Lan Trạch cảm giác được điều gì, dường như em nghe thấy có ai đang gọi tên bên tai em, nhưng chờ khi quay đầu lại thì em chẳng trông thấy gì cả.
Không có gì hết.
Lan Trạch thấy hơi nghi hoặc, em đưa mắt về, dán xong bùa chú là xem như em đã hoàn thành nhiệm vụ Tạ Cảnh Đình giao cho.
Em đang mong nhớ phần thưởng Tạ Cảnh Đình đã hứa, lúc rời đi em thấy bóng cây rung động xào xạc, tia nắng rọi xuyên qua, có vẻ sắc trời sáng sủa hơn phần nào.
"Đốc chủ ——" Lan Trạch bước ra khỏi hành cung, em gọi Tạ Cảnh Đình một tiếng chạy đến bên Tạ Cảnh Đình, chạm phải đôi mắt đen láy mà sâu thẳm của Tạ Cảnh Đình, trong một khoảnh khắc em gặp ảo giác như thể trong mắt Tạ Cảnh Đình chỉ còn mình em.
"Nô tài dán xong rồi ạ, còn việc gì khác không ạ?" Lan Trạch hỏi.
Tạ Cảnh Đình ừm một tiếng, tầm mắt nhìn Lan Trạch thoáng có vẻ nặng trĩu, lòng bàn tay đặt lên đầu Lan Trạch, nói với Lan Trạch: "Lan Nhi làm tốt lắm."
Mặt mũi Lan Trạch đều cong lên theo, em được Tạ Cảnh Đình dắt đi rời khỏi đây, trước khi đi em ngoái đầu nhìn lại một lần như cảm nhận điều gì, sân đình sau lưng trống rỗng, tường bao đỏ son đổ bóng, toàn bộ cung điện cũng ảm đạm dần.
Em đưa mắt về, buổi tối hôm ấy Tạ Cảnh Đình dẫn em ra ngoài cung ngắm pháo hoa đúng như đã hứa.
Mấy hôm nữa là Lan Trạch phải lên chầu, bây giờ em còn chưa học hết quy định, chỉ mong ngóng đến tối đi chơi, em ngồi ở mép ghế đung đưa chân, nhìn ra cảnh đêm ngoài kia qua cửa sổ xe.
Rời cung phải thay sang phục trang bình thường, Lan Trạch mặc quần áo Tạ Cảnh Đình chọn cho, màu sắc tươi trẻ cứ như chồi non mơn mởn đâm ra từ thân trúc, vóc dáng đẹp đẽ, đội mũ đầu hổ, trông chả khác gì tiểu công tử nhà nào lén trốn đi chơi.
Tạ Cảnh Đình dành sự chú ý sang phía Lan Trạch, Lan Trạch không hề biết chiều nay đã xảy ra những gì, y có sự ích kỉ riêng tư, không định nói chuyện này cho Lan Trạch.
"Lan Nhi." Tạ Cảnh Đình gọi Lan Trạch một tiếng, nghe vậy Lan Trạch ngoái đầu lại, bật ra thắc mắc.
"Dạ?"
"Nếu sau này có cơ hội, ta muốn quay lại thăm thú Từ Châu cùng Lan Nhi." Một lúc lâu sau Tạ Cảnh Đình mới lên tiếng, nói với Lan Trạch như vậy.
Trước kia Lan Trạch đã từng đề cập, em không nghe ra có gì khác biệt, trả lời: "Được ạ, nghe theo đốc chủ hết."
"Hồi trước nô tài bỏ lỡ mất sinh nhật của đốc chủ, năm nay nô tài phải chuẩn bị quà sinh nhật cho đốc chủ mới được."
Mạch suy nghĩ của Lan Trạch xoay chuyển, lát sau đã lại tập trung vào những việc khác, ngoài kia đèn đuốc đầy trời, em có ảo giác như đây là lúc em vừa mới vào kinh đô.
Khi ấy em bị Tạ Cảnh Đình dẫn đến Kinh Châu, kinh thành hoa lệ mê hoặc, em trông mà hoa cả mắt.
Mọi thứ vẫn thế, chỉ một khoảnh khắc thoáng qua thôi, đã cảnh còn người mất.
"Đốc chủ, mình xuống đây đi ạ." Lan Trạch cầm tay Tạ Cảnh Đình nói.
Tạ Cảnh Đình nghe theo em, chỗ này gần lối rẽ, đường phố ngay trước mặt, hiện đang đúng vào giờ cao điểm của chợ đêm, Lăng Châu với Kinh Châu khác nhau, mỗi nơi có phong tục riêng.
Kinh Châu có một cây cầu, người có duyên đi trên cầu sẽ có thể gắn bó suốt đời suốt kiếp không phải lìa xa.
Lan Trạch không tin những thứ ấy, ngày xưa em với Hạ Ngọc Huyền cũng từng đi qua, sau ấy em với Hạ Ngọc Huyền xa cách tan hình. Đủ thấy xưa nay số mệnh vô thường, không thể quyết định chỉ bằng những điều mong mỏi này được.
Tuy nói vậy nhưng Lăng Châu có tập tục thắp đèn cầu nguyện, Lan Trạch vẫn cứ kéo Tạ Cảnh Đình sà vào.
Sở thích của em tách biệt rõ, có tin hay không thì phải tùy xem người ký thác ước nguyện là ai.
"Đốc chủ, mình sang kia xem thử được không." Lan Trạch chỉ vào chỗ đang thắp đèn.
Tạ Cảnh Đình nhìn lướt một lượt, người đến đây đều là nam nữ trai gái, đủ hình đủ sắc, nét mặt ngập tràn những hỉ nộ ái ố của trần gian.
Vốn dĩ y đứng ngoài tất cả, có xúc cảm ấm áp lan ra đầu ngón tay, Lan Trạch không hề cần y đồng ý, lâu nay y đều chiều theo Lan Trạch, được Lan Trạch dắt lại gần.
Nửa bên góc nghiêng của Lan Trạch lộ ra, lúc đi đường đã nhìn trước mắt là không quan sát dưới chân, suýt thì va phải người khác, may là y duỗi tay ra đỡ kịp.
"Nhìn đường." Tạ Cảnh Đình nói.
Lan Trạch ậm ừ đáp lấy lệ một tiếng, đến bên bờ sông, đèn hoa dập dềnh khắp dòng sông dài trôi dần về phương xa, ngàn vạn ngọn đèn đan xen hòa vào nhau như dải ngân hà óng ánh rực rỡ.
Em nhìn một cái thôi đã ưng ngay chiếc đèn hoa hình kẹo hồ lô, hai tầng chồng lên đỏ chói, trông vô cùng may mắn vui vẻ.
"Đốc chủ, nô tài muốn cái kia ạ." Lan Trạch nói.
Nhiệm vụ của Tạ Cảnh Đình bên cạnh chỉ có trả tiền, nghe vậy bèn nhấc đèn hoa màu đỏ tươi xuống cho Lan Trạch, móc bạc ra trả chủ hàng.
"Không hiểu sao nô tài ngắm một cái thôi đã mê hình này rồi." Lan Trạch ôm lấy đèn nói.
Tạ Cảnh Đình khẽ đáp một tiếng, mọi sự chú ý của y đều dồn cả vào Lan Trạch, mắt Lan Trạch rũ xuống, em cầm lấy bút viết lên mặt đèn.
Lan Trạch không biết viết cái gì cả, em chưa học nhiều sách lắm, suy đi nghĩ lại, nâng bút lên viết bốn chữ.
—— Hàng năm bình an.
Đèn hoa màu đỏ trôi đi theo sóng nước, trở thành một chấm nhỏ xíu xiu giữa dòng chảy đang dần hội tụ từ cả ngàn vạn chiếc đèn hoa, từng đốm sáng chạm nhẹ hòa vào nhau rồi cùng ánh chiếu, làm nổi bật lên hai bóng người đang dừng chân ven bờ sông xa.
(Hoàn thành)
Không có gì hết.
Lan Trạch thấy hơi nghi hoặc, em đưa mắt về, dán xong bùa chú là xem như em đã hoàn thành nhiệm vụ Tạ Cảnh Đình giao cho.
Em đang mong nhớ phần thưởng Tạ Cảnh Đình đã hứa, lúc rời đi em thấy bóng cây rung động xào xạc, tia nắng rọi xuyên qua, có vẻ sắc trời sáng sủa hơn phần nào.
"Đốc chủ ——" Lan Trạch bước ra khỏi hành cung, em gọi Tạ Cảnh Đình một tiếng chạy đến bên Tạ Cảnh Đình, chạm phải đôi mắt đen láy mà sâu thẳm của Tạ Cảnh Đình, trong một khoảnh khắc em gặp ảo giác như thể trong mắt Tạ Cảnh Đình chỉ còn mình em.
"Nô tài dán xong rồi ạ, còn việc gì khác không ạ?" Lan Trạch hỏi.
Tạ Cảnh Đình ừm một tiếng, tầm mắt nhìn Lan Trạch thoáng có vẻ nặng trĩu, lòng bàn tay đặt lên đầu Lan Trạch, nói với Lan Trạch: "Lan Nhi làm tốt lắm."
Mặt mũi Lan Trạch đều cong lên theo, em được Tạ Cảnh Đình dắt đi rời khỏi đây, trước khi đi em ngoái đầu nhìn lại một lần như cảm nhận điều gì, sân đình sau lưng trống rỗng, tường bao đỏ son đổ bóng, toàn bộ cung điện cũng ảm đạm dần.
Em đưa mắt về, buổi tối hôm ấy Tạ Cảnh Đình dẫn em ra ngoài cung ngắm pháo hoa đúng như đã hứa.
Mấy hôm nữa là Lan Trạch phải lên chầu, bây giờ em còn chưa học hết quy định, chỉ mong ngóng đến tối đi chơi, em ngồi ở mép ghế đung đưa chân, nhìn ra cảnh đêm ngoài kia qua cửa sổ xe.
Rời cung phải thay sang phục trang bình thường, Lan Trạch mặc quần áo Tạ Cảnh Đình chọn cho, màu sắc tươi trẻ cứ như chồi non mơn mởn đâm ra từ thân trúc, vóc dáng đẹp đẽ, đội mũ đầu hổ, trông chả khác gì tiểu công tử nhà nào lén trốn đi chơi.
Tạ Cảnh Đình dành sự chú ý sang phía Lan Trạch, Lan Trạch không hề biết chiều nay đã xảy ra những gì, y có sự ích kỉ riêng tư, không định nói chuyện này cho Lan Trạch.
"Lan Nhi." Tạ Cảnh Đình gọi Lan Trạch một tiếng, nghe vậy Lan Trạch ngoái đầu lại, bật ra thắc mắc.
"Dạ?"
"Nếu sau này có cơ hội, ta muốn quay lại thăm thú Từ Châu cùng Lan Nhi." Một lúc lâu sau Tạ Cảnh Đình mới lên tiếng, nói với Lan Trạch như vậy.
Trước kia Lan Trạch đã từng đề cập, em không nghe ra có gì khác biệt, trả lời: "Được ạ, nghe theo đốc chủ hết."
"Hồi trước nô tài bỏ lỡ mất sinh nhật của đốc chủ, năm nay nô tài phải chuẩn bị quà sinh nhật cho đốc chủ mới được."
Mạch suy nghĩ của Lan Trạch xoay chuyển, lát sau đã lại tập trung vào những việc khác, ngoài kia đèn đuốc đầy trời, em có ảo giác như đây là lúc em vừa mới vào kinh đô.
Khi ấy em bị Tạ Cảnh Đình dẫn đến Kinh Châu, kinh thành hoa lệ mê hoặc, em trông mà hoa cả mắt.
Mọi thứ vẫn thế, chỉ một khoảnh khắc thoáng qua thôi, đã cảnh còn người mất.
"Đốc chủ, mình xuống đây đi ạ." Lan Trạch cầm tay Tạ Cảnh Đình nói.
Tạ Cảnh Đình nghe theo em, chỗ này gần lối rẽ, đường phố ngay trước mặt, hiện đang đúng vào giờ cao điểm của chợ đêm, Lăng Châu với Kinh Châu khác nhau, mỗi nơi có phong tục riêng.
Kinh Châu có một cây cầu, người có duyên đi trên cầu sẽ có thể gắn bó suốt đời suốt kiếp không phải lìa xa.
Lan Trạch không tin những thứ ấy, ngày xưa em với Hạ Ngọc Huyền cũng từng đi qua, sau ấy em với Hạ Ngọc Huyền xa cách tan hình. Đủ thấy xưa nay số mệnh vô thường, không thể quyết định chỉ bằng những điều mong mỏi này được.
Tuy nói vậy nhưng Lăng Châu có tập tục thắp đèn cầu nguyện, Lan Trạch vẫn cứ kéo Tạ Cảnh Đình sà vào.
Sở thích của em tách biệt rõ, có tin hay không thì phải tùy xem người ký thác ước nguyện là ai.
"Đốc chủ, mình sang kia xem thử được không." Lan Trạch chỉ vào chỗ đang thắp đèn.
Tạ Cảnh Đình nhìn lướt một lượt, người đến đây đều là nam nữ trai gái, đủ hình đủ sắc, nét mặt ngập tràn những hỉ nộ ái ố của trần gian.
Vốn dĩ y đứng ngoài tất cả, có xúc cảm ấm áp lan ra đầu ngón tay, Lan Trạch không hề cần y đồng ý, lâu nay y đều chiều theo Lan Trạch, được Lan Trạch dắt lại gần.
Nửa bên góc nghiêng của Lan Trạch lộ ra, lúc đi đường đã nhìn trước mắt là không quan sát dưới chân, suýt thì va phải người khác, may là y duỗi tay ra đỡ kịp.
"Nhìn đường." Tạ Cảnh Đình nói.
Lan Trạch ậm ừ đáp lấy lệ một tiếng, đến bên bờ sông, đèn hoa dập dềnh khắp dòng sông dài trôi dần về phương xa, ngàn vạn ngọn đèn đan xen hòa vào nhau như dải ngân hà óng ánh rực rỡ.
Em nhìn một cái thôi đã ưng ngay chiếc đèn hoa hình kẹo hồ lô, hai tầng chồng lên đỏ chói, trông vô cùng may mắn vui vẻ.
"Đốc chủ, nô tài muốn cái kia ạ." Lan Trạch nói.
Nhiệm vụ của Tạ Cảnh Đình bên cạnh chỉ có trả tiền, nghe vậy bèn nhấc đèn hoa màu đỏ tươi xuống cho Lan Trạch, móc bạc ra trả chủ hàng.
"Không hiểu sao nô tài ngắm một cái thôi đã mê hình này rồi." Lan Trạch ôm lấy đèn nói.
Tạ Cảnh Đình khẽ đáp một tiếng, mọi sự chú ý của y đều dồn cả vào Lan Trạch, mắt Lan Trạch rũ xuống, em cầm lấy bút viết lên mặt đèn.
Lan Trạch không biết viết cái gì cả, em chưa học nhiều sách lắm, suy đi nghĩ lại, nâng bút lên viết bốn chữ.
—— Hàng năm bình an.
Đèn hoa màu đỏ trôi đi theo sóng nước, trở thành một chấm nhỏ xíu xiu giữa dòng chảy đang dần hội tụ từ cả ngàn vạn chiếc đèn hoa, từng đốm sáng chạm nhẹ hòa vào nhau rồi cùng ánh chiếu, làm nổi bật lên hai bóng người đang dừng chân ven bờ sông xa.
(Hoàn thành)
/105
|