Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 76: Lĩnh mệnh trời Kê Như Tuyết
Màn đêm giá buốt, hiện đã qua giờ tý, Lan Trạch cảm nhận được cái lạnh khi đã muộn màng.
Đến phủ đốc chủ, ánh nến trong đèn lồng đỏ dưới mái hiên đã cháy cạn, đèn treo lơ lửng trơ trọi dưới hàng hiên, rồi chìm dần vào bóng đêm.
Trong chính điện chỉ thắp mấy ngọn nến, có lẽ biết có người về, lửa sưởi trong điện vẫn bập bùng cháy không hề lạnh lẽo, song đêm tối đã nuốt chửng nửa bên gương mặt Tạ Cảnh Đình, khiến Lan Trạch cảm giác bất an khó hiểu.
Tạ Cảnh Đình không cho bất cứ ai vào trong, y thõng mắt thắp nến lên, ánh nến chiếu sáng một vùng nho nhỏ, những dấu vết đã từng chuẩn bị đều được thu dọn sạch sẽ không còn lại gì.
Người làm bưng đồ ăn xuống, toàn bộ bài trí trong điện chính cũng đều hệt như ban đầu, Tạ Cảnh Đình làm hết đầy đủ từng việc một, sau đó lại chưa từng nói cho Lan Trạch bất cứ điều gì.
“Đốc chủ ——” Lan Trạch thận trọng gọi một tiếng, không thấy bánh trôi của em, hôm nay em về muộn, bỏ lỡ thời gian cũng dễ hiểu thôi, cơ mà hình như tâm trạng của Tạ Cảnh Đình không được bình thường cho lắm.
“Hôm qua là sinh nhật Lan Trạch, Lan Trạch chưa từng đón sinh nhật, ta bèn nghĩ muốn giúp Lan Trạch được toại nguyện.”
Giọng Tạ Cảnh Đình điềm đạm, mặt mũi chớp sáng rồi lại chìm phai đi theo ánh nến, “Ta đã chiều theo Lan Trạch, Lan Trạch cũng nên như vậy.”
Tạ Cảnh Đình cởi áo khoác ngoài ra, vắt áo choàng lông màu đen lên bình phong, Lan Trạch không hiểu gì cả, mãi cho đến khi mặt em bị Tạ Cảnh Đình bóp lấy, gương mặt Lan Trạch lập tức đỏ ửng lên.
“Tạm thời Lan Trạch ngậm miệng lại đã.”
“Đốc chủ ——” Tiếng nói của Lan Trạch bị chặn lại, em chạm phải rồi chìm sâu vào đôi mắt không trông thấy đáy, tâm trạng bao trùm đất trời trong ấy ập về phía em, khiến lòng em cũng chấn động theo.
Môi lưỡi bị lấp kín, Lan Trạch bị đè vào bàn sách, em từng hôn Tạ Cảnh Đình, trước kia mỗi lần Tạ Cảnh Đình hôn em em đều thấy hơi sờ sợ, lúc này đây em mới biết hồi trước là Tạ Cảnh Đình đã tiết chế lắm rồi, không phải cái kiểu muốn cắn nát xé rời em ra nuốt trọn như bây giờ.
Môi rất đau, khoang miệng Lan Trạch bị quét sạch, cơ thể Tạ Cảnh Đình cuốn theo cái rét băng giá, khí lạnh đan xen vào với sự ấm áp bên trong điện làm gương mặt Lan Trạch bị hun bỏng cháy lên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, não em chỉ còn tỉnh táo nhận thức được đúng một việc, ấy là Tạ Cảnh Đình đang tức giận.
Lan Trạch không hiểu tại sao Tạ Cảnh Đình lại giận, miệng em bị che lấp không thể thốt được nên lời, cổ tay đang chống ở hai bên bị nắm lấy, cả người em tiêu tan sức lực vì nụ hôn, như thể Tạ Cảnh Đình đã rút sạch lực lượng trong em đi mất, khắp cơ thể mềm nhũn tê rần, sắp không đứng vững ở đây được nữa.
Em không đứng nổi thì Tạ Cảnh Đình đỡ lấy em, em buộc phải tựa vào lòng Tạ Cảnh Đình, hương lan trên người vẫn chưa bay hết, Tạ Cảnh Đình dễ dàng cởi quần áo em ra.
Áo khoác ngoài bị cởi ra, Lan Trạch níu quần áo mình lại, đầu óc em mù mờ, ánh mắt loang loáng ngập nước, khóe mắt đang nhìn Tạ Cảnh Đình đỏ ửng lên.
“Đốc chủ... ngài làm thế này nghĩa là sao ạ?”
Chẳng phải không thích em đấy ư? Tại sao phải tức giận? Không để tâm đến em thì sao phải hôn em, thích em thì sao không chịu nói gì hết cả, tại sao cứ phải chọn đúng lúc em muốn bỏ đi mới ra vẻ cho em xem thế này?
Đôi mắt Lan Trạch ngập đầy lên án, em đã buồn bã vì Tạ Cảnh Đình không biết bao nhiêu lần rồi, bờ môi em toàn hơi thở của Tạ Cảnh Đình thấm vào, thời gian bị hôn hơi lâu khiến nhịp thở cũng rối loạn mất.
“Chẳng phải trong lòng Lan Trạch rõ nhất à, còn cần ta nói ra.” Giọng Tạ Cảnh Đình trầm thấp như rượu ủ đậm đà làm say lòng người, thì thầm bên tai Lan Trạch làm vành tai Lan Trạch cũng đỏ rực theo, thấp giọng nói: “Chẳng qua Lan Nhi cậy là ta thích mới cứ tùy hứng mãi.”
Câu này khiến Lan Trạch ngẩn ra tại chỗ, em chưa bao giờ được nghe Tạ Cảnh Đình nhắc đến chữ thích, giọng điệu Tạ Cảnh Đình ôn tồn nhưng đáy mắt lại không được vậy, trong ấy cuồn cuộn vẻ u uất nặng nề lẫn lạnh lẽo đặc quánh, người khác mà trông thấy Tạ Cảnh Đình thế này chắc chắn sẽ sợ hết hồn vía.
“Lần trước hắn suýt nữa mất mạng, lần này thì hắn vừa khéo may mắn... chắc không gọi là may mắn, Lan Nhi vẫn không hiểu.”
Ánh trăng khiến cho gương mặt Tạ Cảnh Đình lấp loáng mờ ảo, Tạ Cảnh Đình ghì cổ tay em lại dễ dàng như không, nói với em: “Tên của Lan Trạch do ta đặt cho, từ thân đến lòng, từ trên xuống dưới... chỉ có thể thuộc về mình ta.”
Lan Trạch chưa bao giờ nghe thấy câu nào vô liêm sỉ đến mức này, rõ ràng tên của em được mẹ đặt cho, Tạ Cảnh Đình làm ra cái vẻ, em còn chưa kịp bóc tách xem câu trước đó Tạ Cảnh Đình nói có nghĩa gì thì đã bị Tạ Cảnh Đình chạm vào, thế là em chỉ biết ngơ ngẩn đáp lại.
Em thích Tạ Cảnh Đình, dù rằng mới đầu đang giận nhưng được hôn cũng nảy sinh cảm giác, xưa nay Tạ Cảnh Đình còn tràn đầy kiên nhẫn, hôn em đến nỗi em chẳng biết đường nào xong thì bắt đầu gặm nhấm em từng tấc một, nhấn chìm em, như muốn nhai nát từng mảnh xương trong người em.
Cơ thể Lan Trạch bị châm mồi bừng lên khắp mọi nơi, ngọn lửa rừng rực như đang vây kín lấy em, ánh lửa khiến em bị bỏng đau nhói, lan vào tận xương, khiến em cũng thiêu cháy theo, cùng hòa làm một với lớp tro tàn lụi từ đám cháy mãnh liệt ấy.
Eo em bị đè lại, cảm giác giống người đang sống sờ sờ bị chẻ bổ ra, sắc mặt Lan Trạch lập tức trắng bệch, Tạ Cảnh Đình gần như cố ý làm em đau vì em mắc lỗi, Lan Trạch đau đến chảy nước mắt, nước mắt của em bị liếm mất, nụ hôn chạm vào mí mắt em.
Gương mặt Lan Trạch dần loang màu đỏ ửng, lưng em dựa vào bàn sách thường ngày em hay nằm nhoài ra, chỉ khác là bây giờ da thịt áp lên mặt bàn, cảm giác lạnh băng lan đi khắp chốn, sức lực cả cơ thể em đều đang nhờ Tạ Cảnh Đình nâng đỡ, trước mắt chỉ còn lại mỗi ngón tay thon dài mạnh mẽ của Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình là thái giám... Giữa lúc hốt hoảng Lan Trạch trông thấy gì đó, em tưởng là ảo giác của em, em muốn chạy trốn theo bản năng, bây giờ toàn thân đã mất hết sức lực, chỉ mới quay đầu đi thôi đã bị nắm lấy mắt cá chân lôi về.
Thứ gì đó được đeo lên cổ chân em, nhờ ánh trăng rọi Lan Trạch nhìn thấy hoa văn trên đó, mặt dây hình tròn bằng ngọc, một mặt điêu khắc hoa mẫu đơn, mặt còn lại khắc kiểu chữ phức tạp hoa mỹ.
—— Lĩnh mệnh trời Kê Như Tuyết
“Đốc chủ... Mình còn chưa thành thân, không thể thế này được.” Lan Trạch lôi chiêu từng đối phó Hạ Ngọc Huyền ra để lấy cớ tạm bợ với Tạ Cảnh Đình, dáng vẻ Tạ Cảnh Đình làm em giật mình, em lo Tạ Cảnh Đình sẽ nhai nát em ra nuốt luôn vào bụng thật mất.
Giọng Lan Trạch hơi hơi run rẩy, mềm xèo lí nhí vô cùng yếu ớt, em nói lời thoái thác nhưng lại không kìm được mà chiều theo ý Tạ Cảnh Đình, nảy sinh mừng rỡ trong lòng vì Tạ Cảnh Đình thân mật với em.
Lí trí gần như đã bị mài mòn tan sạch, em bị đốt cháy bởi ngọn lửa mang tên mất kiểm soát, giữa lúc lung lay nghiêng ngả, chỉ mong được thiêu mình thành tro tan biến cùng với Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình không hề dễ lừa như thế, vẫn cứ bóp lấy mặt em, quan sát em từ trên xuống dưới, dùng lực chưa đến mức khiến Lan Trạch bị đau nhưng đủ để khống chế Lan Trạch hoàn toàn.
“Vậy à, Lan Trạch gọi mấy tiếng phu quân trước nghe thử xem nào.”
...
Lúc Lan Trạch tỉnh lại đã là hai ngày sau, em bị Tạ Cảnh Đình giày vò đến độ hôn mê.
Lúc em thức dậy Tạ Cảnh Đình ngồi bên giường em, em trông thấy gương mặt Tạ Cảnh Đình, rõ ràng đang không làm gì hết mà xương cốt Lan Trạch cũng vô thức run bắn lên theo, kí ức từ hai hôm trước hiện về, mặt em bốc cháy, trong lòng vừa sợ vừa bực.
Người Lan Trạch đã được tắm rửa rất sạch sẽ, em nằm trong chăn, nhưng lại cảm giác như toàn thân mình từ đầu đến chân toàn là mùi hương từ cơ thể Tạ Cảnh Đình.
Ngón tay em thò ra khỏi chăn, mu bàn tay lẫn bụng ngón tay kẽ ngón tay đều đầy dấu vết, Lan Trạch nhìn thôi đã đỏ hết cả mặt, lập tức rụt ngay cái tay về, nghĩ cũng đủ biết bây giờ như này không thể gặp ai.
Thấy em tỉnh dậy, Tạ Cảnh Đình đưa mắt nhìn sang, trông gương mặt rất điềm tĩnh, hỏi em: “Tỉnh rồi, người có khó chịu chỗ nào không?”
Chỗ nào Lan Trạch cũng khó chịu, em ngó Tạ Cảnh Đình một cái, đầu óc lộn xộn loạn xạ, tự dưng chẳng hiểu sao em với Tạ Cảnh Đình lại làm mất rồi, chắc phải xem là Tạ Cảnh Đình nửa cưỡng ép em.
Em còn đang chuẩn bị rời khỏi kinh thành, thế này về sau làm sau em thành thân với nữ tử được nữa.
Lan Trạch lắc đầu, em chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài, mắt vẫn đang long lanh nước, vành tai cũng đỏ lên theo, không biết có phải vì lò sưởi trong điện ấm quá không.
Trông em như thế làm tầm mắt Tạ Cảnh Đình thoáng dừng lại, duỗi tay ra chạm thử vào đầu Lan Trạch.
Bị chạm vào khiến Lan Trạch khẽ run lên theo phản xạ, Tạ Cảnh Đình sờ thử trán em, em nhìn thấy ánh mắt Tạ Cảnh Đình, cứ bị mất tự nhiên.
“Đốc chủ.” Lan Trạch gọi một tiếng, giọng mềm nhũn ra, ngón tay của Tạ Cảnh Đình trượt xuống động vào vành tai em.
“Liệu về sau đốc chủ có làm thế này với người khác nữa không ạ.” Lan Trạch không kìm được hỏi, em nhìn Tạ Cảnh Đình, chộp lấy tay Tạ Cảnh Đình kéo xuống, không cho Tạ Cảnh Đình sờ vào tai em.
“Sẽ không có Lan Trạch thứ hai.” Tạ Cảnh Đình rút tay lại.
Nghe vậy Lan Trạch hiểu ý, nghĩa là sẽ không làm thế với ai khác nữa, mặt em đỏ bừng, vẫn còn xoắn xuýt trong lòng, có rất nhiều thứ muốn hỏi Tạ Cảnh Đình.
Câu hỏi lớn nhất chính là tại sao... tại sao Tạ Cảnh Đình không phải thái giám, người khác mà biết được há chẳng phải tội khi quân ư.
“Đốc chủ, ngài...” Giọng Lan Trạch rất thấp, em lí nhí nêu vế sau ra.
Nghe xong Tạ Cảnh Đình nhìn sang em, tuần tra một lượt những dấu vết lộ ra trên người Lan Trạch, từng mảng đỏ rực xanh tím, cứ như mai đỏ mai xanh nở rộ trên nền tuyết.
“Đúng là thế, đây là bí mật chỉ mỗi Lan Trạch biết, nếu Lan Trạch nói ra thì ta sẽ mắc tội khi quân.”
Trước mặt người khác Tạ Cảnh Đình không chút sơ hở, bây giờ chỉ có mình Lan Trạch biết bí mật này, đồng nghĩa với việc em nắm được cái chuôi của Tạ Cảnh Đình, em cảm nhận được niềm vui thích bí ẩn.
Như thể Tạ Cảnh Đình chỉ nói cho một mình em thôi, đối với Tạ Cảnh Đình em là người đặc biệt.
Lan Trạch tương đối mê mẩn choáng váng, em ý thức được là như này hơi sai, rõ ràng em quyến rũ Tạ Cảnh Đình chỉ để sống sót, bây giờ được như mong đợi, nếu em sa lầy sâu quá có khi sau này Tạ Cảnh Đình sẽ lại khiến em buồn giống hồi trước mất.
“Nô tài biết rồi ạ.” Thoáng cái Lan Trạch đã bắt đầu lo âu, nói vậy là từ đầu Tạ Cảnh Đình đã lừa cả tiên đế lẫn Cơ Thường, nếu bại lộ ra chắc chắn sẽ bị khép tội, cơ mà em sẽ không nói cho người khác đâu.
Em lưỡng lự một hồi xong mới hỏi: “Sao đốc chủ phải giả vờ tự hoạn ạ?”
Tạ Cảnh Đình: “Lan Trạch muốn biết à?”
Lan Trạch gật đầu, nghe thấy câu tiếp theo của Tạ Cảnh Đình: “Dậy ăn ít gì đi đã.”
Bây giờ người em không còn sức, Lan Trạch cứ như bị xe cán qua một lượt, cơ thể bị đập nát ra xong ghép vào lại, đặc biệt là chỗ nào đó, em chỉ mới ngồi dậy thôi mà cảm giác đau nhức đã lan tràn ra khiến em suýt thì mất thăng bằng.
Sắc mặt Lan Trạch nhợt nhạt, hệt đóa hoa bị nước mưa thấm đẫm, tươi đẹp thuần khiết tột cùng, con ngươi ầng ậc nước ngước lên, hàng mi như cánh bướm ngả bóng mờ ảo.
“Đốc chủ, nô tài hơi đau ạ.”
Giọng em vô thức lẫn cả phần nũng nịu, Tạ Cảnh Đình không nói gì cả, bế em lên luôn.
Lúc được bế lên Lan Trạch hơi ngượng, em để ý thấy động tác của Tạ Cảnh Đình nhẹ nhàng hẳn, Tạ Cảnh Đình gọi Thường Khanh vào, Lan Trạch chui ngay vào lòng Tạ Cảnh Đình, em không muốn để Thường Khanh trông thấy em như thế này.
Em dỏng tai lên lắng nghe tiếng động, Thường Khanh đi ra xong em mới ngẩng đầu lên, bây giờ ngồi trong lòng Tạ Cảnh Đình làm em hồi tưởng lại lúc ấy Tạ Cảnh Đình ép em gọi phu quân, em kéo lấy tay áo Tạ Cảnh Đình, tiếp tục thẹn thùng.
Thường Khanh bưng ít thức ăn nóng mềm dễ tiêu vào, Tạ Cảnh Đình cầm bát cháo đút cho em, đúng là Lan Trạch đói thật, em ăn hết cả bát cháo, do ở gần nên em còn ngửi thấy cả hương cành tuyết quanh người Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch nuốt từng miếng cháo nhỏ một, đầu lưỡi thè ra ngoài, em phát giác có tầm mắt đang nhìn em, ngẩng đầu lên thì chạm phải đáy mắt Tạ Cảnh Đình, một tay em còn đang níu tay áo Tạ Cảnh Đình.
Bát cháo bị đặt xuống, hơi thở ập vào khóe môi Lan Trạch, em đang mặc quần áo của Tạ Cảnh Đình, cái hôn của Tạ Cảnh Đình dành cho em không hề dịu dàng, Lan Trạch buộc phải vòng tay quanh cổ Tạ Cảnh Đình, luống cuống ngơ ngẩn trong lòng y.
Chỉ những lúc chạm vào em Tạ Cảnh Đình mới khác với bình thường, em mới cảm nhận được là Tạ Cảnh Đình thực sự để tâm đến em.
Nơi trái tim cũng sẽ đập lên vang dội giống như em, sẽ động tình vì em, sẽ không kìm lòng nổi, mất kiểm soát vì em.
Lan Trạch thấy lòng bàn tay Tạ Cảnh Đình đã men theo eo em xuống dần phía dưới, em định mở miệng thì Tạ Cảnh Đình dừng lại, vẫn đang ôm em, giọng hơi khàn đi, “Đừng ngó ngoáy.”
Rõ ràng Tạ Cảnh Đình hôn em mà, Lan Trạch sợ đau nên nghe lời không nhúc nhích nữa, ăn hết cháo xong Tạ Cảnh Đình bế em đặt lại về chỗ.
Lan Trạch nằm trên giường hồi phục mấy hôm, vài ngày sau em mới rời giường được, một mình quay qua quay vào trong điện, Tạ Cảnh Đình chuyển hết đồ đạc của em sang điện chính, trong đó có cả chỗ bạc Lan Trạch đã giấu.
“Sao đốc chủ biết là nô tài giấu bạc ạ.” Lan Trạch ôm tiền bạc thò đầu ra, em đếm lại bạc, dĩ nhiên không thiếu, đây còn là chỗ em lừa của Tống Hòa nữa.
Tạ Cảnh Đình nói với em: “Thường Khanh tìm thấy trong phòng Lan Trạch đấy, chỗ này phải trả cho Tống Hòa.”
“Nếu Lan Trạch cần tiền thì bảo với Thường Khanh lấy trong kho ra là được.”
“Tại sao đốc chủ không cho nô tài luôn ạ,“ Lan Trạch cụt hứng, em phát hiện ra từ lâu rồi, ở mặt tiền bạc thì Tạ Cảnh Đình keo kiệt với em hẳn.
Chỉ mua đồ cho em thôi, em muốn cầm tiền cơ mà.
Lúc này Tạ Cảnh Đình mới nhìn sang em, tầm mắt thoáng dừng lại, ung dung thong thả nói: “Nghe nói mấy hôm trước Lan Trạch lập kế hoạch rời khỏi kinh thành.”
Tim Lan Trạch lộp bộp một cái, em chưa từng nói cho ai biết, sao Tạ Cảnh Đình lại biết nhỉ.
Em còn đang sắp xếp tay nải của mình, lấy truyện tranh liên hoàn ra, rồi hàng bao thứ linh tinh lặt vặt nữa, thì nghe thấy Tạ Cảnh Đình nói tiếp.
“Trong tay Lan Trạch nhiều tiền rồi có khi sẽ bỏ đi cùng người khác luôn, đến lúc ấy ta biết phải làm sao.”
Ngày xưa Tạ Cảnh Đình sẽ không nói mấy câu như này, chắc biết là Lan Trạch thích nghe, tầm mắt ngừng lại ở vành tai đổi màu của Lan Trạch, chỉ vút qua như chuồn chuồn lướt nước.
Tai Lan Trạch đỏ lên, em không thừa nhận là bị nói trúng tim đen, đáp trả: “Đốc chủ mà đối xử tốt với em thì sao em bỏ đi ạ.”
“Đốc chủ phải nghĩ thử đi ạ, bình thường đốc chủ chẳng chịu nói với nô tài chuyện gì hết, toàn giày vò nô tài, tức lên cũng chỉ biết bắt nạt nô tài thôi.”
Lan Trạch tức giận chốt lại, “Đây là bạc Tống Hòa đưa cho nô tài, nô tài không trả đâu.”
Lan Trạch cứ như quả bóng phồng to, nghe xong Tạ Cảnh Đình bỏ sách đang cầm xuống, nắm lấy cổ tay Lan Trạch kéo Lan Trạch đến trước mặt mình.
Hôm nay Tạ Cảnh Đình nhẫn nại hơn nhiều, bây giờ Lan Trạch đang mặc quần áo của y, tất thảy cả người đều do y chuẩn bị, đôi mắt trong veo phản chiếu dáng hình y, như thể khắp từ trong đến ngoài đều được in lên con dấu chỉ thuộc về y.
Lan Trạch bị Tạ Cảnh Đình kéo lại gần, em hơi bất mãn, sau đó trán em được thơm một cái, Tạ Cảnh Đình kiên nhẫn nói: “Lan Nhi trả bạc cho người ta, ta đưa Lan Nhi gấp đôi số này, được không.”
Trán Lan Trạch được hôn, giờ em thành quả bóng bị chọc xẹp, choáng váng đầu óc hai má đỏ lên, ngơ ngẩn nhìn Tạ Cảnh Đình.
Sau khi phản ứng lại được Lan Trạch vừa thẹn vừa bực, nhìn vào đáy mắt phẳng lặng của Tạ Cảnh Đình, vẻ ngoài Tạ Cảnh Đình đẹp đẽ như này, thật đúng là yêu tính, cứ ngắm thế một lúc xong em bị mê hoặc bao giờ không hay.
Quyết tâm vừa mới bừng bừng của Lan Trạch tan biến gọn gàng sạch sẽ, em hỏi: “Đốc chủ nói lời giữ lời chứ ạ.”
Tạ Cảnh Đình: “Đương nhiên giữ lời.”
Tạ Cảnh Đình đã quan sát vẻ mặt Lan Trạch suốt từ vừa nãy, từ cả hôm trước y cưỡng ép Lan Trạch, ban đầu Lan Trạch còn mãi vẫn không chịu, sau ấy y dỗ dành thì lại nguôi ngoai đồng ý, rõ ràng Lan Trạch thích mềm không thích cứng.
Do đầu óc không lanh lợi lắm nên rất dễ dàng bị lừa gạt bởi biểu hiện bên ngoài, thậm chí chỉ tin lời người ta nói mà không phân biệt rõ được tốt xấu thực sự.
Thế là Lan Trạch đi ra trả tiền, tiện thể đòi Thường Khanh lấy bạc luôn, Thường Khanh dứt khoát lấy cho em kha khá ngân phiếu, tranh thủ chọc em một lần.
Thường Khanh nói: “Ban đầu hôm sinh nhật tiểu công tử, chủ tử đã chuẩn bị rất nhiều đồ đáng giá cho tiểu công tử, do tiểu công tử không về nên sau đấy chủ tử cất hết đi rồi.”
Đồ Thường Khanh bảo là đáng giá thì dĩ nhiên vô cùng đáng giá.
Nghe vậy Lan Trạch tương đối bực bội, em nghe ra được là Thường Khanh cố tình, Thường Khanh đang oán trách em vì hôm ấy em đi gặp Hạ Ngọc Huyền.
Em ôm tiền bạc quay về, kể chuyện này cho Tạ Cảnh Đình, hỏi Tạ Cảnh Đình: “Nếu đốc chủ đã không muốn cho em đi thì sao đốc chủ không nói.”
Tạ Cảnh Đình hỏi em: “Nếu ta bảo không cho đi thì Lan Trạch sẽ ở nhà à.”
Lan Trạch ngó Tạ Cảnh Đình một cái, em ngậm miệng, học theo chiêu của Tạ Cảnh Đình, để Tạ Cảnh Đình tự đi mà hiểu.
“Đốc chủ không nói thì làm sao biết là nô tài sẽ không xem trọng đốc chủ hơn chút cơ chứ.” Mãi lâu sau Lan Trạch mới phun ra một câu, em bày búp bê vải lên đầu giường, trong số này có kha khá Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình nhìn lướt một lượt, toàn là y được Lan Trạch may lúc không có gì làm, trên quần áo của rất nhiều y đều thêu hình rùa, chắc là Lan Trạch khâu trong cơn tức.
“Vậy à, ta biết rồi.”
Tạ Cảnh Đình đang viết lách, Lan Trạch tưởng là đang viết thư hồi âm, em sờ thử mặt ngọc ở mắt cá chân mình, không biết Tạ Cảnh Đình đeo vào kiểu gì, em không cởi ra được.
Trên đó có hoa mẫu đơn, em biết Tạ Cảnh Đình thích hoa mẫu đơn, đeo vào người em nghĩa là sao, em có thích mẫu đơn đâu.
Lan Trạch không chú ý đến mặt còn lại, đeo lên chân thấy cứ kì kì, em sờ mó một hồi, hỏi: “Đốc chủ, sao lại đeo cái này cho nô tài ạ.”
Tạ Cảnh Đình ngừng bút, nói với Lan Trạch: “Của mẹ ta để lại, nếu Lan Trạch không thích thì tháo ra là được.”
Đến giờ Lan Trạch vẫn đang đeo khóa bạc của em, dù em thích Tạ Cảnh Đình thì em cũng không muốn tặng cho Tạ Cảnh Đình.
Nhưng Tạ Cảnh Đình lại tặng di vật của mẹ để lại cho em.
Trước kia Tạ Cảnh Đình cũng từng tặng mặt dây chuyền ngọc cho Lan Trạch, Lan Trạch đã cất đi, giờ em không muốn cởi cái ở cổ chân ra nữa, chạm vào mà vui sướng trong lòng.
Niềm vui của Lan Trạch chỉ kéo dài được hết một giấc ngủ, em ngủ gật trong điện, nằm nhoài trên giường mềm thiếp đi luôn, lúc thức dậy người đã được đắp thêm một chiếc áo, Tạ Cảnh Đình không có ở đây.
Sứ tiết Tây Hạ vào chầu, đợt này Tạ Cảnh Đình nhiều việc, Lan Trạch ngủ dậy đầu óc quay quay, em ngáp một cái, muốn đi ra ngoài tìm Tạ Cảnh Đình theo bản năng.
Em vừa mới bước được hai bước, lúc đi ngang qua bàn sách em ngó thấy thứ gì, tờ giấy Tạ Cảnh Đình viết được giở ra trên bàn, chả phải thư từ gì hết.
Điều thứ nhất là không được qua đêm ở ngoài, trừ phi đi chung với Tạ Cảnh Đình.
Điều thứ hai là lúc ở ngoài không thể chạy nhảy linh tinh, không được rời khỏi tầm mắt Tạ Cảnh Đình.
Điều thứ ba không được giấu diếm, không cho nói dối.
Điều thứ tư không được nhận bừa đồ người khác cho, bất luận trai gái.
...
Điều lệ quy định trải dài đủ ba trang, suy đoán không lành nảy ra trong đầu Lan Trạch, chắc không phải là quy tắc Tạ Cảnh Đình viết cho em, không phải nội quy ở nhà tên khốn nào đó đặc biệt soạn ra cho một mình em đấy chứ hả.
————
Chương 76: Lĩnh mệnh trời Kê Như Tuyết
Màn đêm giá buốt, hiện đã qua giờ tý, Lan Trạch cảm nhận được cái lạnh khi đã muộn màng.
Đến phủ đốc chủ, ánh nến trong đèn lồng đỏ dưới mái hiên đã cháy cạn, đèn treo lơ lửng trơ trọi dưới hàng hiên, rồi chìm dần vào bóng đêm.
Trong chính điện chỉ thắp mấy ngọn nến, có lẽ biết có người về, lửa sưởi trong điện vẫn bập bùng cháy không hề lạnh lẽo, song đêm tối đã nuốt chửng nửa bên gương mặt Tạ Cảnh Đình, khiến Lan Trạch cảm giác bất an khó hiểu.
Tạ Cảnh Đình không cho bất cứ ai vào trong, y thõng mắt thắp nến lên, ánh nến chiếu sáng một vùng nho nhỏ, những dấu vết đã từng chuẩn bị đều được thu dọn sạch sẽ không còn lại gì.
Người làm bưng đồ ăn xuống, toàn bộ bài trí trong điện chính cũng đều hệt như ban đầu, Tạ Cảnh Đình làm hết đầy đủ từng việc một, sau đó lại chưa từng nói cho Lan Trạch bất cứ điều gì.
“Đốc chủ ——” Lan Trạch thận trọng gọi một tiếng, không thấy bánh trôi của em, hôm nay em về muộn, bỏ lỡ thời gian cũng dễ hiểu thôi, cơ mà hình như tâm trạng của Tạ Cảnh Đình không được bình thường cho lắm.
“Hôm qua là sinh nhật Lan Trạch, Lan Trạch chưa từng đón sinh nhật, ta bèn nghĩ muốn giúp Lan Trạch được toại nguyện.”
Giọng Tạ Cảnh Đình điềm đạm, mặt mũi chớp sáng rồi lại chìm phai đi theo ánh nến, “Ta đã chiều theo Lan Trạch, Lan Trạch cũng nên như vậy.”
Tạ Cảnh Đình cởi áo khoác ngoài ra, vắt áo choàng lông màu đen lên bình phong, Lan Trạch không hiểu gì cả, mãi cho đến khi mặt em bị Tạ Cảnh Đình bóp lấy, gương mặt Lan Trạch lập tức đỏ ửng lên.
“Tạm thời Lan Trạch ngậm miệng lại đã.”
“Đốc chủ ——” Tiếng nói của Lan Trạch bị chặn lại, em chạm phải rồi chìm sâu vào đôi mắt không trông thấy đáy, tâm trạng bao trùm đất trời trong ấy ập về phía em, khiến lòng em cũng chấn động theo.
Môi lưỡi bị lấp kín, Lan Trạch bị đè vào bàn sách, em từng hôn Tạ Cảnh Đình, trước kia mỗi lần Tạ Cảnh Đình hôn em em đều thấy hơi sờ sợ, lúc này đây em mới biết hồi trước là Tạ Cảnh Đình đã tiết chế lắm rồi, không phải cái kiểu muốn cắn nát xé rời em ra nuốt trọn như bây giờ.
Môi rất đau, khoang miệng Lan Trạch bị quét sạch, cơ thể Tạ Cảnh Đình cuốn theo cái rét băng giá, khí lạnh đan xen vào với sự ấm áp bên trong điện làm gương mặt Lan Trạch bị hun bỏng cháy lên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, não em chỉ còn tỉnh táo nhận thức được đúng một việc, ấy là Tạ Cảnh Đình đang tức giận.
Lan Trạch không hiểu tại sao Tạ Cảnh Đình lại giận, miệng em bị che lấp không thể thốt được nên lời, cổ tay đang chống ở hai bên bị nắm lấy, cả người em tiêu tan sức lực vì nụ hôn, như thể Tạ Cảnh Đình đã rút sạch lực lượng trong em đi mất, khắp cơ thể mềm nhũn tê rần, sắp không đứng vững ở đây được nữa.
Em không đứng nổi thì Tạ Cảnh Đình đỡ lấy em, em buộc phải tựa vào lòng Tạ Cảnh Đình, hương lan trên người vẫn chưa bay hết, Tạ Cảnh Đình dễ dàng cởi quần áo em ra.
Áo khoác ngoài bị cởi ra, Lan Trạch níu quần áo mình lại, đầu óc em mù mờ, ánh mắt loang loáng ngập nước, khóe mắt đang nhìn Tạ Cảnh Đình đỏ ửng lên.
“Đốc chủ... ngài làm thế này nghĩa là sao ạ?”
Chẳng phải không thích em đấy ư? Tại sao phải tức giận? Không để tâm đến em thì sao phải hôn em, thích em thì sao không chịu nói gì hết cả, tại sao cứ phải chọn đúng lúc em muốn bỏ đi mới ra vẻ cho em xem thế này?
Đôi mắt Lan Trạch ngập đầy lên án, em đã buồn bã vì Tạ Cảnh Đình không biết bao nhiêu lần rồi, bờ môi em toàn hơi thở của Tạ Cảnh Đình thấm vào, thời gian bị hôn hơi lâu khiến nhịp thở cũng rối loạn mất.
“Chẳng phải trong lòng Lan Trạch rõ nhất à, còn cần ta nói ra.” Giọng Tạ Cảnh Đình trầm thấp như rượu ủ đậm đà làm say lòng người, thì thầm bên tai Lan Trạch làm vành tai Lan Trạch cũng đỏ rực theo, thấp giọng nói: “Chẳng qua Lan Nhi cậy là ta thích mới cứ tùy hứng mãi.”
Câu này khiến Lan Trạch ngẩn ra tại chỗ, em chưa bao giờ được nghe Tạ Cảnh Đình nhắc đến chữ thích, giọng điệu Tạ Cảnh Đình ôn tồn nhưng đáy mắt lại không được vậy, trong ấy cuồn cuộn vẻ u uất nặng nề lẫn lạnh lẽo đặc quánh, người khác mà trông thấy Tạ Cảnh Đình thế này chắc chắn sẽ sợ hết hồn vía.
“Lần trước hắn suýt nữa mất mạng, lần này thì hắn vừa khéo may mắn... chắc không gọi là may mắn, Lan Nhi vẫn không hiểu.”
Ánh trăng khiến cho gương mặt Tạ Cảnh Đình lấp loáng mờ ảo, Tạ Cảnh Đình ghì cổ tay em lại dễ dàng như không, nói với em: “Tên của Lan Trạch do ta đặt cho, từ thân đến lòng, từ trên xuống dưới... chỉ có thể thuộc về mình ta.”
Lan Trạch chưa bao giờ nghe thấy câu nào vô liêm sỉ đến mức này, rõ ràng tên của em được mẹ đặt cho, Tạ Cảnh Đình làm ra cái vẻ, em còn chưa kịp bóc tách xem câu trước đó Tạ Cảnh Đình nói có nghĩa gì thì đã bị Tạ Cảnh Đình chạm vào, thế là em chỉ biết ngơ ngẩn đáp lại.
Em thích Tạ Cảnh Đình, dù rằng mới đầu đang giận nhưng được hôn cũng nảy sinh cảm giác, xưa nay Tạ Cảnh Đình còn tràn đầy kiên nhẫn, hôn em đến nỗi em chẳng biết đường nào xong thì bắt đầu gặm nhấm em từng tấc một, nhấn chìm em, như muốn nhai nát từng mảnh xương trong người em.
Cơ thể Lan Trạch bị châm mồi bừng lên khắp mọi nơi, ngọn lửa rừng rực như đang vây kín lấy em, ánh lửa khiến em bị bỏng đau nhói, lan vào tận xương, khiến em cũng thiêu cháy theo, cùng hòa làm một với lớp tro tàn lụi từ đám cháy mãnh liệt ấy.
Eo em bị đè lại, cảm giác giống người đang sống sờ sờ bị chẻ bổ ra, sắc mặt Lan Trạch lập tức trắng bệch, Tạ Cảnh Đình gần như cố ý làm em đau vì em mắc lỗi, Lan Trạch đau đến chảy nước mắt, nước mắt của em bị liếm mất, nụ hôn chạm vào mí mắt em.
Gương mặt Lan Trạch dần loang màu đỏ ửng, lưng em dựa vào bàn sách thường ngày em hay nằm nhoài ra, chỉ khác là bây giờ da thịt áp lên mặt bàn, cảm giác lạnh băng lan đi khắp chốn, sức lực cả cơ thể em đều đang nhờ Tạ Cảnh Đình nâng đỡ, trước mắt chỉ còn lại mỗi ngón tay thon dài mạnh mẽ của Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình là thái giám... Giữa lúc hốt hoảng Lan Trạch trông thấy gì đó, em tưởng là ảo giác của em, em muốn chạy trốn theo bản năng, bây giờ toàn thân đã mất hết sức lực, chỉ mới quay đầu đi thôi đã bị nắm lấy mắt cá chân lôi về.
Thứ gì đó được đeo lên cổ chân em, nhờ ánh trăng rọi Lan Trạch nhìn thấy hoa văn trên đó, mặt dây hình tròn bằng ngọc, một mặt điêu khắc hoa mẫu đơn, mặt còn lại khắc kiểu chữ phức tạp hoa mỹ.
—— Lĩnh mệnh trời Kê Như Tuyết
“Đốc chủ... Mình còn chưa thành thân, không thể thế này được.” Lan Trạch lôi chiêu từng đối phó Hạ Ngọc Huyền ra để lấy cớ tạm bợ với Tạ Cảnh Đình, dáng vẻ Tạ Cảnh Đình làm em giật mình, em lo Tạ Cảnh Đình sẽ nhai nát em ra nuốt luôn vào bụng thật mất.
Giọng Lan Trạch hơi hơi run rẩy, mềm xèo lí nhí vô cùng yếu ớt, em nói lời thoái thác nhưng lại không kìm được mà chiều theo ý Tạ Cảnh Đình, nảy sinh mừng rỡ trong lòng vì Tạ Cảnh Đình thân mật với em.
Lí trí gần như đã bị mài mòn tan sạch, em bị đốt cháy bởi ngọn lửa mang tên mất kiểm soát, giữa lúc lung lay nghiêng ngả, chỉ mong được thiêu mình thành tro tan biến cùng với Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình không hề dễ lừa như thế, vẫn cứ bóp lấy mặt em, quan sát em từ trên xuống dưới, dùng lực chưa đến mức khiến Lan Trạch bị đau nhưng đủ để khống chế Lan Trạch hoàn toàn.
“Vậy à, Lan Trạch gọi mấy tiếng phu quân trước nghe thử xem nào.”
...
Lúc Lan Trạch tỉnh lại đã là hai ngày sau, em bị Tạ Cảnh Đình giày vò đến độ hôn mê.
Lúc em thức dậy Tạ Cảnh Đình ngồi bên giường em, em trông thấy gương mặt Tạ Cảnh Đình, rõ ràng đang không làm gì hết mà xương cốt Lan Trạch cũng vô thức run bắn lên theo, kí ức từ hai hôm trước hiện về, mặt em bốc cháy, trong lòng vừa sợ vừa bực.
Người Lan Trạch đã được tắm rửa rất sạch sẽ, em nằm trong chăn, nhưng lại cảm giác như toàn thân mình từ đầu đến chân toàn là mùi hương từ cơ thể Tạ Cảnh Đình.
Ngón tay em thò ra khỏi chăn, mu bàn tay lẫn bụng ngón tay kẽ ngón tay đều đầy dấu vết, Lan Trạch nhìn thôi đã đỏ hết cả mặt, lập tức rụt ngay cái tay về, nghĩ cũng đủ biết bây giờ như này không thể gặp ai.
Thấy em tỉnh dậy, Tạ Cảnh Đình đưa mắt nhìn sang, trông gương mặt rất điềm tĩnh, hỏi em: “Tỉnh rồi, người có khó chịu chỗ nào không?”
Chỗ nào Lan Trạch cũng khó chịu, em ngó Tạ Cảnh Đình một cái, đầu óc lộn xộn loạn xạ, tự dưng chẳng hiểu sao em với Tạ Cảnh Đình lại làm mất rồi, chắc phải xem là Tạ Cảnh Đình nửa cưỡng ép em.
Em còn đang chuẩn bị rời khỏi kinh thành, thế này về sau làm sau em thành thân với nữ tử được nữa.
Lan Trạch lắc đầu, em chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài, mắt vẫn đang long lanh nước, vành tai cũng đỏ lên theo, không biết có phải vì lò sưởi trong điện ấm quá không.
Trông em như thế làm tầm mắt Tạ Cảnh Đình thoáng dừng lại, duỗi tay ra chạm thử vào đầu Lan Trạch.
Bị chạm vào khiến Lan Trạch khẽ run lên theo phản xạ, Tạ Cảnh Đình sờ thử trán em, em nhìn thấy ánh mắt Tạ Cảnh Đình, cứ bị mất tự nhiên.
“Đốc chủ.” Lan Trạch gọi một tiếng, giọng mềm nhũn ra, ngón tay của Tạ Cảnh Đình trượt xuống động vào vành tai em.
“Liệu về sau đốc chủ có làm thế này với người khác nữa không ạ.” Lan Trạch không kìm được hỏi, em nhìn Tạ Cảnh Đình, chộp lấy tay Tạ Cảnh Đình kéo xuống, không cho Tạ Cảnh Đình sờ vào tai em.
“Sẽ không có Lan Trạch thứ hai.” Tạ Cảnh Đình rút tay lại.
Nghe vậy Lan Trạch hiểu ý, nghĩa là sẽ không làm thế với ai khác nữa, mặt em đỏ bừng, vẫn còn xoắn xuýt trong lòng, có rất nhiều thứ muốn hỏi Tạ Cảnh Đình.
Câu hỏi lớn nhất chính là tại sao... tại sao Tạ Cảnh Đình không phải thái giám, người khác mà biết được há chẳng phải tội khi quân ư.
“Đốc chủ, ngài...” Giọng Lan Trạch rất thấp, em lí nhí nêu vế sau ra.
Nghe xong Tạ Cảnh Đình nhìn sang em, tuần tra một lượt những dấu vết lộ ra trên người Lan Trạch, từng mảng đỏ rực xanh tím, cứ như mai đỏ mai xanh nở rộ trên nền tuyết.
“Đúng là thế, đây là bí mật chỉ mỗi Lan Trạch biết, nếu Lan Trạch nói ra thì ta sẽ mắc tội khi quân.”
Trước mặt người khác Tạ Cảnh Đình không chút sơ hở, bây giờ chỉ có mình Lan Trạch biết bí mật này, đồng nghĩa với việc em nắm được cái chuôi của Tạ Cảnh Đình, em cảm nhận được niềm vui thích bí ẩn.
Như thể Tạ Cảnh Đình chỉ nói cho một mình em thôi, đối với Tạ Cảnh Đình em là người đặc biệt.
Lan Trạch tương đối mê mẩn choáng váng, em ý thức được là như này hơi sai, rõ ràng em quyến rũ Tạ Cảnh Đình chỉ để sống sót, bây giờ được như mong đợi, nếu em sa lầy sâu quá có khi sau này Tạ Cảnh Đình sẽ lại khiến em buồn giống hồi trước mất.
“Nô tài biết rồi ạ.” Thoáng cái Lan Trạch đã bắt đầu lo âu, nói vậy là từ đầu Tạ Cảnh Đình đã lừa cả tiên đế lẫn Cơ Thường, nếu bại lộ ra chắc chắn sẽ bị khép tội, cơ mà em sẽ không nói cho người khác đâu.
Em lưỡng lự một hồi xong mới hỏi: “Sao đốc chủ phải giả vờ tự hoạn ạ?”
Tạ Cảnh Đình: “Lan Trạch muốn biết à?”
Lan Trạch gật đầu, nghe thấy câu tiếp theo của Tạ Cảnh Đình: “Dậy ăn ít gì đi đã.”
Bây giờ người em không còn sức, Lan Trạch cứ như bị xe cán qua một lượt, cơ thể bị đập nát ra xong ghép vào lại, đặc biệt là chỗ nào đó, em chỉ mới ngồi dậy thôi mà cảm giác đau nhức đã lan tràn ra khiến em suýt thì mất thăng bằng.
Sắc mặt Lan Trạch nhợt nhạt, hệt đóa hoa bị nước mưa thấm đẫm, tươi đẹp thuần khiết tột cùng, con ngươi ầng ậc nước ngước lên, hàng mi như cánh bướm ngả bóng mờ ảo.
“Đốc chủ, nô tài hơi đau ạ.”
Giọng em vô thức lẫn cả phần nũng nịu, Tạ Cảnh Đình không nói gì cả, bế em lên luôn.
Lúc được bế lên Lan Trạch hơi ngượng, em để ý thấy động tác của Tạ Cảnh Đình nhẹ nhàng hẳn, Tạ Cảnh Đình gọi Thường Khanh vào, Lan Trạch chui ngay vào lòng Tạ Cảnh Đình, em không muốn để Thường Khanh trông thấy em như thế này.
Em dỏng tai lên lắng nghe tiếng động, Thường Khanh đi ra xong em mới ngẩng đầu lên, bây giờ ngồi trong lòng Tạ Cảnh Đình làm em hồi tưởng lại lúc ấy Tạ Cảnh Đình ép em gọi phu quân, em kéo lấy tay áo Tạ Cảnh Đình, tiếp tục thẹn thùng.
Thường Khanh bưng ít thức ăn nóng mềm dễ tiêu vào, Tạ Cảnh Đình cầm bát cháo đút cho em, đúng là Lan Trạch đói thật, em ăn hết cả bát cháo, do ở gần nên em còn ngửi thấy cả hương cành tuyết quanh người Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch nuốt từng miếng cháo nhỏ một, đầu lưỡi thè ra ngoài, em phát giác có tầm mắt đang nhìn em, ngẩng đầu lên thì chạm phải đáy mắt Tạ Cảnh Đình, một tay em còn đang níu tay áo Tạ Cảnh Đình.
Bát cháo bị đặt xuống, hơi thở ập vào khóe môi Lan Trạch, em đang mặc quần áo của Tạ Cảnh Đình, cái hôn của Tạ Cảnh Đình dành cho em không hề dịu dàng, Lan Trạch buộc phải vòng tay quanh cổ Tạ Cảnh Đình, luống cuống ngơ ngẩn trong lòng y.
Chỉ những lúc chạm vào em Tạ Cảnh Đình mới khác với bình thường, em mới cảm nhận được là Tạ Cảnh Đình thực sự để tâm đến em.
Nơi trái tim cũng sẽ đập lên vang dội giống như em, sẽ động tình vì em, sẽ không kìm lòng nổi, mất kiểm soát vì em.
Lan Trạch thấy lòng bàn tay Tạ Cảnh Đình đã men theo eo em xuống dần phía dưới, em định mở miệng thì Tạ Cảnh Đình dừng lại, vẫn đang ôm em, giọng hơi khàn đi, “Đừng ngó ngoáy.”
Rõ ràng Tạ Cảnh Đình hôn em mà, Lan Trạch sợ đau nên nghe lời không nhúc nhích nữa, ăn hết cháo xong Tạ Cảnh Đình bế em đặt lại về chỗ.
Lan Trạch nằm trên giường hồi phục mấy hôm, vài ngày sau em mới rời giường được, một mình quay qua quay vào trong điện, Tạ Cảnh Đình chuyển hết đồ đạc của em sang điện chính, trong đó có cả chỗ bạc Lan Trạch đã giấu.
“Sao đốc chủ biết là nô tài giấu bạc ạ.” Lan Trạch ôm tiền bạc thò đầu ra, em đếm lại bạc, dĩ nhiên không thiếu, đây còn là chỗ em lừa của Tống Hòa nữa.
Tạ Cảnh Đình nói với em: “Thường Khanh tìm thấy trong phòng Lan Trạch đấy, chỗ này phải trả cho Tống Hòa.”
“Nếu Lan Trạch cần tiền thì bảo với Thường Khanh lấy trong kho ra là được.”
“Tại sao đốc chủ không cho nô tài luôn ạ,“ Lan Trạch cụt hứng, em phát hiện ra từ lâu rồi, ở mặt tiền bạc thì Tạ Cảnh Đình keo kiệt với em hẳn.
Chỉ mua đồ cho em thôi, em muốn cầm tiền cơ mà.
Lúc này Tạ Cảnh Đình mới nhìn sang em, tầm mắt thoáng dừng lại, ung dung thong thả nói: “Nghe nói mấy hôm trước Lan Trạch lập kế hoạch rời khỏi kinh thành.”
Tim Lan Trạch lộp bộp một cái, em chưa từng nói cho ai biết, sao Tạ Cảnh Đình lại biết nhỉ.
Em còn đang sắp xếp tay nải của mình, lấy truyện tranh liên hoàn ra, rồi hàng bao thứ linh tinh lặt vặt nữa, thì nghe thấy Tạ Cảnh Đình nói tiếp.
“Trong tay Lan Trạch nhiều tiền rồi có khi sẽ bỏ đi cùng người khác luôn, đến lúc ấy ta biết phải làm sao.”
Ngày xưa Tạ Cảnh Đình sẽ không nói mấy câu như này, chắc biết là Lan Trạch thích nghe, tầm mắt ngừng lại ở vành tai đổi màu của Lan Trạch, chỉ vút qua như chuồn chuồn lướt nước.
Tai Lan Trạch đỏ lên, em không thừa nhận là bị nói trúng tim đen, đáp trả: “Đốc chủ mà đối xử tốt với em thì sao em bỏ đi ạ.”
“Đốc chủ phải nghĩ thử đi ạ, bình thường đốc chủ chẳng chịu nói với nô tài chuyện gì hết, toàn giày vò nô tài, tức lên cũng chỉ biết bắt nạt nô tài thôi.”
Lan Trạch tức giận chốt lại, “Đây là bạc Tống Hòa đưa cho nô tài, nô tài không trả đâu.”
Lan Trạch cứ như quả bóng phồng to, nghe xong Tạ Cảnh Đình bỏ sách đang cầm xuống, nắm lấy cổ tay Lan Trạch kéo Lan Trạch đến trước mặt mình.
Hôm nay Tạ Cảnh Đình nhẫn nại hơn nhiều, bây giờ Lan Trạch đang mặc quần áo của y, tất thảy cả người đều do y chuẩn bị, đôi mắt trong veo phản chiếu dáng hình y, như thể khắp từ trong đến ngoài đều được in lên con dấu chỉ thuộc về y.
Lan Trạch bị Tạ Cảnh Đình kéo lại gần, em hơi bất mãn, sau đó trán em được thơm một cái, Tạ Cảnh Đình kiên nhẫn nói: “Lan Nhi trả bạc cho người ta, ta đưa Lan Nhi gấp đôi số này, được không.”
Trán Lan Trạch được hôn, giờ em thành quả bóng bị chọc xẹp, choáng váng đầu óc hai má đỏ lên, ngơ ngẩn nhìn Tạ Cảnh Đình.
Sau khi phản ứng lại được Lan Trạch vừa thẹn vừa bực, nhìn vào đáy mắt phẳng lặng của Tạ Cảnh Đình, vẻ ngoài Tạ Cảnh Đình đẹp đẽ như này, thật đúng là yêu tính, cứ ngắm thế một lúc xong em bị mê hoặc bao giờ không hay.
Quyết tâm vừa mới bừng bừng của Lan Trạch tan biến gọn gàng sạch sẽ, em hỏi: “Đốc chủ nói lời giữ lời chứ ạ.”
Tạ Cảnh Đình: “Đương nhiên giữ lời.”
Tạ Cảnh Đình đã quan sát vẻ mặt Lan Trạch suốt từ vừa nãy, từ cả hôm trước y cưỡng ép Lan Trạch, ban đầu Lan Trạch còn mãi vẫn không chịu, sau ấy y dỗ dành thì lại nguôi ngoai đồng ý, rõ ràng Lan Trạch thích mềm không thích cứng.
Do đầu óc không lanh lợi lắm nên rất dễ dàng bị lừa gạt bởi biểu hiện bên ngoài, thậm chí chỉ tin lời người ta nói mà không phân biệt rõ được tốt xấu thực sự.
Thế là Lan Trạch đi ra trả tiền, tiện thể đòi Thường Khanh lấy bạc luôn, Thường Khanh dứt khoát lấy cho em kha khá ngân phiếu, tranh thủ chọc em một lần.
Thường Khanh nói: “Ban đầu hôm sinh nhật tiểu công tử, chủ tử đã chuẩn bị rất nhiều đồ đáng giá cho tiểu công tử, do tiểu công tử không về nên sau đấy chủ tử cất hết đi rồi.”
Đồ Thường Khanh bảo là đáng giá thì dĩ nhiên vô cùng đáng giá.
Nghe vậy Lan Trạch tương đối bực bội, em nghe ra được là Thường Khanh cố tình, Thường Khanh đang oán trách em vì hôm ấy em đi gặp Hạ Ngọc Huyền.
Em ôm tiền bạc quay về, kể chuyện này cho Tạ Cảnh Đình, hỏi Tạ Cảnh Đình: “Nếu đốc chủ đã không muốn cho em đi thì sao đốc chủ không nói.”
Tạ Cảnh Đình hỏi em: “Nếu ta bảo không cho đi thì Lan Trạch sẽ ở nhà à.”
Lan Trạch ngó Tạ Cảnh Đình một cái, em ngậm miệng, học theo chiêu của Tạ Cảnh Đình, để Tạ Cảnh Đình tự đi mà hiểu.
“Đốc chủ không nói thì làm sao biết là nô tài sẽ không xem trọng đốc chủ hơn chút cơ chứ.” Mãi lâu sau Lan Trạch mới phun ra một câu, em bày búp bê vải lên đầu giường, trong số này có kha khá Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình nhìn lướt một lượt, toàn là y được Lan Trạch may lúc không có gì làm, trên quần áo của rất nhiều y đều thêu hình rùa, chắc là Lan Trạch khâu trong cơn tức.
“Vậy à, ta biết rồi.”
Tạ Cảnh Đình đang viết lách, Lan Trạch tưởng là đang viết thư hồi âm, em sờ thử mặt ngọc ở mắt cá chân mình, không biết Tạ Cảnh Đình đeo vào kiểu gì, em không cởi ra được.
Trên đó có hoa mẫu đơn, em biết Tạ Cảnh Đình thích hoa mẫu đơn, đeo vào người em nghĩa là sao, em có thích mẫu đơn đâu.
Lan Trạch không chú ý đến mặt còn lại, đeo lên chân thấy cứ kì kì, em sờ mó một hồi, hỏi: “Đốc chủ, sao lại đeo cái này cho nô tài ạ.”
Tạ Cảnh Đình ngừng bút, nói với Lan Trạch: “Của mẹ ta để lại, nếu Lan Trạch không thích thì tháo ra là được.”
Đến giờ Lan Trạch vẫn đang đeo khóa bạc của em, dù em thích Tạ Cảnh Đình thì em cũng không muốn tặng cho Tạ Cảnh Đình.
Nhưng Tạ Cảnh Đình lại tặng di vật của mẹ để lại cho em.
Trước kia Tạ Cảnh Đình cũng từng tặng mặt dây chuyền ngọc cho Lan Trạch, Lan Trạch đã cất đi, giờ em không muốn cởi cái ở cổ chân ra nữa, chạm vào mà vui sướng trong lòng.
Niềm vui của Lan Trạch chỉ kéo dài được hết một giấc ngủ, em ngủ gật trong điện, nằm nhoài trên giường mềm thiếp đi luôn, lúc thức dậy người đã được đắp thêm một chiếc áo, Tạ Cảnh Đình không có ở đây.
Sứ tiết Tây Hạ vào chầu, đợt này Tạ Cảnh Đình nhiều việc, Lan Trạch ngủ dậy đầu óc quay quay, em ngáp một cái, muốn đi ra ngoài tìm Tạ Cảnh Đình theo bản năng.
Em vừa mới bước được hai bước, lúc đi ngang qua bàn sách em ngó thấy thứ gì, tờ giấy Tạ Cảnh Đình viết được giở ra trên bàn, chả phải thư từ gì hết.
Điều thứ nhất là không được qua đêm ở ngoài, trừ phi đi chung với Tạ Cảnh Đình.
Điều thứ hai là lúc ở ngoài không thể chạy nhảy linh tinh, không được rời khỏi tầm mắt Tạ Cảnh Đình.
Điều thứ ba không được giấu diếm, không cho nói dối.
Điều thứ tư không được nhận bừa đồ người khác cho, bất luận trai gái.
...
Điều lệ quy định trải dài đủ ba trang, suy đoán không lành nảy ra trong đầu Lan Trạch, chắc không phải là quy tắc Tạ Cảnh Đình viết cho em, không phải nội quy ở nhà tên khốn nào đó đặc biệt soạn ra cho một mình em đấy chứ hả.
/105
|