ kiếm thu hút, giây phút vừa rồi đối phương rút kiếm cậu cảm giác lạnh toát sống lưng.
Cậu hít phải một phần yêu khí, sặc sụa hắt xì hai cái.
Tạ Cảnh Đình cất xương yêu quái, nghe thấy cáo nhỏ phát ra tiếng động bèn mở nắp giỏ trúc ra xem, hồ ly bị sặc rưng rưng nước mắt, lại đang liếm lông mình tiếp.
Hình như nghiện sạch lắm, chỗ nào lông chưa mượt là phải liếm láp chải chuốt mấy lần liền.
Ở nhân gian xương yêu quái có thể đem đổi lấy tiền, hoặc đem vào chợ đổi các thứ khác, kiếm phá ma được làm từ chính xương yêu quái.
Liếm lông xong Lan Trạch bắt đầu suy tư, có vẻ khí kiếm của đối phương lúc nãy ghê gớm lắm, nhìn tiếp sang kiếm, chỉ là thanh kiếm bình thường phổ thông thôi, chắc là có thiên phú trời sinh, là thiên tài trừ yêu.
Cậu phải trốn đi thật nhanh mới được, không nhỡ đối phương phát hiện ra cậu là yêu quái thì toi đời mất.
Hồ ly vểnh đuôi lên xong lại thả xuống, Lan Trạch theo Tạ Cảnh Đình đi lên khu chợ, thấy Tạ Cảnh Đình đổi xương yêu quái lấy tiền, rồi đổi thêm ít bánh thịt nướng nóng nữa.
Lan Trạch ngắm mấy lần liền, trước khi đi tiểu đạo sĩ vừa ăn hai miếng bánh, như này là ở nhà hết đồ ăn rồi hả?
Cậu trông bánh thịt mà hơi hơi thèm thuồng, thơm nức mũi, trong là nhân thịt dê, tỏa ra mùi gây gây, răng nanh của cậu lộ ra, bám hai cái móng trước vào mép giỏ trúc kêu “chí chít” hai tiếng.
Đầu cáo thò ra ngoài, Tạ Cảnh Đình vừa mới mua bánh thịt xong, anh ấn đầu hồ ly về lại.
Nói với hồ ly nhỏ.
“Chờ chút.”
Lan Trạch vẫn muốn ngoi đầu lên, cậu kêu mấy câu lận, bụng bắt đầu réo ùng ục, móng quắp vào giỏ trúc, ngó Tạ Cảnh Đình không cả chớp mắt.
Đường đến đi khu chợ rất xa, Tạ Cảnh Đình đưa cậu về, mãi tới tận nhà mới thả cậu ra, đặt bánh thịt lên bàn không động đến.
Lan Trạch ở ngay trên bàn, cậu ngửi thử bánh thịt, phát hiện ra Tạ Cảnh Đình đang nhìn cậu, tầm mắt tương đối sâu xa, cứ như giếng khô loang mực cậu từng trông thấy.
Tự dưng cậu cảm giác xương cụt rùng mình ớn lạnh, răng nanh nhe ra xong lại ngậm vào, dạt sang bên im thin thít không dám hó hé nữa.
Tiểu đạo sĩ đang đánh giá cậu.
Hình như đã nhìn ra được gì đó.
Tạ Cảnh Đình quan sát hết thảy mọi động tác của Lan Trạch, lần này thì bẻ nhỏ bánh thịt ra, còn lấy cái bát duy nhất đổ nước vào cho Lan Trạch.
“Ăn đi.” Anh nói, nhớ ra việc gì, ngón tay đặt lên đầu, vuốt ve đầu Lan Trạch.
Đầu Lan Trạch bị vuốt cứ nghiêng ngả, ngón tay của tiểu đạo sĩ cứng ơi là cứng, cậu “chít” một tiếng, tầm mắt dán vào bánh thịt bên cạnh suốt.
Tiểu đạo sĩ đưa tay về, thế là Lan Trạch cắp một góc bánh thịt lên, cậu ăn hết cả cái bánh, tiểu đạo sĩ mua tổng cộng hai cái, cậu cũng nhìn ra là đối phương khá nghèo.
Móng vuốt của Lan Trạch chạm vào cái bánh còn lại, cậu không ăn, tiểu đạo sĩ hiểu ra ý cậu, một lúc sau mới nói.
“Mua cho nhóc cả đấy.”
Tạ Cảnh Đình cũng bẻ nốt cái bánh còn lại, Lan Trạch nghía mấy lần liền, xác định là cho mình ăn, cậu mới chậm rãi ăn hết.
Ăn xong hai cái bánh thịt uống hết cả nước, cậu nằm cuộn mình lại trên bàn.
Da bụng của cáo nhỏ hé ra, ánh mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở đó, duỗi tay chạm vào, cảm giác ấm sực, hồ ly liếc anh một cái, hai tai nhúc nhích, lần này không cắn anh nữa.
Lan Trạch miễn cưỡng hạ cố để anh sờ, ngón tay thiếu niên cọ vào da bụng cậu, cậu thấy hơi bứt rứt, cố chịu đựng không ngó ngoáy, dẫu sao đối phương cũng vừa mới cho cậu ăn bánh, nhưng thời gian sờ hơi bị lâu quá rồi đấy, thế là Lan Trạch lấy đuôi quẹt một nhát nhè nhẹ.
Vậy nên Tạ Cảnh Đình rút tay về.
Lan Trạch đánh chén no nê được Tạ Cảnh Đình đặt lên một chiếc thảm mỏng, bây giờ Lan Trạch chưa chạy được, cậu có liên lạc với Quỷ vương ca ca, nếu không tìm thấy cậu chắc Quỷ vương ca ca sẽ lo, sẽ phái tay sai quỷ đi tìm cậu.
Còn lâu Lan Trạch mới chịu nằm đất, tuy giường gỗ của tiểu đạo sĩ cũng siêu cứng nhưng nói chung vẫn đỡ hơn sàn đất nhiều.
Cậu ở cạnh ngó nghiêng, dáng ngủ của tiểu đạo sĩ như một cái xác. Chân sau của cậu không dùng lực được, trèo lên giường cũng mất kha khá thời gian, hồng hộc cả buổi mới lên đến nơi, mệt đến nỗi thở dốc luôn.
Lan Trạch trèo lên giường tiểu đạo sĩ, cậu nhảy qua mặt tiểu đạo sĩ chui vào trong chăn, tự tìm chỗ thoải mái, chỗ thoải mái nhất chính là trong lòng tiểu đạo sĩ.
Cậu cuộn tròn mình lại trong vòng tay tiểu đạo sĩ, hài lòng mãn nguyện thiếp ngủ. Mơ màng cảm giác lờ mờ là hình như có ngón tay sờ vào cậu, cậu bị ôm vòng lấy, hơi bó chân bó tay, móng vuốt ẩy thử, không gạt ra được thế là đành thôi.
Tạ Cảnh Đình chạm phải cảm giác ấm nóng xù lông, lúc mở mắt ra phát hiện hồ ly nhỏ ở ngay trong lòng, một cục bông xù, anh khựng lại giây lát, cuối cùng không quẳng nhóc cáo ra.
Lúc nửa đêm Lan Trạch nghe thấy tiếng động rất khẽ, cậu mở mắt ra, một màn sương đen lơ lửng ngay cạnh cửa sổ nhà gỗ, bầu không khí lạnh lẽo ngập tràn cả căn nhà.
Hai bóng dáng một đen một trắng, Hắc Bạch Vô Thường ở Quỷ điện, nắm giữ xiềng xích, cổ tay đeo chuông đỏ.
Cậu nhận ra thuộc hạ bên cạnh Quỷ vương ca ca, không kìm được sự kích động. Bao lâu nay Quỷ vương ca ca đều không làm cậu thất vọng, nhoáng cái đã phái người đến tận đây.
Lan Trạch kêu hai tiếng chít chít theo bản năng, lúc ngủ kiếm của tiểu đạo sĩ vẫn bất ly thân, Hắc Bạch Vô Thường còn chưa tới gần thì kiếm phá ma đã rời vỏ, đôi mắt đen thẳm rõ ràng sâu xa hơn ít nhiều.
“Chít?”
Lan Trạch còn chưa kịp phản ứng thì ánh kiếm của tiểu đạo sĩ đã chém vút, lực độ được kiểm soát vừa vặn, nhát kiếm xé toạc thân hình Hắc Bạch Vô Thường mà không để lại bất cứ dấu vết gì trên tường.
Bóng dáng Hắc Bạch Vô Thường tiêu tán, ngay sau đó một sợi dây vô hình giữa không trung cũng bị chặt đứt theo luôn.
Chân trước Lan Trạch bỗng nhẹ bẫng, cậu hiểu ra, thứ bị cắt là sợi dây ma Quỷ vương ca ca nối liền với cậu.
Tạ Cảnh Đình xuống giường, anh không hiểu tại sao mình lại đụng chạm đến tay sai quỷ, dán một tấm bùa giấy lên tường rồi mới quay về cạnh giường.
Lan Trạch còn đang ngơ ngẩn, thuộc hạ đến đón cậu cứ thế bị tiểu đạo sĩ khử mất như không, tên khốn này còn chặt cả sợi dây nối của cậu với Quỷ vương ca ca chứ, tiếp theo đây Quỷ vương ca ca không tìm thấy cậu được nữa rồi.
Tạ Cảnh Đình vừa đặt kiếm xuống thì đã nghe thấy tiếng chít mềm xèo vang lên bên cạnh, khóe mắt liếc thấy gì đó, miệng cọp nhói lên, cáo nhỏ cắn thật mạnh vào tay anh.
...
Quỷ điện.
Hoa sen trong suốt bung nở trên mặt đầm U Minh, nơi đây chẳng có ban ngày, chung quanh đen kịt, toát ra không khí chết chóc lạnh lẽo nặng nề. Cung điện màu đỏ son, dưới cầu Nại Hạ oan hồn khóc thảm, những sợi dây đỏ trên cành cây hòe lờ đờ buông thõng.
Tộc quỷ sinh thời đa số là oán quỷ, trăm năm trước Quỷ vương chào đời, từ ấy ven đầm U Minh đã có chủ, chúa tể giới quỷ tên chỉ một chữ Huyền, được người đời gọi là Huyền quân.
Dưới tán hòe, nam tử mặc bộ quần áo đỏ tía, hoa văn thiên ma trên vạt áo như hòa làm một với màu mực của máu đọng gốc cây hòe.
Dung mạo Huyền quân tươi đẹp hơn người, nam sinh tướng nữ, đôi con ngươi màu trà đậm quá đỗi sâu xa, bật lên màu đỏ kì dị. Giữa trán chàng có hoa văn đỏ thẫm, tai đeo trang sức chu sa, khi nhướng mày lên toát ra cái vẻ tà ác.
Sau tiếng động vang trong không khí, hai thi thể treo mình trên cây hòe, một đen một trắng, xiềng xích lẫn chuông vàng đều rơi cả xuống đất.
Cùng lúc này, sợi dây đỏ ở cổ tay Huyền quân cũng kêu một tiếng “tách”, đứt lìa giữa không trung.
/105
|